Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 83

Hai cái tát mạnh như thế này, hai tiếng giòn tan vang vọng! Hai tiếng “bốp bốp" truyền tới, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang vọng trong không gian tương đối yên tĩnh này!

- Sau khi nàng tát xong hai tát, Võ Lưu Nguyệt hoàn toàn ngây như phỗng! Những người khác đều sững sờ, cũng thực sự có cảm giác không tìm được thần trí của mình. Dù là ai cũng không thể ngờ được rằng Lạc Tử Dạ lại thẳng tay đánh người như thế! Dù sao người ta cũng là một2cô công chúa, hay lùi một bước để phân tích, thì người ta cũng là một cô nương, Lạc Tử Dạ là đàn ông ấy vậy mà lại ra tay với người ta, hơn nữa còn ra tay một cách tàn nhẫn như vậy! Chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt ma mị của Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nheo lại, trong mắt còn thoáng như có nụ cười. Đúng là hắn đã sớm dự đoán được rằng Lạc Tử Dạ sẽ có hành động không bình thường, nhưng hắn không ngờ được rằng y lại6đơn giản, bạo lực như vậy. Thật sự rất thú vị, cũng rất hợp với khẩu vị của hắn!

Miệng Diễm Liệt há hốc, hơn nữa, cũng vì tình huống trước mắt mà hắn thầm nhắc nhở chính mình rằng, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, thì cũng tuyệt đối không được tùy tiện đắc tội Thái tử, để tránh cho một ngày nào đó bị Thái tử tát thẳng tay một cái rồi lại lật tay tát thêm cái nữa. Nếu thực sự bị đánh như vậy, thì sau này hắn biết giấu mặt vào3đâu! Tuy rằng với thực lực của hắn hẳn sẽ không dễ dàng bị đánh, nhưng với thái độ của Vương đối với Thái tử hiện giờ, Vương mà không cho phép hắn đánh trả thì biết làm sao?

Phía Hiến Thương Dật Phong, sau một thoáng ngẩn người, hắn cũng chậm rãi hiểu được mấy câu nói kia của Lạc Tử Dạ. Hắn quay sang nhìn Long Ngạo Địch một cái. Hiển nhiên, Lạc Tử Dạ động thủ như thế này, nhìn thì tưởng là vì dải lụa đỏ ước nguyện kia suýt bị người ta đánh9rơi, nhưng trên thực tế thì chính là vì hai câu nói kia của Võ Lưu Nguyệt! Họ chợt thoáng hiểu ra, vì sao sáng sớm tinh mơ mà phòng ở của họ lại bị cháy, rồi còn bị châm chọc cả nửa ngày trời...

Thậm chí, trong ánh mắt nhìn nhau, họ còn không hẹn mà cùng nghĩ rằng, nếu như buổi sáng Lạc Tử Dạ mà không dùng phương pháp phóng hỏa rất đơn giản thô bạo kia, thì liệu có phải chính bọn họ cũng bị tên tiểu tử này quạt cho hai tát báo4thù không?! Vừa nghĩ vậy, toàn thân họ đều cảm thấy không ổn.

Lạc Tử Dạ đánh xong, tâm trạng vẫn còn có chút không thoải mái. Nàng vẫy vẫy tay, không biết có phải vì dùng sức nhiều quá hay không, mà cánh tay nhức cả lên, bàn tay vẫn còn đang tê rần. Nàng đánh tới mức tay mình còn thấy đau, mà đau đến sắp mất cảm giác luôn rồi! Lúc này trên mặt Võ Lưu Nguyệt hằn rõ hai vết bàn tay to đã đành, khóe môi còn bị đánh đến tóe máu. Nhìn nàng ta thôi cũng đủ thấy Lạc Tử Dạ ra tay tàn nhẫn thế nào!

Bị vả mặt trước mặt mọi người! Đến ngày hôm nay, cuối cùng nàng ta cũng hiểu cái gì thực sự được gọi là bị vả mặt trước mặt mọi người!

Giờ cũng không biết là vì phẫn nộ hay là vì xấu hổ, mà hai mắt nàng ta đẫm lệ, nhưng toàn thân lại tức giận đến phát run cả lên. Nàng ta trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi... ngươi... ngươi lại dám đánh bản công chúa! Ngươi phải biết rằng, bản công chúa là công chúa Long Chiêu, là người con gái mà phụ hoàng sủng ái nhất. Tuy Thiên Diệu các ngươi hưng thịnh phồn vinh hơn, nhưng Long Chiều ta cũng không hề yếu! Ngươi làm thế này, là muốn hai bên khai chiến hay sao?"

Vì thế, Long Ngạo Địch thân là “Trung thần lương tướng" của Thiên Diệu, đương nhiên phải lập tức bước lên một bước, nói: “Mong Tam công chúa Long Chiều bớt giận, bản tướng quân cho rằng, chi bằng để Hoàng đế nước ta quyết định chuyện này đi. Ta tin rằng chắc chắn Hoàng thượng sẽ cho Tam công chúa một câu trả lời thích đáng!" Vừa nói dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được một ánh mắt vô cùng khó chịu nhìn về phía hắn.

Không cần phải quay đầu hắn cũng biết đó là ánh mắt của Lạc Tử Dạ! Mà sự thật cũng đúng là như thế. Nếu như nói lúc trước Lạc Tử Dạ chỉ bắt đầu cảm thấy Long Ngạo Địch đáng ghét một chút thôi, thì hiện giờ đã biến thành khá căm ghét con người này rồi! Hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng qua là vì lo lắng hai nước sẽ thực sự giao chiến, nên mới đẩy kẻ “đầu sỏ phạm tội" là mình ra làm vật hy sinh, để cho phụ hoàng quyết định" còn cho nàng ta một câu trả lời thôi mà! Thời điểm này nàng không biết là nên tán thưởng con mắt chính trị sáng ngời của Long Ngạo Địch, hiểu được đạo lý bỏ xe giữ tướng, hay là nên châm chọc hắn vì lợi ích cá nhân mà khi xảy ra chuyện, nếu có thể đẩy aira gánh thì sẽ lập tức đẩy người đó ra.

Nàng không nhìn Long Ngạo Địch nữa, nhướng mày quay sang nhìn Võ Lưu Nguyệt nói: “Dù Công chúa muốn đi gặp phụ hoàng của bản Thái tử để cáo trạng, hay là đi tìm Hoàng đế Long Chiêu để mách tội, thì cũng mong công chúa nhớ kỹ rằng, chính người là người đã sỉ nhục bản Thái tử trước! Bất luận là ai hỏi bản Thái tử về chuyện này, bản Thái tử cũng sẽ đều trả lời đúng như vậy. Là do chính công chúa chửi rủa bản Thái tử phóng đãng bẩm sinh trước, sau đó lại có ý đồ phá hoại nhân duyên của bản Thái tử! Đến lúc đó, rốt cuộc ai đúng ai sai, ai có lý ai vô lý, hãy để những người khác phán xét!"

“Ngươi!" Võ Lưu Nguyệt nghe vậy liền nghẹn lời. Nàng ta biết rõ câu nói lúc trước của mình đã bị Lạc Tử Dạ nhớ kỹ trong lòng rồi! Thái tử Thiên Diệu lông bông chơi bời, phóng đãng bẩm sinh, là sự thật mà cả thiên hạ này đều biết. Những người trong thiên hạ đều biết cũng không có nghĩa là có thể nói thẳng ra như vậy! Dù sao, thân phận của đối phương cũng là người kế vị của một nước.

Chỉ tính riêng điểm này thôi, nếu nói ra ngoài, thì chính nàng ta không thể nào có lý được! Thế nhưng, nàng ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay lên ôm lấy má phải đang đau rát của mình, nghiến răng nói: “Có phải Thái tử đã quên rằng chính Thái tử là người phá hoại ước nguyện nhân duyên của bản công chúa trước không?! Giờ ngươi còn có tư cách gì mà đòi luận tội của bản công chúa?"

Lúc nói câu này, bàn tay của nàng ta siết chặt lại. Trên thực tế, hiện giờ nàng ta rất muốn lao lên giết chết Lạc Tử Dạ. Nhưng nàng ta cũng biết rằng, bất kể như thế nào, giờ nàng ta vẫn đang ở trong quốc tự của Thiên Diệu, nếu ngang nhiên ra tay với Lạc Tử Dạ, thì chính là tội mưu hại Hoàng trữ của nước khác! Tội danh như vậy, e rằng Thiên Diệu sẽ không đơn giản cho qua, mà Mặc thiên tử cũng sẽ đích thân ra mặt, ngay cả phụ hoàng cũng chưa chắc đã bảo vệ nàng ta!

Vì thế, dù có muốn xông lên đến mấy, lúc này nàng ta cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống thôi!

Nàng ta vừa nói xong, Lạc Tử Dạ lại bật cười, nhướng mày nhìn nàng ta một cái, nói: “Lúc trước bản Thái tử cũng đã xin lỗi công chúa về chuyện này rồi, chính công chúa đã đồng ý tha lỗi còn gì! Mà nếu công chúa đã bỏ qua chuyện này, vì sao vẫn còn lôi ra nói?! Chẳng qua, công chúa rộng rãi phóng khoáng, nhưng bản Thái tử thì bụng dạ nhỏ nhen, nên cùng một chuyện giống nhau, bản Thái tử lại không định tha thứ cho công chúa thôi! Thế nên, cũng mong công chúa hiểu cho!"

Nàng nói dứt lời, sắc mặt Võ Lưu Nguyệt lập tức xanh mét. Thế nên, nếu nói rạch ròi tất cả mọi chuyện ra, thì câu chuyện lại biến thành Lạc Tử Dạ phá hỏng chuyện ước nguyện của nàng ta, nàng ta cũng suýt phá hỏng ước nguyện của Lạc Tử Dạ. Cùng một chuyện, Lạc Tử Dạ rất tức giận, cũng rất không có phong độ, thế nên mới tát nàng ta mấy cái. Nhưng nàng ta thì rộng lượng phóng khoáng, tha thứ luôn cho Lạc Tử Dạ. Tại sao khi nghĩ mọi chuyện theo hướng đó, thì lại hiển hiện rõ ràng nàng ta như một kẻ ngu đần hiếm có khó tìm từ đâu mò tới thế này?! Còn nữa, chuyện nhục mạ Lạc Tử Dạ, cũng đúng là bản thân mình vô lý cơ. Hiện trường nhất thời đông cứng. Lúc này, chính Võ Hạng Dương lại lạnh mặt, nhíu mày bước ra, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, chúng ta là khách phương xa tới, dù hoàng muội có chỗ nào xử sự chưa đúng, thì niệm tình chúng ta là khách, niệm tinh hoàng muội còn nhỏ tuổi, Thái tử Thiên Diệu cũng không nên ra tay tát vào mặt hoàng muội nặng như thể trước mặt mọi người chứ! Hành động này của Thái tử là muốn làm cho Long Chiếu ta không biết giấu mặt vào đâu sao?"

Khi nói những lời này, trên mặt hắn chợt xuất hiện vài phần trịch thượng. Đó là phong thái mạnh mẽ lấn át người khác vì có một quốc gia cường thịnh! Tuy rằng hiện giờ Thiên Diệu là nước lớn đứng đầu, nhưng nếu giao chiến với Long Chiêu, dù cho không thể đồng quy vô tận, thì chí ít cũng sẽ khiến Thiên Diệu bị tổn thất khí trầm trọng!

Từ thái độ hơi kiêu ngạo hiện giờ của Võ Hạng Dương, Lạc Tử Dạ cũng loáng thoáng hiểu ra được một chút, vì sao Hiến Thương Dật Phong lại mong muốn Hiến Thương có thể đứng trong hàng ngũ ba nước lớn. Đất nước phồn thịnh, thế nên nói chuyện cũng có thể đứng thẳng lưng mà nói. Nếu không, thì chỉ có thể hết lùi lại lùi mà thôi.

Võ Hạng Dương vừa nói vậy, mọi người ở đây cũng thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn. Lạc Tử Dạ cũng im lặng một lúc, sau đó hơi nhướng mày cười nói: “Đại hoàng tử cần gì phải kéo chuyện thể diện của công chúa quý quốc với thể diện của Long Chiều vào làm một thế: Theo quan điểm của bản Thái tử, Long Chiều rất phồn thịnh, rất nhiều người trong thiên hạ đều bái phục, bản Thái tử cũng rất tán tụng. Thế nhưng, đối với một số cô công chúa không cần đến thể diện, mở miệng ra là nói những câu gợi đòn, thì làm sao có thể lôi ra để làm nhục quốc thể Long Chiều chứ?"

Nói xong, không chờ Võ Lưu Nguyệt phát tác, nàng lại phe phẩy cây quạt của mình vài cái, cười nói tiếp: “À, phải rồi! Bản Thái tử cũng chỉ nói là một số cô công chúa nào đó, ai ai đó tuyệt đối đừng có vợ vào mình nhé. Nếu không, bản Thái tử lại cho rằng các hạ có tật giật mình, tự mình cho rằng mình chính là như vậy đây!" Võ Lưu Nguyệt nghẹn ứ ở cổ, hai mắt trợn trừng lên, tức đến đỏ ửng cả! Nếu lúc này mà có thể thì dù bắt nàng ta uống máu Lạc Tử Dạ, nàng ta cũng sẽ uống bằng sạch!

Mà sau khi Võ Hạng Dương nghe xong câu này, lông mày hắn nhíu lại, chợt không biết phải nói gì mới được! Hắn lôi chuyên công chúa và thể diện quốc gia vào làm một, những lời của Lạc Tử Da, rõ ràng là muốn nói hoàng muối nhà mình căn bản không xứng để được coi làm một với thể diện quốc gia. Nếu gộp lại làm một như thế, chính là mất thể diện Long Chiêu! Như vậy, tiếp theo đây... hắn nên nói gì bây giờ?

Cũng đúng lúc này, Hiến Thương Dật Phong lại chợt bật cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của người này, giống như có một loại ma lực, luôn có thể khiến tâm trạng bực bội tức tối của người ta bình tĩnh lại ngay. Đồng thời, nó cũng khiến người ta cũng cảm thấy tâm cảnh khoáng đạt hơn, cảm xúc vốn đang rất tồi tệ cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.

Hắn lập tức cười nói: “Chuyện này tuy hơi lớn một chút, nhưng nếu đã cùng đến quốc tự rồi, bản vương cho rằng mọi người đều là bạn hữu cả. Chị bằng Thái tử Thiên Diệu xin lỗi một câu chuyện này coi như bỏ qua đi, được không? Cũng coi như nể mặt bản vương chút thôi mà?"

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ liền nhìn hắn một cái. Tuy rằng bảo nàng nói xin lỗi nàng cũng chẳng bằng lòng, nhưng rõ ràng là Hiến Thương Dật Phong đang nói đỡ lời cho nàng. Thế nên lúc này, ấn tượng của nàng về hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

Mà ánh mắt thể hiện rõ ấn tượng của nàng về hắn tốt hơn rất nhiều này, rơi vào trong mắt của Nhiếp chính vương điện hạ ở cách đó không xa, thì lại thành một câu chuyện vô cùng khác.

Dung nhan tuấn tú hơn cả thần ma kia thoáng căng lên, đường nét của cằm cứng ngắc, trên trán cũng xuất hiện nếp nhăn. Bàn tay cầm chiếc sáo ngọc đen lại khẽ cử động vài cái như rất buồn bực. Điều này khiến Diệm Liệt đứng bên cạnh rất muốn lên tiếng nhắc hắn, Vương à, nếu ngài không thoải mái khi thấy người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì ngài xông thẳng ra ngoài đi. Chỉ cần ngài muốn, một câu nói thôi cũng đủ cứu Thái tử rồi! Cũng đâu cần phải đứng bực tức ở đây chứ...

Thế nhưng câu nói lên đến miệng rồi, hắn lại không dám nói, chỉ lặng lẽ tiếp tục quan sát sắc mặt của Phượng Vô Trù... Sau khi Hiên Thương Dật Phong nói xong, Võ Hạng Dương vốn nghẹn một bụng lửa giận, liền hướng ánh mắt khó chịu về phía hắn, lạnh giọng nói: “Nể mặt Phong vương là phải cho qua như thế này à?! Phong vương cho rằng mình có thể diện lớn lắm sao?! Hay là người cho rằng Hiến Thương có thể diện lớn như vậy?"

Câu nói này, chẳng khác nào sỉ nhục luôn cả quốc gia của người ta.

Đừng nói Hiện Thương Dật Phong, ngay cả Minh Dận Thanh ở bên cạnh cũng biến sắc mặt. Thái độ của Võ Hạng Dương hiện giờ chẳng khác nào coi thường tất cả mọi người, chỉ trừ có mỗi Phượng Vô Trù và Thiên Diệu ra! Mà trên thực tế, Long Chiêu là một trong hai nước chư hầu lớn trong thiên hạ. Hiển Thương bị sỉ nhục như vậy cũng có nghĩa là, nếu vừa rồi người lên tiếng là chính mình, thì đại khái mình và Phương Minh cũng sẽ cùng bị sỉ nhục như vậy!

Tuy nói là Phượng Minh hùng mạnh hơn Hiến Thương, nhưng dù sao cũng không bằng Long Chiều! Vì thế, sau khi liên tưởng như vậy, sắc mặt Minh Dận Thanh cũng xanh mét lại...

Lạc Tử Dạ cũng bất giác nhíu mày lại, quay sang nhìn Hiến Thương Dật Phong. Mà kỳ lạ thay, trong chuyện này, Hiến Thương Dật Phong vốn phải là người nên tức giận nhất, thì giờ lại không hề nổi đóa, chỉ thoáng trầm mặc một chút rồi từ từ mỉm cười. Nụ cười đó vô cùng ôn nhu nhã nhặn, không biết vì sao, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn lúc này, Lạc Tử Dạ lại chợt cảm thấy khuôn mặt hắn như bị che đi vậy. Nếu đẩy lớp bên ngoài cùng ra, chắc hẳn nụ cười của hắn sẽ rất xinh đẹp.

Chỉ có điều, thứ che trên mặt hắn là gì, thì nàng nhất thời chưa làm rõ được. Nàng còn nghĩ, không biết có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không. Nếu theo cách nghĩ đó của nàng, lẽ nào Hiến Thương Dật Phong còn có thể có hai khuôn mặt hay sao?! Nàng âm thầm lắc đầu trong lòng, ném cái suy nghĩ kỳ quặc đó đi.

Hiến Thương Dật Phong mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Đại hoàng tử Long Chiêu nói rất đúng, Hiên Thương ta thì không thể nào có mặt mũi lớn như vậy được!"

Nghe vậy, Diêm Liệt không khỏi cảm thán: “Hiến Thương... Dật Phong cũng nhịn giỏi thật. Phong thái như thế này, hoặc là thực sự không để ý, hoặc là người muốn mưu việc lớn!" Nếu không, tình huống như thế mà đặt ở bất cứ ai, thì lúc này cũng sẽ nổi trận lôi đình.

Phượng Vô Trù nghe xong, đôi mắt ma mị chợt lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng rồi như đánh giá, cũng như dự đoán: “Thế nên, trong vòng ba năm, Hiến Thương chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, bất luận là bằng phương thức như thế nào! Còn Võ Hạng Dương, nếu một ngày nào đó có chết trong tay Hiến Thương, Cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ..."

Nghe hắn nói thế, Diễm Liệt ngẩn ra nhìn hắn, sau đó lại nhìn Hiến Thương Dật Phong, ánh mắt sâu hơn vài phần. Rất ít khi Vương đánh giá cao một ai đó, xem ra, Hiến Thương Dật Phong này thực sự không đơn giản... Hiến Thương Dật Phong nói dứt lời, Võ Hạng Dương hừ lạnh một tiếng rồi lại quay sang nhìn Lạc Tử Dạ, nói: “Bản điện hạ cũng không còn lại gì muốn nói với Thái tử nữa. Nếu như người và ta đã không thể đưa ra được kết luận gì, thì chi bằng cứ để Hoàng đế quý quốc định đoạt chuyện này đi!" Lạc Tử Dạ quá giỏi bao biện, hắn cũng không biết phải ứng phó như thế nào! Đã vậy thì không cần nói thêm nữa. Mà câu nói của hắn cũng coi như đồng ý với đề nghị lúc trước của Long Ngạo Địch.

Lạc Tử Dạ đương nhiên cũng chẳng sợ phải đi gặp Hoàng đế. Thứ nhất là vì nàng có lý, tuy ra tay là không đúng, nhưng chuyện này chẳng phải cũng là do Võ Lưu Nguyệt gây sự trước sao? Thứ hai, nàng cũng đang muốn mượn cơ hội để xem Hoàng để dùng loại thái độ như thế nào để đối xử với đứa con trai" này của mình. Điều này cũng có thể khiến nàng biết được, tiếp theo nàng nên làm như thế nào mới được!

Vì thế, nàng khẽ nhún vai, nói: “Đi gặp phụ hoàng thì đi thôi, có điều, các ngươi phải đợi một chút đã!" Nói xong, nàng chạy đến bên cạnh cây nhân duyên, nhún nhảy vài cái, đưa tay ra tóm, cứ như muốn kéo dải lụa đỏ nàng vừa ném lên cây xuống vậy. Nhưng vì cành cây kia quá cao, nên tóm vài lần cũng chẳng tóm trúng được.

Nàng cũng không nói không rằng với ai, chạy đến bên chiếc bàn đang gác bút, đẩy nó tới đây.

Nàng dùng cái dáng vẻ ăn hại và vô dụng, đứng lên trên mặt bàn, ra sức nhảy lên vài cái nữa, tiếp tục đưa tay ra tóm tóm giật giật. Một lúc lâu sắc, cuối cùng nàng cũng kéo được dải lụa đỏ của mình xuống! Mọi người ở đây đều nhíu mày, thực sự không biết nàng lại làm cái trò quỷ gì!

Sau đó, họ chỉ thấy nàng mở dải lụa ra, vung bút lên, xóa ba chữ “Võ Hạng Dương" kia đi, rồi nói: “Đại Hoàng tử Long Chiêu, mắt cao hơn đầu, tâm tính kiêu ngạo, còn có một bà cô thích gây sự với người khác. Hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn đối tượng của bản Thái tử! Xóa đi!"

Nàng vừa xóa xong, mặt Võ Hạng Dương cứng ngắc, khóe môi co giật. Hắn nghiêm trọng cảm thấy rằng mình bị hành vi của nàng đập vào mặt, mặt vừa cứng lại vừa đau. Thế nhưng, hắn cũng lại cảm thấy may mắn, dù sao thì cũng không bị Lạc Tử Dạ ngấp nghé nữa rồi! Hắn cứ thể vừa đau lại vừa vui vẻ, sắc mặt thì kỳ quặc không thôi, cũng chẳng có hứng lên tiếng nữa...

Làm xong mấy việc này, nàng lại vùng bút, tiếp tục xóa thêm tên của Long Ngạo Địch.

Những lý do vì sao xóa đi thì nàng không giải thích! Xóa xong, nàng lại vung tay ném lên, lại một lần nữa tung dải lụa đỏ lên không trung, treo lên cạnh cây Nhân Duyên! Cũng chính vì sau khi xóa Long Ngạo Địch đi, nàng chẳng giải thích lời nào, khiến Long Ngạo Địch nhíu mày lại. Không biết vì sao, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác không thoải mái. Vân Tiêu Náo đứng bên cạnh xem từ đầu tới cuối bèn hỏi Lạc Tử Dạ một câu: “À... Thái Tử điện hạ này, ngài làm thế này..." Cứ cho là muốn bỏ hai người họ đi đi chăng nữa, thì cũng đâu cần phải tự trèo lên rút dải lụa ước nguyện của mình xuống để xóa đi chứ?

Lạc Tử Dạ nhìn nàng, cười nói: “Ước nguyện ấy mà, lỡ như thực sự thành hiện thực thì sao? Thế nên, vì muốn tránh cho bi kịch xảy ra, sau khi phát hiện ra nguyện vọng của mình có vấn đề, đương nhiên bản Thái tử phải lập tức sửa sai rồi, đầu thể để sai lầm này nối tiếp sai lầm kia được!" Nghe vậy, sắc mặt của Long Ngạo Địch và Võ Hạng Dương càng khó coi hơn vài phần.

Vì sao Long Ngạo Địch khó chịu thì chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ. Đại khái là vì Lạc Tử Dạ xóa tên mình đi, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội hợp tác với mình, hơn nữa còn ngăn chặn hết mọi đề nghị về khả năng hợp tác sau này. Như thế đương nhiên là khiến hắn không vui rồi.

Còn Võ Hạng Dương, chỉ đơn thuần cảm thấy, mình đường đường là một người đàn ông vài năm thước rộng thân mười thước cao, đường đường là Hoàng tử Long Chiêu, rất có cả năng là người kế tục ngôi vị Hoàng đế... Ấy thế mà, hắn lại bị tên đoạn tụ chết tiệt Lạc Tử Dạ chê bai ghét bỏ. Tất nhiên hắn cũng khó mà vui vẻ được. Nói xong, Lạc Tử Dạ gấp quạt xoạch một cái, sải bước mà đi, vừa đi vừa nói: “Đi thôi đi thôi, chẳng phải muốn tìm phụ hoàng phân xử sao?"

Dáng vẻ không chút sợ sệt e ngại của nàng khiến khuôn mặt của Võ Lưu Nguyệt lại vặn vẹo méo mó! Hiến Thương Dật Phong vừa rồi cũng coi như vừa bị Võ Hạng Dương sỉ nhục, lúc này đương nhiên cũng sẽ không đi cùng với Võ Hạng Dương. Vì thế, hắn rảo bước nhanh chân đi theo Lạc Tử Dạ. Còn Minh Dận Thanh, thầy Hiến Thương Dật Phong bị lăng mạ như vậy, cũng sinh ra sự liên tưởng nếu người lên tiếng là mình, chắc chắn cũng sẽ bị sỉ nhục, vì vậy, hắn cũng rảo bước đi theo hai người kia. Vân Tiêu Náo nhìn Võ Lưu Nguyệt một cái, khóe môi nhếch lên cười lạnh rồi cũng đi theo đám Lạc Tử Dạ. Hai người Lộ Nhi và Đáp Đáp thì càng không cần phải nói, họ còn lười không muốn nhìn đổi huynh muội này... Thế nên, từng người từng người đều phất tay áo bỏ đi, hai huynh muội nhà kia thì như thể bị tất cả mọi người cô lập vậy, đứng đơn côi lẻ loi ở phía sau. Tuy Long Ngạo Địch không đi theo sát Lạc Tử Dạ, nhưng cũng giữ một khoảng cách nhất định với họ. Dù hắn tán thành chuyện hy sinh Lạc Tử Dạ để giải quyết mâu thuẫn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cùng phe với Võ Hạng Dương.

Sau đó, họ thấy Lạc Tử Dạ đưa tay ra, dùng tư thế bá vai bá cổ, hai tay quàng lên vai của Hiến Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh ở hai bên.

Hai người bị khoác vai đều run rẩy khóe môi, mà Diễm Liệt ở cách đó không xa cũng lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình càng lạnh hơn. Tiếp theo đó, tiếng Lạc Tử Dạ “nói thầm" rất to rõ ràng lại vang lên: “Này, ta nói cho các ngươi biết nhé! Gia biết thừa, chắc chắn hai người các ngươi cũng cảm thấy vô cùng bất mãn với hai con chim công hợm hĩnh mắt cao hơn đầu, tùy tiện sỉ nhục người khác kia! Thật ra, bản Thái tử cũng chướng mắt hắn ta, chi bằng ba chúng ta bàn bạc một chút, lúc nào đó kiểm bao bổ trùm hắn rồi đánh một trận đi?"

Lời này rõ ràng là nói cho Võ Hạng Dương nghe, hơn nữa, ý đồ ám chỉ còn rất rõ nét, “con công hợm hĩnh" kia chính là hắn! Nàng vừa dứt lời, Minh Dận Thanh bất giác cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Cả đời này hắn chưa từng làm mấy chuyện trùm bao bố đánh người như này bao giờ, thật sự có cảm giác hào hứng muốn ném thử! Nếu tiêu diệt Võ Hạng Dương, với tính cách bao che cho con cái của Hoàng đế Long Chiêu, chắc chắn sự tình sẽ bị làm ẩm lên một cách nghiêm trọng. Nhưng đánh một trận, thì thực sự có thể làm được!

Hiên Thương Dật Phong lại quay sang nhìn Lạc Tử Dạ với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhưng lại thấy y đang cười đầy hữu hảo với hắn. Y còn ghé sát lại, dùng âm lượng cực kỳ nhỏ nói với hắn: “Bất luận hôm nay người vì lý do gì nói đỡ lời cho gia, thì ân tình này gia vẫn nhận! Chuyện trước đây ngươi đắc tội gia, gia phóng hỏa phòng ngươi cũng coi như hòa rồi! Còn về tên kia, lúc nào người muốn đánh hắn, gia nhất định sẽ giúp ngươi xả giận!" Lạc Tử Dạ chính là người như vậy đấy. Người ta giúp nàng, đương nhiên nàng sẽ cố gắng hết sức để ủng hộ người ta.

Hiển Thương Dật Phong nghe xong liền mỉm cười. Đối với loại người như Võ Hạng Dương ấy mà, nếu nói hắn không tức giận thì không thể nào. Nhưng từ bao nhiêu năm nay tới bây giờ, hắn đã sớm quen với việc nhẫn nhịn ngủ đông, thế nên hắn có thể che giấu cơn giận này không mảy may để lộ ra ngoài chút nào. Chỉ có điều, vừa nghe câu nói của Lạc Tử Dạ, hắn lại vô duyên vô cớ cảm thấy ấm lòng. Nhìn khuôn mặt áp sát lại gần của y, hắn còn bất chợt cảm thấy nó thật đẹp...

***

Chờ đám người kia từ từ biến mất sau của quốc tự... Phượng Vô Trù vẫn đứng trong rừng đào, không động đậy gì. Trong đôi mắt ma mị kia lóe lên vẻ tàn nhẫn nhìn theo Lạc Tử Dạ bá vai bá cổ hai người kia rời đi. Nhưng dưới sự tàn nhẫn này, vẫn còn có sự kiềm chế, thế nên, hiện giờ hắn mới không có hành động gì! Diêm Liệt nhìn hắn một cái rồi lên tiếng: “Vương, ngài đang lo lắng cho Thái tử sao? Thuộc hạ cho rằng, vừa rồi chỉ cần ngài bước ra nói một câu thôi, thì giờ đại khái Thái tử cũng sẽ không cần đi gặp Hoàng thượng nữa!"

Lời của hắn ta lại như chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nào đó của Nhiếp chính vương điện hạ.

Nhiếp chính vương điện hạ quay sang liếc hắn ta một cái, ánh mắt kia vừa khó chịu lại vừa cao cao tại thượng, trầm giọng nói: “Y viết hết tên của tất cả các mỹ nam trong thiên hạ lên đó, chỉ duy có Cô là không viết. Vì sao Cô phải nói đỡ cho y?" Câu nói này đã mang theo sự phẫn nộ rất rõ rệt.

Khóe môi Diệm Liệt run lên, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương thất thổ như thế này, trong gần hai mươi năm hắn đi theo Vương. Ngay cả mấy lời nói phẫn nộ, hờn dỗi cũng nói thẳng ra miệng không chút che giấu!

Không chỉ có vậy, sau khi nói xong những lời này, Nhiếp chính vương điện hạ lại như cảm thấy vẫn chưa đủ. Hắn nhẽ nhướng đôi mày rậm lên, khóe môi cũng mím chặt đầy vẻ không vui, cường điệu thêm một câu với Diễm Liệt: “Cô không thèm giúp y!". Miệng Diễm Liệt càng giật mạnh hơn, ngữ điệu giận hờn này của Vương là chuyện quỷ quái gì vậy?!

Hắn còn chưa nghĩ xong, Phượng Vô Trù đã bước vài bước đi trước, cũng tính rời khỏi quốc tự rồi. Phong thái kia, vẫn uy nghiêm bá đạo, cao cao tại thượng như thường. Mà sự phẫn nộ vừa rồi, cũng đã được hắn che lấp hoàn toàn. Nhưng khi đi qua bên cạnh cây Nhân Duyên, hắn đứng lại, nhìn lên cành cây... hay nói một cách chính xác là nhìn lên dải lụa đỏ mà Lạc Tử Dạ vừa ném lên. Sau đó, hắn trầm giọng nói: “Cái cây cầu nhân duyên này linh nghiệm thật sao?"

Diêm Liệt hơi sửng sốt một chút, rồi vội đáp: “Vâng, đúng là rất linh nghiệm. Nghe nói phàm là những người từng đến cầu nguyện, thì cuối cùng cơ bản đều được như ý muốn..."

Hắn ta vừa dứt lời, Nhiếp chính vương điện hạ đột ngột vươn tay ra. Chỉ trong thời gian một hơi thở, dòng khí mạnh mẽ tuôn ra như dời non lấp biển, như núi cao, lại như biển rộng, đánh mạnh xuống cái cây kia! Sau đó, một tiếng “âm" cực lớn vang lên, cái cây liền bị nổ cháy thành từng mảnh nhỏ, mà gần như cả quốc tự đều bị chấn động!

Rồi sau đó nữa, Nhiếp chính vương điện hạ thu tay về, tiếp tục chắp tay sau lưng. Dường như cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn được một chút, giọng điệu ngạo mạn ngông cuồng mang theo vẻ không mấy bận tâm nói: “Dù sao ước nguyện cũng không linh nghiệm, giữ lại làm gì?" Hả?! Diêm Liệt trợn trừng mắt: “Vương... Thuộc hạ nói là linh nghiệm mà, rất linh nghiệm ấy... hic..." Môi hắn run lên, giật điên cuồng, đột nhiên chợt hiểu ra! Chính vì hắn nói cây này rất rất linh, nên Vương mới nổ cháy nó...
4/5 của 6 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại