Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 59
Trong cơn giận dữ, nàng bị hắn xách vào tận trong hang rồi Phượng Vô Trù mới chịu thả năng xuống.
Trên cả con đường này, có ván đinh treo trên không trung, có mũi tên rơi xuống đất, còn có lưỡi đao vung vãi đầy mặt đất. Không cần nói cũng biết tất cả những thứ này2chắc chắn đều là dấu vết Hiện Thương Dật Phong để lại khi phá cơ quan!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà phá được nhiều cơ quan như thế, điều này khiến Lạc Tử Dạ cũng phải khen ngợi. Hiện Thương Dật Phong này, thực sự cũng là một cao thủ, tâm cơ thâm6trầm sâu xa, lòng dạ đủ hung ác, thực lực cũng đủ mạnh mẽ.
Lúc này Long Ngạo Địch ở ngay phía trước họ không xa cũng cùng chạy nhanh vào trong hang động. Trong nơi sâu nhất của hang động là một gian phòng đá. Trên bàn đặt một chiếc hộp, mà lúc này, chiếc hộp đó3đang mở ra, trong tay Hiên Thương Dật Phong cầm một tờ giấy. Đôi mắt dịu dàng của hắn lúc này đang quét nhanh trên tờ giấy, sau đó khẽ mỉm cười. Xem ra, những thứ viết trên tờ giấy này, cũng đã sớm nằm trong dự tính của hắn. Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Quả nhiên9là như vậy!"
Vừa dứt lời, tờ giấy trên tay hắn lập tức biến thành bột phấn rơi xuống.
Không ai biết lúc này hắn nhìn thấy cái gì, điều duy nhất có thể biết được là, đại khái trong chiếc hộp kia khái cũng chứa đựng long mạch. Mà sau khi hắn lấy ra liền hủy diệt nó.4Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía cửa vào hang động, chậm rãi lên tiếng: “Long tướng quân, vẫn không định xuất hiện sao?".
Nếu như bước ra sớm hơn một chút mà có thể cướp được mảnh giấy kia thì đương nhiên Long Ngạo Địch sẽ xuất hiện sớm. Nhưng lúc hắn đến, mảnh giấy kia đã đang hóa thành bột phấn rồi, không kịp giành lại nữa! Vì thế, hắn mới không cử động, thầm nghĩ xem bước tiếp theo nên ứng phó như thế nào, nhưng lúc này đối phương lại lên tiếng...
Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng rồi bước ra. Đôi mắt màu máu của hắn khẽ nheo lại, nhìn về phía Hiến Thương Dật Phong, rồi lên tiếng chất vấn: “Không biết Phong vương làm thế nào mà phát hiện ra ta?" Hắn dám chắc mình không để lộ ra bất cứ động tĩnh nào, căn bản không thể dễ dàng bị phát hiện như vậy.
“Đoán thôi! Bản vương không cho rằng Long tướng quân thực sự nghĩ long mạch sẽ ở Tàng Kinh các." Hiến Thương Dật Phong khẽ mỉm cười, khí chất càng phóng khoáng, thản nhiên hơn. Trên mặt hắn cũng thoáng hàm chứa vẻ ấm áp, nhìn rất giống một vị tiên sinh vô cùng dễ nói chuyện. Chỉ có điều, dưới sự ấm áp đó lại ẩn chứa một cơn sóng trào dữ dội và sát khí lạnh thấu xương.
Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng: “Như vậy, nếu Phong vương đã đoán được bản Tướng quân sẽ tới, sao vẫn còn cố chấp lao vào đây cướp long mạch? Không biết sự tình đến nước này rồi, Phong vương đến quốc tự Thiên Diệu làm khách, lại giết Định Viễn trưởng lão của quốc tự, hơn nữa vừa rồi còn lấy cắp long mạch... Hoàng thất Hiên Thương định xử lý chuyện này ra sao đây? Là phái người tới tạ lỗi, cũng cho Thiên Diệu một câu trả lời thích đáng, hay là để lại tính mạng của Phong vương ở đây?"
Bọn họ nói tới đây, Lạc Tử Dạ trốn sau một mỏm đá nhô ra trong phòng đá ở cách đó không xa bỗng quay sang nhìn Phượng Vô Trù, ánh mắt như muốn hỏi: Vì sao Hiến Thương Dật Phong có thể đoán được Long Ngạo Địch sẽ đến đây mà lại không đoán được ngươi cũng sẽ tới?!
Hỏi xong, trong đáy mắt nàng dần dâng lên một nụ cười bỉ ổi. Câu đấy mà cũng phải hỏi à, vì trong mắt Hiến Thương Dật Phong, Phượng Vô Trù là một người cao ngạo đến tận trời xanh, nhưng cũng lại là một tên ngu xuẩn hoàn toàn không có chút trí thông minh và khả năng phán đoán nào, thế nên hắn hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này! Nàng tự ảo tưởng trong lòng như vậy, hơn nữa, sau khi tưởng tượng xong, còn cười không ra tiếng, trong lòng thầm hí hửng vui vẻ vì Phượng Vô Trù bị người ta khinh bỉ.
Hiến Thương Dật Phong không đoán được hắn sẽ đến, đương nhiên là vì họ đều biết hắn không hề có hứng thú với long mạch. Chỉ có điều, vì Lạc Tử Dạ cũng đến đây, sự xuất hiện dị thường này cũng là một biển số, nên hắn mới tới. Nhưng lúc này đúng là hắn cũng không thể biết được Lạc Tử Dạ đang tự vui tự ngốc cái gì.
Long Ngạo Địch nói xong, Hiên Thương Dật Phong vẫn ung dung thong thả cười nói: “Định Viễn đại sư tạ thế rồi sao? Nếu bản vương không nhìn nhầm, thì hình như là vì trúng độc nhỉ. Người hạ độc, có vẻ như là người của quốc tự, liên quan gì đến bản vương đầu chứ? Còn về việc xông vào đây cướp long mạch, e rằng Long tướng quân hiểu nhầm rồi. Bản vương chỉ vừa khéo đi ngang qua đây, nhìn thấy có hắc y nhân bèn bám theo vào trong này. Có điều, sau khi vào đây, bản vương không nhìn thấy hắn ta đâu nữa, để hắn ta chạy mất rồi. Còn long mạch, đương nhiên cũng bị hắn ta cướp đi rồi. Nếu Long tướng quân không tin, có thể lục soát trên người bản vương xem!".
Hắn bình thản nói ra mấy lời này, lấp liếm hết tất cả mọi chuyến đi. Toàn bộ những lời này là nói cho Long Ngạo Địch rằng, hắn đã sớm chuẩn bị tốt cách ứng phó rồi. Thế nên, dù Long Ngạo Địch muốn gây khó dễ cho hắn, hắn cũng chẳng lo lắng gì. Dù sao thì cái gọi là long mạch đỏ, vừa rồi cũng đã hóa thành cát bụi trong tay hắn rồi. Bắt trộm phải bắt tận tay, Long Ngạo Địch không có tang vật làm chứng cứ xác thực, nên cũng không thể đưa ra làm lý do bắt hắn được.
Mà hiển nhiên, Long Ngạo Địch cũng biết Hiên Thương Dật Phong không phải đối tượng dễ đối phó, vì vậy hắn cũng đã sớm tính toán trước rồi. Hắn cười lạnh, hỏi lại: “Vậy nếu bản tướng quân mưu sát Phong vương ở đây thì sao? Nếu là như vậy, dù Phong vương có không thể nói cho bản tướng quân biết rốt cuộc long mạch là gì đi chăng nữa, nhưng nếu Phong vương bỏ mạng tại đây, thì cho dù bản tướng quân không biết, trên thế gian này cũng sẽ không có người khác biệt nữa, không phải sao?"
Sự tình phát triển đến nước này, Lạc Tử Dạ cũng biết đại khái tiếp theo đây, long mạch này sẽ chẳng có quan hệ gì với nàng hết. Hiên Thương Dật Phong sẽ không nói cho nàng biết, mà mảnh giấy kia đã bị hủy rồi, muốn cướp cũng chẳng cướp được. Long Ngạo Địch cũng sẽ không cho phép Hiến Thương Dật Phong nói cho nàng biết.
Thế nên, nàng cũng không cần tiếp tục đứng đây xem nữa, nếu bị phát hiện, chưa biết chừng còn bị giết người diệt khẩu ấy chứ! Nếu bị diệt khẩu, không phải nàng không có bản lĩnh chạy trốn, nhưng chắc chắn sẽ chuốc phiền phức vào người, đương nhiên không dây vào vấn tốt hơn.
Nàng đang tính đi, Hiến Thương Dật Phong lại bất chợt rút kiếm ra đâm về phía Long Ngạo Địch. Nụ cười trên môi hắn vẫn ôn nhã như thường, thoải mái phong lưu, thản nhiên nói: “Vậy phải chờ xem, là Long tướng quân khiến bản vương mất mạng, hay là bản vương lấy đi tính mạng của Long tướng quân!"
Long Ngạo Địch nhếch môi cười lạnh, cũng rút kiếm ra đánh về phía Hiên Thương Dật Phong.
Các anh đẹp trai bắt đầu trở mặt sao? Giữa đàn ông với đàn ông, có thể dùng từ trở mặt để hình dung à? Hai người này nhanh chóng lao vào trận chiến hừng hực như lửa, không xa không rời! Mà bước chân chuẩn bị rời đi của Lạc Tử Dạ chỉ vừa nhấc lên một bước đã bất chợt thấy Long Ngạo Địch tung một chiêu tấn công Hiến Thương Dật Phong. Hiến Thương Dật Phong cũng đột ngột đưa tay ra, chế ngự cổ tay hắn.
Ngăn chặn được chiêu tấn công này, khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười ôn nha lễ độ, còn có chút tự kiêu và không mấy để tâm.
Nhưng cũng chính nụ cười này lại khiến khóe môi Lạc Tử Dạ run rẩy. Không biết có phải vì bản chất của nàng quá hủ hay không, mà nàng cứ cảm thấy động tác này của mấy anh trai đẹp này cùng với nụ cười hiểu ý đó của Hiên Thương Dật Phong lại mang theo cảm giác mờ ám là thế nào nhỉ? Trên thực tế, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang tính rời đi. Nhưng vừa quay đầu sang nhìn, thấy ngay nụ cười bỉ ổi trên mặt nàng. Khóe môi ngông cuồng của hắn khe khẽ run lên, cũng nhìn theo ánh mắt của nàng. Hắn vốn cho rằng nàng đang mơ tưởng ngấp nghé mỹ nam, nhưng quan sát kỹ ánh mắt kia một chút, hắn lại phát hiện ra không phải như vậy. Đó là một ánh mắt trong sự thô bỉ còn mang theo ác ý vô cùng.
Sau đó, Long Ngạo Địch rút mạnh tay mình ra, vì lực kéo theo quán tính, nên hắn còn kéo cả Hiên Thương Dật Phong về phía mình, lôi đi tiếp một quãng ngắn. Tình hình hiện tại nhìn như thể là Long Ngạo Địch muốn kéo Hiến Thương Dật Phong vào trong lòng mình vậy!
Nhưng đương nhiên Hiên Thương Dật Phong đứng vững lại được, lại nhấc tay lên chém một kiếm về phía Long Ngạo Địch. Có điều lần này, hắn lại là người bị túm lấy cổ tay, bị Long Ngạo Địch khống chế trong tay mình!
Vì vậy, cảnh tượng mà Lạc Tử Dạ nhìn thấy lại như là trận chiến đánh là thương mắng là yêu, càng đánh càng yêu vậy. Điều này khiến nàng lại lộ ra vẻ mặt kích động, thậm chí còn cảm giác như máu mũi mình sắp chảy ra rồi! Trong đầu nàng còn đang tự động tưởng tượng cảnh hai người này đánh tới đánh lui, rồi đánh luôn lên giường mà lăn lộn...
Nhiếp chính vương điện hạ hết nhìn bên này đến nhìn bên kia. Trong mắt hắn, lúc này Hiến Thương Dật Phong và Long Ngạo Địch đang giao đấu rất bình thường, là sự đọ sức giữa các chiêu thức. Thế nên, hắn căn bản không hiểu được rất cuộc lúc này hai mắt Lạc Tử Dạ sáng rực rỡ, tay túm lấy vạt áo thế kia là đang kích động vì lý do gì.
Một tiếng “âm" cực lớn vang lên, dưới sự va chạm của nội lực, hang đá này bị nổ tung thành từng mảnh!
Thân hình của hai người kia bay lên không trung, tiếp tục giao đấu trên không. Lạc Tử Dạ nghiêng người né tránh, để cho phiến đá kia che lấp cơ thể mình, tránh để cho chính mình bại lộ trước mắt họ vì hang đá đã bị họ hủy diệt. Hiện giờ hang đá đã nổ tung, chỉ cần họ bước ra thì lập tức sẽ bị phát hiện. Dù sao cũng không rời đi được nữa, chi bằng cứ ngồi xem cảnh cao thủ so chiêu đầy tính “gay" này còn hơn!
Mà đương nhiên, tiếng động cực lớn này cũng đánh động Minh Dận Thanh đang ra sức cắm cúi tìm kiếm ở Tàng Kinh các. Lúc này, cuối cùng hắn cũng tỉnh ra và nhanh chóng lao như bay về phía hang đá!
Sau khi lao tới đây, hắn lập tức nhìn thấy Long Ngạo Địch và Hiên Thương Dật Phong đang giao đấu trên không. Hắn sửng sốt đứng lại, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Điều làm hắn không thể tin được, đương nhiên là vì hiểu rõ hai người kia hẳn là đã tìm được vị trí của thực sự của long mạch, hơn nữa còn xảy ra xung đột vì nó rồi, thế mà bản thân mình lại vẫn cắm đầu tìm trong Tàng Kinh các. Còn về việc hiện giờ long mạch đã rơi vào trong tay ai, thì hắn cũng chưa làm rõ được!
Chỉ có điều, cái thần thái ngước đôi mắt hẹp dài nhìn lên trên trời không rồi hơi trợn trừng mắt tỏ vẻ không thể tin nổi, không thể chấp nhận nổi đó của hắn cũng bị Lạc Tử Dạ đang ngồi ngắm cảnh đánh nhau đầy tính “gay" kia phát hiện ra rất nhanh. Nàng giải nghĩa ngày thành hắn nhìn thấy nàng dâu của mình đang dùng dằng không dứt với người cũ, nên mới lộ ra vẻ mặt bị đả kích nặng nề, không thể tin được như thế!
Đậu nóa, theo sự tưởng tượng của nàng, cảnh tượng này không hề có cảm giác bất hợp lý không hài hòa tỉ nào, cũng hoàn toàn không có vết tích của photoshop!
Nàng cao hứng đến mức suýt thì vỗ đùi cười to, đáy mắt cũng dần kích động đến ngấn lệ. Mà hiện giờ, Phượng Vô Trù và Diêm Liệt cũng nhướng mày nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Nhìn nàng cao hứng như thể phát bệnh thần kinh, cười vừa kích động vừa thô bỉ, khóe mắt còn ngấn lệ, tình cảnh thế này thực sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Nhưng hai chủ tớ này cũng không hẹn mà cùng nhìn ba người kia, bỗng có cảm giác thương cảm đến lạ kỳ. Cho dù hiện giờ Lạc Tử Dạ đang ấp ủ suy nghĩ gì, thì chắc chắn cũng sẽ không phải chuyện gì tốt!
Mà ngay khi nàng đang ảo tưởng chuyện tình yêu tay ba, thì Minh Dận Thanh cũng xách kiểm tham gia trận chiến! Hiện giờ hắn cũng không biết được rốt cuộc long mạch rơi vào trong tay ai, nên trước mắt có gia nhập vào cuộc chiến cũng chỉ có thể đánh cả hai bên!
Hành vi này, trong mắt Phượng Vô Trù đương nhiên cũng định vị chính xác Minh Dận Thanh này là tên ngu xuẩn. Chỉ cần hắn hơi có não một chút thôi, lúc này cũng sẽ đứng chờ hai người này đánh xong, xác định rõ tình huống rồi mới ra tay!
Nhưng hắn lại xông thẳng vào như thể sẽ chỉ khiến cuộc chiến càng thêm hỗn loạn, tạo thành thế trận hỗn chiến ba người. Ba người đều đối diện với tình thế phải cùng lúc đấu với hai người. Mà khi đánh đến cuối cùng, e rằng cũng chưa chắc Minh Dận Thanh đã có thể có được kết quả mà mình muốn, còn mất đi cơ hội làm ngư ông đắc lợi!
Thế nhưng trong mắt Lạc Tử Dạ, lúc này hành vi đánh cả hai bên của Minh Dận Thanh giống như thể đang dạy cho đôi gian phu dâm phụ một bài học thôi. Nhất là khi hắn tung một chưởng về phía Hiến Thương Dật Phong, suýt nữa đánh trúng mặt Hiên Thương Dật Phong, thì trong lòng Lạc Tử Dạ còn thẩm tự phối thêm một cấu thuyết minh cho họ: “Đồ tiện nhận nhà ngươi, lại dám lén lút ngoại tình sau lưng ta!".
Cùng lúc đó, một kiếm của Long Ngạo Địch đâm về phía Minh Dận Thanh. Lạc Tử Dạ lại nhanh chóng phối lời: “Buông hẳn ra, có gì ngươi cứ hướng về phía ta đây này!" Vì tránh một kiếm này của Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh chỉ có thể thu lại chưởng phong đang đánh về phía Hiến Thương Dật Phong, quay đầu quét một cước về phía Long Ngạo Địch.
Lạc Tử Dạ hưng phần tiếp tục phối âm cho Minh Dận Thanh: “Cướp người của ta, ngươi tưởng rằng ông đây sẽ không đánh ngươi sao?" Hắn đạp một cước qua, Long Ngạo Địch cười khinh miệt, đưa bao kiếm lên đỡ! Lạc Tử Dạ liên lồng tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi à? Cướp người của ngươi thì làm sao? Ngươi cho rằng mình là đối thủ của ta sao? Không biết tự lượng sức, ăn một kiếm của ta đi!"
Hiến Thương Dật Phong ở bên cạnh tung một chưởng về phía Long Ngạo Địch. Lạc Tử Dạ cũng vô cùng chu đáo phối cho hắn một câu: “Đây là chuyện giữa ta và người cũ, ngươi nhúng tay vào làm gì? Ngươi sẽ chỉ khiến chuyện này càng lúc càng phức tạp hơn thôi, cút ra!"
Hắn tung một chưởng, Minh Dận Thanh lại đầm một kiếm vào Hiến Thương Dật Phong. Lồng tiếng: “Tiện nhân nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, thì ta sẽ tin rằng hai người các ngươi không ngoại tình sao?" Ôi chao... Lạc Tử Dạ vẫn cười như một kẻ ngốc, cảnh tượng này thực sự không có chút cảm giác không hài hòa nào! Nàng ôm bụng, lại không thể phát ra âm thanh, bụng đau đến không thể ức chế được. Nàng nghiêng nghiêng ngả ngả đụng vào người Phượng Vô Trù, hoàn toàn không biết mình đã gần như rúc cả vào trong lòng hắn rồi!
Thật ra Nhiếp chính vương điện hạ rất muốn ném nàng ra ngoài, nhưng nhìn nàng vui vẻ như thế này, trong lòng hắn thực sự lại hơi tò mò. Hắn rất muốn biết rốt cuộc nàng đang vui vì cái gì nên mới không động đậy. Còn Lạc Tử Dạ, cũng vì quá cao hứng, cuối cùng không kìm được bèn vỗ đùi cười không ra tiếng.
Diêm Liệt ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn Phượng Vô Trù đầy vẻ cảm thông. Hắn hơi khó hiểu, Thái tử cười đến mức này, Thái tử quá cao hứng, nhưng vì sao Thái tử lại vỗ đùi Vương?!
Sự tưởng tượng của Lạc Tử Dạ khiến nàng vui vẻ đến mức thần trí thông minh mẫn nữa rồi, làm sao chú ý được rằng mình đang vỗ đùi ai. Nàng chỉ cảm thấy sờ cái đùi ấy thực sự quá thích! Không có mỡ thừa thịt thừa, hơn nữa, vỗ xuống còn rất vững chãi!
Cảm giác dưới tay tuyệt quá đi mất. Thế nên, nàng nhìn chằm chằm vào tổ hợp ba người đang đánh nhau vì tình yêu tay ba kia, bàn tay vỗ đùi bồm bộp cũng dần thay đổi một chút, biến thành sờ soạng một cách bỉ ổi. Sắc mặt Phượng Vô Trù hơi biến đổi, trong mắt dần dâng lên vẻ tàn bạo, như ẩn chứa ngọn lửa giận đến ngút trời. Điều chết tiệt là ngọn lửa giận này lại không hoàn toàn vì Lạc Tử Dạ vô sỉ sờ soạng đùi hắn, mà là vì thân thể của hắn lại có cảm giác dưới sự sờ soạng bỉ ổi của nàng!
Hắn bị một tên đàn ông, một tên đàn ông cười ngu ngơ như thần kinh sờ đùi một cách hèn hạ, nhưng lại thấy có cảm giác sao?! Đối với Nhiếp chính vương điện hạ mà nói, điều này đương nhiên không khác gì một sự sỉ nhục đến cùng cực.
Hắn giữ lấy cổ tay nàng, không cho nàng cử động bừa bãi nữa. Mà Lạc Tử Da xem đại chiến lật mặt của đám trai đẹp chăm chú đến mức quá kích động, không để ý cổ tay của mình đã bị Phượng Vô Trù túm lại. Nàng cười tít mắt nhìn đám người kia, thấy mặt Long Ngạo Địch dâng lên vẻ giận dữ vì một đòn tấn công này của Hiên Thương Dật Phong, liền tung chưởng đánh trả! Nàng lại nhanh chóng thầm phối âm tiếp cho vở kịch này: “Vì sao ngươi không cần ta chứ, rốt cuộc ta có điểm nào không bằng hắn?"
Ngay khi một chương này của hắn ập đến, Hiến Thương Dật Phong lại một lần nữa lộ ra nụ cười nhã nhặn mang tính biểu tượng của mình, né tránh chưởng phong của hắn. Nụ cười nhìn như gió xuân làm say lòng người, khiến người ta cảm thấy như hắn đang nghĩ đến một thời khắc tươi đẹp nào đó vậy. Vì thế, Lạc Tử Dạ cũng lại phối hợp với vẻ mặt hồi tưởng thời khắc tươi đẹp của hắn, phối một câu: “Ngươi thì biết gì chứ? Những tín vật ước hẹn mà hắn tặng cho ta, đầy hết thùng này đến thùng khác, toàn là châu báu quý hiếm, dùng cả đời không hết!"
Long Ngạo Địch lại đâm một kiểm về phía hắn. Vẻ phẫn nộ lạnh như băng trên mặt càng sâu hơn! Nhưng sự phẫn nộ này hoàn toàn là vì long mạch ở trong tay Hiến Thượng Dật Phong, đánh nhau với hắn ta gây ra động tĩnh lớn đến thế này thì bất luận thể nào, hắn ta cũng sẽ không để hắn biết rốt cuộc long mạch là gì nữa. Thậm chí, ngay cả giết Hiến Thương Dật Phong rồi cũng không hề danh chính ngôn thuận như vậy, bởi vì theo lý mà nói, nếu hắn có thể bắt được Hiến Thương Dật Phong, thì hắn là nên giao cho Hoàng đế xử lý!
Dưới cơn giận dữ, chiều kiểm này của hắn lại sát phạt hơn vài phần!
Vì thế, phối hợp với vẻ mặt phẫn nộ của hắn, Lạc Tử Dạ lại rất tự nhiên phối âm trong lòng: “Hôm nay ta mới biết, thì ra ngươi là người như vậy! Vì châu báu mà ngươi có thể vứt bỏ người mà người yêu thương thật lòng!" Minh Dận Thanh ra tay với Hiến Thương Dật Phong vài lần, nhưng đều vì muốn tránh đòn tấn công của Long Ngạo Địch mà bị ép phải dừng lại. Lúc này, hắn cũng giận dữ, ánh mắt lạnh thấu xương, tung một chưởng về phía Long Ngạo Địch! Thời gian phối hợp vừa khéo! Vừa vặn có thể lồng tiếng một câu: “Thật đúng là nực cười, hắn vứt bỏ người hắn yêu thương thật lòng ư? Ngươi cho rằng người hắn yêu thương thật lòng là ngươi à?" Long Ngạo Địch không thèm quay đầu, tung kiếm xông lên, rồi lại nhìn hắn một cái đầy khinh miệt, lời thoại lồng tiếng vừa khéo là: “Người hắn yêu không phải là ta, chẳng lẽ là ngươi?"
Lúc này Lạc Tử Dạ chỉ cảm thấy nếu trong tay mình có một cái máy ảnh để quay lại cảnh tượng này, sau đó thêm giai đoạn phối âm phối khí hậu kỳ, chắc chắn sẽ tạo thành một tình yêu đam mỹ tay ba đầy máu chó, chưa biết chừng ngày nào đó có cơ hội, một lần nữa quay được cảnh tượng này, thì còn cho ra được hệ liệt kiếp trước kiếp này nữa ấy chứ!
Nàng đang định kích động vỗ đùi một cái, kết quả là phát hiện ra tay mình không cử động được. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn, nhận ra tay mình đang bị hắn giữ lấy! Nàng vô cùng thô bạo giằng tay ra, hơn nữa còn lườm hắn một cái: “Đang yên đang lành, ngươi túm cổ tay ta làm cái gì?" Cái thái độ kẻ ác cáo trạng trước này khiến cho Nhiếp chính vương điện hạ không biết có phải do quá cạn lời hay không, mà để nàng cứ thế rút được tay ra luôn.
Lạc Tử Dạ quay đầu sang, đang định tiếp tục vỗ đùi cười điên cuồng vài tiếng. Kết quả là không cẩn thận, quá kích động, chân nàng lại thò ra phía trước, hòn đá cực lớn ở phía trước bị đạp rung lên một chút! Tảng đá kia nhanh chóng lăn ra ngoài, mà vì nàng cười quá kích động, nên nửa người dựa trong lòng Phượng Vô Trù, che đi tầm mắt của hắn, ảnh hưởng đến việc xuất chiêu của hắn, thế nên hắn cũng không động đậy. Vì vậy, viên đá kia tạo ra tiếng động cực lớn, lập tức đánh động đến ba người đang đánh nhau cả nửa ngày trên không trung kia! Ba người kia sửng sốt, đồng loại quay đầu nhìn. Xuyên qua ánh trăng, họ nhìn thấy khuôn mặt đã cười toe toét chỉ thấy rằng không thấy mắt của Lạc Tử Dạ, cùng với hành động vỗ đùi của nàng, còn có những giọt lệ rơm rớm trên khóe mắt một cách khó hiểu kia nữa.
Lúc này bị phát hiện, dù sao cũng đã kinh động nhiều người như vậy đến đây rồi, Lạc Tử Dạ cũng không sợ mình bị giết người diệt khẩu nữa. Nàng nhìn ba người kia, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, bèn đưa tay quệt nước mắt vương trên khóe mắt, chỉ bọn họ, rồi cười cười cảm thán cực kỳ khủng bố: “Thế giới quyền quý loạn quá thể... Ha ha ha..."
Ba người kia sững sờ, nhìn Lạc Tử Dạ lúc này đang dựa nửa người vào trong lòng Phượng Vô Trù. Vì cười quá kích động, chân y lại còn hất sang, gác cả lên chân của Phượng Vô Trù. Khóe môi họ giật run lên, cảm nhận một cách sâu sắc rằng, họ mới là người nên cảm thán: Lạc Tử Dạ, quan hệ của ngươi và Phương Vô Trù loạn quá thể!
Trên cả con đường này, có ván đinh treo trên không trung, có mũi tên rơi xuống đất, còn có lưỡi đao vung vãi đầy mặt đất. Không cần nói cũng biết tất cả những thứ này2chắc chắn đều là dấu vết Hiện Thương Dật Phong để lại khi phá cơ quan!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà phá được nhiều cơ quan như thế, điều này khiến Lạc Tử Dạ cũng phải khen ngợi. Hiện Thương Dật Phong này, thực sự cũng là một cao thủ, tâm cơ thâm6trầm sâu xa, lòng dạ đủ hung ác, thực lực cũng đủ mạnh mẽ.
Lúc này Long Ngạo Địch ở ngay phía trước họ không xa cũng cùng chạy nhanh vào trong hang động. Trong nơi sâu nhất của hang động là một gian phòng đá. Trên bàn đặt một chiếc hộp, mà lúc này, chiếc hộp đó3đang mở ra, trong tay Hiên Thương Dật Phong cầm một tờ giấy. Đôi mắt dịu dàng của hắn lúc này đang quét nhanh trên tờ giấy, sau đó khẽ mỉm cười. Xem ra, những thứ viết trên tờ giấy này, cũng đã sớm nằm trong dự tính của hắn. Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Quả nhiên9là như vậy!"
Vừa dứt lời, tờ giấy trên tay hắn lập tức biến thành bột phấn rơi xuống.
Không ai biết lúc này hắn nhìn thấy cái gì, điều duy nhất có thể biết được là, đại khái trong chiếc hộp kia khái cũng chứa đựng long mạch. Mà sau khi hắn lấy ra liền hủy diệt nó.4Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía cửa vào hang động, chậm rãi lên tiếng: “Long tướng quân, vẫn không định xuất hiện sao?".
Nếu như bước ra sớm hơn một chút mà có thể cướp được mảnh giấy kia thì đương nhiên Long Ngạo Địch sẽ xuất hiện sớm. Nhưng lúc hắn đến, mảnh giấy kia đã đang hóa thành bột phấn rồi, không kịp giành lại nữa! Vì thế, hắn mới không cử động, thầm nghĩ xem bước tiếp theo nên ứng phó như thế nào, nhưng lúc này đối phương lại lên tiếng...
Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng rồi bước ra. Đôi mắt màu máu của hắn khẽ nheo lại, nhìn về phía Hiến Thương Dật Phong, rồi lên tiếng chất vấn: “Không biết Phong vương làm thế nào mà phát hiện ra ta?" Hắn dám chắc mình không để lộ ra bất cứ động tĩnh nào, căn bản không thể dễ dàng bị phát hiện như vậy.
“Đoán thôi! Bản vương không cho rằng Long tướng quân thực sự nghĩ long mạch sẽ ở Tàng Kinh các." Hiến Thương Dật Phong khẽ mỉm cười, khí chất càng phóng khoáng, thản nhiên hơn. Trên mặt hắn cũng thoáng hàm chứa vẻ ấm áp, nhìn rất giống một vị tiên sinh vô cùng dễ nói chuyện. Chỉ có điều, dưới sự ấm áp đó lại ẩn chứa một cơn sóng trào dữ dội và sát khí lạnh thấu xương.
Long Ngạo Địch cười lạnh một tiếng: “Như vậy, nếu Phong vương đã đoán được bản Tướng quân sẽ tới, sao vẫn còn cố chấp lao vào đây cướp long mạch? Không biết sự tình đến nước này rồi, Phong vương đến quốc tự Thiên Diệu làm khách, lại giết Định Viễn trưởng lão của quốc tự, hơn nữa vừa rồi còn lấy cắp long mạch... Hoàng thất Hiên Thương định xử lý chuyện này ra sao đây? Là phái người tới tạ lỗi, cũng cho Thiên Diệu một câu trả lời thích đáng, hay là để lại tính mạng của Phong vương ở đây?"
Bọn họ nói tới đây, Lạc Tử Dạ trốn sau một mỏm đá nhô ra trong phòng đá ở cách đó không xa bỗng quay sang nhìn Phượng Vô Trù, ánh mắt như muốn hỏi: Vì sao Hiến Thương Dật Phong có thể đoán được Long Ngạo Địch sẽ đến đây mà lại không đoán được ngươi cũng sẽ tới?!
Hỏi xong, trong đáy mắt nàng dần dâng lên một nụ cười bỉ ổi. Câu đấy mà cũng phải hỏi à, vì trong mắt Hiến Thương Dật Phong, Phượng Vô Trù là một người cao ngạo đến tận trời xanh, nhưng cũng lại là một tên ngu xuẩn hoàn toàn không có chút trí thông minh và khả năng phán đoán nào, thế nên hắn hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này! Nàng tự ảo tưởng trong lòng như vậy, hơn nữa, sau khi tưởng tượng xong, còn cười không ra tiếng, trong lòng thầm hí hửng vui vẻ vì Phượng Vô Trù bị người ta khinh bỉ.
Hiến Thương Dật Phong không đoán được hắn sẽ đến, đương nhiên là vì họ đều biết hắn không hề có hứng thú với long mạch. Chỉ có điều, vì Lạc Tử Dạ cũng đến đây, sự xuất hiện dị thường này cũng là một biển số, nên hắn mới tới. Nhưng lúc này đúng là hắn cũng không thể biết được Lạc Tử Dạ đang tự vui tự ngốc cái gì.
Long Ngạo Địch nói xong, Hiên Thương Dật Phong vẫn ung dung thong thả cười nói: “Định Viễn đại sư tạ thế rồi sao? Nếu bản vương không nhìn nhầm, thì hình như là vì trúng độc nhỉ. Người hạ độc, có vẻ như là người của quốc tự, liên quan gì đến bản vương đầu chứ? Còn về việc xông vào đây cướp long mạch, e rằng Long tướng quân hiểu nhầm rồi. Bản vương chỉ vừa khéo đi ngang qua đây, nhìn thấy có hắc y nhân bèn bám theo vào trong này. Có điều, sau khi vào đây, bản vương không nhìn thấy hắn ta đâu nữa, để hắn ta chạy mất rồi. Còn long mạch, đương nhiên cũng bị hắn ta cướp đi rồi. Nếu Long tướng quân không tin, có thể lục soát trên người bản vương xem!".
Hắn bình thản nói ra mấy lời này, lấp liếm hết tất cả mọi chuyến đi. Toàn bộ những lời này là nói cho Long Ngạo Địch rằng, hắn đã sớm chuẩn bị tốt cách ứng phó rồi. Thế nên, dù Long Ngạo Địch muốn gây khó dễ cho hắn, hắn cũng chẳng lo lắng gì. Dù sao thì cái gọi là long mạch đỏ, vừa rồi cũng đã hóa thành cát bụi trong tay hắn rồi. Bắt trộm phải bắt tận tay, Long Ngạo Địch không có tang vật làm chứng cứ xác thực, nên cũng không thể đưa ra làm lý do bắt hắn được.
Mà hiển nhiên, Long Ngạo Địch cũng biết Hiên Thương Dật Phong không phải đối tượng dễ đối phó, vì vậy hắn cũng đã sớm tính toán trước rồi. Hắn cười lạnh, hỏi lại: “Vậy nếu bản tướng quân mưu sát Phong vương ở đây thì sao? Nếu là như vậy, dù Phong vương có không thể nói cho bản tướng quân biết rốt cuộc long mạch là gì đi chăng nữa, nhưng nếu Phong vương bỏ mạng tại đây, thì cho dù bản tướng quân không biết, trên thế gian này cũng sẽ không có người khác biệt nữa, không phải sao?"
Sự tình phát triển đến nước này, Lạc Tử Dạ cũng biết đại khái tiếp theo đây, long mạch này sẽ chẳng có quan hệ gì với nàng hết. Hiên Thương Dật Phong sẽ không nói cho nàng biết, mà mảnh giấy kia đã bị hủy rồi, muốn cướp cũng chẳng cướp được. Long Ngạo Địch cũng sẽ không cho phép Hiến Thương Dật Phong nói cho nàng biết.
Thế nên, nàng cũng không cần tiếp tục đứng đây xem nữa, nếu bị phát hiện, chưa biết chừng còn bị giết người diệt khẩu ấy chứ! Nếu bị diệt khẩu, không phải nàng không có bản lĩnh chạy trốn, nhưng chắc chắn sẽ chuốc phiền phức vào người, đương nhiên không dây vào vấn tốt hơn.
Nàng đang tính đi, Hiến Thương Dật Phong lại bất chợt rút kiếm ra đâm về phía Long Ngạo Địch. Nụ cười trên môi hắn vẫn ôn nhã như thường, thoải mái phong lưu, thản nhiên nói: “Vậy phải chờ xem, là Long tướng quân khiến bản vương mất mạng, hay là bản vương lấy đi tính mạng của Long tướng quân!"
Long Ngạo Địch nhếch môi cười lạnh, cũng rút kiếm ra đánh về phía Hiên Thương Dật Phong.
Các anh đẹp trai bắt đầu trở mặt sao? Giữa đàn ông với đàn ông, có thể dùng từ trở mặt để hình dung à? Hai người này nhanh chóng lao vào trận chiến hừng hực như lửa, không xa không rời! Mà bước chân chuẩn bị rời đi của Lạc Tử Dạ chỉ vừa nhấc lên một bước đã bất chợt thấy Long Ngạo Địch tung một chiêu tấn công Hiến Thương Dật Phong. Hiến Thương Dật Phong cũng đột ngột đưa tay ra, chế ngự cổ tay hắn.
Ngăn chặn được chiêu tấn công này, khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười ôn nha lễ độ, còn có chút tự kiêu và không mấy để tâm.
Nhưng cũng chính nụ cười này lại khiến khóe môi Lạc Tử Dạ run rẩy. Không biết có phải vì bản chất của nàng quá hủ hay không, mà nàng cứ cảm thấy động tác này của mấy anh trai đẹp này cùng với nụ cười hiểu ý đó của Hiên Thương Dật Phong lại mang theo cảm giác mờ ám là thế nào nhỉ? Trên thực tế, Nhiếp chính vương điện hạ cũng đang tính rời đi. Nhưng vừa quay đầu sang nhìn, thấy ngay nụ cười bỉ ổi trên mặt nàng. Khóe môi ngông cuồng của hắn khe khẽ run lên, cũng nhìn theo ánh mắt của nàng. Hắn vốn cho rằng nàng đang mơ tưởng ngấp nghé mỹ nam, nhưng quan sát kỹ ánh mắt kia một chút, hắn lại phát hiện ra không phải như vậy. Đó là một ánh mắt trong sự thô bỉ còn mang theo ác ý vô cùng.
Sau đó, Long Ngạo Địch rút mạnh tay mình ra, vì lực kéo theo quán tính, nên hắn còn kéo cả Hiên Thương Dật Phong về phía mình, lôi đi tiếp một quãng ngắn. Tình hình hiện tại nhìn như thể là Long Ngạo Địch muốn kéo Hiến Thương Dật Phong vào trong lòng mình vậy!
Nhưng đương nhiên Hiên Thương Dật Phong đứng vững lại được, lại nhấc tay lên chém một kiếm về phía Long Ngạo Địch. Có điều lần này, hắn lại là người bị túm lấy cổ tay, bị Long Ngạo Địch khống chế trong tay mình!
Vì vậy, cảnh tượng mà Lạc Tử Dạ nhìn thấy lại như là trận chiến đánh là thương mắng là yêu, càng đánh càng yêu vậy. Điều này khiến nàng lại lộ ra vẻ mặt kích động, thậm chí còn cảm giác như máu mũi mình sắp chảy ra rồi! Trong đầu nàng còn đang tự động tưởng tượng cảnh hai người này đánh tới đánh lui, rồi đánh luôn lên giường mà lăn lộn...
Nhiếp chính vương điện hạ hết nhìn bên này đến nhìn bên kia. Trong mắt hắn, lúc này Hiến Thương Dật Phong và Long Ngạo Địch đang giao đấu rất bình thường, là sự đọ sức giữa các chiêu thức. Thế nên, hắn căn bản không hiểu được rất cuộc lúc này hai mắt Lạc Tử Dạ sáng rực rỡ, tay túm lấy vạt áo thế kia là đang kích động vì lý do gì.
Một tiếng “âm" cực lớn vang lên, dưới sự va chạm của nội lực, hang đá này bị nổ tung thành từng mảnh!
Thân hình của hai người kia bay lên không trung, tiếp tục giao đấu trên không. Lạc Tử Dạ nghiêng người né tránh, để cho phiến đá kia che lấp cơ thể mình, tránh để cho chính mình bại lộ trước mắt họ vì hang đá đã bị họ hủy diệt. Hiện giờ hang đá đã nổ tung, chỉ cần họ bước ra thì lập tức sẽ bị phát hiện. Dù sao cũng không rời đi được nữa, chi bằng cứ ngồi xem cảnh cao thủ so chiêu đầy tính “gay" này còn hơn!
Mà đương nhiên, tiếng động cực lớn này cũng đánh động Minh Dận Thanh đang ra sức cắm cúi tìm kiếm ở Tàng Kinh các. Lúc này, cuối cùng hắn cũng tỉnh ra và nhanh chóng lao như bay về phía hang đá!
Sau khi lao tới đây, hắn lập tức nhìn thấy Long Ngạo Địch và Hiên Thương Dật Phong đang giao đấu trên không. Hắn sửng sốt đứng lại, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Điều làm hắn không thể tin được, đương nhiên là vì hiểu rõ hai người kia hẳn là đã tìm được vị trí của thực sự của long mạch, hơn nữa còn xảy ra xung đột vì nó rồi, thế mà bản thân mình lại vẫn cắm đầu tìm trong Tàng Kinh các. Còn về việc hiện giờ long mạch đã rơi vào trong tay ai, thì hắn cũng chưa làm rõ được!
Chỉ có điều, cái thần thái ngước đôi mắt hẹp dài nhìn lên trên trời không rồi hơi trợn trừng mắt tỏ vẻ không thể tin nổi, không thể chấp nhận nổi đó của hắn cũng bị Lạc Tử Dạ đang ngồi ngắm cảnh đánh nhau đầy tính “gay" kia phát hiện ra rất nhanh. Nàng giải nghĩa ngày thành hắn nhìn thấy nàng dâu của mình đang dùng dằng không dứt với người cũ, nên mới lộ ra vẻ mặt bị đả kích nặng nề, không thể tin được như thế!
Đậu nóa, theo sự tưởng tượng của nàng, cảnh tượng này không hề có cảm giác bất hợp lý không hài hòa tỉ nào, cũng hoàn toàn không có vết tích của photoshop!
Nàng cao hứng đến mức suýt thì vỗ đùi cười to, đáy mắt cũng dần kích động đến ngấn lệ. Mà hiện giờ, Phượng Vô Trù và Diêm Liệt cũng nhướng mày nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Nhìn nàng cao hứng như thể phát bệnh thần kinh, cười vừa kích động vừa thô bỉ, khóe mắt còn ngấn lệ, tình cảnh thế này thực sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Nhưng hai chủ tớ này cũng không hẹn mà cùng nhìn ba người kia, bỗng có cảm giác thương cảm đến lạ kỳ. Cho dù hiện giờ Lạc Tử Dạ đang ấp ủ suy nghĩ gì, thì chắc chắn cũng sẽ không phải chuyện gì tốt!
Mà ngay khi nàng đang ảo tưởng chuyện tình yêu tay ba, thì Minh Dận Thanh cũng xách kiểm tham gia trận chiến! Hiện giờ hắn cũng không biết được rốt cuộc long mạch rơi vào trong tay ai, nên trước mắt có gia nhập vào cuộc chiến cũng chỉ có thể đánh cả hai bên!
Hành vi này, trong mắt Phượng Vô Trù đương nhiên cũng định vị chính xác Minh Dận Thanh này là tên ngu xuẩn. Chỉ cần hắn hơi có não một chút thôi, lúc này cũng sẽ đứng chờ hai người này đánh xong, xác định rõ tình huống rồi mới ra tay!
Nhưng hắn lại xông thẳng vào như thể sẽ chỉ khiến cuộc chiến càng thêm hỗn loạn, tạo thành thế trận hỗn chiến ba người. Ba người đều đối diện với tình thế phải cùng lúc đấu với hai người. Mà khi đánh đến cuối cùng, e rằng cũng chưa chắc Minh Dận Thanh đã có thể có được kết quả mà mình muốn, còn mất đi cơ hội làm ngư ông đắc lợi!
Thế nhưng trong mắt Lạc Tử Dạ, lúc này hành vi đánh cả hai bên của Minh Dận Thanh giống như thể đang dạy cho đôi gian phu dâm phụ một bài học thôi. Nhất là khi hắn tung một chưởng về phía Hiến Thương Dật Phong, suýt nữa đánh trúng mặt Hiên Thương Dật Phong, thì trong lòng Lạc Tử Dạ còn thẩm tự phối thêm một cấu thuyết minh cho họ: “Đồ tiện nhận nhà ngươi, lại dám lén lút ngoại tình sau lưng ta!".
Cùng lúc đó, một kiếm của Long Ngạo Địch đâm về phía Minh Dận Thanh. Lạc Tử Dạ lại nhanh chóng phối lời: “Buông hẳn ra, có gì ngươi cứ hướng về phía ta đây này!" Vì tránh một kiếm này của Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh chỉ có thể thu lại chưởng phong đang đánh về phía Hiến Thương Dật Phong, quay đầu quét một cước về phía Long Ngạo Địch.
Lạc Tử Dạ hưng phần tiếp tục phối âm cho Minh Dận Thanh: “Cướp người của ta, ngươi tưởng rằng ông đây sẽ không đánh ngươi sao?" Hắn đạp một cước qua, Long Ngạo Địch cười khinh miệt, đưa bao kiếm lên đỡ! Lạc Tử Dạ liên lồng tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi à? Cướp người của ngươi thì làm sao? Ngươi cho rằng mình là đối thủ của ta sao? Không biết tự lượng sức, ăn một kiếm của ta đi!"
Hiến Thương Dật Phong ở bên cạnh tung một chưởng về phía Long Ngạo Địch. Lạc Tử Dạ cũng vô cùng chu đáo phối cho hắn một câu: “Đây là chuyện giữa ta và người cũ, ngươi nhúng tay vào làm gì? Ngươi sẽ chỉ khiến chuyện này càng lúc càng phức tạp hơn thôi, cút ra!"
Hắn tung một chưởng, Minh Dận Thanh lại đầm một kiếm vào Hiến Thương Dật Phong. Lồng tiếng: “Tiện nhân nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, thì ta sẽ tin rằng hai người các ngươi không ngoại tình sao?" Ôi chao... Lạc Tử Dạ vẫn cười như một kẻ ngốc, cảnh tượng này thực sự không có chút cảm giác không hài hòa nào! Nàng ôm bụng, lại không thể phát ra âm thanh, bụng đau đến không thể ức chế được. Nàng nghiêng nghiêng ngả ngả đụng vào người Phượng Vô Trù, hoàn toàn không biết mình đã gần như rúc cả vào trong lòng hắn rồi!
Thật ra Nhiếp chính vương điện hạ rất muốn ném nàng ra ngoài, nhưng nhìn nàng vui vẻ như thế này, trong lòng hắn thực sự lại hơi tò mò. Hắn rất muốn biết rốt cuộc nàng đang vui vì cái gì nên mới không động đậy. Còn Lạc Tử Dạ, cũng vì quá cao hứng, cuối cùng không kìm được bèn vỗ đùi cười không ra tiếng.
Diêm Liệt ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn Phượng Vô Trù đầy vẻ cảm thông. Hắn hơi khó hiểu, Thái tử cười đến mức này, Thái tử quá cao hứng, nhưng vì sao Thái tử lại vỗ đùi Vương?!
Sự tưởng tượng của Lạc Tử Dạ khiến nàng vui vẻ đến mức thần trí thông minh mẫn nữa rồi, làm sao chú ý được rằng mình đang vỗ đùi ai. Nàng chỉ cảm thấy sờ cái đùi ấy thực sự quá thích! Không có mỡ thừa thịt thừa, hơn nữa, vỗ xuống còn rất vững chãi!
Cảm giác dưới tay tuyệt quá đi mất. Thế nên, nàng nhìn chằm chằm vào tổ hợp ba người đang đánh nhau vì tình yêu tay ba kia, bàn tay vỗ đùi bồm bộp cũng dần thay đổi một chút, biến thành sờ soạng một cách bỉ ổi. Sắc mặt Phượng Vô Trù hơi biến đổi, trong mắt dần dâng lên vẻ tàn bạo, như ẩn chứa ngọn lửa giận đến ngút trời. Điều chết tiệt là ngọn lửa giận này lại không hoàn toàn vì Lạc Tử Dạ vô sỉ sờ soạng đùi hắn, mà là vì thân thể của hắn lại có cảm giác dưới sự sờ soạng bỉ ổi của nàng!
Hắn bị một tên đàn ông, một tên đàn ông cười ngu ngơ như thần kinh sờ đùi một cách hèn hạ, nhưng lại thấy có cảm giác sao?! Đối với Nhiếp chính vương điện hạ mà nói, điều này đương nhiên không khác gì một sự sỉ nhục đến cùng cực.
Hắn giữ lấy cổ tay nàng, không cho nàng cử động bừa bãi nữa. Mà Lạc Tử Da xem đại chiến lật mặt của đám trai đẹp chăm chú đến mức quá kích động, không để ý cổ tay của mình đã bị Phượng Vô Trù túm lại. Nàng cười tít mắt nhìn đám người kia, thấy mặt Long Ngạo Địch dâng lên vẻ giận dữ vì một đòn tấn công này của Hiên Thương Dật Phong, liền tung chưởng đánh trả! Nàng lại nhanh chóng thầm phối âm tiếp cho vở kịch này: “Vì sao ngươi không cần ta chứ, rốt cuộc ta có điểm nào không bằng hắn?"
Ngay khi một chương này của hắn ập đến, Hiến Thương Dật Phong lại một lần nữa lộ ra nụ cười nhã nhặn mang tính biểu tượng của mình, né tránh chưởng phong của hắn. Nụ cười nhìn như gió xuân làm say lòng người, khiến người ta cảm thấy như hắn đang nghĩ đến một thời khắc tươi đẹp nào đó vậy. Vì thế, Lạc Tử Dạ cũng lại phối hợp với vẻ mặt hồi tưởng thời khắc tươi đẹp của hắn, phối một câu: “Ngươi thì biết gì chứ? Những tín vật ước hẹn mà hắn tặng cho ta, đầy hết thùng này đến thùng khác, toàn là châu báu quý hiếm, dùng cả đời không hết!"
Long Ngạo Địch lại đâm một kiểm về phía hắn. Vẻ phẫn nộ lạnh như băng trên mặt càng sâu hơn! Nhưng sự phẫn nộ này hoàn toàn là vì long mạch ở trong tay Hiến Thượng Dật Phong, đánh nhau với hắn ta gây ra động tĩnh lớn đến thế này thì bất luận thể nào, hắn ta cũng sẽ không để hắn biết rốt cuộc long mạch là gì nữa. Thậm chí, ngay cả giết Hiến Thương Dật Phong rồi cũng không hề danh chính ngôn thuận như vậy, bởi vì theo lý mà nói, nếu hắn có thể bắt được Hiến Thương Dật Phong, thì hắn là nên giao cho Hoàng đế xử lý!
Dưới cơn giận dữ, chiều kiểm này của hắn lại sát phạt hơn vài phần!
Vì thế, phối hợp với vẻ mặt phẫn nộ của hắn, Lạc Tử Dạ lại rất tự nhiên phối âm trong lòng: “Hôm nay ta mới biết, thì ra ngươi là người như vậy! Vì châu báu mà ngươi có thể vứt bỏ người mà người yêu thương thật lòng!" Minh Dận Thanh ra tay với Hiến Thương Dật Phong vài lần, nhưng đều vì muốn tránh đòn tấn công của Long Ngạo Địch mà bị ép phải dừng lại. Lúc này, hắn cũng giận dữ, ánh mắt lạnh thấu xương, tung một chưởng về phía Long Ngạo Địch! Thời gian phối hợp vừa khéo! Vừa vặn có thể lồng tiếng một câu: “Thật đúng là nực cười, hắn vứt bỏ người hắn yêu thương thật lòng ư? Ngươi cho rằng người hắn yêu thương thật lòng là ngươi à?" Long Ngạo Địch không thèm quay đầu, tung kiếm xông lên, rồi lại nhìn hắn một cái đầy khinh miệt, lời thoại lồng tiếng vừa khéo là: “Người hắn yêu không phải là ta, chẳng lẽ là ngươi?"
Lúc này Lạc Tử Dạ chỉ cảm thấy nếu trong tay mình có một cái máy ảnh để quay lại cảnh tượng này, sau đó thêm giai đoạn phối âm phối khí hậu kỳ, chắc chắn sẽ tạo thành một tình yêu đam mỹ tay ba đầy máu chó, chưa biết chừng ngày nào đó có cơ hội, một lần nữa quay được cảnh tượng này, thì còn cho ra được hệ liệt kiếp trước kiếp này nữa ấy chứ!
Nàng đang định kích động vỗ đùi một cái, kết quả là phát hiện ra tay mình không cử động được. Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn, nhận ra tay mình đang bị hắn giữ lấy! Nàng vô cùng thô bạo giằng tay ra, hơn nữa còn lườm hắn một cái: “Đang yên đang lành, ngươi túm cổ tay ta làm cái gì?" Cái thái độ kẻ ác cáo trạng trước này khiến cho Nhiếp chính vương điện hạ không biết có phải do quá cạn lời hay không, mà để nàng cứ thế rút được tay ra luôn.
Lạc Tử Dạ quay đầu sang, đang định tiếp tục vỗ đùi cười điên cuồng vài tiếng. Kết quả là không cẩn thận, quá kích động, chân nàng lại thò ra phía trước, hòn đá cực lớn ở phía trước bị đạp rung lên một chút! Tảng đá kia nhanh chóng lăn ra ngoài, mà vì nàng cười quá kích động, nên nửa người dựa trong lòng Phượng Vô Trù, che đi tầm mắt của hắn, ảnh hưởng đến việc xuất chiêu của hắn, thế nên hắn cũng không động đậy. Vì vậy, viên đá kia tạo ra tiếng động cực lớn, lập tức đánh động đến ba người đang đánh nhau cả nửa ngày trên không trung kia! Ba người kia sửng sốt, đồng loại quay đầu nhìn. Xuyên qua ánh trăng, họ nhìn thấy khuôn mặt đã cười toe toét chỉ thấy rằng không thấy mắt của Lạc Tử Dạ, cùng với hành động vỗ đùi của nàng, còn có những giọt lệ rơm rớm trên khóe mắt một cách khó hiểu kia nữa.
Lúc này bị phát hiện, dù sao cũng đã kinh động nhiều người như vậy đến đây rồi, Lạc Tử Dạ cũng không sợ mình bị giết người diệt khẩu nữa. Nàng nhìn ba người kia, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, bèn đưa tay quệt nước mắt vương trên khóe mắt, chỉ bọn họ, rồi cười cười cảm thán cực kỳ khủng bố: “Thế giới quyền quý loạn quá thể... Ha ha ha..."
Ba người kia sững sờ, nhìn Lạc Tử Dạ lúc này đang dựa nửa người vào trong lòng Phượng Vô Trù. Vì cười quá kích động, chân y lại còn hất sang, gác cả lên chân của Phượng Vô Trù. Khóe môi họ giật run lên, cảm nhận một cách sâu sắc rằng, họ mới là người nên cảm thán: Lạc Tử Dạ, quan hệ của ngươi và Phương Vô Trù loạn quá thể!
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn