Nhất Thế Khuynh Tình
Chương 49: Muốn ngừng mà không được

Nhất Thế Khuynh Tình

Chương 49: Muốn ngừng mà không được

Hoàn Ân bị bức đến không có biện pháp, chỉ đành phải chậm rãi mở miệng. Chữ “Thành" còn không có đọc xong, phía sau liền chợt bị xỏ xuyên qua, trước mắt y tối sầm, thiếu chút nữa liền không chịu nổi ngất đi.

“Lại kêu một tiếng."

" “. . . . . . Dung . . . . . Dung Thành . . . . . A a a! . . . . . ."

Tính khí cực nóng cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, nóng đến y cơ hồ muốn ngất đi. Kế tiếp ở hung mãnh xỏ xuyên không biết mệt mỏi, càng làm cho đầu y bất tỉnh não trướng, ngay cả miệng cũng không khép được. Ý thức hoàn toàn rời xa, chỉ còn dục vọng trắng đục quay cuồng trong đầu, cùng rên rỉ ham muốn không bị khống chế.

Lưng bị điên cuồng mút vào, nhũ tiêm bị lộng không biết nặng nhẹ, ngọc hành cũng rơi vào tàn khốc hành hạ kéo dài không ngừng. Người này ôn tình hơn mấy tháng, hình như lại khôi phục diện mục thật sự.

“Bệ hạ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Cầu ngươi chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A! . . . . . ."

Tiếng khàn khàn uy nghiêm vang lên: “Trẫm bảo ngươi gọi trẫm là gì?"

“. . . . . . Dung . . . . . . Dung Thành . . . . A! . . . . . . Cầu ngươi chậm một chút. . . . . . Ta không được. . . . . . A a a!"

Cảm thấy thẹn cầu xin tha thứ, đổi lấy chính là kịch liệt trừu sáp, Hoàn Ân hoàn toàn theo không kịp tiết tấu, gục ở trên đệm ngay cả rên rỉ đều nhanh muốn vô lực. Khó khăn lắm mới kéo người nọ đi ra một lần, dịch thể nóng hổi toàn bộ xuất tại trong thân thể, nóng đến cả người y cơ hồ ngăn không được phát run, bên đùi đều co rút.

Người nọ nằm ở trên lưng y, ngón tay xuyên qua khe hở đặt ở trên lưng y, thở gấp hôn gò má của y.

“Ngươi quả thực là độc dược. Làm cho trẫm nghiện, làm cho trẫm muốn ngừng mà không được."

“Ta. . . . . . Ta không có. . . . . ."

“Không giây phút nào không muốn ôm ngươi, làm ngươi khóc, làm ngươi rên rỉ, làm ngươi ở trong lồng ngực trẫm trằn trọc cầu xin tha thứ."

“Ô. . . . . ." Bộ vị mới phát tiết qua của người nọ lại từ từ cứng rắn , Hoàn Ân sợ đến muốn chạy trốn, lại bị bàn tay người nọ chết trụ ở phía sau động cũng không thể động.

“Phải ở bên cạnh trẫm, phải ở trong ngực trẫm, ân?"

“Không! . . . . . . Bệ hạ không nên! . . . . . ."

Hoàn Ân thét chói tai, bị Dung Thành ôm lấy, bắt y quay lại đối mặt với hắn, nhắm ngay tính khí dâng trào hung hăng ngồi xuống.

“Ô! . . . . . ."

Hoàn Ân hét lên một tiếng, trong dũng đạo vốn đầy trọc dịch cũng bị đẩy đi ra ngoài, ven theo bắp đùi chảy ra bên ngoài, dâm mỹ tới cực điểm.

“Ô. . . . . . Không nên nữa. . . . . . Cầu ngươi. . . . . ."

Dung Thành thắt lưng một bên dùng lực, một bên mút lấy nhũ tiêm sưng đỏ của người trong lòng, đem tính khí của Hoàn Ân nắm ở trong tay ma sát. Ba chỗ đều bị kích thích điên cuồng, trước mắt Hoàn Ân một mảnh huyết vụ, cũng nói không ra lời, chỉ có thể mở miệng rên rỉ.

Trừu sáp lặp đi lặp lại, xỏ xuyên qua, đỉnh lộng, trận hành hạ không biết mệt mỏi này kéo dài suốt hai canh giờ.

Hoàn Ân một chút khí lực cũng không có, mặc cho nam nhân đem y mở thành các loại tư thế không biết mệt mỏi tiến vào. Cuối cùng nghe được chính là tiếng thở trầm trọng của nam nhân, sau đó trong cơ thể như bị phỏng, ngất đi.

Một đầu tóc đen rơi lả tả trên giường, giống như tơ lụa màu đen trải rộng ra. Một thân da thịt trắng noãn hiện lên đầy dấu hôn hồng tím, mỹ đến kinh tâm động phách.

Dung Thành ôm lấy Hoàn Ân đi cách vách ôn tuyền trí tắm rửa, thấy bí xử của Hoàn Ân hợp cũng không khép được, dịch bạch trọc một tia một tia chảy ra bên ngoài, nghĩ đến đó là chứng cớ đoạt lấy mà hắn lưu lại, nghĩ đến người này chỉ trằn trọc ở dưới người mình, thiếu chút nữa cầm giữ không được lại tới một lần.

Dung Thành biết, mình đã sớm điên rồi.

Đúng, hắn mới đầu chỉ là muốn thượng thân thể này của y. Thậm chí liền thân thể cũng không tính , chỉ thượng nơi phía sau nhanh chặt của y. Cùng bất luận kẻ khác đều không đến được phân vô thượng khoái cảm kia.

Nhưng sau tới không biết bắt đầu từ lúc nào, giống như một loại kỳ dị mê thượng y. Bởi vì y kiên trinh bất khuất? Vì cố quốc của y nhẫn nhục, thậm chí buông tha cho tự tôn để van cầu hắn? Lạnh nhạt ôn nhuận lúc y khảy đàn tập viết? Tài hoa lấp lánh lúc nói tới chính sự? Hay là bởi vì lúc vui vẻ y khẽ mỉm cười? Lúc bị buộc đến chịu không được chảy ra nước mắt trong suốt?

Hắn không thể nói rõ.

Tác giả : Yên Thị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại