Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 33: Nam hồ yêu trong rừng
Thời gian như bóng câu qua khe cửa(1), chẳng mấy chốc đã hai năm trôi qua, tình cảm giữa Liễu Triêu Hoa và lão hồ yêu ngày càng sâu đậm, chẳng qua là linh lực của lão hồ yêu càng ngày càng suy kiệt chỉ có thể dựa vào linh đan diệu dược lấy từ chỗ Dịch Cư để chống đỡ.
(1) Thời gian như bóng câu qua cửa: từ “câu" trong thành ngữ này có nghĩa là ngựa non (ngựa mới lớn, chạy rất nhanh), cho nên câu này nghĩa là thời gian trôi nhanh như bóng ngựa lướt qua rồi vụt mất ngoài cửa sổ.
Nhìn lão hồ yêu càng ngày càng suy yếu, Liễu Triêu Hoa dần dần nảy sinh quyết tâm cứu lão. Nhất là khi nhìn thấy ba sợi xích sắt đâm xuyên qua ngực lão ngày đêm hút lấy linh lực, Liễu Triêu Hoa trong lòng lại càng chua xót, nàng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Hồ gia gia, người có biện pháp nào thoát khỏi nơi này không?"
Lão hồ yêu hơi kinh ngạc, hai tai dựng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Liễu Triêu Hoa, trong đôi mắt màu vàng kim lấp lánh lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng phần nhiều vẫn là vẻ mừng rỡ cảm động.
“Ngươi nói thật sao?"
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng: “Chẳng lẽ ta lại nói giỡn?"
Lão hồ yêu nhìn Liễu Triêu Hoa một hồi lâu, đôi mắt nàng trong suốt bình thản nhìn lão không né tránh, sự chân thành nơi đáy mắt nàng càng khiến người khác không thể xem thường. Lão thở dài một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi có biết rằng để cứu ta, nơi này cần có một con yêu quái khác có linh lực cao cường tới thay thế không?"
Đến tận bây giờ Liễu Triêu Hoa cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn thủ hộ thứ gì ở đây, bởi vì lão hồ yêu chưa bao giờ nói cho nàng. Nhưng mà cho dù thật sự cần một con yêu quái khác tới thay thế vậy thì thế nào? Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn lão: “Thế thì sao? Những chuyện đó không liên quan tới ta. Ta chỉ nghĩ cứu người, những người khác ta mặc kệ."
Thật lâu sau này, mỗi khi nhớ tới những lời này, Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh thấu xương và vô cùng áy náy .
Lão hồ yêu hơi sửng sốt rồi cười khúc khích, trong mắt tràn đầy yêu thương, một lọn râu trắng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa: “Đứa nhỏ này thật là, nơi này một ngày không thể không có người, một khi ta rời đi, trong vòng nửa canh giờ chưởng môn liền biết được. Hơn nữa ba sợi xích đâm xuyên qua ngực ta được chế tạo bằng huyền thiết(2), chỉ có Bích Thanh Kiếm mới có thể chặt đứt."
(2) Huyền thiết (sắt đen): tên gọi của một loại kim loại xuất hiện trong tiểu thuyết của Kim Dung, kim loại này có màu đen, mơ hồ phát ra ánh đỏ, cực kỳ nặng, nhiệt độ nóng chảy cao, có từ tính, chém sắt như chém bùn. Bởi vì huyền thiết cực kỳ hiếm, mà chất liệu đặc thù, nhiều người cho là kim loại này được tách ra từ các mảnh thiên thạch.
“Huống chi…" tầm mắt lão hồ yêu dừng trên người Liễu Triêu Hoa: “Nếu ngươi cứu ta, sẽ không thoát khỏi liên lụy."
“Không thoát khỏi thì không thoát khỏi, người ta sống trên đời chung quy đều phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình." Liễu Triêu Hoa tỏ vẻ bình tĩnh, đối với chuyện này, ngoại trừ chưởng môn phụ thân nàng không cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai, cứ cho là bị trừng phạt thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Lão hồ yêu lặng yên không nói, Liễu Triêu Hoa suy tư một hồi, thuận miệng nói: “Cuộc so tài Đại Tiên Kiếm lần này, người đoạt giải nhất vừa hay có thể lấy được Bích Thanh Kiếm. Hai năm qua, tu vi của Phó Nguyên tiến bộ rất nhanh, quan hệ của ta và hắn cũng khá tốt. Chỉ hi vọng hắn sẽ đoạt giải nhất, như vậy ta có thể mượn Bích Thanh Kiếm của hắn, không cần tự mình tham gia tranh tài."
Lão hồ yêu trầm ngâm một chút, bấm đốt ngón tay tính toán gì đó rồi nhìn Liễu Triêu Hoa một cái thở dài: “Thôi thôi, không thể tránh được, ngươi trở về đi."
Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lão, lão hồ yêu cười cười sờ đầu nàng: “Hai ngày tới ngươi không cần tới đây, những gì lão phu có thể dạy ngươi cũng dạy gần hết rồi, còn lại ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ, lĩnh ngộ là được."
Nhìn ánh mắt lộ ra thần sắc đau thương của Liễu Triêu Hoa, lão hồ yêu nở nụ cười an ủi, nhắc nhở nàng: “Những cái khác lão phu cũng không yêu cầu ngươi, chỉ cần ngươi luyện tốt Kim Chung Tráo, như vậy lão phu cũng không cần vì ngươi mà lo lắng."
“Còn nữa…" lão hồ yêu lộ ra vẻ mặt chần chừ, chậm rãi nói: “Ngươi cũng phải luyện mị thuật cho tốt, tương lai chắc chắn sẽ có ích…"
Liễu Triêu Hoa không nghe ra hàm ý khác trong lời nói của lão hồ yêu, chẳng qua là trợn mắt nhìn lão, gương mặt trắng nõn của nàng bởi vì quẫn bách mà ửng đỏ nhàn nhạt.
Lão hồ yêu sợ nàng hỏi kĩ, lập tức sử dụng Thổ Hành châu đưa nàng rời khỏi. Mãi đến khi đáp xuống phía sau núi Chính Nguyên, Liễu Triêu Hoa nhìn bóng cây xanh biếc rậm rạp khắp núi mới mệt mỏi nâng trán. Tại sao hồ gia gia không thể đưa nàng đến thẳng cửa phòng cho rồi, mặc dù nàng có xe lăn, nhưng lỡ như gặp phải yêu quái hoặc mãnh thú trong núi thì rất bất tiện.
Vừa thầm trách móc lão hồ yêu, Liễu Triêu Hoa vừa khởi động pháp trận trên xe lăn khiến cho cả người và xe từ từ bay lên không trung, rồi từ từ xuyên qua rừng cây rậm rạp. Trong rừng, cây cối lòa xòa che phủ, gió nhẹ thổi qua khiến cành lá nhẹ nhàng xao động phát ra tiếng vang xào xạc.
Liễu Triêu Hoa đã xác định phải cứu lão hồ yêu, hơn nữa cũng nguyện ý gánh chịu tất cả. Sau khi đưa ra được quyết định này, cảm giác áy náy và chua xót đè nén trong lòng nàng nhiều năm qua rốt cuộc cũng giảm đi một chút. Hơn nữa gió núi trong lành lướt qua mặt, khiến cho tâm tình
Liễu Triêu Hoa đặc biệt tốt, thậm chí nàng còn nhớ lại một ca khúc nhạc nhẹ ở kiếp trước liền ngân nga hát lên.
Nội dung của ca khúc đó chính là thể hiện tâm tình khi đi du ngoạn ở núi rừng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách, ngay cả tiếng gió vi vu cũng có thể thông qua giai điệu của âm nhạc mà biểu đạt thành lời.
Liễu Triêu Hoa từ từ ngân nga, thỉnh thoảng nheo mắt lại chuyên tâm cảm nhận gió mát thổi qua mặt mình, nàng thậm chí còn cảm thấy không khí ẩm ướt của núi rừng vờn quanh chóp mũi.
Đột nhiên sắc mặt Liễu Triêu Hoa khẽ biến, nàng khống chế xe lăn dừng ở giữa không trung, tầm mắt dừng lại ở một bụi cỏ trong rừng. Càng nhìn Liễu Triêu Hoa càng thấy nghi ngờ, bỗng nhiên một đạo bạch quang vô cùng sắc bén bất ngờ đánh tới, keng một tiếng đụng vào Kim Chung Tráo mà nàng vừa thi triển.
Kim Chung Tráo của Liễu Triêu Hoa đã luyện đến tầng thứ bảy, đã sớm có thể dựa theo suy nghĩ của nàng mà thu phóng dễ dàng, người bình thường thì không thể nào thương tổn được nàng, mà đạo bạch quang vừa rồi đánh lên bề mặt Kim Chung Tráo còn tạo ra vài đợt rung động. Không chỉ có Liễu Triêu Hoa kinh ngạc vì uy lực của đạo bạch quang kia, mà người đang ẩn thân trong bụi cỏ cũng ngạc nhiên ồ lên một tiếng, từ chỗ ẩn thân hiện hình.
Ẩn thân thuật thật lợi hại, trong lòng Liễu Triêu Hoa âm thầm khen ngợi. Nàng cũng biết chút ít về ẩn thân thuật, bởi vì yêu cầu rèn luyện cao nhất của lão hồ yêu đối với nàng chính là Kim Chung Tráo, sau đó nữa là mị thuật và ẩn thân thuật. Ngoài Kim Chung Tráo, mị thuật và ẩn thân thuật có thể coi là kỹ năng sinh tồn cần thiết của hồ tộc, cho nên lão hồ yêu đối với hai thuật pháp này chỉ dạy đặc biệt nghiêm túc.
Mà Liễu Triêu Hoa cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới vượt qua bài kiểm tra của lão.
Một nam tử cao gầy chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ, hắn mặc một thân bạch y, khí chất tinh khiết lại có chút hơi thở tà mị, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh xảo, làm cho người khác vừa nhìn liền hận không thể lột y phục của hắn xuống.
Mị thuật thi triển rất tự nhiên, Liễu Triêu Hoa lại thầm than một tiếng.
Mái tóc bạc trắng của nam tử xõa xuống dài đến gót chân, nương theo bước đi của hắn mà khẽ đung đưa, khuôn mặt tuấn mĩ khiến cho cả đất trời đều căm phẫn, đôi mắt vàng kim mở to mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Liễu Triêu Hoa từ trên xuống dưới tựa như đang đánh giá nàng.
Liễu Triêu Hoa cũng nhìn hắn, sau đó thử thăm dò hỏi: “Ngươi là Hồ tộc?"
Nam tử kia sắc mặt hơi đổi, rất ít người có thể nhìn thấu chân thân của hắn một cách dễ dàng như vậy, nhưng thấy đôi mắt Liễu Triêu Hoa trong suốt bình lặng, mơ hồ còn có chút thiện ý, liền hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?"
“Liễu Triêu Hoa, con gái út của chưởng môn Thiên Nguyên tông." Liễu Triêu Hoa vừa nói xong, sắc mặt nam tử kia liền biến sắc, hắn đã không còn vẻ mặt bình thản như lúc nãy, toàn thân tràn ra hơi thở xao động. Hắn nhướng mày mở miệng nói: “Mặc dù ngươi không khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng mà ta không hi vọng có người của Thiên Nguyên tông biết hành tung của ta, cho nên ta quyết định giết ngươi."
Liễu Triêu Hoa cảm thấy buồn cười vì sự thẳng thắn của con hồ ly này, nàng thong dong nói tiếp: “Ta cũng không ghét hồ ly." thậm chí còn có cảm tình với hồ ly nữa là đằng khác.
Nam tử kia dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm tư đối phương mà nhìn thẳng vào mắt Liễu Triêu Hoa, thấy được sự chân thành trong lời nói của nàng, hắn đi đến trước mặt nàng, giơ lên ngón tay thon dài với móng tay trắng dài nhọn chỉ vào vị trí trái tim của Liễu Triêu Hoa, tỏ vẻ hơi khó khăn nói: “Ngươi không khiến ta thấy chán ghét, cho nên trước khi ngươi chết ta có thể đáp ứng ngươi một việc. Nói đi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường thật thoải mái."
Liễu Triêu Hoa cảm thấy rất buồn cười, sóng mắt vừa chuyển hiện lên một tia giảo hoạt, nàng nhìn nam tử nói: “Ta nghe nói Hồ tộc là thông minh nhất. Có một vấn đề ta nghĩ mãi không ra, nếu ngươi có thể trả lời được thì coi như giải thích nghi hoặc cho ta trước khi ta chết."
Liễu Triêu Hoa nói xong trên mặt liền phối hợp lộ ra vẻ hơi xúc động.
Khí tức trên người nam tử liền trở nên hiền hòa hơn, hắn thấy vẻ mặt nàng chân thành, hơn nữa trong lòng cũng vì lời khen của nàng mà cảm thấy tự hào về chủng tộc của mình, liền phóng khoáng nói: “Ngươi hỏi đi!"
Liễu Triêu Hoa nhìn vẻ mặt của nam tử, chậm chạp nói ra vấn đề của mình: “Ngươi nói xem, trên thế giới này gà có trước hay là trứng có trước?"
Gà luôn luôn là con mồi ưa thích nhất của Hồ tộc, cho nên nam tử kia liền không chút nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Đương nhiên là gà có trước!"
Liễu Triêu Hoa trong lòng nhịn cười tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi tiếp một vấn đề: “Vậy gà từ đâu mà có?"
Nam tử kia sửng sốt, chần chừ mở miệng: “Trứng nở ra mà có…"
Liễu Triêu Hoa nhịn cười đến sắp nghẹn, trên mặt vẫn cố làm bộ rất nghi ngờ hỏi một vấn đề: “Vậy quả trứng đó từ đâu mà có?"
Nam tử càng sửng sốt hơn, đôi mắt xinh đẹp từ từ trợn to, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng mờ mịt: “Là gà đẻ ra…"
Biết mình đã lừa được nam tử kia, Liễu Triêu Hoa liền thản nhiên thở dài nói: “Bởi vậy đó, vấn đề này đến nay ta vẫn chưa hiểu được. Cứ như vậy mà chết ta thấy rất tiếc nuối…"
Nam tử dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Liễu Triêu Hoa nói không ra lời. Liễu Triêu Hoa khẽ cười dịch người tránh khỏi móng tay vừa sắc vừa nhọn của hắn, nói: “Thiên Nguyên tông là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, nếu như không có việc gì thì ngươi tốt nhất nhanh rời khỏi đây."
“Quan yêu" dùng cho Đại Tiên Kiếm còn chưa bắt được, Liễu Triêu Hoa không hi vọng hắn bị bắt.
“Ngươi đùa bỡn ta! Loài người là giảo hoạt nhất!" nam tử đến bây giờ mới hoàn toàn hiểu rõ vấn đề vừa rồi.
Liễu Triêu Hoa cười khẽ không trả lời, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng, tầm mắt lập tức dừng lại trên người nam tử này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, đôi mắt vàng kim kia càng làm cho nàng khẳng định suy đoán của mình thêm mấy phần.
“Ngươi nếu như là tới cứu người, thì trở về đi thôi, người đó không cần ngươi cứu." Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, vô cùng chân thành nói: “Người đó không hi vọng ngươi bị thương đâu."
Liễu Triêu Hoa thi triển Kim Chung Tráo, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của nam tử kia, xoay người điều khiển xe lăn rời đi. Ai ngờ nam tử kia lại vọt lên, ngăn cản trước mặt Liễu Triêu Hoa mở to hai mắt nói: “Làm sao ngươi biết là ta muốn cứu người!"
“Nếu như ngươi tin tưởng ta thì quay về đi, gần đây Thiên Nguyên tông không an toàn." Liễu Triêu Hoa hết sức chân thành nhìn hắn, bây giờ nàng đã có thể xác định nam tử này hẳn là hậu duệ nào đó của lão hồ yêu.
Nam tử tức giận càng mở to hai mắt nhìn: “Ta muốn làm gì, không đến phiên một nhân loại như ngươi quản! Hồ tộc chúng ta nói lời giữ lời, vấn đề của ngươi ta không trả lời được, cho nên hôm nay bỏ qua cho ngươi!"
——————————————
P.S: truyện NTTH đang cần tuyển một editor mới, mặc dù còn cần phải thông qua bài test, nhưng những bạn đã theo dõi truyện này từ đầu sẽ được ưu tiên, cho nên Tuyết Miêu muốn hỏi có bạn nào đang đọc truyện này mà có thời gian rảnh cũng như muốn thử sức với công việc edit có thể đăng ký ở mục Tuyển Cộng tác viên nhé
(1) Thời gian như bóng câu qua cửa: từ “câu" trong thành ngữ này có nghĩa là ngựa non (ngựa mới lớn, chạy rất nhanh), cho nên câu này nghĩa là thời gian trôi nhanh như bóng ngựa lướt qua rồi vụt mất ngoài cửa sổ.
Nhìn lão hồ yêu càng ngày càng suy yếu, Liễu Triêu Hoa dần dần nảy sinh quyết tâm cứu lão. Nhất là khi nhìn thấy ba sợi xích sắt đâm xuyên qua ngực lão ngày đêm hút lấy linh lực, Liễu Triêu Hoa trong lòng lại càng chua xót, nàng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Hồ gia gia, người có biện pháp nào thoát khỏi nơi này không?"
Lão hồ yêu hơi kinh ngạc, hai tai dựng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Liễu Triêu Hoa, trong đôi mắt màu vàng kim lấp lánh lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng phần nhiều vẫn là vẻ mừng rỡ cảm động.
“Ngươi nói thật sao?"
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng: “Chẳng lẽ ta lại nói giỡn?"
Lão hồ yêu nhìn Liễu Triêu Hoa một hồi lâu, đôi mắt nàng trong suốt bình thản nhìn lão không né tránh, sự chân thành nơi đáy mắt nàng càng khiến người khác không thể xem thường. Lão thở dài một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi có biết rằng để cứu ta, nơi này cần có một con yêu quái khác có linh lực cao cường tới thay thế không?"
Đến tận bây giờ Liễu Triêu Hoa cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn thủ hộ thứ gì ở đây, bởi vì lão hồ yêu chưa bao giờ nói cho nàng. Nhưng mà cho dù thật sự cần một con yêu quái khác tới thay thế vậy thì thế nào? Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn lão: “Thế thì sao? Những chuyện đó không liên quan tới ta. Ta chỉ nghĩ cứu người, những người khác ta mặc kệ."
Thật lâu sau này, mỗi khi nhớ tới những lời này, Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh thấu xương và vô cùng áy náy .
Lão hồ yêu hơi sửng sốt rồi cười khúc khích, trong mắt tràn đầy yêu thương, một lọn râu trắng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa: “Đứa nhỏ này thật là, nơi này một ngày không thể không có người, một khi ta rời đi, trong vòng nửa canh giờ chưởng môn liền biết được. Hơn nữa ba sợi xích đâm xuyên qua ngực ta được chế tạo bằng huyền thiết(2), chỉ có Bích Thanh Kiếm mới có thể chặt đứt."
(2) Huyền thiết (sắt đen): tên gọi của một loại kim loại xuất hiện trong tiểu thuyết của Kim Dung, kim loại này có màu đen, mơ hồ phát ra ánh đỏ, cực kỳ nặng, nhiệt độ nóng chảy cao, có từ tính, chém sắt như chém bùn. Bởi vì huyền thiết cực kỳ hiếm, mà chất liệu đặc thù, nhiều người cho là kim loại này được tách ra từ các mảnh thiên thạch.
“Huống chi…" tầm mắt lão hồ yêu dừng trên người Liễu Triêu Hoa: “Nếu ngươi cứu ta, sẽ không thoát khỏi liên lụy."
“Không thoát khỏi thì không thoát khỏi, người ta sống trên đời chung quy đều phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình." Liễu Triêu Hoa tỏ vẻ bình tĩnh, đối với chuyện này, ngoại trừ chưởng môn phụ thân nàng không cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai, cứ cho là bị trừng phạt thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Lão hồ yêu lặng yên không nói, Liễu Triêu Hoa suy tư một hồi, thuận miệng nói: “Cuộc so tài Đại Tiên Kiếm lần này, người đoạt giải nhất vừa hay có thể lấy được Bích Thanh Kiếm. Hai năm qua, tu vi của Phó Nguyên tiến bộ rất nhanh, quan hệ của ta và hắn cũng khá tốt. Chỉ hi vọng hắn sẽ đoạt giải nhất, như vậy ta có thể mượn Bích Thanh Kiếm của hắn, không cần tự mình tham gia tranh tài."
Lão hồ yêu trầm ngâm một chút, bấm đốt ngón tay tính toán gì đó rồi nhìn Liễu Triêu Hoa một cái thở dài: “Thôi thôi, không thể tránh được, ngươi trở về đi."
Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lão, lão hồ yêu cười cười sờ đầu nàng: “Hai ngày tới ngươi không cần tới đây, những gì lão phu có thể dạy ngươi cũng dạy gần hết rồi, còn lại ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ, lĩnh ngộ là được."
Nhìn ánh mắt lộ ra thần sắc đau thương của Liễu Triêu Hoa, lão hồ yêu nở nụ cười an ủi, nhắc nhở nàng: “Những cái khác lão phu cũng không yêu cầu ngươi, chỉ cần ngươi luyện tốt Kim Chung Tráo, như vậy lão phu cũng không cần vì ngươi mà lo lắng."
“Còn nữa…" lão hồ yêu lộ ra vẻ mặt chần chừ, chậm rãi nói: “Ngươi cũng phải luyện mị thuật cho tốt, tương lai chắc chắn sẽ có ích…"
Liễu Triêu Hoa không nghe ra hàm ý khác trong lời nói của lão hồ yêu, chẳng qua là trợn mắt nhìn lão, gương mặt trắng nõn của nàng bởi vì quẫn bách mà ửng đỏ nhàn nhạt.
Lão hồ yêu sợ nàng hỏi kĩ, lập tức sử dụng Thổ Hành châu đưa nàng rời khỏi. Mãi đến khi đáp xuống phía sau núi Chính Nguyên, Liễu Triêu Hoa nhìn bóng cây xanh biếc rậm rạp khắp núi mới mệt mỏi nâng trán. Tại sao hồ gia gia không thể đưa nàng đến thẳng cửa phòng cho rồi, mặc dù nàng có xe lăn, nhưng lỡ như gặp phải yêu quái hoặc mãnh thú trong núi thì rất bất tiện.
Vừa thầm trách móc lão hồ yêu, Liễu Triêu Hoa vừa khởi động pháp trận trên xe lăn khiến cho cả người và xe từ từ bay lên không trung, rồi từ từ xuyên qua rừng cây rậm rạp. Trong rừng, cây cối lòa xòa che phủ, gió nhẹ thổi qua khiến cành lá nhẹ nhàng xao động phát ra tiếng vang xào xạc.
Liễu Triêu Hoa đã xác định phải cứu lão hồ yêu, hơn nữa cũng nguyện ý gánh chịu tất cả. Sau khi đưa ra được quyết định này, cảm giác áy náy và chua xót đè nén trong lòng nàng nhiều năm qua rốt cuộc cũng giảm đi một chút. Hơn nữa gió núi trong lành lướt qua mặt, khiến cho tâm tình
Liễu Triêu Hoa đặc biệt tốt, thậm chí nàng còn nhớ lại một ca khúc nhạc nhẹ ở kiếp trước liền ngân nga hát lên.
Nội dung của ca khúc đó chính là thể hiện tâm tình khi đi du ngoạn ở núi rừng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng suối chảy róc rách, ngay cả tiếng gió vi vu cũng có thể thông qua giai điệu của âm nhạc mà biểu đạt thành lời.
Liễu Triêu Hoa từ từ ngân nga, thỉnh thoảng nheo mắt lại chuyên tâm cảm nhận gió mát thổi qua mặt mình, nàng thậm chí còn cảm thấy không khí ẩm ướt của núi rừng vờn quanh chóp mũi.
Đột nhiên sắc mặt Liễu Triêu Hoa khẽ biến, nàng khống chế xe lăn dừng ở giữa không trung, tầm mắt dừng lại ở một bụi cỏ trong rừng. Càng nhìn Liễu Triêu Hoa càng thấy nghi ngờ, bỗng nhiên một đạo bạch quang vô cùng sắc bén bất ngờ đánh tới, keng một tiếng đụng vào Kim Chung Tráo mà nàng vừa thi triển.
Kim Chung Tráo của Liễu Triêu Hoa đã luyện đến tầng thứ bảy, đã sớm có thể dựa theo suy nghĩ của nàng mà thu phóng dễ dàng, người bình thường thì không thể nào thương tổn được nàng, mà đạo bạch quang vừa rồi đánh lên bề mặt Kim Chung Tráo còn tạo ra vài đợt rung động. Không chỉ có Liễu Triêu Hoa kinh ngạc vì uy lực của đạo bạch quang kia, mà người đang ẩn thân trong bụi cỏ cũng ngạc nhiên ồ lên một tiếng, từ chỗ ẩn thân hiện hình.
Ẩn thân thuật thật lợi hại, trong lòng Liễu Triêu Hoa âm thầm khen ngợi. Nàng cũng biết chút ít về ẩn thân thuật, bởi vì yêu cầu rèn luyện cao nhất của lão hồ yêu đối với nàng chính là Kim Chung Tráo, sau đó nữa là mị thuật và ẩn thân thuật. Ngoài Kim Chung Tráo, mị thuật và ẩn thân thuật có thể coi là kỹ năng sinh tồn cần thiết của hồ tộc, cho nên lão hồ yêu đối với hai thuật pháp này chỉ dạy đặc biệt nghiêm túc.
Mà Liễu Triêu Hoa cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới vượt qua bài kiểm tra của lão.
Một nam tử cao gầy chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ, hắn mặc một thân bạch y, khí chất tinh khiết lại có chút hơi thở tà mị, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh xảo, làm cho người khác vừa nhìn liền hận không thể lột y phục của hắn xuống.
Mị thuật thi triển rất tự nhiên, Liễu Triêu Hoa lại thầm than một tiếng.
Mái tóc bạc trắng của nam tử xõa xuống dài đến gót chân, nương theo bước đi của hắn mà khẽ đung đưa, khuôn mặt tuấn mĩ khiến cho cả đất trời đều căm phẫn, đôi mắt vàng kim mở to mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Liễu Triêu Hoa từ trên xuống dưới tựa như đang đánh giá nàng.
Liễu Triêu Hoa cũng nhìn hắn, sau đó thử thăm dò hỏi: “Ngươi là Hồ tộc?"
Nam tử kia sắc mặt hơi đổi, rất ít người có thể nhìn thấu chân thân của hắn một cách dễ dàng như vậy, nhưng thấy đôi mắt Liễu Triêu Hoa trong suốt bình lặng, mơ hồ còn có chút thiện ý, liền hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?"
“Liễu Triêu Hoa, con gái út của chưởng môn Thiên Nguyên tông." Liễu Triêu Hoa vừa nói xong, sắc mặt nam tử kia liền biến sắc, hắn đã không còn vẻ mặt bình thản như lúc nãy, toàn thân tràn ra hơi thở xao động. Hắn nhướng mày mở miệng nói: “Mặc dù ngươi không khiến người ta cảm thấy chán ghét, nhưng mà ta không hi vọng có người của Thiên Nguyên tông biết hành tung của ta, cho nên ta quyết định giết ngươi."
Liễu Triêu Hoa cảm thấy buồn cười vì sự thẳng thắn của con hồ ly này, nàng thong dong nói tiếp: “Ta cũng không ghét hồ ly." thậm chí còn có cảm tình với hồ ly nữa là đằng khác.
Nam tử kia dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm tư đối phương mà nhìn thẳng vào mắt Liễu Triêu Hoa, thấy được sự chân thành trong lời nói của nàng, hắn đi đến trước mặt nàng, giơ lên ngón tay thon dài với móng tay trắng dài nhọn chỉ vào vị trí trái tim của Liễu Triêu Hoa, tỏ vẻ hơi khó khăn nói: “Ngươi không khiến ta thấy chán ghét, cho nên trước khi ngươi chết ta có thể đáp ứng ngươi một việc. Nói đi, ta sẽ tiễn ngươi lên đường thật thoải mái."
Liễu Triêu Hoa cảm thấy rất buồn cười, sóng mắt vừa chuyển hiện lên một tia giảo hoạt, nàng nhìn nam tử nói: “Ta nghe nói Hồ tộc là thông minh nhất. Có một vấn đề ta nghĩ mãi không ra, nếu ngươi có thể trả lời được thì coi như giải thích nghi hoặc cho ta trước khi ta chết."
Liễu Triêu Hoa nói xong trên mặt liền phối hợp lộ ra vẻ hơi xúc động.
Khí tức trên người nam tử liền trở nên hiền hòa hơn, hắn thấy vẻ mặt nàng chân thành, hơn nữa trong lòng cũng vì lời khen của nàng mà cảm thấy tự hào về chủng tộc của mình, liền phóng khoáng nói: “Ngươi hỏi đi!"
Liễu Triêu Hoa nhìn vẻ mặt của nam tử, chậm chạp nói ra vấn đề của mình: “Ngươi nói xem, trên thế giới này gà có trước hay là trứng có trước?"
Gà luôn luôn là con mồi ưa thích nhất của Hồ tộc, cho nên nam tử kia liền không chút nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Đương nhiên là gà có trước!"
Liễu Triêu Hoa trong lòng nhịn cười tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi tiếp một vấn đề: “Vậy gà từ đâu mà có?"
Nam tử kia sửng sốt, chần chừ mở miệng: “Trứng nở ra mà có…"
Liễu Triêu Hoa nhịn cười đến sắp nghẹn, trên mặt vẫn cố làm bộ rất nghi ngờ hỏi một vấn đề: “Vậy quả trứng đó từ đâu mà có?"
Nam tử càng sửng sốt hơn, đôi mắt xinh đẹp từ từ trợn to, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng mờ mịt: “Là gà đẻ ra…"
Biết mình đã lừa được nam tử kia, Liễu Triêu Hoa liền thản nhiên thở dài nói: “Bởi vậy đó, vấn đề này đến nay ta vẫn chưa hiểu được. Cứ như vậy mà chết ta thấy rất tiếc nuối…"
Nam tử dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Liễu Triêu Hoa nói không ra lời. Liễu Triêu Hoa khẽ cười dịch người tránh khỏi móng tay vừa sắc vừa nhọn của hắn, nói: “Thiên Nguyên tông là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, nếu như không có việc gì thì ngươi tốt nhất nhanh rời khỏi đây."
“Quan yêu" dùng cho Đại Tiên Kiếm còn chưa bắt được, Liễu Triêu Hoa không hi vọng hắn bị bắt.
“Ngươi đùa bỡn ta! Loài người là giảo hoạt nhất!" nam tử đến bây giờ mới hoàn toàn hiểu rõ vấn đề vừa rồi.
Liễu Triêu Hoa cười khẽ không trả lời, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng, tầm mắt lập tức dừng lại trên người nam tử này, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, đôi mắt vàng kim kia càng làm cho nàng khẳng định suy đoán của mình thêm mấy phần.
“Ngươi nếu như là tới cứu người, thì trở về đi thôi, người đó không cần ngươi cứu." Liễu Triêu Hoa cười một tiếng, vô cùng chân thành nói: “Người đó không hi vọng ngươi bị thương đâu."
Liễu Triêu Hoa thi triển Kim Chung Tráo, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của nam tử kia, xoay người điều khiển xe lăn rời đi. Ai ngờ nam tử kia lại vọt lên, ngăn cản trước mặt Liễu Triêu Hoa mở to hai mắt nói: “Làm sao ngươi biết là ta muốn cứu người!"
“Nếu như ngươi tin tưởng ta thì quay về đi, gần đây Thiên Nguyên tông không an toàn." Liễu Triêu Hoa hết sức chân thành nhìn hắn, bây giờ nàng đã có thể xác định nam tử này hẳn là hậu duệ nào đó của lão hồ yêu.
Nam tử tức giận càng mở to hai mắt nhìn: “Ta muốn làm gì, không đến phiên một nhân loại như ngươi quản! Hồ tộc chúng ta nói lời giữ lời, vấn đề của ngươi ta không trả lời được, cho nên hôm nay bỏ qua cho ngươi!"
——————————————
P.S: truyện NTTH đang cần tuyển một editor mới, mặc dù còn cần phải thông qua bài test, nhưng những bạn đã theo dõi truyện này từ đầu sẽ được ưu tiên, cho nên Tuyết Miêu muốn hỏi có bạn nào đang đọc truyện này mà có thời gian rảnh cũng như muốn thử sức với công việc edit có thể đăng ký ở mục Tuyển Cộng tác viên nhé
Tác giả :
Thất Nguyệt Ngư Dương