Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 77
Hắn vừa dứt lời, khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, ánh mắt nhìn hắn càng thêm phần đề phòng. Nàng lập tức đưa tay ra, giữ chặt lấy trung y của mình. Hai tay đan chéo trước ngực, ôm lấy y phục, hoàn toàn rơi vào trạng thái liều mạng để bảo vệ trung2y! Tình huống hiện giờ rất rõ ràng, nếu trung y của nàng bị lột ra, như vậy vải quấn ngực cũng bại lộ, chắc chắn chuyện mình là con gái cũng không giấu được nữa! Nhất là ánh mắt của tên khốn kiếp này, không biết vì cái qué gì mà cứ nhìn chằm6chằm vào ngực nàng, khiến trong lòng nàng có dự cảm cực kỳ không tốt. Hơn nữa, không chỉ như vậy, có thứ còn quá mức hơn đó là, ánh mắt kia giống như tia X-quang, cứ như có thể xuyên thấu qua y phục, nhìn thẳng vào bên trong, khiến cho nàng thấy rợn3hết cả tóc gáy, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái!
Sau khi nhìn chằm chằm hắn một lúc, nàng rướn cổ lên, ra vẻ mình rất cương quyết không chịu khuất phục. Sau đó, nàng nói một cách rất nghiêm túc và quả quyết: “Không cởi!"
Chỉ hai chữ, nhưng rất mạnh mẽ dứt khoát,9thái độ rõ ràng!
Nghe thấy vậy, đôi mày rậm của hắn nhướng lên, bắt đầu cởi thắt lưng, khiến Lạc Tử Dạ bất giác nuốt nước miếng một cái. Trong lòng nàng thầm nghĩ, lẽ nào tên này định cởi ra cho nàng xem sao? Hắn định cởi tới đâu? Cởi hết hay thế nào?4Nghĩ vậy, tâm trạng của nàng bỗng có chút dâm đãng, có chút kích động, có chút không thể tự kiềm chế một cách kỳ lạ, còn có chút... Nàng còn chưa kịp “có chút" cho hết, đôi mắt ma mị của hắn đã khóa chặt nàng, giọng nói lạnh lùng lại một lần nữa vang lên: “Thực sự không cởi sao?" Nàng nhìn hắn một lát. Về võ công thì tạm thời nàng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể tạm thời chấp nhận số phận thôi! Ngủ với hắn thì ngủ với hắn vậy! Có điều, bất luận như thế nào, bất kể là do lo lắng về tính mạng hay là do giới hạn rụt rè e lệ cơ bản nhất của một cô gái cần có thì tuyệt đối cũng không thể cởi trung y ra được! Thế nên, nàng không nói nhiều nữa, lập tức nghiêng người ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín lên mặt mình, ậm ậm ờ ờ nói: “Cởi cái má mì ấy, mau ngủ đi! Ngươi không ngủ thì gia ngủ trước đấy..."
Sáng sớm ngày mai, nàng còn phải tiến hành điều tra vụ án, để xem rốt cuộc là ai muốn xử nàng, đến nỗi nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn chạy tới nổ tẩm cung của nàng. Thế nên, nàng rất bận, có biết không hả? Đâu có rảnh rỗi mà đêm hôm còn chơi trò mất thời gian, rối rắm cởi hay không cởi này với hắn cơ chứ!
Câu “cởi cái má mì" của nàng rõ ràng là đang chửi rủa người ta. Đương nhiên, điều này cũng nhanh chóng khiến cho lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhíu lại, trên mặt thoáng dâng lên chút phẫn nộ vì bị khiêu khích. Thế nhưng, khi nhìn thấy nàng y như một con sóc, ló đầu ra từ trong chăn, rồi vẫn trùm chăn lên đầu nói lắp ba lắp bắp đó, thì sự phẫn nộ của hắn lại dần vơi đi.
Hơn nữa, hắn còn thoáng cảm thấy, nhìn dáng vẻ này của tiểu tử Lạc Tử Dạ, dường như cũng rất đáng yêu! Hắn cởi áo ngoài, tuột áo trong ra, động tác vẫn ngạo mạn ưu nhã như thường. Phong độ và khí chất thuộc về người quý tộc trời sinh mới có. Hắn cũng không cởi sạch, mà để lại một chiếc trung y mỏng manh.
Lạc Tử Dạ vùi đầu trong chăn giả vờ ngủ kia cũng xuyên qua lớp chăn, nghe thấy giọng nói lạnh lùng gợi cảm của hắn truyền rõ ràng từng tiếng vào trong tai nàng. Giọng nói uy nghiêm lẫm liệt, cũng như đang chất vấn: “Ngươi xác định không cởi sao? Hôm nay nhiệt độ khá cao, vì vậy, cho dù ngươi không cởi, thì Cô cũng không nghĩ rằng người cần phải đắp chăn!" Hành vi đắp chăn của nàng, đại khái đang thể hiện rõ cho hắn thấy sự mất tự nhiên và căng thẳng của nàng. Nhận thức như vậy khiến hắn cảm thấy thú vị đến lạ kỳ, thậm chí còn càng muốn trêu chọc nàng hơn!
Tuy Lạc Tử Dạ vùi mình trong chăn chưa được bao lâu, nhưng cũng chính lúc này, nàng lại ngạt đến toát mồ hôi. Từng giọt mồ hôi tinh mịn dần lấm tấm trên trán nàng, khiến nàng cảm thấy nếu tiếp tục trốn trong chăn này một lúc nữa thôi thì nàng sẽ bị cảm nhiệt mất! Nghe thêm câu nói đó của hắn, nàng dứt khoát hất chăn ra, rồi đạp hẳn nó sang một bên!
Sau đó, nàng quay lưng về phía hắn, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn có chút chán ghét sự phiền phức của hắn, nói: “Không đắp chăn thì không đắp chăn, nhưng gia khuyên người tốt nhất là đừng lắm điều nhiều chuyện linh tinh, động một tí là can thiệp vào hành vi của gia nữa! Gia muốn như thế nào, thì người để cho gia như thế ấy đi! Ví dụ như người muốn như thế nào, gia cũng mặc kệ ngươi đó! Ngươi có trần truồng gia cũng mặc kệ ngươi mà! Đàn ông đàn ang, dứt khoát một tí đi, đừng có lèo nhà lèo nhèo như mấy bà mấy mẹ thế!"
Nàng nhận thức một cách sâu sắc rằng, nàng cởi hay không cởi, đắp chăn hay không đắp chăn, là chuyện riêng của nàng. Hắn là đàn ông đàn ang, thực sự không nên làm bà lèm bèm như gà mẹ thế chứ!
Vừa nghe nàng nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ như thoáng sững người.
Hắn cũng không ngờ nàng lại “đàn ông" như thế này, còn yêu cầu mình dứt khoát một chút nữa chứ! Hắn lẳng lặng nhìn trừng trừng bóng lưng nàng một lúc lâu, cảm giác tồn tại và cảm giác áp bức của ánh mắt này thực sự quá mạnh, khiến cho Lạc Tử Dạ vừa phát ngôn rất hùng hồn kia lại một lần nữa không khỏi rùng mình!
Trong lòng nàng thầm cân nhắc xem hiện giờ mình có nên cứ kéo luôn chăn lên đắp lại hay không, vì dù sao, nằm như thế vẫn có cảm giác an toàn hơn một chút! Nàng còn chưa kịp nghĩ xong, thì lại nghe thấy tiếng cởi quần áo của hắn tiếp tục vang lên, sột sột soạt soạt, cũng không biết cởi đến đâu rồi. Nàng rất muốn quay đầu nhìn một cái, nàng cảm thấy, nếu mình mà nhìn thấy cảnh tượng kích thích gì đó, chắc chắn sẽ sướng đến vài năm mất! Nhưng xét thấy đối phương có khuynh hướng đoạn tụ và biến thái, tốt nhất nàng đừng nên nhìn thì hơn. Có điều, tai nàng lại vểnh cao hơn một chút, tiếp tục chăm chú lång nghe!
Mà vị Nhiếp chính vương điện hạ kia, sau khi cởi áo gấm và áo ngoài, cùng với quần ngoài ra, thì rất tự nhiên nằm xuống giường, hơn nữa, càng tự nhiên hơn kéo nàng vào lòng mình.
Ngay khoảnh khắc nàng rơi vào trong lòng mình, cảm giác của giây phút đó, lại phù hợp đến vậy. Tần suất tim đập cũng bất chợt tăng cao, khiến hắn không thể nói rõ được rốt cuộc cảm xúc này là vì sao. Nhưng điều rất rõ ràng đó là, có một thứ gì đó đang dần thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Từ phần lưng, nàng có thể cảm nhận được từng múi cơ rõ ràng của hắn, đang dán sát vào người nàng. Những bắp thịt đó rất phổng phao, mạnh mẽ như huyết mạch sôi trào. Mà từ cánh tay như thép to gần gấp đôi cánh tay nàng của hắn, nàng cũng có thể cảm nhận được thân hình của hắn không phải khôi ngô bình thường đâu! Nhất là với thể hình không biết vì sao lại có xu hướng nam tính hóa như nàng, vốn đã tráng kiện hơn con gái bình thường rồi, nhưng dưới tình huống này, thì cánh tay của hắn vẫn còn thô to hơn nàng rất nhiều!
Thế nhưng, hắn cũng không phải thuộc loại hình cơ bắp, tuy bắp thịt của hắn rất sung mãn, rắn chắc, nhưng lại không quá khoa trương. Thế nên, từ vẻ khôi ngô vạm vỡ của hắn, cũng vẫn có thể lộ ra sự quyến rũ gợi cảm.
Nàng cứ thể thầm phân tích cơ bắp của hắn một cách kích động và nhập tâm trong lòng.
Hắn lại chợt lên tiếng từ sau lưng nàng: “Lễ bộ, Công bộ, Lại bộ, đều đã sớm được sắp xếp đầy tai mắt và thế lực của các thể gia khác. Mà hiện giờ, nhìn thể lực có vẻ như khá phức tạp, thực chất lại vẫn duy trì thế trung lập thực sự, thì chỉ có mình Hình bộ mà thôi!"
Lời nói này của hắn chỉ là một câu rất bình thản. Nhưng cùng với đó, hơi thở ma mị của hắn lại phất qua vành tai nàng, khiến người ta cảm thấy mờ ám và tê dại đến lạ kỳ.
Lạc Tử Dạ chỉnh đốn lại cảm xúc, cố gắng ép mình không bị kích động một cách kỳ lạ bởi âm thanh mất hồn kia nữa, rồi mới lĩnh hội được đại khái ý tứ của hắn! Hắn nói vậy coi như đang nhắc nhở nàng, nếu muốn ra tay, phân bố thể lực của mình, thì nên bắt đầu từ Hình bộ sao?
Ân tình này, nàng nhận!
“Vì sao lại giúp ta?" Gần đây, nàng hỏi rất nhiều những câu hỏi có ý nghĩa tương tự như thế này. Thế nhưng, mỗi lần hỏi ra thì thứ mà nàng nhận được từ hắn, nếu không phải không có câu trả lời thì cũng là có câu trả lời nhưng lại khiến người ta muốn sụp đổ còn hơn cả không có câu trả lời. Có điều, lần này nàng hỏi rất nghiêm túc, muốn thử khiển cho hắn hiểu rằng, nàng muốn thông qua giọng điệu nghiêm túc này để khiến hắn cho nàng một câu trả lời nghiêm túc!
Nghe nàng hỏi xong, hắn trầm giọng cười một tiếng, giọng nói ma mị mà tràn đầy từ tính chậm rãi vang lên từ sau lưng nàng, như đang thừa nhận cũng như chỉ đang nghiền ngẫm: “Cô giúp sủng vật của mình, thì có gì không đúng đâu? Cô sẽ bảo vệ người. Trừ Cô ra, trên thế gian này, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách để ức hiếp ngươi! Lạc Tử Dạ, câu nói này, ngươi có thể coi thành lời thừa nhận của Cô, nhớ kỹ lấy!"
Nghe hết câu nói đó của hắn, không hiểu sao Lạc Tử Dạ lại chẳng hề thấy cảm động chút nào. Mặt nàng đen lại, quay đầu nhìn hắn. Nhưng vừa quay đầu, mặt nàng đã suýt và phải cằm hắn! Hắn thực sự rất đẹp trai! Khiến nàng suýt nữa thất thần vì lần quay đầu này, nhưng nàng nhanh chóng tìm lại được thần trí của mình, giọng nói vút lên hơi cao, phỉ nhổ một cách vô cùng nghiêm túc: “Ngươi có thể xóa mấy chữ “trừ ngươi ra" đi được không? Cá nhân gia cho rằng, ngươi cũng chẳng có tư cách ức hiếp gia đầu. Hơn nữa, Nhiếp chính vương điện hạ này, gia nghĩ gia cần phải nhắc nhở người. Tuy gần đây gia phải đối mặt với khá nhiều chuyện, cũng gặp phải quá nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng trên thực tế, ngươi là người ức hiếp ta nhiều nhất đấy!"
Ví dụ như động một tí là hắn ra tay với nàng, ví dụ như hắn thường lộ ra nụ người hà khắc như thể chỉ cần nhìn thấy nàng xui xẻo là hắn vô cùng vui sướng vậy. Ví dụ như mấy lời nói coi thường nàng của hắn hôm trước. Ví dụ như hôm nay, trong tình huống nàng không cam tâm tình nguyện, mà hai người họ vẫn nằm chung trên một chiếc giường, ví dụ như..
Câu nói từ tận đáy lòng này của nàng phát ra xong lại không hề nhận được bất cứ phản ứng hối cải nào từ Nhiếp chính vương điện hạ.
Đôi mắt ma mị phiểm vận vàng của hắn chợt mở to ra, sững sờ một lát, như không ngờ được rằng Lạc Tử Dạ sẽ nói ra lời như vậy. Sau đó, hắn hơi nheo mắt lại như cân nhắc nghiền ngẫm lời nói của nàng. Một lúc lâu thật lâu sau, hắn mới như nghi hoặc hỏi lại: “Thật sự là như vậy sao? Ngươi chắc chứ?"
Lạc Tử Dạ gật đầu chắc nịch, đáp: “Ta chắc chắn!" Hy vọng là nể tình nàng phẫn nộ và “chắc chắn" như vậy, tên khốn kiếp này có thể cân nhắc kỹ càng lời nói của nàng, đừng tiếp tục ức hiếp một người thật thà như nàng nữa! Kết quả là, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ xác nhận lại câu nói đó, bèn gật đầu, sau đó buông lời một cách rất tùy tiện và gợi đòn: “Nếu thật sự là như vậy, thì Cô cũng chẳng còn cách nào khác. Người có thể cố gắng khắc phục một chút xem!"
Lạc Tử Dạ: “..." Rất muốn đạp một cước vào cái bản mặt kia của hắn, làm sao giờ? Sau khi trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, nàng nhận thức một cách rõ nét rằng, thực sự không có cách nào để khai thông cái con người trước mắt nàng đây. Sự khốn nạn của hắn là trời sinh rồi, hy vọng hắn thay đổi theo lời người khác là chuyện không thể. Hắn sẽ chỉ kiến nghị người khác nghe theo hắn, hùa theo hắn, hơn nữa, còn rất “thiện chí" yêu cầu đối phương khắc phục một chút!
Nhận thức được điều đó, nàng cũng không định khai thông hắn nữa, quay đầu tiếp tục dùng gáy của mình đối diện với hắn, định lẳng lặng ngủ cho xong. Eo của nàng bị cánh tay cứng như sắt của hắn ôm trọn lấy, nhưng hắn cũng rất an phận, không động đậy linh tinh. Thế nên, nàng có thể cố gắng thầm khuyên nhủ chính mình rằng, sau lưng không có ai cả, nàng đang ngủ một mình, chỉ có một món đồ gì đó rất nặng đè lên eo, chỉ vậy mà thôi!!!
Thế nhưng, nàng vừa sắp an ủi chính mình thành công rồi thì tay của hắn lại bất chợt di chuyển từ eo nàng lên trên. Hắn cực kỳ bá đạo, dùng tay ôm thẳng lên bên ngoài phần ngực đang dùng vải quấn chặt của nàng. Toàn thân nàng cứng ngắc, cảm thấy tình hình có gì đó không ổn. Sau đó, giọng nói trầm thấp ma mị mang theo vẻ nghi hoặc của hắn vang lên sau lưng nàng: “Vì sao cơ ngực của ngươi, lại có vẻ không giống với cô nhỉ?"
Sau khi nhìn chằm chằm hắn một lúc, nàng rướn cổ lên, ra vẻ mình rất cương quyết không chịu khuất phục. Sau đó, nàng nói một cách rất nghiêm túc và quả quyết: “Không cởi!"
Chỉ hai chữ, nhưng rất mạnh mẽ dứt khoát,9thái độ rõ ràng!
Nghe thấy vậy, đôi mày rậm của hắn nhướng lên, bắt đầu cởi thắt lưng, khiến Lạc Tử Dạ bất giác nuốt nước miếng một cái. Trong lòng nàng thầm nghĩ, lẽ nào tên này định cởi ra cho nàng xem sao? Hắn định cởi tới đâu? Cởi hết hay thế nào?4Nghĩ vậy, tâm trạng của nàng bỗng có chút dâm đãng, có chút kích động, có chút không thể tự kiềm chế một cách kỳ lạ, còn có chút... Nàng còn chưa kịp “có chút" cho hết, đôi mắt ma mị của hắn đã khóa chặt nàng, giọng nói lạnh lùng lại một lần nữa vang lên: “Thực sự không cởi sao?" Nàng nhìn hắn một lát. Về võ công thì tạm thời nàng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể tạm thời chấp nhận số phận thôi! Ngủ với hắn thì ngủ với hắn vậy! Có điều, bất luận như thế nào, bất kể là do lo lắng về tính mạng hay là do giới hạn rụt rè e lệ cơ bản nhất của một cô gái cần có thì tuyệt đối cũng không thể cởi trung y ra được! Thế nên, nàng không nói nhiều nữa, lập tức nghiêng người ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín lên mặt mình, ậm ậm ờ ờ nói: “Cởi cái má mì ấy, mau ngủ đi! Ngươi không ngủ thì gia ngủ trước đấy..."
Sáng sớm ngày mai, nàng còn phải tiến hành điều tra vụ án, để xem rốt cuộc là ai muốn xử nàng, đến nỗi nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn chạy tới nổ tẩm cung của nàng. Thế nên, nàng rất bận, có biết không hả? Đâu có rảnh rỗi mà đêm hôm còn chơi trò mất thời gian, rối rắm cởi hay không cởi này với hắn cơ chứ!
Câu “cởi cái má mì" của nàng rõ ràng là đang chửi rủa người ta. Đương nhiên, điều này cũng nhanh chóng khiến cho lông mày của Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nhíu lại, trên mặt thoáng dâng lên chút phẫn nộ vì bị khiêu khích. Thế nhưng, khi nhìn thấy nàng y như một con sóc, ló đầu ra từ trong chăn, rồi vẫn trùm chăn lên đầu nói lắp ba lắp bắp đó, thì sự phẫn nộ của hắn lại dần vơi đi.
Hơn nữa, hắn còn thoáng cảm thấy, nhìn dáng vẻ này của tiểu tử Lạc Tử Dạ, dường như cũng rất đáng yêu! Hắn cởi áo ngoài, tuột áo trong ra, động tác vẫn ngạo mạn ưu nhã như thường. Phong độ và khí chất thuộc về người quý tộc trời sinh mới có. Hắn cũng không cởi sạch, mà để lại một chiếc trung y mỏng manh.
Lạc Tử Dạ vùi đầu trong chăn giả vờ ngủ kia cũng xuyên qua lớp chăn, nghe thấy giọng nói lạnh lùng gợi cảm của hắn truyền rõ ràng từng tiếng vào trong tai nàng. Giọng nói uy nghiêm lẫm liệt, cũng như đang chất vấn: “Ngươi xác định không cởi sao? Hôm nay nhiệt độ khá cao, vì vậy, cho dù ngươi không cởi, thì Cô cũng không nghĩ rằng người cần phải đắp chăn!" Hành vi đắp chăn của nàng, đại khái đang thể hiện rõ cho hắn thấy sự mất tự nhiên và căng thẳng của nàng. Nhận thức như vậy khiến hắn cảm thấy thú vị đến lạ kỳ, thậm chí còn càng muốn trêu chọc nàng hơn!
Tuy Lạc Tử Dạ vùi mình trong chăn chưa được bao lâu, nhưng cũng chính lúc này, nàng lại ngạt đến toát mồ hôi. Từng giọt mồ hôi tinh mịn dần lấm tấm trên trán nàng, khiến nàng cảm thấy nếu tiếp tục trốn trong chăn này một lúc nữa thôi thì nàng sẽ bị cảm nhiệt mất! Nghe thêm câu nói đó của hắn, nàng dứt khoát hất chăn ra, rồi đạp hẳn nó sang một bên!
Sau đó, nàng quay lưng về phía hắn, giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn có chút chán ghét sự phiền phức của hắn, nói: “Không đắp chăn thì không đắp chăn, nhưng gia khuyên người tốt nhất là đừng lắm điều nhiều chuyện linh tinh, động một tí là can thiệp vào hành vi của gia nữa! Gia muốn như thế nào, thì người để cho gia như thế ấy đi! Ví dụ như người muốn như thế nào, gia cũng mặc kệ ngươi đó! Ngươi có trần truồng gia cũng mặc kệ ngươi mà! Đàn ông đàn ang, dứt khoát một tí đi, đừng có lèo nhà lèo nhèo như mấy bà mấy mẹ thế!"
Nàng nhận thức một cách sâu sắc rằng, nàng cởi hay không cởi, đắp chăn hay không đắp chăn, là chuyện riêng của nàng. Hắn là đàn ông đàn ang, thực sự không nên làm bà lèm bèm như gà mẹ thế chứ!
Vừa nghe nàng nói vậy, Nhiếp chính vương điện hạ như thoáng sững người.
Hắn cũng không ngờ nàng lại “đàn ông" như thế này, còn yêu cầu mình dứt khoát một chút nữa chứ! Hắn lẳng lặng nhìn trừng trừng bóng lưng nàng một lúc lâu, cảm giác tồn tại và cảm giác áp bức của ánh mắt này thực sự quá mạnh, khiến cho Lạc Tử Dạ vừa phát ngôn rất hùng hồn kia lại một lần nữa không khỏi rùng mình!
Trong lòng nàng thầm cân nhắc xem hiện giờ mình có nên cứ kéo luôn chăn lên đắp lại hay không, vì dù sao, nằm như thế vẫn có cảm giác an toàn hơn một chút! Nàng còn chưa kịp nghĩ xong, thì lại nghe thấy tiếng cởi quần áo của hắn tiếp tục vang lên, sột sột soạt soạt, cũng không biết cởi đến đâu rồi. Nàng rất muốn quay đầu nhìn một cái, nàng cảm thấy, nếu mình mà nhìn thấy cảnh tượng kích thích gì đó, chắc chắn sẽ sướng đến vài năm mất! Nhưng xét thấy đối phương có khuynh hướng đoạn tụ và biến thái, tốt nhất nàng đừng nên nhìn thì hơn. Có điều, tai nàng lại vểnh cao hơn một chút, tiếp tục chăm chú lång nghe!
Mà vị Nhiếp chính vương điện hạ kia, sau khi cởi áo gấm và áo ngoài, cùng với quần ngoài ra, thì rất tự nhiên nằm xuống giường, hơn nữa, càng tự nhiên hơn kéo nàng vào lòng mình.
Ngay khoảnh khắc nàng rơi vào trong lòng mình, cảm giác của giây phút đó, lại phù hợp đến vậy. Tần suất tim đập cũng bất chợt tăng cao, khiến hắn không thể nói rõ được rốt cuộc cảm xúc này là vì sao. Nhưng điều rất rõ ràng đó là, có một thứ gì đó đang dần thoát khỏi sự khống chế của hắn!
Từ phần lưng, nàng có thể cảm nhận được từng múi cơ rõ ràng của hắn, đang dán sát vào người nàng. Những bắp thịt đó rất phổng phao, mạnh mẽ như huyết mạch sôi trào. Mà từ cánh tay như thép to gần gấp đôi cánh tay nàng của hắn, nàng cũng có thể cảm nhận được thân hình của hắn không phải khôi ngô bình thường đâu! Nhất là với thể hình không biết vì sao lại có xu hướng nam tính hóa như nàng, vốn đã tráng kiện hơn con gái bình thường rồi, nhưng dưới tình huống này, thì cánh tay của hắn vẫn còn thô to hơn nàng rất nhiều!
Thế nhưng, hắn cũng không phải thuộc loại hình cơ bắp, tuy bắp thịt của hắn rất sung mãn, rắn chắc, nhưng lại không quá khoa trương. Thế nên, từ vẻ khôi ngô vạm vỡ của hắn, cũng vẫn có thể lộ ra sự quyến rũ gợi cảm.
Nàng cứ thể thầm phân tích cơ bắp của hắn một cách kích động và nhập tâm trong lòng.
Hắn lại chợt lên tiếng từ sau lưng nàng: “Lễ bộ, Công bộ, Lại bộ, đều đã sớm được sắp xếp đầy tai mắt và thế lực của các thể gia khác. Mà hiện giờ, nhìn thể lực có vẻ như khá phức tạp, thực chất lại vẫn duy trì thế trung lập thực sự, thì chỉ có mình Hình bộ mà thôi!"
Lời nói này của hắn chỉ là một câu rất bình thản. Nhưng cùng với đó, hơi thở ma mị của hắn lại phất qua vành tai nàng, khiến người ta cảm thấy mờ ám và tê dại đến lạ kỳ.
Lạc Tử Dạ chỉnh đốn lại cảm xúc, cố gắng ép mình không bị kích động một cách kỳ lạ bởi âm thanh mất hồn kia nữa, rồi mới lĩnh hội được đại khái ý tứ của hắn! Hắn nói vậy coi như đang nhắc nhở nàng, nếu muốn ra tay, phân bố thể lực của mình, thì nên bắt đầu từ Hình bộ sao?
Ân tình này, nàng nhận!
“Vì sao lại giúp ta?" Gần đây, nàng hỏi rất nhiều những câu hỏi có ý nghĩa tương tự như thế này. Thế nhưng, mỗi lần hỏi ra thì thứ mà nàng nhận được từ hắn, nếu không phải không có câu trả lời thì cũng là có câu trả lời nhưng lại khiến người ta muốn sụp đổ còn hơn cả không có câu trả lời. Có điều, lần này nàng hỏi rất nghiêm túc, muốn thử khiển cho hắn hiểu rằng, nàng muốn thông qua giọng điệu nghiêm túc này để khiến hắn cho nàng một câu trả lời nghiêm túc!
Nghe nàng hỏi xong, hắn trầm giọng cười một tiếng, giọng nói ma mị mà tràn đầy từ tính chậm rãi vang lên từ sau lưng nàng, như đang thừa nhận cũng như chỉ đang nghiền ngẫm: “Cô giúp sủng vật của mình, thì có gì không đúng đâu? Cô sẽ bảo vệ người. Trừ Cô ra, trên thế gian này, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách để ức hiếp ngươi! Lạc Tử Dạ, câu nói này, ngươi có thể coi thành lời thừa nhận của Cô, nhớ kỹ lấy!"
Nghe hết câu nói đó của hắn, không hiểu sao Lạc Tử Dạ lại chẳng hề thấy cảm động chút nào. Mặt nàng đen lại, quay đầu nhìn hắn. Nhưng vừa quay đầu, mặt nàng đã suýt và phải cằm hắn! Hắn thực sự rất đẹp trai! Khiến nàng suýt nữa thất thần vì lần quay đầu này, nhưng nàng nhanh chóng tìm lại được thần trí của mình, giọng nói vút lên hơi cao, phỉ nhổ một cách vô cùng nghiêm túc: “Ngươi có thể xóa mấy chữ “trừ ngươi ra" đi được không? Cá nhân gia cho rằng, ngươi cũng chẳng có tư cách ức hiếp gia đầu. Hơn nữa, Nhiếp chính vương điện hạ này, gia nghĩ gia cần phải nhắc nhở người. Tuy gần đây gia phải đối mặt với khá nhiều chuyện, cũng gặp phải quá nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng trên thực tế, ngươi là người ức hiếp ta nhiều nhất đấy!"
Ví dụ như động một tí là hắn ra tay với nàng, ví dụ như hắn thường lộ ra nụ người hà khắc như thể chỉ cần nhìn thấy nàng xui xẻo là hắn vô cùng vui sướng vậy. Ví dụ như mấy lời nói coi thường nàng của hắn hôm trước. Ví dụ như hôm nay, trong tình huống nàng không cam tâm tình nguyện, mà hai người họ vẫn nằm chung trên một chiếc giường, ví dụ như..
Câu nói từ tận đáy lòng này của nàng phát ra xong lại không hề nhận được bất cứ phản ứng hối cải nào từ Nhiếp chính vương điện hạ.
Đôi mắt ma mị phiểm vận vàng của hắn chợt mở to ra, sững sờ một lát, như không ngờ được rằng Lạc Tử Dạ sẽ nói ra lời như vậy. Sau đó, hắn hơi nheo mắt lại như cân nhắc nghiền ngẫm lời nói của nàng. Một lúc lâu thật lâu sau, hắn mới như nghi hoặc hỏi lại: “Thật sự là như vậy sao? Ngươi chắc chứ?"
Lạc Tử Dạ gật đầu chắc nịch, đáp: “Ta chắc chắn!" Hy vọng là nể tình nàng phẫn nộ và “chắc chắn" như vậy, tên khốn kiếp này có thể cân nhắc kỹ càng lời nói của nàng, đừng tiếp tục ức hiếp một người thật thà như nàng nữa! Kết quả là, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ xác nhận lại câu nói đó, bèn gật đầu, sau đó buông lời một cách rất tùy tiện và gợi đòn: “Nếu thật sự là như vậy, thì Cô cũng chẳng còn cách nào khác. Người có thể cố gắng khắc phục một chút xem!"
Lạc Tử Dạ: “..." Rất muốn đạp một cước vào cái bản mặt kia của hắn, làm sao giờ? Sau khi trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, nàng nhận thức một cách rõ nét rằng, thực sự không có cách nào để khai thông cái con người trước mắt nàng đây. Sự khốn nạn của hắn là trời sinh rồi, hy vọng hắn thay đổi theo lời người khác là chuyện không thể. Hắn sẽ chỉ kiến nghị người khác nghe theo hắn, hùa theo hắn, hơn nữa, còn rất “thiện chí" yêu cầu đối phương khắc phục một chút!
Nhận thức được điều đó, nàng cũng không định khai thông hắn nữa, quay đầu tiếp tục dùng gáy của mình đối diện với hắn, định lẳng lặng ngủ cho xong. Eo của nàng bị cánh tay cứng như sắt của hắn ôm trọn lấy, nhưng hắn cũng rất an phận, không động đậy linh tinh. Thế nên, nàng có thể cố gắng thầm khuyên nhủ chính mình rằng, sau lưng không có ai cả, nàng đang ngủ một mình, chỉ có một món đồ gì đó rất nặng đè lên eo, chỉ vậy mà thôi!!!
Thế nhưng, nàng vừa sắp an ủi chính mình thành công rồi thì tay của hắn lại bất chợt di chuyển từ eo nàng lên trên. Hắn cực kỳ bá đạo, dùng tay ôm thẳng lên bên ngoài phần ngực đang dùng vải quấn chặt của nàng. Toàn thân nàng cứng ngắc, cảm thấy tình hình có gì đó không ổn. Sau đó, giọng nói trầm thấp ma mị mang theo vẻ nghi hoặc của hắn vang lên sau lưng nàng: “Vì sao cơ ngực của ngươi, lại có vẻ không giống với cô nhỉ?"
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn