Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 23: Ngươi là cái what?
Lạc Tử Dạ khẽ nheo mắt, quay đầu nhìn nàng ta một cái. Nàng nhìn thấy tuy cô nương này nói với mình, nhưng sau khi nói xong, ánh mắt lại bay về phía Phượng Vô Trù, dáng vẻ và nét mặt như đang muốn nói “Ta đã biểu hiện chính mình rồi đó, ngươi mau mau nhìn ta bằng con mắt khác đi!"
Trong lòng nàng thầm hiểu rõ, đại khái là cô công chúa này thích tên Phượng Vô Trù kia rồi, vì muốn thể hiện tầm nhìn và sự can đảm của mình cùng với tài trí mưu mô của công chúa một nước, nên mới lôi Lạc Tử Dạ nàng ra để “khai đao" đây mà!
Trên thế gian này luôn có loại người tự cho mình là vầng thái dương, sáng lòa chói mắt, đứng trên tất chín tầng mây, lại thích dùng vầng sáng nóng trực của mình đi thiêu đốt người khác, để tuyên bố với người đời rằng, mình độc nhất vô nhị như thế nào, khác với mọi người ra sao, không ai có thể vượt qua, có thể mạo phạm.
Hiển nhiên, vị công chúa này cũng chính là một ví dụ điển hình trong số đó!
Lạc Tử Dạ liếc nàng ta một cái, đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, ngang nhiên đánh mắt đưa tình với nàng ta không chút e dè trước mặt mọi người. Sau đó, nàng phe phẩy cây quạt trong tay mình, nói với vẻ cà lơ: “Công chúa nói vậy là sai rồi, trên thế gian này có hàng nghìn hàng vạn cô gái tốt, cũng không ít người có trình độ, tầm nhìn cao! Có điều, nếu công chúa đã tự nói mình chỉ là một cô gái bình thường, trong lời nói có biểu hiện mình nói sai cũng rất dễ hiểu, đương nhiên bản Thái tử cũng rất sẵn lòng bỏ qua cho cô. Dù sao, trên đời này có rất nhiều thục nữ danh giá có tu dưỡng tốt, nhưng cũng không thiếu những ả đàn bà ngực to óc nhỏ, kiến thức nông cạn, không biết lễ nghĩa. Bản Thái tử là người rộng lượng, hẳn phải nên dùng ánh mắt khoan dụng để đối đãi rồi, đúng không?"
Nghe nàng nói vậy, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ! Không ít đại thần đều nhìn về phía Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, Thái tử học được cách chửi người ta mà không dùng ngôn từ tục tĩu từ bao giờ vậy? Hơn nữa, một bên thì châm chọc công chúa nhà người ta là ả đàn bà không biết lễ nghĩa, kiến thức nông cạn, ngực to óc nhỏ, một bên thì sơn son thếp vàng lên mặt mình, tự nhận mình là người bao dung rộng lượng... “Ngươi!" Hiển nhiên từ trước đến nay Tam công chúa Long Chiêu chưa từng bị sỉ nhục thế này bao giờ! Nàng ta vỗ bộp một cái xuống bàn rồi đứng vụt dậy!
Mà lúc đứng dậy, vì quá tức giận, quá phẫn nộ, quá vội vàng, nàng ta còn không cẩn thận đạp luôn vào gấu váy của mình! Cả người nàng ta nghiêng ngả lảo đảo một cái, may mà Đại hoàng tử Long Chiêu nhanh chóng quay đầu qua, đưa tay ra đỡ lấy nàng ta nên nàng ta mới không bị ngã cả người lẫn bàn trước mặt mọi người! Nhưng thể diện thì đã bị phá hỏng đến quá nửa. Nàng ta nghiến răng nhíu mày, hung dữ trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ, tức đến mức sắc mặt tái mét! Nhưng nàng ta tức giận như vậy, dường như chẳng tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ lại phe phẩy cây quạt của mình, như cười như không nói: “Ta hả? Bản Thái tử làm sao? Bản Thái tử là đàn ông, không đấu võ mồm với công chúa. Chỉ muốn khuyến công chúa một câu, nếu ngươi muốn làm vầng thái dương, thì cứ yên tâm treo giữa không trung chiếu sáng nhân gian đi, thế nào cũng có người yêu thích những vật tỏa sáng bốn phía sẽ thích thú dáng vẻ này của cô. Nhưng đừng hy vọng ai cũng phải đi theo vầng sáng của cô, cúi đầu lót đường để đấy cô lên vị trí cao nhất! Muốn chứng minh chính mình, thì đề cao bản thân mình là đủ rồi, đừng có tùy tiện bình phẩm, hoa tay múa chân với người khác, hiểu chưa?"
Giờ thì cô Tam công chúa kia đã tức đến run hết cả người! Nhưng nàng ta cũng không phải dạng người dễ đối phó. Nàng ta giận dữ nhìn Lạc Tử Dạ một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười nói: “Thái tử nặng lời rồi, trước giờ bản công chúa chưa từng nghĩ đến chuyện làm vầng thái dương hay gì cả. Bất cứ một hành vi nào của bản công chúa, cũng đều là vì Long Chiêu, tuyệt đối không hề có chút ý đồ riêng nào. Nếu thực sự đã nói sai điều gì, thì mong Thái tử lượng thứ. Có điều, Thái tử vì không nhận được san hô máu mà trách móc nước ta, phong độ như vậy thực sự khiến bản công chúa phải thán phục!"
Nghe nàng ta nói vậy, Lạc Tử Dạ suýt nữa cũng phải vỗ tay khen nàng ta nói hay! Nói hay như thế cơ mà! Ý của nàng ta chính là nói, bản thân nàng ta là một công chúa vĩ đại như thế, tất cả những chuyện nàng ta làm đều là vì quốc gia của nàng ta, hoàn toàn không mang chút ý đồ riêng nào, không hề muốn tự đề cao mình, cũng chẳng muốn phô trương chính mình, hoàn toàn là vì Long Chiêu. Mà ngược lại, thấy mình là Thái tử một nước, vì lợi ích cá nhân mà không thèm để ý đến tình hữu nghị giữa hai nước, vì không nhận được san hô máu mà ngang nhiên chất vấn như vậy!
Nói hết những lời này, cô Tam công chúa kia sẽ thành một cân nữ anh hùng lòng mang quốc gia, đầy bụng nhân nghĩa. Lạc Tử Dạ nàng lại trở thành một kẻ tiểu nhân kiến thức hạn hẹp, chỉ vì lợi ích cá nhân, trong đầu chỉ nghĩ đến ích lợi của mình mà thôi.
Lạc Tử Dạ gật đầu, mặt lộ vẻ vô cùng cảm thán, định trái lương tâm “khen ngợi" phẩm chất đạo đức cao thượng của vị công chúa này, cũng nhận tiện giao đấu với nàng ta một phen, tìm ra ngọn nguồn câu chuyện để lột lớp vỏ giả dối kia xuống. Dù sao, bản lĩnh khác thì nàng không có nhiều, chứ còn bản lĩnh ngụy biện mà nàng học từ đồng bọn Yêu Nghiệt thì vô cùng mạnh mẽ. Nàng còn đang muốn nói tiếp, thì đúng lúc này, một tràng cười to truyền từ trong điện ra.
Vào thời điểm này mà dám cười không kiêng nể gì như thế, thì trừ Phượng Vô Trù ra, trong thiên hạ cũng không có người thứ hai dám làm. Nụ cười này ngược lại cũng nhắc nhở Lạc Tử Dạ, hiện giờ điều nàng nên làm chẳng phải là nên gắng tỏ ra sợ hãi, đóng giả heo ăn thịt hổ, nếu có thể thì cũng giải thoát mình khỏi vòng xoáy tranh quyền đoạt lực này hay sao? Lúc này còn tranh chấp với người khác, cho dù có cãi thắng đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng vẫn bất lợi với nàng!
Vì thế, nàng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Phượng Vô Trù một cái, nhìn xem hắn cười cái gì. Phải biết rằng, người khởi xướng ra chuyện này chính là hắn! Mà não nàng cũng tàn rồi nên mới tranh cãi với cô công chúa kia lâu như vậy, quên béng luôn cả tên đầu sỏ kia! Có điều, tuy hắn là đầu sỏ, nhưng hắn vẫn rất đẹp trai. Chỉ tiếc là bên trong dung mạo cuồng bá đó lại là lòng dạ ác độc, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng bám riết lấy nàng không thôi, thật đúng là con người chẳng có ai toàn vẹn...
Nàng nhìn sang, ánh mắt cô Tam công chúa Long Chiêu kia cũng cùng nhìn sang! Hô hấp của cô công chúa kia lại như thoáng ngừng lại, chăm chú nhìn Phượng Vô Trù. Ánh mắt đó là ánh mắt của người dưới nhìn lên, còn mang theo cảm giác không dám vượt quá giới hạn, không dám mơ mộng xa xôi hơn.
“Nhiếp chính vương điện hạ cười gì vậy?" Lời này là do Đại hoàng tử Long Chiêu hỏi. Tuy hắn coi thường Lạc Tử Dạ, nhưng hắn cũng không tán đồng cách làm và hành vi ngang nhiên cãi cọ với Lạc Tử Dạ của Hoàng muội, nhất là khi hiện giờ họ đang ở trên đất nước người ta. Vì vậy thấy Phượng Vô Trù cười như thế, hắn nhanh chóng tiếp lời, muốn đánh lạc hướng sang chủ đề khác!
Phượng Vô Trù liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái, nét mặt vẫn ngạo mạn như cũ, ánh mắt nhìn nàng lại như đang nhìn một con lợn ngu ngốc. Một ánh mắt mang tính sỉ nhục như thế này lại khiến máu lửa trong người Lạc Tử Dạ trào dâng. Sau đó, hắn hơi nghếch cái cằm cao ngạo của mình lên, trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ một cái, nói từng chữ một: “Đã là sủng vật của cô, ngày hôm nay Cô sẽ dạy ngươi một câu nói!"
sủng vật ư? Không ít đại thần ở trong điện đều biết trận đại chiến vừa rồi của Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ ở ngoài đại điện, vì thế họ cũng hoàn toàn có thể hiểu được câu này. Nhưng hai vị khách đến từ Long Chiêu thì lại không hiểu lắm! Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lạc Tử Dạ vặn vẹo mất một lúc, cũng không để ý đến câu “sủng vật luận" cùng với ánh mắt nhìn mình như nhìn gia súc của hắn mà nghiến răng nói: “Sẵn lòng lắng nghe!" Ngược lại, nàng cũng muốn biết, rốt cuộc hắn có thể nói ra câu nào ghê gớm! Nàng vừa dứt lời, chiếc ly trong tay Phượng Vô Trù đột ngột bắn mạnh ra!
Một tiếng “ầm" cực lớn vang lên, chiếc bàn trước mặt Tam công chúa Long Chiêu bị chiếc ly kia đập mạnh vào, vỡ tan tành tại chỗ! Mọi người đều giật mình hoảng sợ, không hiểu ý tứ trong hành động của hắn! Sau đó, họ lại thấy ánh mắt ngạo mạn của hắn mang theo vẻ khinh bỉ và coi thường nhìn sang. Nhưng dù có nhìn sang bên đó thì hắn cũng vẫn không nhìn thẳng cô Tam công chúa kia như trước. Giọng nói ngông cuồng ngạo nghễ kèm theo sắc mặt không kiên nhẫn của hắn vang vọng trong đại điện. Mà tất cả âm thanh đều dùng khí thế ép người dồn về phía Tam công chúa: “Danh tiếng và công tích của Lạc Tử Dạ, đến lượt người được phép bình phẩm sao? Ngươi là cái thứ gì? Ngươi mà cũng xứng à?!"
Hắn vừa dứt lời, cả đại điện đều chìm trong tĩnh lặng. Sắc mặt cô Tam công chúa kia trắng bệch ra! Lúc này không có câu từ nào càng phũ phàng, vả mặt hơn câu nói này được nữa. Chính xác, Lạc Tử Dạ như thế nào căn bản chẳng liên quan gì đến nàng ta. Nàng ta cũng không có tư cách xen vào. Mà lời này của Phượng Vô Trù, cùng với vẻ mặt khinh miệt của hắn, cũng hoàn toàn khiến nàng ta rơi xuống địa ngục! Hắn như muốn nói rằng, Lạc Tử Dạ như thế nào, nàng ta không xứng để xen vào, càng không xứng để nhắc đến!
Lúc này, nét mặt của Đại hoàng tử Long Chiêu kia cũng vô cùng khó coi! Nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ như thể đã tức giận đến mức muốn phẩy tay áo bỏ đi luôn vậy! Cũng không biết vì sao mà hắn vẫn ép mình nhịn xuống, ngồi im không hé răng lời nào!
Lạc Tử Dạ cũng hơi ngạc nhiên nhướng mày, không ngờ tên khốn này còn lên tiếng giúp nàng cơ đấy. Thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây! Thế nhưng, nàng còn chưa kịp vui được bao lâu, đôi mắt ma mị phiếm vẫn vàng của hắn đã bắn về phía nàng, có trêu chọc, cũng như có khinh thường: “Tính nết của Thái tử, vẫn còn cần phải tiến bộ hơn nhiều! Ngươi nên biết rằng, làm sủng vật của cô, nếu ngươi mềm yếu và vô dụng, thì thứ ngươi đánh mất không chỉ là thể diện của ngươi, mà còn có cả thể diện của Cô nữa!".
Mặt nàng đen lại, tính nết của nàng còn cần phải tiến bộ nhiều hơn ư? Tiến bộ đến mức cao ngạo vênh váo như hắn, thì sẽ không làm lão nhân gia hắn mất mặt sao? Hơn nữa, có phải hắn quên rồi không: “Nhiếp chính vương điện hạ, nếu bản Thái tử không nhớ nhầm thì khởi nguồn của chuyện này hình như là do chính ngài gây ra mà!" Câu này nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra! “Ừm!" Hắn gật đầu, sau đó cầm bầu rượu lên rót ra ly, rồi lại chậm rãi không mấy bận tâm nhìn nàng một cái. Hắn ưu nhã mà ung dung cầm chiếc ly lên một cách lạnh lùng, quay đầu nhìn nàng đồng thời nhấp ngụm rượu: “Chẳng qua Cô muốn thăm dò tư chất của ngươi thôi. Ai ngờ ngươi lại ngu ngốc quá!"
Sắc mặt Lạc Tử Dạ xanh mét, có cảm giác kích động như muốn lôi thẳng hắn ra ngoài mà độc chiến một trận cho hả giận! Cuối cùng, đột nhiên nàng thay đổi suy nghĩ, nhớ đến vừa rồi đối phương dạy nàng cách đối phó với Tam công chúa Long Chiểu, áp dụng rất kịp thời đúng lúc, cười nói với vẻ mặt lạnh lùng không sợ chết: “Tư chất của bản Thái tử đến lượt người bình luận, bàn tán sao? Ngươi là cái what?"
Trong lòng nàng thầm hiểu rõ, đại khái là cô công chúa này thích tên Phượng Vô Trù kia rồi, vì muốn thể hiện tầm nhìn và sự can đảm của mình cùng với tài trí mưu mô của công chúa một nước, nên mới lôi Lạc Tử Dạ nàng ra để “khai đao" đây mà!
Trên thế gian này luôn có loại người tự cho mình là vầng thái dương, sáng lòa chói mắt, đứng trên tất chín tầng mây, lại thích dùng vầng sáng nóng trực của mình đi thiêu đốt người khác, để tuyên bố với người đời rằng, mình độc nhất vô nhị như thế nào, khác với mọi người ra sao, không ai có thể vượt qua, có thể mạo phạm.
Hiển nhiên, vị công chúa này cũng chính là một ví dụ điển hình trong số đó!
Lạc Tử Dạ liếc nàng ta một cái, đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, ngang nhiên đánh mắt đưa tình với nàng ta không chút e dè trước mặt mọi người. Sau đó, nàng phe phẩy cây quạt trong tay mình, nói với vẻ cà lơ: “Công chúa nói vậy là sai rồi, trên thế gian này có hàng nghìn hàng vạn cô gái tốt, cũng không ít người có trình độ, tầm nhìn cao! Có điều, nếu công chúa đã tự nói mình chỉ là một cô gái bình thường, trong lời nói có biểu hiện mình nói sai cũng rất dễ hiểu, đương nhiên bản Thái tử cũng rất sẵn lòng bỏ qua cho cô. Dù sao, trên đời này có rất nhiều thục nữ danh giá có tu dưỡng tốt, nhưng cũng không thiếu những ả đàn bà ngực to óc nhỏ, kiến thức nông cạn, không biết lễ nghĩa. Bản Thái tử là người rộng lượng, hẳn phải nên dùng ánh mắt khoan dụng để đối đãi rồi, đúng không?"
Nghe nàng nói vậy, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ! Không ít đại thần đều nhìn về phía Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, Thái tử học được cách chửi người ta mà không dùng ngôn từ tục tĩu từ bao giờ vậy? Hơn nữa, một bên thì châm chọc công chúa nhà người ta là ả đàn bà không biết lễ nghĩa, kiến thức nông cạn, ngực to óc nhỏ, một bên thì sơn son thếp vàng lên mặt mình, tự nhận mình là người bao dung rộng lượng... “Ngươi!" Hiển nhiên từ trước đến nay Tam công chúa Long Chiêu chưa từng bị sỉ nhục thế này bao giờ! Nàng ta vỗ bộp một cái xuống bàn rồi đứng vụt dậy!
Mà lúc đứng dậy, vì quá tức giận, quá phẫn nộ, quá vội vàng, nàng ta còn không cẩn thận đạp luôn vào gấu váy của mình! Cả người nàng ta nghiêng ngả lảo đảo một cái, may mà Đại hoàng tử Long Chiêu nhanh chóng quay đầu qua, đưa tay ra đỡ lấy nàng ta nên nàng ta mới không bị ngã cả người lẫn bàn trước mặt mọi người! Nhưng thể diện thì đã bị phá hỏng đến quá nửa. Nàng ta nghiến răng nhíu mày, hung dữ trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ, tức đến mức sắc mặt tái mét! Nhưng nàng ta tức giận như vậy, dường như chẳng tạo thành ảnh hưởng gì lớn đối với Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ lại phe phẩy cây quạt của mình, như cười như không nói: “Ta hả? Bản Thái tử làm sao? Bản Thái tử là đàn ông, không đấu võ mồm với công chúa. Chỉ muốn khuyến công chúa một câu, nếu ngươi muốn làm vầng thái dương, thì cứ yên tâm treo giữa không trung chiếu sáng nhân gian đi, thế nào cũng có người yêu thích những vật tỏa sáng bốn phía sẽ thích thú dáng vẻ này của cô. Nhưng đừng hy vọng ai cũng phải đi theo vầng sáng của cô, cúi đầu lót đường để đấy cô lên vị trí cao nhất! Muốn chứng minh chính mình, thì đề cao bản thân mình là đủ rồi, đừng có tùy tiện bình phẩm, hoa tay múa chân với người khác, hiểu chưa?"
Giờ thì cô Tam công chúa kia đã tức đến run hết cả người! Nhưng nàng ta cũng không phải dạng người dễ đối phó. Nàng ta giận dữ nhìn Lạc Tử Dạ một lúc lâu, rồi đột nhiên mỉm cười nói: “Thái tử nặng lời rồi, trước giờ bản công chúa chưa từng nghĩ đến chuyện làm vầng thái dương hay gì cả. Bất cứ một hành vi nào của bản công chúa, cũng đều là vì Long Chiêu, tuyệt đối không hề có chút ý đồ riêng nào. Nếu thực sự đã nói sai điều gì, thì mong Thái tử lượng thứ. Có điều, Thái tử vì không nhận được san hô máu mà trách móc nước ta, phong độ như vậy thực sự khiến bản công chúa phải thán phục!"
Nghe nàng ta nói vậy, Lạc Tử Dạ suýt nữa cũng phải vỗ tay khen nàng ta nói hay! Nói hay như thế cơ mà! Ý của nàng ta chính là nói, bản thân nàng ta là một công chúa vĩ đại như thế, tất cả những chuyện nàng ta làm đều là vì quốc gia của nàng ta, hoàn toàn không mang chút ý đồ riêng nào, không hề muốn tự đề cao mình, cũng chẳng muốn phô trương chính mình, hoàn toàn là vì Long Chiêu. Mà ngược lại, thấy mình là Thái tử một nước, vì lợi ích cá nhân mà không thèm để ý đến tình hữu nghị giữa hai nước, vì không nhận được san hô máu mà ngang nhiên chất vấn như vậy!
Nói hết những lời này, cô Tam công chúa kia sẽ thành một cân nữ anh hùng lòng mang quốc gia, đầy bụng nhân nghĩa. Lạc Tử Dạ nàng lại trở thành một kẻ tiểu nhân kiến thức hạn hẹp, chỉ vì lợi ích cá nhân, trong đầu chỉ nghĩ đến ích lợi của mình mà thôi.
Lạc Tử Dạ gật đầu, mặt lộ vẻ vô cùng cảm thán, định trái lương tâm “khen ngợi" phẩm chất đạo đức cao thượng của vị công chúa này, cũng nhận tiện giao đấu với nàng ta một phen, tìm ra ngọn nguồn câu chuyện để lột lớp vỏ giả dối kia xuống. Dù sao, bản lĩnh khác thì nàng không có nhiều, chứ còn bản lĩnh ngụy biện mà nàng học từ đồng bọn Yêu Nghiệt thì vô cùng mạnh mẽ. Nàng còn đang muốn nói tiếp, thì đúng lúc này, một tràng cười to truyền từ trong điện ra.
Vào thời điểm này mà dám cười không kiêng nể gì như thế, thì trừ Phượng Vô Trù ra, trong thiên hạ cũng không có người thứ hai dám làm. Nụ cười này ngược lại cũng nhắc nhở Lạc Tử Dạ, hiện giờ điều nàng nên làm chẳng phải là nên gắng tỏ ra sợ hãi, đóng giả heo ăn thịt hổ, nếu có thể thì cũng giải thoát mình khỏi vòng xoáy tranh quyền đoạt lực này hay sao? Lúc này còn tranh chấp với người khác, cho dù có cãi thắng đi chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng vẫn bất lợi với nàng!
Vì thế, nàng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Phượng Vô Trù một cái, nhìn xem hắn cười cái gì. Phải biết rằng, người khởi xướng ra chuyện này chính là hắn! Mà não nàng cũng tàn rồi nên mới tranh cãi với cô công chúa kia lâu như vậy, quên béng luôn cả tên đầu sỏ kia! Có điều, tuy hắn là đầu sỏ, nhưng hắn vẫn rất đẹp trai. Chỉ tiếc là bên trong dung mạo cuồng bá đó lại là lòng dạ ác độc, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng bám riết lấy nàng không thôi, thật đúng là con người chẳng có ai toàn vẹn...
Nàng nhìn sang, ánh mắt cô Tam công chúa Long Chiêu kia cũng cùng nhìn sang! Hô hấp của cô công chúa kia lại như thoáng ngừng lại, chăm chú nhìn Phượng Vô Trù. Ánh mắt đó là ánh mắt của người dưới nhìn lên, còn mang theo cảm giác không dám vượt quá giới hạn, không dám mơ mộng xa xôi hơn.
“Nhiếp chính vương điện hạ cười gì vậy?" Lời này là do Đại hoàng tử Long Chiêu hỏi. Tuy hắn coi thường Lạc Tử Dạ, nhưng hắn cũng không tán đồng cách làm và hành vi ngang nhiên cãi cọ với Lạc Tử Dạ của Hoàng muội, nhất là khi hiện giờ họ đang ở trên đất nước người ta. Vì vậy thấy Phượng Vô Trù cười như thế, hắn nhanh chóng tiếp lời, muốn đánh lạc hướng sang chủ đề khác!
Phượng Vô Trù liếc nhìn Lạc Tử Dạ một cái, nét mặt vẫn ngạo mạn như cũ, ánh mắt nhìn nàng lại như đang nhìn một con lợn ngu ngốc. Một ánh mắt mang tính sỉ nhục như thế này lại khiến máu lửa trong người Lạc Tử Dạ trào dâng. Sau đó, hắn hơi nghếch cái cằm cao ngạo của mình lên, trừng mắt nhìn Lạc Tử Dạ một cái, nói từng chữ một: “Đã là sủng vật của cô, ngày hôm nay Cô sẽ dạy ngươi một câu nói!"
sủng vật ư? Không ít đại thần ở trong điện đều biết trận đại chiến vừa rồi của Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ ở ngoài đại điện, vì thế họ cũng hoàn toàn có thể hiểu được câu này. Nhưng hai vị khách đến từ Long Chiêu thì lại không hiểu lắm! Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lạc Tử Dạ vặn vẹo mất một lúc, cũng không để ý đến câu “sủng vật luận" cùng với ánh mắt nhìn mình như nhìn gia súc của hắn mà nghiến răng nói: “Sẵn lòng lắng nghe!" Ngược lại, nàng cũng muốn biết, rốt cuộc hắn có thể nói ra câu nào ghê gớm! Nàng vừa dứt lời, chiếc ly trong tay Phượng Vô Trù đột ngột bắn mạnh ra!
Một tiếng “ầm" cực lớn vang lên, chiếc bàn trước mặt Tam công chúa Long Chiêu bị chiếc ly kia đập mạnh vào, vỡ tan tành tại chỗ! Mọi người đều giật mình hoảng sợ, không hiểu ý tứ trong hành động của hắn! Sau đó, họ lại thấy ánh mắt ngạo mạn của hắn mang theo vẻ khinh bỉ và coi thường nhìn sang. Nhưng dù có nhìn sang bên đó thì hắn cũng vẫn không nhìn thẳng cô Tam công chúa kia như trước. Giọng nói ngông cuồng ngạo nghễ kèm theo sắc mặt không kiên nhẫn của hắn vang vọng trong đại điện. Mà tất cả âm thanh đều dùng khí thế ép người dồn về phía Tam công chúa: “Danh tiếng và công tích của Lạc Tử Dạ, đến lượt người được phép bình phẩm sao? Ngươi là cái thứ gì? Ngươi mà cũng xứng à?!"
Hắn vừa dứt lời, cả đại điện đều chìm trong tĩnh lặng. Sắc mặt cô Tam công chúa kia trắng bệch ra! Lúc này không có câu từ nào càng phũ phàng, vả mặt hơn câu nói này được nữa. Chính xác, Lạc Tử Dạ như thế nào căn bản chẳng liên quan gì đến nàng ta. Nàng ta cũng không có tư cách xen vào. Mà lời này của Phượng Vô Trù, cùng với vẻ mặt khinh miệt của hắn, cũng hoàn toàn khiến nàng ta rơi xuống địa ngục! Hắn như muốn nói rằng, Lạc Tử Dạ như thế nào, nàng ta không xứng để xen vào, càng không xứng để nhắc đến!
Lúc này, nét mặt của Đại hoàng tử Long Chiêu kia cũng vô cùng khó coi! Nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ như thể đã tức giận đến mức muốn phẩy tay áo bỏ đi luôn vậy! Cũng không biết vì sao mà hắn vẫn ép mình nhịn xuống, ngồi im không hé răng lời nào!
Lạc Tử Dạ cũng hơi ngạc nhiên nhướng mày, không ngờ tên khốn này còn lên tiếng giúp nàng cơ đấy. Thật đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây! Thế nhưng, nàng còn chưa kịp vui được bao lâu, đôi mắt ma mị phiếm vẫn vàng của hắn đã bắn về phía nàng, có trêu chọc, cũng như có khinh thường: “Tính nết của Thái tử, vẫn còn cần phải tiến bộ hơn nhiều! Ngươi nên biết rằng, làm sủng vật của cô, nếu ngươi mềm yếu và vô dụng, thì thứ ngươi đánh mất không chỉ là thể diện của ngươi, mà còn có cả thể diện của Cô nữa!".
Mặt nàng đen lại, tính nết của nàng còn cần phải tiến bộ nhiều hơn ư? Tiến bộ đến mức cao ngạo vênh váo như hắn, thì sẽ không làm lão nhân gia hắn mất mặt sao? Hơn nữa, có phải hắn quên rồi không: “Nhiếp chính vương điện hạ, nếu bản Thái tử không nhớ nhầm thì khởi nguồn của chuyện này hình như là do chính ngài gây ra mà!" Câu này nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra! “Ừm!" Hắn gật đầu, sau đó cầm bầu rượu lên rót ra ly, rồi lại chậm rãi không mấy bận tâm nhìn nàng một cái. Hắn ưu nhã mà ung dung cầm chiếc ly lên một cách lạnh lùng, quay đầu nhìn nàng đồng thời nhấp ngụm rượu: “Chẳng qua Cô muốn thăm dò tư chất của ngươi thôi. Ai ngờ ngươi lại ngu ngốc quá!"
Sắc mặt Lạc Tử Dạ xanh mét, có cảm giác kích động như muốn lôi thẳng hắn ra ngoài mà độc chiến một trận cho hả giận! Cuối cùng, đột nhiên nàng thay đổi suy nghĩ, nhớ đến vừa rồi đối phương dạy nàng cách đối phó với Tam công chúa Long Chiểu, áp dụng rất kịp thời đúng lúc, cười nói với vẻ mặt lạnh lùng không sợ chết: “Tư chất của bản Thái tử đến lượt người bình luận, bàn tán sao? Ngươi là cái what?"
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn