Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 6 - Chương 23: Trở về cuộc sống bình thường
Edit: Thanh Vũ
Beta: Jung Jenny
Tựa hồ như…đang ngủ…
Tựa hồ khi ta rơi vào khoảng không tăm tối, bên người có ai đang nói gì đó, ta giống như đang nằm mơ, hoặc như là tự mình trải qua cái gì đó, cảm giác giống như ta rõ ràng hôn mê bất tỉnh lại nghe được, nhìn thấy được.
Nhưng mà, hết thảy đều rất mơ hồ, ta nhìn không rõ, cũng nghe không rõ.
Trong mảnh mông lung đen tối, muốn bắt lấy người đang ở ngay trước mắt thế nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Giả nhân giả nghĩa đã rời đi rồi sao?
Hắn, cứ như vậy rời đi rồi sao?
Khi bóng tối biến mất, ta không biết có phải ánh sáng sẽ lập tức bao phủ hay không, nhưng mà khi ta từ trong mông lung mơ hồ tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói mắt làm cho người ta cảm thấy đau lòng, đau lòng đến nhất thời khó có thể hô hấp, khó có thể không cảm thấy mũi đau xót.
Ta, đã trở lại rồi sao?
Nhẹ nhắm hai mắt lại, cũng vẫn cảm thấy ánh mặt trời ấm áp mềm nhẹ rơi trên mặt ta, lần đầu tiên ta cảm giác thì ra ánh mặt trời lại ấm áp và mềm mại như thế, mỗi một lỗ chân lông trên người ta, mỗi một mạch máu dưới da đều được ánh dương nhẹ nhàng vỗ về.
Thân thể, tồn tại chân thật đến thế, như thể mẫn cảm cảm thụ được hết thảy.
Ánh mặt trời, cùng gió lạnh từ mặt hồ Lệ Tích thổi đến mang theo trong gió thoang thoảng mùi hoa.
Là hoa đào sao?
Dân gian từng có câu thơ:
“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện thiêu hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, thiêu hoa y cựu tiếu xuân phong."
Thánh môn, vẫn là Thánh môn khi trước.
Lệ Tích hồ vẫn như trước tĩnh lặng như gương, hương hoa đào vẫn cứ quanh quẩn đâu đây, cảnh vẫn thế, vật vẫn thế, người lại ở đâu?
Ta không biết bản thân phải chăng phải mở to mắt, không biết bản thân có phải lại giống như năm năm trước sau khi tỉnh lại, phát hiện mọi người xung quanh đã thay đổi, hoặc là biến mất, hoặc thay đổi thành người khác, những người ta từng quen lại không biết đi nơi nào, nếu chỉ có một mình ta, ta phải làm sao bây giờ?
Nâng bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt.
Hít thật sâu một hơi, cái mũi có chút chua xót.
Cuối cùng vẫn phải buông tay, mở mắt, thử chống đỡ thân thể đã lâu không có cử động trở nên cứng ngắc, từ trên giường ngồi dậy.
Hết thảy thoạt nhìn cùng ngày nào đó trước khi ta hôn mê, không có gì cải biến.
Chỉ là…
Quần áo của ta là bị người thay đổi?
Nhớ rõ trước khi hôn mê, ngày đó ta mặc quần áo màu đen, mà hiện tại trên người ta là quần áo màu xanh.
Trong lòng căng thẳng, tinh thần nhất thời run lên, khi ta hôn mê là ai giúp ta thay đổi quần áo? Ngoại trừ ta ra, nhất định còn người khác ở nơi này!
Ngoại trừ ta ra, nhất định còn người khác từ trong phong ấn đi ra.
Là, ngụy thánh sao?
“Bộ Phong Trần?" Thanh âm khàn khàn có chút làm cho ta không nhận ra vốn là giọng của chính mình, đại khái bởi vì hôn mê một khoảng thời gian.
Nhẹ giọng gọi một tiếng, thanh âm khàn khàn rất nhanh biến mất trong gió lạnh.
Chỉ là không có người đáp lại.
Bộ Phong Trần không có ở đây sao? Xin đừng, ngàn vạn lần đừng biến mất có được không, mặc kệ là ai, hãy xuất hiện trước mặt ta đi, đừng để ta một mình đối diện hết thảy.
“Ngươi tỉnh?" Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một thanh âm nữ tử lãnh đạm.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nữ tử cao gầy váy áo màu lam xuất hiện ở cửa, là Trí Giả, mảnh lụa màu lam vốn che đi đôi mắt nàng hiện giờ đã không thấy, thay vào đó là một đôi mắt thanh lương xinh đẹp, sáng trong như sao trời, nhưng quả thật hiện giờ ta không có hứng thú thưởng thức.
“Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần đâu?" Run rẩy yết hầu, cuối cùng ta nghĩ phải hỏi ra vấn đề ta muốn đáp án.
Vì cái gì khi ta tỉnh lại, xuất hiện trước mặt ta không phải Bộ Phong Trần mà là nữ tử này, Bộ Phong Trần đâu rồi? Bộ Phong Trần đi đâu rồi?
Trong nháy mắt trước khi nữ tử đáp lại, ta khắc sâu cảm nhận cái gì là cảm giác chân thật khi nghe tiếng tim đập.
Nếu Bộ Phong Trần thật sự bởi vì ta mà tiêu thất, ta không biết thế gian này còn có cái gì đáng cho ta lưu luyến.
Chỉ là, nếu Bộ Phong Trần thật sự vì ta mà biến mất, ta làm sao có thể làm hỏng tương lai mà hắn dùng mạng đổi lấy, mạng của ta chính là mạng của hắn, ta sống, hắn cũng vĩnh viễn không biến mất.
Ta nhìn Trí Giả, chờ đợi theo biểu tình của nàng mà được một ít suy đoán.
Biểu tình của nữ tử hơi ảm đạm đi một chút, tay của ta không khỏi nắm chặt vạt áo, tình hình xấu nhất thì sao? Cho dù tình hình xấu nhất ta cũng đã chuẩn bị, cũng không muốn thật sự để bản thân đối mặt tình huống xấu nhất kia.
“Nói cho ta biết, mặc kệ là kết cục xấu cỡ nào, ta cũng có thể chấp nhận." Lộ vẻ sầu thảm cười, ta ngồi trên giường hỏi, không dám đứng lên, chỉ sợ sau khi nghe Trí Giả nói nhất thời không thể chấp nhận được mà ngã xuống.
Xem dáng vẻ kia thật sự rất dọa người đi?
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong phong ấn, chỉ là cuối cùng người từ trong phong ấn đi ra chỉ có một, Thánh Nhân tựa hồ ở bên trong phong ấn sử dụng pháp lực hao phí nhiều cho nên quá mức suy yếu, lúc này đang nghỉ ngơi ở trong phòng bên cạnh, trên đỉnh Tuyết Phong hẳn là nơi tốt nhất để tu dưỡng, thế nhưng Thánh Nhân lại càng muốn ở bên cạnh ngươi, Sầu Thiên Ca, ngươi muốn gặp ngài sao?" Nữ tử chậm rãi nói. Theo ánh mắt của nàng lạnh lùng như băng, thế nhưng cũng toát ra vài phần không đành lòng.
Không đành lòng trực tiếp nói cho ta biết, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần môn chủ không đi ra từ phong ấn sao?
“Ngươi thay đổi rất nhiều, bây giờ vẫn còn bài xích ta sao?" Ta ôn nhu nói, đứng lên khỏi giường, đây tính là kết cục không tốt, ít nhất, vẫn còn một Bộ Phong Trần còn sống.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Trí Giả than nhẹ một tiếng xoay người, nói: “Ngươi đã tỉnh lại, Thánh Nhân liền phiền ngươi chăm sóc, Sầu Thiên Ca, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải biết này hết thảy đều là vận mệnh, nếu ý trời đã thế, ngươi cũng không nên cưỡng cầu, chi bằng thuận theo tự nhiên đi."
Nói xong lời nói an ủi, nữ tử rất nhanh biến mất ở bên ngoài phòng, lưu lại một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc màu đen xõa trên vai ta.
Nuốt một ngụm nước bọt, ta hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng.
Bộ Phong Trần ngay tại cách vách đi?
Đi tới cửa phòng bên cạnh, ta nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, cửa gỗ phát ra “kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra, một khe hở để ta có thể nhìn thấy nam tử tóc trắng đang nằm trên giường.
Ít nhất, nam nhân mà ta quý trọng vẫn còn sống.
Ta, có phải cũng chỉ có thể nghĩ vậy?
Thật cẩn thận đi vào phòng không phát ra tiếng động, ta đi tới bên giường Bộ Phong Trần, sắc mặt nam nhân cũng không tốt lắm, tuy rằng có chút tái nhợt làm lộ ra chút vẻ bệnh trạng, khi ta hôn mê không hề biết gì, nam nhân này đã trải qua chuyện gì?
Mái tóc màu trắng bạc mềm mại buông xõa xuống rối tung trên bả vai Bộ Phong Trần, nam nhân này lúc để tóc rối, mặt sẽ có vẻ ôn hòa không ít.
Nhất là lúc ốm yếu, ta đột nhiên phát hiện thì ra cường đại như Bộ Phong Trần cũng có lúc mỏi mệt, cũng sẽ bị thương, thậm chí cũng có thể biến mất.
Đã lâu như vậy không có nhìn ngắm nam nhân này.
“Cho tới tận bây giờ đều là ngươi chăm sóc cho ta, thời gian dài như vậy, khi nào mới có thể để cho ta có cơ hội chăm sóc ngươi?" Ngực có chút khó chịu, ta hít sâu một hơi nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, thật sự không xong rồi, sau khi cùng một chỗ với Bộ Phong Trần thì tính cách thay đổi ôn hòa giống như thời tiết lại làm ta cảm thấy thích.
“Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử? Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân…" Bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mái tóc trắng bạc mềm mại của Bộ Phong Trần, ta không biết hiện tại hốc mắt có phải hay không đã đỏ lên, cánh mũi lại chua xót làm cho người ta cảm thấy khó chịu “Ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa hẳn không phải vĩnh viễn sẽ không trở lại?"
Tuy rằng từng nghĩ sẽ có một ngày, ngụy thánh hoặc giả nhân giả nghĩa sẽ có một người biến mất, ta lại không ngờ tới chuyện sẽ đến nhanh như vậy.
“Trời cao… rốt cuộc vì cái gì mà xuân? Trí Giả nói, đây là ý trời, muốn ta thuận theo ý trời, chỉ là vì cái gì ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cái gì là ý trời, ý trời làm cho chúng ta phải tách ra sao?" Hít sâu một hơi, ta rốt cuộc không hề kiềm nén đem hết mặt yếu ớt của mình thể hiện ra ngoài, nhẹ đầu dựa vào nam nhân đang hôn mê.
Ta rất khó chịu, chưa bao giờ khó chịu như vậy.
Ta thật sự rất thương tâm, ta thật sự rất thống khổ, ta thật sự thiếu chút nữa đã mất đi tri giác.
Đột nhiên nội tâm cảm giác trống rỗng, ngươi cũng biết là tư vị gì sao?
“Ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa hắn thật sự rời đi rồi… Hắn thật sự cứ như vậy rời đi…" Nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân còn hôn mê bất tỉnh trên giường, cũng chỉ có lúc này, ta mới có thể mở rộng lòng mình nói ra hết thảy “Ta thật khó chịu, thật sự rất khó chịu, so với bị một người phản bội còn khó chịu hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn…"
“Ha ha hả… Bộ Phong Trần, ha ha, vì cái gì ta lại yêu ngươi, yêu các ngươi như vậy." Trong lúc nhất thời, dở khóc dở cười.
“Nói cho ta biết, hiện giờ ta nên làm sao đây? Bộ Phong Trần…"
Thật sự có chút không biết con đường tiếp theo nên đi thế nào.
Vùi đầu vào cổ Bộ Phong Trần, hô hấp nhẹ nhàng trên thân nam nhân toát ra thản nhiên lạnh lẽo, dùng thân thể cảm nhận được nhịp tim Bộ Phong Trần, chỉ có như vậy, ta mới có thể thật sự tin tưởng lúc này Bộ Phong Trần cùng ta cách xa như thế lại gần gũi chân thật đến thế.
“Đều đã là… quá khứ." Thanh âm yếu ớt nhẹ vang trên đỉnh đầu, thanh âm này… Vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Bộ Phong Trần có phải đã tỉnh lại hay không, nam nhân này lại đặt tay lên gáy ta không cho ta ngẩng lên.
“Cứ như vậy, cứ như vậy thì tốt rồi, đừng để ta nhìn thấy dáng vẻ thương tâm cùng lo lắng của ngươi, nói cách khác ta sợ ta sẽ yêu ngươi tột cùng, Sầu Thiên Ca, cứ như vậy để cho ta bảo trì một chút lý trí, được chứ?" Thanh âm nhẹ nhàng mà có vẻ suy yếu, mặc dù như thế, hơi thở lộ ra trong đó lại vẫn cường thế như trước.
Thanh âm như vậy, giọng điệu như vậy, cảm giác này.
Chẳng lẽ ta nhất thời hỗn loạn mà có ảo giác sao? Thanh âm này, loại giọng điệu này rõ ràng là giả nhân giả nghĩa mà?
Chỉ là giả nhân giả nghĩa rõ ràng đã… “Không phải là rất tốt sao, Sầu Thiên Ca, Bộ Phong Trần ta làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Ôm ta, nhìn xem là giả hay thật, cứ như vậy nằm ở bên cạnh ta, để ta cảm thụ sự tồn tại của ngươi được không?" Bộ Phong Trần gắt gao vòng tay ôm cơ thể ta, ôn nhu mà hữu lực.
“Đây là chuyện gì, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi… Rõ ràng tận mắt thấy ngươi làm loại chuyện ngốc kia, hơn nữa ngươi hiện tại vì cái gì…" Trong lúc nhất thời, ta có nhiều lắm nghi vấn cùng hoang mang.
Giả nhân giả nghĩa đã trở lại, ta thật sự rất vui mừng.
Nhưng ngụy thánh đâu? Ngụy thánh lại đi đâu rồi?
“Là giả thôi, ngươi ở trong phong ấn nhìn thấy hết thảy chỉ là ảo giác của Tuyên Hoa cố ý tạo ra, hiện giờ người trong lòng ngươi lo lắng cũng không có chết, chỉ là ngụy thánh bởi vì giúp Tuyên Hoa đem hóa thân đẩy vào lục đạo luân hồi mà tiêu hao nhiều pháp lực, lúc này linh hồn quá mức suy yếu đang nghỉ ngơi, đợi hắn khôi phục, hắn tự nhiên sẽ giống như trước xuất hiện." Như là cảm giác được bất an cùng nghi vấn của ta, Bộ Phong Trần chủ động nói.
Tuyên Hoa tạo ra ảo giác ư?
Được lắm, Tuyên Hoa, Sầu Thiên Ca ta nhớ kỹ ngươi!
“Vì cái gì… Lại như vậy?" Nếu lúc ấy ở trong phong ấn hết thảy đều là giả, vì cái gì giả nhân giả nghĩa không giống như trước kia dùng hình dáng Phong Vô Cấu xuất hiện, mà lại cùng ngụy thánh ở chung trong một thân thể như ba năm trước?
“Như vậy, không phải tốt lắm sao? Bộ Phong Trần, ngay từ đầu vốn là một người, mặc kệ mất đi là hắn hay là ta, trong lòng ngươi vẫn sẽ không có một Bộ Phong Trần trọn vẹn đúng không?" Giả nhân giả nghĩa nhẹ nhàng ôm ta, cọ cọ cằm lên trán ta, nhẹ giọng cười nói “Ngươi ngay từ đầu yêu thương không phải giả nhân giả nghĩa ta hay ngụy thánh hắn mà là một Bộ Phong Trần…"
Hết thảy, lại nhớ tới điểm khởi đầu.
“Về phần thân thể Phong Vô Cấu, thật sự đã tiêu thất, vì sao sẽ phát sinh loại chuyện này, đợi chúng ta nghỉ ngơi một thời gian sẽ chậm rãi nói cho ngươi, nói cho ngươi những sự việc đã xảy ra giữa chúng ta và Tuyên Hoa khi ngươi hôn mê, mà ngươi có thể yên tâm, hết thảy đều là quá khứ, ta cùng ngụy thánh biến thành như hiện tại cũng là chúng ta lựa chọn một kết cục tốt đẹp." Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.
Hắn nhắc tới Tuyên Hoa, tuy rằng người này đã làm cho ba chúng ta ăn không ít khổ, nhưng ta cũng rất muốn biết ma chủ dễ dàng làm người khác bị hấp dẫn kia, lúc này kết cục lại là cái gì.
Nghe trong lời nói của Bộ Phong Trần, hóa thân của Tuyên Hoa hẳn là thành công đi vào luân hồi rồi?
“Còn Tuyên Hoa thì sao? Hắn cuối cùng làm sao vậy?" Khi đã biết được hai Bộ Phong Trần đều còn sống, trong lòng nhất thời thư thả, cũng có lòng quan tâm người khác.
Không biết lúc ta hôn mê, giữa Tuyên Hoa cùng bọn ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà xem dáng vẻ Bộ Phong Trần, hẳn là không có chuyện gì quá mức kinh khủng.
Hơn nữa, Tuyên Hoa thế nhưng buông tha Bộ Phong Trần, việc này không khỏi làm cho ta có chút ngoài ý muốn.
“Theo suy nghĩ của ngươi lúc trước, hóa thân của Tuyên Hoa trong sự cố gắng của chúng ta đã tiến vào luân hồi, chỉ là hóa thân của hắn dù sao cũng có chút không giống thường, tuy rằng đã đi vào luân hồi nhưng chân chính sinh ra làm ngươi cần phải có thiên thời địa lợi, phải chờ tới một thân thể đủ sức chứa đựng sức mạnh của Tuyên Hoa thì mới có thể." Bộ Phong Trần khẽ thở dài “Ngươi không biết đó thôi, khi hóa thân của Tuyên Hoa đi vào luân hồi, tàn hồn của thiên thần cũng đi vào luân hồi."
“Ồ?" Xem ra, lúc ta không tỉnh táo đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Mà có một số việc, ta muốn để cho ngụy thánh tự mình nói với ngươi, khi đó ta mở ra phong ấn đã cạn kiệt pháp lực, sau đó kỳ thật ta cũng đã hôn mê, cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì còn phải chờ hắn tỉnh lại mới biết được." Giả nhân giả nghĩa nhẹ giọng nói.
Mà hiện tại, trong chúng ta mặc kệ là ai, cần nhất chính là phải nghỉ ngơi.
Bình tĩnh quay về cuộc sống bình thản.
………………
………………
Khi ta tỉnh lại đã qua ba ngày, hai ngày đầu trong ba ngày, Bộ Phong Trần đều ở trên giường vượt qua, thoạt nhìn hắn thật sự hao phí nhiều pháp lực lắm, cho nên lúc đầu suy yếu không thể xuống giường đi lại, ngày đầu tiên Bộ Phong Trần còn muốn xuống giường đi một chút, kết quả thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống.
Có thể nhìn thấy một mặt suy yếu như vậy của Thánh Môn môn chủ, ta nghĩ ta hẳn phải cảm thấy vinh hạnh đi?
Trong hai ngày này, ta đút Bộ Phong Trần uống thuốc, giúp hắn chải đầu, giúp hắn thay quần áo, tuy rằng ta còn muốn đút hắn ăn cơm, nhưng chuyện này bị hắn mãnh liệt cự tuyệt.
Vì cái gì chứ?
Ta cũng không có cho mỡ heo vào đồ ăn, người này từ khi sinh ra đến bây giờ là lần đầu tiên suy yếu đến mức phải nhờ người khác chăm sóc đi, hơn nữa người này lại là Sầu Thiên Ca ta, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của hắn rõ ràng là có chút ngượng ngùng.
Thói quen chăm sóc người khác trong thời gian ngắn lại phải nhờ ta chăm sóc, Bộ Phong Trần thật sự không quen.
Tuy rằng thân thể suy yếu nhưng cũng may tiêu hao không nhiều pháp lực cho lắm, trên người cũng không có trọng thương gì, Trí Giả sau đó có đến một lần, nàng mang đến một ít thuốc bổ nói là thường xuyên cho Bộ Phong Trần dùng, như vậy thân thể suy yếu được chậm rãi dưỡng tốt sau vài năm mới có thể làm cho hắn khôi phục đến thời kì cường thịnh.
Nhưng mà năng lực khôi phục của Bộ Phong Trần cũng tốt lắm, ngày thứ ba là có thể tự mình đi đứng, tuy rằng đi còn chậm cũng tốt hơn là trên đùi không có sức.
“Ngươi không cần phải cố gắng miễn cưỡng chính mình như vậy, ta có thể ôm ngươi mà." Cố ý đi theo sau Bộ Phong Trần, ta vừa nhìn nam nhân thong thả bước bên hồ, vừa cố ý nhẹ giọng cười nói.
“Thích ôm ta đến vậy sao?" Lúc đi mệt, nam nhân ngồi xuống tảng đá bên hồ.
“Ngươi như bây giờ không phải tốt lắm sao? Vốn sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, ngày thường còn cố gắng dùng khí thế cường ngạnh lạnh lùng áp chế. Hiện giờ khí thế rơi hết rồi, đột nhiên cảm thấy bộ dáng của ngươi thật sự rất đẹp, ta thấy thật đáng yêu, đến, mau để đại gia ta ôm một cái." Ta cười rồi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bộ Phong Trần, một tay ôm thắt lưng hắn, một tay lỗ mãng nâng cằm hắn lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân tấm tắc thở dài “Thật sự là một mỹ nhân, còn nhớ rõ năm đó ta làm thế nào đuổi ngươi tới tay không? Ta ngay từ đầu chính là đối với ôm ngươi rất có ý tứ."
“Ồ?" Mỉm cười, Bộ Phong Trần cố ý tựa vào người ta, còn nói tiếp “Như vậy cảm giác thế nào?"
“Tốt lắm." Ngược lại đỡ bờ vai của hắn, trong lòng ta vui vẻ lên không ít, từ khi cùng một chỗ với Bộ Phong Trần đến nay đều bị áp, làm hại ta thiếu chút nữa quên chính mình cũng là một công quân nha.
“Hai ngày trước chăm sóc thân thể ngươi suy yếu, hiện tại hẳn là có thể đi? Làm người không thể ích kỷ như vậy, đến, ta sẽ thật ôn nhu với ngươi."
Ta cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nam nhân.
“Như vậy, lại nói tiếp đích xác không quá công bình, thôi, ngươi tới đi." Chẳng lẽ đã trải qua chuyện của Tuyên Hoa, sau đó giả nhân giả nghĩa đã thay đổi tính cách, lại lập tức đồng ý với ta.
Ta nhất thời bị hắn đột nhiên đồng ý mà sửng sốt, đang muốn xác nhận, Bộ Phong Trần đang tựa vào bên người ta đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ suy yếu.
Rồi sau đó, nam nhân lại mở mắt nhìn về phía ta với một loại ánh mắt khác.
“Thiên Ca?"
“Ngụy thánh, ngươi tỉnh rồi?"
Giả nhân giả nghĩa kia thật giảo hoạt!
Beta: Jung Jenny
Tựa hồ như…đang ngủ…
Tựa hồ khi ta rơi vào khoảng không tăm tối, bên người có ai đang nói gì đó, ta giống như đang nằm mơ, hoặc như là tự mình trải qua cái gì đó, cảm giác giống như ta rõ ràng hôn mê bất tỉnh lại nghe được, nhìn thấy được.
Nhưng mà, hết thảy đều rất mơ hồ, ta nhìn không rõ, cũng nghe không rõ.
Trong mảnh mông lung đen tối, muốn bắt lấy người đang ở ngay trước mắt thế nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Giả nhân giả nghĩa đã rời đi rồi sao?
Hắn, cứ như vậy rời đi rồi sao?
Khi bóng tối biến mất, ta không biết có phải ánh sáng sẽ lập tức bao phủ hay không, nhưng mà khi ta từ trong mông lung mơ hồ tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói mắt làm cho người ta cảm thấy đau lòng, đau lòng đến nhất thời khó có thể hô hấp, khó có thể không cảm thấy mũi đau xót.
Ta, đã trở lại rồi sao?
Nhẹ nhắm hai mắt lại, cũng vẫn cảm thấy ánh mặt trời ấm áp mềm nhẹ rơi trên mặt ta, lần đầu tiên ta cảm giác thì ra ánh mặt trời lại ấm áp và mềm mại như thế, mỗi một lỗ chân lông trên người ta, mỗi một mạch máu dưới da đều được ánh dương nhẹ nhàng vỗ về.
Thân thể, tồn tại chân thật đến thế, như thể mẫn cảm cảm thụ được hết thảy.
Ánh mặt trời, cùng gió lạnh từ mặt hồ Lệ Tích thổi đến mang theo trong gió thoang thoảng mùi hoa.
Là hoa đào sao?
Dân gian từng có câu thơ:
“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện thiêu hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xử khứ, thiêu hoa y cựu tiếu xuân phong."
Thánh môn, vẫn là Thánh môn khi trước.
Lệ Tích hồ vẫn như trước tĩnh lặng như gương, hương hoa đào vẫn cứ quanh quẩn đâu đây, cảnh vẫn thế, vật vẫn thế, người lại ở đâu?
Ta không biết bản thân phải chăng phải mở to mắt, không biết bản thân có phải lại giống như năm năm trước sau khi tỉnh lại, phát hiện mọi người xung quanh đã thay đổi, hoặc là biến mất, hoặc thay đổi thành người khác, những người ta từng quen lại không biết đi nơi nào, nếu chỉ có một mình ta, ta phải làm sao bây giờ?
Nâng bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt.
Hít thật sâu một hơi, cái mũi có chút chua xót.
Cuối cùng vẫn phải buông tay, mở mắt, thử chống đỡ thân thể đã lâu không có cử động trở nên cứng ngắc, từ trên giường ngồi dậy.
Hết thảy thoạt nhìn cùng ngày nào đó trước khi ta hôn mê, không có gì cải biến.
Chỉ là…
Quần áo của ta là bị người thay đổi?
Nhớ rõ trước khi hôn mê, ngày đó ta mặc quần áo màu đen, mà hiện tại trên người ta là quần áo màu xanh.
Trong lòng căng thẳng, tinh thần nhất thời run lên, khi ta hôn mê là ai giúp ta thay đổi quần áo? Ngoại trừ ta ra, nhất định còn người khác ở nơi này!
Ngoại trừ ta ra, nhất định còn người khác từ trong phong ấn đi ra.
Là, ngụy thánh sao?
“Bộ Phong Trần?" Thanh âm khàn khàn có chút làm cho ta không nhận ra vốn là giọng của chính mình, đại khái bởi vì hôn mê một khoảng thời gian.
Nhẹ giọng gọi một tiếng, thanh âm khàn khàn rất nhanh biến mất trong gió lạnh.
Chỉ là không có người đáp lại.
Bộ Phong Trần không có ở đây sao? Xin đừng, ngàn vạn lần đừng biến mất có được không, mặc kệ là ai, hãy xuất hiện trước mặt ta đi, đừng để ta một mình đối diện hết thảy.
“Ngươi tỉnh?" Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một thanh âm nữ tử lãnh đạm.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nữ tử cao gầy váy áo màu lam xuất hiện ở cửa, là Trí Giả, mảnh lụa màu lam vốn che đi đôi mắt nàng hiện giờ đã không thấy, thay vào đó là một đôi mắt thanh lương xinh đẹp, sáng trong như sao trời, nhưng quả thật hiện giờ ta không có hứng thú thưởng thức.
“Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần đâu?" Run rẩy yết hầu, cuối cùng ta nghĩ phải hỏi ra vấn đề ta muốn đáp án.
Vì cái gì khi ta tỉnh lại, xuất hiện trước mặt ta không phải Bộ Phong Trần mà là nữ tử này, Bộ Phong Trần đâu rồi? Bộ Phong Trần đi đâu rồi?
Trong nháy mắt trước khi nữ tử đáp lại, ta khắc sâu cảm nhận cái gì là cảm giác chân thật khi nghe tiếng tim đập.
Nếu Bộ Phong Trần thật sự bởi vì ta mà tiêu thất, ta không biết thế gian này còn có cái gì đáng cho ta lưu luyến.
Chỉ là, nếu Bộ Phong Trần thật sự vì ta mà biến mất, ta làm sao có thể làm hỏng tương lai mà hắn dùng mạng đổi lấy, mạng của ta chính là mạng của hắn, ta sống, hắn cũng vĩnh viễn không biến mất.
Ta nhìn Trí Giả, chờ đợi theo biểu tình của nàng mà được một ít suy đoán.
Biểu tình của nữ tử hơi ảm đạm đi một chút, tay của ta không khỏi nắm chặt vạt áo, tình hình xấu nhất thì sao? Cho dù tình hình xấu nhất ta cũng đã chuẩn bị, cũng không muốn thật sự để bản thân đối mặt tình huống xấu nhất kia.
“Nói cho ta biết, mặc kệ là kết cục xấu cỡ nào, ta cũng có thể chấp nhận." Lộ vẻ sầu thảm cười, ta ngồi trên giường hỏi, không dám đứng lên, chỉ sợ sau khi nghe Trí Giả nói nhất thời không thể chấp nhận được mà ngã xuống.
Xem dáng vẻ kia thật sự rất dọa người đi?
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong phong ấn, chỉ là cuối cùng người từ trong phong ấn đi ra chỉ có một, Thánh Nhân tựa hồ ở bên trong phong ấn sử dụng pháp lực hao phí nhiều cho nên quá mức suy yếu, lúc này đang nghỉ ngơi ở trong phòng bên cạnh, trên đỉnh Tuyết Phong hẳn là nơi tốt nhất để tu dưỡng, thế nhưng Thánh Nhân lại càng muốn ở bên cạnh ngươi, Sầu Thiên Ca, ngươi muốn gặp ngài sao?" Nữ tử chậm rãi nói. Theo ánh mắt của nàng lạnh lùng như băng, thế nhưng cũng toát ra vài phần không đành lòng.
Không đành lòng trực tiếp nói cho ta biết, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần môn chủ không đi ra từ phong ấn sao?
“Ngươi thay đổi rất nhiều, bây giờ vẫn còn bài xích ta sao?" Ta ôn nhu nói, đứng lên khỏi giường, đây tính là kết cục không tốt, ít nhất, vẫn còn một Bộ Phong Trần còn sống.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Trí Giả than nhẹ một tiếng xoay người, nói: “Ngươi đã tỉnh lại, Thánh Nhân liền phiền ngươi chăm sóc, Sầu Thiên Ca, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải biết này hết thảy đều là vận mệnh, nếu ý trời đã thế, ngươi cũng không nên cưỡng cầu, chi bằng thuận theo tự nhiên đi."
Nói xong lời nói an ủi, nữ tử rất nhanh biến mất ở bên ngoài phòng, lưu lại một cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc màu đen xõa trên vai ta.
Nuốt một ngụm nước bọt, ta hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng.
Bộ Phong Trần ngay tại cách vách đi?
Đi tới cửa phòng bên cạnh, ta nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ, cửa gỗ phát ra “kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra, một khe hở để ta có thể nhìn thấy nam tử tóc trắng đang nằm trên giường.
Ít nhất, nam nhân mà ta quý trọng vẫn còn sống.
Ta, có phải cũng chỉ có thể nghĩ vậy?
Thật cẩn thận đi vào phòng không phát ra tiếng động, ta đi tới bên giường Bộ Phong Trần, sắc mặt nam nhân cũng không tốt lắm, tuy rằng có chút tái nhợt làm lộ ra chút vẻ bệnh trạng, khi ta hôn mê không hề biết gì, nam nhân này đã trải qua chuyện gì?
Mái tóc màu trắng bạc mềm mại buông xõa xuống rối tung trên bả vai Bộ Phong Trần, nam nhân này lúc để tóc rối, mặt sẽ có vẻ ôn hòa không ít.
Nhất là lúc ốm yếu, ta đột nhiên phát hiện thì ra cường đại như Bộ Phong Trần cũng có lúc mỏi mệt, cũng sẽ bị thương, thậm chí cũng có thể biến mất.
Đã lâu như vậy không có nhìn ngắm nam nhân này.
“Cho tới tận bây giờ đều là ngươi chăm sóc cho ta, thời gian dài như vậy, khi nào mới có thể để cho ta có cơ hội chăm sóc ngươi?" Ngực có chút khó chịu, ta hít sâu một hơi nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt, thật sự không xong rồi, sau khi cùng một chỗ với Bộ Phong Trần thì tính cách thay đổi ôn hòa giống như thời tiết lại làm ta cảm thấy thích.
“Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử? Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân…" Bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mái tóc trắng bạc mềm mại của Bộ Phong Trần, ta không biết hiện tại hốc mắt có phải hay không đã đỏ lên, cánh mũi lại chua xót làm cho người ta cảm thấy khó chịu “Ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa hẳn không phải vĩnh viễn sẽ không trở lại?"
Tuy rằng từng nghĩ sẽ có một ngày, ngụy thánh hoặc giả nhân giả nghĩa sẽ có một người biến mất, ta lại không ngờ tới chuyện sẽ đến nhanh như vậy.
“Trời cao… rốt cuộc vì cái gì mà xuân? Trí Giả nói, đây là ý trời, muốn ta thuận theo ý trời, chỉ là vì cái gì ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cái gì là ý trời, ý trời làm cho chúng ta phải tách ra sao?" Hít sâu một hơi, ta rốt cuộc không hề kiềm nén đem hết mặt yếu ớt của mình thể hiện ra ngoài, nhẹ đầu dựa vào nam nhân đang hôn mê.
Ta rất khó chịu, chưa bao giờ khó chịu như vậy.
Ta thật sự rất thương tâm, ta thật sự rất thống khổ, ta thật sự thiếu chút nữa đã mất đi tri giác.
Đột nhiên nội tâm cảm giác trống rỗng, ngươi cũng biết là tư vị gì sao?
“Ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa hắn thật sự rời đi rồi… Hắn thật sự cứ như vậy rời đi…" Nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân còn hôn mê bất tỉnh trên giường, cũng chỉ có lúc này, ta mới có thể mở rộng lòng mình nói ra hết thảy “Ta thật khó chịu, thật sự rất khó chịu, so với bị một người phản bội còn khó chịu hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn…"
“Ha ha hả… Bộ Phong Trần, ha ha, vì cái gì ta lại yêu ngươi, yêu các ngươi như vậy." Trong lúc nhất thời, dở khóc dở cười.
“Nói cho ta biết, hiện giờ ta nên làm sao đây? Bộ Phong Trần…"
Thật sự có chút không biết con đường tiếp theo nên đi thế nào.
Vùi đầu vào cổ Bộ Phong Trần, hô hấp nhẹ nhàng trên thân nam nhân toát ra thản nhiên lạnh lẽo, dùng thân thể cảm nhận được nhịp tim Bộ Phong Trần, chỉ có như vậy, ta mới có thể thật sự tin tưởng lúc này Bộ Phong Trần cùng ta cách xa như thế lại gần gũi chân thật đến thế.
“Đều đã là… quá khứ." Thanh âm yếu ớt nhẹ vang trên đỉnh đầu, thanh âm này… Vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Bộ Phong Trần có phải đã tỉnh lại hay không, nam nhân này lại đặt tay lên gáy ta không cho ta ngẩng lên.
“Cứ như vậy, cứ như vậy thì tốt rồi, đừng để ta nhìn thấy dáng vẻ thương tâm cùng lo lắng của ngươi, nói cách khác ta sợ ta sẽ yêu ngươi tột cùng, Sầu Thiên Ca, cứ như vậy để cho ta bảo trì một chút lý trí, được chứ?" Thanh âm nhẹ nhàng mà có vẻ suy yếu, mặc dù như thế, hơi thở lộ ra trong đó lại vẫn cường thế như trước.
Thanh âm như vậy, giọng điệu như vậy, cảm giác này.
Chẳng lẽ ta nhất thời hỗn loạn mà có ảo giác sao? Thanh âm này, loại giọng điệu này rõ ràng là giả nhân giả nghĩa mà?
Chỉ là giả nhân giả nghĩa rõ ràng đã… “Không phải là rất tốt sao, Sầu Thiên Ca, Bộ Phong Trần ta làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Ôm ta, nhìn xem là giả hay thật, cứ như vậy nằm ở bên cạnh ta, để ta cảm thụ sự tồn tại của ngươi được không?" Bộ Phong Trần gắt gao vòng tay ôm cơ thể ta, ôn nhu mà hữu lực.
“Đây là chuyện gì, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi… Rõ ràng tận mắt thấy ngươi làm loại chuyện ngốc kia, hơn nữa ngươi hiện tại vì cái gì…" Trong lúc nhất thời, ta có nhiều lắm nghi vấn cùng hoang mang.
Giả nhân giả nghĩa đã trở lại, ta thật sự rất vui mừng.
Nhưng ngụy thánh đâu? Ngụy thánh lại đi đâu rồi?
“Là giả thôi, ngươi ở trong phong ấn nhìn thấy hết thảy chỉ là ảo giác của Tuyên Hoa cố ý tạo ra, hiện giờ người trong lòng ngươi lo lắng cũng không có chết, chỉ là ngụy thánh bởi vì giúp Tuyên Hoa đem hóa thân đẩy vào lục đạo luân hồi mà tiêu hao nhiều pháp lực, lúc này linh hồn quá mức suy yếu đang nghỉ ngơi, đợi hắn khôi phục, hắn tự nhiên sẽ giống như trước xuất hiện." Như là cảm giác được bất an cùng nghi vấn của ta, Bộ Phong Trần chủ động nói.
Tuyên Hoa tạo ra ảo giác ư?
Được lắm, Tuyên Hoa, Sầu Thiên Ca ta nhớ kỹ ngươi!
“Vì cái gì… Lại như vậy?" Nếu lúc ấy ở trong phong ấn hết thảy đều là giả, vì cái gì giả nhân giả nghĩa không giống như trước kia dùng hình dáng Phong Vô Cấu xuất hiện, mà lại cùng ngụy thánh ở chung trong một thân thể như ba năm trước?
“Như vậy, không phải tốt lắm sao? Bộ Phong Trần, ngay từ đầu vốn là một người, mặc kệ mất đi là hắn hay là ta, trong lòng ngươi vẫn sẽ không có một Bộ Phong Trần trọn vẹn đúng không?" Giả nhân giả nghĩa nhẹ nhàng ôm ta, cọ cọ cằm lên trán ta, nhẹ giọng cười nói “Ngươi ngay từ đầu yêu thương không phải giả nhân giả nghĩa ta hay ngụy thánh hắn mà là một Bộ Phong Trần…"
Hết thảy, lại nhớ tới điểm khởi đầu.
“Về phần thân thể Phong Vô Cấu, thật sự đã tiêu thất, vì sao sẽ phát sinh loại chuyện này, đợi chúng ta nghỉ ngơi một thời gian sẽ chậm rãi nói cho ngươi, nói cho ngươi những sự việc đã xảy ra giữa chúng ta và Tuyên Hoa khi ngươi hôn mê, mà ngươi có thể yên tâm, hết thảy đều là quá khứ, ta cùng ngụy thánh biến thành như hiện tại cũng là chúng ta lựa chọn một kết cục tốt đẹp." Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.
Hắn nhắc tới Tuyên Hoa, tuy rằng người này đã làm cho ba chúng ta ăn không ít khổ, nhưng ta cũng rất muốn biết ma chủ dễ dàng làm người khác bị hấp dẫn kia, lúc này kết cục lại là cái gì.
Nghe trong lời nói của Bộ Phong Trần, hóa thân của Tuyên Hoa hẳn là thành công đi vào luân hồi rồi?
“Còn Tuyên Hoa thì sao? Hắn cuối cùng làm sao vậy?" Khi đã biết được hai Bộ Phong Trần đều còn sống, trong lòng nhất thời thư thả, cũng có lòng quan tâm người khác.
Không biết lúc ta hôn mê, giữa Tuyên Hoa cùng bọn ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà xem dáng vẻ Bộ Phong Trần, hẳn là không có chuyện gì quá mức kinh khủng.
Hơn nữa, Tuyên Hoa thế nhưng buông tha Bộ Phong Trần, việc này không khỏi làm cho ta có chút ngoài ý muốn.
“Theo suy nghĩ của ngươi lúc trước, hóa thân của Tuyên Hoa trong sự cố gắng của chúng ta đã tiến vào luân hồi, chỉ là hóa thân của hắn dù sao cũng có chút không giống thường, tuy rằng đã đi vào luân hồi nhưng chân chính sinh ra làm ngươi cần phải có thiên thời địa lợi, phải chờ tới một thân thể đủ sức chứa đựng sức mạnh của Tuyên Hoa thì mới có thể." Bộ Phong Trần khẽ thở dài “Ngươi không biết đó thôi, khi hóa thân của Tuyên Hoa đi vào luân hồi, tàn hồn của thiên thần cũng đi vào luân hồi."
“Ồ?" Xem ra, lúc ta không tỉnh táo đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Mà có một số việc, ta muốn để cho ngụy thánh tự mình nói với ngươi, khi đó ta mở ra phong ấn đã cạn kiệt pháp lực, sau đó kỳ thật ta cũng đã hôn mê, cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì còn phải chờ hắn tỉnh lại mới biết được." Giả nhân giả nghĩa nhẹ giọng nói.
Mà hiện tại, trong chúng ta mặc kệ là ai, cần nhất chính là phải nghỉ ngơi.
Bình tĩnh quay về cuộc sống bình thản.
………………
………………
Khi ta tỉnh lại đã qua ba ngày, hai ngày đầu trong ba ngày, Bộ Phong Trần đều ở trên giường vượt qua, thoạt nhìn hắn thật sự hao phí nhiều pháp lực lắm, cho nên lúc đầu suy yếu không thể xuống giường đi lại, ngày đầu tiên Bộ Phong Trần còn muốn xuống giường đi một chút, kết quả thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống.
Có thể nhìn thấy một mặt suy yếu như vậy của Thánh Môn môn chủ, ta nghĩ ta hẳn phải cảm thấy vinh hạnh đi?
Trong hai ngày này, ta đút Bộ Phong Trần uống thuốc, giúp hắn chải đầu, giúp hắn thay quần áo, tuy rằng ta còn muốn đút hắn ăn cơm, nhưng chuyện này bị hắn mãnh liệt cự tuyệt.
Vì cái gì chứ?
Ta cũng không có cho mỡ heo vào đồ ăn, người này từ khi sinh ra đến bây giờ là lần đầu tiên suy yếu đến mức phải nhờ người khác chăm sóc đi, hơn nữa người này lại là Sầu Thiên Ca ta, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của hắn rõ ràng là có chút ngượng ngùng.
Thói quen chăm sóc người khác trong thời gian ngắn lại phải nhờ ta chăm sóc, Bộ Phong Trần thật sự không quen.
Tuy rằng thân thể suy yếu nhưng cũng may tiêu hao không nhiều pháp lực cho lắm, trên người cũng không có trọng thương gì, Trí Giả sau đó có đến một lần, nàng mang đến một ít thuốc bổ nói là thường xuyên cho Bộ Phong Trần dùng, như vậy thân thể suy yếu được chậm rãi dưỡng tốt sau vài năm mới có thể làm cho hắn khôi phục đến thời kì cường thịnh.
Nhưng mà năng lực khôi phục của Bộ Phong Trần cũng tốt lắm, ngày thứ ba là có thể tự mình đi đứng, tuy rằng đi còn chậm cũng tốt hơn là trên đùi không có sức.
“Ngươi không cần phải cố gắng miễn cưỡng chính mình như vậy, ta có thể ôm ngươi mà." Cố ý đi theo sau Bộ Phong Trần, ta vừa nhìn nam nhân thong thả bước bên hồ, vừa cố ý nhẹ giọng cười nói.
“Thích ôm ta đến vậy sao?" Lúc đi mệt, nam nhân ngồi xuống tảng đá bên hồ.
“Ngươi như bây giờ không phải tốt lắm sao? Vốn sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp, ngày thường còn cố gắng dùng khí thế cường ngạnh lạnh lùng áp chế. Hiện giờ khí thế rơi hết rồi, đột nhiên cảm thấy bộ dáng của ngươi thật sự rất đẹp, ta thấy thật đáng yêu, đến, mau để đại gia ta ôm một cái." Ta cười rồi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Bộ Phong Trần, một tay ôm thắt lưng hắn, một tay lỗ mãng nâng cằm hắn lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân tấm tắc thở dài “Thật sự là một mỹ nhân, còn nhớ rõ năm đó ta làm thế nào đuổi ngươi tới tay không? Ta ngay từ đầu chính là đối với ôm ngươi rất có ý tứ."
“Ồ?" Mỉm cười, Bộ Phong Trần cố ý tựa vào người ta, còn nói tiếp “Như vậy cảm giác thế nào?"
“Tốt lắm." Ngược lại đỡ bờ vai của hắn, trong lòng ta vui vẻ lên không ít, từ khi cùng một chỗ với Bộ Phong Trần đến nay đều bị áp, làm hại ta thiếu chút nữa quên chính mình cũng là một công quân nha.
“Hai ngày trước chăm sóc thân thể ngươi suy yếu, hiện tại hẳn là có thể đi? Làm người không thể ích kỷ như vậy, đến, ta sẽ thật ôn nhu với ngươi."
Ta cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nam nhân.
“Như vậy, lại nói tiếp đích xác không quá công bình, thôi, ngươi tới đi." Chẳng lẽ đã trải qua chuyện của Tuyên Hoa, sau đó giả nhân giả nghĩa đã thay đổi tính cách, lại lập tức đồng ý với ta.
Ta nhất thời bị hắn đột nhiên đồng ý mà sửng sốt, đang muốn xác nhận, Bộ Phong Trần đang tựa vào bên người ta đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ suy yếu.
Rồi sau đó, nam nhân lại mở mắt nhìn về phía ta với một loại ánh mắt khác.
“Thiên Ca?"
“Ngụy thánh, ngươi tỉnh rồi?"
Giả nhân giả nghĩa kia thật giảo hoạt!
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương