Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Chương 67 Dạ Mị cô nương, chúng ta tâm hữu linh tê*.
* Giống với tâm linh tương thông. Theo truyền thuyết, người có được linh tê (sừng tê giác) sẽ có năng lực hiểu được suy nghĩ của người khác.
Dạ Mị: "..."
Đây đại khái là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được cái gì gọi là không biết theo ai.
Tuy ngoài mặt nàng cứng mềm đều không ăn, trên thực tế lại là kiểu ăn mềm không ăn cứng. Với đàn ông xinh đẹp, nghe lời, ngoan ngoãn, hay khích lệ nàng...
Thật sự khó mà chống cự!
Mà bên cạnh, Ngọc Vĩ đang mang theo xác thanh niên kia đến cửa thành bỗng nhiên lảo đảo bước chân, chỉ muốn quay đầu mắng điện hạ phu cương bất chính, còn tiếp diễn như vậy, coi như cua được Dạ Mị cô nương đến tay rồi thì sau này điện hạ còn có tiếng nói gì trong gia đình nữa!
Thật sự quá đáng buồn đáng tiếc!
Được rồi, vẻ mặt của Ngọc Vĩ bỗng nhiên bình tĩnh lại, việc này so với việc điện hạ ném rắn trên giường Dạ Mị cô nương thì vẫn còn bình thường chán...
Cố ép bản thân bình tĩnh lại, đừng đêể bị dáng vẻ đáng yêu của hắn mê hoặc, ảnh hưởng đến hình tượng cao ngạo của nàng.
Chợt, nàng quay đầu lại nhìn cửa xưởng, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ lạnh giọng hỏi: "Muốn xem bọn họ làm cái quỷ gì không?"
Bốn hắc y nhân kia đã mất công đi vào, đương nhiên là phải làm chút chuyện rồi.
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, nhìn tay lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, không nói gì, chỉ chậm rãi cười, ưu nhã thu tay lại: "Dạ Mị cô nương nói đi xem thì cứ đi, Diễm nghe Dạ Mị cô nương!"
"Ừm!" Dạ Mị rất hài lòng với sự hiểu chuyện của hắn, nàng xoay người, bước vào xưởng.
Thấy hắn đang đứng ngay phía sau nàng, cặp mắt tà ma nhìn nàng chằm chằm, nét quyến rũ trên gương mặt còn mang theo vẻ tà mị, một ánh mắt cũng không nhìn đến chỗ gạo đó.
Khiến cho lời Dạ Mị định nói kẹt lại trong cổ họng, trong đầu không tự chủ nhớ tới nụ hôn vừa rồi của hai người, xúc cảm phảng phất trên môi khiến Dạ Mị có phần mất tự nhiên quay đầu đi.
Nàng không nhìn hắn nữa, chỉ mở miệng nói: "Hình như có người bỏ độc vào gạo, đây là mục đích của họ sao?"
Bắc Thần Tà Diễm nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của nàng, cũng không bóc trần, môi mỏng ngậm ý cười, mắt nhìn lướt qua chỗ gạo đó: "Có vẻ là vậy!"
Hai người Dạ Mị và Bắc Thần Tà Diễm đều không biết y thuật, chỉ hiểu đôi chút nhưng vẫn nhận ra gạo đã bị bỏ độc vào, chứng minh chủ mưu vụ đầu độc này cũng không muốn thật sự hại chết ai.
Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Mị trầm xuống, thực mau nói: "Chủ mưu vụ này chắc chắn biết ta định đưa gạo đến Đại Mạc đổi nên mới hạ loại độc dễ phát hiện này vào, để binh lính Đại Mạc biết gạo này có vấn đề mà không ăn, nhằm phá hủy kế hoạch của chúng ta!"
Bắc Thần Tà Diễm gật đầu, thong thả đánh giá: "Dạ Mị cô nương phân tích rất đúng!"
Dạ Mị tiếp tục nói: "Ngươi biết sẽ có người đến động tay động chân vào gạo của chúng ta, cho nên mới đổi tất cả gạo của ta ra ngoài?"
Nàng hỏi ra nghi hoặc của mình.
Lúc mới vào đây, nàng đã thấy đám Lư Tương Hoa dưới sự giám sát của hắn đổi hết gạo ra ngoài. Chỗ này đều là gạo mới, có nghĩa là hắn muốn chờ đám người kia qua đây giở trò, để xem bọn chúng muốn làm gì.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã chỉnh lại tay áo, chậm rãi nói: "Không sai, trên đời này quá nhiều kẻ âm mưu tổn thương người lương thiện như Diễm, nhưng chẳng mấy ai dám công khai, chỉ dám động tay chân sau lưng. Đây sự vô năng của chúng, cũng bằng chứng chứng minh lòng dạ âm hiểm của chúng. Diễm tất nhiên sẽ lo lắng vì chuyện cá nhân của mình mà khiến Dạ Mị cô nương gặp tai bay vạ gió, nên đành đi trước một nước!"
Dạ Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi không giống người thích dùng kế."
Bắc Thần Tà Diễm khẽ cười một tiếng, không chút để ý nói: "Không sai, vì Diễm lười, vì cuối cùng chiến cuộc thắng hay bại, Diễm có bị tính kế hay không thì Diễm đều không thèm để ý, bởi vì cuối cùng, bọn chúng không làm được gì Diễm cả."
Nói tới đây, thái độ không chút để ý của hắn lại chuyển biến, ánh mắt thâm tình nhìn Dạ Mị: "Nhưng vì Dạ Mị cô nương, Diễm nguyện thay đổi thói quen đối nhân xử thế của mình, tránh cho bọn họ dùng thủ đoạn ác độc thủ đoạn xúc phạm tới Dạ Mị cô nương!"
Dạ Mị nghe vậy, nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, tim đập nhanh hơn nửa nhịp.
Nhưng nàng trời sinh tính lạnh nhạt, lại không thuộc kiểu người dễ bị làm cho cảm động, vì thế, sau một thoáng thất thần liền thu lại ánh mắt.
Nàng lạnh lùng nói: "Xét thấy ngươi vừa âm thầm giúp đỡ ta và cả hành vi khinh bạc của ngươi, chuyện này ta sẽ không cảm ơn, chúng ta huề nhau! Còn cái tát và mấy phát đấm kia chỉ là lấy lãi."
"Vâng! Vâng! Vâng!" Bắc Thần Tà Diễm vẻ mặt ngoan ngoãn gật đầu, ưu nhã nói, "Không dám nhận lời cảm tạ của Dạ Mị cô nương, tất cả đều là bổn phận của Diễm, đều là Diễm nên làm!"
Hắn nói một cách vô cùng nịnh nọt, lại không hề tổn hại đến khí độ ưu nhã trác tuyệt của hắn chút nào. Trong lời nói cử chỉ đầu lộ ra vẻ ưu nhã của mèo Ba Tư, cực kỳ mê hoặc.
Dạ Mị thấy dáng vẻ nịnh nọt của hắn, nhún vai, thu lại ánh mắt: "Ta cũng vì hoài nghi sẽ có người động tay chân sau lưng nên mới nửa đêm mò tới trông coi. Không ngờ ngươi còn nhanh hơn ta một bước!"
Vừa dứt lời, gương mặt tuấn mỹ tà ma của hắn bỗng nhiên dí sát mặt nàng.
Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, chỉ cách nhau khoảng một gang tấc, hắn vẻ mặt mê hoặc nhân tâm ý cười, suиɠ sướиɠ hỏi: "Dạ Mị cô nương, có phải như vậy nghĩa là chúng ta tâm hữu linh tê? Đều đoán được có người định giở trò quỷ sau lưng?"
Dạ Mị vô tình vươn tay, không hề dịu dàng chút nào đẩy mặt hắn ra, lạnh lùng nói: "Đây chỉ có nghĩa là ta thông mình, nhìn ra hình tượng của ngươi trong mắt mọi người. Mà ngươi lại tự hiểu lấy mình, biết có người sẽ vì ngươi mà muốn hại ta."
Hắn bị đẩy ra cũng không giận. Nghe nàng nói vậy, môi mỏng lại hiện lên ý cười, không định chống đối nàng, liên tục gật đầu: "Dạ Mị cô nương nói rất đúng, đều do Diễm ngày thường không được mọi người yêu thích, thiếu chút nữa hại Dạ Mị cô nương, Dạ Mị cô nương ngàn vạn lần đừng tức giận."
Hắn chân chó đến nỗi Dạ Mị không thể tiếp tục lạnh nhạt với hắn được nữa.
Chuyện càng khiến người ta phải cạn lời hơn là người đàn ông này lại làm vẻ mặt đáng thương nhìn nàng, ưu nhã mà chậm rãi nói: "Dạ Mị cô nương, bọn họ đều không thích Diễm, nhất định là bởi vì Diễm quá lương thiện. Diễm chỉ còn một mình Dạ Mị cô nương thôi, Dạ Mị cô nương nhất định phải đối tốt với Diễm hơn nữa!"
Dạ Mị: "..."
Người đàn ông như ác ma, tàn nhẫn gϊếŧ người không chớp mắt này... Còn quá lương thiện ư?
Nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, dù biết là giả vờ nhưng vẫn cứ muốn xoa đầu hắn là thế quái nào?
Nàng âm thầm đưa tay ra sau lưng, tay trái nắm chặt tay phải, đề phòng nó mất khống chế làm ra chuyện mất mặt.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, hỏi chính sự: "Ngươi cảm thấy là ai làm? Chúng ta nên trả đũa hắn như thế nào?"