Nhất Tâm Chi Cách
Chương 18
Triệu Thâm thô lỗ lôi tấm hình ra vứt qua một bên. Ngón tay Chu Duật Minh vẫn nắm thật chặt, lông mi khẽ chớp, tinh tế lên tiếng gọi: Anh Vân Kỳ.
Tiếng gọi này như một đốm lửa rơi xuống làm căn phòng đầy rượu nổi lên đại hỏa. Đôi mắt Triệu Thâm cũng bị đốt cháy, hắn ôm lấy Chu Duật Minh đi ra ngoài, cắn chặt hàm răng. Chu Duật Minh dường như chưa phát hiện, ở trong lồng ngực hắn xóc nảy mấy lần, cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, lặng lẽ co lại rút trong ngực hắn. Bị cậu thân cận, biểu tình âm trầm của Triệu Thâm hơi nới lỏng ra một chút, nhìn dáng vẻ dường như khóc mà không phải khóc.
Triệu Thâm ôm cậu lên lầu, ném lên trên giường, cuồng loạn mà hôn, mồm miệng không rõ hỏi cậu: “Anh là ai?"
Chu Duật Minh mơ mơ màng màng bị hắn cắn đau đớn, khóc lóc cuộn tròn, nói: " Anh Vân Kỳ…em sợ…"
Triệu Thâm vùi đầu trong hõm cổ của cậu, đồng tử từng trận co lại, bỗng nhiên hắn kéo ca-ra-vat ra, vòng qua đôi mắt của Chu Duật Minh một vòng rồi cột lại, sau đó lấy quần áo của cậu cột vào đầu giường, tìm chiếc roi ‘đùng đùng đùng đùng’ quất vào lưng trần trụi của cậu, hỏi: “Anh là ai?"
Chu Duật Minh chỉ khóc lóc lắc đầu. Hắn buông roi trên tay xuống, đỡ trán, cảm thấy mình cũng vừa trải qua một cơn say, tâm loạn như ma. Bỗng nhiên Chu Duật Minh vòng tay ôm thắt lưng hắn, hỏi hắn làm sao vậy, hắn mới phát hiện mình cũng đã khóc nức nở.
Hắn tóm lấy cặp mông đẫy đà của Chu Duật Minh, đẩy đôi cánh hoa mông co chặt mềm mại ra, sau đó đâm thật sâu vào. Dũng đạo khô khốc không thể lập tức trở nên ẩm ướt, Chu Duật Minh vừa nhấc mông, ưỡn đầu một cái, khóc lóc hỏi: “Anh trai, là anh sao?" Trước mắt cậu một mảnh đen tối, không có ánh sáng, không có người, chỉ có xúc giác bén nhạy nói cho cậu biết, giờ khắc này đang bị người xâm phạm. Là ai? Tại sao thân thể cậu lại quen thuộc như thế, cũng không muốn chống cự?
Triệu Thâm đè hai vai của cậu lại, thấp giọng nói: “Là tôi thì làm sao?" Hắn dùng đại lực mà thảo phạt, côn thịt không chút thương tiếc đánh vào vách tường thịt phát ra tiếng nước dâm mỹ. Chu Duật Minh không hiểu tại sao anh lại thô bạo như vậy nhưng cậu không muốn để cho anh của mình sinh khí, vì vậy một bên nhỏ giọng kêu tên anh, một bên tận lực nâng mông nắm chặt tiểu huyệt lấy lòng người đang xâm phạm mình. Miệng huyệt bị đánh lập tức đỏ, mỗi một tiếng anh Vân Kỳ thốt ra là Triệu Thâm liền một lần tàn nhẫn đân vào, thao cho cậu rít gào thất thanh.
Trong căn phòng tăm tối chỉ có Chu Duật Minh hỗn tạp thống khổ và vui thích rên rỉ, người ở phía sau cậu không nói lời nào, đem toàn bộ tinh lực hao tổn ở trên người cậu. Vật kia thô to cứng đến nỗi hù người, mỗi một lần đè vào chỗ mẫn cảm đều đỉnh cho cậu hoa cả mắt, tiếng rên rỉ vang tận mây xanh.
Thân thể cậu dần dần ngã xuống, bị người kia không nói lời gì kéo nâng lên, dùng da thịt toàn thân lĩnh giáo cường độ đỉnh lộng của hắn. Chu Duật Minh rất khó chịu, tại sao cậu bỏ công như vậy, lại không có được một chút âu yếm? Cậu khóc thút thít nghẹn ngào kêu tên của anh, đổi lấy càng bị làm sâu hơn đau hơn. Người này coi cậu là công cụ tiết dục thuần túy, không có yêu thương, không có ôn tồn.
Cuối cùng đến lúc tiết tinh, người kia dựa vào sức hút của tiểu huyệt đang cao trào cậy mạnh đâm vào phía trước thêm một bước, quy đầu đi sâu qua tầng tầng thịt mềm chưa bao giờ bị khai mở, đem nồng tinh phóng sâu vào bên trong. CuoiChu Duật Minh cũng nghe hắn nói chuyện: “Nhớ kỹ, trong thân thể của em có hạt giống của anh, mùi vị của anh." Sau đó ca-ra-vat che mắt của cậu bị bất ngờ kéo xuống.
Ánh đèn sáng choang, Triệu Thâm rút ra khỏi thân thể của cậu, lấy một ly nước lạnh trên đầu giường từ đỉnh đầu cậu dội xuống, sau đó quăng cho cậu một bạt tai. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt mơ hồ của Chu Duật Minh, nhàn nhạt cười cười, hỏi cậu: “Nhìn rõ ràng, tôi là ai?"
Chu Duật Minh chớp mắt một cái, nước chảy xuống làm cậu rốt cục tỉnh táo. Đôi mắt đen láy giống như trẻ con lo sợ nghi hoặc. Cậu giật giật thân thể, phía sau chất lỏng sềnh sệch dâng trào ra không thể khống chế. Còn người đàn ông rốt cục bị cậu nhận ra chỉ cúi đầu nhìn cậu làm trò hề, trào phúng mà lắc lắc đầu.
“Em đang làm gì trong giấc mộng? Số mệnh an bài em là người của anh, không đổi được, nhận mệnh đi."
Cậu nghe hắn nói chuyện, những chữ rất đơn giản nhưng cậu dùng thời gian rất dài mới có thể hiểu được ý tứ trong đó. Chu Duật Minh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Triệu Thâm, mặt không hề cảm xúc, ánh mắt như tỏa ánh sáng, ánh sáng đó như sao băng như sấm chớp.
Triệu Thâm không nghĩ cậu sẽ lập tức nhào tới. Không cho hắn kịp phản ứng, dùng hai tay bóp cổ của hắn. Hai tay Chu Duật Minh chặt chẽ bóp cổ họng của hắn, đó là chỗ yếu ớt nhất. Một người như hắn tâm nhất định phải cứng như đá chỉ có cuống họng mới là chỗ trí mạng. Hô hấp của Triệu Thâm bị nghẹn lại, trước mắt của hắn cũng nổi lên một mảnh hắc ám, giống như thế giới trong mắt khi nãy của Chu Duật Minh vậy, hắn giãy dụa rất chậm rất buồn cười…
Chu Duật Minh đem một đời sức mạnh hợp lại, cái gì cũng không còn sót lại, chỉ còn lại nanh vuốt nguyên thủy nhất. Gương mặt của Triệu Thâm trong mắt của cậu không ngừng khuếch đại, nhưng trong thời khắc sống còn …không nghĩ đến, cuối cùng cậu lại khóc…
Một người đem hết toàn lực muốn giết người hiện tại lại khóc giống một đứa nhỏ.
Không có dấu hiệu nào, cánh tay như sắt thẳng tắp rơi xuống, giống như gắn bó với tính mạng của cậu dây cót đang hoạt động coong một tiếng vỡ vụn.
Trong phút chốc Triệu Thâm phảng phất thấy được cánh cửa địa ngục mở rộng. Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt liền lặng yên khép lại. Quang minh ở trong mắt hắn thức tỉnh, linh hồn trở xuống thân thể, nhưng hắn đã là người từng trải qua địa ngục, từ đây cũng không có cách nào sinh hoạt như bình thường.
Trong quỷ môn quan đi một lượt, hắn sặc khụ, nước mắt rơi xuống. Qua thật lâu hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt sưng phồng đến hoàn toàn đỏ ngầu, lúc mở miệng tiếng nói gần như khàn khàn: “Em muốn giết anh?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng ngây ngẩn cả người. Triệu Thâm run rẩy sờ lên cổ mình, đau đớn rất mới mẻ mà sâu sắc. Nếu là ảo giác, tuyệt đối không thể, nhưng nếu không phải ảo giác…
Chu Duật Minh nửa quỳ ở trên giường, cúi đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không hoàn toàn mờ mịt, như bị tuyết tháng mười hai. Tay cậu còn đang run. Đây là một đôi tay mềm yếu, không dám giữ một người, không dám khát vọng giết người. Một khắc kia cậu hận hắn hận muốn chết, nhưng cuối cùng lúc nhìn vào cặp mắt kia cậu vẫn buông lỏng tay. Là lý trí trong đầu của cậu lên tiếng cảnh báo, hay cuối cùng cậu là người lòng dạ mềm yếu? Hoặc là… Cậu không có hận hắn như vậy?
Nhưng tất cả vấn đề không cần đáp án. Cậu chỉ rõ ràng một điểm, những cách muốn thoát khỏi tất cả những thứ này đã thất bại. Cậu đã không còn sức lực. Chu Duật Minh không có nhìn thấy khuôn mặt Triệu Thâm đang mất khống chế, chỉ cực kỳ mỏi mệt nhắm mắt lại.
Triệu Thâm chậm rãi đứng dậy, tim đập muốn xông ra lồng ngực. Hắn không thể nghĩ gì, chỉ thẫn thờ kéo Chu Duật Minh tới phòng tắm, đem đầu cậu ấn vào trong nước. Trong dòng nước lạnh lẽo hắn lần lượt nắm tóc Chu Duật Minh kéo trên mặt nước, lại một lần nữa mà nhấn xuống, làm nước trong bồn tắm bắn tung toé. Chu Duật Minh nghẹt thở từng cơn, mãi đến tận khi cậu sặc nước mới kéo lên ném xuống đất. Cậu như một xác chết trôi nằm trên mặt đất ở buồng tắm, vô tri vô giác, nước lạnh từ hai bên má không ngừng chảy xuống.
Triệu Thâm vẩy vẩy nước trên trên tay, hắn không thể thở nổi, không thể tiếp tục ở chỗ này. Nếu nhìn Chu Duật Minh thêm một chút nữa trái tim của hắn sẽ nứt ra, từ giữa chảy xuống dòng máu đỏ tươi nóng bỏng.
Hắn đi khám bác sĩ, giấu giếm hành tung đi lén lén lút lút. Hắn hỏi: Bác sĩ có thể nhìn ra em ấy dùng mấy phần sức lực, xuống tay có lưu tình không? Bác sĩ nói, tôi chỉ có thể giúp cậu trị, bất quá, suýt nữa phải nhờ pháp y giải thích vấn đề của cậu. Hắn trầm mặc không nói. Bác sĩ có thói quen không để ý đến bọn họ con nhà giàu sau lưng hỗn loạn, nhắc nhở hắn một câu, khi cần quyết đoán thì nơi quyết đoán, quá hung ác thì không lưu lại được.
Chu Duật Minh còn bị hắn nuôi dưỡng ở trong biệt thự. Nhưng hắn đã rất nhiều ngày chưa trở về đi. Người người đều kinh ngạc khi Triệu Thâm chuyển biến, hiện tại hắn chơi rất điên cuồng, nóng lòng cực hạn muốn vận động, suy nghĩ kỳ lạ cả gan làm loạn, mỗi ngày đều đem mạng của mình đặt ở trên mũi đao mà chơi. Không gần đến cái chết thì không lạc thú. Tất cả mọi người nói, hắn hiện tại cái gì cũng không sợ, chết còn không sợ thì có gì phải sợ.
Không có gì sợ bởi vì không có gì đáng lưu luyến. Nhưng hắn vẫn còn có một chuyện để tâm. Ban đêm hắn chơi điên cuồng đến mệt mỏi liền lái xe đi đến biệt thự hắn và Chu Duật Minh ở chạy vòng quanh. Đứng xa xa mà ngắm nhìn, cũng không dám đến gần.
Ngày nào đó hắn chưa thấy thuộc hạ báo tin tức bình an, trong ngứa ngáy khó chịu suy nghĩ cả ngày. Mấy tháng qua chỉ có vào lúc này mới có thể biết tình trạng gần đây của Chu Duật Minh. Cuối cùng không nhịn được đi chất vấn, thuộc hạ ấp úng nửa ngày mới nói là lão gia tử đã bắt cậu đi.
Triệu Thâm kinh ngạc không thôi. Ông nội hắn từ trước đến giờ đối với hắn mắt nhắm mắt mở, không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại là đòn sát thủ. Hắn lòng như lửa đốt chạy trở về, chuẩn bị đầy đủ lời giải thích, nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Duật Minh hết thảy đều bị bóp ở trong cổ họng.
Triệu lão gia nói, ông nghĩ ít nhất con còn biết đúng mực, không nghĩ tới vì một thằng đàn ông thiếu chút nữa bán mình. Con xem mấy ngày qua, phát điên cái gì?
Triệu Thâm mạnh miệng nói, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, không liên quan đến người khác. Triệu lão gia tử nhìn hắn bằng cặp mắt đã trải qua tang thương, nhưng vẫn sắc bén như chim ưng, hỏi hắn: “Vậy vết thương trên cổ là xảy ra chuyện gì?"
Hắn cảm thấy mình bị ánh mắt kia xuyên thủng, chính hắn cũng không dám nhìn thẳng tình cảm của mình, bây giờ xảy ra chuyện đúng là không chỗ che thân. Tay Triệu Thâm không tự chủ sờ lên cổ mình, vết bầm nơi đó đã sớm tiêu mất, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy nó còn ở nơi đó.
Hắn không nói ra được, cuối cùng chỉ lảo đảo quỳ rạp xuống trước mặt lão gia tử rập đầu lạy.
Đều là lỗi của con, thật ra em ấy vô tội, nếu như không phải con ép em ấy…
Ông ngoại nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài một cái: “Ông là ông của con, nhưng con cũng chưa từng quỳ trước mặt ông. Ngày hôm nay con quỳ ông, lại vì một người ngoài." Ông tùy tiện vung tay một cái: “Đi thôi, lại cho con một cơ hội. Ông chỉ muốn con hiểu làm chuyện cho đúng mực, sẽ không có lần tới."
Triệu Thâm vẫn không hiểu vì sao ngày đó ông nôi luôn ngang ngược lạnh lùng của mình lại mở ra cho mình một con đường. Mãi đến khi ông bệnh đến giai đoạn cuối, trước giường chỉ có một mình hắn hầu hạ, ông nội mới nắm tay hắn nói: Ngày đó vừa nhìn thấy hắn quỳ xuống, liền nhớ lại cha hắn năm đó cũng quỳ ở trước mặt mình, muốn kết hôn với cô gái mình yêu. Cuối cùng cha hắn khuất phục, nhưng cuộc hôn nhân này vẫn không được chết tử tế. Lúc đó cha hắn đã đoạt hết quyền hành của ông nội, để con riêng đăng đường nhập thất, thủ hạ nịnh nọt cũng dồn dập thay đổi địa vị. Một đời phong quang lại cô đơn thua ở trong tay con mình, thủ hạ cũ thì nằm trong tay thằng cháu nội ngòai giá thú, khiến ông muốn khóc cũng không xong. Hoàng hôn gió thổi qua sân trước, trên cây mấy lá khô thư thớt cũng rơi rụng như mưa.
Tầng hầm không gió tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón. Chu Duật Minh bị treo rất lâu trước mắt dần dần có bóng chồng, thoáng qua như mây mù. Hai cánh tay của cậu bị trói lên đỉnh đầu, dây thừng thô ráp trói buộc thân thể của cậu, một vòng lại một vòng như con rắn lớn cuốn lấy làm cậu không thể thở nổi. Dây thừng cọ xát vào vết thương, bị máu thấm vào trở thành màu đỏ tươi.
Triệu gia quả nhiên là thông thạo hắc bạch lưỡng đạo cự phách, nuôi dưỡng chó săn rất có bản lĩnh dằn vặt người có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Chu Duật Minh bị bọn họ đánh cho chết đi sống lại, đau đến thấu tâm nứt cốt, muốn sống không được chết cũng không thể. Lúc cậu thoi thóp bị treo lên nghe những người kia còn có lòng thanh thản nói chuyện phiếm, nói người này vốn là tình nhân của thiếu gia, gan to bằng trời tổn thương thiếu gia mới rơi xuống kết quả như thế.
“Thứ gì, cũng dám động thủ với thiếu gia? Cũng không nhìn lại thân phận của mình." Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu nghe bọn tay chân cười nhạo, mang theo ác ý và khinh bỉ không hề che giấu chút nào: “Bất quá đây cũng là người thiếu gia yêu thích, tiếp tục sủng thì cũng phải cần cho chút giáo huấn."
Đầu cậu đau đến muốn ngất đi, phản phản phục phục nghĩ, quả thế. Triệu Thâm biến mất mấy ngày nay, không phải quên cậu cũng không muốn buông tha cậu, chỉ là đi dưỡng thương, chờ khi hắn trở về chính là giờ chết của mình. Triệu Thâm là người như vậy, tính cách hẹp hòi, trừng mắt tất báo. Hắn là một vòng xoáy ác ý, người tới gần hắn đều không có kết quả tốt.
‘Loảng xoảng’ một thanh âm vang lên, cửa tầng hầm cửa bị người một cước đá văng, dương quang và bụi bặm đều sáng lên, như sóng nước ở trước mắt cậu lay động. Chu Duật Minh bỏ ra thời gian rất dài mới thích ứng với ánh sáng, thân ảnh kia ở trong mắt cậu không ngừng khuếch đại, từ từ chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn. Người này dáng kiên cường, khuôn mặt tuấn mỹ, hắn đứng ở trung tâm nguồn sáng, dương quang đều như là sinh trưởng ở trên người hắn.
Người đàn ông tỏa sáng đó dùng đôi tay run rẩy mở dây trói trên thân thể rồi ôm lấy cậu. Ngón tay hắn chạm vào lưng cậu ngay lập tức dính một vũng máu. Chu Duật Minh nghe thấy hắn la lên ‘tê’ một tiếng, giống như vết thương kia ở trên người hắn làm cho hắn đau đớn.
Triệu Thâm ôm Chu Duật Minh đi đến bác sĩ, ở nơi đó cũng không nỡ lòng buông cậu ra, nắm chặt đầu ngón tay còn hoàn hảo của cậu. Hắn trước sau cau mày, sắc mặt sầu khổ, chỉ nói ra một câu: “Chúng ta không cần phải làm ra như vậy, buông xuống không thể sao?"
Chu Duật Minh không hề trả lời, không nghĩ, cũng không thể nghĩ. Triệu Thâm vuốt ve gò má của cậu, nhẹ nhàng như xoa một con mèo. Lòng bàn tay của hắn cùng những cái ôm ấp đều vô cùng ấm áp, cho dù trong lòng Chu Duật Minh tràn đầy phòng bị, vẫn không nhịn được ở trong lồng ngực ấm áp đó ngủ say. Đây chẳng qua là vừa đánh xong lại vừa thưởng cho quả táo, cậu vốn rõ ràng. Nhưng quả táo ngọt ngào kia là trái cấm nơi vườn địa đàng, mà cậu chỉ là một người lữ hành bôn ba khổ sở trong sa mạc hoang vu.
Triệu Thâm dẫn cậu đến T thành. Đây là một thành phố hoàn toàn mới, nhưng cũng không có khởi đầu hoàn toàn mới. Triệu Thâm thu liễm không phóng đãng như trước bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc kinh doanh phát triển sự nghiệp của mình. Người trong nhà ít khi quản hắn, mà lão gia tử thái độ khác thường, đưa tới cho hắn một cậu trai trẻ. Người này tuổi còn trẻ, khuôn mặt sạch sẽ, thân thể nóng bỏng, có thanh xuân đủ để tiêu xài và kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Vui đùa một chút thì có thể, không nên động chân tâm. Ông nội của hắn nói cho hắn biết, yêu một người so với đùa bỡn một người phiền phức hơn nhiều lắm, huống hồ bọn họ không có kết quả.
Một người đã từng động thủ giết hắn có thể yêu hắn hay không? Triệu đại thiếu tiền đồ như gấm có thể cùng một người đàn ông trải qua bao lâu?
Không có đáp án, không có kết quả.
Triệu Thâm quỳ thẳng ở mặt đất, sức hút mặt đất quá lớn, thân thể của hắn như chìm xuống, nước mắt cũng không cách nào che dấu. Hắn nói, những chuyện này con đều hiểu, chỉ là con không thể khống chế được.
Hắn không dám thừa nhận nhưng cũng không cách nào dứt bỏ. Ông nội của hắn ở cái tuổi này đã được cho là văn minh, cổ vũ hắn phải nhìn ra vấn đề, học được cách khắc chế bản thân làm chủ tình cảm của mình. Một người đàn ông thành thục cần phải có quyết đoán.
Tiếng gọi này như một đốm lửa rơi xuống làm căn phòng đầy rượu nổi lên đại hỏa. Đôi mắt Triệu Thâm cũng bị đốt cháy, hắn ôm lấy Chu Duật Minh đi ra ngoài, cắn chặt hàm răng. Chu Duật Minh dường như chưa phát hiện, ở trong lồng ngực hắn xóc nảy mấy lần, cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, lặng lẽ co lại rút trong ngực hắn. Bị cậu thân cận, biểu tình âm trầm của Triệu Thâm hơi nới lỏng ra một chút, nhìn dáng vẻ dường như khóc mà không phải khóc.
Triệu Thâm ôm cậu lên lầu, ném lên trên giường, cuồng loạn mà hôn, mồm miệng không rõ hỏi cậu: “Anh là ai?"
Chu Duật Minh mơ mơ màng màng bị hắn cắn đau đớn, khóc lóc cuộn tròn, nói: " Anh Vân Kỳ…em sợ…"
Triệu Thâm vùi đầu trong hõm cổ của cậu, đồng tử từng trận co lại, bỗng nhiên hắn kéo ca-ra-vat ra, vòng qua đôi mắt của Chu Duật Minh một vòng rồi cột lại, sau đó lấy quần áo của cậu cột vào đầu giường, tìm chiếc roi ‘đùng đùng đùng đùng’ quất vào lưng trần trụi của cậu, hỏi: “Anh là ai?"
Chu Duật Minh chỉ khóc lóc lắc đầu. Hắn buông roi trên tay xuống, đỡ trán, cảm thấy mình cũng vừa trải qua một cơn say, tâm loạn như ma. Bỗng nhiên Chu Duật Minh vòng tay ôm thắt lưng hắn, hỏi hắn làm sao vậy, hắn mới phát hiện mình cũng đã khóc nức nở.
Hắn tóm lấy cặp mông đẫy đà của Chu Duật Minh, đẩy đôi cánh hoa mông co chặt mềm mại ra, sau đó đâm thật sâu vào. Dũng đạo khô khốc không thể lập tức trở nên ẩm ướt, Chu Duật Minh vừa nhấc mông, ưỡn đầu một cái, khóc lóc hỏi: “Anh trai, là anh sao?" Trước mắt cậu một mảnh đen tối, không có ánh sáng, không có người, chỉ có xúc giác bén nhạy nói cho cậu biết, giờ khắc này đang bị người xâm phạm. Là ai? Tại sao thân thể cậu lại quen thuộc như thế, cũng không muốn chống cự?
Triệu Thâm đè hai vai của cậu lại, thấp giọng nói: “Là tôi thì làm sao?" Hắn dùng đại lực mà thảo phạt, côn thịt không chút thương tiếc đánh vào vách tường thịt phát ra tiếng nước dâm mỹ. Chu Duật Minh không hiểu tại sao anh lại thô bạo như vậy nhưng cậu không muốn để cho anh của mình sinh khí, vì vậy một bên nhỏ giọng kêu tên anh, một bên tận lực nâng mông nắm chặt tiểu huyệt lấy lòng người đang xâm phạm mình. Miệng huyệt bị đánh lập tức đỏ, mỗi một tiếng anh Vân Kỳ thốt ra là Triệu Thâm liền một lần tàn nhẫn đân vào, thao cho cậu rít gào thất thanh.
Trong căn phòng tăm tối chỉ có Chu Duật Minh hỗn tạp thống khổ và vui thích rên rỉ, người ở phía sau cậu không nói lời nào, đem toàn bộ tinh lực hao tổn ở trên người cậu. Vật kia thô to cứng đến nỗi hù người, mỗi một lần đè vào chỗ mẫn cảm đều đỉnh cho cậu hoa cả mắt, tiếng rên rỉ vang tận mây xanh.
Thân thể cậu dần dần ngã xuống, bị người kia không nói lời gì kéo nâng lên, dùng da thịt toàn thân lĩnh giáo cường độ đỉnh lộng của hắn. Chu Duật Minh rất khó chịu, tại sao cậu bỏ công như vậy, lại không có được một chút âu yếm? Cậu khóc thút thít nghẹn ngào kêu tên của anh, đổi lấy càng bị làm sâu hơn đau hơn. Người này coi cậu là công cụ tiết dục thuần túy, không có yêu thương, không có ôn tồn.
Cuối cùng đến lúc tiết tinh, người kia dựa vào sức hút của tiểu huyệt đang cao trào cậy mạnh đâm vào phía trước thêm một bước, quy đầu đi sâu qua tầng tầng thịt mềm chưa bao giờ bị khai mở, đem nồng tinh phóng sâu vào bên trong. CuoiChu Duật Minh cũng nghe hắn nói chuyện: “Nhớ kỹ, trong thân thể của em có hạt giống của anh, mùi vị của anh." Sau đó ca-ra-vat che mắt của cậu bị bất ngờ kéo xuống.
Ánh đèn sáng choang, Triệu Thâm rút ra khỏi thân thể của cậu, lấy một ly nước lạnh trên đầu giường từ đỉnh đầu cậu dội xuống, sau đó quăng cho cậu một bạt tai. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt mơ hồ của Chu Duật Minh, nhàn nhạt cười cười, hỏi cậu: “Nhìn rõ ràng, tôi là ai?"
Chu Duật Minh chớp mắt một cái, nước chảy xuống làm cậu rốt cục tỉnh táo. Đôi mắt đen láy giống như trẻ con lo sợ nghi hoặc. Cậu giật giật thân thể, phía sau chất lỏng sềnh sệch dâng trào ra không thể khống chế. Còn người đàn ông rốt cục bị cậu nhận ra chỉ cúi đầu nhìn cậu làm trò hề, trào phúng mà lắc lắc đầu.
“Em đang làm gì trong giấc mộng? Số mệnh an bài em là người của anh, không đổi được, nhận mệnh đi."
Cậu nghe hắn nói chuyện, những chữ rất đơn giản nhưng cậu dùng thời gian rất dài mới có thể hiểu được ý tứ trong đó. Chu Duật Minh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Triệu Thâm, mặt không hề cảm xúc, ánh mắt như tỏa ánh sáng, ánh sáng đó như sao băng như sấm chớp.
Triệu Thâm không nghĩ cậu sẽ lập tức nhào tới. Không cho hắn kịp phản ứng, dùng hai tay bóp cổ của hắn. Hai tay Chu Duật Minh chặt chẽ bóp cổ họng của hắn, đó là chỗ yếu ớt nhất. Một người như hắn tâm nhất định phải cứng như đá chỉ có cuống họng mới là chỗ trí mạng. Hô hấp của Triệu Thâm bị nghẹn lại, trước mắt của hắn cũng nổi lên một mảnh hắc ám, giống như thế giới trong mắt khi nãy của Chu Duật Minh vậy, hắn giãy dụa rất chậm rất buồn cười…
Chu Duật Minh đem một đời sức mạnh hợp lại, cái gì cũng không còn sót lại, chỉ còn lại nanh vuốt nguyên thủy nhất. Gương mặt của Triệu Thâm trong mắt của cậu không ngừng khuếch đại, nhưng trong thời khắc sống còn …không nghĩ đến, cuối cùng cậu lại khóc…
Một người đem hết toàn lực muốn giết người hiện tại lại khóc giống một đứa nhỏ.
Không có dấu hiệu nào, cánh tay như sắt thẳng tắp rơi xuống, giống như gắn bó với tính mạng của cậu dây cót đang hoạt động coong một tiếng vỡ vụn.
Trong phút chốc Triệu Thâm phảng phất thấy được cánh cửa địa ngục mở rộng. Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt liền lặng yên khép lại. Quang minh ở trong mắt hắn thức tỉnh, linh hồn trở xuống thân thể, nhưng hắn đã là người từng trải qua địa ngục, từ đây cũng không có cách nào sinh hoạt như bình thường.
Trong quỷ môn quan đi một lượt, hắn sặc khụ, nước mắt rơi xuống. Qua thật lâu hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt sưng phồng đến hoàn toàn đỏ ngầu, lúc mở miệng tiếng nói gần như khàn khàn: “Em muốn giết anh?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng ngây ngẩn cả người. Triệu Thâm run rẩy sờ lên cổ mình, đau đớn rất mới mẻ mà sâu sắc. Nếu là ảo giác, tuyệt đối không thể, nhưng nếu không phải ảo giác…
Chu Duật Minh nửa quỳ ở trên giường, cúi đầu, ánh mắt nhìn vào khoảng không hoàn toàn mờ mịt, như bị tuyết tháng mười hai. Tay cậu còn đang run. Đây là một đôi tay mềm yếu, không dám giữ một người, không dám khát vọng giết người. Một khắc kia cậu hận hắn hận muốn chết, nhưng cuối cùng lúc nhìn vào cặp mắt kia cậu vẫn buông lỏng tay. Là lý trí trong đầu của cậu lên tiếng cảnh báo, hay cuối cùng cậu là người lòng dạ mềm yếu? Hoặc là… Cậu không có hận hắn như vậy?
Nhưng tất cả vấn đề không cần đáp án. Cậu chỉ rõ ràng một điểm, những cách muốn thoát khỏi tất cả những thứ này đã thất bại. Cậu đã không còn sức lực. Chu Duật Minh không có nhìn thấy khuôn mặt Triệu Thâm đang mất khống chế, chỉ cực kỳ mỏi mệt nhắm mắt lại.
Triệu Thâm chậm rãi đứng dậy, tim đập muốn xông ra lồng ngực. Hắn không thể nghĩ gì, chỉ thẫn thờ kéo Chu Duật Minh tới phòng tắm, đem đầu cậu ấn vào trong nước. Trong dòng nước lạnh lẽo hắn lần lượt nắm tóc Chu Duật Minh kéo trên mặt nước, lại một lần nữa mà nhấn xuống, làm nước trong bồn tắm bắn tung toé. Chu Duật Minh nghẹt thở từng cơn, mãi đến tận khi cậu sặc nước mới kéo lên ném xuống đất. Cậu như một xác chết trôi nằm trên mặt đất ở buồng tắm, vô tri vô giác, nước lạnh từ hai bên má không ngừng chảy xuống.
Triệu Thâm vẩy vẩy nước trên trên tay, hắn không thể thở nổi, không thể tiếp tục ở chỗ này. Nếu nhìn Chu Duật Minh thêm một chút nữa trái tim của hắn sẽ nứt ra, từ giữa chảy xuống dòng máu đỏ tươi nóng bỏng.
Hắn đi khám bác sĩ, giấu giếm hành tung đi lén lén lút lút. Hắn hỏi: Bác sĩ có thể nhìn ra em ấy dùng mấy phần sức lực, xuống tay có lưu tình không? Bác sĩ nói, tôi chỉ có thể giúp cậu trị, bất quá, suýt nữa phải nhờ pháp y giải thích vấn đề của cậu. Hắn trầm mặc không nói. Bác sĩ có thói quen không để ý đến bọn họ con nhà giàu sau lưng hỗn loạn, nhắc nhở hắn một câu, khi cần quyết đoán thì nơi quyết đoán, quá hung ác thì không lưu lại được.
Chu Duật Minh còn bị hắn nuôi dưỡng ở trong biệt thự. Nhưng hắn đã rất nhiều ngày chưa trở về đi. Người người đều kinh ngạc khi Triệu Thâm chuyển biến, hiện tại hắn chơi rất điên cuồng, nóng lòng cực hạn muốn vận động, suy nghĩ kỳ lạ cả gan làm loạn, mỗi ngày đều đem mạng của mình đặt ở trên mũi đao mà chơi. Không gần đến cái chết thì không lạc thú. Tất cả mọi người nói, hắn hiện tại cái gì cũng không sợ, chết còn không sợ thì có gì phải sợ.
Không có gì sợ bởi vì không có gì đáng lưu luyến. Nhưng hắn vẫn còn có một chuyện để tâm. Ban đêm hắn chơi điên cuồng đến mệt mỏi liền lái xe đi đến biệt thự hắn và Chu Duật Minh ở chạy vòng quanh. Đứng xa xa mà ngắm nhìn, cũng không dám đến gần.
Ngày nào đó hắn chưa thấy thuộc hạ báo tin tức bình an, trong ngứa ngáy khó chịu suy nghĩ cả ngày. Mấy tháng qua chỉ có vào lúc này mới có thể biết tình trạng gần đây của Chu Duật Minh. Cuối cùng không nhịn được đi chất vấn, thuộc hạ ấp úng nửa ngày mới nói là lão gia tử đã bắt cậu đi.
Triệu Thâm kinh ngạc không thôi. Ông nội hắn từ trước đến giờ đối với hắn mắt nhắm mắt mở, không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại là đòn sát thủ. Hắn lòng như lửa đốt chạy trở về, chuẩn bị đầy đủ lời giải thích, nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Duật Minh hết thảy đều bị bóp ở trong cổ họng.
Triệu lão gia nói, ông nghĩ ít nhất con còn biết đúng mực, không nghĩ tới vì một thằng đàn ông thiếu chút nữa bán mình. Con xem mấy ngày qua, phát điên cái gì?
Triệu Thâm mạnh miệng nói, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, không liên quan đến người khác. Triệu lão gia tử nhìn hắn bằng cặp mắt đã trải qua tang thương, nhưng vẫn sắc bén như chim ưng, hỏi hắn: “Vậy vết thương trên cổ là xảy ra chuyện gì?"
Hắn cảm thấy mình bị ánh mắt kia xuyên thủng, chính hắn cũng không dám nhìn thẳng tình cảm của mình, bây giờ xảy ra chuyện đúng là không chỗ che thân. Tay Triệu Thâm không tự chủ sờ lên cổ mình, vết bầm nơi đó đã sớm tiêu mất, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy nó còn ở nơi đó.
Hắn không nói ra được, cuối cùng chỉ lảo đảo quỳ rạp xuống trước mặt lão gia tử rập đầu lạy.
Đều là lỗi của con, thật ra em ấy vô tội, nếu như không phải con ép em ấy…
Ông ngoại nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài một cái: “Ông là ông của con, nhưng con cũng chưa từng quỳ trước mặt ông. Ngày hôm nay con quỳ ông, lại vì một người ngoài." Ông tùy tiện vung tay một cái: “Đi thôi, lại cho con một cơ hội. Ông chỉ muốn con hiểu làm chuyện cho đúng mực, sẽ không có lần tới."
Triệu Thâm vẫn không hiểu vì sao ngày đó ông nôi luôn ngang ngược lạnh lùng của mình lại mở ra cho mình một con đường. Mãi đến khi ông bệnh đến giai đoạn cuối, trước giường chỉ có một mình hắn hầu hạ, ông nội mới nắm tay hắn nói: Ngày đó vừa nhìn thấy hắn quỳ xuống, liền nhớ lại cha hắn năm đó cũng quỳ ở trước mặt mình, muốn kết hôn với cô gái mình yêu. Cuối cùng cha hắn khuất phục, nhưng cuộc hôn nhân này vẫn không được chết tử tế. Lúc đó cha hắn đã đoạt hết quyền hành của ông nội, để con riêng đăng đường nhập thất, thủ hạ nịnh nọt cũng dồn dập thay đổi địa vị. Một đời phong quang lại cô đơn thua ở trong tay con mình, thủ hạ cũ thì nằm trong tay thằng cháu nội ngòai giá thú, khiến ông muốn khóc cũng không xong. Hoàng hôn gió thổi qua sân trước, trên cây mấy lá khô thư thớt cũng rơi rụng như mưa.
Tầng hầm không gió tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón. Chu Duật Minh bị treo rất lâu trước mắt dần dần có bóng chồng, thoáng qua như mây mù. Hai cánh tay của cậu bị trói lên đỉnh đầu, dây thừng thô ráp trói buộc thân thể của cậu, một vòng lại một vòng như con rắn lớn cuốn lấy làm cậu không thể thở nổi. Dây thừng cọ xát vào vết thương, bị máu thấm vào trở thành màu đỏ tươi.
Triệu gia quả nhiên là thông thạo hắc bạch lưỡng đạo cự phách, nuôi dưỡng chó săn rất có bản lĩnh dằn vặt người có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Chu Duật Minh bị bọn họ đánh cho chết đi sống lại, đau đến thấu tâm nứt cốt, muốn sống không được chết cũng không thể. Lúc cậu thoi thóp bị treo lên nghe những người kia còn có lòng thanh thản nói chuyện phiếm, nói người này vốn là tình nhân của thiếu gia, gan to bằng trời tổn thương thiếu gia mới rơi xuống kết quả như thế.
“Thứ gì, cũng dám động thủ với thiếu gia? Cũng không nhìn lại thân phận của mình." Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu nghe bọn tay chân cười nhạo, mang theo ác ý và khinh bỉ không hề che giấu chút nào: “Bất quá đây cũng là người thiếu gia yêu thích, tiếp tục sủng thì cũng phải cần cho chút giáo huấn."
Đầu cậu đau đến muốn ngất đi, phản phản phục phục nghĩ, quả thế. Triệu Thâm biến mất mấy ngày nay, không phải quên cậu cũng không muốn buông tha cậu, chỉ là đi dưỡng thương, chờ khi hắn trở về chính là giờ chết của mình. Triệu Thâm là người như vậy, tính cách hẹp hòi, trừng mắt tất báo. Hắn là một vòng xoáy ác ý, người tới gần hắn đều không có kết quả tốt.
‘Loảng xoảng’ một thanh âm vang lên, cửa tầng hầm cửa bị người một cước đá văng, dương quang và bụi bặm đều sáng lên, như sóng nước ở trước mắt cậu lay động. Chu Duật Minh bỏ ra thời gian rất dài mới thích ứng với ánh sáng, thân ảnh kia ở trong mắt cậu không ngừng khuếch đại, từ từ chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn. Người này dáng kiên cường, khuôn mặt tuấn mỹ, hắn đứng ở trung tâm nguồn sáng, dương quang đều như là sinh trưởng ở trên người hắn.
Người đàn ông tỏa sáng đó dùng đôi tay run rẩy mở dây trói trên thân thể rồi ôm lấy cậu. Ngón tay hắn chạm vào lưng cậu ngay lập tức dính một vũng máu. Chu Duật Minh nghe thấy hắn la lên ‘tê’ một tiếng, giống như vết thương kia ở trên người hắn làm cho hắn đau đớn.
Triệu Thâm ôm Chu Duật Minh đi đến bác sĩ, ở nơi đó cũng không nỡ lòng buông cậu ra, nắm chặt đầu ngón tay còn hoàn hảo của cậu. Hắn trước sau cau mày, sắc mặt sầu khổ, chỉ nói ra một câu: “Chúng ta không cần phải làm ra như vậy, buông xuống không thể sao?"
Chu Duật Minh không hề trả lời, không nghĩ, cũng không thể nghĩ. Triệu Thâm vuốt ve gò má của cậu, nhẹ nhàng như xoa một con mèo. Lòng bàn tay của hắn cùng những cái ôm ấp đều vô cùng ấm áp, cho dù trong lòng Chu Duật Minh tràn đầy phòng bị, vẫn không nhịn được ở trong lồng ngực ấm áp đó ngủ say. Đây chẳng qua là vừa đánh xong lại vừa thưởng cho quả táo, cậu vốn rõ ràng. Nhưng quả táo ngọt ngào kia là trái cấm nơi vườn địa đàng, mà cậu chỉ là một người lữ hành bôn ba khổ sở trong sa mạc hoang vu.
Triệu Thâm dẫn cậu đến T thành. Đây là một thành phố hoàn toàn mới, nhưng cũng không có khởi đầu hoàn toàn mới. Triệu Thâm thu liễm không phóng đãng như trước bắt đầu nghiêm nghiêm túc túc kinh doanh phát triển sự nghiệp của mình. Người trong nhà ít khi quản hắn, mà lão gia tử thái độ khác thường, đưa tới cho hắn một cậu trai trẻ. Người này tuổi còn trẻ, khuôn mặt sạch sẽ, thân thể nóng bỏng, có thanh xuân đủ để tiêu xài và kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Vui đùa một chút thì có thể, không nên động chân tâm. Ông nội của hắn nói cho hắn biết, yêu một người so với đùa bỡn một người phiền phức hơn nhiều lắm, huống hồ bọn họ không có kết quả.
Một người đã từng động thủ giết hắn có thể yêu hắn hay không? Triệu đại thiếu tiền đồ như gấm có thể cùng một người đàn ông trải qua bao lâu?
Không có đáp án, không có kết quả.
Triệu Thâm quỳ thẳng ở mặt đất, sức hút mặt đất quá lớn, thân thể của hắn như chìm xuống, nước mắt cũng không cách nào che dấu. Hắn nói, những chuyện này con đều hiểu, chỉ là con không thể khống chế được.
Hắn không dám thừa nhận nhưng cũng không cách nào dứt bỏ. Ông nội của hắn ở cái tuổi này đã được cho là văn minh, cổ vũ hắn phải nhìn ra vấn đề, học được cách khắc chế bản thân làm chủ tình cảm của mình. Một người đàn ông thành thục cần phải có quyết đoán.
Tác giả :
Phong Vô Hoa