Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)
Quyển 2 - Chương 19: Tứ đại phong ấn thần binh
Vân Đình Phong mạnh mẽ quay đầu, hai mắt ẩn chứa tức giận, nhìn Tiểu Tử bộ dạng chân thành đang đi tới, thấp giọng chất vấn: ''Tại sao tin tức điều tra lại sai lệch như vậy?''
Tiểu Tử vỗ đôi bàn tay trắng nõn như ngọc: ''Ai nha, ta cũng chỉ là đi gặp tiểu tình lang với giết người, chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức không phải là Hồng Tụ và Ảnh Sát sao? hơn nữa La Thắng Y và Giang Chỉ Vi đều là cao thủ Nhân bảng nổi danh, sự lợi hại của họ không cần ta phải nói nhiều a? Chính các ngươi tự cao tự đại, cử vỏn vẹn hai người đi giết Giang Chỉ Vi, sao lại trách ta?''
Vân Đình Phong cơ mặt co quắp, nhìn Tiểu Tử áo trắng bồng bềnh, không nhiễm trần thế, lửa giận trong mắt dần tắt, miệng cười như trong lòng không cười mà nói: '' Làm sao lại trách ngươi? Nếu không phải nhờ ngươi, một địch nhân chúng ta cũng không giết được, phải cảm tạ ngươi mới đúng.''
Hai lần ra tay, nhẽ nhõm đoạt mệnh hai cao thủ Khai Khiếu kỳ, hắn sao dám coi thương Tiểu Tử?
Người đầu tiên mới vào Khai Khiếu, không hiểu cận chiến thì không nói, nhưng Hạ Đan Đan rõ ràng đã Khai Khiếu từ lâu, đao pháp bất phàm. Đổi lại là mình, kể cả đánh lén, cũng không dám cam đoan nhẹ nhõm giải quyết nàng ta, mà trạng thái của Tiểu Tử bây giờ nói rõ thực lực của nàng không thể khinh thường.
''Vân công tử thật tri thư đạt lý, ai nha không đúng, tri tình thức thú, ách, cũng không đúng, thông tình đạt lý, thật làm cho ta vui mừng.'' Tiểu Tử dáng cười tinh quái, rõ ràng đang trêu ghẹo Vân Đình Phong.
Tô Nguyên Anh khuôn mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng mà nói: ''Ngươi rút cuộc là ai?''
Hắn luyện mi tâm tà nhãn rất thần dị, nhìn Tiểu Tử nhiều lần biểu hiện, mơ hồ cảm giác nàng tuyệt đối không phải là kẻ vô danh, Ngọc Lung Tử có thể không phải là tên thật.
''Ta là Tiểu Tử a, Tô công tử ngươi bị Giang Chỉ Vi đâm hư mất đầu óc sao? Trí nhớ không bằng lúc trước a.'' Tiểu Tử cười hì hì nói, ''Có việc ta thấy phải nhắc Tô công tử. Vạn kiếp âm linh khó nhập thánh, hơn nữa còn là mượn nhờ âm linh ngoại lực.''
Khuôn mặt tái nhợt của Tô Nguyên Anh lúc này trướng đến đỏ bừng, kinh hãi cực độ mà nhìn Tiểu Tử: ''Ngươi, ngươi đang nói cái gì?''
Nàng làm sao mà biết được? Nàng làm sao mà biết được?
''Một chút âm khí, tà khí bất ngờ chui vào mũi ta, loại vật này, tiểu nữ thấy quá nhiều rồi.'' Tiểu Tử khóe miệng mỉm cười nói.
Vân Đình Phong nhìn Tiểu Tử thật lâu, càng cảm thấy nàng thần bí bất phàm. Loại vật này không phải người bình thường có thể biết được, nàng đến cùng xuất thân nơi nào?
Ma Tôn bên cạnh nghe họ nói chuyện, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cái gì ''Nhân bảng''? cái gì ''Vạn kiếp âm linh''? Hắn muốn hỏi, nhưng nghĩ đến lần vây công này mình suýt chết hụt, chi bằng nương nhờ mấy vị cường giả kỳ quái này. Mà giáo chủ ba lần bốn lượt truyền thư nói phải tôn trọng và lôi kéo bọn hắn, vì vậy Ma tôn đành đè nghi vấn trong lòng xuống.
Đúng lúc này, một tiếng chim hót thê lương từ không trung truyền đến. Một con quái điểu lông đen, huyết nhục hư thôi hạ xuống trên vai Ma tôn. Dưới chân con quái điểu buộc một cuộn giấy.
Ma Tôn gỡ tờ giấy xuống, vừa nhìn vừa nói với đám Vân Đình Phong: '' Giáo chủ có lệnh, muốn chúng ta tiến đến hội họp.''
...
''Mặc đồng tử chết, mỗi người được thưởng năm mươi thiện công.''
Lúc âm thanh của Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên, Trương Viễn Sơn đã đón Phù Chân Chân đến miếu hoang, mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu vị ''Mặc đồng tử'' này làm sao mà chết, sao lại tính là bọn họ hạ thủ.
Giang Chỉ Vi trầm ngâm một chút nói: ''Ta hiểu đại khái, Mặc đồng tử là ''chết thay'' kẻ có mắt ở mi tâm.''
''Chết thay, mượn thi cũng không phải là sự tình hiếm có, nhưng ít nhất phải ngoại cảnh trở lên mới được, người này cũng là có thủ đoạn bí hiểm.'' La Thắng Y vuốt khuôn mặt vẫn còn ý cười của Hạ Đan Đan, ngữ khí trầm trọng: ''Là ta không ngờ tới địch nhân có thể dẫn động thiên địa dị tượng, tạo ra bão cát khổng lồ, mới tạo thành hậu quả xấu như thế này.''
Hắn không phải người trốn tránh trách nhiệm, kế hoạch tách ra dẫn dụ đối phương là ý kiến của hắn. Đối với cái chết của Hạ Đan Đan, hắn không oán trách đám Mạnh Kỳ, phần lớn là tự trách mình.
''Bọn chúng cũng đánh giá sai thực lực của chúng ta, nếu tập trung tinh lực vây giết một hai người trước, ta sợ rằng ai cũng không thoát. Đây là hậu quả của việc thiếu kiến thức, ai cũng phải chịu trách nhiệm.'' Trương Viễn Sơn đứng đắn nói, sự tình đã qua, tự trách và hối hận đều không có tác dụng. Quan trọng là phải biết tiếp thu giáo huấn, không được khinh địch.
Mạnh Kỳ nghĩ đến Cố Tiểu Tang, nhe răng nói: ''May mắn sau trận này chúng ta biết được đại khái thực lực đối phương, sau này tránh sai lầm nhiều hơn. Chẳng qua là vẫn chưa biết Cố Tiểu Tang nắm giữ bao nhiêu thần công tuyệt học trong 'Vô sinh lão mẫu hàng thế kinh', tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến Vô sinh chỉ.''
Chết đi sống lại không cần nhắc đến, gia hỏa ba mắt rõ ràng mạnh về tinh thần công kích, mượn thiên địa xu thế. Mày rậm công tử chắc là có Bắc minh thần công hoặc hấp tinh đại pháp, nội công hùng hậu, quyền chưởng đều có uy lực lớn. Tuy nhiên theo miêu tả của La Thắng Y, khi dùng Thất thương quyền và Phục ma quyền tất công, đối phương lại có thiên hướng dùng huyền ảo biến hóa để đối phó, mà không phải mạnh mẽ đón nhận.
''Đúng vậy, phải cẩn thận, nhưng không biết gã ba mắt làm sao có thể tạo thiên địa dị tượng, vì sao có thể phục sinh, nếu không làm rõ chuyện đó chỉ sợ khó chính thức giết được hắn.'' La Thắng Y nhìn đám Mạnh Kỳ mà nói. Hắn nghĩ rằng kiến thức trong thế giới Luân Hồi của mình nhiều hơn bọn họ, những nói đến các công pháp và các loại pháp môn tu luyện, bản thân vẫn không am hiểu bằng mấy vị đệ tử danh môn truyền nhân. Dù sao số lượng công pháp đặc thù trên bảnh trao đổi quá nhiều, ai mà rảnh đi xem hết.
Mạnh Kỳ chỉ có hư danh đệ tử đại tông môn, không hiểu biết nhiều loại tu luyện đặc thù, vì thế hắn quay sang nhìn Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn.
Giang Chỉ Vi mím môi nói: ''Ta đoán qua, có vẻ là một trong các nhánh tu luyện thần đạo, 'Dưỡng tà thần'. ''
''Dưỡng tà thần?'' Trương Viễn Sơn thần sắc trở nên ngưng trọng.
Khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ co lại, vô thức nhìn về phía La Thắng Y, Tề Chính Ngôn, Phù Chân Chân. Phát hiện bọn họ đều có biểu lộ giống mình, ''Dưỡng tà thần'' rút cuộc là cái gì a?
Ta chỉ nghe qua ''Khiêu đại thần''.... Mạnh Kỳ yên lặng tự giễu.
Giang Chỉ Vi biết rõ bọn họ không biết, liền kỹ càng giới thiệu: '' Thần Đạo bình thường là vứt bỏ thân thể, dùng lực lượng tín ngưỡng hương khói luyện thành Thần thể. Sau đó từng bước một cảm ứng thiên đạo vận chuyển, nắm giữ một số quy luật, dung nhập bản thân, đăng lâm thần vị. Tuy Thần bất diệt, nhưng thành cũng do hương khói, bại cũng do hương khói, chưa từng nghe đến Thần có thể vạn kiếp trường sinh.''
''Mà ngoài tu sĩ luyện Thần đạo, còn có Thần linh trời sinh, còn có phỏng theo thần linh trời sinh mà tu luyện 'Dưỡng tà thần'. ''
''Tu luyện giả thông qua các phương thức tàn nhẫn thần bí, nuôi dưỡng ra một cái Tà linh. Sau đó dùng nhục thể với tư cách lô đỉnh để chứa Tà linh. Bản thể thì dùng phương thức kí sinh của âm linh, thông qua thải bổ, hút, nuốt, tế tự...các loại phương pháp để cho Tà linh lớn mạnh thành Tà thần. Về sau thân thể sẽ có một số đặc thù, ví dụ như mọc ra mắt ở mi tâm, có thể câu thông thiên địa, khu động vạn vật khí thế. Tà thần càng mạnh, bản thân càng mạnh.''
''Tuy nhiên Tà thần rất dễ cắn trả, thế nên sinh ra nhiều phương thức ngăn chặn, ví dụ như phân hóa Tà thần đến các lô đỉnh khác nhau. Mà nhục thể của bản thân quanh năm bị ăn mòn, nên cũng phải thường 'thay đổi'. Dù sao có tà thần đồng hóa, thân thể sẽ luôn bảo trì ở Khai Khiếu kỳ, nhưng ngay cả như vây, trong một trăm người 'Dưỡng tà thần' có đến tám mươi là bị Tà thần cắn trả. Hai mươi người còn lại thì có mười chín là chết dưới Thiên kiếp. Vì vậy người có thể đăng lâm thần vị, tà thần hợp nhất với bản thân cực kì ít ỏi.''
Đám Mạnh Kỳ, La Thắng Y nghe đến say mê, đạo tu luyện thật là thiên kì bách quái. Đại đạo ba nghìn, bàng môn tám trăm, đều có thể tiến về phía trước!
Trương Viễn Sơn bổ sung: ''Cho nên, khi giết tên ba mắt, không thể chủ quan. Nếu âm linh của hắn triệt để ăn mòn, hắn sẽ không khống chế được Tà thần trong cơ thể, lập tức bị sát lục khí tức làm điên cuồng, tàn sát hết thảy.''
''Luyện 'Dưỡng tà thần' cần chịu được thống khổ, tâm địa phải hung ác, mất đi lương tâm. Nhập môn Dưỡng tà thần dễ dàng, tiến giai cũng thần tốc, nhưng tai họa ngầm thực sự quá nhiều. Thành công thì ít mà thất bại tạo thành nghiệp chướng thì nhiều. Thế nên sau thời Trung cổ, loại pháp môn tu luyện này dần dần bị loại bỏ. Nghe nói chỉ có La giáo, Trường Sinh giáo, Bất Nhân Lâu còn người tu luyện loại này.'' Giang Chỉ Vi ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve Bạch hồng quán nhật kiếm, ''Nếu không phải trưởng bối trong môn nhắc đến, ta cũng không biết được chuyện này.''
Mạnh Kỳ chậc chậc hai tiếng: ''Nếu có chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi hỗ trợ, 'Dưỡng tà thần' lại càng tiến giai dễ dàng, dù sao ta tin là có thể trực tiếp đổi hạt giống Tà linh, thậm chí là Tà thần.''
Phương diện về những loại đồ vật này thực sự quá nhiều, hắn chưa có xem qua.
Nói đến đây, Trương Viễn Sơn vỗ vỗ Đằng xà kiếm bên hông nói: ''Từ việc Dưỡng tà thần, ta có chút hiểu Thông U, Nhập thần ở thế giới này là gì rồi.''
''Là sao?'' Mạnh Kỳ rất hứng thú đối với mấy cái Thông U di năng, nếu mình có thể học, Phong Thần Thối sẽ không còn chỉ là hình thức, có thể mượn gió mà đi, truyền xa ngàn dặm.''
Trương Viễn Sơn thở dài nói: ''Bọn họ còn chẳng bằng 'Dưỡng tà thần', ít nhất dưỡng Tà thần còn có chút lực lượng thuộc về bản thân.''
''Ma giáo Thông U hẳn là mượn Ma khí nhập vào cơ thể, nó lưu lại ''ý chí'' mờ nhạt của Ma Chủ nên có thể câu thông thiên địa, đem khí thế thiên địa ra vận dụng. Tùy vào Ma khí nhiều hay ít, sinh ra thần dị khác nhau. Tuy vậy Ma khí bình thường lại ăn mòn thể xác và tinh thần, mà Ma khí hạch tâm chỉ có Tôn giả và Giáo chủ đạt được, vì vậy đệ tử bình thường sẽ từ từ mất đi lý trí và nhân tính, tàn nhẫn hiếu sát, cuối cùng biến thành Ma khôi lỗi.''
''Nguyên lai là vậy...'' Mạnh Kỳ thất vọng, bất quá từ tình huống giao thủ mà suy đoán, Trương Viễn Sơn có lẽ không sai. ''Khó trách phong ấn Ma phần là mục tiêu của tứ đại môn phái, ha ha, nếu để mặc Ma khí tiết ra ngoài, không lâu sau là họ phải đối mặt với Thông U đại quân rồi. Thế nhưng Thông U phía tứ đại môn phái là dạng gì?''
Bọn hắn không có Ma khí a.
''Ma giáo mượn 'Ý chí' của Ma chủ, bọn hắn tự nhiên là mượn bốn đại phong ấn 'ý thức'.'' Giang Chỉ Vi bình thản nói, ''Cho nên bốn kiện Phong ấn thần binh này ít nhất là cấp bảo binh có thể câu thông thiên địa.''
Bảo binh, cấp độ binh khí của Ngoại Cảnh cường giả! Ngoại trừ Giang Chỉ Vi, những người còn lại đều thở gấp.
''Phong vân đao, Thái hoa kiếm, Trích tinh thủ, Hiểu nguyệt chức... lực lượng của Cổ trang chủ có lẽ là mượn Phong vân đao 'Ý thức' . '' La Thắng Y hồi tưởng lại thủ đoạn của Cổ Không Sơn đêm đó.
''Khó trách khi xuất hành, môn nhân Phong vân trang lại hộ tống hộp Phong vân đao như hộ tống thần chủ...'' Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, những nghi ngờ trong lòng hoàn toàn được cởi bỏ.
Tiểu Tử vỗ đôi bàn tay trắng nõn như ngọc: ''Ai nha, ta cũng chỉ là đi gặp tiểu tình lang với giết người, chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức không phải là Hồng Tụ và Ảnh Sát sao? hơn nữa La Thắng Y và Giang Chỉ Vi đều là cao thủ Nhân bảng nổi danh, sự lợi hại của họ không cần ta phải nói nhiều a? Chính các ngươi tự cao tự đại, cử vỏn vẹn hai người đi giết Giang Chỉ Vi, sao lại trách ta?''
Vân Đình Phong cơ mặt co quắp, nhìn Tiểu Tử áo trắng bồng bềnh, không nhiễm trần thế, lửa giận trong mắt dần tắt, miệng cười như trong lòng không cười mà nói: '' Làm sao lại trách ngươi? Nếu không phải nhờ ngươi, một địch nhân chúng ta cũng không giết được, phải cảm tạ ngươi mới đúng.''
Hai lần ra tay, nhẽ nhõm đoạt mệnh hai cao thủ Khai Khiếu kỳ, hắn sao dám coi thương Tiểu Tử?
Người đầu tiên mới vào Khai Khiếu, không hiểu cận chiến thì không nói, nhưng Hạ Đan Đan rõ ràng đã Khai Khiếu từ lâu, đao pháp bất phàm. Đổi lại là mình, kể cả đánh lén, cũng không dám cam đoan nhẹ nhõm giải quyết nàng ta, mà trạng thái của Tiểu Tử bây giờ nói rõ thực lực của nàng không thể khinh thường.
''Vân công tử thật tri thư đạt lý, ai nha không đúng, tri tình thức thú, ách, cũng không đúng, thông tình đạt lý, thật làm cho ta vui mừng.'' Tiểu Tử dáng cười tinh quái, rõ ràng đang trêu ghẹo Vân Đình Phong.
Tô Nguyên Anh khuôn mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng mà nói: ''Ngươi rút cuộc là ai?''
Hắn luyện mi tâm tà nhãn rất thần dị, nhìn Tiểu Tử nhiều lần biểu hiện, mơ hồ cảm giác nàng tuyệt đối không phải là kẻ vô danh, Ngọc Lung Tử có thể không phải là tên thật.
''Ta là Tiểu Tử a, Tô công tử ngươi bị Giang Chỉ Vi đâm hư mất đầu óc sao? Trí nhớ không bằng lúc trước a.'' Tiểu Tử cười hì hì nói, ''Có việc ta thấy phải nhắc Tô công tử. Vạn kiếp âm linh khó nhập thánh, hơn nữa còn là mượn nhờ âm linh ngoại lực.''
Khuôn mặt tái nhợt của Tô Nguyên Anh lúc này trướng đến đỏ bừng, kinh hãi cực độ mà nhìn Tiểu Tử: ''Ngươi, ngươi đang nói cái gì?''
Nàng làm sao mà biết được? Nàng làm sao mà biết được?
''Một chút âm khí, tà khí bất ngờ chui vào mũi ta, loại vật này, tiểu nữ thấy quá nhiều rồi.'' Tiểu Tử khóe miệng mỉm cười nói.
Vân Đình Phong nhìn Tiểu Tử thật lâu, càng cảm thấy nàng thần bí bất phàm. Loại vật này không phải người bình thường có thể biết được, nàng đến cùng xuất thân nơi nào?
Ma Tôn bên cạnh nghe họ nói chuyện, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cái gì ''Nhân bảng''? cái gì ''Vạn kiếp âm linh''? Hắn muốn hỏi, nhưng nghĩ đến lần vây công này mình suýt chết hụt, chi bằng nương nhờ mấy vị cường giả kỳ quái này. Mà giáo chủ ba lần bốn lượt truyền thư nói phải tôn trọng và lôi kéo bọn hắn, vì vậy Ma tôn đành đè nghi vấn trong lòng xuống.
Đúng lúc này, một tiếng chim hót thê lương từ không trung truyền đến. Một con quái điểu lông đen, huyết nhục hư thôi hạ xuống trên vai Ma tôn. Dưới chân con quái điểu buộc một cuộn giấy.
Ma Tôn gỡ tờ giấy xuống, vừa nhìn vừa nói với đám Vân Đình Phong: '' Giáo chủ có lệnh, muốn chúng ta tiến đến hội họp.''
...
''Mặc đồng tử chết, mỗi người được thưởng năm mươi thiện công.''
Lúc âm thanh của Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên, Trương Viễn Sơn đã đón Phù Chân Chân đến miếu hoang, mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu vị ''Mặc đồng tử'' này làm sao mà chết, sao lại tính là bọn họ hạ thủ.
Giang Chỉ Vi trầm ngâm một chút nói: ''Ta hiểu đại khái, Mặc đồng tử là ''chết thay'' kẻ có mắt ở mi tâm.''
''Chết thay, mượn thi cũng không phải là sự tình hiếm có, nhưng ít nhất phải ngoại cảnh trở lên mới được, người này cũng là có thủ đoạn bí hiểm.'' La Thắng Y vuốt khuôn mặt vẫn còn ý cười của Hạ Đan Đan, ngữ khí trầm trọng: ''Là ta không ngờ tới địch nhân có thể dẫn động thiên địa dị tượng, tạo ra bão cát khổng lồ, mới tạo thành hậu quả xấu như thế này.''
Hắn không phải người trốn tránh trách nhiệm, kế hoạch tách ra dẫn dụ đối phương là ý kiến của hắn. Đối với cái chết của Hạ Đan Đan, hắn không oán trách đám Mạnh Kỳ, phần lớn là tự trách mình.
''Bọn chúng cũng đánh giá sai thực lực của chúng ta, nếu tập trung tinh lực vây giết một hai người trước, ta sợ rằng ai cũng không thoát. Đây là hậu quả của việc thiếu kiến thức, ai cũng phải chịu trách nhiệm.'' Trương Viễn Sơn đứng đắn nói, sự tình đã qua, tự trách và hối hận đều không có tác dụng. Quan trọng là phải biết tiếp thu giáo huấn, không được khinh địch.
Mạnh Kỳ nghĩ đến Cố Tiểu Tang, nhe răng nói: ''May mắn sau trận này chúng ta biết được đại khái thực lực đối phương, sau này tránh sai lầm nhiều hơn. Chẳng qua là vẫn chưa biết Cố Tiểu Tang nắm giữ bao nhiêu thần công tuyệt học trong 'Vô sinh lão mẫu hàng thế kinh', tuyệt đối không thể chỉ chú ý đến Vô sinh chỉ.''
Chết đi sống lại không cần nhắc đến, gia hỏa ba mắt rõ ràng mạnh về tinh thần công kích, mượn thiên địa xu thế. Mày rậm công tử chắc là có Bắc minh thần công hoặc hấp tinh đại pháp, nội công hùng hậu, quyền chưởng đều có uy lực lớn. Tuy nhiên theo miêu tả của La Thắng Y, khi dùng Thất thương quyền và Phục ma quyền tất công, đối phương lại có thiên hướng dùng huyền ảo biến hóa để đối phó, mà không phải mạnh mẽ đón nhận.
''Đúng vậy, phải cẩn thận, nhưng không biết gã ba mắt làm sao có thể tạo thiên địa dị tượng, vì sao có thể phục sinh, nếu không làm rõ chuyện đó chỉ sợ khó chính thức giết được hắn.'' La Thắng Y nhìn đám Mạnh Kỳ mà nói. Hắn nghĩ rằng kiến thức trong thế giới Luân Hồi của mình nhiều hơn bọn họ, những nói đến các công pháp và các loại pháp môn tu luyện, bản thân vẫn không am hiểu bằng mấy vị đệ tử danh môn truyền nhân. Dù sao số lượng công pháp đặc thù trên bảnh trao đổi quá nhiều, ai mà rảnh đi xem hết.
Mạnh Kỳ chỉ có hư danh đệ tử đại tông môn, không hiểu biết nhiều loại tu luyện đặc thù, vì thế hắn quay sang nhìn Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn.
Giang Chỉ Vi mím môi nói: ''Ta đoán qua, có vẻ là một trong các nhánh tu luyện thần đạo, 'Dưỡng tà thần'. ''
''Dưỡng tà thần?'' Trương Viễn Sơn thần sắc trở nên ngưng trọng.
Khóe miệng Mạnh Kỳ khẽ co lại, vô thức nhìn về phía La Thắng Y, Tề Chính Ngôn, Phù Chân Chân. Phát hiện bọn họ đều có biểu lộ giống mình, ''Dưỡng tà thần'' rút cuộc là cái gì a?
Ta chỉ nghe qua ''Khiêu đại thần''.... Mạnh Kỳ yên lặng tự giễu.
Giang Chỉ Vi biết rõ bọn họ không biết, liền kỹ càng giới thiệu: '' Thần Đạo bình thường là vứt bỏ thân thể, dùng lực lượng tín ngưỡng hương khói luyện thành Thần thể. Sau đó từng bước một cảm ứng thiên đạo vận chuyển, nắm giữ một số quy luật, dung nhập bản thân, đăng lâm thần vị. Tuy Thần bất diệt, nhưng thành cũng do hương khói, bại cũng do hương khói, chưa từng nghe đến Thần có thể vạn kiếp trường sinh.''
''Mà ngoài tu sĩ luyện Thần đạo, còn có Thần linh trời sinh, còn có phỏng theo thần linh trời sinh mà tu luyện 'Dưỡng tà thần'. ''
''Tu luyện giả thông qua các phương thức tàn nhẫn thần bí, nuôi dưỡng ra một cái Tà linh. Sau đó dùng nhục thể với tư cách lô đỉnh để chứa Tà linh. Bản thể thì dùng phương thức kí sinh của âm linh, thông qua thải bổ, hút, nuốt, tế tự...các loại phương pháp để cho Tà linh lớn mạnh thành Tà thần. Về sau thân thể sẽ có một số đặc thù, ví dụ như mọc ra mắt ở mi tâm, có thể câu thông thiên địa, khu động vạn vật khí thế. Tà thần càng mạnh, bản thân càng mạnh.''
''Tuy nhiên Tà thần rất dễ cắn trả, thế nên sinh ra nhiều phương thức ngăn chặn, ví dụ như phân hóa Tà thần đến các lô đỉnh khác nhau. Mà nhục thể của bản thân quanh năm bị ăn mòn, nên cũng phải thường 'thay đổi'. Dù sao có tà thần đồng hóa, thân thể sẽ luôn bảo trì ở Khai Khiếu kỳ, nhưng ngay cả như vây, trong một trăm người 'Dưỡng tà thần' có đến tám mươi là bị Tà thần cắn trả. Hai mươi người còn lại thì có mười chín là chết dưới Thiên kiếp. Vì vậy người có thể đăng lâm thần vị, tà thần hợp nhất với bản thân cực kì ít ỏi.''
Đám Mạnh Kỳ, La Thắng Y nghe đến say mê, đạo tu luyện thật là thiên kì bách quái. Đại đạo ba nghìn, bàng môn tám trăm, đều có thể tiến về phía trước!
Trương Viễn Sơn bổ sung: ''Cho nên, khi giết tên ba mắt, không thể chủ quan. Nếu âm linh của hắn triệt để ăn mòn, hắn sẽ không khống chế được Tà thần trong cơ thể, lập tức bị sát lục khí tức làm điên cuồng, tàn sát hết thảy.''
''Luyện 'Dưỡng tà thần' cần chịu được thống khổ, tâm địa phải hung ác, mất đi lương tâm. Nhập môn Dưỡng tà thần dễ dàng, tiến giai cũng thần tốc, nhưng tai họa ngầm thực sự quá nhiều. Thành công thì ít mà thất bại tạo thành nghiệp chướng thì nhiều. Thế nên sau thời Trung cổ, loại pháp môn tu luyện này dần dần bị loại bỏ. Nghe nói chỉ có La giáo, Trường Sinh giáo, Bất Nhân Lâu còn người tu luyện loại này.'' Giang Chỉ Vi ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve Bạch hồng quán nhật kiếm, ''Nếu không phải trưởng bối trong môn nhắc đến, ta cũng không biết được chuyện này.''
Mạnh Kỳ chậc chậc hai tiếng: ''Nếu có chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi hỗ trợ, 'Dưỡng tà thần' lại càng tiến giai dễ dàng, dù sao ta tin là có thể trực tiếp đổi hạt giống Tà linh, thậm chí là Tà thần.''
Phương diện về những loại đồ vật này thực sự quá nhiều, hắn chưa có xem qua.
Nói đến đây, Trương Viễn Sơn vỗ vỗ Đằng xà kiếm bên hông nói: ''Từ việc Dưỡng tà thần, ta có chút hiểu Thông U, Nhập thần ở thế giới này là gì rồi.''
''Là sao?'' Mạnh Kỳ rất hứng thú đối với mấy cái Thông U di năng, nếu mình có thể học, Phong Thần Thối sẽ không còn chỉ là hình thức, có thể mượn gió mà đi, truyền xa ngàn dặm.''
Trương Viễn Sơn thở dài nói: ''Bọn họ còn chẳng bằng 'Dưỡng tà thần', ít nhất dưỡng Tà thần còn có chút lực lượng thuộc về bản thân.''
''Ma giáo Thông U hẳn là mượn Ma khí nhập vào cơ thể, nó lưu lại ''ý chí'' mờ nhạt của Ma Chủ nên có thể câu thông thiên địa, đem khí thế thiên địa ra vận dụng. Tùy vào Ma khí nhiều hay ít, sinh ra thần dị khác nhau. Tuy vậy Ma khí bình thường lại ăn mòn thể xác và tinh thần, mà Ma khí hạch tâm chỉ có Tôn giả và Giáo chủ đạt được, vì vậy đệ tử bình thường sẽ từ từ mất đi lý trí và nhân tính, tàn nhẫn hiếu sát, cuối cùng biến thành Ma khôi lỗi.''
''Nguyên lai là vậy...'' Mạnh Kỳ thất vọng, bất quá từ tình huống giao thủ mà suy đoán, Trương Viễn Sơn có lẽ không sai. ''Khó trách phong ấn Ma phần là mục tiêu của tứ đại môn phái, ha ha, nếu để mặc Ma khí tiết ra ngoài, không lâu sau là họ phải đối mặt với Thông U đại quân rồi. Thế nhưng Thông U phía tứ đại môn phái là dạng gì?''
Bọn hắn không có Ma khí a.
''Ma giáo mượn 'Ý chí' của Ma chủ, bọn hắn tự nhiên là mượn bốn đại phong ấn 'ý thức'.'' Giang Chỉ Vi bình thản nói, ''Cho nên bốn kiện Phong ấn thần binh này ít nhất là cấp bảo binh có thể câu thông thiên địa.''
Bảo binh, cấp độ binh khí của Ngoại Cảnh cường giả! Ngoại trừ Giang Chỉ Vi, những người còn lại đều thở gấp.
''Phong vân đao, Thái hoa kiếm, Trích tinh thủ, Hiểu nguyệt chức... lực lượng của Cổ trang chủ có lẽ là mượn Phong vân đao 'Ý thức' . '' La Thắng Y hồi tưởng lại thủ đoạn của Cổ Không Sơn đêm đó.
''Khó trách khi xuất hành, môn nhân Phong vân trang lại hộ tống hộp Phong vân đao như hộ tống thần chủ...'' Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, những nghi ngờ trong lòng hoàn toàn được cởi bỏ.
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước