Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 144: Quân lâm uyên, huynh là đồ Lừa gạt
“Khụ khụ… khụ khụ…" Tiếng ho kịch liệt vang lên, ngụm máu đỏ như đóa hàn mai nở rộ trên vạt áo trắng tinh khôi của hắn.
Tô Cẩm Bình vội đỡ hắn dậy: “Đi về trước đã, bên ngoài trời lạnh lắm."
“Ừ!" Hắn rất nghe lời, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn mặc cho Tô Cẩm Bình điều khiển, “Tô Cẩm Bình, ngày mai là nàng có thể đi rồi!"
Nàng hiểu rõ hắn có ý gì, cắn môi nói: “Biết đâu… biết đâu lại là ngày kia thì sao!"
“Ngày mai, hay ngày kia thì có gì khác nhau." Dù là ngày mai hay ngày kia, thì cuối cùng hắn cũng không thể chờ đến năm sau ngắm hoa nở được nữa.
Nước mắt dâng lên trong mắt Tô Cẩm Bình, cũng im lặng không nói. Những lời định nói với hắn, lúc này cũng không thể bật ra thành lời được nữa. Chuyện Thượng Quan Nhược Tịch nhờ nàng, hiện giờ nàng không nói được, đúng hơn là, căn bản không cần phải nói nữa. Nếu hắn qua đời… nàng sẽ đưa đứa bé kia đi giúp hắn. Chẳng qua, hắn chỉ lo lắng đứa bé kia bị ức hiếp mà thôi, như vậy, để nàng đưa con hắn cùng rời khỏi hoàng cung đầy thị phi này, sống cuộc sống tự do tự tại bên ngoài, coi như báo đáp ân tình của hắn dành cho mình.
Quay về tẩm cung, Quân Lâm Uyên ngồi dựa vào thành giường, không ngừng ho sù sụ. Chiếc giường màu vàng sáng lúc này nhìn không hài hòa với khuôn mặt tái nhợt của hắn chút nào. Người như hắn, vốn cũng không nên ngồi vào ngôi vị đế vương đúng không? Hắn vốn là người lương thiện nhất thế gian, nhưng bước lên ngai vàng, cuối cùng lại trở thành kẻ tàn ác nhất trong mắt người đời…
Im lặng một lúc lâu sau, Tô Cẩm Bình mới vuốt ve bình sứ trong tay áo mình, nói: “Bích ngọc hồi hồn đan này, coi như vẫn còn một viên nữa!"
“Nhưng viên thuốc đó, nàng vĩnh viễn sẽ không lấy được." Giọng điệu của Quân Lâm Uyên rất khẳng định. Lần trước khi Hoàng Phủ Dạ đến đây, hắn đã ngửi thấy hương vị của Bích ngọc hồi hồn đan trên người hắn ta. Nếu nằm trong tay Hoàng Phủ Dạ, thì dù có trả giá đắt đến đâu, người của Hoàng Phủ gia cũng sẽ không giao viên thuốc đó ra. Vì Hoàng Phủ Hoài Hàn không có nhược điểm, nên không có thứ gì uy hiếp được lợi ích của Hoàng Phủ gia.
Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, đang định hỏi, lại thấy sắc mặt hắn đột biến, ho sù sụ mấy tiếng nữa. Nàng liền im lặng không hỏi, chỉ bước qua vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí.
Chờ đến lúc hít thở lại được, Quân Lâm Uyên nói với nàng: “Đưa tay ra đi."
Tô Cẩm Bình không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa tay ra trước mặt hắn. Quân Lâm Uyên lấy một cây kim bạc bên cạnh giường ra, đâm nhanh xuống hai cái, đầu ngón tay hai người đều tứa máu đỏ, sau đó, hắn ấn vết thương của mình lên vết thương của nàng.
“Làm gì vậy?" Nàng biết Quân Lâm Uyên sẽ không hại nàng, nên cũng không phản kháng, chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
Quân Lâm Uyên không trả lời, nhưng Tô Cẩm Bình nhanh chóng nhìn thấy một con sâu nhỏ mảnh như sợi tóc bò ra từ tay Quân Lâm Uyên sau đó đi vào qua miệng vết thương của Tô Cẩm Bình. “Có Vạn cổ vương này, chỉ cần nàng ra lệnh, năm trăm Thần binh bất tử đều nghe theo sự điều khiển của nàng." Vạn cổ vương này chỉ có thể dùng máu mới dẫn ra được.
Hắn vẫn còn nhớ chuyện Thần binh bất tử sao? Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng suýt quên mất rồi.
“Nàng đã nhìn thấy uy lực của họ rồi. Năm trăm người, dù không thể lật đổ bốn nước, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ nàng an toàn. Trẫm cam đoan, dù có mười vạn nhân mã vây kín, có năm trăm người này thì không ai có thể động đến nàng được." Giọng điệu của Quân Lâm Uyên đầy vẻ tự tin, ngạo nghễ.
Tô Cẩm Bình lại cảm thấy không thể nói được điều gì. Năm trăm Thần binh bất tử và mật đạo trong Hoàng cung, khi Quân Lâm Uyên chuẩn bị mấy thứ này, chính là để bảo vệ cho chính hắn đúng không? Nhưng giờ hắn lại cho nàng tất cả. Thời khắc này, nói gì cũng đều là kiểu cách, còn nói cảm ơn lại quá khách sáo. “Quân Lâm Uyên, gặp được huynh đúng là sự may mắn của ta!"
May mắn sao? Gặp được nàng lẽ nào lại không phải là may mắn của hắn? Một lúc lâu sau, Quân Lâm Uyên mới nhẹ nhàng nói: “Tô Cẩm Bình, nàng về trước đi!"
“Nhưng mà huynh…"
“Trẫm còn phải lo một số việc nữa." Lúc nói câu này, mặt hắn hơi lạnh đi. Tô Cẩm Bình biết có một số việc hoặc là hắn không muốn, hoặc là không thể cho mình biết, nên rất biết điều đứng dậy đi về.
Mới đi được vài bước, tiếng nói của hắn lại vang lên: “Đợi đã, có một chuyện…"
Tô Cẩm Bình giật mình, quay lại nhìn hắn: “Chuyện gì?"
Quân Lâm Uyên khựng lại một chút, rồi cười lắc đầu: “Không có gì!" Thật ra, hắn muốn nói cho nàng biết, cái chết của Thiển Ức là do chính hắn sắp đặt, mục đích là muốn mượn đao giết chết Quân Lâm Mộng, đồng thời cũng khiến Tô Cẩm Bình không thoải mái, nhưng… hắn không dám, hắn sợ nếu nói ra rồi, giữa bọn họ sẽ…
Tô Cẩm Bình nghi hoặc nhìn hắn một lát rồi quay đi.
Chờ nàng đi khuất, trên mặt Quân Lâm Uyên mới lộ vẻ ngại ngùng. Xin lỗi nàng, Tô Cẩm Bình, chuyện này trẫm không định nói cho nàng biết, cho trẫm được ích kỷ một lần này nhé.
Một lúc lâu sau, Quân Lâm Uyên mới trấn tĩnh được tâm trạng, cất tiếng phân phó: “Lấy giấy bút ra đây!"
“Vâng!" Đám hạ nhân đáp lời rồi đặt giấy, bút, mực lên cạnh giường hắn. Hắn nhấc bút, viết xuống vài dòng, dung nhan như mạ vàng thoáng nở nụ cười khẽ, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, tinh khiết…
…
Ra khỏi tẩm cung của Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình cảm thấy bước chân rất nặng nề. Đến lúc này, nàng mới cảm nhận rõ rệt năng lực của mình hữu hạn đến mức nào. Nếu hiện giờ Quân Lâm Uyên bị vây giữa thiên quân vạn mã, nàng cũng có thể thúc ngựa chạy tới cứu viện. Nhưng hắn lại bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y không chữa được. Thì ra, trên thế gian này, sống hay chết đều không phải do nàng muốn mà được.
Nàng muốn quay về Nam Nhạc. Nàng nhớ hắn, rất nhớ, rất nhớ. Nhưng cứ nghĩ đến Quân Lâm Uyên, nàng lại cảm thấy dù ngay bây giờ có thể rời đi, nàng cũng không vui vẻ nổi. Nàng nghĩ lần này nàng thật sự may mắn khi đến Bắc Minh, giống như trong bóng tối u ám, có một bàn tay vô hình đẩy nàng đi về phía trước vậy. Cái chết của Lăng Viễn Sơn khơi dậy chút nhân từ trong lòng nàng, thế nên mới đưa nàng tới đây để gỡ rối cho Quân Lâm Uyên. Cũng chính chút nhân từ đó, đã giúp nàng lấy được Bích ngọc hồi hồn đan và Thần binh bất tử, thậm chí còn có được y thuật đệ nhất thiên hạ. Nhưng, quan trọng nhất là, nàng đã gặp được một người tri kỷ, người bạn tri kỷ duy nhất!
…
“Xin bệ hạ nghĩ lại!" Trong hoàng cung Nam Nhạc, các văn võ đại thần đều quỳ trên mặt đất, khuyên giải hoàng đế bệ hạ của họ. Nếu Nam Nhạc tấn công Bắc Minh, không phải sẽ khiến cả Đông Lăng và Tây Võ đều vui sướng nhảy dựng lên à? Sao Hoàng thượng lại có ý định này?
Bọn họ nói xong cũng không nghe thấy hoàng đế bệ hạ nói gì. Bầu không khí trong điện nặng nề đến khiếp người, khiến mồ hôi lạnh trên người họ đều toát ra đầm đìa, đáy lòng dần dần cảm thấy chột dạ. Có một số thời điểm, không nói gì còn khiến người ta sợ hơn là mắng mỏ, giận dữ, hiện giờ, Hoàng thượng của bọn họ đã chứng minh câu nói này vô cùng chính xác.
Quỳ một lúc lâu khiến các vị đại nhân đều sợ sắp ngất xỉu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng mới vang lên trên đầu họ: “Các vị đại nhân nghĩ kỹ chưa?"
Khóe môi mấy người kia giật giật, thì ra Hoàng thượng không nói gì là vì muốn họ nghĩ lại sao? Nếu câu trả lời của họ không khiến Hoàng thượng hài lòng, thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Nghĩ vậy, họ vội gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần nghĩ lại… à không, chúng thần đã suy nghĩ kỹ càng, làm thần tử không nên tùy tiện can thiệp vào quyết định của quân vương, chúng thần sơ suất."
Tuy thể hiện là không khuyên nữa, nhưng cũng không quên nhắc cho hắn biết, vì chúng thần nghĩ không nên nghi ngờ quân vương nên mới chọn cách im lặng, hoàn toàn không có nghĩa quyết định của ngài là chính xác! Họ tin rằng chắc chắn Hoàng thượng có thể nghe ra ý của họ.
Nhưng Bách Lý Kinh Hồng hiểu, cũng làm như không hiểu. Nam Nhạc và Bắc Minh khai chiến, làm sao có thể để Đông Lăng và Tây Võ được lợi được? Bốn nước tạo thành một hình tròn, ở chính giữa là địa phận mà bốn quốc gia đều không được phép can thiệp, có tên là “Thiên Kỵ Cổ Thành", thành chủ Mặc Quan Hoa còn có danh là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ. Ông ta chưa từng để tâm đến chuyện của bốn nước, nếu bốn nước khai chiến muốn mượn đường, ông ta cũng rất dứt khoát, mở rộng cửa thành cho người ta đi qua, đúng là tiên sinh tốt bụng dễ nói chuyện. Có điều, nếu thực sự coi ông ta là người dễ tính mới là tên ngốc!
“Lệnh cho Trung Nghĩa Vương dẫn mười vạn binh mã đi trước, mượn đường Thiên Kỵ Cổ Thành. Sau đó, Tề Quốc công lĩnh ba mười vạn binh mã theo sát. Các tướng sĩ chuẩn bị xuất phát." Hắn lạnh lùng nói.
Tề Quốc công hơi khó xử, dù sao Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu cũng không phải kẻ lương thiện, rất có thể sẽ nhân thời cơ này để chen chân vào. Nhưng ông không thể phản đối mệnh lệnh quân vương được, đành cúi đầu đáp: “Thần lĩnh mệnh!"
Ông vừa dứt lời, Bách Lý Kinh Hồng lại lãnh đạm nói: “Khi đi qua Thiên Kỵ Cổ Thành, có thể tạo chút mâu thuẫn giữa Đông Lăng và Tây Võ."
Nghe câu này, lông mày đang nhíu chặt của Tề Quốc công mới giãn ra, đúng vậy, sao ông lại không nghĩ đến kế ly gián này chứ? Vừa nghe tin Hoàng thượng muốn tấn công Bắc Minh đã đần cả người đi, không còn nghĩ được chuyện gì khác nữa. Biện pháp này, cũng không phải là đê tiện tiểu nhân, mà là việc quân cơ không nề thủ đoạn!
…
Suốt cả đêm, Tô Cẩm Bình đều ngủ không ngon, trong lòng cảm thấy rất bất an. Hôm nay chính là ngày Quân Lâm Uyên tròn hai mươi lăm tuổi. Nàng không phải người mê tín, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của Quân Lâm Uyên, nàng lại thấy đáy lòng run lên. Đêm qua nàng vốn định ở bên hắn, nhưng hắn lại đuổi nàng về. Lúc này trời còn chưa sáng, nàng chợt nghe tiếng bước chân vang lên dồn dập ngoài cửa như đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm Bình tung chăn ra, không kịp mặc áo ngoài, chỉ khoác vội tấm da điêu bước ra ngoài. Vừa mở cửa, thấy một cung nữ vội vàng chạy qua trước mặt, nàng túm cô ta lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Cô nương, Hoàng thượng hôn mê, các thái y không có cách gì cả, chỉ e…" Cung nữ kia còn chưa dứt lời, bóng người trước mặt đã biến mất, chỉ để lại bóng lưng đang chạy xa dần.
Lòng Tô Cẩm Bình lạnh đi, còn có cả cảm giác đau thương không thể kiềm chế nổi. Đến cửa tẩm cung của Quân Lâm Uyên, thấy chúng đại thần đều quỳ trước cửa, hẳn là đã nhận được tin bệnh tình Quân Lâm Uyên nguy kịch lên, Tô Cẩm Bình giận dữ quát: “Hoàng thượng còn chưa xảy ra chuyện, các ngươi quỳ cái gì?! Đang nguyền rủa Hoàng thượng sao?"
Tiếng quát này khiến các vị đại nhân ngẩn người, rồi vội đứng dậy tản sang hai bên. Hoàng thượng có thể sống được qua hôm nay hay không đã là chuyện quá rõ ràng, nhưng lời nói của cô gái này cũng có lý. Hiện giờ họ có thể quỳ xuống, nhưng không quỳ thì tốt hơn.
Tô Cẩm Bình hung dữ trừng mắt nhìn họ rồi bước vào trong tẩm cung của Quân Lâm Uyên. Các thái y bận bịu đi qua đi lại, mặt đầy vẻ lo lắng, sốt ruột. Còn con người mỏng manh yếu ớt kia lúc này đang lẳng lặng nằm trên giường, hoàn toàn không còn chút sắc máu. Đến tận hôm nay, Tô Cẩm Bình mới nhìn thấy rõ, mấy ngày qua hắn đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức sắp chỉ còn da bọc xương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt mỹ của hắn.
Quân Tử Mạch đứng gạt nước mắt bên cạnh giường hắn. Nàng thực sự không thể tin được mấy ngày trước Hoàng huynh vẫn còn đang khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại biến thành thế này?
Thấy Tô Cẩm Bình vào, Trương ngự y vội lên tiếng: “Cô nương, y thuật của ngài cũng rất cao siêu, hay là ngài tới xem thử đi. Chúng ta thực sự không thể nghĩ được ra cách gì cả."
Tô Cẩm Bình cảm giác bước chân hụt hẫng như mất hết sức lực, bước tới bên cạnh hắn, sờ lên mạch môn, dường như đã không còn cảm nhận được chút khí tức nào, trái tim nàng cũng dần lạnh đi…
Ngay lúc đó, người trên giường đột ngột ho mạnh mấy tiếng, mở mắt, phun ra một búng máu, sắc mặt đang tái nhợt chợt có chút sinh khí…
Quân Tử Mạch thấy vậy liền mừng rỡ: “Hoàng huynh tỉnh rồi, Hoàng huynh…"
Nhưng nàng vừa quay đầu, lại thấy sắc mặt của Tô Cẩm Bình và chúng ngự y đều không dịu đi chút nào, vì họ biết, đây không phải là tín hiệu tốt, chỉ là… hồi quang phản chiếu thôi! Nhớ đến tình cảnh khi mẫu phi mình qua đời, Quân Tử Mạch mới giật mình hiểu ra, rốt cuộc không cười nổi nữa. Nàng không kìm được, lao tới ôm Quân Lâm Uyên khóc: “Hoàng huynh, huynh đừng chết! Huynh chết rồi sẽ không còn ai yêu thương Tử Mạch nữa. Hoàng huynh…"
Các ngự y và Tô Cẩm Bình ở bên cạnh đều hơi quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm…
Quân Lâm Uyên cũng ngẩn người, thực sự không ngờ tiểu nha đầu này lại quan tâm đến mình như vậy. Hắn ho mấy tiếng, mới gượng cười nói: “Nha đầu ngốc, dù Hoàng huynh qua đời, cũng không ai dám ức hiếp muội!" Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn về phía Tô Cẩm Bình. Tô Cẩm Bình biết, hắn hy vọng mình có thể che chở cho muội ấy. Nếu Quân Lâm Uyên qua đời, thì trong thời loạn thế này, một nàng Công chúa không có người bảo vệ như muội ấy, thậm chí còn không bằng một cung nữ. Tô Cẩm Bình gật đầu tỏ vẻ nhận lời.
“Muội không muốn, muội không muốn, muội chỉ cần Hoàng huynh thôi…" Quân Tử Mạch òa khóc thảm thương, trên thế gian này Hoàng huynh là người đối xử với nàng tốt nhất, nàng không muốn Hoàng huynh chết.
“Khụ khụ…" Quân Lâm Uyên lại ho kịch liệt, các thái y vội chạy tới kéo Quân Tử Mạch ra: “Công chúa điện hạ, ngài đừng chạm vào bệ hạ nữa, long thể của ngài ấy đã không chịu nổi nữa rồi!"
Quân Tử Mạch nghe vậy vội ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn người không ngừng ho khan trên giường, cũng không dám bước tới nữa, nhưng càng ngày càng khóc dữ dội hơn.
Hắn nằm lại xuống giường, nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, lẩm nhẩm nói: “Tô Cẩm Bình, trẫm muốn ngắm hoa lan…"
Hôm qua, hắn cũng nói muốn ngắm hoa lan. Vành mắt Tô Cẩm Bình nóng lên, cố gắng kìm nén để không bật khóc, vừa muốn lên tiếng, lại nghe tiếng nói yếu ớt của hắn vang lên: “Sao trẫm lại quên mất chứ, hoa lan đã tàn mất rồi…"
Tô Cẩm Bình bước tới, đỡ hắn dậy: “Quân Lâm Uyên, ta đưa huynh đi ngắm hoa mai, hoa mai vừa nở rất đẹp!" Hoa mai, dù trong ngày đông giá rét cũng có thể kiên cường đứng thẳng, nàng thực sự rất hy vọng hắn có thể giống những đóa mai kia, kiên cường qua mùa đông này.
“Hoa mai? Khụ khụ… được, chúng ta đi ngắm hoa mai!" Một nụ cười trong trẻo nở rộ trên khuôn mặt hắn, thoạt nhìn vô cùng thuần khiết.
Các ngự y muốn ngăn cản vì sức khỏe Hoàng thượng thế này nếu còn ra ngoài sẽ càng khiến tình trạng nặng thêm mà thôi. Nhưng họ đều dừng lại, vì dù đi ra ngoài, hay ở lại trong phòng thì Hoàng thượng cũng không thể chống chọi được bao lâu nữa.
Tô Cẩm Bình khoác thêm cho hắn tấm da điêu, sau đó dìu hắn ra khỏi điện. Các đại thần ngoài điện thấy vậy đều không nói tiếng nào. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà bệ hạ đã gầy yếu nhường ấy. Nhìn theo bóng hai người đi sâu vào trong rừng mai, ngay cả những đại thần bình thường không ủng hộ Quân Lâm Uyên, lúc này cũng cảm thấy thương xót.
Tuyết đầu mùa đã tan, từng cánh hoa mai nhỏ bé bay tán loạn trên không trung theo những cơn gió lạnh, xoay tròn từng vòng từng vòng rồi chậm rãi rơi xuống đất, thậm chí còn đẹp hơn điệu múa của những cánh hoa anh đào chứ không hề thua kém.
Vào giữa rừng mai, thấy hắn không bước nổi nữa, Tô Cẩm Bình vội lót đồ xuống đất, đỡ hắn ngồi xuống, hỏi: “Hoa mai rất đẹp đúng không?"
“Ừ!" Hắn gật đầu, nụ cười mỉm hiền lành tràn ngập trên khuôn mặt yếu ớt như trong suốt, nhìn vô cùng thuần khiết, rực rỡ.
Gật đầu xong, hắn đã không còn chống đỡ được cơ thể mình nữa, dựa nửa người vào người Tô Cẩm Bình. Nốt ruồi son ở mi tâm lúc này lại đỏ rực như máu, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng bệch của hắn. “Tô Cẩm Bình, trẫm nghe nói, khụ khụ… khụ… trẫm nghe nói vào ngày sinh nhật của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng đã hát tặng hắn mấy khúc ca, hôm nay là sinh nhật trẫm, nàng có thể hát cho trẫm nghe một lần không?"
E rằng, đây là điều duy nhất hắn có thể yêu cầu ở nàng. Đôi mắt phượng thoáng hàm chứa chút mong chờ, nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh mình.
Hai mắt Tô Cẩm Bình đỏ hồng, gật đầu: “Được!"
Từng cánh hoa mai lẻ loi rơi xuống trước mặt hai người. Tô Cẩm Bình gượng cười cất tiếng hát, giọng hát xa xôi mang theo chút nghẹn ngào: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta. Mưa bụi, triền miên, giọt lệ yên chi rơi xuống khóe môi…"
“Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau. Khắc hồi ức vào ánh trăng tàn…"
Nàng khe khẽ hát, hắn im lặng nghe. Thời khắc này, vạn vật đều như yên lặng, chỉ còn lại âm thanh của hai người họ. Nghe tiếng thở càng lúc càng yếu ớt bên tai, Tô Cẩm Bình cố gắng kìm nước mắt của mình, không cho chúng rơi xuống.
“Tô Cẩm Bình, trẫm muốn ăn thỏ nướng!" Giọng nói mang theo chút bốc đồng vang lên. Hắn còn nhớ nàng đã nói, chắc đời này hắn không thể ăn đồ ăn nàng tự nướng lần thứ hai. Nhưng hôm nay, hắn nhất định phải ăn bằng được.
“Được!" Tô Cẩm Bình cắn môi đồng ý.
Không bao lâu sau, một đống lửa được nhóm lên trong rừng mai. Tô Cẩm Bình quay quay xiên thịt thỏ, nghe tiếng hô hấp bên tai, trong lòng vội vàng đến run rẩy. Thịt nướng là tuyệt kỹ sở trường mà nàng tự hào nhất, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy mình thật thất bại, chỉ mong nó chín nhanh một chút, nhanh thêm một chút nữa…
“Vẫn chưa chín sao?" Chẳng lẽ… hắn thật sự không thể chờ được nữa?
Tô Cẩm Bình cắn răng đáp: “Sắp được rồi, được ngay đây!" Giọng điệu nàng y như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Hắn cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn con thỏ trong đống lửa hồng. Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn khe khẽ nói: “Tô Cẩm Bình, nếu trẫm ngủ, thì đừng đánh thức ta nhé…"
“Ừ!" Tô Cẩm Bình nghẹn ngào đáp, tay càng xoay xiên thỏ nướng nhanh hơn.
Quân Lâm Uyên cũng vẫn nhìn con thỏ kia, dường như thực sự rất muốn ăn nó. Hắn khe khẽ hô hấp, chậm dần chậm dần… rồi sau khi hít sâu mấy hơi, lại không còn thở ra nữa. Đôi mắt xếch nhìn lướt qua bầu trời đầy cánh hoa mai, sau đó chậm rãi nhắm nghiền lại, buông thõng tay xuống đất…
Tô Cẩm Bình cắn chặt môi dưới, nhìn cánh tay hắn thả xuống trước mặt mình, cố nén nước mắt vào trong, kiên trì nướng con thỏ kia. Chỉ một lát sau, rốt cuộc con thỏ cũng chín, nàng quay sang đưa cho hắn: “Quân Lâm Uyên, chín rồi!"
“Quân Lâm Uyên, huynh ăn đi, ăn đi chứ! Thỏ chín rồi, chín thật rồi mà! Vì sao huynh không chờ thêm một chút, vì sao không chờ ta thêm một chút chứ?!" Đến lúc này, Tô Cẩm Bình cũng không thể kìm nén thêm được nữa, gào khóc đến xé gan xé ruột. Hôm nay là sinh nhật của hắn, sao nàng lại không nhớ ra chuyện tặng quà cho hắn chứ?! Hắn nói hắn muốn ăn thỏ nướng, nhưng chỉ chậm có một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi…
Cánh hoa mai bay lả tả đầy trời, từng cánh từng cánh hạ xuống người hắn, giống như một bức họa tuyệt mỹ vậy. Cũng có một vài cánh hoa rơi vào trong đống lửa, rồi không còn thấy bóng dáng nữa…
“Hoa lan, tàn rồi…"
“Quân Lâm Uyên, năm sau chúng ta có thể lại tới ngắm hoa mà!"
“Ừ, sang năm chúng ta lại ngắm hoa!"
Sang năm lại ngắm hoa…
Mấy canh giờ sau, đám hạ nhân tới đưa Quân Lâm Uyên đi. Tô Cẩm Bình không ngăn lại, chỉ đứng nhìn theo bóng họ.
Nàng lau nước mắt trên mặt, đi vào căn nhà trong rừng mai. Nàng phải thu dọn sách y sau đó rời khỏi đây. Nếu không, để đám đại thần kia biết trước khi Quân vương lâm chung cũng không đả động gì đến chuyện truyền ngôi, ắt sẽ không thả cho nàng đi.
Vào gian nhà tranh kia, nàng biết trong này đều là những quyển sách mà Quân Lâm Uyên rất trân trọng, nên tuyệt đối không thể để người khác hủy hoại được. Vừa thu dọn, nàng lại chợt nhìn thấy chiếc hộp kia. Nàng đã nhìn thấy nó mấy lần, Quân Lâm Uyên cũng luôn nhắc đi nhắc lại nếu hắn chưa chết thì mình tuyệt đối không thể chạm vào nó. Bây giờ, nàng có thể mở nó được rồi chứ?
Mở chiếc hộp kia ra, một tấm bản đồ lọt ngay vào mắt nàng. Tô Cẩm Bình nhìn lướt qua một chút rồi đặt sang một bên. Bên dưới vẫn còn một quyển sách nữa, rất mỏng, dường như chỉ có mấy tờ giấy. Nàng mở quyển sách, trong đó đều là những ghi chép về một vài chứng bệnh nan y. Ngay khi Tô Cẩm Bình định cất quyển sách kia đi, nàng lại chợt nhìn thấy một trang giấy ghi rõ ràng: “Chứng điệp huyết"…
Chứng điệp huyết, tim phổi đều tổn hại, không thể nổi giận, kiêng chua kiêng cay.
Sau đó, là “Bích huyết hoa."
Bích huyết hoa có hiệu quả kỳ diệu, có thể giải độc, bảo vệ tâm mạch. Nếu kết hợp với Thiên sơn Tuyết liên, Bách niên linh chi và ba mươi mấy loại thảo dược khác có thể chế thành Bích ngọc hồi hồn đan giải được trăm loại độc dược. Cũng có thể kết hợp cùng xương bồ, phục linh cùng bảy vị thảo dược khác để chế thành Linh Tử đan, phối hợp với biện pháp châm cứu, có thể chữa được chứng điệp huyết!
“Ầm!!!" Tô Cẩm Bình cảm giác như có một tiếng nổ lớn nổ vang trong đầu mình. Kiêng chua kiêng cay ư? Chẳng trách lần trước khi mình cho hắn ăn thỏ nướng, hắn lại hỏi câu đó, rồi đang yên đang lành lại ho ra máu. Hắn biết rõ hắn không được phép ăn, vì sao còn cố tình ăn?! Hôm nay còn muốn nàng nướng tiếp… Bích huyết hoa có thể trị chứng điệp huyết! Không phải hắn nói không còn cách gì cứu chữa sao? Bích huyết hoa có thể chế ra Linh Tử đan để chữa bệnh của hắn, nhưng vì sao hắn còn muốn làm thành Bích ngọc hồi hồn đan để đưa cho nàng?! Rõ ràng… rõ ràng ngày hôm qua nếu hắn đổi ý vẫn còn kịp cơ mà?!!! Tô Cẩm Bình cảm thấy trong lòng mình đau quặn lên, nếu đến giờ nàng còn không hiểu là hắn vì mình, thì nàng là đồ ngu ngốc!!!
Cũng vì như hắn nói, họ không thể nào lấy được viên bích ngọc hồi hồn đan cuối cùng, nên hắn mới hy sinh chính mình sao?!
“Quân Lâm Uyên, huynh là tên ngốc!!!" Rốt cuộc hắn có biết tính toán hay không? Một đôi mắt và một sinh mệnh, hắn không biết thứ nào quan trọng hơn sao? Nhưng giờ nói gì cũng không kịp nữa, không còn kịp nữa rồi!
Chân Tô Cẩm Bình mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, vòng tay ôm hai chân mình khóc nức nở. Nàng rất ít rơi nước mắt, nhưng mấy hôm nay, nàng thực sự không chịu nổi, giống như nước mắt cả cuộc đời nàng đã cạn sạch vậy. Ngay lúc đó, một tờ giấy nhẹ nhàng rơi từ trong quyển sách mỏng trong tay nàng ra. Hai mắt nàng nhòe đi, nhặt tờ giấy kia lên xem. Từng dòng chữ rõ ràng, mạnh mẽ lại đầy khí phách.
“Trẫm biết, với sự thông minh của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra quyển sách này. Nhưng, quyển sách này là tâm huyết của sư phụ, trẫm không thể hủy nó được.
Khi nàng nhìn thấy nó, chắc trẫm cũng đi rồi. Nhưng, đừng đau lòng. Hắn là người nàng yêu. Dùng mạng trẫm để đổi lấy đôi mắt cho hắn, cũng đáng giá!
Bạc trong quốc khố lúc trước, trẫm đã chuyển hết ra ngoài, giấu ở vị trí trên tấm bản đồ kia. Đã hứa sẽ tặng nàng, trẫm làm sao nuốt lời được?
Còn một chuyện, trẫm vẫn luôn giấu không cho nàng biết. Nhưng hiện giờ, trẫm cũng không muốn nói, coi như cho trẫm được ích kỷ lần này đi.
Nàng từng nói, trẫm là hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ Hoàng tuyền, bây giờ, trẫm xuống Hoàng tuyền trước chờ nàng.
Nếu có kiếp sau, chỉ mong có thể tiếp tục làm tri kỷ."
Đêm qua, hắn đuổi mình về là vì lá thư này sao? Tấm bản đồ kia giấu bạc của quốc khố ư? Vậy chuyện quốc khố mất trộm… cũng hoàn toàn là kế hoạch của hắn?!
“Quân Lâm Uyên, thật ra chuyện này cũng là lỗi của huynh, chiếc chìa khóa đó nằm trong tay huynh, lại để người ta trộm hết quốc khố, dù thế nào cũng có phần trách nhiệm của huynh. Chúng ta là bằng hữu, trước mặt người khác, đương nhiên ta phải đứng về phía huynh, nhưng giờ chỉ có hai người, ta vẫn phải nhắc nhở huynh, sau này cẩn thận hơn một chút!"
“Ừ!"
…
“Cay à?"
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
“Không!"
…
“Quân Lâm Uyên, hôm qua ta nghĩ tới một phương thuốc, có tính khả thi rất cao! Dùng châm cứu kết hợp bảy loại thảo dược, có lẽ sẽ có tác dụng."
“Cách nàng nói rất khá, là hồi sinh từ vùng đất chết. Nhưng nếu thực sự châm kim vào tử huyệt, phải dùng loại dược nào để bảo vệ tâm mạch, bảo trì cơ thể vượt qua được khoảnh khắc kim đâm vào tử huyệt?"
“Không có loại dược nào có thể bảo vệ được tâm mạch trong khoảnh khắc châm kim vào tử huyệt sao?"
“Không có!"
…
“Quân Lâm Uyên, huynh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Cái gì mà phong phạm quân tử, cái gì mà cao quý như Quân Tử lan? Huynh là kẻ lừa đảo, từ đầu đến chân đều là tiểu nhân!!!" Tô Cẩm Bình vừa gào khóc vừa mắng, có điều, nàng mắng thì có tích sự gì, hắn có thể sống lại được sao? Dù nàng nói gì đi chăng nữa, mắng gì đi chăng nữa, hắn cũng không nghe thấy! Nàng sắp bị hắn làm cho phát điên lên rồi! Trên đời này có một tên ngu ngốc như Lăng Viễn Sơn còn chưa đủ sao? Vì sao còn phải thêm một tên như Quân Lâm Uyên nữa chứ? Vì sao? Vì sao?!!!
Đúng lúc này, những tiếng bước chân vang lên dồn dập bên tai, chắc hẳn đến để bắt nàng. Tô Cẩm Bình lau nước mắt trên mặt rồi nhanh tay thu dọn hết đồ đạc. Nàng sẽ không khóc, cũng không thể khóc nữa. Nàng nợ hắn quá nhiều, nên món nợ này, nàng phải trả lại hết! Đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của hắn, và cả Quân Tử Mạch hiện giờ đều là trách nhiệm của nàng!
Nàng vội vàng đóng gói hết đồ đạc lại sau đó khoác lên lưng chạy ra cửa. Vừa ra khỏi rừng mai, nàng đã gặp ngay Quân Tử Mạch, hai mắt tiểu nha đầu sưng đỏ lên, nhìn thấy Tô Cẩm Bình cũng đang lau nước mắt, nàng ấy lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi nói: “Tỷ tỷ, Hoàng huynh đi rồi, muội làm sao bây giờ?"
Hoàng huynh đi rồi, nàng cảm thấy trên thế gian chỉ còn lại một mình nàng! Trừ Hoàng huynh và Tô Cẩm Bình, không còn ai quan tâm đến nàng nữa. Nên trừ Tô Cẩm Bình ra, nàng thực sự không biết hỏi ai.
Tô Cẩm Bình bước nhanh tới: “Ta cũng phải rời khỏi đây, muội có muốn đi theo ta không? Nếu đi theo ta, sau này mai danh ẩn tích, muội sẽ không còn là Công chúa Hoàng thất nữa, chỉ là muội muội của ta thôi. Từ nay về sau, ta sẽ thay Hoàng huynh muội, chăm sóc cho muội!"
Chỉ một câu “thay Hoàng huynh muội chăm sóc cho muội" đã như một cây kim châm thẳng vào tim Quân Tử Mạch. Nàng gật đầu khóc: “Ta đi theo tỷ!" Hoàng huynh hẳn cũng hy vọng mình đi theo tỷ ấy.
“Đưa ta tới tẩm cung Lan phi!" Tô Cẩm Bình nói.
Quân Tử Mạch nhanh chân dẫn đường, sau khi tránh mặt được vài toán Ngự lâm quân mới đi tới được cửa tẩm cung của Lan phi. Cung nữ ngoài cửa còn đang định nói gì đó, Tô Cẩm Bình đã giơ tay lên đánh các nàng hôn mê. Nàng bước nhanh vào trong điện, sắc mặt Thượng Quan Nhược Tịch tái mét, ắt đã biết tin Quân Lâm Uyên qua đời, dáng vẻ đau lòng như tro tàn.
“Đi cùng ta!" Tô Cẩm Bình nói thẳng.
Thượng Quan Nhược Tịch ngẩn người: “Vì sao?" Hoàng thượng đã qua đời, sẽ không còn ai uy hiếp đến sự an toàn của đứa bé này nữa. Hơn nữa, nó lại là cốt nhục duy nhất của Hoàng thượng, cũng là người có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế nhất, để con của Hoàng thượng làm Hoàng đế không tốt sao?
“Thứ nhất, nước không thể một ngày không có vua, không có ai ở Bắc Minh có đủ kiên nhẫn chờ cô sinh đứa bé ra rồi phò tá nó lên vương vị cả. Như vậy ắt phải có người khác đăng cơ, đến lúc đó, đứa bé trong bụng cô là trưởng tử, trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt hắn ta, nhổ ra không được, mài đi không xong. Cô nghĩ cô sẽ bảo vệ được nó sao? Thứ hai, nguyên nhân Quân Lâm Uyên không muốn có con là vì lo con của mình sẽ đi theo vết xe đổ của mình xưa kia, càng lo Bắc Minh sẽ xuất hiện một Vương Thái hậu thứ hai, hoặc có đại thần chèn ép ấu đế vùng lên làm chư hầu. Cho nên, dù cô muốn đi, hay không muốn đi, thì ta vẫn phải đưa cô đi. Vì chỉ có rời đi cùng ta, ta mới có thể đảm bảo đứa bé này sẽ được an toàn, cam đoan chuyện mà Quân Lâm Uyên lo lắng sẽ không xảy ra! Tốt nhất là cô nên tình nguyện đi cùng ta, nếu không muốn, ta sẽ đánh cô ngất xỉu rồi đưa cô đi!" Để đứa bé này ở lại hoàng cung quá nguy hiểm, nên nàng nhất định phải đưa nó đi.
Khi nghe Tô Cẩm Bình nói nửa đoạn đầu, Thượng Quan Nhược Tịch cũng không cảm thấy có vấn đề gì lắm, vì thế lực nhà mẹ đẻ của nàng rất to lớn, hơn nữa, nàng cũng tự tin với năng lực của mình, nhưng khi nghe Tô Cẩm Bình nói nốt nửa đoạn sau, mới biết chuyện mà Hoàng thượng không hy vọng sẽ xảy ra. Chỉ cần là điều Hoàng thượng không muốn, dù có một phần trăm tỉ lệ phát sinh, nàng cũng sẽ không để nó xảy ra! “Được, bản cung đi theo cô!" Dứt lời, nàng bước nhanh vào trong nhà, thay hết y phục rườm rà trên người mình ra, đổi một bộ quần áo gọn nhẹ khác.
“Sau này, cô sẽ không thể tự xưng bản cung nữa! Đi thôi!" Dứt lời, Tô Cẩm Bình liền rời đi trước, Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch đi sát theo sau lưng nàng.
Ba người cùng đi cũng hơi bắt mắt, nên chưa được mấy bước đã bị đám thị vệ phát hiện. Chúng thị vệ bước tới nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, Thừa tướng đại nhân và chư vị đại nhân mời ngài tới!"
Nói thẳng ra là muốn hỏi xem cuối cùng Hoàng thượng có để lại di chiếu gì hay không, muốn lập ai làm vua. Nhưng Quân Lâm Uyên không nói gì về chuyện này, Tô Cẩm Bình đi cũng không biết nói ai ra, hơn nữa, nàng quá hiểu những người làm chính trị. Dù Quân Lâm Uyên không nói gì, hay đáp án mà hắn nói không phải là đáp án mà những người đó muốn, thì họ sẽ ép nàng phải nói dối. Nếu nàng không đồng ý, cuối cùng chỉ có một con đường chết. Chỉ cần nàng vẫn còn chút lý trí, tuyệt đối sẽ không đi theo những người này.
“Thần binh bất tử!" Nàng lạnh giọng hô lên, năm trăm hắc y nhân lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Cẩm Bình.
Thần binh bất tử ư?! Ngự lâm quân giật mình lùi về phía sau từng bước. Không một tướng sĩ nào lạ lẫm gì với uy danh của Thần binh bất tử, đương nhiên họ cũng biết rất rõ.
Tô Cẩm Bình cao giọng nói tiếp: “Trước khi băng hà, Hoàng thượng không để lại di chiếu gì, cũng không nói rõ là để cho ai kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Ngươi có thể để các vị đại nhân tìm thử xem Hoàng thượng có để lại chiếu thư hay không, nếu không có, hãy để họ đề cử một người hiền tài lên ngôi đi!"
Thống lĩnh Ngự lâm quân giật mình, hiển nhiên không ngờ kết quả lại là thế này. Hoàng thượng băng hà mà không để lại di chiếu sao? “Nhưng mà, cô nương, các đại nhân mời ngài…"
“Ta nói không đi là không đi, kẻ nào dám ngăn ta phải chết!" Dứt lời, Tô Cẩm Bình không để ý đến họ nữa, dẫn người đi thẳng về phía Minh Dẫn cư. Quân Lâm Uyên đã nói trong Minh Dẫn cư có mật đạo thông ra ngoài hoàng thành, còn có cơ quan để hủy mật đạo đó. Như vậy cũng không cần lo sẽ có người theo dõi các nàng nữa.
Dù Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch hơi sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết đi theo nàng. Thống lĩnh Ngự lâm quân cảm thấy để họ đi như vậy không ổn, liền cắn răng hạ lệnh: “Ngăn các nàng lại!"
Tuy Ngự lâm quân dưới quyền y cũng sợ hãi, nhưng nghe quân lệnh xong cũng không thể làm trái được, đành phải lao tới. Nhưng vừa đi được nửa đường đã bị Thần binh bất tử vây quanh Tô Cẩm Bình chém người như cắt đậu hũ, mặt không hề biến sắc, chỉ một thoáng sau đã chết không ít người, khiến những người khác cũng không dám tiếp cận nữa.
Đến Minh Dẫn cư, nàng mở cửa, sau đó khởi động cơ quan, đưa hai người họ cùng xuống mật đạo với mình. Đám Thần binh bất tử cũng đi theo phía sau bọn họ, cả năm trăm con người chen chúc khiến mật đạo chật ních.
Nhóm Ngự lâm quân không dám tới gần, chỉ biết trơ mắt nhìn họ bước vào trong Minh Dẫn cư. Lão Thừa tướng và một vài đại thần đắc lực nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến. Sau khi nghe thống lĩnh Ngự lâm quân bẩm báo lại tình hình cụ thể, trong Minh Dẫn cư bỗng vang lên tiếng nổ lớn, rồi tiếng sập đá ‘rầm’ một tiếng! Nghe là biết có người trong Minh Dẫn cư khởi động cơ quan hủy đi nơi này không để kẻ nào đuổi theo.
Khi nghe nói Lan phi cũng đi theo, ánh mắt lão Thừa tướng chợt lóe sáng như có điều gì suy nghĩ, đưa tay vuốt râu, khóe môi len lén nở nụ cười. Lan phi là con gái Quảng Lăng Vương, nên dù Hoàng thượng có băng hà, cũng không có kẻ nào dám động vào nàng. Nhưng nàng lại đi theo Tô Cẩm Bình, chứng tỏ nàng có nguyên nhân khác. Tô Cẩm Bình và nàng không thân cũng chẳng quen, chưa từng nghe nói hai người có giao tình gì ở hậu cung, nhưng nàng ấy lại sẵn lòng đưa nàng đi cùng, như vậy… rất có khả năng…
Hoàng thượng có để lại huyết mạch!!!
Nghĩ thế, tâm trạng u buồn của lão Thừa tướng cũng trở nên khá hơn nhiều. Nếu đúng như lão nghĩ thì tốt quá, chờ vài năm nữa, hoàng tử điện hạ trưởng thành, lão có thể nghênh đón ngài về triều. Như vậy, hiện giờ lão phải nắm thật chắc thế cục triều chính ở Bắc Minh!
…
Nhóm Tô Cẩm Bình đi dọc theo mật đạo rất lâu mới ra khỏi Hoàng thành. Cũng may không có người nào dám vào ngăn cản các nàng nên họ đi rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi mật đạo, năm trăm Thần binh bất tử rất tự giác ẩn thân vào chỗ kín. Nhìn thân thủ mạnh mẽ của họ, Tô Cẩm Bình thầm gật đầu hài lòng. Nhưng nàng cũng biết, không thể tùy tiện gọi Thần binh bất tử ra được, nếu không, để Hoàng đế các nước khác biết, chắc chắn nàng sẽ bị truy đuổi, ám sát.
Ra khỏi mật đạo, nàng lập tức hủy cơ quan. Trong tầm mắt là cả mảng rừng rậm rạp.
“Tỷ tỷ, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?" Quân Tử Mạch cất tiếng hỏi.
Tô Cẩm Bình lắc đầu, nàng cũng không biết: “Tìm nơi có âm thanh để đi vậy."
…
Ba người đi trong rừng cây không bao lâu là ra được bên ngoài. Đến thành Hoa Vệ bên ngoài Hoàng thành, người người qua lại tấp nập. Bọn họ cũng không biết tin Quân Lâm Uyên đã qua đời, vì còn chưa định ra người thừa kế ngai vàng, nên nếu hiện giờ thông báo tin này ra, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!
Ba người con gái đi trên đường cũng khiến không ít người để ý.
“Chúng ta đi đâu đây?" Thượng Quan Nhược Tịch hỏi.
Đi đâu, vấn đề này thực sự khiến Tô Cẩm Bình khó xử. Nếu chỉ có nàng và Quân Tử Mạch, đương nhiên sẽ quay về Nam Nhạc, nhưng lại thêm Thượng Quan Nhược Tịch và đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Quân Lâm Uyên, nếu ở Nam Nhạc, để người khác biết thân phận sẽ vô cùng nguy hiểm! Nhưng mà… Tô Cẩm Bình do dự một chút, vẫn kiên quyết gật đầu: “Đi Nam Nhạc!"
Bầu không khí đau thương vẫn bao phủ quanh Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch. Cái chết của Quân Lâm Uyên là sự đả kích quá lớn đối với hai nàng. Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng vô cùng buồn bã, nhưng không hề bộc lộ ra ngoài, đó là tính cách của nàng. Càng buồn bã, thì trước mặt người khác nàng sẽ càng ra vẻ như không có chuyện gì, thậm chí còn bình tĩnh hơn bình thường. Bàn tay giấu trong cổ tay áo siết chặt chiếc bình sứ đựng Bích ngọc hồi hồn đan, lòng bàn tay như nóng lên, ân tình này, dù dùng cả mạng sống của Tô Cẩm Bình nàng cũng không thể đền đáp nổi!
Trên đường lớn, những tiếng rao bán hàng vang lên nhộn nhịp, nhưng ba người chẳng có tâm trạng để đi dạo phố. Khi đi ngang qua một quầy coi bói, một giọng nói già nua mạnh mẽ vang lên bên tai Tô Cẩm Bình: “Cô nương, có muốn xem tướng số không?"
“Không cần." Nàng lạnh lùng đáp rồi đi tiếp.
“Cô nương, mạng của cô có sao thiên sát, cô nên xem một chút đi." Người kia lại nói.
Thiên sát, lại là thiên sát! Tô Cẩm Bình bực tức quay đầu: “Ta thế nào mà dám bảo ta có sao thiên sát? Nếu hôm nay ông không nói cho ra lẽ, ta sẽ đập nát quầy của ông!" Thật ra, chính nàng cũng hoài nghi có phải nàng thực sự mang mệnh thiên sát hay không, vì nếu không có nàng, Quân Lâm Uyên cũng không phải chết, tuyệt đối không.
Đôi mắt ông cụ kia sáng lấp lánh, cười nói: “Cô nương đừng tức giận, lão hủ chưa bao gi biết nói dối. Đúng là cô mang mệnh thiên sát, nhưng cách đây không lâu, có một đám mây cát lợi xua tan chút lệ khí của cô. Gần đây, cũng vì có một chòm sao đế vương tắt lịm, làm xáo trộn mệnh cách của cô, nên lão hủ mới đề nghị cô xem một quẻ."
“Được, vậy ông thử xem xem, bao giờ ta mới có thể gặp lại tri kỷ của ta?" Nghe ông ta nhắc đến đám mây cát lợi xua tan lệ khí cùng với chòm sao đế vương tắt lim, Tô Cẩm Bình mới tin tưởng một chút.
Ông cụ kia cười, lấy mấy đồng tiền ra ném lên rồi bắt lấy. Ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Bình, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chẳng biết người đi nơi nào nữa, hoa đào vẫn cười giữa gió xuân!"
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng đờ. Hai câu trước của bài thơ này là “Ngày này năm xưa còn gặp mặt, người ngắm hoa đào rực ánh hồng!" Không biết… người đã đi đâu, nhưng hoa đào vẫn tươi như cũ… Giống như nàng và Quân Lâm Uyên vậy.
“Vả lại, cô nương vẫn còn thấy tiếc nuối!"
Ông ta vừa nói câu này, nước mắt trong mắt Tô Cẩm Bình bất giác lăn dài. Đúng thế, nàng vẫn còn tiếc nuối. Con thỏ kia, còn chưa kịp nướng chín, chưa kịp đưa cho hắn ăn. Nàng biết, khi hắn đi cũng cảm thấy không cam lòng, nếu không, hắn sẽ không hỏi nàng “Vẫn chưa chín sao?"
“Phải làm sao mới toàn vẹn được sự tiếc nuối này?" Hỏi xong, chính nàng cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.
Nhưng ông cụ kia lại khẽ cười: “Đôi khi, có chút gì đó không trọn vẹn cũng tốt. Bây giờ lão hủ xem cho cô một quẻ nhé?"
“Vâng!" Tô Cẩm Bình gật đầu.
Ông cụ kia lại tung mấy đồng tiền lên lần nữa, sau đó bắt lại. Ông nhíu mày, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Bình, sắc mặt hơi nặng nề…
Tô Cẩm Bình vội đỡ hắn dậy: “Đi về trước đã, bên ngoài trời lạnh lắm."
“Ừ!" Hắn rất nghe lời, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn mặc cho Tô Cẩm Bình điều khiển, “Tô Cẩm Bình, ngày mai là nàng có thể đi rồi!"
Nàng hiểu rõ hắn có ý gì, cắn môi nói: “Biết đâu… biết đâu lại là ngày kia thì sao!"
“Ngày mai, hay ngày kia thì có gì khác nhau." Dù là ngày mai hay ngày kia, thì cuối cùng hắn cũng không thể chờ đến năm sau ngắm hoa nở được nữa.
Nước mắt dâng lên trong mắt Tô Cẩm Bình, cũng im lặng không nói. Những lời định nói với hắn, lúc này cũng không thể bật ra thành lời được nữa. Chuyện Thượng Quan Nhược Tịch nhờ nàng, hiện giờ nàng không nói được, đúng hơn là, căn bản không cần phải nói nữa. Nếu hắn qua đời… nàng sẽ đưa đứa bé kia đi giúp hắn. Chẳng qua, hắn chỉ lo lắng đứa bé kia bị ức hiếp mà thôi, như vậy, để nàng đưa con hắn cùng rời khỏi hoàng cung đầy thị phi này, sống cuộc sống tự do tự tại bên ngoài, coi như báo đáp ân tình của hắn dành cho mình.
Quay về tẩm cung, Quân Lâm Uyên ngồi dựa vào thành giường, không ngừng ho sù sụ. Chiếc giường màu vàng sáng lúc này nhìn không hài hòa với khuôn mặt tái nhợt của hắn chút nào. Người như hắn, vốn cũng không nên ngồi vào ngôi vị đế vương đúng không? Hắn vốn là người lương thiện nhất thế gian, nhưng bước lên ngai vàng, cuối cùng lại trở thành kẻ tàn ác nhất trong mắt người đời…
Im lặng một lúc lâu sau, Tô Cẩm Bình mới vuốt ve bình sứ trong tay áo mình, nói: “Bích ngọc hồi hồn đan này, coi như vẫn còn một viên nữa!"
“Nhưng viên thuốc đó, nàng vĩnh viễn sẽ không lấy được." Giọng điệu của Quân Lâm Uyên rất khẳng định. Lần trước khi Hoàng Phủ Dạ đến đây, hắn đã ngửi thấy hương vị của Bích ngọc hồi hồn đan trên người hắn ta. Nếu nằm trong tay Hoàng Phủ Dạ, thì dù có trả giá đắt đến đâu, người của Hoàng Phủ gia cũng sẽ không giao viên thuốc đó ra. Vì Hoàng Phủ Hoài Hàn không có nhược điểm, nên không có thứ gì uy hiếp được lợi ích của Hoàng Phủ gia.
Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, đang định hỏi, lại thấy sắc mặt hắn đột biến, ho sù sụ mấy tiếng nữa. Nàng liền im lặng không hỏi, chỉ bước qua vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí.
Chờ đến lúc hít thở lại được, Quân Lâm Uyên nói với nàng: “Đưa tay ra đi."
Tô Cẩm Bình không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa tay ra trước mặt hắn. Quân Lâm Uyên lấy một cây kim bạc bên cạnh giường ra, đâm nhanh xuống hai cái, đầu ngón tay hai người đều tứa máu đỏ, sau đó, hắn ấn vết thương của mình lên vết thương của nàng.
“Làm gì vậy?" Nàng biết Quân Lâm Uyên sẽ không hại nàng, nên cũng không phản kháng, chỉ cảm thấy rất khó hiểu.
Quân Lâm Uyên không trả lời, nhưng Tô Cẩm Bình nhanh chóng nhìn thấy một con sâu nhỏ mảnh như sợi tóc bò ra từ tay Quân Lâm Uyên sau đó đi vào qua miệng vết thương của Tô Cẩm Bình. “Có Vạn cổ vương này, chỉ cần nàng ra lệnh, năm trăm Thần binh bất tử đều nghe theo sự điều khiển của nàng." Vạn cổ vương này chỉ có thể dùng máu mới dẫn ra được.
Hắn vẫn còn nhớ chuyện Thần binh bất tử sao? Ngay cả Tô Cẩm Bình cũng suýt quên mất rồi.
“Nàng đã nhìn thấy uy lực của họ rồi. Năm trăm người, dù không thể lật đổ bốn nước, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ nàng an toàn. Trẫm cam đoan, dù có mười vạn nhân mã vây kín, có năm trăm người này thì không ai có thể động đến nàng được." Giọng điệu của Quân Lâm Uyên đầy vẻ tự tin, ngạo nghễ.
Tô Cẩm Bình lại cảm thấy không thể nói được điều gì. Năm trăm Thần binh bất tử và mật đạo trong Hoàng cung, khi Quân Lâm Uyên chuẩn bị mấy thứ này, chính là để bảo vệ cho chính hắn đúng không? Nhưng giờ hắn lại cho nàng tất cả. Thời khắc này, nói gì cũng đều là kiểu cách, còn nói cảm ơn lại quá khách sáo. “Quân Lâm Uyên, gặp được huynh đúng là sự may mắn của ta!"
May mắn sao? Gặp được nàng lẽ nào lại không phải là may mắn của hắn? Một lúc lâu sau, Quân Lâm Uyên mới nhẹ nhàng nói: “Tô Cẩm Bình, nàng về trước đi!"
“Nhưng mà huynh…"
“Trẫm còn phải lo một số việc nữa." Lúc nói câu này, mặt hắn hơi lạnh đi. Tô Cẩm Bình biết có một số việc hoặc là hắn không muốn, hoặc là không thể cho mình biết, nên rất biết điều đứng dậy đi về.
Mới đi được vài bước, tiếng nói của hắn lại vang lên: “Đợi đã, có một chuyện…"
Tô Cẩm Bình giật mình, quay lại nhìn hắn: “Chuyện gì?"
Quân Lâm Uyên khựng lại một chút, rồi cười lắc đầu: “Không có gì!" Thật ra, hắn muốn nói cho nàng biết, cái chết của Thiển Ức là do chính hắn sắp đặt, mục đích là muốn mượn đao giết chết Quân Lâm Mộng, đồng thời cũng khiến Tô Cẩm Bình không thoải mái, nhưng… hắn không dám, hắn sợ nếu nói ra rồi, giữa bọn họ sẽ…
Tô Cẩm Bình nghi hoặc nhìn hắn một lát rồi quay đi.
Chờ nàng đi khuất, trên mặt Quân Lâm Uyên mới lộ vẻ ngại ngùng. Xin lỗi nàng, Tô Cẩm Bình, chuyện này trẫm không định nói cho nàng biết, cho trẫm được ích kỷ một lần này nhé.
Một lúc lâu sau, Quân Lâm Uyên mới trấn tĩnh được tâm trạng, cất tiếng phân phó: “Lấy giấy bút ra đây!"
“Vâng!" Đám hạ nhân đáp lời rồi đặt giấy, bút, mực lên cạnh giường hắn. Hắn nhấc bút, viết xuống vài dòng, dung nhan như mạ vàng thoáng nở nụ cười khẽ, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, tinh khiết…
…
Ra khỏi tẩm cung của Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình cảm thấy bước chân rất nặng nề. Đến lúc này, nàng mới cảm nhận rõ rệt năng lực của mình hữu hạn đến mức nào. Nếu hiện giờ Quân Lâm Uyên bị vây giữa thiên quân vạn mã, nàng cũng có thể thúc ngựa chạy tới cứu viện. Nhưng hắn lại bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y không chữa được. Thì ra, trên thế gian này, sống hay chết đều không phải do nàng muốn mà được.
Nàng muốn quay về Nam Nhạc. Nàng nhớ hắn, rất nhớ, rất nhớ. Nhưng cứ nghĩ đến Quân Lâm Uyên, nàng lại cảm thấy dù ngay bây giờ có thể rời đi, nàng cũng không vui vẻ nổi. Nàng nghĩ lần này nàng thật sự may mắn khi đến Bắc Minh, giống như trong bóng tối u ám, có một bàn tay vô hình đẩy nàng đi về phía trước vậy. Cái chết của Lăng Viễn Sơn khơi dậy chút nhân từ trong lòng nàng, thế nên mới đưa nàng tới đây để gỡ rối cho Quân Lâm Uyên. Cũng chính chút nhân từ đó, đã giúp nàng lấy được Bích ngọc hồi hồn đan và Thần binh bất tử, thậm chí còn có được y thuật đệ nhất thiên hạ. Nhưng, quan trọng nhất là, nàng đã gặp được một người tri kỷ, người bạn tri kỷ duy nhất!
…
“Xin bệ hạ nghĩ lại!" Trong hoàng cung Nam Nhạc, các văn võ đại thần đều quỳ trên mặt đất, khuyên giải hoàng đế bệ hạ của họ. Nếu Nam Nhạc tấn công Bắc Minh, không phải sẽ khiến cả Đông Lăng và Tây Võ đều vui sướng nhảy dựng lên à? Sao Hoàng thượng lại có ý định này?
Bọn họ nói xong cũng không nghe thấy hoàng đế bệ hạ nói gì. Bầu không khí trong điện nặng nề đến khiếp người, khiến mồ hôi lạnh trên người họ đều toát ra đầm đìa, đáy lòng dần dần cảm thấy chột dạ. Có một số thời điểm, không nói gì còn khiến người ta sợ hơn là mắng mỏ, giận dữ, hiện giờ, Hoàng thượng của bọn họ đã chứng minh câu nói này vô cùng chính xác.
Quỳ một lúc lâu khiến các vị đại nhân đều sợ sắp ngất xỉu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng mới vang lên trên đầu họ: “Các vị đại nhân nghĩ kỹ chưa?"
Khóe môi mấy người kia giật giật, thì ra Hoàng thượng không nói gì là vì muốn họ nghĩ lại sao? Nếu câu trả lời của họ không khiến Hoàng thượng hài lòng, thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Nghĩ vậy, họ vội gật đầu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng thần nghĩ lại… à không, chúng thần đã suy nghĩ kỹ càng, làm thần tử không nên tùy tiện can thiệp vào quyết định của quân vương, chúng thần sơ suất."
Tuy thể hiện là không khuyên nữa, nhưng cũng không quên nhắc cho hắn biết, vì chúng thần nghĩ không nên nghi ngờ quân vương nên mới chọn cách im lặng, hoàn toàn không có nghĩa quyết định của ngài là chính xác! Họ tin rằng chắc chắn Hoàng thượng có thể nghe ra ý của họ.
Nhưng Bách Lý Kinh Hồng hiểu, cũng làm như không hiểu. Nam Nhạc và Bắc Minh khai chiến, làm sao có thể để Đông Lăng và Tây Võ được lợi được? Bốn nước tạo thành một hình tròn, ở chính giữa là địa phận mà bốn quốc gia đều không được phép can thiệp, có tên là “Thiên Kỵ Cổ Thành", thành chủ Mặc Quan Hoa còn có danh là thiên hạ đệ nhất mưu sĩ. Ông ta chưa từng để tâm đến chuyện của bốn nước, nếu bốn nước khai chiến muốn mượn đường, ông ta cũng rất dứt khoát, mở rộng cửa thành cho người ta đi qua, đúng là tiên sinh tốt bụng dễ nói chuyện. Có điều, nếu thực sự coi ông ta là người dễ tính mới là tên ngốc!
“Lệnh cho Trung Nghĩa Vương dẫn mười vạn binh mã đi trước, mượn đường Thiên Kỵ Cổ Thành. Sau đó, Tề Quốc công lĩnh ba mười vạn binh mã theo sát. Các tướng sĩ chuẩn bị xuất phát." Hắn lạnh lùng nói.
Tề Quốc công hơi khó xử, dù sao Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu cũng không phải kẻ lương thiện, rất có thể sẽ nhân thời cơ này để chen chân vào. Nhưng ông không thể phản đối mệnh lệnh quân vương được, đành cúi đầu đáp: “Thần lĩnh mệnh!"
Ông vừa dứt lời, Bách Lý Kinh Hồng lại lãnh đạm nói: “Khi đi qua Thiên Kỵ Cổ Thành, có thể tạo chút mâu thuẫn giữa Đông Lăng và Tây Võ."
Nghe câu này, lông mày đang nhíu chặt của Tề Quốc công mới giãn ra, đúng vậy, sao ông lại không nghĩ đến kế ly gián này chứ? Vừa nghe tin Hoàng thượng muốn tấn công Bắc Minh đã đần cả người đi, không còn nghĩ được chuyện gì khác nữa. Biện pháp này, cũng không phải là đê tiện tiểu nhân, mà là việc quân cơ không nề thủ đoạn!
…
Suốt cả đêm, Tô Cẩm Bình đều ngủ không ngon, trong lòng cảm thấy rất bất an. Hôm nay chính là ngày Quân Lâm Uyên tròn hai mươi lăm tuổi. Nàng không phải người mê tín, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của Quân Lâm Uyên, nàng lại thấy đáy lòng run lên. Đêm qua nàng vốn định ở bên hắn, nhưng hắn lại đuổi nàng về. Lúc này trời còn chưa sáng, nàng chợt nghe tiếng bước chân vang lên dồn dập ngoài cửa như đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm Bình tung chăn ra, không kịp mặc áo ngoài, chỉ khoác vội tấm da điêu bước ra ngoài. Vừa mở cửa, thấy một cung nữ vội vàng chạy qua trước mặt, nàng túm cô ta lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Cô nương, Hoàng thượng hôn mê, các thái y không có cách gì cả, chỉ e…" Cung nữ kia còn chưa dứt lời, bóng người trước mặt đã biến mất, chỉ để lại bóng lưng đang chạy xa dần.
Lòng Tô Cẩm Bình lạnh đi, còn có cả cảm giác đau thương không thể kiềm chế nổi. Đến cửa tẩm cung của Quân Lâm Uyên, thấy chúng đại thần đều quỳ trước cửa, hẳn là đã nhận được tin bệnh tình Quân Lâm Uyên nguy kịch lên, Tô Cẩm Bình giận dữ quát: “Hoàng thượng còn chưa xảy ra chuyện, các ngươi quỳ cái gì?! Đang nguyền rủa Hoàng thượng sao?"
Tiếng quát này khiến các vị đại nhân ngẩn người, rồi vội đứng dậy tản sang hai bên. Hoàng thượng có thể sống được qua hôm nay hay không đã là chuyện quá rõ ràng, nhưng lời nói của cô gái này cũng có lý. Hiện giờ họ có thể quỳ xuống, nhưng không quỳ thì tốt hơn.
Tô Cẩm Bình hung dữ trừng mắt nhìn họ rồi bước vào trong tẩm cung của Quân Lâm Uyên. Các thái y bận bịu đi qua đi lại, mặt đầy vẻ lo lắng, sốt ruột. Còn con người mỏng manh yếu ớt kia lúc này đang lẳng lặng nằm trên giường, hoàn toàn không còn chút sắc máu. Đến tận hôm nay, Tô Cẩm Bình mới nhìn thấy rõ, mấy ngày qua hắn đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức sắp chỉ còn da bọc xương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tuyệt mỹ của hắn.
Quân Tử Mạch đứng gạt nước mắt bên cạnh giường hắn. Nàng thực sự không thể tin được mấy ngày trước Hoàng huynh vẫn còn đang khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại biến thành thế này?
Thấy Tô Cẩm Bình vào, Trương ngự y vội lên tiếng: “Cô nương, y thuật của ngài cũng rất cao siêu, hay là ngài tới xem thử đi. Chúng ta thực sự không thể nghĩ được ra cách gì cả."
Tô Cẩm Bình cảm giác bước chân hụt hẫng như mất hết sức lực, bước tới bên cạnh hắn, sờ lên mạch môn, dường như đã không còn cảm nhận được chút khí tức nào, trái tim nàng cũng dần lạnh đi…
Ngay lúc đó, người trên giường đột ngột ho mạnh mấy tiếng, mở mắt, phun ra một búng máu, sắc mặt đang tái nhợt chợt có chút sinh khí…
Quân Tử Mạch thấy vậy liền mừng rỡ: “Hoàng huynh tỉnh rồi, Hoàng huynh…"
Nhưng nàng vừa quay đầu, lại thấy sắc mặt của Tô Cẩm Bình và chúng ngự y đều không dịu đi chút nào, vì họ biết, đây không phải là tín hiệu tốt, chỉ là… hồi quang phản chiếu thôi! Nhớ đến tình cảnh khi mẫu phi mình qua đời, Quân Tử Mạch mới giật mình hiểu ra, rốt cuộc không cười nổi nữa. Nàng không kìm được, lao tới ôm Quân Lâm Uyên khóc: “Hoàng huynh, huynh đừng chết! Huynh chết rồi sẽ không còn ai yêu thương Tử Mạch nữa. Hoàng huynh…"
Các ngự y và Tô Cẩm Bình ở bên cạnh đều hơi quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm…
Quân Lâm Uyên cũng ngẩn người, thực sự không ngờ tiểu nha đầu này lại quan tâm đến mình như vậy. Hắn ho mấy tiếng, mới gượng cười nói: “Nha đầu ngốc, dù Hoàng huynh qua đời, cũng không ai dám ức hiếp muội!" Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn về phía Tô Cẩm Bình. Tô Cẩm Bình biết, hắn hy vọng mình có thể che chở cho muội ấy. Nếu Quân Lâm Uyên qua đời, thì trong thời loạn thế này, một nàng Công chúa không có người bảo vệ như muội ấy, thậm chí còn không bằng một cung nữ. Tô Cẩm Bình gật đầu tỏ vẻ nhận lời.
“Muội không muốn, muội không muốn, muội chỉ cần Hoàng huynh thôi…" Quân Tử Mạch òa khóc thảm thương, trên thế gian này Hoàng huynh là người đối xử với nàng tốt nhất, nàng không muốn Hoàng huynh chết.
“Khụ khụ…" Quân Lâm Uyên lại ho kịch liệt, các thái y vội chạy tới kéo Quân Tử Mạch ra: “Công chúa điện hạ, ngài đừng chạm vào bệ hạ nữa, long thể của ngài ấy đã không chịu nổi nữa rồi!"
Quân Tử Mạch nghe vậy vội ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn người không ngừng ho khan trên giường, cũng không dám bước tới nữa, nhưng càng ngày càng khóc dữ dội hơn.
Hắn nằm lại xuống giường, nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, lẩm nhẩm nói: “Tô Cẩm Bình, trẫm muốn ngắm hoa lan…"
Hôm qua, hắn cũng nói muốn ngắm hoa lan. Vành mắt Tô Cẩm Bình nóng lên, cố gắng kìm nén để không bật khóc, vừa muốn lên tiếng, lại nghe tiếng nói yếu ớt của hắn vang lên: “Sao trẫm lại quên mất chứ, hoa lan đã tàn mất rồi…"
Tô Cẩm Bình bước tới, đỡ hắn dậy: “Quân Lâm Uyên, ta đưa huynh đi ngắm hoa mai, hoa mai vừa nở rất đẹp!" Hoa mai, dù trong ngày đông giá rét cũng có thể kiên cường đứng thẳng, nàng thực sự rất hy vọng hắn có thể giống những đóa mai kia, kiên cường qua mùa đông này.
“Hoa mai? Khụ khụ… được, chúng ta đi ngắm hoa mai!" Một nụ cười trong trẻo nở rộ trên khuôn mặt hắn, thoạt nhìn vô cùng thuần khiết.
Các ngự y muốn ngăn cản vì sức khỏe Hoàng thượng thế này nếu còn ra ngoài sẽ càng khiến tình trạng nặng thêm mà thôi. Nhưng họ đều dừng lại, vì dù đi ra ngoài, hay ở lại trong phòng thì Hoàng thượng cũng không thể chống chọi được bao lâu nữa.
Tô Cẩm Bình khoác thêm cho hắn tấm da điêu, sau đó dìu hắn ra khỏi điện. Các đại thần ngoài điện thấy vậy đều không nói tiếng nào. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà bệ hạ đã gầy yếu nhường ấy. Nhìn theo bóng hai người đi sâu vào trong rừng mai, ngay cả những đại thần bình thường không ủng hộ Quân Lâm Uyên, lúc này cũng cảm thấy thương xót.
Tuyết đầu mùa đã tan, từng cánh hoa mai nhỏ bé bay tán loạn trên không trung theo những cơn gió lạnh, xoay tròn từng vòng từng vòng rồi chậm rãi rơi xuống đất, thậm chí còn đẹp hơn điệu múa của những cánh hoa anh đào chứ không hề thua kém.
Vào giữa rừng mai, thấy hắn không bước nổi nữa, Tô Cẩm Bình vội lót đồ xuống đất, đỡ hắn ngồi xuống, hỏi: “Hoa mai rất đẹp đúng không?"
“Ừ!" Hắn gật đầu, nụ cười mỉm hiền lành tràn ngập trên khuôn mặt yếu ớt như trong suốt, nhìn vô cùng thuần khiết, rực rỡ.
Gật đầu xong, hắn đã không còn chống đỡ được cơ thể mình nữa, dựa nửa người vào người Tô Cẩm Bình. Nốt ruồi son ở mi tâm lúc này lại đỏ rực như máu, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng bệch của hắn. “Tô Cẩm Bình, trẫm nghe nói, khụ khụ… khụ… trẫm nghe nói vào ngày sinh nhật của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng đã hát tặng hắn mấy khúc ca, hôm nay là sinh nhật trẫm, nàng có thể hát cho trẫm nghe một lần không?"
E rằng, đây là điều duy nhất hắn có thể yêu cầu ở nàng. Đôi mắt phượng thoáng hàm chứa chút mong chờ, nhìn Tô Cẩm Bình ở bên cạnh mình.
Hai mắt Tô Cẩm Bình đỏ hồng, gật đầu: “Được!"
Từng cánh hoa mai lẻ loi rơi xuống trước mặt hai người. Tô Cẩm Bình gượng cười cất tiếng hát, giọng hát xa xôi mang theo chút nghẹn ngào: “Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta. Mưa bụi, triền miên, giọt lệ yên chi rơi xuống khóe môi…"
“Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau. Khắc hồi ức vào ánh trăng tàn…"
Nàng khe khẽ hát, hắn im lặng nghe. Thời khắc này, vạn vật đều như yên lặng, chỉ còn lại âm thanh của hai người họ. Nghe tiếng thở càng lúc càng yếu ớt bên tai, Tô Cẩm Bình cố gắng kìm nước mắt của mình, không cho chúng rơi xuống.
“Tô Cẩm Bình, trẫm muốn ăn thỏ nướng!" Giọng nói mang theo chút bốc đồng vang lên. Hắn còn nhớ nàng đã nói, chắc đời này hắn không thể ăn đồ ăn nàng tự nướng lần thứ hai. Nhưng hôm nay, hắn nhất định phải ăn bằng được.
“Được!" Tô Cẩm Bình cắn môi đồng ý.
Không bao lâu sau, một đống lửa được nhóm lên trong rừng mai. Tô Cẩm Bình quay quay xiên thịt thỏ, nghe tiếng hô hấp bên tai, trong lòng vội vàng đến run rẩy. Thịt nướng là tuyệt kỹ sở trường mà nàng tự hào nhất, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy mình thật thất bại, chỉ mong nó chín nhanh một chút, nhanh thêm một chút nữa…
“Vẫn chưa chín sao?" Chẳng lẽ… hắn thật sự không thể chờ được nữa?
Tô Cẩm Bình cắn răng đáp: “Sắp được rồi, được ngay đây!" Giọng điệu nàng y như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Hắn cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn con thỏ trong đống lửa hồng. Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, hắn khe khẽ nói: “Tô Cẩm Bình, nếu trẫm ngủ, thì đừng đánh thức ta nhé…"
“Ừ!" Tô Cẩm Bình nghẹn ngào đáp, tay càng xoay xiên thỏ nướng nhanh hơn.
Quân Lâm Uyên cũng vẫn nhìn con thỏ kia, dường như thực sự rất muốn ăn nó. Hắn khe khẽ hô hấp, chậm dần chậm dần… rồi sau khi hít sâu mấy hơi, lại không còn thở ra nữa. Đôi mắt xếch nhìn lướt qua bầu trời đầy cánh hoa mai, sau đó chậm rãi nhắm nghiền lại, buông thõng tay xuống đất…
Tô Cẩm Bình cắn chặt môi dưới, nhìn cánh tay hắn thả xuống trước mặt mình, cố nén nước mắt vào trong, kiên trì nướng con thỏ kia. Chỉ một lát sau, rốt cuộc con thỏ cũng chín, nàng quay sang đưa cho hắn: “Quân Lâm Uyên, chín rồi!"
“Quân Lâm Uyên, huynh ăn đi, ăn đi chứ! Thỏ chín rồi, chín thật rồi mà! Vì sao huynh không chờ thêm một chút, vì sao không chờ ta thêm một chút chứ?!" Đến lúc này, Tô Cẩm Bình cũng không thể kìm nén thêm được nữa, gào khóc đến xé gan xé ruột. Hôm nay là sinh nhật của hắn, sao nàng lại không nhớ ra chuyện tặng quà cho hắn chứ?! Hắn nói hắn muốn ăn thỏ nướng, nhưng chỉ chậm có một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi…
Cánh hoa mai bay lả tả đầy trời, từng cánh từng cánh hạ xuống người hắn, giống như một bức họa tuyệt mỹ vậy. Cũng có một vài cánh hoa rơi vào trong đống lửa, rồi không còn thấy bóng dáng nữa…
“Hoa lan, tàn rồi…"
“Quân Lâm Uyên, năm sau chúng ta có thể lại tới ngắm hoa mà!"
“Ừ, sang năm chúng ta lại ngắm hoa!"
Sang năm lại ngắm hoa…
Mấy canh giờ sau, đám hạ nhân tới đưa Quân Lâm Uyên đi. Tô Cẩm Bình không ngăn lại, chỉ đứng nhìn theo bóng họ.
Nàng lau nước mắt trên mặt, đi vào căn nhà trong rừng mai. Nàng phải thu dọn sách y sau đó rời khỏi đây. Nếu không, để đám đại thần kia biết trước khi Quân vương lâm chung cũng không đả động gì đến chuyện truyền ngôi, ắt sẽ không thả cho nàng đi.
Vào gian nhà tranh kia, nàng biết trong này đều là những quyển sách mà Quân Lâm Uyên rất trân trọng, nên tuyệt đối không thể để người khác hủy hoại được. Vừa thu dọn, nàng lại chợt nhìn thấy chiếc hộp kia. Nàng đã nhìn thấy nó mấy lần, Quân Lâm Uyên cũng luôn nhắc đi nhắc lại nếu hắn chưa chết thì mình tuyệt đối không thể chạm vào nó. Bây giờ, nàng có thể mở nó được rồi chứ?
Mở chiếc hộp kia ra, một tấm bản đồ lọt ngay vào mắt nàng. Tô Cẩm Bình nhìn lướt qua một chút rồi đặt sang một bên. Bên dưới vẫn còn một quyển sách nữa, rất mỏng, dường như chỉ có mấy tờ giấy. Nàng mở quyển sách, trong đó đều là những ghi chép về một vài chứng bệnh nan y. Ngay khi Tô Cẩm Bình định cất quyển sách kia đi, nàng lại chợt nhìn thấy một trang giấy ghi rõ ràng: “Chứng điệp huyết"…
Chứng điệp huyết, tim phổi đều tổn hại, không thể nổi giận, kiêng chua kiêng cay.
Sau đó, là “Bích huyết hoa."
Bích huyết hoa có hiệu quả kỳ diệu, có thể giải độc, bảo vệ tâm mạch. Nếu kết hợp với Thiên sơn Tuyết liên, Bách niên linh chi và ba mươi mấy loại thảo dược khác có thể chế thành Bích ngọc hồi hồn đan giải được trăm loại độc dược. Cũng có thể kết hợp cùng xương bồ, phục linh cùng bảy vị thảo dược khác để chế thành Linh Tử đan, phối hợp với biện pháp châm cứu, có thể chữa được chứng điệp huyết!
“Ầm!!!" Tô Cẩm Bình cảm giác như có một tiếng nổ lớn nổ vang trong đầu mình. Kiêng chua kiêng cay ư? Chẳng trách lần trước khi mình cho hắn ăn thỏ nướng, hắn lại hỏi câu đó, rồi đang yên đang lành lại ho ra máu. Hắn biết rõ hắn không được phép ăn, vì sao còn cố tình ăn?! Hôm nay còn muốn nàng nướng tiếp… Bích huyết hoa có thể trị chứng điệp huyết! Không phải hắn nói không còn cách gì cứu chữa sao? Bích huyết hoa có thể chế ra Linh Tử đan để chữa bệnh của hắn, nhưng vì sao hắn còn muốn làm thành Bích ngọc hồi hồn đan để đưa cho nàng?! Rõ ràng… rõ ràng ngày hôm qua nếu hắn đổi ý vẫn còn kịp cơ mà?!!! Tô Cẩm Bình cảm thấy trong lòng mình đau quặn lên, nếu đến giờ nàng còn không hiểu là hắn vì mình, thì nàng là đồ ngu ngốc!!!
Cũng vì như hắn nói, họ không thể nào lấy được viên bích ngọc hồi hồn đan cuối cùng, nên hắn mới hy sinh chính mình sao?!
“Quân Lâm Uyên, huynh là tên ngốc!!!" Rốt cuộc hắn có biết tính toán hay không? Một đôi mắt và một sinh mệnh, hắn không biết thứ nào quan trọng hơn sao? Nhưng giờ nói gì cũng không kịp nữa, không còn kịp nữa rồi!
Chân Tô Cẩm Bình mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, vòng tay ôm hai chân mình khóc nức nở. Nàng rất ít rơi nước mắt, nhưng mấy hôm nay, nàng thực sự không chịu nổi, giống như nước mắt cả cuộc đời nàng đã cạn sạch vậy. Ngay lúc đó, một tờ giấy nhẹ nhàng rơi từ trong quyển sách mỏng trong tay nàng ra. Hai mắt nàng nhòe đi, nhặt tờ giấy kia lên xem. Từng dòng chữ rõ ràng, mạnh mẽ lại đầy khí phách.
“Trẫm biết, với sự thông minh của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra quyển sách này. Nhưng, quyển sách này là tâm huyết của sư phụ, trẫm không thể hủy nó được.
Khi nàng nhìn thấy nó, chắc trẫm cũng đi rồi. Nhưng, đừng đau lòng. Hắn là người nàng yêu. Dùng mạng trẫm để đổi lấy đôi mắt cho hắn, cũng đáng giá!
Bạc trong quốc khố lúc trước, trẫm đã chuyển hết ra ngoài, giấu ở vị trí trên tấm bản đồ kia. Đã hứa sẽ tặng nàng, trẫm làm sao nuốt lời được?
Còn một chuyện, trẫm vẫn luôn giấu không cho nàng biết. Nhưng hiện giờ, trẫm cũng không muốn nói, coi như cho trẫm được ích kỷ lần này đi.
Nàng từng nói, trẫm là hoa bỉ ngạn nở rộ bên bờ Hoàng tuyền, bây giờ, trẫm xuống Hoàng tuyền trước chờ nàng.
Nếu có kiếp sau, chỉ mong có thể tiếp tục làm tri kỷ."
Đêm qua, hắn đuổi mình về là vì lá thư này sao? Tấm bản đồ kia giấu bạc của quốc khố ư? Vậy chuyện quốc khố mất trộm… cũng hoàn toàn là kế hoạch của hắn?!
“Quân Lâm Uyên, thật ra chuyện này cũng là lỗi của huynh, chiếc chìa khóa đó nằm trong tay huynh, lại để người ta trộm hết quốc khố, dù thế nào cũng có phần trách nhiệm của huynh. Chúng ta là bằng hữu, trước mặt người khác, đương nhiên ta phải đứng về phía huynh, nhưng giờ chỉ có hai người, ta vẫn phải nhắc nhở huynh, sau này cẩn thận hơn một chút!"
“Ừ!"
…
“Cay à?"
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?"
“Không!"
…
“Quân Lâm Uyên, hôm qua ta nghĩ tới một phương thuốc, có tính khả thi rất cao! Dùng châm cứu kết hợp bảy loại thảo dược, có lẽ sẽ có tác dụng."
“Cách nàng nói rất khá, là hồi sinh từ vùng đất chết. Nhưng nếu thực sự châm kim vào tử huyệt, phải dùng loại dược nào để bảo vệ tâm mạch, bảo trì cơ thể vượt qua được khoảnh khắc kim đâm vào tử huyệt?"
“Không có loại dược nào có thể bảo vệ được tâm mạch trong khoảnh khắc châm kim vào tử huyệt sao?"
“Không có!"
…
“Quân Lâm Uyên, huynh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Cái gì mà phong phạm quân tử, cái gì mà cao quý như Quân Tử lan? Huynh là kẻ lừa đảo, từ đầu đến chân đều là tiểu nhân!!!" Tô Cẩm Bình vừa gào khóc vừa mắng, có điều, nàng mắng thì có tích sự gì, hắn có thể sống lại được sao? Dù nàng nói gì đi chăng nữa, mắng gì đi chăng nữa, hắn cũng không nghe thấy! Nàng sắp bị hắn làm cho phát điên lên rồi! Trên đời này có một tên ngu ngốc như Lăng Viễn Sơn còn chưa đủ sao? Vì sao còn phải thêm một tên như Quân Lâm Uyên nữa chứ? Vì sao? Vì sao?!!!
Đúng lúc này, những tiếng bước chân vang lên dồn dập bên tai, chắc hẳn đến để bắt nàng. Tô Cẩm Bình lau nước mắt trên mặt rồi nhanh tay thu dọn hết đồ đạc. Nàng sẽ không khóc, cũng không thể khóc nữa. Nàng nợ hắn quá nhiều, nên món nợ này, nàng phải trả lại hết! Đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của hắn, và cả Quân Tử Mạch hiện giờ đều là trách nhiệm của nàng!
Nàng vội vàng đóng gói hết đồ đạc lại sau đó khoác lên lưng chạy ra cửa. Vừa ra khỏi rừng mai, nàng đã gặp ngay Quân Tử Mạch, hai mắt tiểu nha đầu sưng đỏ lên, nhìn thấy Tô Cẩm Bình cũng đang lau nước mắt, nàng ấy lẳng lặng nhìn nàng một lúc rồi nói: “Tỷ tỷ, Hoàng huynh đi rồi, muội làm sao bây giờ?"
Hoàng huynh đi rồi, nàng cảm thấy trên thế gian chỉ còn lại một mình nàng! Trừ Hoàng huynh và Tô Cẩm Bình, không còn ai quan tâm đến nàng nữa. Nên trừ Tô Cẩm Bình ra, nàng thực sự không biết hỏi ai.
Tô Cẩm Bình bước nhanh tới: “Ta cũng phải rời khỏi đây, muội có muốn đi theo ta không? Nếu đi theo ta, sau này mai danh ẩn tích, muội sẽ không còn là Công chúa Hoàng thất nữa, chỉ là muội muội của ta thôi. Từ nay về sau, ta sẽ thay Hoàng huynh muội, chăm sóc cho muội!"
Chỉ một câu “thay Hoàng huynh muội chăm sóc cho muội" đã như một cây kim châm thẳng vào tim Quân Tử Mạch. Nàng gật đầu khóc: “Ta đi theo tỷ!" Hoàng huynh hẳn cũng hy vọng mình đi theo tỷ ấy.
“Đưa ta tới tẩm cung Lan phi!" Tô Cẩm Bình nói.
Quân Tử Mạch nhanh chân dẫn đường, sau khi tránh mặt được vài toán Ngự lâm quân mới đi tới được cửa tẩm cung của Lan phi. Cung nữ ngoài cửa còn đang định nói gì đó, Tô Cẩm Bình đã giơ tay lên đánh các nàng hôn mê. Nàng bước nhanh vào trong điện, sắc mặt Thượng Quan Nhược Tịch tái mét, ắt đã biết tin Quân Lâm Uyên qua đời, dáng vẻ đau lòng như tro tàn.
“Đi cùng ta!" Tô Cẩm Bình nói thẳng.
Thượng Quan Nhược Tịch ngẩn người: “Vì sao?" Hoàng thượng đã qua đời, sẽ không còn ai uy hiếp đến sự an toàn của đứa bé này nữa. Hơn nữa, nó lại là cốt nhục duy nhất của Hoàng thượng, cũng là người có thể bước lên ngôi vị Hoàng đế nhất, để con của Hoàng thượng làm Hoàng đế không tốt sao?
“Thứ nhất, nước không thể một ngày không có vua, không có ai ở Bắc Minh có đủ kiên nhẫn chờ cô sinh đứa bé ra rồi phò tá nó lên vương vị cả. Như vậy ắt phải có người khác đăng cơ, đến lúc đó, đứa bé trong bụng cô là trưởng tử, trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt hắn ta, nhổ ra không được, mài đi không xong. Cô nghĩ cô sẽ bảo vệ được nó sao? Thứ hai, nguyên nhân Quân Lâm Uyên không muốn có con là vì lo con của mình sẽ đi theo vết xe đổ của mình xưa kia, càng lo Bắc Minh sẽ xuất hiện một Vương Thái hậu thứ hai, hoặc có đại thần chèn ép ấu đế vùng lên làm chư hầu. Cho nên, dù cô muốn đi, hay không muốn đi, thì ta vẫn phải đưa cô đi. Vì chỉ có rời đi cùng ta, ta mới có thể đảm bảo đứa bé này sẽ được an toàn, cam đoan chuyện mà Quân Lâm Uyên lo lắng sẽ không xảy ra! Tốt nhất là cô nên tình nguyện đi cùng ta, nếu không muốn, ta sẽ đánh cô ngất xỉu rồi đưa cô đi!" Để đứa bé này ở lại hoàng cung quá nguy hiểm, nên nàng nhất định phải đưa nó đi.
Khi nghe Tô Cẩm Bình nói nửa đoạn đầu, Thượng Quan Nhược Tịch cũng không cảm thấy có vấn đề gì lắm, vì thế lực nhà mẹ đẻ của nàng rất to lớn, hơn nữa, nàng cũng tự tin với năng lực của mình, nhưng khi nghe Tô Cẩm Bình nói nốt nửa đoạn sau, mới biết chuyện mà Hoàng thượng không hy vọng sẽ xảy ra. Chỉ cần là điều Hoàng thượng không muốn, dù có một phần trăm tỉ lệ phát sinh, nàng cũng sẽ không để nó xảy ra! “Được, bản cung đi theo cô!" Dứt lời, nàng bước nhanh vào trong nhà, thay hết y phục rườm rà trên người mình ra, đổi một bộ quần áo gọn nhẹ khác.
“Sau này, cô sẽ không thể tự xưng bản cung nữa! Đi thôi!" Dứt lời, Tô Cẩm Bình liền rời đi trước, Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch đi sát theo sau lưng nàng.
Ba người cùng đi cũng hơi bắt mắt, nên chưa được mấy bước đã bị đám thị vệ phát hiện. Chúng thị vệ bước tới nói với Tô Cẩm Bình: “Cô nương, Thừa tướng đại nhân và chư vị đại nhân mời ngài tới!"
Nói thẳng ra là muốn hỏi xem cuối cùng Hoàng thượng có để lại di chiếu gì hay không, muốn lập ai làm vua. Nhưng Quân Lâm Uyên không nói gì về chuyện này, Tô Cẩm Bình đi cũng không biết nói ai ra, hơn nữa, nàng quá hiểu những người làm chính trị. Dù Quân Lâm Uyên không nói gì, hay đáp án mà hắn nói không phải là đáp án mà những người đó muốn, thì họ sẽ ép nàng phải nói dối. Nếu nàng không đồng ý, cuối cùng chỉ có một con đường chết. Chỉ cần nàng vẫn còn chút lý trí, tuyệt đối sẽ không đi theo những người này.
“Thần binh bất tử!" Nàng lạnh giọng hô lên, năm trăm hắc y nhân lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Cẩm Bình.
Thần binh bất tử ư?! Ngự lâm quân giật mình lùi về phía sau từng bước. Không một tướng sĩ nào lạ lẫm gì với uy danh của Thần binh bất tử, đương nhiên họ cũng biết rất rõ.
Tô Cẩm Bình cao giọng nói tiếp: “Trước khi băng hà, Hoàng thượng không để lại di chiếu gì, cũng không nói rõ là để cho ai kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Ngươi có thể để các vị đại nhân tìm thử xem Hoàng thượng có để lại chiếu thư hay không, nếu không có, hãy để họ đề cử một người hiền tài lên ngôi đi!"
Thống lĩnh Ngự lâm quân giật mình, hiển nhiên không ngờ kết quả lại là thế này. Hoàng thượng băng hà mà không để lại di chiếu sao? “Nhưng mà, cô nương, các đại nhân mời ngài…"
“Ta nói không đi là không đi, kẻ nào dám ngăn ta phải chết!" Dứt lời, Tô Cẩm Bình không để ý đến họ nữa, dẫn người đi thẳng về phía Minh Dẫn cư. Quân Lâm Uyên đã nói trong Minh Dẫn cư có mật đạo thông ra ngoài hoàng thành, còn có cơ quan để hủy mật đạo đó. Như vậy cũng không cần lo sẽ có người theo dõi các nàng nữa.
Dù Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch hơi sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết đi theo nàng. Thống lĩnh Ngự lâm quân cảm thấy để họ đi như vậy không ổn, liền cắn răng hạ lệnh: “Ngăn các nàng lại!"
Tuy Ngự lâm quân dưới quyền y cũng sợ hãi, nhưng nghe quân lệnh xong cũng không thể làm trái được, đành phải lao tới. Nhưng vừa đi được nửa đường đã bị Thần binh bất tử vây quanh Tô Cẩm Bình chém người như cắt đậu hũ, mặt không hề biến sắc, chỉ một thoáng sau đã chết không ít người, khiến những người khác cũng không dám tiếp cận nữa.
Đến Minh Dẫn cư, nàng mở cửa, sau đó khởi động cơ quan, đưa hai người họ cùng xuống mật đạo với mình. Đám Thần binh bất tử cũng đi theo phía sau bọn họ, cả năm trăm con người chen chúc khiến mật đạo chật ních.
Nhóm Ngự lâm quân không dám tới gần, chỉ biết trơ mắt nhìn họ bước vào trong Minh Dẫn cư. Lão Thừa tướng và một vài đại thần đắc lực nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến. Sau khi nghe thống lĩnh Ngự lâm quân bẩm báo lại tình hình cụ thể, trong Minh Dẫn cư bỗng vang lên tiếng nổ lớn, rồi tiếng sập đá ‘rầm’ một tiếng! Nghe là biết có người trong Minh Dẫn cư khởi động cơ quan hủy đi nơi này không để kẻ nào đuổi theo.
Khi nghe nói Lan phi cũng đi theo, ánh mắt lão Thừa tướng chợt lóe sáng như có điều gì suy nghĩ, đưa tay vuốt râu, khóe môi len lén nở nụ cười. Lan phi là con gái Quảng Lăng Vương, nên dù Hoàng thượng có băng hà, cũng không có kẻ nào dám động vào nàng. Nhưng nàng lại đi theo Tô Cẩm Bình, chứng tỏ nàng có nguyên nhân khác. Tô Cẩm Bình và nàng không thân cũng chẳng quen, chưa từng nghe nói hai người có giao tình gì ở hậu cung, nhưng nàng ấy lại sẵn lòng đưa nàng đi cùng, như vậy… rất có khả năng…
Hoàng thượng có để lại huyết mạch!!!
Nghĩ thế, tâm trạng u buồn của lão Thừa tướng cũng trở nên khá hơn nhiều. Nếu đúng như lão nghĩ thì tốt quá, chờ vài năm nữa, hoàng tử điện hạ trưởng thành, lão có thể nghênh đón ngài về triều. Như vậy, hiện giờ lão phải nắm thật chắc thế cục triều chính ở Bắc Minh!
…
Nhóm Tô Cẩm Bình đi dọc theo mật đạo rất lâu mới ra khỏi Hoàng thành. Cũng may không có người nào dám vào ngăn cản các nàng nên họ đi rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi mật đạo, năm trăm Thần binh bất tử rất tự giác ẩn thân vào chỗ kín. Nhìn thân thủ mạnh mẽ của họ, Tô Cẩm Bình thầm gật đầu hài lòng. Nhưng nàng cũng biết, không thể tùy tiện gọi Thần binh bất tử ra được, nếu không, để Hoàng đế các nước khác biết, chắc chắn nàng sẽ bị truy đuổi, ám sát.
Ra khỏi mật đạo, nàng lập tức hủy cơ quan. Trong tầm mắt là cả mảng rừng rậm rạp.
“Tỷ tỷ, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?" Quân Tử Mạch cất tiếng hỏi.
Tô Cẩm Bình lắc đầu, nàng cũng không biết: “Tìm nơi có âm thanh để đi vậy."
…
Ba người đi trong rừng cây không bao lâu là ra được bên ngoài. Đến thành Hoa Vệ bên ngoài Hoàng thành, người người qua lại tấp nập. Bọn họ cũng không biết tin Quân Lâm Uyên đã qua đời, vì còn chưa định ra người thừa kế ngai vàng, nên nếu hiện giờ thông báo tin này ra, thiên hạ ắt sẽ đại loạn!
Ba người con gái đi trên đường cũng khiến không ít người để ý.
“Chúng ta đi đâu đây?" Thượng Quan Nhược Tịch hỏi.
Đi đâu, vấn đề này thực sự khiến Tô Cẩm Bình khó xử. Nếu chỉ có nàng và Quân Tử Mạch, đương nhiên sẽ quay về Nam Nhạc, nhưng lại thêm Thượng Quan Nhược Tịch và đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Quân Lâm Uyên, nếu ở Nam Nhạc, để người khác biết thân phận sẽ vô cùng nguy hiểm! Nhưng mà… Tô Cẩm Bình do dự một chút, vẫn kiên quyết gật đầu: “Đi Nam Nhạc!"
Bầu không khí đau thương vẫn bao phủ quanh Quân Tử Mạch và Thượng Quan Nhược Tịch. Cái chết của Quân Lâm Uyên là sự đả kích quá lớn đối với hai nàng. Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng vô cùng buồn bã, nhưng không hề bộc lộ ra ngoài, đó là tính cách của nàng. Càng buồn bã, thì trước mặt người khác nàng sẽ càng ra vẻ như không có chuyện gì, thậm chí còn bình tĩnh hơn bình thường. Bàn tay giấu trong cổ tay áo siết chặt chiếc bình sứ đựng Bích ngọc hồi hồn đan, lòng bàn tay như nóng lên, ân tình này, dù dùng cả mạng sống của Tô Cẩm Bình nàng cũng không thể đền đáp nổi!
Trên đường lớn, những tiếng rao bán hàng vang lên nhộn nhịp, nhưng ba người chẳng có tâm trạng để đi dạo phố. Khi đi ngang qua một quầy coi bói, một giọng nói già nua mạnh mẽ vang lên bên tai Tô Cẩm Bình: “Cô nương, có muốn xem tướng số không?"
“Không cần." Nàng lạnh lùng đáp rồi đi tiếp.
“Cô nương, mạng của cô có sao thiên sát, cô nên xem một chút đi." Người kia lại nói.
Thiên sát, lại là thiên sát! Tô Cẩm Bình bực tức quay đầu: “Ta thế nào mà dám bảo ta có sao thiên sát? Nếu hôm nay ông không nói cho ra lẽ, ta sẽ đập nát quầy của ông!" Thật ra, chính nàng cũng hoài nghi có phải nàng thực sự mang mệnh thiên sát hay không, vì nếu không có nàng, Quân Lâm Uyên cũng không phải chết, tuyệt đối không.
Đôi mắt ông cụ kia sáng lấp lánh, cười nói: “Cô nương đừng tức giận, lão hủ chưa bao gi biết nói dối. Đúng là cô mang mệnh thiên sát, nhưng cách đây không lâu, có một đám mây cát lợi xua tan chút lệ khí của cô. Gần đây, cũng vì có một chòm sao đế vương tắt lịm, làm xáo trộn mệnh cách của cô, nên lão hủ mới đề nghị cô xem một quẻ."
“Được, vậy ông thử xem xem, bao giờ ta mới có thể gặp lại tri kỷ của ta?" Nghe ông ta nhắc đến đám mây cát lợi xua tan lệ khí cùng với chòm sao đế vương tắt lim, Tô Cẩm Bình mới tin tưởng một chút.
Ông cụ kia cười, lấy mấy đồng tiền ra ném lên rồi bắt lấy. Ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Bình, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chẳng biết người đi nơi nào nữa, hoa đào vẫn cười giữa gió xuân!"
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng đờ. Hai câu trước của bài thơ này là “Ngày này năm xưa còn gặp mặt, người ngắm hoa đào rực ánh hồng!" Không biết… người đã đi đâu, nhưng hoa đào vẫn tươi như cũ… Giống như nàng và Quân Lâm Uyên vậy.
“Vả lại, cô nương vẫn còn thấy tiếc nuối!"
Ông ta vừa nói câu này, nước mắt trong mắt Tô Cẩm Bình bất giác lăn dài. Đúng thế, nàng vẫn còn tiếc nuối. Con thỏ kia, còn chưa kịp nướng chín, chưa kịp đưa cho hắn ăn. Nàng biết, khi hắn đi cũng cảm thấy không cam lòng, nếu không, hắn sẽ không hỏi nàng “Vẫn chưa chín sao?"
“Phải làm sao mới toàn vẹn được sự tiếc nuối này?" Hỏi xong, chính nàng cũng cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.
Nhưng ông cụ kia lại khẽ cười: “Đôi khi, có chút gì đó không trọn vẹn cũng tốt. Bây giờ lão hủ xem cho cô một quẻ nhé?"
“Vâng!" Tô Cẩm Bình gật đầu.
Ông cụ kia lại tung mấy đồng tiền lên lần nữa, sau đó bắt lại. Ông nhíu mày, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Bình, sắc mặt hơi nặng nề…
Tác giả :
Quân Tử Giang Sơn