Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 105: Thư tình không có “thành ý”

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 105: Thư tình không có “thành ý”

Hạ triều, trong Hoàng cung đầy tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, nhưng trên người vị chủ nhân của Hoàng cung lại toát ra luồng khí lạnh như băng, đi thẳng về phía ngự thư phòng. Tiểu Lâm Tử đi bên cạnh luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Mấy ngày nay Hoàng thượng rất không bình thường, luôn bất chợt xuất thần, ngay cả hôm nay khi lên triều, người của Đại Lý tự tấu Tô Niệm Hoa vì trốn tội mà tự sát trong ngục, hồn Hoàng thượng cũng như bay đến chân trời không hề nghe thấy, đến khi Dạ Vương điện hạ ho khan vài tiếng mới hồi phục tinh thần.

Hoàng Phủ Hoài Hàn đi thẳng một đường, chợt có một lõi lê lăn đến chân hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn lõi lê kia, chợt nhớ ra gì đó, trong đôi mắt lạnh thoáng hiện lên vẻ oán hận cùng với chút đau thương mà chính hắn không hiểu nổi.

Thấy Hoàng thượng dừng bước, người sau lưng hắn đương nhiên cũng dừng lại. Tiểu Lâm Tử nhìn thấy lõi lê dưới chân Hoàng thượng, người gã cũng toát mồ hôi lạnh. Gã ngẩng đầu nhìn quanh, thì ra là do cung nữ trong cung của Vinh phi lúc trước làm ra. Vinh phi đã chết, cung nữ trong cung nàng ta chỉ lo việc quét tước, vì thế vào lúc nhàn rỗi cũng chạy tới ngự hoa viên tán gẫu, chắc trong lúc đùa giỡn không cầm chắc lõi lê nên mới lăn đến trước mặt Hoàng thượng.

Giọng nói lảnh lót của Tiểu Lâm Tử vang lên: “Nô tài không có mắt, không thấy Hoàng thượng sao?"

Cung nữ kia vốn sợ đến trắng bệch mặt mũi, ngẩn người đứng ở đằng xa, nghe tiếng quát này cô ta mới giật mình, vội quỳ xuống bên chân Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"

Đôi mắt hàn băng lạnh lùng nhìn cô ta, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh cô gái chết tiệt kia ném lõi lê vào đầu mình! Lúc ấy cũng ra vẻ trấn tĩnh quỳ trước mặt mình, nói mấy câu nói kỳ kỳ quái quái, trong vô thức, hắn lại nói ra những lời giống ngày ấy: “Người đâu, lôi cô gái chết tiệt này xuống cho trẫm…"

“Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ nô tỳ thật sự không cố ý, Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng…" Cung nữ kia hoảng sợ xin tha.

Nhìn khuôn mặt kinh hãi của cô ta, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng xuất hiện cảm giác thất vọng nồng đậm, trầm mặc một lúc lâu sau hắn mới thốt lên một câu như tự hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm sao?"

Hắn vừa dứt lời mọi người đều ngẩn người, vừa kinh hãi lại vừa dở khóc dở cười! Chỉ có Tiểu Lâm Tử hiểu rõ, Hoàng thượng là… Hơn một tháng trước, ở cung Cảnh Nhân có một cung nữ còn phạm lỗi lớn hơn, cũng là lõi lê, nhưng lúc đó đập thẳng vào đầu Hoàng thượng, cuối cùng còn bạo gan nói hươu nói vượn, nàng nói lõi lê rất sùng bái Hoàng thượng nên mới vội vàng lao tới Hoàng thượng, Hoàng thượng hẳn phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Lần đó Hoàng thượng giận đến bật cười, nhưng lại thật sự hạ lệnh chém lõi lê kia. Chẳng lẽ mấy hôm nay Hoàng thượng thất thần đều vì Tô Cẩm Bình đã trốn đó sao?

Trong lòng Tiểu Lâm Tử hiểu rõ, nhưng những người khác lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghe xong mấy lời này đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cuối cùng mọi người đều nghĩ vì Hoàng thượng quá tức giận nên mới nói với cung nữ như thế.

Cung nữ kia sợ đến sắp ngất xỉu, vội dập đầu: “Hoàng thượng, nô tỳ không dám! Hoàng thượng, ngài tha cho nô tỳ một mạng đi, Hoàng thượng!" Nói đó là vinh hạnh của Hoàng thượng thì khác nào muốn chết?!

Trong đôi mắt tím đậm hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, hắn nghiêm mặt đi ngang qua người cô ta, giọng nói lạnh băng vang lên: “Chém!"

“Vâng!" Chúng thị vệ trả lời. Ngay sau đó, cung nữ kia bị kéo xuống.

Tiểu Lâm Tử lẳng lặng nuốt nước miếng, lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng, đoán được gì đó nhưng lại không dám hỏi, chậm rãi đi theo hắn. Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng lạnh lùng nói: “Lui hết đi! Tiểu Lâm Tử hầu trẫm đi dạo!"

“Vâng, Hoàng thượng!" Thái giám và các cung nữ đáp rồi cúi người lui ra.

Đế vương cao quý lạnh băng đi dạo không có mục tiêu rõ ràng trong Ngự hoa viên, chưa được mấy bước, ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở một ngọn núi giả, suy nghĩ cũng bay trở về mấy ngày trước. Ngày ấy khi Thiển Ức gặp chuyện không may, đằng sau núi giả, nàng ngồi xổm ở đó, vùi đầu, giống như bị cướp đi tất cả. Dạ yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng, sắc mặt dịu dàng nhìn nàng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một hình ảnh hắn nhìn thấy ngày hôm ấy, cảm giác đau đến tận xương tủy của mình, thậm chí trong khoảnh khắc hắn còn hy vọng người đứng bên cạnh nàng không phải là Dạ, mà là chính mình. Đó, cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.

“Hoàng thượng!" Thấy hắn ngẩn người, Tiểu Lâm Tử lên tiếng nhắc nhở.

Sững một chút, hồi phục tinh thần, hắn lại nói: “Tiểu Lâm Tử, vừa rồi trong lòng trẫm xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ quái!"

Tiểu Lâm Tử nghe vậy cũng không dám hỏi là suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu chờ hắn nói tiếp.

“Trẫm nghĩ, nếu cung nữ kia có thể bạo dạn nói rằng bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm, trẫm sẽ phong nàng ta làm phi!" Suy nghĩ này khiến chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khi đó trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy.

Ánh mắt Tiểu Lâm Tử co lại, quả nhiên lòng đế vương khó dò, gấm vóc lụa là hay địa ngục không lối thoát, tất cả chỉ là ranh giới mong manh. Gã vốn không dám nói gì, cuối cùng vẫn không kìm được: “Hoàng thượng, ngài như vậy là… vì Tô Cẩm Bình sao?"

Nghe những lời này, con ngươi của Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng lạnh đi, y như núi tuyết đóng văng vạn năm vào mùa đông vậy, lạnh lẽo đến tận xương tủy, sợ tới mức suýt nữa Tiểu Lâm Tử quỳ xuống xin lỗi. Nhưng lại chỉ trong nháy mắt, tảng băng trong mắt hắn tan biến, giọng nói lạnh lùng vang lên, vừa trả lời Tiểu Lâm Tử, cũng vừa là cảm thán: “Trong thiên hạ này, cuối cùng cũng chỉ có một nàng thôi!" Trong thiên hạ này, cuối cùng chỉ có một mình nàng mới dám khiêu chiến uy quyền của mình không chút kiêng nể. Cũng chỉ có mình nàng có thể giả ngây giả dại mượn gió bẻ măng trước mặt mình. Càng chỉ có một mình nàng, ném mình, mà còn mặt dày mày dạn nói đó là vinh hạnh của mình.

Bên tai hắn như vọng lại câu nói của Bách Lý Kinh Hồng, “Ngươi sẽ không biết ngươi đã vuột mất điều gì." Hắn đã vuột mất, vuột mất một cảnh vật độc đáo, vuột mất điều tốt đẹp độc nhất vô nhị trong thiên hạ, để nàng từ phi tử của mình biến thành kẻ thù. Chỉ là, nếu thời gian có thể quay ngược lại một lần nữa, hắn tin rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn giống như vậy!

Tiểu Lâm Tử giật mình nhìn bóng người màu tím trước mặt, vô thức hỏi: “Hoàng thượng, ngài hối hận ư?" Hỏi xong, đồng tử gã co rút lại, suýt nữa chết ngất vì sự to gan của mình.

Hối hận ư? Hối hận à? Hắn bỗng cười, quay người đi về phía Ngự thư phòng: “Không hối hận! Vì giang sơn gấm vóc này, vì phồn hoa thịnh vượng, có mất nhiều hơn nữa trẫm cũng không hối hận. Huống chi…" Huống chi tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng có được, sao lại nói chuyện mất đi?!

Tiểu Lâm Tử thầm hít sâu một hơi trong lòng, gã cứ cho rằng vị đế vương mà mình phụng dưỡng vô tình vô tâm, hôm nay mới biết, không phải Hoàng thượng vô tình vô tâm, mà là vì giang sơn xã tắc, ngài tình nguyện chôn vùi tất cả tình cảm xuống đáy lòng. Gã không biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng gã biết trong lòng Hoàng thượng nhất định rất khổ sở, rất khổ sở.

Đến cửa Ngự thư phòng, Hạ Đông Mai ngoan ngoãn cầm chổi quét sân, mắt không liếc ngang. Thấy Hoàng thượng tới, cô ta cũng giống đám hạ nhân, quỳ xuống hành lễ. Đôi mắt lạnh nhìn những người ngoài cửa, còn dừng lại ở Hạ Đông Mai nửa khắc, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy Hạ Đông Mai trốn việc tán gẫu với người con gái kia nữa, tất cả, chỉ vì nàng đã đi rồi, hơn nữa, còn do chính tay mình đẩy nàng đi. Đáy mắt hắn xuất hiện vẻ đau đớn, giống như mất đi thứ mà mình yêu thích, hoặc như đang nhớ nhung chuyện gì đó khiến người ta khó quên…



Nam Cung Ninh Hinh ngồi trên phượng tọa nghe hạ nhân bẩm báo về sự khác thường của Hoàng thượng hôm nay, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ bi ai. Chờ cung nhân kia nói xong, nàng ta mệt mỏi phẩy tay: “Lui đi!"

“Vâng!" Cung nhân lui ra, còn người trên phượng tọa vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, chưa hồi phục tinh thần.

“Nương nương, ngài không sao chứ?" Giọng nói trong trẻo mang theo lo lắng vang lên, là Vân Cảnh Chi.

Nàng mệt mỏi mở mắt ra, khẽ cười: “Không sao!" Đúng là không sao, Hoàng thượng không yêu nàng, điều này nàng biết từ lâu, nếu thật sự có thể yêu thì đã yêu lâu rồi, không cần chờ đến hiện giờ. Lúc trước nàng chỉ đoán hắn thích Tô Cẩm Bình, không ngờ tiên đoán lại thành thật.

“Hinh Nhi, hà tất phải vậy…" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự bi thương khó nói.

Nghe cách gọi đó, Nam Cung Ninh Hinh thoáng ngẩn người, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Vân Cảnh Chi vốn là thứ tử của Tề Quốc công Vân gia, là danh môn vọng tộc ở Nam Nhạc. Năm đó khi Vân lão Tướng quân gặp Nam Cung Tướng quân trên chiến trường, xuất phát từ tình cảm anh hùng mến mộ anh hùng, cuối cùng kết thành hảo hữu. Vân Cảnh Chi cũng là vị hôn phu được định sẵn của nàng, mỗi năm hai nhà lại sắp xếp cho họ gặp nhau vài lần. Chỉ là, nàng không thích vị hôn phu xuất sắc này của mình, lại yêu Hoàng thượng thanh mai trúc mã, người đàn ông tâm lạnh tình lạnh kia. Nàng là con gái duy nhất trong nhà, phụ thân không thể lay chuyển được nàng, cũng không nỡ thấy nàng khổ sở, đành chấp nhận mang tiếng bội bạc đi hủy hôn ước kia, từ đó về sau đoạn tuyệt với Vân gia.

Khiến nàng không ngờ tới, là Vân Cảnh Chi lại vì nàng mà không ngại xóa tên khỏi gia tộc, đến Đông Lăng, dùng địa vị tài tử đệ nhất kinh thành xuất hiện trước mặt nàng. Cuối cùng, nàng vẫn một lòng bước vào trong bức tường Hoàng cung cao ngất đó. Hắn lại cam lòng vì nàng mà ủy khuất làm ám vệ, vào cung bảo vệ nàng. Vào Hoàng cung, xưng hô của bọn liền chuyển thành “Đại tiểu thư", “Nương nương", cho đến tận hôm nay hắn mới đột nhiên gọi hai chữ “Hinh Nhi". Mơ mơ hồ hồ lại khiến nàng có cảm giác như đã qua đến mấy đời…

Hà tất phải vậy? Nàng cười khổ: “Cũng giống huynh không buông tay được, ta cũng không buông Hoàng thượng ra được. Mà trong lòng Hoàng thượng lại không thể buông xuống người con gái kia. Ba người chúng ta, mỗi người lại ngóng trông sau lưng một người khác. Huynh xem, có phải rất buồn cười không?"

“Đó là vì, không ai muốn quay đầu lại!" Quay đầu lại nhìn người phía sau lưng mình.

“Đúng thế, chúng ta đều quá cố chấp, cố chấp cho rằng mình đúng, cố chấp đuổi theo bóng hình mà mình muốn theo đuổi, cho tới giờ cũng không muốn quay đầu lại, mà dường như cũng không thể quay đầu lại. Ta còn nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày ta cảm thấy mệt mỏi và chán ghét những ngày tháng như vậy. Nhưng hiện giờ ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Ta cứ cảm thấy chỉ cần có thể vẫn nhìn thấy hắn, chỉ cần có thể vẫn còn được ở bên hắn, cũng là một loại hạnh phúc rồi. Thậm chí, chỉ cần nghĩ tới người bên cạnh hắn là ta, người dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại là ta, ta đã cảm thấy rất vui sướng, giống như có dũng khí vô hạn vậy. Huynh có thấy ta rất ngu ngốc không?" Nếu là rất ngu ngốc, thì chính nàng cũng không biết nàng còn ngốc như vậy bao nhiêu năm, ngốc thêm bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng nữa.

Nghe nàng nói vậy, Vân Cảnh Chi cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng, trong mắt đầy tình cảm. Hinh Nhi, nàng nói chỉ cần dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại trên đời này là đã cảm thấy có dũng khí đến vô hạn, nàng làm sao biết được, ta chỉ cần nhìn thấy nàng, đã cảm thấy thiên hạ đều tồn tại trong lòng ta rồi? “Ta ở bên nàng!" Dù thế nào ta cũng ở bên nàng, ở bên nàng cho đến khi nàng không cần ta nữa, hoặc, nàng thật sự chạm tay vào hạnh phúc mà nàng muốn.

Nam Cung Ninh Hinh nghe vậy liền cười: “Được. Nếu có một ngày nào đó huynh mệt mỏi, nhớ nói với ta!"

“Được!" Đáp lại một tiếng rồi quay người ẩn thân. Đi theo bên cạnh nàng, hắn sao có thể mệt mỏi được. Trừ phi… hắn chết đi rồi, có lẽ sẽ thật sự mệt mỏi…

Đôi mắt đẹp nhìn theo bóng lưng hắn, có áy náy, có vui sướng. Cảnh Chi, có huynh ở bên cạnh ta, thực sự rất tốt…



Nam Nhạc, phủ Tam Hoàng tử.

Người đàn ông xiêm y trắng muốt cầm cây bút trong tay mình đứng ở thư phòng suốt một đêm. Xung quanh bàn đều là những tờ giấy bỏ đi, có tờ viết một chữ, có tờ viết vài chữ, giờ đều bị ném sang một bên. Bách Lý Kinh Hồng vẫn cầm bút, nhíu đôi mày đẹp, chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, như muốn trừng mắt nhìn xuyên qua nó vậy.

Mấy ám vệ đã sớm tản đi làm việc của mình, sáng sớm quay về phủ Hoàng tử chuẩn bị ăn sáng lại thấy đèn trong thư phòng của điện hạ vẫn còn sáng, mấy người liếc nhau, đều nhìn thấy một câu hỏi trong mắt nhau - chẳng lẽ điện hạ nghiên cứu cách viết thư tình mà nghiên cứu nguyên cả đêm sao?!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, sau gáy bọn họ đều lộ ra một giọt mồ hôi rất lớn! Diệt nuốt nước miếng, nói: “Phong, hình như huynh rất hiểu biết về vấn đề này, chi bằng huynh tới giúp điện hạ đi?" Đêm qua khi điện hạ hỏi bọn họ viết thư tình như thế nào, ba người bọn họ đương nhiên cũng không biết, chỉ có mình Phong là am hiểu sâu mấy chuyện đó. Phong lại nói qua loa mơ hồ, bảo điện hạ cứ viết hết mấy lời muốn nói trong lòng ra là được. Vậy là điện hạ vĩ đại của bọn hắn, cứ ở trong thư phòng suy nghĩ những điều muốn nói, rồi suy nghĩ đến hết đêm sao?!

“Cút! Ai bảo ta hiểu mấy chuyện này chứ, huynh đã bao giờ nhìn thấy ta viết thư tình cho cô nương nào chưa?" Phong lườm hắn ta một cái, không vui phản bác. Với sức quyến rũ của Phong hắn đây mà còn phải viết thư tình cho cô nương nhà người ta à? Không phải là quá nực cười sao?

“Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để điện hạ cứ ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ mấy ngày mấy đêm được!" Thuộc hạ như bọn họ nhìn cũng thấy đau lòng!

Phong xoa xoa cằm, quét mắt về phía điện hạ ở trong phòng, ra vẻ suy tư một lúc lâu mới nói: “Chi bằng bảo điện hạ viết một bài thơ tình là được rồi!"

“Đúng rồi! Ý kiến hay!" Người khác không hiểu điện hạ, chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu sao? Muốn điện hạ viết ra một đống những câu nói tình tứ buồn nôn như vậy, đúng là còn khó hơn cả muốn lấy mạng của điện hạ, mà viết thơ tình, khéo léo súc tích, có lẽ điện hạ sẽ dễ dàng hơn chút.

Vì vậy, ba người cùng bước vào, nhìn sàn nhà đầy giấy, khóe miệng mấy người không nhịn được đều run lên vài cái, ai không biết còn tưởng điện hạ nhà mình đang luyện chữ ấy chứ!

Thấy bọn họ bước vào, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, vẻ phiền muộn trong đáy mắt càng đậm hơn, dung nhan xuất trần không có nửa phần cảm xúc, nhưng lại không khó để nhìn ra tâm trạng vô cùng buồn bực của hắn hiện giờ. Hắn chán nản đặt cây bút trong tay xuống, ngồi vào ghế, cảm thấy hết sức thất vọng vì sự vô dụng của mình, uổng công hắn được xưng là “Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu", mà ngay cả một lá thư tình cũng không biết viết. Viết quá bình thường thì hình như không có cảm giác gì, viết quá nồng nàn hắn lại không viết ra được, chỉ nghĩ đến những lời lẽ nồng nàn thôi, còn chưa đặt bút viết thì hắn đã cảm thấy mặt mình nóng cháy như lửa đốt, đừng nói gì đến chuyện viết ra. Vì thế, hắn cứ đứng như vậy suốt cả đêm, vẫn không viết xong.

“Điện hạ, thuộc hạ có ý này!" Phong tiến lên vài bước, mặt thần bí nói.

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt xám bạc say lòng người kia lẳng lặng nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói tiếp.

“Nếu ngài không viết được thư tình, thì viết thơ tình cũng được ạ!" Ý kiến này không tồi đúng không?

Quả nhiên, lời nói vừa dứt, tuy trên mặt hắn không lộ vẻ gì khác thường, ánh mắt lại sáng hẳn lên một chút, nhấc bút, lại bắt đầu cố gắng suy nghĩ…

Một lúc lâu sau…

Vạch đen sau đầu các đại ám vệ đã có thể bay lên đến tầm cỡ mưa vạch đen, trên mặt đất vốn đầy giấy bỏ đi, giờ lại tăng thêm một độ cao mới, mà điện hạ nhà bọn họ cũng khôi phục lại thái độ chán nản khi họ vừa bước vào. Nguyên nhân rất đơn giản, viết quá mông lung thì không có cảm xúc, viết rõ ràng quá lại ngượng ngùng.

“Điện hạ, hay là ngài viết Phượng Cầu Hoàng đi?" Tự làm quá ngượng ngùng thì mượn của tiền bối là được rồi.

Nghe vậy, hắn ta mới bình tĩnh lại, cúi đầu vung bút viết thơ tình, mỗi nét bút đều vô cùng chú tâm.

“Đã bao giờ các huynh thấy điện hạ chăm chú làm một việc gì như vậy chưa?" Diệt vô thức hỏi.

Hai người còn lại lắc mạnh đầu vô cùng quả quyết, không có! Tuyệt đối không có!



“Cô nương, hôm nay xảy ra một chuyện rất ly kỳ!" Mặt Linh Nhi đầy vẻ trào phúng nói.

Tô Cẩm Bình chăm chú nhìn sang: “Chuyện gì ly kỳ? Có phải người Mộ Dung gia cho Mộ Dung Song một cái chết rất đặc biệt không?"

Linh Nhi nghe thế, vẻ trào phúng càng đậm hơn: “Nghe nói trưởng lão Mộ Dung gia quyết định nhét tiện nhân kia vào lồng heo, nhưng không biết Mộ Dung Song làm thế nào mà chạy ra ngoài được, quỳ trước cửa phủ Đại Hoàng tử khóc lóc nửa ngày, cầu xin Đại Hoàng tử cứu ả."

“Cũng không ngốc lắm, biết được trừ Bách Lý Hề ra thì không ai cứu được ả!" Tô Cẩm Bình nhấp một ngụm trà, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng nhàn nhạt.

Thấy nàng tỏ vẻ thất vọng, Linh Nhi hơi nghi hoặc: “Cô nương, chẳng lẽ Đại Hoàng tử còn có thể cứu ả sao?" Ở thanh lâu Mộ Dung Song không hề cho Đại Hoàng tử nửa phần thể diện nào.

“Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của Mộ Dung Song, nếu ả có thể dựa vào khuôn mặt của mình, khóc lóc van xin giành được sự thương hại của Đại Hoàng tử, thì cũng không phải không có khả năng cứu ả ta. Hơn nữa, đến lúc đó mọi người sẽ đều khen ngợi tấm lòng Đại Hoàng tử thật lương thiện." Đấu với Mộ Dung Song vài lần, cái đầu heo kia của ả ta chắc chắn không thể nghĩ ra biện pháp này. Cách giải thích duy nhất đó là có cao nhân chỉ điểm, cao nhân kia, đương nhiên không ai khác ngoài Mộ Dung Phong đại ca của ả ta.

Linh Nhi hơi khó chịu: “Nếu thật sự như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho tiện nhân kia sao? Đại Hoàng tử cũng có thể thừa cơ liên minh với phủ Trấn Quốc công?"

“Sai! Nếu thật sự như vậy, phủ Trấn Quốc công chắc chắn sẽ không thừa nhận người con gái này, bọn họ không gánh nổi một người như vậy. Hơn nữa, bất luận trong lòng họ nghĩ thế nào, thì bên ngoài cũng chỉ có thể đối địch với Đại Hoàng tử. Dù sao, vì Đại Hoàng tử nên thanh danh trăm năm vọng tộc của bọn họ mới thành rác rưởi như thế. Thời gian qua đi nếu Mộ Dung Song không nắm bắt được trái tim của Bách Lý Hề thì với quan hệ của hai nhà, Bách Lý Hề cũng sẽ không cho ả sống yên thân." Nói xong, nàng đặt tách trà trong tay xuống.

“Nếu vậy thì đành giữ lại mạng ả vậy!" Linh Nhi vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.

Tô Cẩm Bình lại cười: “Thật ra, để ả chết như vậy ta cũng thấy hơi dễ dàng cho ả. Tạm thời cứ để ả sống không bằng chết vài ngày đi. Từ một tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh không ai sánh bằng, biến thành kẻ tiện nhân người người thóa mạ khinh ghét, sự chênh lệch tâm lý quá lớn này cũng có ả ta chịu thôi!"

Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Dĩ Mạch liền bước vào, trên tay cầm một phong thư mật vừa rồi Phong đại nhân tự mình đưa tới. Cô đưa lá thư kia cho Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, đây là thư điện hạ tự tay viết cho ngài. Nói rõ là ngài phải tự đọc." Nói xong, sắc mặt cô ấy hơi quái dị, như muốn cười lại không dám cười.

“Muốn cười thì cứ cười đi. Cười xong nói cho ta biết cô cười cái gì!" Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ấy một cái, khẽ cười nói, cũng nhận lấy lá thư trong tay cô.

Lúc này Hiên Viên Dĩ Mạch mới như không nhịn nổi nữa, vừa cười vừa nói: “Cô nương, Phong đại nhân nói đây là lá thư tình mà điện hạ suy nghĩ suốt cả đêm cũng không biết phải viết gì, cứ đứng mãi trong thư phòng, hủy đi trăm nghìn tờ giấy, còn bất giác bẻ gẫy hai cây bút lông mới viết được đấy ạ." Ông trời ơi, sao trước đây bọn họ không biết điện hạ còn có mặt hài hước như vậy chứ?!

Tô Cẩm Bình nghe vậy, thì lại có chút không cười được, cầm lá thư trong tay. Tuy kiếp trước không ít người theo đuổi nàng, nhưng đơn giản đều là xe đắt tiền hay hoa tươi, nàng chưa từng nhận được thư tình bao giờ, chỉ vì thời trung học tất cả mọi người đều khinh thường nàng, sau đó lại làm sát thủ, nên chưa từng trải nghiệm qua tiết mục thư tình của nam sinh ngây thơ trong vườn trường. Hiện giờ người mình thích viết thư tình cho mình, nàng lại cảm thấy mặt hơi nóng lên, tai cũng dần ửng đỏ.

Thật ra, nàng không biết là kiếp trước có rất nhiều người viết thư tình cho nàng, nhưng mọi người lại không biết nàng tên là gì, vì thế đều đặt ở cửa nhà nàng rồi rời đi. Mà bình thường đại đa số thời gian nàng đều ở ngoài làm nhiệm vụ, vì thế mấy lá thư tình đó đều bị Yêu Vật kia nhìn thấy lúc ra ngoài. Nhặt được mấy lá thư tình không có người nhận chỉ có người gửi, yêu vật đương nhiên coi thư tình đó là viết cho mình. Vì thế…

Tô Cẩm Bình nhìn lá thư trên tay, không kìm được khẽ mắng một câu: “Cái tên thích ra vẻ!" Mặt đã nóng bừng lên.

Hai người thấy nàng có vẻ đỏ mặt, đều không kìm được ôm bụng cười ầm lên. Không ngờ cô nương cũng có lúc thẹn thùng! Tô Cẩm Bình lườm hai người một cái, mở lá thư ra, chữ trong thư rất đẹp, mỗi đuôi chữ đều mang theo cảm giác phóng khoáng, thoạt nhìn vô cùng thư thái, nhưng mà… nàng một chữ bẻ đôi không biết!!!

Nàng xấu hổ đưa lá thư cho Linh Nhi: “Cô đọc cho ta nghe đi!"

Linh Nhi ngẩn ra một chút, tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đọc: “Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng. Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.*"

*Dịch nghĩa: Có mỹ nhân gặp rồi chẳng quên. Một ngày không gặp, nhớ điên cuồng. Phượng bay cao, khắp bốn biển tìm bạn. Không ngờ giai nhân chẳng ở tường Đông. Dùng thơ thay lời muốn nói, viết đôi điều tâm sự. Sao chẳng cho gặp an ủi lòng ta.

Hai câu cuối cùng không viết, xem ra ý tứ mà điện hạ muốn biểu đạt trong lá thư này chính là câu cuối cùng “sao chẳng cho gặp an ủi lòng ta".

Hiên Viên Dĩ Mạch cười nói: “Cô nương, xem ra điện hạ rất muốn gặp ngài, ngài cho mời ngài ấy một lần đi!"

Linh Nhi cũng không kìm được liền lên tiếng giúp điện hạ nhà mình: “Đúng thế, cô nương, nhiều ngày nay không gặp, điện hạ nhớ ngài đến mức trà không uống, cơm không ăn!"

“Trà không uống, cơm không ăn à? Nghe cô nói cứ như nhìn thấy tận mắt ấy nhỉ!" Nàng lườm hai người họ một cái, nhìn lá thư kia, phun ra bốn chữ: “Không có thành ý!"

Nói xong, nàng bước vào phòng trong, để lại hai người bốn mắt nhìn nhau, không có thành ý à? Điện hạ đã thức suốt cả đêm mà cô nương vẫn thấy không có thành ý ư?

“Có lẽ cô nương không hài lòng việc điện hạ trực tiếp dùng câu của tiền bối." Hiên Viên Dĩ Mạch đoán.

Linh Nhi cũng thầm tỏ vẻ đồng ý, vì thế liền truyền lại mấy lời này về bên kia.

Chỉ một lát sau, Trương ma ma ở bên Trần thị đi tới, thấy hai người bọn họ liền cất tiếng hỏi: “Cô nương nhà các ngươi đâu?"

“Có việc gì à?" Nghe có người tới, Tô Cẩm Bình vén rèm bước ra.

Trương ma ma đáp: “Vâng, Đại công tử phủ Trấn Quốc công mở yến tiệc, chiêu đãi các tài tử giai nhân thế gia, cùng tới để ngâm thơ đối từ, luận bàn cầm kỳ thi họa. Phu nhân sai tôi tới để hỏi biểu tiểu thư một chút, xem cô có muốn đi hay không?" Trên thiệp mời của phủ Mộ Dung có nhắc tới biểu tiểu thư, nếu không đi hình như hơi khó nói, nhưng giữa biểu tiểu thư và Mộ Dung Song của phủ Mộ Dung dường như có chút thù hận, nếu không muốn đi thì Trần thị cũng không muốn miễn cưỡng.

“Đi chứ! Sao lại không đi! Bà về báo với cữu mẫu, ngày mai ta sẽ đi cùng nhóm biểu tỷ biểu muội." Mộ Dung Phong gửi chiến thiếp cho nàng, sao có thể không nhận được. Có điều, mục đích của đối phương chắc chắn không chỉ là so tài cầm kỳ thi họa được, nhất định còn có âm mưu khác chờ đợi mình.

“Nếu vậy, tôi sẽ về bẩm lại với phu nhân!" Trương ma ma nói xong liền lui ra ngoài.

Bà đi không bao lâu, Vân Lãnh Ngưng lại đến, nhìn thấy nàng liền cất lời chào: “Biểu muội."

“Nhị biểu tỷ tới có chuyện gì không?" Tô Cẩm Bình cười nhìn nàng ấy.

Vân Lãnh Ngưng nhìn nàng, sắc mặt hơi nghiêm trọng, nghĩ tới chuyện ca ca vừa nói với mình, nàng ấy càng cảm thấy không nhìn thấu được biểu muội này: “Biểu muội, chuyện Mộ Dung Song có liên quan đến muội hay không thì ta không biết. Nhưng phụ thân và ca ca cũng biết mấy ngày trước muội thường cải trang thành công tử ra ngoài, những người được phái đi theo các muội cuối cùng cũng đều mất dấu, nên không biết rõ muội đi đâu. Chuyện này ta không hiểu lắm, cũng không muốn quản nhiều, nhưng ta cứ cảm thấy yến hội của Mộ Dung Phong lần này là nhằm về phía muội, nếu có thể không đi, muội đừng đi là hơn."

“Nhị biểu tỷ quan tâm ta, Cẩm Nhi hiểu rõ. Nhưng mà, việc phải tới muốn trốn cũng không được, nhị biểu tỷ cũng đừng lo, Mộ Dung Phong hắn giỏi bày mưu tính kế, thì Thượng Quan Cẩm ta cũng không phải quả hồng mềm, sẽ không có chuyện gì đâu." Tô Cẩm Bình cười đáp, nàng vốn biết mình ra ngoài sẽ bị phát hiện, chỉ là không biết rõ ai phát hiện ra, không ngờ lại là cữu cữu và biểu huynh của mình, xem ra người của Vân gia đều không đơn giản!

“Nếu muội đã nói vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Chỉ muốn tới đây nhắc nhở muội một chút, ưu thế lớn nhất của Mộ Dung Song là rất giỏi múa, tuy hiện giờ xảy ra việc này nhưng cũng không dám chắc ngày mai ả sẽ không mặt dày ra so tài múa với muội để hạ nhục muội. Muội vẫn nên chuẩn bị trước một chút thì hơn." Đây mới là mục đích nàng ấy tới đây.

“Cẩm Nhi hiểu mà, đa tạ nhị biểu tỷ nhắc nhở!" Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, trong mắt đầy vẻ chân thành, thực sự coi người trước mặt mình là bằng hữu.



Cuối cùng, Mộ Dung Song khóc lóc động lòng Đại Hoàng tử, nhờ Hoàng hậu đi cầu xin, cưới ả về làm tiểu thiếp phủ Đại Hoàng tử, người còn chưa gả đi, nên bây giờ vẫn chờ ở phủ Trấn Quốc công. Phủ Trấn Quốc công tỏ vẻ chờ một tháng nữa hôn sự đến, gả ả ra ngoài xong, ả và phủ Mộ Dung sẽ không còn chút quan hệ nào nữa.



Phủ Trấn Quốc công.

Mộ Dung Việt bớt giận, mới kiên nhẫn hỏi Mộ Dung Song rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao con gái lão thích Bách Lý Kinh Hồng không phải lão không biết, chắc chắn sẽ không quan hệ bất chính với Bách Lý Hề mới đúng.

Mộ Dung Song kể hết chuyện này từ đầu tới cuối, sau đó còn đưa cả tờ giấy đã bị mờ hết chữ ra. Mộ Dung Phong cầm lên mũi ngửi, hiểu ngay có chuyện gì, liền hừ lạnh: “Phụ thân, mực trên lá thư này có vấn đề. Khi con ra ngoài du ngoạn có nghe nói dùng mực của con mực phun ra để viết chữ thì chữ có thể nhạt đi, nếu như vậy, thì chuyện này đều do người ta bày kế hết, hơn nữa, chắc chắn không thể thoát được quan hệ với Tam Hoàng tử." Nếu không, dấu ấn trên lá thư mà muội muội nói ở đâu ra? Chỉ tiếc là đã bị nhạt mất, nên bọn họ cũng không thể tố cáo Tam Hoàng tử được, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Mộ Dung Song không thể tin nổi: “Sao thế được, nhất định không phải là Kinh Hồng ca ca, chỉ vì tiện nhân kia hại muội, Kinh Hồng ca ca làm sao đối xử với muội như thế được, không thể nào, chắc chắn không thể!"

“Muội vẫn cứ u mê không chịu tỉnh táo vậy sao?" Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn ả, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Bỗng nhiên, Mộ Dung Hoa khẽ nhíu mày, cũng giao lá thư trong ngực mình cho hắn ta: “Đại ca, huynh nhìn xem, có phải lá thư này cũng được viết bằng mực của con mực không?" Thật sự rất kỳ quái, ngày ấy khi nhận được lá thư này, hắn hưng phấn đi tới thanh lâu nhưng lại phải quay về, thầm nghĩ nếu Phượng Ca đã gửi cho hắn lá thư như vậy, thì mấy ngày nữa hắn tới cũng không sao. Ai ngờ hôm sau đến, tuy nàng vẫn ôn hòa với mình nhưng lại nói căn bản không biết lá thư kia ở đâu ra, chờ khi hắn lấy cho nàng xem, thì chữ bên trên đã mờ hết.

Mộ Dung Phong nhíu mày, xem qua một lượt, quay đầu nhìn hắn ta: “Sao lại thế này?"

Mộ Dung Hoa cũng kể lại chuyện hôm đó, càng nghe, mặt Mộ Dung Việt và Mộ Dung Phong càng xanh mét, Mộ Dung Hạo lại tức đến mức đấm một quyền xuống bàn, nói vậy, người bị gài bẫy không chỉ có tiểu muội, mà còn cả lão Nhị nữa! Nếu không phải vì Đại Hoàng tử xen vào, thì hiện giờ sẽ không chỉ thiệt hại mình Mộ Dung Song, mà là chuyện huynh muội loạn luân. Đừng nói đến chuyện giữ lại được hai người kia, ngay cả Mộ Dung gia bọn họ cũng sẽ trở thành tiêu điểm cho người đời nhạo báng, sau này ra cửa tốt nhất nên trùm túi giấy lên đầu thôi! Đúng là tâm địa tàn độc!!!

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Mộ Dung Hoa bắt đầu run sợ, không ngờ mình chỉ tới thanh lâu một lần mà suýt nữa đánh mất mạng sống!

“Hừ, ngày mai ta sẽ khiến ả kia đẹp mặt! Ta muốn ả không còn thể diện để ở lại Nam Nhạc nữa!" Mộ Dung Phong nghiến răng nói, khuôn mặt anh tuấn đen đến cùng cực. Ở Nam Nhạc này, trừ Thượng Quan Cẩm không biết sống chết kia, làm gì còn ai dám đối đầu với Mộ Dung gia bọn họ.



Đến tối, Trần thị phái người đưa xiêm y mặc trong yến hội ngày mai tới, Tô Cẩm Bình chỉ nhìn lướt qua rồi không để tâm nữa. Nàng nằm trên giường, suy nghĩ xem Mộ Dung Phong kia định xuất chiêu gì?!

Đúng lúc này, Hiên Viên Dĩ Mạch gõ cửa bước vào, đưa một tờ giấy trong tay cho Tô Cẩm Bình: “Cô nương, đây là thành phẩm mà điện hạ lại suy nghĩ nguyên cả ngày hôm nay!" Rốt cuộc điện hạ sợ cây chổi lông vịt đó tới mức nào chứ, nhớ thì cứ chạy tới là được, còn thay đổi các kiểu tự giày vò mình.

Tô Cẩm Bình nhận tờ giấy kia, trong lòng chợt xuất hiện chút mong chờ mà chính nàng không phát hiện thấy. Nàng mở tờ giấy, đó là một bức họa, trong vườn đầy hoa lê, một nam một nữ ngồi trên cây, người thanh niên co một chân lên, cánh tay đặt trên đầu gối, khẽ nhắm hai mắt lại, lẳng lặng dựa vào thân cây, còn cô gái kia đặt hai tay sau đầu, vắt chân chữ ngũ nằm rất bất nhã. Hoa bay đầy trời, trên trời cao còn lộ ra vầng trăng sáng, chiếu vào mặt hai người, sắc mặt người thanh niên lãnh đạm, nhìn cô gái có vẻ đang nói chuyện. Hình ảnh này, không phải chính là cảnh tượng nàng cố tình kéo hắn đi ngắm trăng ở Đông Lăng sao?

Bên cạnh bức tranh có viết ba chữ: Ta nhớ nàng.

Chỉ có ba chữ, nhưng lại động lòng người hơn cả bài thơ tình Phượng Cầu Hoàng kia rất nhiều. Ai bảo tên kia không biết lãng mạn chứ, đây không phải là rất rất hiểu hay sao?! Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của một mình Tô Cẩm Bình, khi nàng nhìn thấy ba chữ kia, trong lòng nàng thấy rất ngọt ngào, nhưng Dĩ Mạch và Linh Nhi ở bên cạnh đều run run khóe miệng, điện hạ thật đúng là… Viết có ba chữ đó, chẳng lẽ không viết được thêm vài câu dễ nghe sao? Có điều, khi nhìn thấy nụ cười trên môi Tô Cẩm Bình, hai người đều không hẹn mà cùng ôm trán, xem ra cô nương đã hoàn toàn quen với tính cách điện hạ rồi, người ta đã quen thì các cô còn nói gì được chứ?

“Cô nương, điện hạ bảo chúng ta truyền lại bốn chữ: “Đủ thành ý chưa?"" Nếu đủ rồi thì triệu kiến ngài ấy đi, làm thuộc hạ như bọn họ sắp chịu không nổi rồi!

“Không đủ!" Nàng cười giảo hoạt, gấp gọn bức tranh lại, nhét vào ngực như giữ bảo bối, sau đó chui tọt vào trong chăn nhanh như chớp.

Hai người quay sang nhìn nhau, phản ứng này của cô nương, vẫn là chê bai chưa đủ thành ý sao?



Hôm sau, nàng thay xiêm y Trần thị đưa tới rồi đi ra cửa. Vừa ra ngoài đã va vào một cô gái đi ngược chiều. Ban đầu cô gái kia nói ‘xin lỗi’, nhưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong mắt nàng ta thoáng xuất hiện vẻ kinh hoàng, giống như trong lòng có tật, vội vàng cáo từ rồi chạy mất.

Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn theo bóng nàng ta, trong lòng dâng lên cảm giác bất an: “Nàng ta là ai?"

“Là Tam tiểu thư Vân Lam của chi thứ hai, nhị phu nhân Mộ Dung thị là muội muội ruột của Trấn Quốc công, nhưng là do thiếp thất sinh ra, cho nên ở Mộ Dung gia cũng không sung sướng gì. Hai nhà liên hôn chẳng qua chỉ ra vẻ bề ngoài thôi." Linh Nhi lập tức nói thông tin của Vân Lam ra.

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu rồi đi cùng Linh Nhi ra chính sảnh. Hôm nay không ít người tới, xem ra tất cả các tiểu thư trong phủ đều đi, Vân Lam cũng ở đó. Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn sang, đối phương thấy ánh mắt nàng, hơi sợ hãi quay đầu đi, trong đáy mắt còn hiện lên vẻ day dứt.

Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng, rồi đi ra cửa cùng các biểu huynh đệ tỷ muội dưới sự sắp xếp của Trần thị.

Đến phủ Trấn Quốc công, không ít các công tử, tiểu thư đều đã tới. Mộ Dung Phong cũng tự mình đứng ở cửa đón tiếp mọi người. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa văng tứ tung! Sau đó, trong mắt họ đồng thời hiện lên nụ cười lạnh: “Thượng Quan cô nương, đa tạ cô tới dự!"

“Mộ Dung công tử ưu ái, ta sao có thể không đến!" Nàng cười đáp lại.

Không lâu sau, bốn phía đều vang lên tiếng hít khí lạnh, không khí như ngưng đọng lại. Tô Cẩm Bình không cần quay đầu cũng biết ngay con hồ ly lẳng lơ kia tới, mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi người kinh động. Nhưng khác với lúc trước, thần sắc của hắn hôm nay có vẻ hơi tiều tụy, là kết quả của mấy đêm không ngủ. Tô Cẩm Bình liếc nhìn hắn một cái, hơi nhíu đôi mày thanh tú, thật không ngờ hắn có thể ngốc đến mức lại thức trắng một đêm nữa để suy nghĩ cái ‘thành ý’ kia, khiến nàng hơi đau lòng và hối hận.

Hắn vừa đến, đôi mắt sáng như trăng đương nhiên lại dán vào người nàng, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn đã không còn bóng dáng người nào khác nữa. Đến hôm nay hắn mới thật sự hiểu được, cái gì gọi là một ngày không gặp tựa ba thu!

Mộ Dung Phong cười đón mọi người vào, mọi người liền bắt đầu nói cười thăm hỏi. Nhưng Bách Lý Nghị lại như cố ý, cứ kéo Bách Lý Kinh Hồng hỏi cái này cái nọ, không cho hắn đi về phía Tô Cẩm Bình, dây dưa đến mức khiến Bách Lý Kinh Hồng muốn bổ cho hắn ta một chưởng.

Khách mời tới đủ, Mộ Dung Phong cười nói: “Đa tạ chư vị đã nể mặt tới tham dự yến hội của tại hạ. Hôm nay chỉ bình thơ đối từ, nghe nhạc hát múa, hy vọng mọi người sẽ thoải mái!" Nói xong, hắn ta chỉ vào đài cao ở cách đó không xa, nói tiếp: “Đó là sân khấu mà tại hạ sai hạ nhân làm, không biết các vị tiểu thư có bằng lòng phô diễn khả năng múa của mình không?"

“Ca ca, để muội ra trước!" Mấy lời này là do Mộ Dung Song nói, khi ả vừa xuất hiện, mọi người đều hơi chán ghét nhíu mày, nhưng vì e ngại Đại Hoàng tử bên cạnh ả nên cũng khó nói được gì.

Mộ Dung Phong nghe vậy cũng nhíu mày, xem ra không mấy cao hứng, nhưng vẫn đáp: “Muội muốn múa thì múa đi!"

Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Dung Song liền đi thay y phục. Những người khác đều ngồi vào vị trí của mình, thong dong nhìn lên sân khấu. Các cô nương hoàn toàn không hiểu được vì sao cô nàng này còn có mặt mũi mà ra ngoài, còn đám thanh niên, vì biết kỹ thuật múa của Mộ Dung Song rất nổi bật, cho nên ngoài vẻ châm biếm còn có chút mong chờ.

Tô Cẩm Bình ngồi xuống vị trí của mình, nhìn lên đài cao suy nghĩ, chợt cảm giác có người ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn sang, không ai khác chính là Bách Lý Kinh Hồng. Nàng hơi kỳ quái, không phải hắn bị Bách Lý Nghị kìm chân sao? Nàng đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Nghị, thấy hắn ta tuy vẫn tỏ ra trấn tĩnh, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn điều gì đó, xem ra là bị dùng vũ lực. Khóe miệng nàng khẽ co rút rồi thu mắt lại.

Giọng nói thanh lãnh lập tức vang lên bên tai: “Nhớ nàng." Nói xong, mặt hắn hơi ửng hồng, phải biết rằng để chính miệng hắn nói ra câu đó cần biết bao nhiêu dũng khí.

Tô Cẩm Bình nghe thấy liền cười, không ngờ hắn cũng tự nói được câu đó. Nụ cười này khiến màu đỏ trên mặt hắn càng đậm hơn, y như quả táo chín, quyến rũ người ta muốn lao tới cắn một miếng.

Ánh mắt ghen ghét của các cô nương bên cạnh nhanh chóng rơi xuống người Tô Cẩm Bình. Tam điện hạ vừa đến đã chỉ nhìn cô gái kia, giờ còn không kiêng dè gì ngồi bên cạnh nàng ấy, các nàng sao có thể không ghen tị! Nghĩ vậy, khăn tay trong tay các nàng suýt bị vò nát.

Mộ Dung Phong và Mộ Dung Hạo ở cách đó không xa lại cười lạnh nhìn họ: “Đại ca, huynh chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"

“Yên tâm, lát nàng sẽ đẹp mặt!" Gài bẫy người của Mộ Dung gia bọn họ thê thảm như vậy, không trả giá đắt sao được. Vân Lam là biểu muội của hắn ta, cũng vẫn luôn ái mộ hắn ta, nên lần này hắn ta mới có thể mượn tay nàng ta làm chuyện này.

Lúc này, Mộ Dung Song mặc váy màu lam đã xuất hiện trên đài trong ánh mắt phức tạp của mọi người. Nhạc công bên cạnh tấu nhạc lên, cơ thể Mộ Dung Song lập tức uốn éo tùy theo điệu nhạc, giai điệu nhẹ nhàng, rất hợp với kỹ thuật múa lộng lẫy nhu hòa của ả. Mỗi động tác, mỗi cái xoay người đều lộ ra vẻ mềm mại của tứ chi ả ta, kỹ thuật múa như tỏa ra màu sắc, các thanh niên đều tỏ vẻ vui sướng thưởng thức điệu múa của ả, chỉ duy nhất ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng lại chưa từng nhìn lên trên đài một lần nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người bên cạnh mình.

Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, Tô Cẩm Bình nhỏ giọng trêu tức: “Mọi người đều đang xem múa, chàng nhìn ta làm gì?"

Hắn dừng một chút, đôi môi mỏng phun ra bốn chữ lạnh tanh: “Nàng, đẹp hơn ả." Nói xong hắn lại vội quay đầu đi, chỉ để Tô Cẩm Bình nhìn thấy một bên tai đỏ lên của hắn.

Bàn về diện mạo, Tô Cẩm Bình và Mộ Dung Song không phân biệt được cao thấp, hơn nữa, hiện giờ Mộ Dung Song đang múa, nàng chỉ ngồi không, ai đẹp hơn cũng dễ dàng phân biệt chứ? Nàng lườm hắn một cái: “Từ bao giờ mà chàng cũng học được cái miệng hoa mép dẻo rồi?"

Nghe nàng nói vậy, tuy sắc mặt hắn không có biến hóa gì, nhưng ánh mắt đã có chút chán nản. Một lúc lâu sau cũng không lên tiếng nữa, xem ra hắn thật sự tức giận.

Tô Cẩm Bình không nói gì, thầm lắc đầu, lại nổi hứng bướng bỉnh rồi!

Điệu múa của Mộ Dung Song kết thúc, mọi người vốn định vỗ tay nhưng nhớ tới hành vi của người con gái này, họ giơ tay lên lại không vỗ tiếp được, cuối cùng, nhờ Đại Hoàng tử vỗ tay trước, mọi người mới không thể không phối hợp một chút. Tiếng vỗ tay dừng lại, ánh mắt sắc như dao của Mộ Dung Song lập tức bắn về phía Tô Cẩm Bình: “Ngươi, có dám lên múa một điệu không?" Ca ca đã cho người động tay động chân trên y phục của nàng, chắc chắn sẽ khiến nàng mất mặt!

Quả nhiên tới rồi! Tô Cẩm Bình khẽ cười, đặt chiếc khăn trên tay xuống: “Có gì không dám?"

Vân Lãnh Ngưng sai người đi lấy y phục múa, bình thường ở những yến hội thế này, việc so tài múa là chuyện thường có, nên họ luôn chuẩn bị y phục sẵn sàng. Trần thị cũng chuẩn bị cho Tô Cẩm Bình một bộ, sau khi bộ xiêm y đó được đưa ra, Tô Cẩm Bình như có như không liếc Vân Lam một cái, thấy đầu nàng ta dường như càng cúi thấp hơn, có vẻ sợ hãi điều gì đó. Môi nàng cong lên cười lạnh, né tránh một cách kỳ quái!

Tô Cẩm Bình thay y phục xong liền bước lên đài dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Nhạc vang lên, khóe môi Mộ Dung Phong nở nụ cười tà ác, chỉ cần người con gái đó bắt đầu múa, y phục trên người nàng lập tức sẽ rã ra và rơi xuống, hơn nữa, trên vải của bộ xiêm y kia, hắn ta còn rắc cả xuân dược, quần áo rơi xuống, lại động dục trên sân khấu… Hắn ta không tin nàng còn mặt mũi mà ở lại Nam Nhạc!

Bách Lý Kinh Hồng ngồi một bên nhìn thấy nụ cười này của hắn, sắc mặt không đổi nhưng trong đôi mắt xám bạc lại hiện lên sát ý…
3/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
ẩnn 4 tháng trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại