Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 220: Trẫm sẽ khiến bọn họ ghen tị chết thì thôi

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 220: Trẫm sẽ khiến bọn họ ghen tị chết thì thôi

“Ừ, về rồi!" Trên người còn nguyên bộ đồ đen, khiến cho Nam Cung Cẩm có chút xấu hổ.

“Về là tốt rồi!" Nói xong, hắn nhanh chân bước tới trước mặt nàng, cũng không hỏi nàng ra ngoài làm gì. Cũng không hỏi nàng có muốn giết người kia không, kể cả người kia là cha ruột hắn. Nhưng đối với người kia, hắn chỉ có hận. Bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi ra ngoài cửa: “Đưa nàng đi xem một ít đồ."

Nam Cung Cẩm cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng theo sau hắn. Tuy nói Bách Lý Ngạo Thiên đáng chết, nhưng nàng lại luôn cảm thấy có chút thẹn với hắn.

Theo hắn đi thật lâu, đi qua từng dãy hành lang, sau đó dừng lại! Lúc này, cả người Nam Cung Cẩm đều bị cảnh tượng trước mặt khiến cho kinh ngạc. Phía trên hành lang, có hai chiếc đèn lưu ly bảy màu tách riêng ra, còn lại đều là đèn lưu ly năm màu, thắp sáng toàn bộ mái nhà cong cong, hai bên mái nhà đều là hoa tươi, đủ mọi màu sắc, bảy màu lộng lẫy.

“Đây là…" Nàng mặc dù đã không còn là cô gái trẻ tuổi chỉ cần trông thấy hoa tươi thì sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng cũng luôn có chút mong ước sự lãng mạn của phụ nữ, cho nên vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“Lần trước, chúng ta bị ám sát ở Nam Nhạc, ta đưa nàng một bó hoa, nàng còn nhớ không?" Hắn ngoái đầu hỏi nàng, giọng thản nhiên, nhưng lại dễ nghe như thiên âm.

Nam Cung Cẩm cười nói: “Ta nhớ! Làm sao lại không nhớ được chứ, ta còn nhớ rõ bó hoa đó bị giẫm bẹp, lúc đó ta còn cảm thán một câu, khó có được cơ hội chàng chủ động như thế!"

Chắc chắn là do những lời này của nàng khiến hắn để ý như thế.

“Vì thế mà chàng chuẩn bị một sân lớn như thế này toàn hoa cho ta à?" Nói xong, đột nhiên Nam Cung Cẩm cảm thấy có chút mất hứng.

Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến cho suy nghĩ của nàng tan biến hoàn toàn: “Hoa này, là hoa ta đã tự tay trồng, trong một năm nàng ở Tây Võ đó!"

Lần này, Nam Cung Cẩm im lặng, cắn môi dưới của bản thân, thật lâu cũng không nói nên lời. Vốn nàng chỉ cảm thấy ngạc nhiên, giờ đây lại thành cảm động. Nàng ngập ngừng nói: “Thật ra, chàng không cần như thế, để người làm vườn trồng không phải được rồi sao?"

“Nếu không có thành ý, sao có thể cầu hôn với nàng?" Giọng hắn mang theo ý cười, như khúc nhạc tiên, mờ ảo nhưng êm tai.

Hắn nói xong, nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi tới cuối sân, có một cái hồ đầy hoa sen khắc bằng băng đang nở rộ. Ở trên bờ, đèn lưu ly phản xạ xuống phía dưới, phát ra ánh sáng màu sắc khác nhau, tựa như thu thập hết tất cả các vì sao sáng trong đêm đầy sao lại, rồi thả chúng xuống mặt hồ băng kia, làm mắt nàng mơ màng, cũng phản xạ thành những tia sáng lấp lánh trong mắt nàng.

“Hoa băng này, cũng là chàng tự điêu khắc à?"

Khó trách hôm nay đi vào hoàng thành, hắn liền nói trong cung có việc, nên rời đi trước.

“Không thích à?" Đôi mắt đẹp của hắn nhăn lại, hắn vốn cho là nàng sẽ thích hoa, nhưng hiện tại, trên mặt nàng hắn chỉ thấy được sự cảm động, nhưng không thấy sự vui vẻ.

“Thích lắm!" Cho dù là nàng không thích, có phần tình cảm thật lòng này của hắn, cũng nên thích mới đúng.

Khóe môi hắn nhếch lên, có vẻ thần bí lấy trong tay áo ra một chùm chìa khóa, chùm chìa khóa này được khảm rất nhiều loại bảo thạch, óng ánh vô cùng. Hắn đưa chìa khóa cho nàng: “Đây là chìa khóa quốc khố và tất cả các kho khác trong Dạ Mạc sơn trang, cho nàng, tài sản của ta đã không giữ lại một chút nào, nàng cũng nên có trách nhiệm với ta đấy."

Trong nháy mắt, Nam Cung Cẩm cười đến nỗi chỉ thấy răng, không thấy mắt, nhanh chóng nhận lấy chùm chìa khóa rồi gật đầu: “Ừm! Ta nhất định sẽ có trách nhiệm với chàng, sẽ rất có trách nhiệm!"

“Vui không?" Nói xong, hắn cưng chiều vuốt mũi nàng một cái.

Bỗng nhiên được một khoản tiền khổng lồ, cô gái nào đó hưng phấn bổ nhào vào trong ngực của hắn: “Vui chứ, rất vui là đằng khác! Ha ha ha…" Sao nàng có thể không vui được cơ chứ, nàng thích tiền nhất, cũng có tình cảm của hắn, mỗi một bông hoa ở đây đều là tâm huyết của hắn.

“Thích nhất, vẫn là tiền." Hắn vô lực phát hiện ra một sự thật, thậm chí hắn có chút không rõ tại sao nàng lại thích tiền như thế, rõ ràng không thấy nàng tiêu xài gì, cũng không thấy nàng ra ngoài nói khoác, khoe mẽ giàu vó, vậy cầm nhiều tiền như thế để làm gì?

Nam Cung Cẩm dùng một vẻ vô cùng đương nhiên gật đầu: “Đấy là đương nhiên! Có tiền, ta đi ngủ cũng thấy ngon hơn!" Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng có rất nhiều tiền thì kể cả đi ngủ nàng cũng có thể cười cả đêm.

Bỗng nhiên nàng nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc, không phải là rất nhiều kẻ có tiền, đều không thích người phụ nữ của hắn yêu hắn vì tiền sao? Mặc dù nàng yêu hắn cũng không phải vì tiền, nhưng là khó tránh được bị người có lòng tiểu nhân nói này kia? Thế nên nàng thấp thỏm hỏi hắn: “Này, chàng có thấy ta quá ham tiền không?"

“Không hề." Hai chữ rất quả quyết được hắn nhanh chóng nói ra, rồi hắn tiếp tục nói: “Bất luận nàng thích cái gì, chỉ cần ta có, đều nên cảm thấy may mắn."

Cái nàng thích, là hắn cũng được, là tiền cũng được, hay là quyền thế, cũng không thành vấn đề gì. Chỉ cần hắn có thứ nàng thích, chỉ cần nàng yêu hắn, dù cho nàng thích cái gì, cũng là không đáng kể.

“Đúng thế, có người con gái thông minh, lương thiện và đáng yêu như ta làm bạn, chàng nhất định phải cảm thấy may mắn!" Nam Cung Cẩm không biết xấu hổ thiếp vàng lên mặt mình.

“Thế, đây xem như là cầu hôn thành công à?" Tuy nàng đã đáp ứng hắn từ trước nhưng nếu không cầu hôn một lần, hắn luôn cảm thấy có chút có lỗi với nàng.



Nam Nhạc năm năm trăm bảy mươi hai, tháng một, Thái Thượng Hoàng gặp chuyện qua đời, cả nước để tang.

Tháng tư cùng năm, Nam Nhạc tân đế sắc phong Hoàng hậu. Ở trên Thái Sơn, cử hành đại lễ sắc phong, cả nước sợ hãi!

Đại điển sắc phong Hoàng hậu lần này chính là do Khâm Thiên Giám nói Nam Nhạc gặp phải sao sát tinh, khiến cho tử vi của sao Đế Vương ảm đạm, cho nên cần sớm lập Hoàng hậu, mới có thể hóa giải mối nguy lớn của quốc gia. Vì thế không thể chờ hết thời gian để tang Thái Thượng Hoàng mà phải cử hành đại lễ phong hậu luôn.

Nhưng đại lễ phong hậu thì dù cho thế nào cũng không nên cử hành ở Thái Sơn chứ! Chỉ có sắc phong Hoàng đế, mới có thể cử hành đại lễ sắc phong ở Thái Sơn, cho nên chưa bao giờ có chuyện cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu ở Thái Sơn cả. Thế là các loại tấu chương như hoa tuyết bay tới long án của Hoàng thượng, muốn khuyên giải Hoàng thượng để thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng Hoàng thượng đã quyết định, không ai có thể khuyên can được.

Sau đó lại một tin tức chấn động lòng người truyền ra! Quốc quân ba nước kia lại tự mình đến chúc mừng! Đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay! Trước nay đều là phái sứ thần, sao lần này các hoàng đế cùng đích thân tới? Chẳng lẽ gần đây các Hoàng đế xử lý quốc sự quá buồn tẻ nên mượn cơ hội cùng nhau đi du ngoạn?

Mà quốc quân Nam Nhạc, dưới tình huống Đông Lăng và Tây Võ có thái độ hợp tác với nhau, vậy mà cũng vui vẻ đáp ứng, cũng mở rộng biên giới, nghênh đón đại giá ba vị quốc quân.

Vốn Quân Hạo Thiên chuẩn bị làm theo lệ cũ, điều động sứ thần tới chúc mừng, nhưng lại bất ngờ nhận được tin tức nói quốc quân Đông Lăng và Tây Võ đích thân tới, nếu một mình hắn không đến, không khỏi quá thất lễ, nên không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể cùng đi tới.

Vì Quân Hạo Thiên đến, nên Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch cũng chỉ có thể đợi trong phủ, không được lộ diện ra ngoài.

Một ngày này, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, không khí toàn bộ Nam Nhạc tràn ngập sự vui vẻ!

Còn Nam Cung Cẩm, đang ở trong Vân Vương phủ chuẩn bị. Lần này không còn là mũ phượng, khăn quàng vai màu đỏ lửa nữa mà là một bộ phượng bào màu vàng. Hình một con phượng hoàng tung cánh bay lên được thêu bằng chỉ vàng lan tràn toàn bộ trên bộ áo, hoa mỹ nhưng mạnh mẽ, chín sợi lông đuôi như chín ngọn lửa, tô điểm thêm cho vẻ đẹp lộng lẫy.

Trên đầu Nam Cung Cẩm cài một cây trâm phượng chín đuôi vững vàng. Hoa văn ngọn lửa tô điểm ở trên trán, khiến cho cả người nàng tựa như tắm trong biển lửa hóa thành phượng hoàng, xinh đẹp không gì sánh được, kèm theo đó là khí chất bễ nghễ cuồng ngạo, khiến cho không ai dám nhìn thẳng nàng!

Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng sờ lên cây trâm trên đầu mình, thật đúng là có chút không cam lòng. Đại lễ lập hậu cứ phải dùng đồ tổ tiên, cho nên không thể dùng phượng trâm hắn tự tay làm cho nàng.

“Hoàng hậu nương nương, hôm nay ngài thật sự quá đẹp!" Đám cung nữ đang giúp đỡ nàng mặc đồ đều bị vẻ đẹp của nàng khiến cho đầu váng mắt hoa! Tại sao lại có thể có người mặc một thân phượng bào mà nhìn lại có khí thế như thế này, không phải là dáng vẻ hào phóng, mà là oai phong lẫm liệt, khí thế dạt dào, quả là bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nam Cung Cẩm nhìn thoáng qua mình trong gương, cũng cảm thấy rất hài lòng với kiểu ăn mặc này, vì sao vậy? Bởi vì toàn thân từ trên xuống dưới đều là màu vàng, màu vàng chính là màu của vàng, nàng đương nhiên là vô cùng thích! Đồng thời, một con sói vàng chạy vào, hung hăng dúi dúi vào người Nam Cung Cẩm, rõ ràng là tên nhóc này hôm nay tâm tình cũng không tệ.

Nam Cung Cẩm vuốt đầu nó, mới khiến nó bình tĩnh lại.

Tiếng kèn trống, đàn sáo vang lên ngoài cổng, chốc lát sau, Bách Lý Kinh Hồng tiến vào.

Lập tức có người tiến tới dắt Nam Cung Cẩm ra ngoài. Mà trong đại lễ lập hậu, nàng không phải đội khăn đỏ cô dâu trên đầu. Gấm vóc trải đầy dưới đất, nàng bước lên đó mà đi ra, ra đến cổng thì gặp Bách Lý Kinh Hồng trong bộ long bào. Hắn hôm nay cũng mặc một bộ long bào màu vàng sáng, trên eo đeo thắt lưng Đằng Long, đầu đội vương miện, một cây long trâm bằng vàng xuyên qua lỗ giữa vương miện để cố định lại.

Hắn vô cùng tuyệt mỹ, khuôn mặt đạm bạc, hôm nay cũng mỉm cười, rất nhẹ, rất khẽ. Nhưng lại đẹp đến mức lóa mắt, khiến cho người ta cảm thấy máu mũi như muốn chảy ra.

Hắn vươn tay, chờ nàng đi tới cạnh hắn. Bốn phía dân chúng náo nhiệt vây quanh, đều rất vui vẻ! Có ái không biết Hoàng thương đã tìm kiếm Hoàng hậu ròng rã hơn một năm, hạnh phúc của bọn họ mọi người đều biết là không dễ có được, cho nên trong mắt dân chúng đều ánh lên vẻ chúc phúc cho hai người.

Nam Cung Cẩm nhìn bộ dáng cao quý của hắn, thấy ngây dại. Nàng không ngờ tên này mặc long bào, khóe môi mỉm cười lại say lòng người như thế, càng nghĩ nàng càng cảm thấy như có chất lỏng muốn từ trong mũi chảy ra.

Thấy nàng bất động, tất cả mọi người đều có chút khó hiểu.

Bách Lý Kinh Hồng đúng lúc nói: “Hoàng hậu của trẫm, tất cả mọi thứ trẫm đều đã cho nàng rồi, chẳng lẽ nàng lại… đổi ý sao?"

Lời này, mang một chút ý cười, một phần trêu chọc, một phần hoa lệ, còn lại bảy phần, chính là giọng điệu thản nhiên nguyên bản của hắn. Mặt Nam Cung Cẩm ửng hồng, nhìn đàn ông đến ngẩn ngơ, tuyệt đối không phải là chuyện vẻ vang gì, lại còn là trước mặt tất cả mọi người!

Còn đám người sau khi nghe Bách Lý Kinh Hồng nói, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh! Hoàng thượng cho Hoàng hậu tất cả rồi? Vậy có phải là… Ôi mẹ kiếp… Tha thứ cho bọn họ nghĩ sai! Nhưng mà người bình thường đều sẽ nghĩ tới chuyện đó không phải sao?

Mặt Nam Cung Cẩm đỏ lên, cả khuôn mặt nhìn như ráng mây hồng, càng khiến cho lòng người say mê. Nàng nhanh chóng bước tới, đem tay của nàng đặt lên trên tay hắn.

Bốn phía liền vang lên những riếng hò reo và vỗ tay!

Long liễn và Phượng liễn được hạ nhân chậm rãi khiêng tới trước mặt bọn họ, mà Bách Lý Kinh Hồng lại trực tiếp ôm nàng, không để ý lễ tiết, lên thẳng long liễn!

Cảnh tượng này, khiến cho không ít cô gái trong độ tuổi gả chồng đến đây xem náo nhiệt, che lấy mặt, suýt nữa ghen tỵ ngất đi! Ông trời ơi, Hoàng hậu thật sự là tốt phúc mà!

Còn Nam Cung Cẩm thì lại có chút không vui, mặc dù da mặt nàng luôn rất dày, nhưng nhiều người chứng kiến như thế thì lại rất ngại ngùng! Còn có một chuyện trong lịch sử có một Hoàng đế rất sủng ái một người con gái, cũng để người con gái đó ngồi cùng ngự giá, cuối cùng chán ghét cô gái đó mà lợi dụng việc cô gái đó không hiểu lễ tiết, dám ngồi ngự giá làm lý do, giết chết cô gái kia, cho nên Nam Cung Cẩm vừa ngồi lên thì cảm giác thấy có điều là lạ.

Nhưng nàng còn chưa nói gì, giọng hắn đã vang lên bên tai: “Đừng nghĩ lung tung, nhìn bộ dáng này của nàng, ta đã biết nàng đang suy nghĩ chuyện không tốt rồi."

Nam Cung Cẩm lúc này mới điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, long liễn đi trên quan đạo, hướng tới Thái Sơn. Xung quanh long liễn được che phủ bởi những tấm lụa màu vàng, dân chúng vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp sa mỏng thấy được hình dáng xinh đẹp như tiên của bọn họ, thế là bọn họ bắt đầu reo hò: “Ông trời tác hợp!"

“Ông trời tác hợp!"

Trên mặt Nam Cung Cẩm cũng bất giác lộ ra chút vui vẻ, chợt nghĩ tới một chuyện, ngước mắt nhìn hắn: “Đúng rồi, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu muốn tới, sao chàng lại đồng ý?"

Vốn nàng cho là hắn phải rất chán ghét hai tên kia, cho nên khi đại hôn, hắn sẽ không muốn trông thấy hai tên đó. Không ngờ là hắn lại đồng ý cho bọn hắn tới chúc mừng,

Khóe môi hắn cong lên, giọng nói lạnh lùng của hắn truyền đến tai nàng: “Bọn hắn muốn đến xem, thì cho bọn hắn đến xem, trẫm sẽ khiến bọn hắn ghen tị đến chết."

Nói xong, ánh mắt như ánh trăng say lòng người xuất hiện một loại thần sắc cực kỳ rõ ràng mà trí khôn của nhân loại trăm nghìn năm trước đã gọi là đắc ý! Không, là vô cùng đắc ý!

Sau đầu Nam Cung Cẩm xẹt qua một vạch đen, ho khan vài tiếng, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa. Sao nàng lại quên mấy chứ, tên này lúc nào cũng có thể trở nên vô cùng ấu trĩ!

Dân chúng hoan hô, đến dưới chân núi Thái Sơn, mà Hoàng Phủ Hoài Hàn, Mộ Dung Thiên Thu và Quân Hạo Thiên đều đã chờ ở trên núi. Xe ngựa đưa bọn họ lên trên, đi hết mấy canh giờ mới lên tới nơi. Dân chúng đều rất hào hứng, đi theo sau bọn họ, đồng loạt trèo lên trên núi.

Cuối cùng, long liễn dừng lại. Cầu thang cao cao hiện ra trước mắt hai người, Bách Lý Kinh Hồng xuống xe, sau đó vươn tay đón Nam Cung Cẩm, dân chúng thì đã bị quan binh ngăn lại, không thể tiếp tục tiến tới gần.

Tầng tầng lớp lớp cầu thang trước mặt, hai người nhìn nhau, sau đó nắm tay, chậm rãi đi lên.

Giờ phút này, lấy trời làm mối, lấy đất chứng giám. Rồng trấn thương khung, phượng tường cửu thiên!

Từng bước một, khi bọn họ cuối cùng cũng lên tới đỉnh Thái Sơn thì cũng trông thấy Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn mấy người kia.

Hoàng Phủ Hoài Hàn thấy Nam Cung Cẩm, thần sắc cũng cực kỳ khiếp sợ, hắn đã biết dung mạo của nàng rất đẹp, bằng không cũng không được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Đông Lăng! Nhưng giờ đây hắn lại phát hiện ra, hôm nay nàng còn đẹp hơn, so với bữa tiệc chọn phi lúc trước, hôm nay nhìn thấy người con gái này còn thấy lóa mắt hơn trăm nghìn lần! Đây không chỉ tại dung mạo mà còn là khí chất!

Mà sự chấn kinh của Mộ Dung Thiên Thu so với Hoàng Phủ Hoài Hàn tuyệt đối không kém hơn nửa phần! Chỉ có thể càng kinh khủng hơn! Lần đó tại Dương Châu, hắn đã thấy bé con này hóa trang thành con gái, lại không biết là ngoại trừ yêu kiều còn có thể lạnh lùng, kiêu ngạo mà cao quý như thế này! Mở cây quạt ra, phẩy phẩy mấy cái, bên môi hắn nở một nụ cười tàn lệ nhìn bọn họ, hai người này, mạng đúng là thật lớn!

Khi Quân Hạo Thiên nhìn thấy bọn họ cũng sửng sốt một chút. Cho dù hắn đã gặp qua vô số mỹ nữ, mỹ nam, nhưng hắn còn chưa thấy qua dạng này, nhất là cô gái kia có khí chất đường hoàng, phóng khoáng, đã lật đổ hoàn toàn khái niệm phụ nữ đều dịu dàng động lòng người trong lòng hắn! Thế nên trong lòng hắn dâng lên sự cảm thông nồng đậm với Bách Lý Kinh Hồng! Nam Nhạc Hoàng thật đáng thương, xem ra, hắn cưới phải một sư tử Hà Đông rồi!

Nhưng khi Thừa tướng Bắc Minh đi cùng hắn đến đây nhìn thấy Nam Cung Cẩm, mắt lại thoáng sáng rực lên, đây không phải là… Nhưng hắn rất biết điều mà im lặng, không nói gì.

Mà sau khi hai người bọn họ trèo lên đài, căn bản cũng không nhìn bọn hắn, chỉ nhìn về phía trước.

Bên cạnh vang lên giọng nói của người chủ trì buổi lễ, nói một chuỗi dài lời gì thiên mệnh.

Sau khi hắn nói xong, Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm cầm lấy ba nén hương, đi tới trước sân khấu, cắm xuống… Thái Sơn sắc phong, nghi thức dâng hương đều đã thực hiện xong, bọn họ chính thức đã được trời cao giám định vợ chồng!

Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu ánh mắt đều ngưng lại một chút, cảm thấy một cảm giác khó nói nên lời dâng lên! Mộ Dung Thiên Thu há to miệng như muốn nói cái gì. Nhưng cuối cùng cũng không nói ra!

Mà trong lòng hai người đều hối hận như nhau, sớm biết thế này, thì bọn hắn không nên xuất hiện ở đây mới đúng.

“Kết thúc buổi lễ!" Giọng người chủ trì vang lên.

Hai người nắm tay đứng đấy. Xoay người, nhìn dân chúng bên dưới cầu thang cao cao, trên mặt đều rất vui vẻ. Giọng nói lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng quanh quẩn trong núi: “Nắm tay nhau đến tận lúc lìa trần, đời này quyết không phụ khanh!"

“Xin chúc mừng!" Giọng điệu quái gở của Mộ Dung Thiên Thu vang lên, khiến cho bầu không khí Bách Lý Kinh Hồng vừa mới tạo ra vỡ nát.

Nhưng Bách Lý Kinh Hồng vẫn rất có phong độ, gật đầu cảm ơn, bờ môi hiện lên một nụ cười nhạt, tỏ ra vô cùng đắc ý.

“Hôn lễ kết thúc, bản cung đại diện cho Nam Nhạc, mời các vị bệ hạ, cùng nhau tới dự tiệc ở trong cung, cùng thương nghị quốc sự, không biết ý các vị như thế nào?" Nam Cung Cẩm cười rất đoan trang, trang nhã, mấy tên các ngươi không phải đang nghĩ liên hợp lại đánh Nam Nhạc sao? Trước tiên cứ cho chút thể diện rồi tính sau.

Ánh mắt ba người kia đều ngưng lại một chút, có vẻ không tình nguyện nói: “Nam Nhạc Hoàng hậu có lời mời, chúng ta sao có thể không theo?"
3/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
ẩnn 5 tháng trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại