Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 4 - Chương 10: Không biết theo ai
Cơn mưa nhỏ tí tách rơi, cuốn đi hơi nóng của mặt trời ban ngày, dương liễu hai bên bờ sông uốn cong như thắt lưng người thiếu nữ chậm rãi chải mái tóc đen từng đợt từng đợt.
“Ở trong này nghe một chút."
“Thu lão đại, bên ngoài mưa rơi rồi." Con Xuyên Sơn giáp nói.
“Vừa mới cùng Triệu Thành có đem theo ô, ta đi xuống dưới dạo một lát." Xe ngựa dừng ở bên bờ sông, chiếc ô dán giấy dầu mở ra che được một mảng mưa, đôi giày giẫm lên mặt đất ướt lạnh, gió lạnh quất vào mặt, hết sức lạnh lẽo.
Nhìn mặt đất ướt đẫm nước mưa, ta quay đầu nhìn lại đôi giày còn rất mới dưới chân, ta trở lại trên xe ngựa thay đổi đôi giày hai mươi vạn lạng kia, dù sao cũng là giày, cũng dùng để đi đường, dùng thể giẫm lên, dính một chút nước mưa cũng không sao.
Thời tiết miền Nam, không có mưa thì trời đặc biệt nóng như hỏa lò, nếu có cơn mưa nhỏ kéo đến trời lại lạnh như băng mùa đông.
Hạt mưa tí tách rơi từ trên cao xuống, đọng lại trên bàn tay, một giọt vỡ nát, một giọt ngưng đọng thành vũng nước nhỏ, hình ảnh sắc trời dần dần u ám phản chiếu trong lòng bàn tay, mây đen dày đặc, che đi hàng vạn tia sáng màu vàng, chỉ còn lại một mảnh mây đen.
Chậm rãi bước dọc bờ sông, chịu đựng gió lạnh quất vào mặt, chịu đựng cơn mưa bất chợt phất lên mình.
Con đường ngay dưới chân, con đường này dẫn đến đâu?
Giẫm lên mảnh đất miền Nam đã từng đi qua, không hiểu sao tâm tình có chút chuyển biến, năm đó mang đôi giày này đi vào miền Nam là khi trong lòng chứa đầy dã tâm xưng bá Thần Quốc, vẫn là Sầu Thiên Ca cao ngạo lãnh khốc.
Mà nay, bất quá chỉ mới mấy năm vật đổi sao dời, lại một lần nữa đi vào miền Nam đã không còn dã tâm bừng bừng như lúc trước, lại bị sợi tơ quấn chặt lấy tâm làm cho ** (?)
Triệu Thành nói không sai, lúc cùng Bộ Phong Trần ở cùng một chỗ luôn cảm thấy áp lực không thể hô hấp, cái loại cảm giác bức bách này làm cho người ta không có chỗ trốn, trên người Bộ Phong Trần không lúc nào không để lộ cảm giác áp bách, một lần lại một lần ý đồ phá hủy bức tường ngăn cách giữa ta với hắn.
Bức tường này có thể bị phá hủy sao?
Cúi đầu, nhìn bàn chân giẫm lên một đám dấu chân ẩm ướt trên mặt bùn đất, chưa từng ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, thầm nghĩ đôi giày này sẽ đưa ta đi đâu?
Mà con đường này về sau nên đi thế nào đây?
Những ngọn cỏ ướt nước mưa, mặt đất ẩm ướt, tiếng mưa dần dần lớn lên ở bên tai, chiếc ô giấy dầu không đủ để che mưa, gió thổi qua, mưa nghiêng, thổi tới trên người, làm ướt vạt áo, làm bẩn giầy.
“Này tính là gì, con đường ta phải đi dĩ nhiên là đường cùng hay sao?" Dừng bước chân, tầm mắt ta nhìn con đường phía trước cư nhiên là đường cùng, bờ sông ở phía trước mặt bị cắt ngang, phía trước một mảnh mờ mịt sông lớn, nếu còn tiếp tục tiến về phía trước, chắc chắc sẽ ngã xuống.
Lắc đầu cười khổ, không khỏi thở dài, đôi giày rách này lại đưa ta đi đến đường cùng, nhiều con đường như vậy, nhiều phương hướng thế kia lại cố tình đi vào một con đường đứt đoạn.
“Vận mệnh c*t chó!" Nhịn không được mắng một tiếng, nhất thời khó chịu dùng sức giẫm bùn trên mặt đất, làm cho bùn dính hết vào giày thật dơ bẩn.
“Đôi giày hai mươi vạn lạng, ngươi liền như vậy làm dơ…" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm một người nam nhân, nhất thời kinh hãi quay đầu lại, bàn chân vừa mới đặt xuống không cẩn thận trượt đi, bùn lầy thật trơn quá.
Trong lòng thầm mắng một câu, thân thể đã mất thăng bằng sắp ngã xuống sông.
Chiếc ô giấy dầu trong tay nhẹ nhàng bay xuống sông, theo hướng nước chảy trôi đi, dần dần, bị nước sông cuốn mất, cho đến khi tiêu thất không còn một mảnh.
“Làm sao không cẩn thận như vậy, thiếu chút nữa rơi xuống sông rồi." Một khắc cuối cùng, đột nhiên nam tử xuất hiện kéo lại, không để ta rơi xuống sông.
“Bộ Phong Trần?" Nhưng nam nhân này thế nhưng lại là Bộ Phong Trần.
Bên cạnh một mảnh ấm áp, này không phải là ảo giác của ta, mà xác thực rất ấm áp, Bộ Phong Trần không có mang theo ô, nhưng mưa lại không có rơi trên người hắn, quanh cơ thể hắn tản ra một tầng sương trắng mỏng, nam nhân chỉ dùng chân khí chắn mưa ở bên ngoài, cùng với mưa rơi trên người ta.
Lại là… Lại là Bộ Phong Trần, luôn là hắn, vẫn đều là hắn, mỗi khi tới thời điểm mấu chốt, luôn là hắn xuất hiện.
“Như thế nào lại là ngươi?" Nếu đây là vận mệnh an bài, có phải ý nghĩa mặc kệ đi đến đâu làm gì cũng đều sẽ gặp được Bộ Phong Trần, nếu lúc trước ta không nhảy xuống núi, mà kiên trì đợi viện binh đến, hiện giờ thống trị Thần Quốc vẫn như cũ là ta, ta cũng sẽ không mặc danh kỳ diệu gặp đến Thánh môn, sẽ không ở Thánh môn gặp được Bộ Phong Trần.
Cũng sẽ không có ân oán triền miên sau này.
Vận mệnh, là an bài như thế hay sao?
Ta gặp được khắc tinh trong đời, có phải hay không chính là nam nhân trước mắt này?
“Đây là thái độ đối đãi với ân nhân của ngươi đấy à?" Ảm đảm cười, Bộ Phong Trần vẫn ôm thắt lưng ta, trong mắt nam tử lộ ra vô hạn ôn nhu, cùng với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hoàn toàn không giống.
Ở Thánh môn rừng hoa đào, Bộ Phong Trần vẫn ôn hòa như vậy nhưng mà lộ ra một cỗ băng hàn khiến người ta không thể tiếp cận, đó là băng hàn đi ra từ đáy lòng, lạnh lùng ngăn người ta ở ngoài ngàn dặm.
Hiện giờ, bất tri bất giác, đáy mắt Bộ Phong Trần lại đều là ôn nhu cùng ấm áp.
Mà ta có phải đã bị ôn nhu cùng cường thế của nam nhân làm cho thay đổi rồi không?
“Xin hãy… Tạm thời tha thứ hành động càn rỡ của ta." Nhẹ nhàng thở dài, Bộ Phong Trần hai tay gắt gao ôm ta, cả người đều bị hắn ôm vào lòng.
“Aizz, ngươi…" Người này, làm sao vậy? Bộ Phong Trần hành động càn rỡ cũng không phải chỉ có một lần này thôi, nam tử này chỉ biết được một tấc (dm) lại tiến thêm một thước (m).
Nhẹ nhàng đẩy Bộ Phong Trần đang ôm ta chặt đến mức ta cảm thấy ngực phát đau, thanh âm nam nhân vang lên bên tai ta.
“Không được động đậy, để cho ta ôm một cái." Nhẹ nhàng cọ cọ bên tai, ta nghe rõ ràng tiếng Bộ Phong Trần thở dài.
“Nhẹ một chút…" Cũng nhanh lên, ta sắp bị nghẹn chết.
“Sầu Thiên Ca, nói cho ta biết được không? Vì sao… Ta sẽ luôn nhớ đến ấm áp khi ôm ngươi? Phải làm như thế nào ta mới có thể làm cho ngươi tiếp nhận ta?" Làm như có chút lưu luyến không rời dần buông ra, đối với khuôn mặt hờ hững của ta, Bộ Phong Trần cười khổ nhẹ nhàng vuốt tóc ta. “Được rồi, chúng ta về đi, quần áo của ngươi đều ướt hơn phân nửa rồi."
Lúc rời khỏi vòng tay của nam nhân, ta đột nhiên cảm thấy rất lạnh, rất trống rỗng, ngực giống như bị đào một cái hố vô cùng đau đớn.
“Bộ Phong Trần…" Nhịn không được, ta gọi tên nam nhân.
“Hửm?" Bộ Phong Trần mắt sáng ngời mang theo chút mong đợi nhìn về phía ta, ánh mắt này nhất thời làm cho ta không dám nhìn thẳng.
“Không có gì… Trở về đi." Hít sâu một hơi, vẫn nhịn xuống.
Sầu Thiên Ca trong cuộc sống không có điều gì phải sợ hãi, nhưng ở trong tình cảm vĩnh viễn là nam nhân nhát gan, thật đúng là quá buồn cười nhỉ? Vẫn không có cách nào bước ra từng bước.
Bởi vì không biết một khi đem cảm tình trao cho ngụy thánh, sau đó khi đối mặt với giả nhân giả nghĩa thì phải làm sao bây giờ.
Bộ Phong Trần, ngươi như thế nào có hai linh hồn chứ?
Ta rốt cuộc là yêu người nào?
Mê mang đi về phía trước, trong lòng ngổn ngang một mảnh.
“Sầu Thiên Ca, đường đi ở bên kia." Tay bị người bắt lấy, quay đầu lại liền trông thấy Bộ Phong Trần mang vẻ mặt cười khổ.
“A, đã biết." Nguyên lai là ta đi lầm đường, xoay người trở lại, con đường lại bị Bộ Phong Trần chặn, ta khó hiểu nhìn nam nhân này “Làm sao vậy?" Không phải đi về sao, như thế nào còn không đi?
“Nếu bản thân ngươi không có cách nào bước ra từng bước, ta giúp cho ngươi." Bộ Phong Trần gắt gao nhìn chằm chằm ta nói giống như nhìn thấu trong lòng ta, giúp ta? Nam nhân này muốn làm cái gì đây?
Trái tim mất đi khống chế cấp tốc nảy lên, lưng từng đợt chảy ra mồ hôi lạnh, rõ ràng cảm giác phía trước không có nguy hiểm, trong đầu lại trống trơn một mảnh, trơ mắt nhìn Bộ Phong trần từng bước tiếp cận, tiến đến ôm ta vào trong ngực, cho đến khi trước mắt tràn đầy đều là bộ dáng của Bộ Phong Trần người này…
“Ta không để ngươi chạy mất nữa." Tí tách hạt mưa chạm trên mặt sông tạo nên tiếng vang thanh thúy, trong thanh âm ôn nhu mà trầm thấp của nam nhân lộ ra vẻ mê hoặc không thể nắm bắt, giống như từng đợt từng đợt quấn lấy cơ thể, cuối cùng hóa thành một cái kén tằm, đem ta chặt chẽ bao vây ở giữa.
Trước mắt ta một trận hắc ám, là Bộ Phong Trần lấy tay che khuất ánh mắt ta.
Trên môi một mảnh ôn nhu, là ai đem độc dịch tiêm nhiễm trong môi lưỡi của ta…
“Bộ Phong Trần… Dừng lại…" Hoảng hốt đến tận lúc này, tâm loạn như ma, cảm giác được bức tường chắn giữa ta cùng Bộ Phong Trần đang từng chút vỡ vụn, cùng với vết nứt vỡ, vết thương lòng không thể chữa trị của ta đang bị Bộ Phong Trần tự tay xé rách, giống như chỉ cần nháy mắt có thể làm nghiêng trời rồi ngã xuống (?).
Lùi về sau một bước, muốn tạo ra khoảng cách với Bộ Phong Trần, thân cận quá, gần gũi quá làm cho ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không biết theo ai, cảm giác như thế khắc sâu là từ chính cái ôm của nam nhân cùng với hơi thở nóng ấm.
Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần nam nhân này giống sóng ba đào mãnh liệt muốn đem ta này chiến thuyền phất phơ trên mặt biển cuốn vào lốc xoáy bên trong, chiếc thuyền với sàn tàu mục nát, cánh buồm cũ kỹ, cột buồm lung lay sắp đổ, bánh lái đã không thể tìm ra được phương hướng.
Muốn ở biển rộng tìm được đường ra, cũng chưa từng nghĩ đến nguyên lai Bộ Phong Trần chính là biển rộng đang nâng con thuyền.
“Ở trong này nghe một chút."
“Thu lão đại, bên ngoài mưa rơi rồi." Con Xuyên Sơn giáp nói.
“Vừa mới cùng Triệu Thành có đem theo ô, ta đi xuống dưới dạo một lát." Xe ngựa dừng ở bên bờ sông, chiếc ô dán giấy dầu mở ra che được một mảng mưa, đôi giày giẫm lên mặt đất ướt lạnh, gió lạnh quất vào mặt, hết sức lạnh lẽo.
Nhìn mặt đất ướt đẫm nước mưa, ta quay đầu nhìn lại đôi giày còn rất mới dưới chân, ta trở lại trên xe ngựa thay đổi đôi giày hai mươi vạn lạng kia, dù sao cũng là giày, cũng dùng để đi đường, dùng thể giẫm lên, dính một chút nước mưa cũng không sao.
Thời tiết miền Nam, không có mưa thì trời đặc biệt nóng như hỏa lò, nếu có cơn mưa nhỏ kéo đến trời lại lạnh như băng mùa đông.
Hạt mưa tí tách rơi từ trên cao xuống, đọng lại trên bàn tay, một giọt vỡ nát, một giọt ngưng đọng thành vũng nước nhỏ, hình ảnh sắc trời dần dần u ám phản chiếu trong lòng bàn tay, mây đen dày đặc, che đi hàng vạn tia sáng màu vàng, chỉ còn lại một mảnh mây đen.
Chậm rãi bước dọc bờ sông, chịu đựng gió lạnh quất vào mặt, chịu đựng cơn mưa bất chợt phất lên mình.
Con đường ngay dưới chân, con đường này dẫn đến đâu?
Giẫm lên mảnh đất miền Nam đã từng đi qua, không hiểu sao tâm tình có chút chuyển biến, năm đó mang đôi giày này đi vào miền Nam là khi trong lòng chứa đầy dã tâm xưng bá Thần Quốc, vẫn là Sầu Thiên Ca cao ngạo lãnh khốc.
Mà nay, bất quá chỉ mới mấy năm vật đổi sao dời, lại một lần nữa đi vào miền Nam đã không còn dã tâm bừng bừng như lúc trước, lại bị sợi tơ quấn chặt lấy tâm làm cho ** (?)
Triệu Thành nói không sai, lúc cùng Bộ Phong Trần ở cùng một chỗ luôn cảm thấy áp lực không thể hô hấp, cái loại cảm giác bức bách này làm cho người ta không có chỗ trốn, trên người Bộ Phong Trần không lúc nào không để lộ cảm giác áp bách, một lần lại một lần ý đồ phá hủy bức tường ngăn cách giữa ta với hắn.
Bức tường này có thể bị phá hủy sao?
Cúi đầu, nhìn bàn chân giẫm lên một đám dấu chân ẩm ướt trên mặt bùn đất, chưa từng ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, thầm nghĩ đôi giày này sẽ đưa ta đi đâu?
Mà con đường này về sau nên đi thế nào đây?
Những ngọn cỏ ướt nước mưa, mặt đất ẩm ướt, tiếng mưa dần dần lớn lên ở bên tai, chiếc ô giấy dầu không đủ để che mưa, gió thổi qua, mưa nghiêng, thổi tới trên người, làm ướt vạt áo, làm bẩn giầy.
“Này tính là gì, con đường ta phải đi dĩ nhiên là đường cùng hay sao?" Dừng bước chân, tầm mắt ta nhìn con đường phía trước cư nhiên là đường cùng, bờ sông ở phía trước mặt bị cắt ngang, phía trước một mảnh mờ mịt sông lớn, nếu còn tiếp tục tiến về phía trước, chắc chắc sẽ ngã xuống.
Lắc đầu cười khổ, không khỏi thở dài, đôi giày rách này lại đưa ta đi đến đường cùng, nhiều con đường như vậy, nhiều phương hướng thế kia lại cố tình đi vào một con đường đứt đoạn.
“Vận mệnh c*t chó!" Nhịn không được mắng một tiếng, nhất thời khó chịu dùng sức giẫm bùn trên mặt đất, làm cho bùn dính hết vào giày thật dơ bẩn.
“Đôi giày hai mươi vạn lạng, ngươi liền như vậy làm dơ…" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm một người nam nhân, nhất thời kinh hãi quay đầu lại, bàn chân vừa mới đặt xuống không cẩn thận trượt đi, bùn lầy thật trơn quá.
Trong lòng thầm mắng một câu, thân thể đã mất thăng bằng sắp ngã xuống sông.
Chiếc ô giấy dầu trong tay nhẹ nhàng bay xuống sông, theo hướng nước chảy trôi đi, dần dần, bị nước sông cuốn mất, cho đến khi tiêu thất không còn một mảnh.
“Làm sao không cẩn thận như vậy, thiếu chút nữa rơi xuống sông rồi." Một khắc cuối cùng, đột nhiên nam tử xuất hiện kéo lại, không để ta rơi xuống sông.
“Bộ Phong Trần?" Nhưng nam nhân này thế nhưng lại là Bộ Phong Trần.
Bên cạnh một mảnh ấm áp, này không phải là ảo giác của ta, mà xác thực rất ấm áp, Bộ Phong Trần không có mang theo ô, nhưng mưa lại không có rơi trên người hắn, quanh cơ thể hắn tản ra một tầng sương trắng mỏng, nam nhân chỉ dùng chân khí chắn mưa ở bên ngoài, cùng với mưa rơi trên người ta.
Lại là… Lại là Bộ Phong Trần, luôn là hắn, vẫn đều là hắn, mỗi khi tới thời điểm mấu chốt, luôn là hắn xuất hiện.
“Như thế nào lại là ngươi?" Nếu đây là vận mệnh an bài, có phải ý nghĩa mặc kệ đi đến đâu làm gì cũng đều sẽ gặp được Bộ Phong Trần, nếu lúc trước ta không nhảy xuống núi, mà kiên trì đợi viện binh đến, hiện giờ thống trị Thần Quốc vẫn như cũ là ta, ta cũng sẽ không mặc danh kỳ diệu gặp đến Thánh môn, sẽ không ở Thánh môn gặp được Bộ Phong Trần.
Cũng sẽ không có ân oán triền miên sau này.
Vận mệnh, là an bài như thế hay sao?
Ta gặp được khắc tinh trong đời, có phải hay không chính là nam nhân trước mắt này?
“Đây là thái độ đối đãi với ân nhân của ngươi đấy à?" Ảm đảm cười, Bộ Phong Trần vẫn ôm thắt lưng ta, trong mắt nam tử lộ ra vô hạn ôn nhu, cùng với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hoàn toàn không giống.
Ở Thánh môn rừng hoa đào, Bộ Phong Trần vẫn ôn hòa như vậy nhưng mà lộ ra một cỗ băng hàn khiến người ta không thể tiếp cận, đó là băng hàn đi ra từ đáy lòng, lạnh lùng ngăn người ta ở ngoài ngàn dặm.
Hiện giờ, bất tri bất giác, đáy mắt Bộ Phong Trần lại đều là ôn nhu cùng ấm áp.
Mà ta có phải đã bị ôn nhu cùng cường thế của nam nhân làm cho thay đổi rồi không?
“Xin hãy… Tạm thời tha thứ hành động càn rỡ của ta." Nhẹ nhàng thở dài, Bộ Phong Trần hai tay gắt gao ôm ta, cả người đều bị hắn ôm vào lòng.
“Aizz, ngươi…" Người này, làm sao vậy? Bộ Phong Trần hành động càn rỡ cũng không phải chỉ có một lần này thôi, nam tử này chỉ biết được một tấc (dm) lại tiến thêm một thước (m).
Nhẹ nhàng đẩy Bộ Phong Trần đang ôm ta chặt đến mức ta cảm thấy ngực phát đau, thanh âm nam nhân vang lên bên tai ta.
“Không được động đậy, để cho ta ôm một cái." Nhẹ nhàng cọ cọ bên tai, ta nghe rõ ràng tiếng Bộ Phong Trần thở dài.
“Nhẹ một chút…" Cũng nhanh lên, ta sắp bị nghẹn chết.
“Sầu Thiên Ca, nói cho ta biết được không? Vì sao… Ta sẽ luôn nhớ đến ấm áp khi ôm ngươi? Phải làm như thế nào ta mới có thể làm cho ngươi tiếp nhận ta?" Làm như có chút lưu luyến không rời dần buông ra, đối với khuôn mặt hờ hững của ta, Bộ Phong Trần cười khổ nhẹ nhàng vuốt tóc ta. “Được rồi, chúng ta về đi, quần áo của ngươi đều ướt hơn phân nửa rồi."
Lúc rời khỏi vòng tay của nam nhân, ta đột nhiên cảm thấy rất lạnh, rất trống rỗng, ngực giống như bị đào một cái hố vô cùng đau đớn.
“Bộ Phong Trần…" Nhịn không được, ta gọi tên nam nhân.
“Hửm?" Bộ Phong Trần mắt sáng ngời mang theo chút mong đợi nhìn về phía ta, ánh mắt này nhất thời làm cho ta không dám nhìn thẳng.
“Không có gì… Trở về đi." Hít sâu một hơi, vẫn nhịn xuống.
Sầu Thiên Ca trong cuộc sống không có điều gì phải sợ hãi, nhưng ở trong tình cảm vĩnh viễn là nam nhân nhát gan, thật đúng là quá buồn cười nhỉ? Vẫn không có cách nào bước ra từng bước.
Bởi vì không biết một khi đem cảm tình trao cho ngụy thánh, sau đó khi đối mặt với giả nhân giả nghĩa thì phải làm sao bây giờ.
Bộ Phong Trần, ngươi như thế nào có hai linh hồn chứ?
Ta rốt cuộc là yêu người nào?
Mê mang đi về phía trước, trong lòng ngổn ngang một mảnh.
“Sầu Thiên Ca, đường đi ở bên kia." Tay bị người bắt lấy, quay đầu lại liền trông thấy Bộ Phong Trần mang vẻ mặt cười khổ.
“A, đã biết." Nguyên lai là ta đi lầm đường, xoay người trở lại, con đường lại bị Bộ Phong Trần chặn, ta khó hiểu nhìn nam nhân này “Làm sao vậy?" Không phải đi về sao, như thế nào còn không đi?
“Nếu bản thân ngươi không có cách nào bước ra từng bước, ta giúp cho ngươi." Bộ Phong Trần gắt gao nhìn chằm chằm ta nói giống như nhìn thấu trong lòng ta, giúp ta? Nam nhân này muốn làm cái gì đây?
Trái tim mất đi khống chế cấp tốc nảy lên, lưng từng đợt chảy ra mồ hôi lạnh, rõ ràng cảm giác phía trước không có nguy hiểm, trong đầu lại trống trơn một mảnh, trơ mắt nhìn Bộ Phong trần từng bước tiếp cận, tiến đến ôm ta vào trong ngực, cho đến khi trước mắt tràn đầy đều là bộ dáng của Bộ Phong Trần người này…
“Ta không để ngươi chạy mất nữa." Tí tách hạt mưa chạm trên mặt sông tạo nên tiếng vang thanh thúy, trong thanh âm ôn nhu mà trầm thấp của nam nhân lộ ra vẻ mê hoặc không thể nắm bắt, giống như từng đợt từng đợt quấn lấy cơ thể, cuối cùng hóa thành một cái kén tằm, đem ta chặt chẽ bao vây ở giữa.
Trước mắt ta một trận hắc ám, là Bộ Phong Trần lấy tay che khuất ánh mắt ta.
Trên môi một mảnh ôn nhu, là ai đem độc dịch tiêm nhiễm trong môi lưỡi của ta…
“Bộ Phong Trần… Dừng lại…" Hoảng hốt đến tận lúc này, tâm loạn như ma, cảm giác được bức tường chắn giữa ta cùng Bộ Phong Trần đang từng chút vỡ vụn, cùng với vết nứt vỡ, vết thương lòng không thể chữa trị của ta đang bị Bộ Phong Trần tự tay xé rách, giống như chỉ cần nháy mắt có thể làm nghiêng trời rồi ngã xuống (?).
Lùi về sau một bước, muốn tạo ra khoảng cách với Bộ Phong Trần, thân cận quá, gần gũi quá làm cho ta cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không biết theo ai, cảm giác như thế khắc sâu là từ chính cái ôm của nam nhân cùng với hơi thở nóng ấm.
Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần nam nhân này giống sóng ba đào mãnh liệt muốn đem ta này chiến thuyền phất phơ trên mặt biển cuốn vào lốc xoáy bên trong, chiếc thuyền với sàn tàu mục nát, cánh buồm cũ kỹ, cột buồm lung lay sắp đổ, bánh lái đã không thể tìm ra được phương hướng.
Muốn ở biển rộng tìm được đường ra, cũng chưa từng nghĩ đến nguyên lai Bộ Phong Trần chính là biển rộng đang nâng con thuyền.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương