Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 77: Nàng không cần yêu, ta yêu nàng là đủ rồi

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 77: Nàng không cần yêu, ta yêu nàng là đủ rồi

Diệt vừa đi, khóe môi của người đang đứng dưới tán cây lê bỗng cong lên, người mình hiểu rõ nhất, đương nhiên là đối thủ của mình, hôn sự này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang chờ hắn ra tay, mục đích, đương nhiên là muốn xem thực lực của Bách Lý Kinh Hồng hắn! Nhưng mà, hắn sẽ ngu ngốc trúng kế như vậy sao?

Hơn nữa, hôn sự này vốn là… Ha, chỉ có thể nói, hắn quá hiểu Hoàng Phủ Hoài Hàn mà thôi…

Sức khỏe của Hoàng Phủ Dật hồi phục rất nhanh, dưới sự chăm sóc của Quân Lâm Uyên, không bao lâu sau hắn đã bình phục. Hôn lễ đang được gấp rút chuẩn bị như nước sôi lửa bỏng, mà Tô Cẩm Bình đã bị giam lỏng suốt năm ngày!

Trong năm ngày này, nàng đã phát hiện ra thời điểm có thể đột phá vòng vây của vệ binh ngoài cửa, khoảng bốn năm giờ sáng, là lúc bọn họ buồn ngủ nhất, ở phía Tây có thể sẽ mở được một lối đi nhỏ, nhưng có rất nhiều người, nàng mà ra tay, sẽ kinh động đến những người khác. Tuy một mình nàng thì có thể chắc chắn chạy thoát khỏi nơi này, nhưng nàng đi rồi, Thiển Ức phải làm sao bây giờ?

Người ở vườn lê kia cũng không hề xuất đầu lộ diện, mấy ngày nay, nàng không qua đó được, hắn cũng không thèm tới tìm nàng, nhớ mấy ngày hôm trước, nàng còn xoa đầu hắn nói quét sân xong sẽ quay lại, vậy mà giờ lại có cảm giác như đã trôi qua tới mấy đời. Mẹ kiếp, chẳng lẽ đây là ‘một ngày không gặp tựa ba thu’ trong truyền thuyết sao?! Phì phì!!! Nàng đang nghĩ linh tinh cái gì thế?!

Đứng bên cửa sổ nhìn đám thị vệ chướng mắt kia, nàng hít sâu vài hơi, rồi thầm trấn an mình, nàng là phụ nữ có thai, không thể nổi giận, nhất định không thể nổi giận bừa bãi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đứa bé. Cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn kia, đúng là thèm ăn đòn mà, hắn lao tâm khổ tứ như vậy, là vì muốn gả nàng cho Hoàng Phủ Dật sao? Nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như thế!

Thiển Ức hơi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, nếu người thật sự phải gả cho Dật Vương điện hạ, thì cô gia phải làm sao bây giờ?" Còn tiểu tiểu công tử hay tiểu tiểu thư đó phải làm sao bây giờ?" Tiểu thư đã nói với cô rằng Dật Vương điện hạ không để ý, nhưng cô gia thì sao? Chắc Dật Vương điện hạ không đến mức không để ý cả cô gia, để cho tiểu thư đưa cô gia theo, gả về Dật Vương phủ chứ?

“Ta không thể gả cho Hoàng Phủ Dật!" Nàng kiên định đáp, giọng nói còn có vẻ không cho phép người khác xen vào. “Yêu Nghiệt" nàng tuyệt đối không phải là người để mặc cho người khác sắp xếp, hôn sự của nàng, cũng không cho phép Hoàng Phủ Hoài Hàn hoa chân múa tay can thiệp!

“Nhưng mà…" nhưng mà tình hình đã đến nước này rồi, cô còn tưởng rằng dù sao cô gia cũng là Tam Hoàng tử Nam Nhạc, dù là con tin, thì Đông Lăng cũng sẽ không làm gì ngài ấy, nếu đứng ra nói một câu có lẽ sẽ cứu vãn được tình thế. Nhưng mà ngài ấy lại chẳng hề truyền đến một chút tin tức nào, không biết rốt cuộc ngài ấy có dự tính gì.

“Em yên tâm, ta vẫn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như bề ngoài!" Đột nhiên, nàng như nhớ ra gì đó, quay lại nhìn Thiển Ức, mặt đầy vẻ chân thành nói: “Thiển Ức, đột nhiên ta nhớ ra một việc rất nghiêm trọng!"

“Dạ? Chuyện gì ạ?" Thiển Ức chưa từng thấy nét mặt chân thành này của nàng bao giờ, nên bất giác cũng hơi căng thẳng.

Một tiếng kêu thê lương vang lên: “Bổng lộc tháng này của hai chúng ta, có phải là chưa lĩnh không?"

“…" Trong khoảnh khắc, gáy Thiển Ức phủ đầy sọc đen, giờ là lúc nào rồi mà tiểu thư còn nghĩ đến mấy chuyện này chứ: “Cái đó… hình như là chưa lĩnh, vì cung Cảnh Nhân bây giờ nội bất xuất, ngoại bất nhập, vì thế không chỉ chúng ta chưa lĩnh, mà cả các cung nữ khác trong viện này cũng chưa lĩnh ạ!"

Vì thế, cô nàng nào đó liền tức đến xanh mặt, bước nhanh vài bước tới cửa. Cánh cửa kia đã bị khóa lại, mấy ngày nay cơm nước đều được đưa qua cửa sổ vào trong. Tô Cẩm Bình tung người đá một cước, cánh cửa lập tức như diều đứt dây, bay vút ra xa.

Sau đó, một cô gái mặc y phục cung nữ màu vàng, tóc tai tán loạn như người điên lao vọt ra, không nói năng gì, đi thẳng về phía cửa.

Vài thị vệ vội vàng ngăn nàng lại: “Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng nói, trước khi hôn lễ hoàn thành, cô không thể rời khỏi đây nửa bước!"

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tiến đến trước mặt hắn, tiếp theo, một tiếng hét như xé không gian phun ra từ đôi môi anh đào xinh xắn ấy, sắc mặt cô nàng nào đó đã giận dữ đến đỏ bừng lên: “Ngươi có biết ta ra ngoài có việc gì không? Đây là việc quan trọng hơn cả tính mạng người ta! Ngươi biết không? Biết không hả?"

Trưởng thị vệ bị nàng hét cũng váng cả đầu, ngẩn người hỏi: “Có chuyện gì?"

“Bổng lộc tháng này của bà đây còn chưa lĩnh! Ngươi có biết bổng lộc là gì không? Là tiền, tiền đấy! Tiền có ý nghĩa thế nào ngươi đã hiểu chưa? Tiền chính là bổng lộc!!!" Nàng tuôn ra một tràng lộn xộn khiến chính mình cũng mơ mơ hồ hồ luôn: “Tóm lại, là ngươi mau tránh ra cho bà, ai dám cản trở bà đi lĩnh bổng lộc, bà đây sẽ liều mạng với kẻ đó!"

Câu nói cuối cùng vừa chấm dứt, cả cung Cảnh Nhân lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt dữ tợn của cô nàng nào đó, chỉ thấy đôi mày liễu của nàng nhướng lên, bộ dạng vô cùng giận dữ, mắt đầy vẻ sốt ruột, tóc tai hỗn loạn, còn kinh khủng hơn cả người chạy từ trong trại thương điên ra!

Không ít người thầm cảm thán trong lòng, đây là cô gái mà Dật Vương điện hạ bất chấp sự tức giận của Hoàng thượng cũng muốn cưới nàng bằng được hay sao? Khẩu vị của Dật Vương điện hạ quả nhiên không phải người bình thường có thể hiểu được!

Thiển Ức đưa tay lên ôm trán, có cảm giác muốn tự đào lỗ chôn mình luôn cho xong! Tiểu thư thật đúng là, quá mất mặt, khiến nha hoàn như cô cũng không có thể diện mà đi gặp người khác nữa!

“Khụ khụ này, chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, ta…"

“Cái gì mà không phải chuyện lớn chứ? Trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn tiền bạc hay sao?" Nàng lại gào lên: “Tốt nhất là ngươi tránh ra ngay lập tức cho ta, bây giờ ta phải đi gặp Hoàng thượng, hắn thân là Hoàng đế một nước, lại đi thiếu bổng lộc của một cung nữ, thật quá đáng ghét mà!" Cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn chết băm chết vằm đó, lại có thể làm cái chuyện giảm hết giá trị con người như vậy, hắn nhất định sẽ bị quả báo!!!

Thị vệ canh cửa lau mồ hôi lạnh vì sự to gan của nàng, Hoàng thượng mà thiếu bổng lộc của cung nữ à? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được: “Chuyện đó, Tô Cẩm Bình này, gần đây trong cung đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho Dật Vương điện hạ, vì điện hạ còn chưa khỏi bệnh, nên hôn lễ này đều do Hoàng thượng tự xử lý, phủ Nội vụ gần đây đều bận cuống cuồng vì việc này mà. Vì thế, bổng lộc tháng này của toàn bộ cung nhân trong Hoàng cung đều chưa phát, tổng quản phủ Nội vụ đã thông báo xuống dưới, nói là sau khi xử lý xong hôn lễ của Dật Vương điện hạ, nhất định sẽ phát bù cho chúng ta!"

“Thật sao?" Tô Cẩm Bình nghi hoặc nhìn y, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hoài nghi!

“Thật mà!" Y đưa tay lau mồ hôi trên trán, không thể nói được câu gì: “Không tin cô cứ hỏi họ đi!" Nói xong, y chỉ tay về phía đám thị vệ.

Đám thị vệ còn đang mải há hốc mồm, không kịp phản ứng!

Trưởng thị vệ tức giận gào lên: “Ta đang hỏi các ngươi đấy!"

Đám thị vệ ngẩn người, rồi chợt giật mình đáp: “A, đúng thế, đúng thế, đều chưa được phát mà. Tính ra thì hôn lễ của Dật Vương điện hạ là ngày mùng năm, sau khi xong hết mọi chuyện, thu dọn này nọ, chắc tầm mùng tám sẽ được lĩnh bổng lộc thôi!" Đáp xong, chính y cũng thấy bội phục trưởng thị vệ, trong tình huống này mà có thế phản ứng nhanh như vậy, lại còn mặt không đổi sắc đối đáp với cô nàng điên khùng kia nữa chứ! Đúng là khiến người ta phải quỳ gối bái phục!

Vì vậy, Tô Cẩm Bình dần bình tĩnh hơn. Nếu tất cả đều chưa được phát, thì cũng không phải chuyện gì lớn! Nàng vỗ nhẹ vào ngực mình: “Thế thì ta yên tâm rồi, đúng là làm ta sợ chết đi được!" Nói xong lại quay vào phòng, để lại cả đám thị vệ đứng chết lặng, ngẩn người nhìn theo bóng lưng nàng. Nét mặt của họ lúc này, y như vừa bị người ta lôi ra ngoài đánh cho trăm ngàn gậy vậy!

Thiển Ức lau mồ hôi trán, đang định quay về phòng cùng Tô Cẩm Bình, thì Tiểu Lâm tử đưa đám cung nhân đến nói: “Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng truyền ngươi yết kiến!"

Chỉ chớp mắt đã hai ngày nữa trôi qua, khắp Hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, mọi người đều biết tân nương sẽ xuất giá từ Hoàng cung, hơn nữa, vài ngày trước, tân nương đã được phong là “Quận chúa Trường Nhạc", được ban thưởng đất phong, để thân phận có thể xứng đôi với Dật Vương điện hạ, nhưng không ai biết rốt cuộc tân nương tử là người nào.

Trong cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình mặc lễ phục tân nương đỏ rực như lửa, ước chừng cũng phải mười sáu lớp, vô cùng nặng nề, đầu bị trâm phượng vàng lục vĩ đè nặng, nhìn vô cùng ung dung, cao quý. Cổ tay áo được thêu hoa văn chìm, là dấu hiệu của Hoàng gia, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn được trang điểm đậm, nên càng xinh đẹp đến ngỡ ngàng!

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng hô hào ầm ĩ: “Dật Vương điện hạ, ngài không thể vào được, ngài vào là điềm xấu!"

“Có gì mà tốt với xấu! Bản vương chỉ muốn vào xem một chút thôi mà!" Giọng nói của hắn đầy vui sướng, hạnh phúc, chỉ chốc lát sau, người đàn ông tuấn tú, thanh cao, sáng sủa đó đã xuất hiện trong phòng, cũng y phục đỏ rực, dây buộc tóc đỏ cột cao trên đầu, gương mặt tuấn tú phi phàm, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm Tô Cẩm Bình đến ngây dại.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói được một câu: “Hôm nay nàng đẹp quá!" Câu này hắn nói rất thật lòng, trước giờ Tô Cẩm Bình đều mặc y phục cung nữ màu vàng, tóc cũng chỉ búi kiểu đơn giản nhất, tuy nàng có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng chưa từng khiến người ta thấy kinh diễm như hôm nay!

Tô Cẩm Bình chỉ lãnh đạm nhìn lại hắn, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không đoán ra nàng đang nghĩ gì. Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Thương Địch, Hoàng Phủ Vũ cùng vui vẻ chạy vào: “Tiểu Cửu, tên nhóc nhà đệ vội vàng thế cơ à? Sắp rước nàng về ngay bây giờ rồi mà còn vội vàng xông vào đây nữa!"

Ba người vừa vào, nhìn Tô Cẩm Bình đang ngồi ngay ngắn ở bàn trang điểm cũng thoáng giật mình! Sau một giây ngẩn người, Hoàng Phủ Dạ khẽ nhếch đôi môi anh đào lên cười khẽ, giấu đi vẻ đau đớn trong đáy mắt: “Tiểu Cẩm Cẩm, chúc mừng nàng!"

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình cũng chỉ ngồi im, không nói gì.

“Ồn ào cái gì thế?" Một giọng nói lạnh như băng vang lên, chính là người chủ hôn hôm nay, Hoàng Phủ Hoài Hàn. Lần này thì ma ma đang sửa soạn cho Tô Cẩm Bình cùng với quan Tư Nghi cũng sợ trắng mặt, theo tục lệ trước lúc thành thân mà tân lang vào phòng tân nương là điềm xấu, nhưng lần này còn nhiều người kéo đến như vậy, mà ngay cả Hoàng thượng cũng tới, khiến họ không dám cất tiếng can ngăn nữa.

Quân Lâm Uyên cũng tới, hai người đảo mắt vào trong phòng, khi nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong mắt họ không phải là kinh diễm, mà là kinh sợ! Hoàn toàn không thể ngờ được khi cô gái này ăn mặc trang điểm lên lại đẹp đến như thế!

“Sao hả? Còn sợ trẫm lừa đệ sao? Muốn đích thân tới kiểm tra hả?" Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo nụ cười đầy sủng ái.

Mặt Hoàng Phủ Dật đỏ lên, đáp: “Thần đệ không dám ạ!"

Hắn ta đặt một bàn tay lên vai hắn, nói đầy thâm ý: “Tiểu Cửu, cưới vợ rồi, sau này đừng sống như trước nữa, bớt tùy hứng đi, nên suy nghĩ về trách nhiệm của mình một chút."

Vừa nghe thấy những lời này, Hoàng Phủ Dạ nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, nhưng nhìn quanh một lúc lâu cũng không phát hiện ra không ổn ở chỗ nào. Tô Cẩm Bình ngồi bên bàn trang điểm chỉ cúi đầu nghịch nghịch móng tay mình, đôi mắt phượng chứa đầy cảm xúc phức tạp.

“Hoàng huynh, thần đệ hiểu rồi ạ!" Hoàng Phủ Dật nghiêm túc đáp lời.

Hoàng Phủ Vũ liền cười nói: “Được rồi, được rồi, ngày vui thế này, nói mấy chuyện đó làm gì chứ! Mau ra ngoài thôi, để tân nương tử trang điểm sửa soạn rồi còn lên kiệu hoa chứ! Tên nhóc Tiểu Cửu này đã sắp nôn nóng muốn chết rồi, mấy người còn đứng đây mà nói hươu nói vượn!"

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, Hoàng Phủ Thương Địch cười nói: “Mau lên mau lên, mau ra ngoài thôi, hôm nay là ngày vui lớn mà chúng ta chạy cả vào đây thật sự là điềm xấu đấy!"

“Ha ha… Cả hai vị chân long thiên tử đều vào đây rồi còn có điềm xấu gì được chứ!" Mấy lời này là Hoàng Phủ Dạ nói, giọng nói hoa lệ, thanh nhã, nhưng lại mang theo ba phần ý cười, có vẻ hơi gượng ép. Nếu hắn cũng có thể kiên trì như Dật, quỳ trước cửa vài ngày, có lẽ hôm nay người cưới nàng sẽ là hắn!

“Đi! Đi thôi!" Hoàng Phủ Dật bị các Hoàng huynh nhà mình lôi ra ngoài, cửa phòng đóng lại vẫn có tiếng trêu chọc của Hoàng Phủ Vũ vọng vào: “Tiểu Cửu, ánh mắt của đệ cũng không tồi đâu!" Hắn ta vốn còn cảm thấy hơi tiếc cho tên nhóc này, vì ngàn chọn vạn tuyển bao nhiêu năm, cuối cùng lại đi chọn một cung nữ, nhưng không ngờ khi cô gái đó trang điểm lên thì dùng hai chữ “khuynh thành" cũng không đủ để miêu tả nữa!

“Tam Hoàng huynh, huynh đừng trêu đệ nữa mà!" Giọng nói hơi ngượng ngùng của Hoàng Phủ Dật vang lên.

“Ôi chà, tên nhóc này, đệ còn đỏ mặt nữa à?!" Lại một tiếng trêu ghẹo nữa cũng với những tiếng cười giòn giã vang lên.



Tiếng kèn sáo vang lên, một chiếc kiệu tám người khiêng đi ra từ cung Cảnh Nhân, bên hông Hoàng Phủ Dật đeo cây sáo ngọc xanh biếc, khuôn mặt cười tươi như gió xuân bước ra khỏi hoàng cung. Hôm nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời tươi sáng, khiến tâm trạng của tân lang quan càng thêm sung sướng.

Lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không câu nệ quy củ gì nữa, đi bộ cùng Quân Lâm Uyên ra khỏi Hoàng cung, tới phủ Dật Vương chủ trì hôn lễ. Hai Hoàng đế đều đi bộ, dương nhiên Hoàng Phủ Dật không thể cưỡi lên con ngựa cao to kia nữa, cả đám người cứ thế trò chuyện vui vẻ đi về phía phủ Dật Vương…

Mặt đất trải thảm đỏ, hai bên đường đều là dân chúng đứng xem, nhìn cảnh tượng ngàn năm có một này. Thật sự chưa từng thấy vị Thân vương nào thành thân mà phô trương như vậy, hai vị Hoàng đế đi bộ theo đã đủ kỳ lạ rồi, mà kỳ lạ nhất là tân nương tử lại xuất giá từ Hoàng cung! Bao nhiêu năm nay, trừ Công chúa ra, thì không có cô gái nào xuất giá từ hoàng cung nữa, vì thế, hôm nay mọi người đều háo hức tới xem chuyện vui này.

Đến trước cửa phủ Dật Vương, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên bước vào trước, các hỉ nương ở cửa vội chạy tới nói với Hoàng Phủ Dật: “Dật Vương điện hạ, bây giờ ngài phải đá cửa kiệu đi!"

Đá cửa kiệu, chính là ra oai phủ đầu, đây là trình tự thành thân theo quy củ, nhưng Hoàng Phủ Dật lại đẩy hỉ nương ra, đi thẳng tới, vén rèm kiệu lên, kéo tân nương ở trong kiệu ra.

Xung quanh bốn phía vang lên những tiếng hít khí lạnh, ngay cả ra oai phủ đầu cũng không làm, Dật Vương điện hạ yêu Vương phi của ngài ấy đến thế sao?

Hỉ nương ngẩn ra một chút, rồi vội vàng lấy lụa đỏ ra, đưa cho hai người cầm lấy, một đôi tân nhân cùng đi về phía cửa phủ Dật Vương. Tới trước cửa, Hoàng Phủ Dật dừng bước, lạnh lùng nhìn chậu than ở bậc cửa, một lúc lâu sau, đám hạ nhân cũng kịp hiểu ra, vội bước tới bê chậu than cất đi.

Hai người nắm lụa đỏ, bước thẳng vào đại điện. Trong đám người, sắc mặt Thượng Quan Cẩn Duệ phức tạp nhất, người bên ngoài không biết tân nương là ai, nhưng hắn sao có thể không biết. Dù thế nào, Tiểu Cẩm cũng không thể gả cho Hoàng Phủ Dật được, không chỉ vì nàng là vị hôn thê của mình, mà còn vì…

Hắn gập cây quạt trên tay lại, cất ra sau lưng, treo nụ cười máy móc lên mặt, xung quanh có không ít người của hắn đang mai phục, chỉ chờ hắn ra hiệu sẽ tùy cơ mà hành động.

Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi ghế trên, Quân Lâm Uyên ngồi sang một bên. Dù hắn có là Hoàng đế Bắc Minh cao quý, cũng không nhận nổi một lạy cao đường của Hoàng Phủ Dật, nên ngồi lánh sang một bên. Đôi mắt hẹp dài vẫn ung dung nhìn tân nương, vô cùng tò mò không biết dưới lớp khăn hỉ kia là nét mặt thế nào. Tô Cẩm Bình, Dật Vương phi cao quý, món quà lớn này, cô có thích không?

“Nhất bái thiên địa!" Quan Tư Nghi to giọng hô.

Hai người quay về phía cửa, cúi đầu, động tác rất đồng đều, không hề do dự. Lúc này cả Hoàng Phủ Dạ và Quân Lâm Uyên đều hơi kinh ngạc, rõ ràng là nàng thích Bách Lý Kinh Hồng mà? Tại sao còn ngoan ngoãn bái đường thế này?

“Nhị bái cao đường!" Cái cúi đầu này đương nhiên là hướng về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Trên mặt Hoàng Phủ Dật lộ ra nụ cười hạnh phúc, trong nụ cười còn mang theo vẻ cảm kích nữa, hắn cảm ơn Hoàng huynh đã tác thành, cảm ơn trời xanh đã cho hắn và người hắn yêu được ở bên nhau, vì thế, hắn quay người, nghiêm trang cúi đầu bái Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ chớp mắt, Tô Cẩm Bình gả cho Dật, nếu Bách Lý Kinh Hồng có thực lực, thì hôm nay… chắc sẽ phải ra tay chứ? Có điều, dù hắn ta có ra tay, thì hôm nay hắn cũng đã bố trí thiên la địa võng cẩn thận rồi, để cho hắn ta có đi mà không có về! Hành động lần này, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem thực lực của đối phương mạnh mẽ đến mức nào thôi!

“Phu thê giao bái!" Một tiếng hô lảnh lót vang lên, bốn phía xung quanh đều là những tiếng cười nói vui mừng.

Thượng Quan Cẩn Duệ đang định ra hiệu cho thuộc hạ động thủ, nhưng đôi mắt đen láy bất chợt lướt qua đám người, rồi ngẩn ra! Đó là…

Ở cách đó không xa, một người ăn mặc theo kiểu sai vặt đứng lẫn trong đó, nhưng khuôn mặt kia, khuôn mặt kia rõ ràng là… Tô Cẩm Bình! Hắn quay vụt đầu sang nhìn người đang bái đường, Tiểu Cẩm ở đây, vậy cô gái đang bái đường là ai?!

Tô Cẩm Bình mặc quần áo của gã sai vặt, nhìn Hoàng Phủ Dật. Nụ cười trên mặt hắn trong sáng đến tột cùng, trong đôi mắt màu hổ phách đều ánh lên nụ cười hạnh phúc. Nụ cười đó, khiến móng tay Tô Cẩm Bình cắm sâu vào lòng bàn tay! Hoàng Phủ Dật, xin lỗi huynh!

Trong đầu nàng chợt hiện lên chuyện trong đại điện hôm trước, Hoàng Phủ Hoài Hàn phái người gọi nàng tới.

“Tô Cẩm Bình, trẫm muốn ngươi phối hợp với trẫm làm một việc!" Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi trên long ỷ, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tím đậm hoàn toàn không cho nàng được phép nghi ngờ.

“Phối hợp với ngươi lừa Hoàng Phủ Dật à?" Nàng liếc nhìn mấy cô gái đứng bên cạnh, đều rất quen mắt, nàng đã gặp họ trong hội thơ vài ngày trước. Nàng vốn đã cảm thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn không thể đồng ý với lời cầu xin của Hoàng Phủ Dật, tới thời khắc này, rốt cuộc nàng cũng hiểu được tính toán của hắn.

Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi phun ra mấy chữ: “Ngươi rất thông minh." Hắn đoán ngày đó Dật nhất định sẽ xông vào tân phòng, nếu cô nàng này không phối hợp, thì vở kịch này sẽ không thể diễn tiếp được.

Sau đó, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ vào một cô gái mặc xiêm y màu trắng, dung mạo như tranh vẽ, toàn thân toát ra khí chất của dòng dõi thư hương, thân hình cũng không chênh lệch với Tô Cẩm Bình bao nhiêu: “Nàng ấy, là con gái của Đại Tướng quân Uy Vũ, sẽ thay ngươi gả vào phủ Dật Vương!"

“Hoàng thượng, xin thứ cho nô tỳ hỏi câu này, ngài không sợ sau khi Dật Vương điện hạ phát hiện ra chân tướng sự việc sẽ... với ngài sao?" Hoàng Phủ Hoài Hàn, quả nhiên, rất tàn nhẫn, rất ích kỷ. Vì củng cố quyền lực của hoàng thất, vì sự cố chấp với quan niệm môn đăng hộ đối trong lòng hắn, mà hắn gài bẫy cả đệ đệ ruột thịt của mình.

“Việc này không liên quan gì tới ngươi! Ngươi có hai lựa chọn, một là phối hợp với trẫm. Hai, là chết! Tự chọn đi!" Hắn lạnh lùng nói, trong mắt không giấu nổi vẻ chán ghét. Người phụ nữ chết tiệt này, năm lần bảy lượt đối nghịch với mình, nếu không phải vì nàng còn có tác dụng, thì mình đã trừ bỏ nàng từ lâu rồi!

Đương nhiên Tô Cẩm Bình biết hắn đang hù dọa mình, nếu thật sự giết nàng, sẽ không có ai phối hợp với hắn lừa Hoàng Phủ Dật nữa. Cho nên, con đường thứ hai, không phải là chết, mà là làm Dật Vương phi! Nàng không muốn làm Dật Vương phi, cũng không muốn lừa Hoàng Phủ Dật, dù sao đây cũng là hôn nhân của hắn, là chuyện cả đời của hắn, nàng không thể quyết định thay hắn được, nên nhất thời nàng cũng cảm thấy hơi khó xử.

Nhìn sắc mặt của nàng, hắn hiểu ngay Tô Cẩm Bình đã đoán được là mình đang dọa nàng, liền cười lạnh nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi thực sự rất thông minh, nhưng mà, nếu ngươi chọn con đường thứ hai, Thiển Ức sẽ chết, hôm nay quay về, ngươi sẽ không nhìn thấy cô ấy nữa." Ý của những lời này, tức là Thiển Ức đã bị hắn bắt lại.

Tô Cẩm Bình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn quả nhiên quá đê tiện!!! Đây mới là bộ mặt thật của hắn phải không? Quả thật là vừa rồi nàng đã nghĩ đến việc lựa chọn con đường thứ hai, sau đó tìm cơ hội chạy trốn, như vậy nàng sẽ không phải gả cho Hoàng Phủ Dật, mà hắn cũng không cần cưới người hắn không thích. Nhưng Thiển Ức đã bị bắt!!! Trước giờ nàng không hề có nhược điểm, nhưng hiện giờ, Thiển Ức chính là nhược điểm của nàng! Nàng không thể để Thiển Ức xảy ra chuyện gì được, nhưng tình cảm chân thành của Hoàng Phủ Dật dành cho nàng, cũng khiến nàng không thể tàn nhẫn mà quyết tâm được!

Bây giờ nàng có nên nhanh chóng lao về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn, liều chết với hắn một phen không? Trong khi nàng còn đang do dự, thì cô gái mặc áo trắng kia chợt bước ra.

Nhìn Tô Cẩm Bình, nàng ấy không hề vì nàng là cung nữ mà tỏ ra kiêu ngạo chút nào, ngược lại, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia, còn đầy vẻ tôn trọng: “Tô cô nương, từ nét mặt của cô, ta cũng nhận ra được là cô không thích Dật Vương điện hạ. Nhưng từ sau buổi yến tiệc mừng thọ Hoàng thượng lần trước, ta đã ái mộ chàng rồi. Xin cô hãy tin ta, tuy bây giờ người chàng thích không phải là ta, nhưng một ngày nào đó ta nhất định có thể hòa hợp với chàng!" Nói hết câu, hai gò má nàng ấy đã đỏ bừng lên, dù sao, đối với người cổ đại, thì nói được ra thế này đã là cực kỳ khó khăn rồi.

Tô Cẩm Bình nghe nàng ấy nói vậy, cũng đưa mắt nhìn nàng ấy. Tuy mặt nàng ấy hơi thẹn thùng, nhưng mắt lại đầy vẻ kiên nghị, thần sắc còn lộ ra sự thâm tình dành cho Hoàng Phủ Dật, khí chất thanh cao tỏa ra từ người nàng ấy. Có thể dễ dàng nhìn thấy, tuy nàng ấy xuất thân từ nhà tướng, nhưng cũng là một tài nữ! Một lúc lâu sau, Tô Cẩm Bình bỗng nhoẻn miệng cười nói: “Được, ta tin cô!" Hoàng Phủ Dật quá cố chấp với nàng cũng không có lợi cho hắn. Còn cô gái này, không chỉ xuất sắc mà hiếm có nhất là cô ấy có tình cảm sâu đậm dành cho hắn, không màng đến thế tục. Có lẽ, ở bên một cô gái như thế này, mới là tốt nhất cho Hoàng Phủ Dật!

Mục Tử Lăng đứng một bên nổi giận đùng đùng. Ả thích Dật Vương điện hạ, nhưng ả lại cao hơn Tô Cẩm Bình một chút, nên mới phải dâng không cơ hội cho người khác hưởng lợi!

“Mấy ngày này, các vị tiểu thư cứ ở lại Hoàng cung đi!" Hoàng Phủ Hoài Hàn quyết định rất dứt khoát, mục đích của hắn, là vì sợ họ ra ngoài sẽ để lộ kế hoạch của hắn.

...

Nàng thu lại tâm tình, mắt lại lần nữa hướng về phía người kia. Hoàng Phủ Dật, huynh sẽ hạnh phúc đúng không? Cô gái đó, chắc hẳn sẽ khiến huynh hạnh phúc! Lúc ở cung Cảnh Nhân, khi bọn họ vừa rời đi, một cô gái mặc xiêm y giống nàng như đúc mới bước ra, cung kính thi lễ cảm tạ nàng, rồi chùm khăn hỉ bước ra ngoài.

Còn nàng, khó khăn lắm mới có thể trốn khỏi Hoàng cung, vì muốn đích thân tới tham dự hôn lễ này, tự mình thầm chúc phúc cho hắn!

Hai người kia cúi đầu bái xong, quan Tư Nghi liền cao giọng hô: “Lễ hoàn thành, động phòng hoa chúc!"

Hoàng Phủ Dật cầm dải lụa đỏ, muốn đưa nàng vào tân phòng, vài hỉ nương cũng bước tới trái nâng phải đỡ tân nương, nhưng đúng lúc này, một cơn gió tó bỗng nổi lên, chiếc khăn hỉ trên đầu tân nương bị thổi bay đi.

Cả đám người Hoàng Phủ Dạ đều ngẩn người sau cơn gió đó. Cô gái này cũng rất đẹp, cũng mặc y phục giống y hệt Tô Cẩm Bình, nhưng rõ ràng không phải là người bọn họ đã gặp! Trên môi Quân Lâm Uyên lộ ra nụ cười quỷ dị, chuyện kỳ quái cả nửa ngày hôm nay, rốt cuộc cũng đã có câu trả lời. Hắn biết mà, làm sao lúc bái đường Tô Cẩm Bình kia lại không hề phản kháng gì được chứ. Xem ra, hắn đã xem thường Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đứng dậy, nếu phát hiện vào lúc động phòng thì không sao, nhưng hiện giờ ở trước mặt mọi quan khách, nếu ầm ĩ lên sẽ cực kỳ khó coi!

Dải lụa đỏ trên tay Hoàng Phủ Dật rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt, mặt hắn ngỡ ngàng đến không thể tin nổi, cũng không dám tin, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, sắc mặt lại đầy giận dữ, có thất vọng, cũng có tang thương, thê lương và tuyệt vọng: “Vì sao? Vì sao?"

Tân khách ở đây còn chưa kịp hiểu ra sự tình thế nào, chỉ nhìn rõ dung mạo cô gái kia, thì ra chính là Bạch Tịch Nguyệt, con gái của Bạch đại nhân, cũng là tài nữ nổi danh của Đông Lăng. Nhưng phản ứng của Dật Vương điện hạ thế này thì...

“Tiểu Cửu, trẫm..." Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lên tiếng giải thích.

“Thì ra, ngay từ đầu huynh đã không định tác thành cho ta sao?" Nhìn Hoàng huynh mà trước giờ mình luôn kính trọng, trong mắt Hoàng Phủ Dật tràn ngập sự thất vọng.

Hoàng Phủ Dạ bước tới vài bước, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Cửu, chú ý chừng mực!" Hắn cũng hiểu sự phẫn nộ của Tiểu Cửu bây giờ, nhưng dù có phẫn nộ cũng không thể quên thứ bậc quân thần được!

Hoàng Phủ Dật lại như không nghe thấy, lùi dần từng bước về sau, sau đó quay người định chạy đi, lại bị một tiếng quát lạnh lẽo kìm chân lại: “Đứng lại! Đệ định đi đâu?"

Hắn quay lưng về phía hắn ta, xiêm y đỏ rực, sống lưng thẳng tắp như cây tùng: “Ta muốn đi tìm nàng!"

Tô Cẩm Bình ở trong đám người không nhịn được nữa vội bịt miệng mình, trong mắt như có dòng nước nóng sắp trào ra, Hoàng Phủ Dật, thâm tình như vậy, bảo nàng phải đáp lại thế nào đây?! Dù thế nào thì nàng cũng không thể gả cho hắn được, cho nên, chi bằng giải quyết dứt khoát một lần luôn đi. Khi nhìn thấy Bạch Tịch Nguyệt, nàng cảm thấy nàng ấy hợp với hắn hơn mình rất nhiều nên mới hạ quyết tâm làm việc này. Nhưng thời khắc này, nàng không thể không tự hỏi, mình thật sự làm đúng sao?!!!

“Tìm nàng à? Bây giờ đệ đã bái đường với Bạch tiểu thư, đi tìm nàng về, muốn để nàng làm thiếp sao?" Giọng nói lạnh băng đó như một lưỡi đao sắc bén, đâm mạnh vào tim hắn.

Lúc này tân khách mới hiểu ra sự tình, thì ra người mà Dật Vương điện hạ vừa bái đường, không phải người mà ngài ấy muốn cưới! Ánh mắt mọi người đều đảo về phía Bạch Tịch Nguyệt, tò mò không biết nàng đóng vai gì trong chuyện này.

Nghe hắn ta nói vậy, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dật đầy vẻ thống khổ, thân người run lên, giọng nói thanh lạnh cất lên: “Hoàng huynh, vì sao phải ép đệ?! Vì sao?" Vì sao phải ép hắn tới mức này? Hắn vẫn nghĩ rằng mình bé nhất, được sủng ái nhất, không phải luôn như vậy sao? Vì sao hôm nay tất cả đều thay đổi chứ?!

“Vì đệ là người trong Hoàng thất!" Chỉ một câu, nhưng lại vô cùng đanh thép, khiến không ít đại thần phải cúi đầu! Đám cưới trong Hoàng thất, là một trong những công cụ để cân bằng các thế lực trong triều, trong lòng mọi người đều thầm hiểu chuyện này. Nhưng hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn lại nói thẳng điều này ra, chắc hẳn trong lòng đã giận dữ đến cực điểm rồi!

“Ha ha... người trong Hoàng thất à..." Bước chân hắn lảo đảo, vài hạ nhân muốn bước tới đỡ hắn, nhưng còn chưa lại gần, một nhúm máu tươi đã phun ra từ miệng hắn, hòa vào xiêm y đỏ rực, giống như một bông hoa lửa đẹp đến kinh người đang nở rộ! Sau đó, hắn ngã gục xuống, chiếc sáo ngọc bên hông, dường như cũng hiểu được tâm trạng của chủ nhân, vừa chạm vào mặt đất đã vỡ thành hai đoạn...

“Tiểu Cửu!"

“Vương gia!"

Những tiếng kêu sợ hãi vang lên, nơi này hoàn toàn hỗn loạn.

...

Tô Cẩm Bình mất hồn lạc phách quay lại Hoàng cung. Suốt chặng đường, nàng cố kìm nén nước mắt, tự hỏi mình, chuyện này rốt cuộc nên trách ai đây? Tự trách mình à? Thật ra, chính mình cũng là một trong những người bị hại mà, hơn nữa, nàng cũng biết rằng, dù không có nàng, thì sớm muộn gì Hoàng Phủ Dật cũng sẽ bị Hoàng Phủ Hoài Hàn ép phải bước vào con đường này!

Nàng lảo đảo đi vào Hoàng cung, không biết sao, nàng lại cực kỳ muốn gặp người kia. Vào vườn lê, nàng nhìn thấy ngay hắn đang ngồi trong nhà, hai mắt nhắm lại không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Nghe tiếng bước chân của nàng, đôi mắt xám bạc chợt mở ra, hơi kinh ngạc nhìn nàng. Hắn đã đoán trước với tính cách của Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không thể thật sự gả Tô Cẩm Bình cho Hoàng Phủ Dật được, nên mới không ra tay, nhưng nàng thế này là...

“Nàng sao thế?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt nàng còn ánh lên bóng nước, hỏi một câu khiến người nghe như lọt vào sương mù: “Huynh có biết, yêu là gì không?" Tình yêu, rốt cuộc tình yêu là thứ gì, mà có thể ép Hoàng Phủ Dật đến mức đó?!

Nghe nàng hỏi, hắn hơi ngẩn người, yêu là gì? Yêu là một ngày không gặp, tinh thần bỗng ngẩn ngơ, hốt hoảng, như cách xa đến ba mùa thu. Yêu là nếu không được đáp lại, trái tim sẽ đau đến tận xương tủy, đau đến nát lòng. Yêu là vì nụ cười của nàng mà không sợ phải trả giá đắt, cũng muốn dâng hiến cho nàng tất cả. Yêu là rõ ràng có hàng trăm nghìn điều muốn nói, nhưng lại sợ khiến nàng kinh hãi, đành phải giấu dưới đáy lòng thôi. Trong lòng hắn có rất nhiều câu trả lời, nhưng lại không thể nói thành lời được một câu nào, cuối cùng lại nhẹ nhàng đáp: “Ta không biết."

Dứt lời, không chờ nàng phản ứng gì, hắn đã đưa tay ra, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Đừng tự trách mình, không có nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vẫn sẽ làm như thế." Chỉ là sớm hay muộn thôi.

“Ta biết." Nàng rúc vào ngực hắn, nhớ tới hình ảnh Hoàng Phủ Dật ngã xuống vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu, chầm chậm nói: “Nếu yêu mà đau đớn đến tận xương tủy như Hoàng Phủ Dật, thì ta tình nguyện cả đời này không yêu một ai còn hơn!"

Nghe nàng nói vậy, đôi môi mỏng hơi giật giật, rồi lạnh lùng nói một câu, giọng nói băng lạnh đến cực điểm: “Nếu nàng sợ đau, vậy thì nàng không cần phải yêu, để ta yêu nàng là đủ rồi!"
3/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
ẩnn 5 tháng trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại