Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy
Chương 19
Minh Nguyệt tái xuất giang hồ, xin đồng nghiệp đồng hương đồng chí đồng học đồng lang … cho 1 tràng pháo tay chào mừng ạ =)))))
Đệ thập cửu chương
Im lặng nằm xuống, Mộ Dung Địch Trần ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn để cho hắn nằm trên người mình, tránh cho gỗ giường cứng rắn làm đau hắn.
Kỷ Ngộ Ngôn ánh mắt trong suốt thanh lượng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi ấn đầy những vết thương đỏ sậm lại làm cho hắn có thêm một chút diễm sắc trước nay chưa từng có, nằm trên người Mộ Dung Địch Trần, vươn tay ôm lấy gương mặt y, bắt buộc y nhìn thẳng vào mình, không để y có một chút trốn tránh nào, sau đó cúi đầu nói: “Địch Trần, ta ở ngay đây mà."
Cổ Mộ Dung Địch Trần cứng đờ, vừa muốn quay đi … Đã bị Kỷ Ngộ Ngôn gắt gao giữ lại, không cho hắn có cơ hội né ra.
“Địch Trần, ta ở ngay đây, ta không có sao hết, chỉ là bị thương một chút, mấy ngày sau sẽ từ từ bình phục, ta không sao hết, ta ở ngay đây."
“Ta ở ngay đây, ngay tại bên cạnh ngươi. Ngươi chỉ cần vươn tay ra là có thể gắt gao ôm chặt lấy ta."
“Ta ở ngay đây, dù có chuyện gì thì ta cũng sẽ không rời xa ngươi."
“Ta ở ngay đây, ở ngay đây, ở ngay đây a......"
Nghe những lời hắn nói, Mộ Dung Địch Trần sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, sau đó thân mình y đột nhiên kịch liệt run rẩy, tựa hồ như mỗi một đốt xương đều mạnh mẽ va chạm lẫn nhau, ngay cả ván giường cũng bị y chấn hơi hơi lay động. Run rẩy không ngừng được, Mộ Dung Địch Trần nhếch môi nói: “Ngộ Ngôn, đừng có ngừng, tiếp tục cùng ta nói chuyện được không?"
Hiểu y thoáng nở nụ cười, Kỷ Ngộ Ngôn càng cúi thấp người, ở bên tai Mộ Dung Địch Trần thì thầm nói.
Mộ Dung Địch Trần ôm lấy hắn, dùng sức, gắt gao, hy vọng có thể dùng phương thức như vậy làm giảm đi nỗi sợ hãi cùng hoang mang đang phát ra từ sâu tận linh hồn kia.
Đem hai má dán sát vào chiếc cổ trắng nõn của Mộ Dung Địch Trần, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy tâm tình vui vẻ trước nay chưa từng có. Tuy rằng biết ái nhân vẫn còn sợ hãi khi suýt nữa thì đánh mất mình, nhưng dù sao bọn họ vẫn đang ở cùng nhau. Địch Trần của hắn hoàn toàn không có thay đổi gì, vẫn xinh đẹp kiên cường như vậy, vẫn thích áp sát vào hắn khi nói chuyện như vậy, thật là hảo hạnh phúc a.
Dưới sự an ủi của hắn, sợ hãi cùng bất an trong lòng Mộ Dung Địch Trần cũng dần dần an tĩnh lại, y nhắm mắt lẳng lặng tựa vào người Kỷ Ngộ Ngôn.
Thời điểm Kỷ Ngộ Ngôn tưởng rằng ái nhân đang ngủ, thì thanh âm của Mộ Dung Địch Trần lại truyền tới, đó là một tiếng ——"Thực xin lỗi".
Tựa như nơi yếu ớt nhất sâu tận đáy lòng bị hung hăng đâm một nhát, Kỷ Ngộ Ngôn càng thêm thân mật áp sát vào ái nhân, chôn đầu giữa hõm vai của y, che dấu dòng nước đang chực trào nơi đáy mắt. Một lát sau, mới ngẩng đầu mỉm cười, trong mắt ba quang liễm diễm, lại nói những lời làm cho Mộ Dung Địch Trần thẹn thùng, “Có gì mà xin lỗi với không xin lỗi, dù sao chúng ta mỗi người một lần, thực công bằng a."
Lời này lại đổi lấy ánh mắt hung hăng trùng lớn cùng tràn đầy đau thương của Mộ Dung Địch Trần, “Ngươi rõ ràng biết ý ta không phải như vậy......"
“Nga? Chứ sao?" Kỷ Ngộ Ngôn đơn giản bắt đầu chơi Thái Cực (ý chỉ nói chuyện lòng vòng) với y, định sẽ làm cho đề tài này trở nên thất linh bát lạc (rối tinh rối mù).
“Ta là nói......"
Lời chưa kịp nói xong đã biến mất giữa hai đôi môi đang giao triền, sau đó lại là một khoảng im lặng trong gian phòng tối, thật lâu sau, mới nghe thấy Kỷ Ngộ Ngôn thấp giọng nói."Địch Trần, ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát."
“Ngủ đi." Mộ Dung Địch Trần nhẹ nhàng nói, ôm chặt người đang nằm trên người mình.
Ánh mặt trời trải dài trên mặt đất thành một màu vàng óng ánh, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng một mảnh mông lung, ấm áp ru giấc ngủ yên cho hai con người.
Giờ khắc này, bọn họ tạm thời quên đi đám người bạch đạo đang còn ở bên ngoài âm thầm hành động, quên đi nỗi đau xót của nhau, chỉ an tâm im lặng yên giấc, bởi vì người trọng yếu nhất của chính mình, đang ở ngay bên cạnh.
Mọi người nói vận mệnh vô tình, quỷ dị nhiều ngang trái, bất quá đối với hai người đang yêu này mà nói, nó hiển nhiên vừa ôn nhu lại vừa sung túc. Bởi vì cuộc sống sau này, cho dù có phải đối mặt với nhiều thống khổ nhiều gian nan cùng hiểm trở hơn nữa, Kỷ Ngộ Ngôn và Mộ Dung Địch Trần cũng sẽ không chia lìa.
Những tháng ngày sau này, bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Nắm chặt tay, từ nay về sau không bao giờ tách ra nữa.
————————————-
Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn bị tiếng ồn ào náo loạn ở bên ngoài đánh thức. Hai người đồng thời trợn mắt, rất có ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộ Dung Địch Trần liền ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn ngồi dậy. Kỷ Ngộ Ngôn trên người một chút khí lực cũng không có, Mộ Dung Địch Trần ôm hắn vào trong lồng kiểm tra vết thương đã được băng bó cẩn thận lại một lần nữa, xác định vết thương không có bị nứt ra hay chảy máu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó mới sửa sang y phục của Kỷ Ngộ Ngôn và chính mình cho chỉnh tề, hai người nhìn nhau cười.
Sau đó, Mộ Dung Địch Trần ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn, đẩy cửa, đi ra ngoài.
Lúc này trời đã gần sáng, nhóm bạch đạo đại hiệp cũng đã nghỉ ngơi lấy lại sức, chân cũng có thể chạy hảo, liền tề tụ ở ngoài thiện phòng, nhưng dù có thế nào cũng không dám bước vào. Đang lúc ai cũng đang hết sức do dự, vô số ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm, đại môn lại bất ngờ mở ra. Mọi người không hẹn mà cùng nhau đình chỉ hô hấp.
Một thiếu niên phủ lam sam (áo xanh) bước ra, trong lòng y ôm một bạch y nhân.
Lam sam thiếu niên mâu nhược ngưng băng (con ngươi lạnh như băng), trong ánh mắt tràn ngập khí thế thanh ngạo (thanh cao ngạo mạn); mà thiếu niên vận bạch y kia, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc lại phảng phất như một đóa tường vi nở rộ, thân mình nhìn như vô cùng mềm mại hoàn toàn an tâm dựa vào lồng ngực của lam sam thiếu niên. Nhưng ma...... nhưng mà bạch y nhân này rõ ràng là Kỷ Ngộ Ngôn mà cơ hồ đã cướp lấy tánh mạng của mọi người đêm qua, thần sắc ôn nhu ướt át như vậy so với lúc trước tựa như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bất quá, bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều.
Bởi vì lam sam thiếu niên, cũng chính là Mộ Dung Địch Trần, hướng về phía mọi người từ từ tiêu sái đi tới, cùng lúc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác áp bách thật lớn theo y mà đến, đó là một loại hơi thở lạnh như băng lại mang theo hương vị tử vong.
Bị cổ khí thế này áp bách, mọi người trong lòng bắt đầu hơi hơi phát run.
Sau đó Mộ Dung Địch Trần tiến thêm một bước, mọi người lui từng bước; Mộ Dung Địch Trần tiến mười bước, mọi người lui mười bước. Một bên là không hề sợ hãi bước về phía trước, một bên lại chỉ có thể không ngừng sợ hãi lui về phía sau. Chúng bạch đạo nhân sĩ tuy rằng cảm thấy vạn phần mất mặt, nhưng quả thật là một chút biện pháp cũng không có. Dù sao trên thiên hạ cũng không có vài người dám lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn.
Nhưng, nhưng...... Chẳng lẽ cứ như vậy để cho bọn họ ra ngoài sao?
Việc này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện của võ lâm bạch đạo gì đâu mà còn?
Mười tám năm trước là một tên Phượng Nhược Hề, mười tám năm sau lại như thế nào đây?
Ngay tại thời điểm tất cả bạch đạo nhân sĩ đều cảm thấy tiến thối lưỡng nan, một thanh âm uy nghiêm đúng lúc vang lên giải cứu bọn họ.
Đó là thanh âm mà từ nhỏ đến lớn Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn vẫn nghe thấy, “Địch Trần, ngươi muốn trở thành kẻ địch của thiên hạ võ lâm sao?" Một thân ảnh cao lớn mà quắc thước đứng chắn trước mặt hai người, mà phía sau hắn, một gương mặt mà hai người đã nhìn đến ngàn lần cũng lộ ra.
Mộ Dung Hưng Đức, Vệ Lưu Sương, Mộ Dung Thanh Trần, Lãnh Tịch Phi, còn có tiểu nữ nhi đã lâu không gặp của Mộ Dung gia —— Mộ Dung Linh Nhiên.
Quả thế. Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng thở dài. Rốt cuộc vẫn là đến nước này.
Kỷ Ngộ Ngôn ý bảo Mộ Dung Địch Trần trước buông mình xuống, khả Mộ Dung Địch Trần lại giống như không có nghe thấy, vẫn chỉ chặt chẽ ôm lấy hắn, một chút cũng không có ý định buông ra.
Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn thập phần rõ ràng, Mộ Dung Địch Trần đến tột cùng quan tâm tới người nhà biết bao, dù sao đó cũng là thân tình mà y nhiều năm khát vọng. Vì thế Kỷ Ngộ Ngôn dẫn đầu cúi đầu vi lễ, mềm nhẹ mở miệng nói: “Mộ Dung lão gia, phu nhân, Ngộ Ngôn thân mình có chút không khoẻ, không thể hành lễ với các người, thỉnh thứ lỗi."
Lời này rõ ràng chính là coi bản thân mình vẫn chỉ như hạ nhân của Mộ Dung gia, trong ngôn ngữ cũng đã ẩn hiện cảm giác nhún nhường, mãi đến khi Mộ Dung Địch Trần đau xót nhìn hắn. Kỷ Ngộ Ngôn nhìn Mộ Dung Địch Trần mỉm cười, hai người hết thảy đều lâm vào trầm mặc.
Bất quá hình ảnh hai người không nói mà chỉ nhìn nhau lọt vào mắt Mộ Dung Hưng Đức lại là một phiên phong cảnh khác, này rõ ràng chính là không biết liêm sỉ trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình đây mà, vả lại còn là hai nam nhân, quả thực không biết liêm sỉ tới cực điểm rồi. Vệ Lưu Sương đứng ở phía sau hắn hơi hơi nức nở, nhìn hai người không biết phải nói gì mới tốt. Mà trong ánh mắt Mộ Dung Thanh Trần, Lãnh Tịch Phi, Mộ Dung Linh Nhiên ba người, hoặc là lượng giải (hiểu rõ), hoặc là đồng tình, cũng hoàn toàn là không thể trách cứ.
“Mộ Dung Địch Trần!" Mộ Dung Hưng Đức thật sự chịu không nổi những người bên ngoài khe khẽ nói nhỏ, thanh âm cứng ngắc mà kêu cả họ lẫn tên nhị nhi tử của chính mình, nói: “Ngươi đang làm cái gì? Chính ngươi chắc hiểu được? Ngươi nhìn cho rõ ràng, người ngươi ôm trong lồng chính là nam nhân a, là một nam nhân thật sự a!"
Nghe thấy một tiếng này, Lãnh Tịch Phi sợ tới mức thân mình run lên, Mộ Dung Thanh Trần vội vàng ôm chặt hắn. Vệ Lưu Sương kéo ống tay áo của Mộ Dung Hưng Đức, dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi. Mộ Dung Hưng Đức nhìn qua, lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy tức giận đến mức váng đầu hoa mắt, cắn răng mà nói ra hai tiếng “Gia môn bất hạnh".
Cái này, thanh âm nghị luận chung quanh lại lớn hơn nữa, ẩn ẩn đã có thể nghe ra chút ít những gì họ nói “Gia phong bất chính", “Đoạn tụ chi phích"......
Mộ Dung Hưng Đức nét mặt già nua đỏ lên, trong lồng một mớ buồn bực nhẫn nại đến mức muốn nổ tung, thanh âm run rẩy hét lên, “Mộ Dung Địch Trần, hiện nay ngươi nói cho rõ ràng, ngươi đến tột cùng là muốn phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi, thân nhân của ngươi, hay là muốn tên nam nhân ngươi đang ôm trong lòng?"
Nghe vậy, Mộ Dung Địch Trần cắn môi dưới, nhưng lập tức lại cười rộ lên, tựa như gió xuân thổi qua mặt hồ băng lạnh lẽo, dùng đôi mắt thâm tình triền miên như vậy khoát chặt lấy người trong lòng mình, “Mộ Dung Địch Trần đời này tuyệt đối không thể buông bỏ Kỷ Ngộ Ngôn, từ rất lâu trước kia, ta đã lựa chọn thật kỹ rồi."
Mà Kỷ Ngộ Ngôn cũng cùng y cười rộ lên, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện một tia ửng đỏ, đoạt hồn người. Nhưng cũng chỉ có hắn mới biết được, tay Mộ Dung Địch Trần có bao nhiêu gắt gao ôm lấy hắn, lực mạnh tựa như lúc y nói ra những lời này.
Mộ Dung Địch Trần nhìn những người thân cùng y hữu duyên nhưng vô phận, chính là thân sinh phụ mẫu của y, cho y sinh mệnh để có thể gặp gỡ Kỷ Ngộ Ngôn, cho nên vào năm bảy tuổi ấy sau khi gặp được người so với sinh mệnh của mình còn trọng yếu hơn, thì vô luận trước kia y có cỡ nào phẫn hận, cỡ nào bất bình với những chyện mình phải chịu đựng, thì y cũng chưa từng oán hận.
Hiện giờ lại nhìn phụ thân cùng mẫu thân, phụ thân tóc lại bạc đi không ít, còn mẫu thân hiển nhiên là luyến tiếc y, nhưng ánh mắt cầu xin kia cũng không lọt vào được mắt phụ thân. Còn có đại ca cùng Tịch Phi, bọn họ hạnh phúc như vậy, cũng không so được với chính mình cùng Ngộ Ngôn. Linh Nhiên đâu, không biết y cùng với Văn Tĩnh Khuynh như thế nào, hai người có hòa hảo lại chưa?
Nhưng, nếu bắt y buông bỏ tất cả vì Ngộ Ngôn, y cũng sẽ không có nửa phần do dự.
Lại càng không cần phải làm gì để cầu xin bọn họ buông tha Ngộ Ngôn, lúc trước mình tùy ý để cho Mộ Dung gia xử phạt chính là chuyện ngu xuẩn nhất. Đã không còn mình thì hạnh phúc của Ngộ Ngôn ở đâu chứ? Hạnh phúc là khi có hai người, chỉ có hảo hảo chăm sóc chính mình, mới có thể đem đến hạnh phúc cho người mình yêu nhất.
Kỷ Ngộ Ngôn khẽ tựa đầu lên ngực Mộ Dung Địch Trần, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia.
Hiện tại đã không còn gì có thể ngăn trở bọn họ.
Ánh mắt khinh thường, biểu tình châm chọc...... Làm sao có thể vây khốn hai người đang yêu nhau?
Vì thế không chút ngần ngại, Mộ Dung Địch Trần tiếp tục đi về phía trước, nhưng Mộ Dung Hưng Đức lại đứng chắn trước mặt y lần nữa.
Vị võ lâm minh chủ tiền nhiệm này tức giận đến cả người run rẩy, hắn trăm triệu lần cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày đứa con thứ hai ngạo nghễ này không chừa cho hắn một chút mặt mũi nào trước mắt mọi người, thậm chí ngay cả ánh mắt khẩn cầu của mẫu thân mình cũng không quản, vì một ngoại nhân mà không đoái hoài tới thân nhân cùng y huyết mạch tương liên.
Kỳ thật ở trong ý niệm của Mộ Dung Hưng Đức, muốn hắn chấp nhân Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn cũng không hẳn là chuyện không thể, nhưng hắn lại trăm triệu lần không thể tha thứ khi danh dự của Mộ Dung gia bị hủy đi trước mặt mọi người, càng không thể dễ dàng tha thứ khi Mộ Dung Địch Trần có ý đồ vứt bỏ tông pháp, vứt bỏ quan hệ huyết thống với mình.
Hắn hiển nhiên đã quên, năm đó lúc Mộ Dung Địch Trần cần tới sự quan tâm cùng bảo vệ của bọn họ nhất, bọn họ đã ở nơi nào; cũng đã quên những buổi tối hắc ám, hay những đêm dài mà một tiểu hài tử như Mộ Dung Địch Trần phải một mình vượt qua trong sợ hãi; cũng đã quên chính mình đã hà khắc đòi hỏi ở đứa nhỏ này như thế nào, thậm chí cũng chưa từng tươi cười hoặc là tán thương y; càng quên rằng những lúc Mộ Dung Địch Trần cần đến sự quan tâm ấm áp như vậy, thì người cho y hết thảy, lại hoàn toàn chỉ là một ngoại nhân, chứ không phải những người có huyết mạch tương liên đang đứng trước mặt y.
Cho nên khi Mộ Dung Hưng Đức chặn đường Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn, vẫn là bộ dạng nghiêm nghị đó, rồi lại là giọng nói cố chấp cứng ngắc đó: “Hảo, chọn hắn, thì ngươi không còn là người nhà Mộ Dung; bất quá nếu muốn đi, thì phải bước qua thi thể Mộ Dung Hưng Đức ta trước đã."
Nghe xong những lời này, Kỷ Ngộ Ngôn có chút bất đắc dĩ —— vị đương gia của Mộ Dung thế gia, hiển nhiên vẫn không muốn từ bỏ quan hệ thân tình giữa mình với Địch Trần, đơn giản là hắn biết một đứa con tuyệt đối không thể làm như vậy với phụ thân của chính mình, mà điều này, vừa đúng lại là mối uy hiếp với Mộ Dung Địch Trần.
Đương nhiên, những lời này Kỷ Ngộ Ngôn không thể nói, cũng không nguyện ý nói. Bất quá, lại có người thay lời hắn nói, hơn nữa giọng điệu còn mang ý trào phúng, lời nói vô cùng khinh thường.
Hắn nói, “Mộ Dung Hưng Đức a! Mộ Dung Hưng Đức, gần hai mươi năm không gặp, ngươi một chút tiến bộ vẫn không hề có, trong miệng lúc nào cũng là nhân nghĩa đạo đức, nhưng việc làm lại xấu xa đê tiện. Cái gì mà võ lâm bạch đạo giang hồ chính nghĩa, thật sự là cười chết người."
Nói xong, hắn lại cao giọng cười rộ lên, làm cho sắc mặt những người lớn tuổi ở đây hoàn toàn thay đổi.
Phàm là những người đã trải qua cái đêm mười lăm kia, đều không thể quên được người đó, không thể quên được câu nói của người đó.
Y đứng bên vách núi đen, gió thổi y phục y tung bay, y quay đầu lại nhìn mọi người cười, trong mắt khắc sâu oán độc cùng oán hận, nói, “Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, ta sẽ trở về, đến lúc đó, các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ta đã phải chịu đựng. Nhớ kỹ, ta sẽ đòi lại gấp bội."
Hôm nay là ngày mười sáu tháng tám, trời vẫn chưa tối, dưới ánh mặt trời trải dài, một người đi tới.
Cơ phu thắng tuyết, tư thái nhẹ nhàng, phong hoa tuyệt đại, tuyệt không thua kém Kỷ Ngộ Ngôn.
Thanh phong (đại khái là làn gió trong lành) vỗ về chơi đùa y bào của y, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay dưới ánh mặt trời tựa như bạch điệp (bướm trắng), bất quá, con bướm này không hề có bóng.
Mộ Dung Hưng Đức há to miệng, nửa ngày cũng vô pháp khép lại.
Hắn thấy ai? Không phải đang nằm mơ chứ, nhất định là đang nằm mơ, nếu không tại sao hắn lại thấy Phượng Nhược Hề một kẻ đã chết đi gần hai chục năm. Hơn nữa, dung mạo của y hoàn toàn không thay đổi một chút nào, vẫn là sắc đẹp độc nhất vô nhị như lúc trước Lệ Thiên Lương dẫn bọn họ tới diện kiến.
Nhìn thoáng qua Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn, Phượng Nhược Hề lướt qua bọn họ đi tới trước mắt Mộ Dung Hưng Đức nói: “Ngươi hãy nhìn kỹ một chút, nhìn xem rốt cuộc có phải là ta hay không?"
“A di đà phật!" Đám cao tăng Thiếu Lâm tự đã bắt đầu niệm phật, gương mặt của rất nhiều bạch đạo nhân sĩ càng thêm trắng bệch không một chút máu.
Đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại không hề có bóng...... Này rõ ràng là quỷ a!
Xung quanh bắt đầu hỗn loạn hẳn lên, có người thét chói rồi lập tức xông ra ngoài, có người sợ hãi té ngã trên mặt đất, có người chạy ào về phía cửa Thiếu Lâm tự, rồi bị bật ngược trở lại. Tựa như có cái gì đó trong suốt chắn lại, bất kỳ người nào ở đây cũng đừng hòng ra ngoài.
Phượng Nhược Hề nhìn mọi người làm trò hề, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, lại như cố tình khiến mọi người càng thêm sợ hãi, y âm trầm nói: “Các ngươi không cần chạy nữa, con người có thể thoát khỏi lòng bàn tay của quỷ sao? Thù hận mười tám năm trước, hôm nay ta sẽ nhất định sẽ đòi lại, một người cũng đừng mong chạy thoát."
Đứng trong trận hỗn loạn, Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần lại không hề bối rối, bọn họ đã sớm biết chuyện của Phượng Nhược Hề, cho nên đối với hắn, thậm chí bọn họ còn có chút đồng tình, về phần chính mình sẽ ra sao...... Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, bọn họ sẽ không đi quản chuyện khác.
Mộ Dung Hưng Đức vẻ mặt phức tạp nhìn trừng trừng Phượng Nhược Hề, kỳ thật đối với chuyện năm đó, không thể nói hắn hoàn hoàn toàn toàn không có chút áy náy nào, hiện tại đối mặt với kẻ không biết là người hay là quỷ kia, hắn thật sự không thể nói được một lời, đành phải ôm chặt ái thê, thầm nghĩ làm sao để mang nàng ra khỏi đây một cách an toàn.
Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi cũng không hề sợ hãi, có thể nói bọn họ cũng đã trải qua quá nhiều vất vả khổ sở, cho nên tuy là trong lòng có chút bất an, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.
Duy nhất không thấy chính là Mộ Dung Linh Nhiên, bất quá không phải là nàng đã chạy thoát, mà là ở nơi mọi người không nhìn thấy, có người trộm lôi nàng đi, so với tình trạng khủng hoảng trước mắt, thì tựa hồ trận cãi vả giảng hòa giữa bọn họ còn bức thiết hơn.
Những kẻ còn lại, trừ bỏ Thiếu Lâm trụ trì Không Hành đại sư, cơ hồ toàn bộ đều vô cùng chật vật. Nhưng vẫn có người muốn đánh lén Phượng Nhược Hề, còn chưa kịp tiếp cận, đã sớm tắt thở, ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không hiểu được.
Qua một lúc sau, đã có người khóc toáng lên, thiếu niên mới lớn, vẫn còn non trẻ. Gặp tình cảnh như vầy dĩ nhiên là cảm xúc mãnh liệt, dần dần, tiếng khóc dung thành một mảnh.
Phượng Nhược Hề nhẹ nhàng bay đến trước mặt Mộ Dung Hưng Đức, âm thanh lạnh lùng nói: “Thấy được không? Đây là bạch đạo đại hiệp mà ngươi mở miệng vẫn nói đến, là những kẻ mà ngươi cực lực bảo vệ. Vì những kẻ này, Lệ Thiên Lương giết ta, còn ngươi, vì chúng… hôm nay lại muốn bức tử con ruột của chính mình."
Mộ Dung Hưng Đức nghe xong lời này, lập tức mở miệng muốn phản bác, nhưng ngoài há miệng thở dốc, hắn không thể nói ra một lời nào, đành phải một lần nữa ngậm miệng lại.
“Không phản đối, vậy là đúng sao?" Phượng Nhược Hề nhếch khóe miệng, đó là một độ cùng lãnh tuyệt mà ngoan độc, khoát tay, một người trong đám người kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
“Ngươi......!" Mộ Dung Hưng Đức la hoảng lên, không đợi hắn phản ứng, Phượng Nhược Hề lại nhẹ nhàng phất tay, máu tươi lại một lần nữa tuôn trào.
“Vẫn không phản đối, đúng không?" Phượng Nhược Hề lại cười nói, Mộ Dung Hưng Đức trong lòng nhất thời trầm xuống.
Đôi mắt Phượng Nhược Hề đen không thấy đáy, Mộ Dung Hưng Đức cảm thấy như chính mình tự như bị hút sâu vào trong, một câu cũng nói không nên lời.
Thấy hắn như thế, Phượng Nhược Hề lại nâng tay lên......
Lúc này, một thanh âm mờ mịt từ trong tiếng khóc hỗn loạn vang lên.
“Sư huynh......" Đây là một tiếng gọi thâm tình lại thoáng chút nghi hoặc.
Tựa như đã trải qua cả ngàn năm, chủ nhân của thanh âm mới xác định được, người mà mình mong nhớ ngày đêm, không phải còn là ảo ảnh trong những giấc mộng.
Một người mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy những vết nhăn bước tới bên cạnh Phượng Nhược Hề, hắn rõ ràng là một lão nhân, lại kêu Phượng Nhược Hề thoạt nhìn chỉ mới hai mươi là “Sư huynh". Phượng Nhược Hề kinh ngạc quay đầu lại, trong lúc nhất thời, ngay cả hắn cũng lâm vào hỗn loạn.
Lúc này, Kỷ Ngộ Ngôn nằm tựa vào lòng Mộ Dung Địch Trần trong mở miệng, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Sư phụ".
Mai Linh Sa hướng Kỷ Ngộ Ngôn gật gật đầu, lập tức gắt gao nhìn Phượng Nhược Hề trước mắt không biết là người hay là quỷ, bình tĩnh đứng một hồi, đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy hắn.
Bất quá...... người còn chưa ôm được, hắn đã ngã thật mạnh xuống đất.
Không có thân thể ấm áp, không có hình bóng, hắn thật là quỷ, hắn thật sự...... Đã chết.
Cứ như vậy nằm trên mặt đất, Mai Linh Sa khóc nấc lên, dòng lệ lạnh băng chảy dài trên gương mặt già nua.
Mọi người nhất thời an tĩnh hẳn lại, lặng ngắt như tờ nhìn cảnh tượng trước mặt, cho dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng cũng đã có người đoán được gì đó.
“Sư đệ......" Lớp ngụy trang Phượng Nhược Hề mang bắt đầu xuất hiện vết rách, hay phải nói là bị lột trần.
“Sư huynh ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không......" Mai Linh Sa đột nhiên hét ầm lên, “Ngươi có biết hay không ta yêu ngươi, ta yêu ngươi! Nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa từng nhìn thấy ta, chỉ nhìn cái tên nghiệt súc chết tiệt kia, chưa bao giờ ngươi liếc mắt nhìn ta một cái......" Nói đến khúc sau, hắn lại khóc nức nở.
Phượng Nhược Hề nghiêng đầu, “Sư đệ ngươi nói cái gì...... Ta là sư huynh của ngươi, cái gì yêu với thương, ngươi nổi điên sao?"
“Ha hả, phải, ta điên rồi, đã sớm điên rồi." Mai Linh Sa đứng lên, gương mặt mang theo nụ cười mỉa mai vừa xuất hiện trên mặt Phượng Nhược Hề, “Ta chỉ biết, chỉ biết sư huynh ngươi sẽ không tin ta. Bất quá ta đã sớm chuẩn bị tốt. Vốn ta chỉ là đến nhìn bọn Ngộ Ngôn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên còn có thể tái kiến ngươi, bất quá hoàn hảo, ta chuẩn bị gần hai mươi năm, thật may mắn là ta sớm có chuẩn bị ——"
Thì thào nói xong, trước khi mọi người kịp có động tác gì, Mai Linh Sa rút thanh kiếm vẫn mang theo trên người mười tám năm, cắm phập vào ngực mình.
“Linh Sa!......" Phượng Nhược Hề bổ nhào tới trước mặt Mai Linh Sa, nhưng lại không có cách nào nâng lấy hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngã trên mặt đất.
“Sư...... Huynh......" Mai Linh Sa vươn tay muốn chạm đến hai má Phượng Nhược Hề, nhưng lại chỉ có thể vói vào trong hư không, “Sư huynh...... Ta biết...... Ngươi sẽ không tin tưởng, cho nên ta đã sớm...... Nghĩ rằng...... Nếu gặp lại...... Ta và ngươi...... Cùng nhau làm người...... Ngươi thành quỷ, ta cùng...... Ngươi...... Cùng nhau...... Làm...... Quỷ......"
Dòng máu đỏ sẫm trên người hắn, thấm nhanh vào lớp cát vàng bên dưới, ánh mắt chậm rãi khép lại, nhưng trong mắt lại không hề có chút tiếc nuối.
Bởi vì phân tình cảm lưu luyến này rốt cục đã có thể cho hắn biết, hắn rốt cục đã nói ra rồi, nói ra tình yêu này, không bao giờ … phải đứng trước gương lầm bầm lầu bầu vô số lần “Ta yêu ngươi" nữa, đã từng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần —— ta đến tột cùng phải nói như thế nào, mới không để y chán ghét? Đến tột cùng phải nói như thế nào, y mới có thể hơi chút thích ta? Chẳng sợ chính là một chút......
Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần không hề cản trở hắn, bởi vì bọn họ biết đây chính là tâm nguyện từ trước đến nay của Mai Linh Sa; những người khác đều bị biến cố đột ngột này làm cho sợ ngây người, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Cứ lặng im như vậy, sắc trời chậm rãi tối đen, có cái gì đó từ chân trời tiến đến, chờ tới khi nó gần đáp xuống giữa đình viện Thiếu Lâm, mọi người lại một lần nữa không thể tin vào hai mắt của mình.
Đó là một con điểu tước nhiều màu, chỉ xuất hiện trong thần thoại, một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn trên lưng nó.
Nhìn hết thảy trước mắt, lão giả khảy tràng hạt trong tay, thở dài một tiếng.
“Không Giám đại sư?" Mộ Dung Địch Trần nhận ra người trước mắt.
Con điểu tước kia cũng khẽ cọ cọ lên người Mộ Dung Địch Trần. Là con phượng hoàng ngày đó? Kỷ Ngộ Ngôn cũng nhận ra nó.
“Sư huynh?" Không Hành vội bước nhanh đến trước mặt Không Giám đại sư, thử kêu một tiếng.
“Sư đệ ngươi......" Không Giám trong giọng nói có trách cứ rõ ràng, “Ngày ấy ta dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, nói với ngươi Mộ Dung Địch Trần mới là 『Nghiệt 』, vốn tưởng là ngươi hiểu được, hiện giờ thiên hạ, hắc bạch hòa dung, trải qua vạn năm giao hòa, thiên địa phân tách, 『 Nghiệt 』 không chỉ là 『 Nghiệt 』, 『 Thục 』 cũng không còn là 『 Thục 』, 『 Nghiệt 』 sinh 『 Thục 』 nhân, 『 Thục 』 sinh 『 Nghiệt 』 quả. Chỉ cần bọn họ bình thản cùng tồn tại, nhất định thiên hạ có thể thái bình. Ai ngờ ngươi lại hiểu sai ý của ta, bắt giữ Mộ Dung Địch Trần, cho nên mới gây ra tai họa như hiện giờ. Chờ ta biết tới rồi, cũng đã chậm...... Ngươi...... Ai......"
Không Giám nói xong lại chuyển hướng Phượng Nhược Hề nói: “Phượng thí chủ, ta mang đến con điểu này, chính là phượng hoàng ( cũng chính là 『 Thục 』) bản ứng cùng ngươi đầu thai. Ngươi chỉ cần đem theo nó, là có thể một lần nữa đầu thai, chuyển thế làm người. Người chết cũng đã chết rồi, thỉnh nén bi thương đi."
Nghe đến đó, Phượng Nhược Hề sau một lúc lâu không lên tiếng, bỗng nhiên cười ha hả, đứng lên, nghiến răng “khanh khách", nói: “Đầu thai? Ngươi muốn ta hiện tại đi cái gì đầu thai...... Linh Sa hắn phải làm sao bây giờ? Hay là muốn ta tái sinh làm cái gì đó 『 Nghiệt 』, dẫm vào vết xe đổ hôm nay?"
Dưới ánh mắt của y, Không Giám không khỏi cúi đầu, thấp giọng lại tụng một tiếng a di đà phật, rồi chỉ có thể trầm mặc.
Nhìn tình cảnh giữa sân, Kỷ Ngộ Ngôn vươn tay vòng qua cần cổ trắng ngần của Mộ Dung Địch Trần, ý bảo y cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai, thì thầm gì đó, Mộ Dung Địch Trần nghe xong gương mặt lập tức dịu xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đệ thập cửu chương
Im lặng nằm xuống, Mộ Dung Địch Trần ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn để cho hắn nằm trên người mình, tránh cho gỗ giường cứng rắn làm đau hắn.
Kỷ Ngộ Ngôn ánh mắt trong suốt thanh lượng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi ấn đầy những vết thương đỏ sậm lại làm cho hắn có thêm một chút diễm sắc trước nay chưa từng có, nằm trên người Mộ Dung Địch Trần, vươn tay ôm lấy gương mặt y, bắt buộc y nhìn thẳng vào mình, không để y có một chút trốn tránh nào, sau đó cúi đầu nói: “Địch Trần, ta ở ngay đây mà."
Cổ Mộ Dung Địch Trần cứng đờ, vừa muốn quay đi … Đã bị Kỷ Ngộ Ngôn gắt gao giữ lại, không cho hắn có cơ hội né ra.
“Địch Trần, ta ở ngay đây, ta không có sao hết, chỉ là bị thương một chút, mấy ngày sau sẽ từ từ bình phục, ta không sao hết, ta ở ngay đây."
“Ta ở ngay đây, ngay tại bên cạnh ngươi. Ngươi chỉ cần vươn tay ra là có thể gắt gao ôm chặt lấy ta."
“Ta ở ngay đây, dù có chuyện gì thì ta cũng sẽ không rời xa ngươi."
“Ta ở ngay đây, ở ngay đây, ở ngay đây a......"
Nghe những lời hắn nói, Mộ Dung Địch Trần sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, sau đó thân mình y đột nhiên kịch liệt run rẩy, tựa hồ như mỗi một đốt xương đều mạnh mẽ va chạm lẫn nhau, ngay cả ván giường cũng bị y chấn hơi hơi lay động. Run rẩy không ngừng được, Mộ Dung Địch Trần nhếch môi nói: “Ngộ Ngôn, đừng có ngừng, tiếp tục cùng ta nói chuyện được không?"
Hiểu y thoáng nở nụ cười, Kỷ Ngộ Ngôn càng cúi thấp người, ở bên tai Mộ Dung Địch Trần thì thầm nói.
Mộ Dung Địch Trần ôm lấy hắn, dùng sức, gắt gao, hy vọng có thể dùng phương thức như vậy làm giảm đi nỗi sợ hãi cùng hoang mang đang phát ra từ sâu tận linh hồn kia.
Đem hai má dán sát vào chiếc cổ trắng nõn của Mộ Dung Địch Trần, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy tâm tình vui vẻ trước nay chưa từng có. Tuy rằng biết ái nhân vẫn còn sợ hãi khi suýt nữa thì đánh mất mình, nhưng dù sao bọn họ vẫn đang ở cùng nhau. Địch Trần của hắn hoàn toàn không có thay đổi gì, vẫn xinh đẹp kiên cường như vậy, vẫn thích áp sát vào hắn khi nói chuyện như vậy, thật là hảo hạnh phúc a.
Dưới sự an ủi của hắn, sợ hãi cùng bất an trong lòng Mộ Dung Địch Trần cũng dần dần an tĩnh lại, y nhắm mắt lẳng lặng tựa vào người Kỷ Ngộ Ngôn.
Thời điểm Kỷ Ngộ Ngôn tưởng rằng ái nhân đang ngủ, thì thanh âm của Mộ Dung Địch Trần lại truyền tới, đó là một tiếng ——"Thực xin lỗi".
Tựa như nơi yếu ớt nhất sâu tận đáy lòng bị hung hăng đâm một nhát, Kỷ Ngộ Ngôn càng thêm thân mật áp sát vào ái nhân, chôn đầu giữa hõm vai của y, che dấu dòng nước đang chực trào nơi đáy mắt. Một lát sau, mới ngẩng đầu mỉm cười, trong mắt ba quang liễm diễm, lại nói những lời làm cho Mộ Dung Địch Trần thẹn thùng, “Có gì mà xin lỗi với không xin lỗi, dù sao chúng ta mỗi người một lần, thực công bằng a."
Lời này lại đổi lấy ánh mắt hung hăng trùng lớn cùng tràn đầy đau thương của Mộ Dung Địch Trần, “Ngươi rõ ràng biết ý ta không phải như vậy......"
“Nga? Chứ sao?" Kỷ Ngộ Ngôn đơn giản bắt đầu chơi Thái Cực (ý chỉ nói chuyện lòng vòng) với y, định sẽ làm cho đề tài này trở nên thất linh bát lạc (rối tinh rối mù).
“Ta là nói......"
Lời chưa kịp nói xong đã biến mất giữa hai đôi môi đang giao triền, sau đó lại là một khoảng im lặng trong gian phòng tối, thật lâu sau, mới nghe thấy Kỷ Ngộ Ngôn thấp giọng nói."Địch Trần, ta mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát."
“Ngủ đi." Mộ Dung Địch Trần nhẹ nhàng nói, ôm chặt người đang nằm trên người mình.
Ánh mặt trời trải dài trên mặt đất thành một màu vàng óng ánh, xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng một mảnh mông lung, ấm áp ru giấc ngủ yên cho hai con người.
Giờ khắc này, bọn họ tạm thời quên đi đám người bạch đạo đang còn ở bên ngoài âm thầm hành động, quên đi nỗi đau xót của nhau, chỉ an tâm im lặng yên giấc, bởi vì người trọng yếu nhất của chính mình, đang ở ngay bên cạnh.
Mọi người nói vận mệnh vô tình, quỷ dị nhiều ngang trái, bất quá đối với hai người đang yêu này mà nói, nó hiển nhiên vừa ôn nhu lại vừa sung túc. Bởi vì cuộc sống sau này, cho dù có phải đối mặt với nhiều thống khổ nhiều gian nan cùng hiểm trở hơn nữa, Kỷ Ngộ Ngôn và Mộ Dung Địch Trần cũng sẽ không chia lìa.
Những tháng ngày sau này, bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Nắm chặt tay, từ nay về sau không bao giờ tách ra nữa.
————————————-
Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn bị tiếng ồn ào náo loạn ở bên ngoài đánh thức. Hai người đồng thời trợn mắt, rất có ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau một cái, Mộ Dung Địch Trần liền ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn ngồi dậy. Kỷ Ngộ Ngôn trên người một chút khí lực cũng không có, Mộ Dung Địch Trần ôm hắn vào trong lồng kiểm tra vết thương đã được băng bó cẩn thận lại một lần nữa, xác định vết thương không có bị nứt ra hay chảy máu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó mới sửa sang y phục của Kỷ Ngộ Ngôn và chính mình cho chỉnh tề, hai người nhìn nhau cười.
Sau đó, Mộ Dung Địch Trần ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn, đẩy cửa, đi ra ngoài.
Lúc này trời đã gần sáng, nhóm bạch đạo đại hiệp cũng đã nghỉ ngơi lấy lại sức, chân cũng có thể chạy hảo, liền tề tụ ở ngoài thiện phòng, nhưng dù có thế nào cũng không dám bước vào. Đang lúc ai cũng đang hết sức do dự, vô số ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm, đại môn lại bất ngờ mở ra. Mọi người không hẹn mà cùng nhau đình chỉ hô hấp.
Một thiếu niên phủ lam sam (áo xanh) bước ra, trong lòng y ôm một bạch y nhân.
Lam sam thiếu niên mâu nhược ngưng băng (con ngươi lạnh như băng), trong ánh mắt tràn ngập khí thế thanh ngạo (thanh cao ngạo mạn); mà thiếu niên vận bạch y kia, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc lại phảng phất như một đóa tường vi nở rộ, thân mình nhìn như vô cùng mềm mại hoàn toàn an tâm dựa vào lồng ngực của lam sam thiếu niên. Nhưng ma...... nhưng mà bạch y nhân này rõ ràng là Kỷ Ngộ Ngôn mà cơ hồ đã cướp lấy tánh mạng của mọi người đêm qua, thần sắc ôn nhu ướt át như vậy so với lúc trước tựa như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bất quá, bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều.
Bởi vì lam sam thiếu niên, cũng chính là Mộ Dung Địch Trần, hướng về phía mọi người từ từ tiêu sái đi tới, cùng lúc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác áp bách thật lớn theo y mà đến, đó là một loại hơi thở lạnh như băng lại mang theo hương vị tử vong.
Bị cổ khí thế này áp bách, mọi người trong lòng bắt đầu hơi hơi phát run.
Sau đó Mộ Dung Địch Trần tiến thêm một bước, mọi người lui từng bước; Mộ Dung Địch Trần tiến mười bước, mọi người lui mười bước. Một bên là không hề sợ hãi bước về phía trước, một bên lại chỉ có thể không ngừng sợ hãi lui về phía sau. Chúng bạch đạo nhân sĩ tuy rằng cảm thấy vạn phần mất mặt, nhưng quả thật là một chút biện pháp cũng không có. Dù sao trên thiên hạ cũng không có vài người dám lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn.
Nhưng, nhưng...... Chẳng lẽ cứ như vậy để cho bọn họ ra ngoài sao?
Việc này nếu lan truyền ra ngoài, thể diện của võ lâm bạch đạo gì đâu mà còn?
Mười tám năm trước là một tên Phượng Nhược Hề, mười tám năm sau lại như thế nào đây?
Ngay tại thời điểm tất cả bạch đạo nhân sĩ đều cảm thấy tiến thối lưỡng nan, một thanh âm uy nghiêm đúng lúc vang lên giải cứu bọn họ.
Đó là thanh âm mà từ nhỏ đến lớn Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn vẫn nghe thấy, “Địch Trần, ngươi muốn trở thành kẻ địch của thiên hạ võ lâm sao?" Một thân ảnh cao lớn mà quắc thước đứng chắn trước mặt hai người, mà phía sau hắn, một gương mặt mà hai người đã nhìn đến ngàn lần cũng lộ ra.
Mộ Dung Hưng Đức, Vệ Lưu Sương, Mộ Dung Thanh Trần, Lãnh Tịch Phi, còn có tiểu nữ nhi đã lâu không gặp của Mộ Dung gia —— Mộ Dung Linh Nhiên.
Quả thế. Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng thở dài. Rốt cuộc vẫn là đến nước này.
Kỷ Ngộ Ngôn ý bảo Mộ Dung Địch Trần trước buông mình xuống, khả Mộ Dung Địch Trần lại giống như không có nghe thấy, vẫn chỉ chặt chẽ ôm lấy hắn, một chút cũng không có ý định buông ra.
Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn thập phần rõ ràng, Mộ Dung Địch Trần đến tột cùng quan tâm tới người nhà biết bao, dù sao đó cũng là thân tình mà y nhiều năm khát vọng. Vì thế Kỷ Ngộ Ngôn dẫn đầu cúi đầu vi lễ, mềm nhẹ mở miệng nói: “Mộ Dung lão gia, phu nhân, Ngộ Ngôn thân mình có chút không khoẻ, không thể hành lễ với các người, thỉnh thứ lỗi."
Lời này rõ ràng chính là coi bản thân mình vẫn chỉ như hạ nhân của Mộ Dung gia, trong ngôn ngữ cũng đã ẩn hiện cảm giác nhún nhường, mãi đến khi Mộ Dung Địch Trần đau xót nhìn hắn. Kỷ Ngộ Ngôn nhìn Mộ Dung Địch Trần mỉm cười, hai người hết thảy đều lâm vào trầm mặc.
Bất quá hình ảnh hai người không nói mà chỉ nhìn nhau lọt vào mắt Mộ Dung Hưng Đức lại là một phiên phong cảnh khác, này rõ ràng chính là không biết liêm sỉ trước mặt mọi người liếc mắt đưa tình đây mà, vả lại còn là hai nam nhân, quả thực không biết liêm sỉ tới cực điểm rồi. Vệ Lưu Sương đứng ở phía sau hắn hơi hơi nức nở, nhìn hai người không biết phải nói gì mới tốt. Mà trong ánh mắt Mộ Dung Thanh Trần, Lãnh Tịch Phi, Mộ Dung Linh Nhiên ba người, hoặc là lượng giải (hiểu rõ), hoặc là đồng tình, cũng hoàn toàn là không thể trách cứ.
“Mộ Dung Địch Trần!" Mộ Dung Hưng Đức thật sự chịu không nổi những người bên ngoài khe khẽ nói nhỏ, thanh âm cứng ngắc mà kêu cả họ lẫn tên nhị nhi tử của chính mình, nói: “Ngươi đang làm cái gì? Chính ngươi chắc hiểu được? Ngươi nhìn cho rõ ràng, người ngươi ôm trong lồng chính là nam nhân a, là một nam nhân thật sự a!"
Nghe thấy một tiếng này, Lãnh Tịch Phi sợ tới mức thân mình run lên, Mộ Dung Thanh Trần vội vàng ôm chặt hắn. Vệ Lưu Sương kéo ống tay áo của Mộ Dung Hưng Đức, dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi. Mộ Dung Hưng Đức nhìn qua, lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy tức giận đến mức váng đầu hoa mắt, cắn răng mà nói ra hai tiếng “Gia môn bất hạnh".
Cái này, thanh âm nghị luận chung quanh lại lớn hơn nữa, ẩn ẩn đã có thể nghe ra chút ít những gì họ nói “Gia phong bất chính", “Đoạn tụ chi phích"......
Mộ Dung Hưng Đức nét mặt già nua đỏ lên, trong lồng một mớ buồn bực nhẫn nại đến mức muốn nổ tung, thanh âm run rẩy hét lên, “Mộ Dung Địch Trần, hiện nay ngươi nói cho rõ ràng, ngươi đến tột cùng là muốn phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi, thân nhân của ngươi, hay là muốn tên nam nhân ngươi đang ôm trong lòng?"
Nghe vậy, Mộ Dung Địch Trần cắn môi dưới, nhưng lập tức lại cười rộ lên, tựa như gió xuân thổi qua mặt hồ băng lạnh lẽo, dùng đôi mắt thâm tình triền miên như vậy khoát chặt lấy người trong lòng mình, “Mộ Dung Địch Trần đời này tuyệt đối không thể buông bỏ Kỷ Ngộ Ngôn, từ rất lâu trước kia, ta đã lựa chọn thật kỹ rồi."
Mà Kỷ Ngộ Ngôn cũng cùng y cười rộ lên, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện một tia ửng đỏ, đoạt hồn người. Nhưng cũng chỉ có hắn mới biết được, tay Mộ Dung Địch Trần có bao nhiêu gắt gao ôm lấy hắn, lực mạnh tựa như lúc y nói ra những lời này.
Mộ Dung Địch Trần nhìn những người thân cùng y hữu duyên nhưng vô phận, chính là thân sinh phụ mẫu của y, cho y sinh mệnh để có thể gặp gỡ Kỷ Ngộ Ngôn, cho nên vào năm bảy tuổi ấy sau khi gặp được người so với sinh mệnh của mình còn trọng yếu hơn, thì vô luận trước kia y có cỡ nào phẫn hận, cỡ nào bất bình với những chyện mình phải chịu đựng, thì y cũng chưa từng oán hận.
Hiện giờ lại nhìn phụ thân cùng mẫu thân, phụ thân tóc lại bạc đi không ít, còn mẫu thân hiển nhiên là luyến tiếc y, nhưng ánh mắt cầu xin kia cũng không lọt vào được mắt phụ thân. Còn có đại ca cùng Tịch Phi, bọn họ hạnh phúc như vậy, cũng không so được với chính mình cùng Ngộ Ngôn. Linh Nhiên đâu, không biết y cùng với Văn Tĩnh Khuynh như thế nào, hai người có hòa hảo lại chưa?
Nhưng, nếu bắt y buông bỏ tất cả vì Ngộ Ngôn, y cũng sẽ không có nửa phần do dự.
Lại càng không cần phải làm gì để cầu xin bọn họ buông tha Ngộ Ngôn, lúc trước mình tùy ý để cho Mộ Dung gia xử phạt chính là chuyện ngu xuẩn nhất. Đã không còn mình thì hạnh phúc của Ngộ Ngôn ở đâu chứ? Hạnh phúc là khi có hai người, chỉ có hảo hảo chăm sóc chính mình, mới có thể đem đến hạnh phúc cho người mình yêu nhất.
Kỷ Ngộ Ngôn khẽ tựa đầu lên ngực Mộ Dung Địch Trần, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia.
Hiện tại đã không còn gì có thể ngăn trở bọn họ.
Ánh mắt khinh thường, biểu tình châm chọc...... Làm sao có thể vây khốn hai người đang yêu nhau?
Vì thế không chút ngần ngại, Mộ Dung Địch Trần tiếp tục đi về phía trước, nhưng Mộ Dung Hưng Đức lại đứng chắn trước mặt y lần nữa.
Vị võ lâm minh chủ tiền nhiệm này tức giận đến cả người run rẩy, hắn trăm triệu lần cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có ngày đứa con thứ hai ngạo nghễ này không chừa cho hắn một chút mặt mũi nào trước mắt mọi người, thậm chí ngay cả ánh mắt khẩn cầu của mẫu thân mình cũng không quản, vì một ngoại nhân mà không đoái hoài tới thân nhân cùng y huyết mạch tương liên.
Kỳ thật ở trong ý niệm của Mộ Dung Hưng Đức, muốn hắn chấp nhân Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn cũng không hẳn là chuyện không thể, nhưng hắn lại trăm triệu lần không thể tha thứ khi danh dự của Mộ Dung gia bị hủy đi trước mặt mọi người, càng không thể dễ dàng tha thứ khi Mộ Dung Địch Trần có ý đồ vứt bỏ tông pháp, vứt bỏ quan hệ huyết thống với mình.
Hắn hiển nhiên đã quên, năm đó lúc Mộ Dung Địch Trần cần tới sự quan tâm cùng bảo vệ của bọn họ nhất, bọn họ đã ở nơi nào; cũng đã quên những buổi tối hắc ám, hay những đêm dài mà một tiểu hài tử như Mộ Dung Địch Trần phải một mình vượt qua trong sợ hãi; cũng đã quên chính mình đã hà khắc đòi hỏi ở đứa nhỏ này như thế nào, thậm chí cũng chưa từng tươi cười hoặc là tán thương y; càng quên rằng những lúc Mộ Dung Địch Trần cần đến sự quan tâm ấm áp như vậy, thì người cho y hết thảy, lại hoàn toàn chỉ là một ngoại nhân, chứ không phải những người có huyết mạch tương liên đang đứng trước mặt y.
Cho nên khi Mộ Dung Hưng Đức chặn đường Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn, vẫn là bộ dạng nghiêm nghị đó, rồi lại là giọng nói cố chấp cứng ngắc đó: “Hảo, chọn hắn, thì ngươi không còn là người nhà Mộ Dung; bất quá nếu muốn đi, thì phải bước qua thi thể Mộ Dung Hưng Đức ta trước đã."
Nghe xong những lời này, Kỷ Ngộ Ngôn có chút bất đắc dĩ —— vị đương gia của Mộ Dung thế gia, hiển nhiên vẫn không muốn từ bỏ quan hệ thân tình giữa mình với Địch Trần, đơn giản là hắn biết một đứa con tuyệt đối không thể làm như vậy với phụ thân của chính mình, mà điều này, vừa đúng lại là mối uy hiếp với Mộ Dung Địch Trần.
Đương nhiên, những lời này Kỷ Ngộ Ngôn không thể nói, cũng không nguyện ý nói. Bất quá, lại có người thay lời hắn nói, hơn nữa giọng điệu còn mang ý trào phúng, lời nói vô cùng khinh thường.
Hắn nói, “Mộ Dung Hưng Đức a! Mộ Dung Hưng Đức, gần hai mươi năm không gặp, ngươi một chút tiến bộ vẫn không hề có, trong miệng lúc nào cũng là nhân nghĩa đạo đức, nhưng việc làm lại xấu xa đê tiện. Cái gì mà võ lâm bạch đạo giang hồ chính nghĩa, thật sự là cười chết người."
Nói xong, hắn lại cao giọng cười rộ lên, làm cho sắc mặt những người lớn tuổi ở đây hoàn toàn thay đổi.
Phàm là những người đã trải qua cái đêm mười lăm kia, đều không thể quên được người đó, không thể quên được câu nói của người đó.
Y đứng bên vách núi đen, gió thổi y phục y tung bay, y quay đầu lại nhìn mọi người cười, trong mắt khắc sâu oán độc cùng oán hận, nói, “Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, ta sẽ trở về, đến lúc đó, các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ta đã phải chịu đựng. Nhớ kỹ, ta sẽ đòi lại gấp bội."
Hôm nay là ngày mười sáu tháng tám, trời vẫn chưa tối, dưới ánh mặt trời trải dài, một người đi tới.
Cơ phu thắng tuyết, tư thái nhẹ nhàng, phong hoa tuyệt đại, tuyệt không thua kém Kỷ Ngộ Ngôn.
Thanh phong (đại khái là làn gió trong lành) vỗ về chơi đùa y bào của y, ống tay áo nhẹ nhàng tung bay dưới ánh mặt trời tựa như bạch điệp (bướm trắng), bất quá, con bướm này không hề có bóng.
Mộ Dung Hưng Đức há to miệng, nửa ngày cũng vô pháp khép lại.
Hắn thấy ai? Không phải đang nằm mơ chứ, nhất định là đang nằm mơ, nếu không tại sao hắn lại thấy Phượng Nhược Hề một kẻ đã chết đi gần hai chục năm. Hơn nữa, dung mạo của y hoàn toàn không thay đổi một chút nào, vẫn là sắc đẹp độc nhất vô nhị như lúc trước Lệ Thiên Lương dẫn bọn họ tới diện kiến.
Nhìn thoáng qua Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn, Phượng Nhược Hề lướt qua bọn họ đi tới trước mắt Mộ Dung Hưng Đức nói: “Ngươi hãy nhìn kỹ một chút, nhìn xem rốt cuộc có phải là ta hay không?"
“A di đà phật!" Đám cao tăng Thiếu Lâm tự đã bắt đầu niệm phật, gương mặt của rất nhiều bạch đạo nhân sĩ càng thêm trắng bệch không một chút máu.
Đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại không hề có bóng...... Này rõ ràng là quỷ a!
Xung quanh bắt đầu hỗn loạn hẳn lên, có người thét chói rồi lập tức xông ra ngoài, có người sợ hãi té ngã trên mặt đất, có người chạy ào về phía cửa Thiếu Lâm tự, rồi bị bật ngược trở lại. Tựa như có cái gì đó trong suốt chắn lại, bất kỳ người nào ở đây cũng đừng hòng ra ngoài.
Phượng Nhược Hề nhìn mọi người làm trò hề, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, lại như cố tình khiến mọi người càng thêm sợ hãi, y âm trầm nói: “Các ngươi không cần chạy nữa, con người có thể thoát khỏi lòng bàn tay của quỷ sao? Thù hận mười tám năm trước, hôm nay ta sẽ nhất định sẽ đòi lại, một người cũng đừng mong chạy thoát."
Đứng trong trận hỗn loạn, Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần lại không hề bối rối, bọn họ đã sớm biết chuyện của Phượng Nhược Hề, cho nên đối với hắn, thậm chí bọn họ còn có chút đồng tình, về phần chính mình sẽ ra sao...... Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, bọn họ sẽ không đi quản chuyện khác.
Mộ Dung Hưng Đức vẻ mặt phức tạp nhìn trừng trừng Phượng Nhược Hề, kỳ thật đối với chuyện năm đó, không thể nói hắn hoàn hoàn toàn toàn không có chút áy náy nào, hiện tại đối mặt với kẻ không biết là người hay là quỷ kia, hắn thật sự không thể nói được một lời, đành phải ôm chặt ái thê, thầm nghĩ làm sao để mang nàng ra khỏi đây một cách an toàn.
Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi cũng không hề sợ hãi, có thể nói bọn họ cũng đã trải qua quá nhiều vất vả khổ sở, cho nên tuy là trong lòng có chút bất an, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi.
Duy nhất không thấy chính là Mộ Dung Linh Nhiên, bất quá không phải là nàng đã chạy thoát, mà là ở nơi mọi người không nhìn thấy, có người trộm lôi nàng đi, so với tình trạng khủng hoảng trước mắt, thì tựa hồ trận cãi vả giảng hòa giữa bọn họ còn bức thiết hơn.
Những kẻ còn lại, trừ bỏ Thiếu Lâm trụ trì Không Hành đại sư, cơ hồ toàn bộ đều vô cùng chật vật. Nhưng vẫn có người muốn đánh lén Phượng Nhược Hề, còn chưa kịp tiếp cận, đã sớm tắt thở, ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không hiểu được.
Qua một lúc sau, đã có người khóc toáng lên, thiếu niên mới lớn, vẫn còn non trẻ. Gặp tình cảnh như vầy dĩ nhiên là cảm xúc mãnh liệt, dần dần, tiếng khóc dung thành một mảnh.
Phượng Nhược Hề nhẹ nhàng bay đến trước mặt Mộ Dung Hưng Đức, âm thanh lạnh lùng nói: “Thấy được không? Đây là bạch đạo đại hiệp mà ngươi mở miệng vẫn nói đến, là những kẻ mà ngươi cực lực bảo vệ. Vì những kẻ này, Lệ Thiên Lương giết ta, còn ngươi, vì chúng… hôm nay lại muốn bức tử con ruột của chính mình."
Mộ Dung Hưng Đức nghe xong lời này, lập tức mở miệng muốn phản bác, nhưng ngoài há miệng thở dốc, hắn không thể nói ra một lời nào, đành phải một lần nữa ngậm miệng lại.
“Không phản đối, vậy là đúng sao?" Phượng Nhược Hề nhếch khóe miệng, đó là một độ cùng lãnh tuyệt mà ngoan độc, khoát tay, một người trong đám người kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.
“Ngươi......!" Mộ Dung Hưng Đức la hoảng lên, không đợi hắn phản ứng, Phượng Nhược Hề lại nhẹ nhàng phất tay, máu tươi lại một lần nữa tuôn trào.
“Vẫn không phản đối, đúng không?" Phượng Nhược Hề lại cười nói, Mộ Dung Hưng Đức trong lòng nhất thời trầm xuống.
Đôi mắt Phượng Nhược Hề đen không thấy đáy, Mộ Dung Hưng Đức cảm thấy như chính mình tự như bị hút sâu vào trong, một câu cũng nói không nên lời.
Thấy hắn như thế, Phượng Nhược Hề lại nâng tay lên......
Lúc này, một thanh âm mờ mịt từ trong tiếng khóc hỗn loạn vang lên.
“Sư huynh......" Đây là một tiếng gọi thâm tình lại thoáng chút nghi hoặc.
Tựa như đã trải qua cả ngàn năm, chủ nhân của thanh âm mới xác định được, người mà mình mong nhớ ngày đêm, không phải còn là ảo ảnh trong những giấc mộng.
Một người mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy những vết nhăn bước tới bên cạnh Phượng Nhược Hề, hắn rõ ràng là một lão nhân, lại kêu Phượng Nhược Hề thoạt nhìn chỉ mới hai mươi là “Sư huynh". Phượng Nhược Hề kinh ngạc quay đầu lại, trong lúc nhất thời, ngay cả hắn cũng lâm vào hỗn loạn.
Lúc này, Kỷ Ngộ Ngôn nằm tựa vào lòng Mộ Dung Địch Trần trong mở miệng, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Sư phụ".
Mai Linh Sa hướng Kỷ Ngộ Ngôn gật gật đầu, lập tức gắt gao nhìn Phượng Nhược Hề trước mắt không biết là người hay là quỷ, bình tĩnh đứng một hồi, đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy hắn.
Bất quá...... người còn chưa ôm được, hắn đã ngã thật mạnh xuống đất.
Không có thân thể ấm áp, không có hình bóng, hắn thật là quỷ, hắn thật sự...... Đã chết.
Cứ như vậy nằm trên mặt đất, Mai Linh Sa khóc nấc lên, dòng lệ lạnh băng chảy dài trên gương mặt già nua.
Mọi người nhất thời an tĩnh hẳn lại, lặng ngắt như tờ nhìn cảnh tượng trước mặt, cho dù không biết tiền căn hậu quả, nhưng cũng đã có người đoán được gì đó.
“Sư đệ......" Lớp ngụy trang Phượng Nhược Hề mang bắt đầu xuất hiện vết rách, hay phải nói là bị lột trần.
“Sư huynh ngươi có biết hay không, ngươi có biết hay không......" Mai Linh Sa đột nhiên hét ầm lên, “Ngươi có biết hay không ta yêu ngươi, ta yêu ngươi! Nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa từng nhìn thấy ta, chỉ nhìn cái tên nghiệt súc chết tiệt kia, chưa bao giờ ngươi liếc mắt nhìn ta một cái......" Nói đến khúc sau, hắn lại khóc nức nở.
Phượng Nhược Hề nghiêng đầu, “Sư đệ ngươi nói cái gì...... Ta là sư huynh của ngươi, cái gì yêu với thương, ngươi nổi điên sao?"
“Ha hả, phải, ta điên rồi, đã sớm điên rồi." Mai Linh Sa đứng lên, gương mặt mang theo nụ cười mỉa mai vừa xuất hiện trên mặt Phượng Nhược Hề, “Ta chỉ biết, chỉ biết sư huynh ngươi sẽ không tin ta. Bất quá ta đã sớm chuẩn bị tốt. Vốn ta chỉ là đến nhìn bọn Ngộ Ngôn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên còn có thể tái kiến ngươi, bất quá hoàn hảo, ta chuẩn bị gần hai mươi năm, thật may mắn là ta sớm có chuẩn bị ——"
Thì thào nói xong, trước khi mọi người kịp có động tác gì, Mai Linh Sa rút thanh kiếm vẫn mang theo trên người mười tám năm, cắm phập vào ngực mình.
“Linh Sa!......" Phượng Nhược Hề bổ nhào tới trước mặt Mai Linh Sa, nhưng lại không có cách nào nâng lấy hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngã trên mặt đất.
“Sư...... Huynh......" Mai Linh Sa vươn tay muốn chạm đến hai má Phượng Nhược Hề, nhưng lại chỉ có thể vói vào trong hư không, “Sư huynh...... Ta biết...... Ngươi sẽ không tin tưởng, cho nên ta đã sớm...... Nghĩ rằng...... Nếu gặp lại...... Ta và ngươi...... Cùng nhau làm người...... Ngươi thành quỷ, ta cùng...... Ngươi...... Cùng nhau...... Làm...... Quỷ......"
Dòng máu đỏ sẫm trên người hắn, thấm nhanh vào lớp cát vàng bên dưới, ánh mắt chậm rãi khép lại, nhưng trong mắt lại không hề có chút tiếc nuối.
Bởi vì phân tình cảm lưu luyến này rốt cục đã có thể cho hắn biết, hắn rốt cục đã nói ra rồi, nói ra tình yêu này, không bao giờ … phải đứng trước gương lầm bầm lầu bầu vô số lần “Ta yêu ngươi" nữa, đã từng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần —— ta đến tột cùng phải nói như thế nào, mới không để y chán ghét? Đến tột cùng phải nói như thế nào, y mới có thể hơi chút thích ta? Chẳng sợ chính là một chút......
Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần không hề cản trở hắn, bởi vì bọn họ biết đây chính là tâm nguyện từ trước đến nay của Mai Linh Sa; những người khác đều bị biến cố đột ngột này làm cho sợ ngây người, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Cứ lặng im như vậy, sắc trời chậm rãi tối đen, có cái gì đó từ chân trời tiến đến, chờ tới khi nó gần đáp xuống giữa đình viện Thiếu Lâm, mọi người lại một lần nữa không thể tin vào hai mắt của mình.
Đó là một con điểu tước nhiều màu, chỉ xuất hiện trong thần thoại, một lão giả râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn trên lưng nó.
Nhìn hết thảy trước mắt, lão giả khảy tràng hạt trong tay, thở dài một tiếng.
“Không Giám đại sư?" Mộ Dung Địch Trần nhận ra người trước mắt.
Con điểu tước kia cũng khẽ cọ cọ lên người Mộ Dung Địch Trần. Là con phượng hoàng ngày đó? Kỷ Ngộ Ngôn cũng nhận ra nó.
“Sư huynh?" Không Hành vội bước nhanh đến trước mặt Không Giám đại sư, thử kêu một tiếng.
“Sư đệ ngươi......" Không Giám trong giọng nói có trách cứ rõ ràng, “Ngày ấy ta dùng bồ câu đưa tin cho ngươi, nói với ngươi Mộ Dung Địch Trần mới là 『Nghiệt 』, vốn tưởng là ngươi hiểu được, hiện giờ thiên hạ, hắc bạch hòa dung, trải qua vạn năm giao hòa, thiên địa phân tách, 『 Nghiệt 』 không chỉ là 『 Nghiệt 』, 『 Thục 』 cũng không còn là 『 Thục 』, 『 Nghiệt 』 sinh 『 Thục 』 nhân, 『 Thục 』 sinh 『 Nghiệt 』 quả. Chỉ cần bọn họ bình thản cùng tồn tại, nhất định thiên hạ có thể thái bình. Ai ngờ ngươi lại hiểu sai ý của ta, bắt giữ Mộ Dung Địch Trần, cho nên mới gây ra tai họa như hiện giờ. Chờ ta biết tới rồi, cũng đã chậm...... Ngươi...... Ai......"
Không Giám nói xong lại chuyển hướng Phượng Nhược Hề nói: “Phượng thí chủ, ta mang đến con điểu này, chính là phượng hoàng ( cũng chính là 『 Thục 』) bản ứng cùng ngươi đầu thai. Ngươi chỉ cần đem theo nó, là có thể một lần nữa đầu thai, chuyển thế làm người. Người chết cũng đã chết rồi, thỉnh nén bi thương đi."
Nghe đến đó, Phượng Nhược Hề sau một lúc lâu không lên tiếng, bỗng nhiên cười ha hả, đứng lên, nghiến răng “khanh khách", nói: “Đầu thai? Ngươi muốn ta hiện tại đi cái gì đầu thai...... Linh Sa hắn phải làm sao bây giờ? Hay là muốn ta tái sinh làm cái gì đó 『 Nghiệt 』, dẫm vào vết xe đổ hôm nay?"
Dưới ánh mắt của y, Không Giám không khỏi cúi đầu, thấp giọng lại tụng một tiếng a di đà phật, rồi chỉ có thể trầm mặc.
Nhìn tình cảnh giữa sân, Kỷ Ngộ Ngôn vươn tay vòng qua cần cổ trắng ngần của Mộ Dung Địch Trần, ý bảo y cúi đầu xuống, ghé vào lỗ tai, thì thầm gì đó, Mộ Dung Địch Trần nghe xong gương mặt lập tức dịu xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tác giả :
黄月