Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 141: Con lừa to gan này, dám bất kính với mẫu hậu của ta!

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 141: Con lừa to gan này, dám bất kính với mẫu hậu của ta!

“Cạch!" chiếc bút lông sói trượt từ bàn tay của người thanh niên nhã nhặn như ngọc kia ra, ngòi bút vạch một vạch mực đen lên tờ giấy Tuyên Thành, bức tranh tươi màu bị hủy hoại trong chớp mắt.

Cô gái trong tranh có dung mạo tuyệt sắc, khuôn mặt trái xoan với đôi lông mày lá liễu, mặc bộ váy trắng nhìn vừa giống tiên lại vừa giống yêu. Mộc Nguyệt Kỳ đã nhìn thấy khuôn mặt đó không ít lần trong những bức tranh của Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng khác với trước kia, mấy ngày gần đây, con ngươi của cô gái trong tranh đều mang màu đen như bảo thạch, chứ không còn là màu xanh thẳm như trước nữa. Bức tranh mỹ nữ vốn rất dịu dàng lúc này cũng thoáng tỏa ra khí thế anh hùng ngay từ trong ánh mắt.

Trên tường trong thư phòng, chỉ cần nhìn qua sẽ thấy ngay muôn hình vạn trạng của cô gái kia, hoặc yêu kiều, hoặc giảo hoạt, hoặc mơ màng, hoặc hào khí, hoặc… Mà người vẽ nên chúng, lúc này lại ngồi sững sờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông cụ trước mặt: “Vì sao không nói sớm một chút?" Giọng nói vốn nhã nhặn ấm áp, lúc này chỉ khiến người ta thấy lạnh khiếp người. Ngữ điệu này, thậm chí còn lạnh hơn cả giọng điệu như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn thường ngày.

Ông cụ kia hơi giật mình, sau đó mới đáp: “Thiếu chủ, hạ thần chỉ sợ ngài để lỡ đại sự." Nghiệp lớn của họ đã bị thiếu chủ hủy trên tay cô gái kia rất nhiều rồi. Từ chuyện lộ thực lực, đến binh quyền ở Nam Nhạc, thậm chí còn đối đầu với Quân Lâm Uyên, nếu bẩm báo sớm, không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa. Nếu không phải vì nghĩ chuyện cô gái kia rơi xuống vực đã qua lâu rồi, dù thiếu chủ có điên cuồng cũng không đến mức đào ba thước đất lên để tìm, thì hôm nay lão cũng sẽ không nói chuyện này ra.

Mộc Nguyệt Kỳ đứng bên cạnh chỉ cúi đầu nhìn bức tranh vừa bị hủy của hắn, mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Bức tranh này, hắn vẽ mất mấy ngày rồi. Nhìn dung nhan phong thần tuấn lãng của hắn đã không còn nụ cười, nàng hơi trầm mặc một chút rồi cất tiếng an ủi: “Tướng gia, họ cũng chỉ vì muốn tốt cho ngài!"

“Rầm!" Thượng Quan Cẩn Duệ đập mạnh xuống bàn, đôi mắt đen láy như bốc lên ngọn lửa rừng rực, tức tối quát ông cụ kia: “Muốn tốt cho ta à? Ông đừng quên thân phận của nàng! So với ta, thì nàng mới thực sự là thiếu chủ của bộ tộc Nam Cung! Cũng là huyết mạch chính thống của bộ tộc Nam Cung!"

Từ xưa tới giờ, ông cụ chưa từng thấy hắn giận dữ đến mức này bao giờ, chân nhũn ra, quỳ sụp xuống nhưng mặt không có chút hổ thẹn nào, chỉ trầm giọng nói: “Tất nhiên hạ thần biết rõ dòng máu chảy trên người ai mới là huyết mạch của Hoàng gia, nhưng thiếu chủ, nàng không thể làm được việc gì cả, đạo lý này ngài cũng phải hiểu chứ?"

Làm sao họ lại không biết Tô Cẩm Bình mới là người họ nên tận tâm tận lực, vì trong người nàng có huyết thống của hoàng thất? Nhưng từ biểu hiện của Tô Cẩm Bình kia là có thể nhận thấy, nàng quá lụy tình, thậm chí còn muốn gả cho con của kẻ thù, người con gái như vậy sao có thể làm được việc lớn? Cựu thần bọn họ muốn khôi phục lại vinh quang của bộ tộc Nam Cung, không quan trọng là ai lãnh đạo, quan trọng nhất là có thể đạt được mục đích của họ hay không!

Thượng Quan Cẩn Duệ hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng rồi mới nói: “Tài năng của Cẩm Cẩm không hề thua kém ta. Nàng như vậy chẳng qua là vì không hiểu rõ nội tình mà thôi!" Hắn biết rằng Cẩm Cẩm không thể gả cho người của Hoàng Phủ gia, cũng không thể gả cho người của Bách Lý gia, nhưng hắn lại nghĩ, nếu nàng đã quên, thì cứ để một mình Nam Cung Duệ hắn gánh vác chuyện này đi, không còn ân oán tình thù, cuộc sống của nàng sẽ rất thoải mái. Nhưng hiện giờ…

“Làm sao thiếu chủ dám chắc được rằng sau khi Công chúa biết rõ nội tình, sẽ không ngoan cố tiếp tục ở bên Bách Lý Kinh Hồng kia không chịu thay đổi chứ? Các lão chủ nhân ở trên trời cao có linh thiêng, chắc chắn sẽ không tha thứ cho những gì mà Công chúa đã gây ra." Nói xong, cơ thịt trên khuôn mặt già nua của ông cụ kia cũng run lên, thực sự phẫn nộ vì sự kém cỏi của Tô Cẩm Bình. Trên thiên hạ này có thiếu gì đàn ông tốt, dù không gả cho thiếu chủ, thì Lãnh Tử Hàn, Mộ Dung Thiên Thu, Quân Lâm Uyên, có ai là kém hơn Bách Lý Kinh Hồng hay người của Hoàng Phủ gia đâu? Nhưng nàng lại đi chọn đúng con trai của kẻ thù!

Câu hỏi này khiến Thượng Quan Cẩn Duệ chợt nghẹn lời, cũng hơi suy sụp. Nếu biết trước Bách Lý Kinh Hồng không đủ năng lực để bảo vệ nàng, thì dù thế nào hắn cũng sẽ không để nàng đi Nam Nhạc. Vì hắn tin dù thế nào người đàn ông kia cũng sẽ đối xử tốt với Cẩm Cẩm, nên mới muốn để ân oán đời trước kết thúc ở đời này, trọng trách khác cứ để mình hắn gánh chịu, nhưng không ngờ khi nàng ở ngay trong mắt Bách Lý Kinh Hồng, mà hắn cũng để nàng bị rơi xuống vực được.

Im lặng một lúc lâu, tiếng quát giận dữ mới vang lên từ miệng Thượng Quan Cẩn Duệ: “Đi tìm đi! Dù thế nào cũng phải tìm cho ra!" Cơn giận như thế này, quả thực trước giờ chưa từng có!

Lần này, nếu tìm thấy Cẩm Cẩm, hắn sẽ không buông tay nữa! Hắn sẽ không bao giờ… để Cẩm Cẩm rời khỏi tầm mắt của mình nữa. Nếu Bách Lý Kinh Hồng không có bản lĩnh bảo vệ nàng, thì để Thượng Quan Cẩn Duệ hắn làm!

Cơn giận dữ hiếm có của hắn khiến ông cụ kia rất sợ hãi, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, tình cảnh hiện giờ của chúng ta vốn rất bất lợi, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên đều phát hiện ra binh mã chúng ta giấu, khó khăn lắm mới đánh lạc hướng được, nhưng giờ cũng đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu còn gióng trống khua chiêng tìm người nữa, thì chỉ khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn nghi ngờ nhiều hơn thôi!"

“Ông là chủ, hay ta là chủ?!" Giọng nói ấm áp đã không còn du dương như tiếng suối chảy nữa, chỉ mang theo cảm giác gay gắt, và vô cùng tàn khốc.

Ông cụ kia cúi đầu đáp: “Thiếu chủ, chờ lão Vương gia trở về, chắc chắn sẽ không đồng ý để ngài làm bừa như vậy!"

“Người đâu!" Thượng Quan Cẩn Duệ đã hoàn toàn tức giận!

Không bao lâu sau, hai hắc y nhân tiến vào: “Thiếu chủ!"

“Bất tuân mệnh lệnh chủ nhân! Giết!" Sắc mặt hắn lúc này đã bình tĩnh trở lại, không còn vẻ xúc động vừa rồi nữa, đôi mắt đen láy như ngọc toát lên vẻ trí tuệ, đáy mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn lâu.

Hai hắc y nhân kia đều kinh ngạc, ông cụ này là đại thần mấy đời rồi, muốn giết là giết sao?! Nhưng họ vẫn phải ngoan ngoãn lôi ông cụ kia ra ngoài! Sắc mặt ông cụ suy sụp hẳn, nhưng cũng không hề cầu xin một tiếng nào, vì lão biết hôm nay lão đã làm quá, uy quyền của chủ nhân đều phải dựa vào sự kính cẩn của hạ nhân mới có thể bộc lộ và duy trì. Những lời lão nói, chẳng khác nào coi thường chủ nhân!

Chờ ông cụ kia bị lôi ra ngoài rồi, Thượng Quan Cẩn Duệ mới nói với hư không: “Đi tìm! Sống phải thấy người, chết… phải thấy xác!"

“Vâng!" Trong chỗ tối có người lên tiếng đáp, sau đó một bóng đen lóe lên, rồi rời khỏi gian phòng.

Khi mọi người đều đã rời khỏi phòng, Thượng Quan Cẩn Duệ hơi suy sụp ngồi phịch xuống ghế. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo, hay nói đúng hơn là, nếu không tìm thấy Cẩm Cẩm thì hắn phải làm gì bây giờ. Hắn hít sâu một hơi, trên mặt không còn nụ cười ấm áp như gió xuân nữa, ngón tay thon dài khẽ day nhẹ mi tâm.

“Tướng gia, người tốt sẽ được trời cao phù hộ!" Mộc Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng nói, không dám để hắn nhìn thấy vẻ xót xa trong mắt.

Người tốt sẽ được trời cao phù hộ ư? Hắn cười khổ, nếu thực sự như thế, thì trước đây làm sao có thể… Nhưng hắn cũng biết Mộc Nguyệt Kỳ có ý tốt, nên không nói gì.

Đúng lúc này, một ông cụ tóc trắng xóa lại bước vào, so với người vừa rồi, trong mắt ông cụ có khí phách hơn nhiều, con ngươi mắt cũng sáng như sao, mặt đầy vẻ mừng rỡ: “Thiếu chủ đừng lo, đã tìm được pháp sư năm xưa rồi, ông ta nói có thể khôi phục lại trí nhớ thời điểm trước 4 tuổi của Công chúa. Hơn nữa, ông ta cũng nói Công chúa vẫn chưa chết, hiện đang ở phương Bắc!’

“Thật sao?" Hai mắt Thượng Quan Cẩn Duệ như sáng rực lên, tin vui bất ngờ trong lúc vô cùng tuyệt vọng khiến hắn không thể tin nổi. Cẩm Cẩm không sao, hơn nữa còn tìm được pháp sư năm xưa, nếu vậy, cũng có thể nói cho Cẩm Cẩm biết thân phận của nàng được rồi…

“Tất nhiên là thật!" Trên mặt ông cụ kia cũng đầy vẻ vui mừng. Thật ra, không phải họ không muốn nói thẳng chuyện năm xưa cho Công chúa, nhưng nếu Công chúa không tin, thì họ biết giải quyết thế nào? Bây giờ tìm được pháp sư kia, đương nhiên cũng dễ lo liệu mọi chuyện hơn.

Hắn thở phào một hơi, nụ cười nhã nhặn lại một lần nữa nở rộ trên mặt Thượng Quan Cẩn Duệ: “Vậy thì sắp xếp thu dọn chút đi, mấy ngày nữa, ta sẽ từ biệt Hoàng Phủ Hoài Hàn!"

“Ý thiếu chủ là…" Ông cụ hơi khó hiểu.

Hắn cười đáp: “Cứ tiếp tục ở lại Đông Lăng cũng không phải là cách lâu dài. Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nghi ngờ ta, giám sát chặt chẽ, hiện giờ ta và hắn cả hai bên đều không làm gì được, hai bên đều không thể thể hiện bản lĩnh, chi bằng rời khỏi đây chúng ta hành động cũng dễ dàng hơn nhiều."

“Lấy lui làm tiến cũng có thể coi là thượng sách! Cựu thần hiểu rồi!" Ông cụ đáp rồi lui ra ngoài thu xếp.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Cẩn Duệ và Mộc Nguyệt Kỳ, hắn quay sang nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy áy náy, cô gái này, mình chỉ cứu nàng một lần, nhưng nàng lại đáp lại không oán hận không hối tiếc tới tận bây giờ. Nhưng đối với nàng, trừ áy náy ra, hắn thực sự không thể cho nàng điều gì hơn được. Hắn đành nhẫn tâm nói: “Mộc cô nương, cô đi đi, chuyện của tại hạ vốn không nên liên lụy cô. Dù muốn báo ân, thì mấy năm nay cũng đã đủ rồi."

“Tướng gia có ơn với Mộc Nguyệt Kỳ, Mộc Nguyệt Kỳ cũng sẽ không đi đâu cả." Nàng rũ mắt xuống, giấu đi vẻ chua xót trong đáy mắt.

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy, bất luận thế nào, mình cũng không nên để cô nương nhà người ta lãng phí tuổi thanh xuân như vậy được. Hắn khẽ nhíu mày, cố tình nói: “Mộc cô nương, ta nghĩ bản thân cô cũng nghe thấy rồi, tại hạ sẽ lập tức đi tìm Cẩm Cẩm, cô đi theo chúng ta, nếu để Cẩm Cẩm hiểu lầm, tại hạ sẽ rất khó xử!" Lý do này, cũng đủ để ép nàng đi chứ?

Nghe hắn nói vậy, Mộc Nguyệt Kỳ cứng đờ người, cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hai mắt ngân ngấn lệ. Từ sau khi phụ thân qua đời, nàng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa, nhưng hôm nay lại bị mấy câu nói của hắn đâm đến thâm tím mình mẩy! Nàng chỉ muốn ở bên hắn thôi mà, dù chỉ là đứng xa xa dõi theo hắn cũng được, vậy mà chút ân huệ đó hắn cũng không muốn bố thí cho nàng.

Thấy mắt nàng ngập nước, Thượng Quan Cẩn Duệ càng cảm thấy áy náy hơn, hắn cố ép mình quay đầu đi không nhìn nàng nữa, tiếp tục lạnh lùng nói: “Mộc cô nương là người vô cùng thông minh, hiểu biết, tin rằng cô sẽ không khiến tại hạ phải khó xử."

“Mộc Nguyệt Kỳ hiểu suy nghĩ của tướng gia! Tướng gia bảo trọng!" Nàng không phải kẻ ngốc, nàng và Thượng Quan Cẩn Duệ cũng coi như tri âm tri kỷ, nàng sao có thể không hiểu suy nghĩ của hắn? Nhưng chẳng lẽ rời xa hắn thì nàng có thể tìm được cái gọi là hạnh phúc sao?! Nàng chỉ cảm thấy cuộc sống của mình u ám mất hết màu sắc mà thôi!

Nói xong câu đó, nàng lập tức quay người bước đi. Đi đến cửa, nhìn lên bầu trời u ám mờ mịt, nàng bỗng có cảm giác muốn gào lên thật to! Nàng biết nàng thua cuộc không phải vì nàng kém Tô Cẩm Bình, mà vì nàng thua ngay ở điểm khởi đầu! Đi ư? Đi đâu bây giờ? Nàng không biết! Sau này sẽ làm gì? Nàng cũng không biết. Thậm chí, nàng hoàn toàn không hiểu mình còn sống vì cái gì nữa. Nàng lê từng bước, loạng choạng bước ra khỏi Tướng phủ…

Đôi mắt ấm áp nhìn chăm chăm theo bóng nàng, trong mắt đầy vẻ day dứt. Mộc cô nương, xin lỗi nàng…

Nếu hắn không thể cho nàng hạnh phúc, thì không nên tiếp tục làm vướng bận người ta nữa. Hắn cúi đầu, nhìn bức tranh đầy màu sắc của mình, hít sâu một hơi, rồi gấp gọn lại đặt sang một bên, tiếp tục mở giấy ra vẽ…



Lần này Quân Lâm Uyên ngất xỉu, Tô Cẩm Bình hoàn toàn bó tay, vì nàng thực sự không nghĩ ra được chút biện pháp nào để chữa bệnh cho hắn, chỉ có thể để hắn nằm nghỉ trên giường, chờ hắn tự tỉnh dậy. Nàng biết bệnh tình của Quân Lâm Uyên đã càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng dù có ngất xỉu cũng chỉ trong một thời gian ngắn là tỉnh dậy, không đến mức mất mạng, điều này cũng ép nàng phải đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu y thuật và nhận diện thảo dược hơn.

Thời khắc này, hắn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào, ngay cả nốt ruồi son vẫn luôn đỏ thắm ở mi tâm, lúc này nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy được. Hơn nữa, tuyệt đối không thể để lộ tin hắn ngất xỉu ra ngoài, nếu không Bắc Minh ắt sẽ đại loạn, ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thỉnh thoảng nàng lại đi tới bắt mạch cho hắn, hơi thở của hắn có vẻ đã ổn định hơn, nhưng cơ thể lại càng có vẻ suy nhược, căn bản không sờ được mạch đập, phải dùng sức một chút mới có thể dò được.

Tai nàng khẽ động đậy, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, sắc mặt Tô Cẩm Bình nghiêm lại, xem ra có người sắp đến đây. Nàng vội chạy ra ngoài ngăn người đang chạy tới: “Có chuyện gì?"

Bị ngăn lại, hắc y nhân kia thoáng giật mình một chút, sau đó nói: “Cô nương, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo với Hoàng thượng!"

“Có chuyện gì cứ nói với ta là được, ta sẽ chuyển lời cho Hoàng thượng. Hiện giờ hắn đã nghỉ ngơi rồi!" Tô Cẩm Bình nhíu mày nói, cố giữ sắc mặt bình thản.

Hắc y nhân cũng nhíu mày: “Cô nương, chuyện này rất lớn, thuộc hạ phải bẩm báo trực tiếp với Hoàng thượng mới được!"

“Hoàng thượng nói bất cứ kẻ nào cũng không được phép vào quấy rầy, ngươi nghĩ ngươi có mấy cái đầu?" Giọng Tô Cẩm Bình lạnh đi, ngữ khí không nặng nhưng lại khiến người ta sợ hãi.

Nghe nàng nói vậy, hắc y nhân thoáng do dự một chút, cuối cùng đành phải nói: “Vậy phiền cô nương bẩm lại tin này với Hoàng thượng, Cửu Giang Vương mưu phản, Nam Bình Vương tiếp tay, hai đoàn đại quân đang hướng về phía kinh thành!"

Tô Cẩm Bình hoảng sợ, mưu phản trong thời loạn thế không có gì là lạ, nhưng lần này chắc hẳn vì quốc khố của Quân Lâm Uyên đã trống rỗng, nên mới gặp phải chuyện này. Tô Cẩm Bình không rõ lắm về tình trạng quân sự ở Bắc Minh, nên không thể giả truyền lung tung thánh chỉ của Quân Lâm Uyên được, nhưng nàng vẫn giả vờ giả vịt nói với hắc y nhân kia: “Ngươi chờ một chút, ta đi xin chỉ thị của Hoàng thượng!"

Hắc y nhân đầy nghi hoặc đứng ở cửa chờ Tô Cẩm Bình. Một lát sau, nàng đi ra, cầm lệnh bài mà Quân Lâm Uyên hay đeo bên hông đưa cho hắc y nhân kia, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng có mệnh, tung tin ra ngoài, chuyện quốc khố bị trộm chỉ là lời đồn thổi! Mệnh cho các tướng sĩ tử thủ, chờ hắn hạ lệnh tiếp theo."

Hắc y nhân kia nghe vậy, cũng cảm thấy có vẻ là do vị kia hạ chỉ, liền gật đầu nhanh chóng rời đi. Chờ y đi rồi, Tô Cẩm Bình mới thở phào một hơi. Nàng nhíu mày quay vào phòng, đúng lúc này, người trên giường đã tỉnh lại, nét mặt vẫn còn chút mơ hồ.

Tô Cẩm Bình bước nhanh tới hỏi: “Không sao chứ?"

“Không sao!" Hắn nhẹ nhàng đáp xong mới phát hiện không thấy lệnh bài bên hông mình đâu, khẽ nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình nghi hoặc. Tô Cẩm Bình vội kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe.

Quân Lâm Uyên nghe xong, sắc mặt vốn tái nhợt chợt biến thành vô cùng khó coi, không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ! Hắn hất chăn ra, xuống giường: “Một đám không biết trời cao đất dày, dám mưu phản à!" Nói xong, hắn lại ho sù sụ.

Tô Cẩm Bình nhíu mày hỏi: “Chuyện này huynh xử lý được không?" Dù sao quốc khố trống rỗng cũng là sự thực.

Quân Lâm Uyên khẽ nheo mắt, hừ lạnh đầy khinh miệt: “Chỉ với bọn họ sao? Dù cả sáu phiên vương còn lại cùng mưu phản, trẫm cũng không coi ra gì!"

“Nhưng mà…" Nếu những nước khác cũng thừa cơ xông vào thì sao?

Chỉ nghe chữ “nhưng" của nàng, hắn đã hiểu nàng đang lo gì: “Yên tâm, chuyện này trẫm xử lý được! Nàng cứ ở đây đọc sách, cần gì thì nói với đám hạ nhân, trẫm đi trước!"

“Ừm!" Tô Cẩm Bình gật đầu nhìn theo bóng hắn, trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Thân thể của hắn còn có thể chịu được mệt nhọc sao? Nếu những nước khác cũng nhảy vào giúp vui… Nhưng mà… dù hắn là bằng hữu của nàng, nàng vẫn không thể ra tay giúp hắn, vì nếu Tiểu Hồng Hồng cũng động thủ, nàng sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Một bên là tình yêu, một bên là ân huệ, cho nên, cách tốt nhất, là không tham dự vào bên nào cả.

Nhiều ngày nay, Quân Lâm Uyên thực sự bận đến không biết trời đất là gì nữa, ánh sáng ngũ sắc quanh Bích Huyết hoa đã dần tan biến nhưng Tô Cẩm Bình cũng không dám tới làm phiền hắn. Nghe nói, mấy ngày nay bệnh tình của Quân Lâm Uyên cũng dần nặng thêm, Tô Cẩm Bình nghe đám hạ nhân nói chuyện, mới biết tình trạng ho ra máu của hắn đã không còn khống chế được nữa.

Nàng đã nghiên cứu ra đại khái phương thuốc chữa chứng điệp huyết, nhưng vẫn thiếu mất một vị thuốc nữa! Chính xác mà nói, là một loại thuốc điều hòa. Hơn ba mươi loại thảo dược phối hợp với nhau có thể chữa được bệnh của hắn, nhưng dược tính của ba mươi mấy loại này đều tương đồng với nhau, không thể cùng làm thuốc được. Mấy ngày nay Tô Cẩm Bình nghĩ muốn nát óc, cũng giở rách cả sách y rồi vẫn không thể lý giải được vấn đề này! Dù lấy phương thức gì kết hợp cũng không được, khiến nàng sắp tự ép mình phát điên lên rồi!

May mà năng lực của Quân Lâm Uyên không phải chuyện đùa, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xử lý xong được chuyện mưu phản! Cửu Giang Vương và Nam Bình Vương còn chưa kịp thi triển quyền cước đã bị tru di cửu tộc! Ban đầu, Mộ Dung Thiên Thu của Tây Võ cũng định chen chân vào chuyện này, nhưng đại quân còn chưa đến nơi, chuyện này đã bị dập tắt, đành lại ủ rũ quay về. Hơn nữa, trong cơn giận dữ, Quân Lâm Uyên hạ lệnh trảm hết hơn hai vạn tướng sĩ tham gia vào vụ mưu phản này, trong đó còn có không ít trọng kỵ binh mà hắn tốn rất nhiều tiền của huấn luyện ra! Đế vương giận dữ, rung động cả mấy ngọn núi, mệnh lệnh này khiến không ít người cầu xin, nhưng Quân Lâm Uyên không thèm bận tâm. Cuộc đời này, hắn hận nhất là sự phản bội, cho nên, sau khi chuyện này được ghi lại vào sử sách, thì hắn cũng bị gắn liền với ác danh ‘bạo quân’!

Nhưng sau khi bình ổn được chuyện mưu phản, trong cung cũng không mở yến tiệc ăn mừng, ngược lại toàn bộ Hoàng cung vô cùng hoảng loạn, vì chủ nhân của hoàng cung, Quân Lâm Uyên, lại ho ra máu, hơn nữa, lần này thái y viện nghĩ hết cách cũng không thể nào ngừng được. Nhận được tin, Tô Cẩm Bình vội vàng chạy tới, dựa vào y thuật và suy luận của mình, phân phó hạ nhân hãm dược cầm máu, khó khăn lắm mới có thể ổn định được bệnh tình của hắn. Tuy không còn nôn ra máu nữa, nhưng toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, ngồi dựa vào thành giường, sắc mặt tái đến kinh người.

Mở mắt ra nhìn thấy Tô Cẩm Bình, hắn đang định nói gì đó, nhưng vừa há miệng lại ho sù sụ.

Tô Cẩm Bình vỗ vỗ lưng cho hắn thuận khí, trong lòng cũng cảm thấy rất lo lắng: “Được rồi, chưa nói được thì tạm thời đừng nói gì cả, nghỉ ngơi đi đã!" Bệnh của hắn vốn đã rất nghiêm trọng, sau khi quốc khố bị trộm, đám người kia mưu phản, mệt mỏi suốt mấy ngày đêm rõ ràng đã khiến cơ thể của hắn không thể chịu nổi nữa.

Một lúc lâu sau hô hấp của hắn mới ổn định lại, sắc mặt tốt hơn nhiều. Đôi mắt xếch lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Bình, giọng nói hơi yếu ớt vang lên: “Những thứ cần học, nàng đã học xong rồi chứ?"

“Ừ!" Tô Cẩm Bình gật đầu, lần này đến Bắc Minh, nàng vừa học được đọc chữ, viết chữ, còn học hết y thuật, đúng là những gì cần học đều đã học được hết rồi.

“Khụ khụ… Thật ra, hôm trước Bích Huyết hoa có thể chế thuốc được, nhưng trẫm không đi là vì, khụ khụ…"

Tô Cẩm Bình ngắt lời hắn: “Ta biết, vì huynh bận, ta hiểu mà!" nhìn hắn vừa ho vừa nói cũng không ra hơi, Tô Cẩm Bình vội nói thay hắn.

“Ha ha…" Quân Lâm Uyên cười lắc đầu, “Không phải. Vì nếu luyện xong Bích ngọc hồi hồn đan rồi, nàng sẽ phải đi, nhưng mà, trẫm muốn kéo dài thêm mấy ngày…"

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày: “Vì sao? Không phải chúng ta là bằng hữu sao? Sau này còn nhiều cơ hội gặp lại cơ mà…" Nói tới đây, chính nàng cũng khựng lại. Nếu là người khác, thì đúng là sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại, nhưng trước mặt nàng là Quân Lâm Uyên, là Quân Lâm Uyên đã ốm yếu đến mức này. Hắn hiện giờ, đã không còn là hắn của cái ngày đó nữa. Nàng còn nhớ hôm đó khi nàng tỉnh lại, vừa nhìn thấy hắn, bên môi hắn vẫn nở nụ cười thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng lại lạnh lẽo y như con rắn Nhãn Kính Vương đang phun ra thụt vào nọc độc vậy. Nhưng chỉ qua mấy tháng, hắn đã yếu đến mức gần như không đứng dậy nổi.

“Hai mươi năm trước, sư phụ của trẫm đưa trẫm đi gặp Vô Ưu lão nhân, hảo hữu tri giao của ông. Năm đó ông ấy đã từng nói, trẫm không sống qua được hai mươi lăm tuổi. Khụ khụ khụ… ban đầu trẫm còn không tin, nhưng mấy năm gần đây, trẫm không thể không tin nữa." Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường không liên quan gì đến mình vậy.

Tô Cẩm Bình chợt cảm thấy sống mũi cay xè: “Mấy lời nói lung tung của thầy tướng số mà huynh cũng tin! Huynh sẽ không sao đâu!"

Thấy giọng nàng nghẹn nghẹn, hắn khẽ quay đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: “Đừng buồn, đối với trẫm mà nói, chết cũng là một sự giải thoát. Thế gian này, quá bẩn thỉu, trẫm, cũng bẩn thỉu…"

“Huynh…" Giọng điệu ưu thương của hắn khiến Tô Cẩm Bình đau nhói, cất tiếng ngắt lời lại không biết phải nói gì.

Quân Lâm Uyên cười khẽ: “Nàng yên tâm, dù trẫm có chết, thì trước hết cũng sẽ giúp nàng luyện xong Bích ngọc hồi hồn đan." Sống không quá hai mươi lăm tuổi, ngày kia, chính là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của hắn…

“Huynh… bao giờ thì đến sinh nhật lần thứ hai mươi lăm?" Nàng muốn biết rõ, nếu thực sự đúng như lời Vô Ưu lão nhân nói, thì nàng còn bao nhiêu ngày để nghĩ cách?

Hắn hơi sững người chút, rồi cười đáp: “Vẫn còn sớm, trẫm vừa mới qua hai mươi tư thôi!" Lại nói dối. Trước giờ Quân Lâm Uyên vốn ghét nhất là nói dối, nhưng mấy ngày nay, hắn không biết mình đã nói dối nàng bao nhiêu lần rồi.

Tô Cẩm Bình thoáng thở phào một hơi: “Vẫn còn sớm mà huynh cuống lên thế làm gì. Làm ta sợ chết đi được!" Đang yên đang lành cứ nói chết chết sống sống, làm như ngày mai hắn sẽ chết luôn vậy.

Quân Lâm Uyên cười không nói nữa, chỉ quay đầu hỏi sang chuyện khác: “Nàng còn nhớ cánh cửa ở phía tây của Minh Dẫn cư không?"

Tô Cẩm Bình gật đầu: “Nhớ chứ!" Ngày hôm đó mấy người… cưỡng bức Quân Mộng Nhã đều đi từ trong cánh cửa đó ra.

Quân Lâm Uyên ho mấy tiếng xong mới nói: “Trẫm… khụ khụ… sau khi trẫm đi rồi, nàng hãy đi từ cánh cửa phía Tây, ở đó có một mật đạo, dẫn thẳng ra đến ngoài hoàng thành Bắc Minh. Vào trong mật đạo, bên tường trái có một cơ quan, nàng khởi động cơ quan đó lên, Minh Dẫn cư sẽ lập tức sụp đổ, lúc ấy không có ai biết nàng trốn đi đâu nữa."

Rõ ràng hắn đang để lại di ngôn!!! Hai tròng mắt Tô Cẩm Bình đỏ ửng lên, mắng: “Đang yên đang lành cứ sau khi đi cái gì chứ. Huynh yên tâm, huynh sẽ không chết! Nhất định sẽ có cách!" Nàng cũng không biết nàng đang an ủi hắn hay đang tự an ủi chính mình nữa.

“Ha ha… khụ khụ… trẫm lỡ lời!" Thấy hai mắt Tô Cẩm Bình đỏ ửng, hắn lại khẽ cười.

“Quân Lâm Uyên, thực ra huynh rất lợi hại! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã dẹp yên chuyện mưu phản!" Nhưng ngược lại, hắn cũng vì thế mà trả giá quá đắt, ốm đến mức mỏng manh như sợi chỉ, gió thổi là tan biến.

Quân Lâm Uyên nói: “Cũng phải cảm ơn nàng ngay khi xảy ra chuyện đã sai người truyền tin nói là quốc khố bị trộm chỉ là tin đồn. Nếu không trẫm cũng…" Nói tới đây hắn lại ho không ngừng.

Tô Cẩm Bình còn đang định nói gì đó, một tiểu thái giám lại vào, sợ sệt cúi đầu bẩm báo: “Bệ hạ, Thái hậu sai nô tài tới bẩm báo, nói là nếu ngài cố tình muốn gả Công chúa Nhã tới Nam Cương, thì ngài ấy… ngài ấy sẽ chết cho ngài xem!" Thái hậu dùng cái chết để ép Hoàng đế, đúng là chuyện có một không hai.

Vừa nghe vậy, Quân Lâm Uyên thoáng giận dữ, sau đó liền hộc máu, khiến Tô Cẩm Bình chỉ muốn đạp thẳng gã thái giám không có mắt này ra ngoài. Rõ ràng đã biết hiện giờ sức khỏe của hắn không được tốt, còn nói mấy lời này ra! Ngay sau đó, trong mắt nàng lại nhanh chóng hiện lên tia sáng lạnh…

“Hoàng thượng!" Tiểu thái giám kia sợ hãi trợn trừng mắt. Gã biết Hoàng thượng bệnh nặng, nhưng không ngờ đã nghiêm trọng đến mức như thế, máu từ miệng hắn ộc ra xối xả như nước.

“Cút đi!" Tô Cẩm Bình nổi giận! Nàng thề, từ trước tới giờ, nàng chưa từng muốn giết chết một người nào đến mức này. Vương Thái hậu, chắc chắn mụ già đó cố tình!!!

Cơn giận của Tô Cẩm Bình khiến gã thái giám hết hồn hết vía, ngã bổ nhào ra ngoài!

“Khụ khụ khụ…" Quân Lâm Uyên túm chặt lấy ngực áo, khuôn mặt tái nhợt ho đến đỏ bừng, khó khăn lắm mới hít thở được. Cánh tay Tô Cẩm Bình bị hắn túm chặt lấy vô cùng đau đớn.

Một lúc lâu sau, tiếng ho ngừng lại, sắc mặt vốn khó coi của Quân Lâm Uyên lại càng khó coi hơn. Hắn buông tay Tô Cẩm Bình ra, mặt đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi nàng!"

“Không sao!" Cánh tay bị hắn nắm đã mất đi cảm giác, nhưng hốc mắt Tô Cẩm Bình lại càng đỏ hơn. Khi hắn bệnh nặng, Vương Thái hậu không đến thăm hắn đã đành, còn cố tình sai người truyền tin này đến, nói thẳng ra là muốn chọc tức hắn dồn nén khí huyết lên cổ, nếu không kiềm chế được sẽ… Mụ già đó, còn không biết xấu hổ luôn miệng nói rằng yêu thương con mình nhất, rồi mấy năm nay hối hận lắm rồi, làm mọi chuyện chỉ vì muốn chuộc tội này nọ… Chẳng qua chỉ vì muốn lừa người đời mà thôi!

“Khụ khụ… đừng… tức giận, chẳng qua, bà ta muốn chọc tức chết trẫm thôi! Nhưng trẫm sao có thể thỏa mãn ý đồ của bà ta được!" Khi nói lời này, sắc mặt hắn hơi tàn khốc, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhận thấy rõ vẻ bi ai ẩn giấu dưới lớp vỏ tàn khốc ấy.

Nhìn hắn như vậy, tâm trạng vốn đã khó chịu của Tô Cẩm Bình càng khó chịu hơn. Nàng im lặng một lúc mới hỏi: “Huynh định xử lý họ thế nào?" Nàng hỏi không phải là xử lý chuyện này thế nào, mà là xử lý họ!

Hắn thoáng im lặng, có lẽ cảm thấy chính mình còn sống không được bao lâu, hận thù trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Có lẽ ngay từ đầu, dù hắn có hận đến mấy cũng không thực sự định tự tay lấy mạng Vương Thái hậu, hắn có thể không cần muội muội, nhưng Vương Thái hậu…

“Ta đi báo thù cho huynh!" Tô Cẩm Bình nhận ra sự do dự của hắn, lạnh lùng đứng dậy.

“Được!" Không ngờ, hắn lại đáp rất thoải mái. Thật ra chính hắn cũng rất tò mò không hiểu nàng sẽ báo thù giúp mình như thế nào.

“Yên tâm, ta sẽ không giết họ." Tô Cẩm Bình cũng nhận ra hắn vẫn còn chút khoan dung với Vương Thái hậu.

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu rồi lại ho mấy tiếng.

“Huynh sẽ không sao chứ?" Thấy hắn ho liên tục thế này, nàng cũng hơi lo lắng.

“Không đâu." Còn hai ngày nữa mới đến hai mươi lăm tuổi. Hơn nữa, chuyện hắn hứa với nàng, hắn còn chưa làm, thì sao có thể chết được.

Tô Cẩm Bình gật đầu yên lòng: “Vậy mới phải chứ! Làm người phải có chí khí, đừng có lúc nào cũng nói chết này chết nọ. Chờ đó, ta đi báo thù cho huynh!" nói xong, nàng quay người đi ra ngoài, nhưng cùng lúc vừa quay lưng đi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Nàng biết mình thực sự bất lực với căn bệnh này, hoàn toàn không có loại thuốc dẫn nào có thể điều hòa được hơn ba mươi loại thảo dược đó, chắc hẳn chính Quân Lâm Uyên cũng đã nghĩ tới phương thuốc này, nhưng cuối cùng cũng mắc kẹt giống mình…

Nghe tiếng ‘được’ nhẹ như gió thoảng trên mặt hồ vang lên sau lưng, trong lòng nàng thấy đau đớn khó hiểu.

Bước ra khỏi điện, cơn gió lạnh ập tới còn mang theo cái buốt giá của băng tuyết, Tô Cẩm Bình mới chợt nhận ra, mùa đông đến rồi.

Từng cơn gió lạnh tê người thổi qua, nhưng Tô Cẩm Bình không có chút cảm giác nào. Ngoài trời có lạnh đến đâu, cũng làm sao lạnh được bằng tâm địa của những người đó?! Làm mẫu thân mà lại hại con trai mình như vậy, thậm chí còn thừa lúc hắn ốm nặng để kích thêm một kích. Chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng nếu Quân Lâm Uyên đã là bằng hữu, thì nàng phải đòi lại công bằng cho hắn!

Dọc đường đi, nàng vẫn cân nhắc nên đối phó với họ thế nào. Thật ra, nàng cứ cảm thấy dùng cách nào cũng có chút hạ thấp phẩm chất của mình! Đám người kia chỉ phù hợp để đấu với súc sinh thôi… Đúng rồi! Súc sinh!

Hai mắt nàng sáng rực lên! Có cách rồi!

Nàng bước nhanh đến cửa tẩm cung Thái hậu, chúng hạ nhân vừa thấy nàng đã muốn vào bẩm báo, nhưng Tô Cẩm Bình phất tay ngăn lại. Tuy hạ nhân thấy không ổn nhưng cũng không dám ngược ý nàng.

Cửa điện đóng không chặt lắm, có thể nghe thấy tiếng đối thoại từ trong điện vọng ra. Giọng nói của Quân Mộng Nhã không còn ương ngạnh như lúc đầu nữa, khẽ hỏi: “Mẫu hậu, cách này có tác dụng không? Nhã Nhi vẫn cảm thấy Hoàng huynh sẽ không đồng ý đâu!"

Vương Thái hậu hiền hậu xoa đầu ả, nói: “Đương nhiên Hoàng huynh con sẽ không đồng ý, nhưng con không nghe tên nô tài vừa rồi nói sao? Hoàng huynh con đã tức hộc máu rồi, cơ thể của nó chắc không chống đỡ được mấy ngày nữa. Để ta góp một tay tiễn nó đoạn đường cuối cùng cũng tốt! Dù sao nó cũng sắp chết rồi, vì sao cứ phải làm liên lụy con trước khi chết chứ?" Nói tới đây, sắc mặt Vương Thái hậu rất dữ tợn, nhắc đến Quân Lâm Uyên cũng không còn là thái độ hối hận ngày xưa nữa, mà là căm hận, căm hận rất rõ ràng!

Tô Cẩm Bình đứng ngoài cửa nghe, trong lòng giận run người! Nàng chỉ muốn lao ngay vào trong điện, đập mụ già chết tiệt kia một trận tơi bời mới hả!

Nàng nói với hạ nhân đi theo mình: “Đi dắt bốn con lừa đến đây cho ta!"

Lừa? Trong hoàng cung làm gì có lừa? “Cô nương, trong cung không có lừa ạ!"

“Không có thì đi tìm! Tìm ngay!!!" Giọng điệu của Tô Cẩm Bình cực kỳ bực bội!

Cung nhân kia nghe vậy vội vàng chạy đi tìm. Cung nhân ngoài cửa điện của Thái hậu cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô nương này cần lừa làm gì? Không phải là định gây chuyện gì với Thái hậu chứ? Vậy có nên bẩm báo với Thái hậu một tiếng không? Nhưng cô ta vừa dịch chân, một cây trâm vàng đã kề ngay dưới cổ họng cô ta, khiến cung nữ đó sợ hãi suýt hét ầm lên…

“Câm ngay!" Ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám cung nhân bên kia, “Tốt nhất là các ngươi coi như không biết gì cho ta. Ai dám nói nhiều một câu, hoặc phát ra âm thanh dư thừa gì, ta sẽ lấy mạng cô ta!"

Hai cung nữ kia sợ hãi trợn trừng mắt, làm sao còn dám phát ra tiếng động gì. Ánh mắt đảo khắp bốn phương, chỉ mong có cấm vệ quân đến bắt người đang định gây chuyện này lại, nhưng hôm nay thật kỳ lạ, không hề có thị vệ tuần tra nào cả. Có điều, những người đứng sau lưng Tô Cẩm Bình lại sợ trắng bệch mặt mũi, họ cảm thấy hành vi của Tô Cẩm Bình quá to gan, không liên lụy đến họ chứ?

Không bao lâu sau, bốn cung nữ dắt bốn con lừa tới, nhìn mấy con lừa có vẻ khó chịu như đang ngủ say thì bị đánh thức vậy.

Tô Cẩm Bình sai họ dắt bốn con lừa đến thẳng trước cửa tẩm cung của Vương Thái hậu, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy cung nữ, nàng rút trâm cài tóc của họ lùi lại hơn mười bước, sau đó bắn thẳng bốn cây trâm ra ghim thẳng vào mông bốn con lừa kia!

“Viu!!!" Cả bốn con lừa đều kêu lên đau đớn, rồi lao như điên về phía trước, phá tung cánh cửa nặng nề kia, sau đó lao lung tung trong điện!

Tô Cẩm Bình cười lạnh, không đạp chết các ngươi thì cũng què chân cụt tay! Tại Quân Lâm Uyên lương thiện, chứ nếu là Tô Cẩm Bình nàng, thì đi vào giết chết các nàng luôn là xong chuyện!

Sau khi bốn con lừa lao vào, bên trong lập tức vang lên những tiếng hét kinh hãi và thảm thiết.

“A... ai thả chúng vào đây?!"

“Mẫu hậu, cứu con, a, a…"

“Người đâu? Mau tới đây!"

Mọi người ngoài cửa đều sợ ngẩn người! Bọn họ hoàn toàn không ngờ một cô nương nhìn có vẻ yếu ớt thế kia lại có thân thủ tốt như vậy, búng tay một cái, phóng được chính xác cả bốn cây trâm! Họ càng không thể ngờ được lại có người to gan dám thả lừa vào trong cung của Thái hậu như thế nữa!

Nghe tiếng la hét càng lúc càng thảm thiết vang lên trong điện, lúc này mấy cung nữ ngoài cửa mới kịp phản ứng, vội lao vào trong.

“Hộ giá! Hộ giá! Mau cản mấy con lừa này lại, đừng để chúng làm Thái hậu và Công chúa bị thương!" Huệ Hương hô to.

Vương Thái hậu cũng rất nể mặt cô ta: “Huệ Hương, ngươi mau xông lên ngăn đám súc sinh này lại!"

Nếu không phải vì đã được giáo dục tốt, thì lúc này Huệ Hương thực sự muốn đáp lại mụ ta một câu: “Sao bà không lao lên đi?" Bản thân mình trung thành như vậy mà Thái hậu lại bảo cô ta chạy lên chặn lừa có khác nào bảo cô ta đi tự sát? Dù có thắng hay thua mấy con lừa kia thì cũng phải chuyện vẻ vang gì, thậm chí còn chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị thương nặng nữa. Nghĩ vậy, trong lòng cô ta cũng thầm cảm thấy oán hận Thái hậu. Nhìn thấy một con lừa phi ầm ầm về phía Thái hậu, nếu như bình thường, bằng sự trung thành của Huệ Hương, chắc chắn cô ta sẽ không do dự chắn trước mặt mụ ta! Nhưng hôm nay, sau khi nghe Thái hậu nói câu kia, cô ta không còn muốn che chắn cho mụ ta một chút nào nữa. Cô ta giả vờ hụt chân đứng không vững, ngã sang một bên mặc kệ con lừa kia chạy tới…

Sau đó, Vương Thái hậu hét ầm lên một tiếng, vang lên tận chín tầng trời!

“Mẫu hậu!" Công chúa Nhã cũng hoảng sợ, phóng như điên về phía con lừa kia, “Con lừa ngốc to gan, dám bất kính với mẫu hậu ta! Còn không mau nhận tội đi!"

Ả vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ. Đã biết nó là lừa ngốc, còn bắt nhận tội cái gì?!

Hét xong, chính Quân Mộng Nhã cũng cảm thấy xấu hổ, bình thường tác oai tác quái quen rồi, nên hôm nay gặp lừa cũng quen miệng bật ra. Nhưng vẻ xấu hổ của ả cũng chỉ tồn tại được trong chớp mắt rồi nhanh chóng tự trấn an mình bình tĩnh lại. Có điều, mấy con lừa kia cũng đâu có dễ nói chuyện, đang ngủ ngon lành bị người ta kéo thẳng đến đây, sau đó tự dưng còn bị người ta đâm vào mông nữa, khiến chúng vừa đau vừa tức giận, giờ còn có thêm nhân loại ngu ngốc này quát tháo chửi bới chúng, đủ thứ uất ức dồn nén khiến chúng càng điên cuồng hơn, lao thẳng về phía Quân Mộng Nhã.

Quân Mộng Nhã ngớ ra mất một lúc, sau đó cực kỳ lý trí chọn cách quay đầu bỏ chạy! Nhưng động vật hai chân làm sao có thể đấu lại động vật bốn chân. Không bao lâu, con lừa kia tung chân cực kỳ nghệ thuật đạp thẳng vào người Quân Mộng Nhã. Người và lừa đều kêu to, một đau đớn, một sung sướng, nghe vừa kỳ quái, vừa nực cười!

“A! Người đâu, cứu mạng!!! Mau bắt con lừa điên này ra ngoài cho ai gia… A!!!" Tiếng kêu của Vương Thái hậu càng khiến đám lừa giận dữ hơn, vì thế, mụ ta lại trúng thêm một cước nữa.

Cuối cùng Ngự lâm quân cũng bị tiếng kêu thảm thiết ở nơi này kéo tới, cũng rất chậm rãi bước từng tới để… tới cứu giá. Còn Tô Cẩm Bình, vẫn đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích, mặt không hề có vẻ e ngại vì mình gây chuyện, thậm chí còn rất ung dung, thoải mái, cùng nụ cười lạnh khiến người khác phải dè chừng…
3/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
ẩnn 5 tháng trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại