Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 5 - Chương 23: Chìm đắm
Edit: Tình
Beta: Lãnh Dạ
Lặn xuống đáy hồ trong chốc lát, không khí trong cơ thể đã không còn nhiều, nhẹ nhàng lật người lại, ta bắt đầu hướng mặt hồ chậm rãi bơi lên.
Mặt hồ yên tĩnh, ánh sáng thản nhiên nhu hòa từ các viên dạ minh châu tựa như ảo mộng lay động, có một chút ánh sáng màu lam nhợt nhạt nhẹ nhàng du động, lại có một ít vầng sáng giống như Huỳnh Hỏa trùng chậm rãi phiêu đãng, đẹp như vậy làm cho người ta muốn nổi lên hít sâu một hơi rồi lại lặn thật sâu xuống tiếp tục thưởng thức.
Đột nhiên, giống như một con cá lớn hung mãnh bơi lại đây, giữa mặt hồ bình tĩnh một trận rối loạn, vầng sáng bị dòng nước mạnh mẽ du động, một vài con cá im lặng bơi quanh đều nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Ta nhất thời lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ Lệ Tích hồ còn ẩn giấu loài quái thú nào đó? Không xong rồi, sẽ không phải là ta quấy nhiễu đến nó đi, hiện tại nó lập tức sẽ xuất hiện nếu nuốt chửng ta thì Sầu Thiên Ca này thật sự chết rất khó coi, loại kết cục này ta không muốn.
Không chút nghĩ ngơi, ta huy động tứ chi dùng tốc độ nhanh hơn hướng về phía mặt hồ bơi lên, còn chưa lên được mặt hồ thì thân thể đã bị cái gì đó mạnh mẽ đánh lên, ngực bị đánh vào tê rần, chút không khí lưu lại trong phổi cũng nhất thời hóa thành bọt khí từ miệng thoát ra ngoài, nước trong hồ trong veo, lạnh như băng lập tức theo đó mà vào.
Nháy mắt trở nên bối rối, không thể hô hấp làm cho người ta thập phần khó chịu, bị sặc nước khiến cho cơ thể thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc rối loạn, ta mơ hồ nhìn thấy con quái vật vừa mới đánh trúng ta là một người, làn tóc màu ngân bạch giống như tảo biển tràn ngập hồ nước lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, thân thể sắp chìm xuống được người này nhanh chóng gắt gao ôm vào trong lòng, bất quá chỉ là trong nháy mắt, bất quá là miễn cưỡng thấy được bộ dáng của nam nhân…
Còn chưa phản ứng kịp, chúng ta đã từ trong hồ đi tới mặt đất.
“Không có việc gì chứ?" Trên mặt cỏ ven hồ, nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, vừa ôm lấy thắt lưng ta.
“khụ khụ — khụ khụ khụ —" không có việc gì là không có việc gì, thật sự là thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết, Bộ Phong Trần, ngụy thánh ngươi lên sân khấu sao lại kinh tâm động phách như thế?
Vốn bị sặc nước đã đủ bi thảm, chưa hề chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy mặt của ngươi, vừa thấy là Bộ Phong Trần ngươi, ta thật sự thiếu chút nữa muốn chết ở dưới hồ cho rồi.
Bộ Phong Trần, ta còn nghĩ ngươi thật sự đã chết, còn tưởng rằng ngươi cả đời cũng không bước khỏi tuyết sơn cao cao kia, nghĩ là duyên phận của ta và ngươi cũng tới đó thôi đã xong, nếu không vì cái gì ngươi vẫn không xuất hiện?
Cũng may, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện, biết ta chờ ngươi chờ bao nhiêu lâu chưa?
“Khụ khụ khụ —" ta ho khan một trận mãnh liệt, nước mắt hòa với nước đều ho ra, chỉ là ở trên mặt cùng với nước hồ hòa lẫn vào nhau cũng sẽ không biết rốt cuộc là cái tư vị gì.
Quen thuộc mà ấm áp, hơi thở thuộc về Bộ Phong Trần từ bàn tay nam nhân xuyên thấu qua lưng ta, mang đi chút băng hàn trên cơ thể làm cho hơi thở hỗn loạn của ta bình ổn lại.
Ói ra mấy ngụm nước, ta cuối cùng cảm thấy thư thái không ít.
“Tốt hơn chút nào chưa?" Thanh âm ôn nhu như thường truyền đến, thanh âm như vậy chỉ có Bộ Phong Trần ngụy thánh là có, là thanh âm giúp ta không hiểu vì sao an tâm trở lại.
Có lẽ, chỉ có sau khi biệt ly mới hiểu được vì sao tương tư.
Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư liền sợ hãi tương tư.
Này nhớ nhung khổ sở, thật đúng là có thể lấy mạng người, sau khi chia lìa, giờ đây gặp gỡ trân quý đến mức ta không muốn rời khỏi lồng ngực Bộ Phong Trần. Mặc dù ta biết Bộ Phong Trần lúc này đã quên ta rồi, cũng không quen biết một người tên gọi Sầu Thiên Ca.
Chỉ là việc này không quan trọng, quan trọng là… Bộ Phong Trần giờ phút này ngay bên cạnh ta, Thánh Môn lớn như vậy, Cửu Trọng Môn cũng rộng như thế nhưng cuối cùng chúng ta chẳng phải đã gặp lại nhau sao?
Ta cùng hắn thủy chung là có duyên phận.
“Ô —" khẽ ừ, tuy rằng không biết vì cái gì mới rồi Bộ Phong Trần đột nhiên nhảy vào trong hồ vớt ta lên, bất quá ta nên ngẫm nghĩ biện pháp không thể để Bộ Phong Trần cứ như vậy chạy mất.
Với tính cách của ngụy thánh, cho dù cứu ta, kia cũng là người sau khi cứu rồi sẽ xoay người đi, lúc trước ở rừng đào Nhất Trọng Môn chính là cái dạng này.
Sau một phen suy tư, lòng ta đã có biện pháp.
Ánh mắt nhắm chặt, đầu vẫn gác trên vai Bộ Phong Trần, ta suy yếu hừ nhẹ vài tiếng, kỳ thật cũng không xem như giả vờ, vừa mới bị Bộ Phong Trần va chạm như vậy quả thật làm cho ta uống không ít nước, thiếu chút nữa liền chết chìm trong hồ.
Giả bộ suy yếu bất tỉnh, ta phải dựa vào lồng ngực Bộ Phong Trần không đứng dậy, hai tay bắt lấy vạt áo hắn.
“Bằng hữu?" Bộ Phong Trần vỗ vỗ nhẹ lưng ta, rồi sau đó ôm thắt lưng ta định thả ta xuống cỏ.
“Lạnh quá…" Thừa dịp Bộ Phong Trần còn chưa thả ta xuống cỏ, ta hơi run run thân thể, lập tức dụi dụi vào lòng ngực Bộ Phong Trần.
Đáng thương cho Sầu Thiên Ca ta đây cả đời anh danh, tâm cơ để đối phó địch nhân hiện tại đều dùng để đối phó Bộ Phong Trần, ta chủ động như vậy, Bộ Phong Trần ngươi nếu dám đẩy ta ra lần nữa ta sẽ không tha cho ngươi.
Động tác của Bộ Phong Trần dừng một chút, nhưng không đem ta ôm vào lòng ngực.
Vừa mới lên bờ, Bộ Phong Trần đã dùng chân khí của mình để làm cho quần áo và tóc đều khô, hiện tại trên người hắn rất thoải mái, ta lại cái gì cũng không mặc, ban đêm lạnh lẽo như vậy, làm cho người ta càng muốn tiến vào trong lòng ngực hắn, gắt gao ôm.
“Xoạt —" một tiếng, ta chỉ cảm giác được Bộ Phong Trần cởi áo khoác của hắn phủ lên người ta, gắt gao đem ta bao kín.
Trên quần áo này còn lưu lại hơi thở của hắn, ấm áp mà lại thoải mái.
Chậm rãi ngẩng đầu, ta nhìn về phía nam nhân, Bộ Phong Trần cũng nhìn ta, khi ta nhìn hắn, Bộ Phong Trần lập tức đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
“Nếu không có việc gì, tạm nghỉ ngơi một lúc rồi rời khỏi Cửu Trọng Môn đi, nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới." Chỉ là, sau khi Bộ Phong Trần khôi phục bình tĩnh thanh âm liền trở nên lạnh lùng, có thể vừa rồi là vì lo lắng mà mới phát sinh chân thật.
Có phải hay không chứng minh nam nhân này đã quên ta, trong lòng cũng vẫn không thể quên một đoạn tình kia?
Có chút lạnh lùng nhìn Bộ Phong Trần, ta không tự giác giơ tay lên muốn nhẹ nhàng chạm vào hai má nam nhân, đã lâu như vậy, biết ta nhớ ngươi nhiều lắm hay không?
“Ngươi làm cái gì?" Bộ Phong Trần nhanh nhẹn tránh được, ánh mắt có chút lợi hại nhìn lại đây.
Ta rụt tay lại, thiếu chút nữa đã quên, Bộ Phong Trần không nhớ rõ ta, tự nhiên cũng không giống như trước tùy ý để ta chạm vào, lúc này hắn chính là Thánh Nhân của Thánh Môn, làm sao để người khác tùy ý chạm vào?
Rõ ràng biết Bộ Phong Trần là mất trí nhớ, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt băng hàn kia, tâm phát đau như bị người ta dùng dao đâm một nhát.
“Thật có lỗi…" Chua xót cười, ta cúi đầu nhẹ nhàng lôi kéo quần áo của hắn phủ lên người ta, xem ra tiếp tục giả bộ bất tỉnh là không được, bất quá giả trang yếu ớt hẳn không có vấn đề gì đi?
Bộ Phong Trần ngay bên cạnh không nói lời nào đợi trong chốc lát, ta không nói lời nào, hắn cũng không nói, không khí có chút xấu hổ là lạ.
Ta không nói lời nào là bởi vì ta không biết phải nói cái gì, nói chúng ta từng có một đoạn tình cảm? Chỉ là không biết Bộ Phong Trần có thể tin tưởng ta không.
Đỡ bả vai ta, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hít một tiếng, rồi sau đó đứng lên, tay hắn rời khỏi bả vai ta, cũng mang đi ấm áp.
Không có gọi hắn lại, cũng không đứng lên đuổi theo nam nhân, ta vẫn như cũ ngồi tại chỗ khoác áo của hắn, lẳng lặng chờ hắn trở lại.
Nếu hắn là người nam nhân ta yêu, mặc kệ hắn có mất đi phần trí nhớ về ta hay không, hắn nhất định sẽ trở về, sẽ trở lại bên cạnh ta.
“Mặc quần áo vào đi." Chưa bao lâu, bên cạnh đã vang lên thanh âm của Bộ Phong Trần.
Nam nhân nửa quỳ trên mặt đất, đem quần áo vừa rồi ta đặt ở tảng đá ven hồ tới trước mặt ta.
Ta lấy quần áo xong, Bộ Phong Trần liền xoay sang chỗ khác, nam nhân này không phải ngượng ngùng đi? Ta không khỏi khẽ mỉm cười lắc đầu, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, ít nhất hắn không có rời đi, như ta suy nghĩ, ta biết hắn sẽ không rời đi như vậy, lúc này Bộ Phong Trần cho dù đã quên ta cũng là Bộ Phong Trần mà ta từng yêu.
Ta rất nhanh mặc xong quần áo, cầm áo khoác của Bộ Phong Trần xoay người tìm Bộ Phong Trần, nam nhân kia không biết khi nào đã đứng ở phía sau ta, trong tay mang theo một đôi hài sạch sẽ.
Bộ Phong Trần nhìn thấy đôi chân trần của ta, đem giầy đưa tới.
Ta đưa tay nhận lấy nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Từng có một người nói với ta chỉ cần ta mang đôi giày này, mặc kệ ta đi tới đâu cũng sẽ trở về bên cạnh hắn."
Ngẩng đầu, ta nhìn về hướng Bộ Phong Trần.
Quả nhiên, cuối cùng lại là ngươi đem đôi giày đưa tới trước mặt ta.
Mà ngươi, cuối cùng cũng đi tới trước mặt ta.
Nghe xong câu nói của ta, Bộ Phong Trần sửng sốt nửa khắc, ta cúi đầu mang giày vào, sau khi mang xong, nam nhân này vẫn đứng bên cạnh không có rời đi.
“Ngươi… Tên gọi là gì?" Bộ Phong Trần hỏi.
“Sầu Thiên Ca." Ta cười cười, nói với Bộ Phong Trần “Có thể lặp lại không?"
Khóe miệng Bộ Phong Trần lập tức giương lên, ôn nhu chết chìm người ta.
“Ừm."
Beta: Lãnh Dạ
Lặn xuống đáy hồ trong chốc lát, không khí trong cơ thể đã không còn nhiều, nhẹ nhàng lật người lại, ta bắt đầu hướng mặt hồ chậm rãi bơi lên.
Mặt hồ yên tĩnh, ánh sáng thản nhiên nhu hòa từ các viên dạ minh châu tựa như ảo mộng lay động, có một chút ánh sáng màu lam nhợt nhạt nhẹ nhàng du động, lại có một ít vầng sáng giống như Huỳnh Hỏa trùng chậm rãi phiêu đãng, đẹp như vậy làm cho người ta muốn nổi lên hít sâu một hơi rồi lại lặn thật sâu xuống tiếp tục thưởng thức.
Đột nhiên, giống như một con cá lớn hung mãnh bơi lại đây, giữa mặt hồ bình tĩnh một trận rối loạn, vầng sáng bị dòng nước mạnh mẽ du động, một vài con cá im lặng bơi quanh đều nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Ta nhất thời lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ Lệ Tích hồ còn ẩn giấu loài quái thú nào đó? Không xong rồi, sẽ không phải là ta quấy nhiễu đến nó đi, hiện tại nó lập tức sẽ xuất hiện nếu nuốt chửng ta thì Sầu Thiên Ca này thật sự chết rất khó coi, loại kết cục này ta không muốn.
Không chút nghĩ ngơi, ta huy động tứ chi dùng tốc độ nhanh hơn hướng về phía mặt hồ bơi lên, còn chưa lên được mặt hồ thì thân thể đã bị cái gì đó mạnh mẽ đánh lên, ngực bị đánh vào tê rần, chút không khí lưu lại trong phổi cũng nhất thời hóa thành bọt khí từ miệng thoát ra ngoài, nước trong hồ trong veo, lạnh như băng lập tức theo đó mà vào.
Nháy mắt trở nên bối rối, không thể hô hấp làm cho người ta thập phần khó chịu, bị sặc nước khiến cho cơ thể thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc rối loạn, ta mơ hồ nhìn thấy con quái vật vừa mới đánh trúng ta là một người, làn tóc màu ngân bạch giống như tảo biển tràn ngập hồ nước lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách, thân thể sắp chìm xuống được người này nhanh chóng gắt gao ôm vào trong lòng, bất quá chỉ là trong nháy mắt, bất quá là miễn cưỡng thấy được bộ dáng của nam nhân…
Còn chưa phản ứng kịp, chúng ta đã từ trong hồ đi tới mặt đất.
“Không có việc gì chứ?" Trên mặt cỏ ven hồ, nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta, vừa ôm lấy thắt lưng ta.
“khụ khụ — khụ khụ khụ —" không có việc gì là không có việc gì, thật sự là thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết, Bộ Phong Trần, ngụy thánh ngươi lên sân khấu sao lại kinh tâm động phách như thế?
Vốn bị sặc nước đã đủ bi thảm, chưa hề chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy mặt của ngươi, vừa thấy là Bộ Phong Trần ngươi, ta thật sự thiếu chút nữa muốn chết ở dưới hồ cho rồi.
Bộ Phong Trần, ta còn nghĩ ngươi thật sự đã chết, còn tưởng rằng ngươi cả đời cũng không bước khỏi tuyết sơn cao cao kia, nghĩ là duyên phận của ta và ngươi cũng tới đó thôi đã xong, nếu không vì cái gì ngươi vẫn không xuất hiện?
Cũng may, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện, biết ta chờ ngươi chờ bao nhiêu lâu chưa?
“Khụ khụ khụ —" ta ho khan một trận mãnh liệt, nước mắt hòa với nước đều ho ra, chỉ là ở trên mặt cùng với nước hồ hòa lẫn vào nhau cũng sẽ không biết rốt cuộc là cái tư vị gì.
Quen thuộc mà ấm áp, hơi thở thuộc về Bộ Phong Trần từ bàn tay nam nhân xuyên thấu qua lưng ta, mang đi chút băng hàn trên cơ thể làm cho hơi thở hỗn loạn của ta bình ổn lại.
Ói ra mấy ngụm nước, ta cuối cùng cảm thấy thư thái không ít.
“Tốt hơn chút nào chưa?" Thanh âm ôn nhu như thường truyền đến, thanh âm như vậy chỉ có Bộ Phong Trần ngụy thánh là có, là thanh âm giúp ta không hiểu vì sao an tâm trở lại.
Có lẽ, chỉ có sau khi biệt ly mới hiểu được vì sao tương tư.
Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư liền sợ hãi tương tư.
Này nhớ nhung khổ sở, thật đúng là có thể lấy mạng người, sau khi chia lìa, giờ đây gặp gỡ trân quý đến mức ta không muốn rời khỏi lồng ngực Bộ Phong Trần. Mặc dù ta biết Bộ Phong Trần lúc này đã quên ta rồi, cũng không quen biết một người tên gọi Sầu Thiên Ca.
Chỉ là việc này không quan trọng, quan trọng là… Bộ Phong Trần giờ phút này ngay bên cạnh ta, Thánh Môn lớn như vậy, Cửu Trọng Môn cũng rộng như thế nhưng cuối cùng chúng ta chẳng phải đã gặp lại nhau sao?
Ta cùng hắn thủy chung là có duyên phận.
“Ô —" khẽ ừ, tuy rằng không biết vì cái gì mới rồi Bộ Phong Trần đột nhiên nhảy vào trong hồ vớt ta lên, bất quá ta nên ngẫm nghĩ biện pháp không thể để Bộ Phong Trần cứ như vậy chạy mất.
Với tính cách của ngụy thánh, cho dù cứu ta, kia cũng là người sau khi cứu rồi sẽ xoay người đi, lúc trước ở rừng đào Nhất Trọng Môn chính là cái dạng này.
Sau một phen suy tư, lòng ta đã có biện pháp.
Ánh mắt nhắm chặt, đầu vẫn gác trên vai Bộ Phong Trần, ta suy yếu hừ nhẹ vài tiếng, kỳ thật cũng không xem như giả vờ, vừa mới bị Bộ Phong Trần va chạm như vậy quả thật làm cho ta uống không ít nước, thiếu chút nữa liền chết chìm trong hồ.
Giả bộ suy yếu bất tỉnh, ta phải dựa vào lồng ngực Bộ Phong Trần không đứng dậy, hai tay bắt lấy vạt áo hắn.
“Bằng hữu?" Bộ Phong Trần vỗ vỗ nhẹ lưng ta, rồi sau đó ôm thắt lưng ta định thả ta xuống cỏ.
“Lạnh quá…" Thừa dịp Bộ Phong Trần còn chưa thả ta xuống cỏ, ta hơi run run thân thể, lập tức dụi dụi vào lòng ngực Bộ Phong Trần.
Đáng thương cho Sầu Thiên Ca ta đây cả đời anh danh, tâm cơ để đối phó địch nhân hiện tại đều dùng để đối phó Bộ Phong Trần, ta chủ động như vậy, Bộ Phong Trần ngươi nếu dám đẩy ta ra lần nữa ta sẽ không tha cho ngươi.
Động tác của Bộ Phong Trần dừng một chút, nhưng không đem ta ôm vào lòng ngực.
Vừa mới lên bờ, Bộ Phong Trần đã dùng chân khí của mình để làm cho quần áo và tóc đều khô, hiện tại trên người hắn rất thoải mái, ta lại cái gì cũng không mặc, ban đêm lạnh lẽo như vậy, làm cho người ta càng muốn tiến vào trong lòng ngực hắn, gắt gao ôm.
“Xoạt —" một tiếng, ta chỉ cảm giác được Bộ Phong Trần cởi áo khoác của hắn phủ lên người ta, gắt gao đem ta bao kín.
Trên quần áo này còn lưu lại hơi thở của hắn, ấm áp mà lại thoải mái.
Chậm rãi ngẩng đầu, ta nhìn về phía nam nhân, Bộ Phong Trần cũng nhìn ta, khi ta nhìn hắn, Bộ Phong Trần lập tức đem tầm mắt dời đi chỗ khác.
“Nếu không có việc gì, tạm nghỉ ngơi một lúc rồi rời khỏi Cửu Trọng Môn đi, nơi này không phải là nơi các ngươi nên tới." Chỉ là, sau khi Bộ Phong Trần khôi phục bình tĩnh thanh âm liền trở nên lạnh lùng, có thể vừa rồi là vì lo lắng mà mới phát sinh chân thật.
Có phải hay không chứng minh nam nhân này đã quên ta, trong lòng cũng vẫn không thể quên một đoạn tình kia?
Có chút lạnh lùng nhìn Bộ Phong Trần, ta không tự giác giơ tay lên muốn nhẹ nhàng chạm vào hai má nam nhân, đã lâu như vậy, biết ta nhớ ngươi nhiều lắm hay không?
“Ngươi làm cái gì?" Bộ Phong Trần nhanh nhẹn tránh được, ánh mắt có chút lợi hại nhìn lại đây.
Ta rụt tay lại, thiếu chút nữa đã quên, Bộ Phong Trần không nhớ rõ ta, tự nhiên cũng không giống như trước tùy ý để ta chạm vào, lúc này hắn chính là Thánh Nhân của Thánh Môn, làm sao để người khác tùy ý chạm vào?
Rõ ràng biết Bộ Phong Trần là mất trí nhớ, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc với ánh mắt băng hàn kia, tâm phát đau như bị người ta dùng dao đâm một nhát.
“Thật có lỗi…" Chua xót cười, ta cúi đầu nhẹ nhàng lôi kéo quần áo của hắn phủ lên người ta, xem ra tiếp tục giả bộ bất tỉnh là không được, bất quá giả trang yếu ớt hẳn không có vấn đề gì đi?
Bộ Phong Trần ngay bên cạnh không nói lời nào đợi trong chốc lát, ta không nói lời nào, hắn cũng không nói, không khí có chút xấu hổ là lạ.
Ta không nói lời nào là bởi vì ta không biết phải nói cái gì, nói chúng ta từng có một đoạn tình cảm? Chỉ là không biết Bộ Phong Trần có thể tin tưởng ta không.
Đỡ bả vai ta, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hít một tiếng, rồi sau đó đứng lên, tay hắn rời khỏi bả vai ta, cũng mang đi ấm áp.
Không có gọi hắn lại, cũng không đứng lên đuổi theo nam nhân, ta vẫn như cũ ngồi tại chỗ khoác áo của hắn, lẳng lặng chờ hắn trở lại.
Nếu hắn là người nam nhân ta yêu, mặc kệ hắn có mất đi phần trí nhớ về ta hay không, hắn nhất định sẽ trở về, sẽ trở lại bên cạnh ta.
“Mặc quần áo vào đi." Chưa bao lâu, bên cạnh đã vang lên thanh âm của Bộ Phong Trần.
Nam nhân nửa quỳ trên mặt đất, đem quần áo vừa rồi ta đặt ở tảng đá ven hồ tới trước mặt ta.
Ta lấy quần áo xong, Bộ Phong Trần liền xoay sang chỗ khác, nam nhân này không phải ngượng ngùng đi? Ta không khỏi khẽ mỉm cười lắc đầu, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, ít nhất hắn không có rời đi, như ta suy nghĩ, ta biết hắn sẽ không rời đi như vậy, lúc này Bộ Phong Trần cho dù đã quên ta cũng là Bộ Phong Trần mà ta từng yêu.
Ta rất nhanh mặc xong quần áo, cầm áo khoác của Bộ Phong Trần xoay người tìm Bộ Phong Trần, nam nhân kia không biết khi nào đã đứng ở phía sau ta, trong tay mang theo một đôi hài sạch sẽ.
Bộ Phong Trần nhìn thấy đôi chân trần của ta, đem giầy đưa tới.
Ta đưa tay nhận lấy nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Từng có một người nói với ta chỉ cần ta mang đôi giày này, mặc kệ ta đi tới đâu cũng sẽ trở về bên cạnh hắn."
Ngẩng đầu, ta nhìn về hướng Bộ Phong Trần.
Quả nhiên, cuối cùng lại là ngươi đem đôi giày đưa tới trước mặt ta.
Mà ngươi, cuối cùng cũng đi tới trước mặt ta.
Nghe xong câu nói của ta, Bộ Phong Trần sửng sốt nửa khắc, ta cúi đầu mang giày vào, sau khi mang xong, nam nhân này vẫn đứng bên cạnh không có rời đi.
“Ngươi… Tên gọi là gì?" Bộ Phong Trần hỏi.
“Sầu Thiên Ca." Ta cười cười, nói với Bộ Phong Trần “Có thể lặp lại không?"
Khóe miệng Bộ Phong Trần lập tức giương lên, ôn nhu chết chìm người ta.
“Ừm."
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương