Nhị Kiến Khiêu Tình

Chương 29

Lúc này thức ăn mà bốn người gọi vừa vặn được đem lên đồng thời. Hai phần cơm càri gà cùng hai phần cơm thịt bò kho tiêu. Lí Tắc Hàn rất tự nhiên mà đem dĩa cơm của mình đẩy về phía Đồng Ánh Diêu: "Em ăn không hết nhiều cơm như vậy, xớt một nửa qua dĩa của anh."

Đồng Ánh Diêu chịu thua hắn. Không phải mấy ngày nay hắn không thèm để ý tới nàng sao? Sao bây giờ lại làm bộ như rất thân thiết với nàng.

La Mĩ Na cũng mất hứng. "Tắc Hàn, cơm của em có thể xớt cho anh…"

Lí Tắc Hàn không để ý đến La Mĩ Na, tự tay cầm muỗng xớt một nửa cơm trắng trong dĩa của Đồng Ánh Diêu bỏ vào dĩa của mình.

Lưu Đại Đồng lại đẩy gọng kính, hắn hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là sao? Chỉ cười xấu hổ. "Bạn học Tiểu Diêu, tình đồng nghiệp trong công ty của cậu xem ra rất tốt."

"Bạn học Tiểu Diêu? Anh cùng trưởng phòng Đồng trước kia là bạn học?" Lí Tắc Hàn chú ý câu ‘bạn học Tiểu Diêu’ của hắn. "Đúng rối, tôi tên là Lí Tắc Hàn, còn chưa biết tên của anh?"

"Tôi tên là Lưu Đại Đồng, là giáo viên, là bạn học tiểu học của Tiểu Diêu…"

"Đại Đồng, cậu không cần phải nói nhiều như vậy." Đồng Ánh Diêu khẩn trương ngắt lời hắn.

"Hả?" Lưu Đại Đồng hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng.

"Anh nói anh là giáo viên? Là bạn học tiểu học của Đồng Ánh Diêu?" Lí Tắc Hàn nheo mắt: "Đừng nói anh là đối tượng coi mắt mà thím của cô ấy sắp xếp trước kia nha?"

"Ủa, không ngờ chuyện này anh Lí cũng biết." Lưu Đại Đồng cười gượng, hơi ngượng ngùng. "Tôi đã bị từ chối, có điều lần trước sau khi bạn học Tiểu Diêu gặp tôi, chúng tôi đã nói nếu tôi đi Đài Bắc sẽ đến tìm cậu ấy."

Đồng Ánh Diêu thật sự khóc không ra nước mắt, đau đầu quá. Lí Tắc Hàn bỗng đứng lên, trầm giọng quát: "Đồng Ánh Diêu, không ngờ em dám giấu anh đi gặp đối tượng coi mắt?"

Hắn rống giận, không chỉ làm Lưu Đại Đồng và La Mĩ Na ngồi ở đối diện hắn ngây người, toàn bộ khách trong quán cà phê cũng vì tiếng quát của hắn mà nhìn về phía bọn họ.

Phát hiện mình thất thố, Lí Tắc Hàn mới ngồi xuống, nhưng lửa giận vẫn hừng hực. "Đồng Ánh Diêu, không phải anh đã không cho phép em làm như vậy sao?" Đồng Ánh Diêu thấy La Mĩ Na trừng mình, bộ dạng giống như nàng đoạt bạn trai của cô ta. Nàng thật sự cảm thấy rất vô tội.

"Trưởng phòng Lí, đừng quên chúng ta đã chia tay. Bạn gái hiện nay của anh là La Mĩ Na. Chuyện của tôi không chút liên quan gì đến anh." Lí Tắc Hàn không thể nén giận. "Đồng Ánh Diêu, chúng ta thật sự phải tiếp tục như vậy sao?"

Nàng hìn hắn, không trả lời.

"Được, tôi biết rồi." Lí Tắc Hàn phẫn nộ đứng dậy rời đi. La Mĩ Na thấy thế, cũng đi theo. "Tắc Hàn, đợi em với."

Lưu Đại Đồng nhìn bọn họ rời đi. "Bạn học Tiểu Diêu, chuyện này…"

"Đại Đồng, tạm thời đừng nói chuyện với mình, được không?"

"A. Được." Lưu Đại Đồng thấy ánh mắt Đồng Ánh Diêu hồng hồng, cho nên hắn cũng không nói nữa.

"Tắc Hàn, đợi em với!" La Mĩ Na đuổi theo Lí Tắc Hàn ra khỏi quán cà phê, nàng vừa đuổi theo vừa gọi.

Lí Tắc Hàn dừng lại. "Mĩ Na, em về đi, anh về công ty."

"Anh thích Đồng Ánh Diêu đến vậy sao?" Vừa rồi, thấy dáng vẻ tức giận của Tắc Hàn, nàng thật sự ngẩn người. Nàng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. Lí Tắc Hàn yếu ớt thở dài. Hắn biết vừa rồi mình quá thất thố nhưng hắn cũng không có cách nào không để ý đến chuyện của nàng. Hắn đã nhìn nàng nửa năm cộng thêm một tháng sống chung. Người con gái kia dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.

Ở quán cà phê thấy nàng cười với Lưu Đại Đồng, hắn nhìn ra được nụ cười kia là phát ra từ nội tâm. Không khí hài hòa giữa hai người không hiểu sao làm cho hắn thật sự không vui. Vì vậy hắn mới cứng rắn ngồi chung với bọn họ. Hắn thật sự muốn biết Lưu Đại Đồng là ai. Thật không ngờ nàng lại vụng trộm gạt hắn đi gặp mặt đối tượng coi mắt?

Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn lại nổi lên. Thì ra không phải sự xuất hiện của Mĩ Na mà là trước đó. Hắn ở trong lòng nàng vốn không có bao nhiêu quan trọng, nếu không nàng sẽ không coi lời dặn dò của hắn như gió thổi ngoài tai.

Trái tim se thắt lại, thắt chặt đến nỗi làm cho hắn sắp không thở nổi.

"Tắc Hàn, em thấy Đồng Ánh Diêu đã quyết tâm chia tay với anh. Nếu không hôm nay cô ta sẽ không lại cùng ăn trưa với đối tượng coi mắt." La Mĩ Na tiến vào lòng hắn. "Tắc Hàn, anh hãy quên cô ta đi. Hãy nhớ lại thời gian yêu đương vui vẻ của chúng ta trước kia. Em yêu anh. Em tin rằng sau này chúng ta sẽ rất vui vẻ."

Quên cô ấy đi? Lí Tắc Hàn cười khổ. Nếu sau khi lấy não, lấy tim của hắn ra mà hắn còn có thể sống được thì hắn mới có thể quên nàng. (woa, Hàn ca, em yêu anh! I love you! Wo ai ni! 我 爱 你!)

"Tắc Hàn, anh và cô ta chẳng qua chỉ mới kết giao có hai tháng. Tin em đi, thật ra anh cũng không yêu cô ta như mình nghĩ đâu. Xin anh hãy nhớ lại những ngày vui vẻ của chúng ta trước đây. Được không?" La Mĩ Na gọi rất dịu dàng. Trước kia hắn rất thích nghe giọng của nàng. (xưa rồi diễm ơi! Đó là yêu ai yêu cả đường đi lối về!)

Hắn không yêu nàng nhiều như mình nghĩ? "Nếu không yêu cô ấy như vậy thì tốt rồi."

"Tắc Hàn?"

"Thời gian hai tháng có lẽ thật sự không lâu, tưởng rằng đã hiểu nhau, lại cách xa như vậy." Lí Tắc Hàn sâu kín thở dài, đẩy nàng ra. "Mĩ Na, thật xin lỗi, anh lên lầu làm việc đây, tạm biệt." Hắn đi về phía tòa nhà công ty.

"Tắc Hàn!"

Đối với lời kêu gọi của nàng, Lí Tắc Hàn hoàn toàn không có quay đầu lại, điều này làm cho La Mĩ Na cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng rất tức giận, bởi vì thái độ của hắn đối với nàng vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn sẽ không buông tay.
Tác giả : Mễ Nhạc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại