Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 16: Mệnh trời định

"Nương!" Hoắc Truy Ân vội vàng giữ chặt tay của Hoắc phu nhân, đoạt lấy phi tiêu.

"Ân nhi?" Hoắc phu nhân bị cướp mất phi tiêu, lực sát thương giảm hẳn, khỏi lộ vẻ nghi ngờ, sắc mặt cực kỳ khó hiểu.

Tiết Niệm Chung đuổi tới, thấy Hoắc Truy Ân và hắc y nhân vô cùng thân mật, nhất thời cũng buồn bực trong lòng, hỏi: "Phu nhân, vị này là ai?".

Hoắc Truy Ân muốn giấu giếm làm gì, trả lời: "Mẫu thân ta".

" ra là nhạc mẫu đại nhân!" Tiết Niệm Chung sau khi sửng sốt lập tức quỳ xuống, : "Nhạc mẫu đại nhân, xin nhận của con rể lạy", y vội vã dập đầu.

Y làm vậy lại khiến Hoắc phu nhân biết phải ứng đối thế nào, bà che miệng lại, thấp giọng hỏi Hoắc Truy Ân: "Ân nhi, con để ta giết y sao ta dẫn con được?".

Tâm tình của Hoắc Truy Ân cũng vô cùng phức tạp, thấp giọng đáp lời: "Người cứ tùy tiện bịa ra cớ nào đó để dẫn con là được, nhớ đừng để lộ thân phận của con, cần gì phải lấy mạng y".

"Ôi chao, thằng bé này, con đúng là mềm lòng quá".

Sao có thể chỉ dùng hai ba câu mà khiến người ta đồng ý để kẻ khác dẫn vợ mình chứ! Hoắc phu nhân trong lòng biết độ khó khăn của việc này rất lớn, lập tức thể ra tư thái ngạo mạn, với Tiết Niệm Chung bằng vẻ mặt dè bỉu chê bai: " ra là ngươi à…".

Nhạc mẫu bảo đứng dậy, Tiết Niệm Chung liền quỳ yên tại chỗ, đáp tiếng "Vâng". Hoắc phu nhân cười khẩy tiếng, dùng khóe mắt liếc y, : "Mặt mũi cũng tầm thường thôi, nghe ngươi làm quan hả? Là chức quan gì?".

"Thưa nhạc mẫu đại nhân, là quan huyện của huyện này ạ", Tiết Niệm Chung thà đáp.

"Hả, chỉ là huyện quan tép riu thôi à, vậy cùng chẳng có tiền đồ gì đâu nhỉ." Có thể Hoắc phu nhân thốt ra câu nào là chói tai câu ấy, Tiết Niệm Chung lộ vẻ bối rối, lại nghe bà hùng hổ hỏi: "Trong nhà có mấy mẫu ruông? Có làm ăn gì ? Có bao nhiêu tiền của để dành?".

Tiết Niệm Chung xấu hổ vô cùng, vâng vâng dạ dạ đáp lời, "Bẩm nhạc mẫu đại nhân, tất cả đều có ạ".

"Cái gì cũng có? Thế ngươi lấy cái gì để nuôi con trai, con ta." Hoắc phu nhân lên mặt nạt người, tiếp tục châm chọc: "Xem ra là chuẩn bị tới nhà ta ở rể, đúng ?".

Tiết Niệm Chung nghe thế liền trắng bệch cả mặt, đáp lại nổi câu.

"Nương!" Hoắc Truy Ân đứng bên cạnh cũng nghe nổi nữa, : "Người hỏi mấy cái đó làm gì?!".

" hỏi sao được? Tiền đồ của nó mù mờ như thế, ta đương nhiên phải dẫn con rồi", Hoắc phu nhân đáp, hùng hồn như thể đó là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý.

"Tiền đồ của chàng mù mờ chỗ nào? Quan huyện làm sao? Chàng vừa làm tròn chức trách vừa được bách tính kính , có chỗ nào tốt! phải chỉ là có ruộng, trong nhà thiếu ít tiền thôi sao, chàng cũng có để con phải đói đâu!" Hoắc Truy Ân tuôn tràng, giữa đường thấy chuyện bất bình, xông ra đỡ cẩu quan mấy lời, khiến cả Hoắc phu nhân lẫn Tiết Niệm Chung đều sững người ra.

Hoắc phu nhân ho khan tiếng, tiến lại gần, kề tai Hoắc Truy Ân : "Ân nhi, con cái gì thế, còn muốn nữa hay ?".

Hoắc Truy Ân cảm thấy những gì mình vô cùng hợp lý hợp tình, bất mãn kháng nghị: "Mặc kệ có hay người cũng cần làm tổn thương y như thế!".

Cái quái gì, ta đây làm bao nhiêu chuyện như thế là vì ai? Trước đây Hoắc phu nhân chỉ biết con lấy chồng như bát nước đổ , giờ mới biết ra con trai cũng y như thế, khuỷu tay ngoắc sang phía chồng nó mất rồi! Bà bất đắc dĩ, ho khan thêm mấy tiếng, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn chút, lại hỏi Tiết Niệm Chung: "Trong nhà có những ai?".

"Mẫu thân và con ạ", Tiết Niệm Chung trả lời.

"Cha ngươi chết rồi à?" Câu này của Hoắc phu nhân lại khiến cho Tiết Niệm Chung chết lặng.

"Nương!!!" Hoắc Truy Ân nhịn được phải gầm lên.

"Ôi chao, biết rồi biết rồi." Bị con trai kháng nghị thêm lần nữa, Hoắc phu nhân thể kiềm chế bản thân lại, hỏi: "Có huynh đệ tỷ muội gì ?". Tiết Niệm Chung trả lời có, bà lại bảo: "Thế con trai, khụ, con ta phải khổ lắm sao?".

Tiết Niệm Chung vẫn quỳ như thế, lập tức đáp lời: "Xin nhạc mẫu đại nhân cứ yên tâm, con tuyệt đối để phu nhân phải chịu mảy may khổ sở".

Hoắc Truy Ân nghe thế, đột nhiên thấy áy náy. Cẩu quan lòng đối xử tốt với , lại khăng khăng muốn bỏ , vậy phải đốn mạt lắm sao? Hơn nữa còn cả mẹ chồng, bằng… để thư thư thời gian rồi hẵng ?

"Yên tâm?" Hoắc phu nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt ghét bỏ, : "Ân nhi là bảo bối của ta, gả đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này sao ta yên tâm được".

hồi, Tiết Niệm Chung biết vị nhạc mẫu này lợi hại vô cùng, trong lòng liền nảy ra chủ ý, : "Lời nhạc mẫu đại nhân rất phải, Tiết mỗ có thể lấy được phu nhân là phúc lớn trong đời, nhất quyết làm khó phu nhân".

"Tiết?" Hoắc phu nhân vừa nhe thấy chữ này, lập tức thay đổi ngay sắc mặt, vội vàng truy hỏi: "Tiết gì? Phụ thân ngươi tên gì?". Bạn đang
Tác giả : Địch Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại