Nhi Nữ Khuynh Thành
Chương 1-2: Bị bắt nhầm hồn (2)
Mặt trời ló rạng xuyên qua các đám mây, rọi xuống ánh nắng rực rỡ, làn sương mù mờ ảo vẫn còn chưa bay hết, lập lờ như biển mây bao vây lấy tòa thành Hoàng gia không để sót một khe hở. Cảnh tượng quen thuộc mỗi sáng kì thật ấm áp, nếu như không có từng tiếng thét đau đớn chói tai xé tan tiếng gió vang lên.
''Dừng tay lại, mau dừng tay lại.'' Hoàng Ngân Thiên nhìn cảnh tượng Lan nhi bị từng trận trường tiên ( roi da ) quất vào người mà lòng đau như cắt, tâm can mạnh mẽ run rẩy từng hồi. Lan nhi tuy là người hầu nhưng đã sớm bị cô coi như em gái trong nhà, thương yêu và bảo hộ hết mực, đây cũng chính là người thân còn sót lại duy nhất của cô ở Hoàng gia.
Đêm đó, nhớ khi hắn ta thanh trừng, thảm sát toàn bộ người trong Hoàng gia, kể cả gia đinh ( người hầu ) cũng không tha. Vậy là chỉ trong một đêm, tin gia tộc hắc đạo lớn nhất nhì trên thế giới bị thảm sát toàn bộ, ngoại trừ hai người còn sống sót chính là Hoàng Ngân Thiên và Lan nhi ra đã bị lan truyền rộng rãi không ai là không biết. Mà đáng hận thay, kẻ sát nhân đó lại chính là ngũ thiếu gia, người mà Hoàng gia ruồng bỏ không bao giờ coi trọng từ lúc sinh thành.
Ngũ thiếu gia bởi vì thân thể không khỏe, không thể tập được võ, mà sinh trưởng trong một gia tộc hắc đạo có truyền thống về võ thuật như Hoàng gia nên không được sủng, nói trắng ra lúc đó hắn chỉ là một con người nhu nhược lúc nào cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ đến ngay cả các gia đinh trong nhà cũng có thể khi dễ, khi tức còn có thể tìm hắn đánh đập mà chuốc giận.
Sống trong Hoàng gia đã sớm không được ai để vào mắt, nên hắn lại càng bị đối xử bất công. Ba mẹ ngũ thiếu thì đều đã mất do bị ám sát, hiển nhiên đã không được lão gia và mọi người sủng, nay lại mất đi chỗ dựa duy nhất nên năm tám tuổi hắn bị ném vào nhà kho mục nát hoang vắng bên trong tòa thành, tùy ý tự sinh tự diệt. Chỉ là một con cá bé lạc loài giữa loài cá rồng, lạc loài đến nỗi kể cả bọn gia đinh trong Hoàng gia cũng mặc sức bắt nạt chèn ép, nhân phẩm của ngũ thiếu trong mắt mọi người còn không bằng một món đồ chơi cao cấp.
Lần đầu tiên Hoàng Ngân Thiên gặp hắn là ở hoa viên hoang vắng, bị bỏ hoang ở trong tòa thành, lúc đó cô cũng mới chỉ là một con nhóc mười tuổi.
''Tiểu thư, người chạy ra đây làm gì?''
''Lan nhi, im lặng, hình như ta nghe có tiếng đánh nhau.'' Hoàng Ngân Thiên trừng mắt nhìn Lan nhi chạy theo, tiếng đánh nhau rất nhỏ, cơ hồ như nếu bạn mà nói chuyện thì sẽ hoàn toàn không nghe thấy. Nhìn khung cảnh hoang tàn, âm u trước mặt Lan nhi không khỏi xám mặt sợ hãi, chạy lại ôm thật chặt lấy cánh tay của cô, thấp giọng nói, ''Tiểu thư, Lan nhi không có nghe thấy gì cả, chắc tiểu thư nghe lầm rồi, về đi ạ, lưu lại ở nơi này lâu không tốt.''
Gỡ tay Lan nhi ra, ánh mắt Hoàng Ngân Thiên lóe lên một tia gian trá trêu chọc, ''Không sao, ta biết ngươi sợ ma, đi về trước đi, xem xong ta về ngay.''
''Tiểu thư không được.'' Nhìn cô đã chạy xa Lan nhi hốt hoảng, Lan nhi chỉ là một người hầu, mệnh lệnh mà người hầu phải tuân theo là chủ nhân ở đâu thì tôi tớ phải ở đó. Không đi theo tiểu thư chẳng phải nếu bị phát hiện sẽ bị đánh nát mông sao? Nghĩ mình phải chịu đau Lan nhi rùng mình, gạt qua nỗi sợ ma trong lòng, Lan nhi nhanh chóng đảo mắt chạy theo Hoàng Ngân Thiên.
Nhìn Lan nhi chạy đến tiếp tục bám chặt vào tay mình, Hoàng Ngân Thiên cười phúc hắc, cô biết ngay là con nha đầu này không thể nào rời khỏi cô nửa bước mà. Bởi vì con người sợ ma cũng không bằng sợ đau a.
Đi thẳng quẹo trái quẹo phải được một lúc, Hoàng Ngân Thiên thấy tiếng động ngày càng một rõ ràng hơn, phỏng chừng cô đã dựa theo âm thanh và đi đúng hướng. Phía trước là đoạn gấp khúc, tiếng đánh ngày càng một gần, cô hứng chí chạy lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi sửng sốt. Một đám nhóc gia đinh tầm hơn mười đứa có cả nam cả nữ đang ra sức đánh đập một cậu bé, cô không khỏi nhíu mày, đây là đánh hội đồng là ỷ đông hiếp yếu a.
''Các ngươi đang làm gì?''
''Tiểu thư.'' Nghe giọng nói không một chút hảo khí, đám gia đinh giật mình dừng lại, nhìn hai người đang đi đến trước mặt mà cúi đầu hô to. Cô nhìn đám gia đinh trước mặt cười lạnh nhạt khinh thường, quả nhiên đều là một lũ chó nghiệp vụ được huấn luyện sẵn, đứng trước chủ nhân thì cúi đầu nịnh hot đằng sau thì ỷ mạnh hiếp yếu. Người làm trong Hoàng gia không phải đều đã được huấn luyện rồi sao? Đến bây giờ sao lại đến ngay cả tư cách làm người cũng không biết như thế này?
Thấy được năm phần mười dung mạo của cậu bé dưới đất, Lan nhi kiễng chân lên tai Hoàng Ngân Thiên nói nhỏ, '' Tiểu thư, đây hình như là ngũ thiếu gia.'' .
Nghe đến cụm từ "ngũ thiếu gia" Hoàng Ngân Thiên không khỏi nhíu mày, đầu óc cô đang lục tung mọi ngóc ngách để tìm kiếm thông tin về người này. Thật ra cô không có ấn tượng gì đến người anh họ này cả, trước đây hình như cô có nghe mọi người nói là vợ chồng bác năm có một đứa con trai nhu nhược yếu đuối, bị Hoàng gia ruồng bỏ. Bất quá họ đều đã chết vào sáu năm trước rồi, vậy chẳng phải là sáu năm qua người anh họ này của cô ngày nào cũng bị đám gia đinh đánh đập hành hạ đến mức chết đi sống lại như thế này sao? Nghĩ đến đây, nơi đáy mắt cô lóe lên một tia sát khí, lạnh giọng hỏi, ''Đừng để ta lặp lại một lần nữa, các ngươi đang làm gì?''
''Tiểu thư, bọn hạ nhân chỉ đang dạy dỗ cho con súc sinh này một bài học.'' Nữ nhân lớn tuổi nhất có khuôn mặt trái xoan đứng ở giữa lên tiếng nói, cô dám chắc đây chính là kẻ cầm đầu cho trận đánh đập này.
Dưới ánh nắng vàng, mâu quang chợt lóe, nghe đến từ ''súc sinh'' gương mặt vốn hòa ái của Hoàng Ngân Thiên bỗng chốc lạnh như băng khiến bọn hạ nhân không khỏi run rẩy. Làm trong Hoàng gia đã lâu, đám người này đương nhiên hiểu Hoàng Ngân Thiên đang tức giận đến mức nào. Một số kẻ vô ý thức lùi ra đằng sau, chân vô ý dẫm lên người cậu bé bị đánh cho bất tỉnh dưới đất kia.
Chưa kịp nhìn lại, tên hạ nhân đó bỗng cảm thấy một lực đạo đánh bay mình lên, ngay sau đó cả người văng ra xa đập ngay vào gốc cây cách đó năm mét. Đầu bị đập vào ngay phần cứng nhất giữa thân cây, thân thể rơi xuống đất không một chút động đậy tựa hồ như không rõ là đã sống hay chết. Liếc mắt sang đám người đến thở mạnh cũng không dám, Hoàng Ngân Thiên nhàn nhạt buông lệnh tử.
''Các người tự mình đi gặp quản gia, nam lãnh một trăm roi, nữ lãnh chín mươi roi cho tôi."
Tất cả mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, Lan nhi đứng bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái. Kỳ thực đây là lần đầu tiên tiểu thư hạ lệnh đánh hạ nhân, nam chịu một trăm roi, nữ chịu chín mươi roi, vậy ngày này tháng này năm sau có phải là ngày giỗ của bọn họ không?
''Dừng tay lại, mau dừng tay lại.'' Hoàng Ngân Thiên nhìn cảnh tượng Lan nhi bị từng trận trường tiên ( roi da ) quất vào người mà lòng đau như cắt, tâm can mạnh mẽ run rẩy từng hồi. Lan nhi tuy là người hầu nhưng đã sớm bị cô coi như em gái trong nhà, thương yêu và bảo hộ hết mực, đây cũng chính là người thân còn sót lại duy nhất của cô ở Hoàng gia.
Đêm đó, nhớ khi hắn ta thanh trừng, thảm sát toàn bộ người trong Hoàng gia, kể cả gia đinh ( người hầu ) cũng không tha. Vậy là chỉ trong một đêm, tin gia tộc hắc đạo lớn nhất nhì trên thế giới bị thảm sát toàn bộ, ngoại trừ hai người còn sống sót chính là Hoàng Ngân Thiên và Lan nhi ra đã bị lan truyền rộng rãi không ai là không biết. Mà đáng hận thay, kẻ sát nhân đó lại chính là ngũ thiếu gia, người mà Hoàng gia ruồng bỏ không bao giờ coi trọng từ lúc sinh thành.
Ngũ thiếu gia bởi vì thân thể không khỏe, không thể tập được võ, mà sinh trưởng trong một gia tộc hắc đạo có truyền thống về võ thuật như Hoàng gia nên không được sủng, nói trắng ra lúc đó hắn chỉ là một con người nhu nhược lúc nào cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ đến ngay cả các gia đinh trong nhà cũng có thể khi dễ, khi tức còn có thể tìm hắn đánh đập mà chuốc giận.
Sống trong Hoàng gia đã sớm không được ai để vào mắt, nên hắn lại càng bị đối xử bất công. Ba mẹ ngũ thiếu thì đều đã mất do bị ám sát, hiển nhiên đã không được lão gia và mọi người sủng, nay lại mất đi chỗ dựa duy nhất nên năm tám tuổi hắn bị ném vào nhà kho mục nát hoang vắng bên trong tòa thành, tùy ý tự sinh tự diệt. Chỉ là một con cá bé lạc loài giữa loài cá rồng, lạc loài đến nỗi kể cả bọn gia đinh trong Hoàng gia cũng mặc sức bắt nạt chèn ép, nhân phẩm của ngũ thiếu trong mắt mọi người còn không bằng một món đồ chơi cao cấp.
Lần đầu tiên Hoàng Ngân Thiên gặp hắn là ở hoa viên hoang vắng, bị bỏ hoang ở trong tòa thành, lúc đó cô cũng mới chỉ là một con nhóc mười tuổi.
''Tiểu thư, người chạy ra đây làm gì?''
''Lan nhi, im lặng, hình như ta nghe có tiếng đánh nhau.'' Hoàng Ngân Thiên trừng mắt nhìn Lan nhi chạy theo, tiếng đánh nhau rất nhỏ, cơ hồ như nếu bạn mà nói chuyện thì sẽ hoàn toàn không nghe thấy. Nhìn khung cảnh hoang tàn, âm u trước mặt Lan nhi không khỏi xám mặt sợ hãi, chạy lại ôm thật chặt lấy cánh tay của cô, thấp giọng nói, ''Tiểu thư, Lan nhi không có nghe thấy gì cả, chắc tiểu thư nghe lầm rồi, về đi ạ, lưu lại ở nơi này lâu không tốt.''
Gỡ tay Lan nhi ra, ánh mắt Hoàng Ngân Thiên lóe lên một tia gian trá trêu chọc, ''Không sao, ta biết ngươi sợ ma, đi về trước đi, xem xong ta về ngay.''
''Tiểu thư không được.'' Nhìn cô đã chạy xa Lan nhi hốt hoảng, Lan nhi chỉ là một người hầu, mệnh lệnh mà người hầu phải tuân theo là chủ nhân ở đâu thì tôi tớ phải ở đó. Không đi theo tiểu thư chẳng phải nếu bị phát hiện sẽ bị đánh nát mông sao? Nghĩ mình phải chịu đau Lan nhi rùng mình, gạt qua nỗi sợ ma trong lòng, Lan nhi nhanh chóng đảo mắt chạy theo Hoàng Ngân Thiên.
Nhìn Lan nhi chạy đến tiếp tục bám chặt vào tay mình, Hoàng Ngân Thiên cười phúc hắc, cô biết ngay là con nha đầu này không thể nào rời khỏi cô nửa bước mà. Bởi vì con người sợ ma cũng không bằng sợ đau a.
Đi thẳng quẹo trái quẹo phải được một lúc, Hoàng Ngân Thiên thấy tiếng động ngày càng một rõ ràng hơn, phỏng chừng cô đã dựa theo âm thanh và đi đúng hướng. Phía trước là đoạn gấp khúc, tiếng đánh ngày càng một gần, cô hứng chí chạy lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi sửng sốt. Một đám nhóc gia đinh tầm hơn mười đứa có cả nam cả nữ đang ra sức đánh đập một cậu bé, cô không khỏi nhíu mày, đây là đánh hội đồng là ỷ đông hiếp yếu a.
''Các ngươi đang làm gì?''
''Tiểu thư.'' Nghe giọng nói không một chút hảo khí, đám gia đinh giật mình dừng lại, nhìn hai người đang đi đến trước mặt mà cúi đầu hô to. Cô nhìn đám gia đinh trước mặt cười lạnh nhạt khinh thường, quả nhiên đều là một lũ chó nghiệp vụ được huấn luyện sẵn, đứng trước chủ nhân thì cúi đầu nịnh hot đằng sau thì ỷ mạnh hiếp yếu. Người làm trong Hoàng gia không phải đều đã được huấn luyện rồi sao? Đến bây giờ sao lại đến ngay cả tư cách làm người cũng không biết như thế này?
Thấy được năm phần mười dung mạo của cậu bé dưới đất, Lan nhi kiễng chân lên tai Hoàng Ngân Thiên nói nhỏ, '' Tiểu thư, đây hình như là ngũ thiếu gia.'' .
Nghe đến cụm từ "ngũ thiếu gia" Hoàng Ngân Thiên không khỏi nhíu mày, đầu óc cô đang lục tung mọi ngóc ngách để tìm kiếm thông tin về người này. Thật ra cô không có ấn tượng gì đến người anh họ này cả, trước đây hình như cô có nghe mọi người nói là vợ chồng bác năm có một đứa con trai nhu nhược yếu đuối, bị Hoàng gia ruồng bỏ. Bất quá họ đều đã chết vào sáu năm trước rồi, vậy chẳng phải là sáu năm qua người anh họ này của cô ngày nào cũng bị đám gia đinh đánh đập hành hạ đến mức chết đi sống lại như thế này sao? Nghĩ đến đây, nơi đáy mắt cô lóe lên một tia sát khí, lạnh giọng hỏi, ''Đừng để ta lặp lại một lần nữa, các ngươi đang làm gì?''
''Tiểu thư, bọn hạ nhân chỉ đang dạy dỗ cho con súc sinh này một bài học.'' Nữ nhân lớn tuổi nhất có khuôn mặt trái xoan đứng ở giữa lên tiếng nói, cô dám chắc đây chính là kẻ cầm đầu cho trận đánh đập này.
Dưới ánh nắng vàng, mâu quang chợt lóe, nghe đến từ ''súc sinh'' gương mặt vốn hòa ái của Hoàng Ngân Thiên bỗng chốc lạnh như băng khiến bọn hạ nhân không khỏi run rẩy. Làm trong Hoàng gia đã lâu, đám người này đương nhiên hiểu Hoàng Ngân Thiên đang tức giận đến mức nào. Một số kẻ vô ý thức lùi ra đằng sau, chân vô ý dẫm lên người cậu bé bị đánh cho bất tỉnh dưới đất kia.
Chưa kịp nhìn lại, tên hạ nhân đó bỗng cảm thấy một lực đạo đánh bay mình lên, ngay sau đó cả người văng ra xa đập ngay vào gốc cây cách đó năm mét. Đầu bị đập vào ngay phần cứng nhất giữa thân cây, thân thể rơi xuống đất không một chút động đậy tựa hồ như không rõ là đã sống hay chết. Liếc mắt sang đám người đến thở mạnh cũng không dám, Hoàng Ngân Thiên nhàn nhạt buông lệnh tử.
''Các người tự mình đi gặp quản gia, nam lãnh một trăm roi, nữ lãnh chín mươi roi cho tôi."
Tất cả mọi người như hít phải một ngụm khí lạnh, Lan nhi đứng bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái. Kỳ thực đây là lần đầu tiên tiểu thư hạ lệnh đánh hạ nhân, nam chịu một trăm roi, nữ chịu chín mươi roi, vậy ngày này tháng này năm sau có phải là ngày giỗ của bọn họ không?
Tác giả :
Trần Thu Phương