Nhất Phẩm Quý Thê
Chương 86 Thần Quý Nhân
Có lẽ có người sẽ nói Đường Mẫn quá mức sốt ruột, nhưng nếu đã nhắc tới Trân Phi, nếu không rèn sắt khi còn nóng, ngày sau hỏi lại chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng giống hôm nay.
Hơn nữa quan hệ Đế hậu hòa hoãn chính là tiền triều hậu cung đều vui nhìn thấy, đặc biệt là phái Tiền tướng, nhưng ngay khi hai người nhìn như muốn ân ái như trước, Trân Phi lại dùng hài tử trong bụng vướng Hoàng Đế, dưới tình huống này, phái Tiền tướng có thể bỏ qua mới là lạ.
Đường Mẫn không biết biểu ca từ chỗ nào được đến tin tức này, nếu hắn nói được, vậy tất nhiên không có vấn đề.
Quả nhiên, ngay khi Đường Mẫn rời hoàng cung không lâu, Thái Hậu cho truyền Tiền tướng vào gặp.
“Lão thần khấu kiến Thái Hậu." Tiền Hoài An tiến vào, khom người thỉnh an.
“Hứa Sùng, ngươi đi bên ngoài thủ, ai gia và Hoài An nói mấy câu." Thái Hậu làm Tiền Hoài An ngồi xuống, chờ sau khi Hứa Sùng ra ngoài, Thái Hậu mới nói: “Chuyện năm đó, ai gia vẫn cảm thấy không đúng, chẳng sợ qua năm năm, đệ cũng phải lần nữa cẩn thận điều tra, hai gã tử sĩ kia rốt cuộc là người của vương phủ hay là Trình gia."
Chuyện này đã qua năm năm, tuy Tiền Hoài An ngẫu nhiên nhớ tới cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng bất hạnh không có chứng cứ.
Hơn nữa ông ta cũng biết, cho dù có chứng cứ, mấy năm nay Trình gia và Trân Phi vẫn luôn an phận, Hoàng Đế có thể tin hay không, hoặc có nguyện ý tin hay không đều là hai việc khác nhau, trừ phi bọn họ chủ động lộ ra sơ hở, nên ông ta cũng không điều tra lần nữa.
Hiện giờ Thái Hậu chủ động nhắc tới việc này, làm cho Tiền Hoài An rất khó hiểu.
“Thái Hậu, chính là ngài phát hiện gì sao?"
“Đệ cũng biết, Tiểu Mẫn đứa bé kia giống Vĩnh An, tính tình lại rất ổn trọng, hôm nay thấy tâm tình ai gia không tốt, ai gia kể với nàng về chuyện Trân Phi, sau đó nàng nói cảm thấy chuyện này không giống bình thường, ban đầu ai gia cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, lại trước sau nghĩ không ra, vẫn là nha đầu kia đầu óc xoay chuyển mau, ai gia mới bừng tỉnh hiểu một chút.
Lúc trước đi theo bên cạnh Hoàng Đế đều là thị vệ nổi bật trong cung, cho dù Hoàng Đế có nguy hiểm, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng đến gần, chính là quá khéo, cố tình nàng lại thay Hoàng Đế chắn một đao, đệ còn nhớ lời Trân Phi nói trước khi hôn mê hay không!"
Tiền Hoài An gật đầu, tự nhiên nhớ rõ.
Lúc trước Trân Phi cả người là máu ngã xuống, nhìn Hoàng Đế nói: “Thiếp thân ở vương phủ nhiều năm, trước sau không được Thế Tử gia lâm hạnh, thiếp thân cảm thấy chính mình làm không tốt, cũng không có gì lưu luyến thế gian, hiện giờ có thể vì bệ hạ mà chết cũng là phúc phận của thần thiếp, nếu có kiếp sau, thật sự hy vọng có thể làm mẫu thân một lần, dẫn con nhìn xem giang sơn bệ hạ trị thế lanh lảnh càn khôn."
Có lẽ câu nói nào đó đả động vị đế vương này, hoặc là gả vào vương phủ mấy năm mãi đến sắp chết còn là xử nữ? Hay là nàng ca ngợi hắn là đế vương xuất sắc thống trị?
Tóm lại Trình Nghê Thường thành công, hơi thở thoi thóp được Hoàng Đế bí mật mang vào hoàng cung, lệnh thái y chẩn trị, vết thương may mắn không thương đến nơi yếu hại, nếu lại lệch một chút, nàng khả năng sẽ bỏ mạng tại chỗ.
Lúc sau, Trình gia hy sinh một thứ nữ, làm Trình Nghê Thường mang thân phận thứ nữ vào cung làm phi, được đế vương sủng ái, cũng được hoàng gia long chủng, đi từng bước làm Thái Hậu thất vọng tột đỉnh, rồi lại không thể làm gì.
“Đoan Tuệ công chúa cũng thật nhạy bén." Tiền Hoài An có chút khen chê không đồng nhất, làm người nghe không ra cảm xúc.
Ngay từ đầu vì nàng đuổi theo hỏi chuyện Trân Phi, Thái Hậu cũng có chút kiêng kị, nhưng ánh mắt của nàng phi thường thanh triệt, bên trong ẩn chứa quan tâm và đau lòng, làm nữ nhân kinh nghiệm tẩm dâm hậu cung nhiều năm như bà cũng không thể kháng cự.
Có như vậy một khắc, bà tin.
Tin tưởng nữ hài tử này chính là con gái của bà.
“Có phải đệ cũng điều tra phu thê bọn họ hay không?"
“Đây là tất nhiên." Tiền Hoài An gật đầu, “Nếu quyết định mượn sức hắn làm việc cho chúng ta, tự nhiên muốn điều tra rõ ràng bối cảnh của hắn, nếu không loại này giống nghé con mới sinh, lão thần cũng không dám trọng dụng."
“Có vấn đề gì không?" Thái Hậu chậm rãi hỏi.
Tiền Hoài An lắc đầu, “Không có, Bùi Cẩm Triều là người Bùi Trang, từ khi ra đời sức khỏe đã không tốt, chuyện này bệ hạ đã lệnh Lý thái y tự mình chẩn trị, không có bất luận vấn đề gì.
Mà Bùi phu nhân là biểu muội của hắn, tục truyền ở trong thôn thanh danh không tốt."
“Điểm này ai gia biết, có cái gì nói cái đó, có phải không?" Thái Hậu nghĩ, đột nhiên cười ra tiếng, “Điểm này ai gia cũng biết, cha mẹ mềm yếu, khiến cho một nữ hài tử ra mặt vì bọn họ."
“Dạ!"
“Hôm nay ai gia nhìn thấy ánh mắt của nàng, biết nàng thật sự muốn tốt cho Hoàng Hậu, lần này quan hệ Đế hậu chuyển biến tốt cũng là nha đầu này ở sau lưng bày mưu tính kế, có lẽ đây cũng là cách nàng và phu quân ở chung? Tóm lại Hoàng Hậu nói với ai gia, không thể không công nhận nha đầu kia chính là rất có đạo lý."
“A? Chuyện này hôm nay lão thần mới nghe nói." Tiền Hoài An có chút kinh ngạc, “Quan hệ giữa Đoan Tuệ công chúa và Hoàng Hậu nương nương thực không tệ?"
“Nha đầu này ngày thường không có việc gì rất ít tiến cung, đôi khi ai gia nhớ nàng, sẽ sai Hứa Sùng triệu nàng tiến cung, thăm ai gia xong, sẽ trò chuyện với Hoàng Hậu trong chốc lát, rất tri kỷ, cũng không e ngại ai gia tức giận, khó được gan lớn."
“Nói đến cùng đều là xuất thân quê cha đất tổ, ngày thường thấy được lớn nhất cũng là thất phẩm huyện lệnh, có lẽ là vô tri không sợ."
“Tóm lại chuyện này đệ lại điều tra một chút, tai họa như Trân Phi tuyệt đối không thể lưu lại trong cung, thời điểm tất yếu, ngay cả hài tử…… đứa nhỏ này quá nhỏ, cung nhân trông nom bất lợi, tóm lại là muốn ra chuyện, các đời lịch đại trong cung, hài tử dưỡng không lớn quá nhiều."
“Lão thần hiểu rõ."
Trở lại trong phủ, Đường Mẫn nhìn thấy Bùi Cẩm Triều đang chờ nàng.
“Đều nói cho bọn họ?" Bùi Cẩm Triều cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Đúng vậy." Mệt mỏi ngồi xuống giường mỹ nhân, nghiêng người ngã vào lòng hắn, “Không nghĩ tới Trân Phi chính là thê tử thứ ba của biểu ca, chàng thật đúng là diễm phúc không cạn."
Bùi Cẩm Triều cúi đầu nhìn nha đầu trong lòng, điểm điểm mũi nàng, cười nói: “Ta không chạm vào nàng ta."
“Ta đã biết, kiếp trước biểu ca khẳng định không phải cái kia cái gì Thế Tử." Đường Mẫn phụt cười.
Ngày thường phu thê bọn họ ở trong phòng, không có chuyện gì nha hoàn rất ít vào, hai huynh đệ Thẩm Khang và Thẩm Kiện sẽ canh giữ bên ngoài.
“Ta đây là ai?"
“Liễu Hạ Huệ! Mỹ nhân trong ngực mà không loạn."
Bùi Cẩm Triều câu môi, cười liễm diễm vô hạn, đôi mắt như hắc diệu thạch lưu luyến bộ ngực đĩnh kiều của nàng, “Ta có phải Liễu Hạ Huệ chuyển thế hay không, chẳng lẽ phu nhân còn không biết?"
“Biết." Đường Mẫn câu lấy cổ hắn, kéo xuống hôn một cái, “Hai ngày nay ta đã dừng thuốc, Tôn lão nói thân thể của ta thực khỏe mạnh, rốt cuộc mấy năm trước thân thể này vẫn luôn lao động chân tay."
“May mắn lúc trước ta là một ma ốm, cũng may mắn Bùi lão thái thái yêu thương đứa cháu trai này, nếu không, làm sao có thể cưới được thê tử tốt như phu nhân."
“Sách, lời ngon tiếng ngọt, chàng nói ra thực trôi chảy, xem ra trước kia nói không ít." Đường Mẫn trêu ghẹo.
Bùi Cẩm Triều cười không nói, mấy thê tử trước kia làm sao có ai da mặt dày như nàng.
Càng không giống nàng động bất động liền câu lấy cổ hắn hôn hai cái.
Bách Thảo Các, Tôn lão đang ngồi trên ghế mây trong sân xem sách thuốc, từ sau khi vào Bùi phủ, phần lớn thời gian Tôn lão đều rất ít ra ngoài, ở trong viện chính mình, dốc lòng nghiên cứu y thuật, đại khái là suy xét thân mình Bùi Cẩm Triều.
“Tôn lão!"
“Công tử tới, nơi nào không thoải mái?" Tôn lão gác xuống sách, đứng lên mời Bùi Cẩm Triều ngồi xuống.
“Không phải ta, là thân mình Mẫn Mẫn không thành vấn đề chứ?"
Tôn lão là người từng trải, tuy hiện tại chỉ còn một mình cô đơn, cũng nghe hiểu ý hắn.
“Công tử cứ yên tâm, phu nhân rất khỏe mạnh, hơn nữa năm nay có thai, sang năm sinh sản, điều kiện thân thể nàng cũng đủ, sẽ không có nguy hiểm." Tôn lão rót cho hắn một chén trà sâm, “Đừng thấy thân mình phu nhân tinh tế mà coi thường, rất cường tráng đấy."
“Nếu là vậy, ta an tâm." Bùi Cẩm Triều gật đầu.
“Ha ha, yên tâm đi, công tử nỗ lực một chút, bảo đảm hai năm ôm ba."
Trong lòng Bùi Cẩm Triều buông lo lắng, lúc này mới ôn lại một ít chuyện cũ năm xưa với Tôn lão.
Cuối tháng hai, tú nữ vào cung, người có phận sự đều công việc lu bù, Đường Mẫn không muốn trộn lẫn vào những chuyện đó, cố ý nói rõ với Thái Hậu.
Thái Hậu thật cao hứng Đường Mẫn hiểu chuyện như vậy, trên thực tế ngoại trừ Hoàng Hậu, Thái Hậu không hy vọng Đường Mẫn và cung phi khác trong hậu cung có bất luận tiếp xúc gì, mà nha đầu này có vẻ cũng không muốn ứng phó mấy nữ nhân đó, Thái Hậu phi thường thích.
Yếm, quần lót tuyết trắng, Đường Mẫn ngồi trên thảm ở phòng khách, luyện tập yoga đã thật lâu không làm.
Bên cạnh, một nữ tử trung niên bàn tay trắng nhỏ dài đang đánh đàn, loại vận động như yoga, nếu bên tai không có âm nhạc, thật làm người cảm thấy không thú vị.
Nữ tử này tên Tô Cầm, năm nay bốn mươi tuổi, lúc sáu tuổi vì gia cảnh nghèo khó, bị bán vào nơi Yên Hoa, mười hai năm trước, vì tuổi lớn, bị tú bà qua tay bán cho một gia đình giàu có làm bà cô, nhưng Tô Cầm có nỗi khổ, thế nên ở nơi Yên Hoa hơn hai mươi năm, như cũ là tấm thân xử nữ, cũng bởi vì lý do khó nói này, sau khi gả đến nhà phú hộ, đêm đầu tiên đã trực tiếp dọa chạy đại lão gia kia.
Ở eo Tô Cầm có một tảng lớn bớt xanh tím, màu sắc thực nồng đậm, trong lúc lơ đãng vừa thấy, khẳng định sẽ bị dọa.
Một mảnh bớt lớn như vậy rất hiếm thấy, hơn nữa cổ nhân tư tưởng mê tín, đều cho rằng nó sẽ lây bệnh, cho nên làm bà cô còn chưa đến một ngày, đêm đó đã bị đại lão gia kia trực tiếp đuổi ra khỏi cửa, tùy ý tự sinh tự diệt.
Mười mấy năm nay, Tô Cầm vẫn luôn cách mành đánh đàn ở một gian trà lâu ở kinh thành.
Đương nhiên cũng có khách nghe tiếng đàn hay muốn đùa giỡn, chẳng qua nhìn thấy bà lớn tuổi, cũng đều sôi nổi từ bỏ, dần dà Tô Cầm cũng chỉ vì tiếng đàn được khách chú ý, rốt cuộc không người quấy rầy.
Mang Tô Cầm về phủ chẳng qua là một lần ngoài ý muốn, nàng và Bùi Cẩm Triều đi trà lâu, nghe được tiếng đàn, Đường Mẫn phi thường thích.
Tô Cầm là thân tự do, đi hay ở đều là chính mình, bởi vì trà lâu cho tiêu dùng cũng đủ, nên Tô Cầm vẫn luôn không đi.
Lúc ấy Đường Mẫn nói muốn mang nàng đi, Tô Cầm là không muốn, từ nhỏ nàng gặp trắc trở đã rất nhiều, không muốn lại sống thân bất do kỷ, cuối cùng Đường Mẫn nói, mỗi ngày nàng tới trong phủ đàn hai canh giờ, mỗi tháng ba mươi lượng, Tô Cầm mới đáp ứng.
Tô Cầm người cũng như tên, tài đánh đàn cao siêu, chủng loại nhạc khúc cũng nhiều, nhưng Đường Mẫn là một khách hàng thực dễ hầu hạ, chỉ cần nghe có thể làm tâm tình thư giãn nhẹ nhàng là được, chẳng sợ ba năm bảy tám ngày đều đàn cùng một khúc, nàng cũng sẽ không nói gì.
Trong phòng không có người hầu hạ, Đường Mẫn lộ ra cánh tay và lưng tuyết trắng, một đôi chân trần oánh nhuận trong sáng.
Tô Cầm vừa đánh đàn vừa nhìn nàng ở trước mặt bày ra các loại động tác nhìn có vẻ rất khó, tuy không biết rốt cuộc là gì, nhưng rất cảnh đẹp ý vui.
“Tô Cầm, phần eo của bà chỉ là bớt thôi, không lây bệnh đâu." Đường Mẫn làm động tác một chữ mã, đôi tay giao nắm sau lưng, “Hơn nữa loại bớt này cũng không di truyền, cũng không cần lo lắng về sau hài tử cũng bị."
Tô Cầm mỉm cười gật đầu, “Vấn đề này, thảo dân cũng đã hỏi đại phu, chỉ là nam tử nào sẽ muốn nữ nhân như vậy, cám ơn phu nhân quan tâm."
“Bà thực tốt, điểm này ta biết, nam tử thế gian sẽ có người nhận tra."
Tô Cầm lại không cho là đúng, “Phu nhân chê cười, Tô Cầm chỉ có chút bản lĩnh nhỏ này, hiện giờ lớn tuổi, nghĩ có thể có đứa con gái nuôi dưỡng lão tống chung cũng đã không tệ."
“Bà cầm nghệ lợi hại, sao không mở một cầm phường, chuyên môn dạy cầm nghệ, tốt hơn ở trà lâu nhiều."
“Kỳ thật thảo dân từng nghĩ giống phu nhân, chỉ là thân phận như vậy, người trong sạch ai chịu theo học nghệ, cũng không sợ phu nhân chê cười, từ nhỏ ở thanh lâu lớn lên, cộng thêm vết bớt, cả đời này cũng bị hủy, chung quy xuất thân nơi Yên Hoa, người trong sạch đều sợ con gái đi theo ta bị huỷ hoại danh dự."
“Thân bất do kỷ thôi, bà trước coi thường chính mình, người khác làm sao xem trọng bà, ít nhất ta cho rằng bà và cầm sư trong cung không hơn kém bao nhiêu, nếu bọn họ mở lớp, sẽ học sinh mãn đường, nếu bà cũng kiên định, cần gì sầu không người lý giải?"
“Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn." Tô Cầm đạm đạm cười, áp chua xót đến chỗ sâu nhất đáy lòng.
Lúc Phùng Minh Ngọc đi vào, nhìn thấy Đường Mẫn gần như trần truồng, bị dọa không nhẹ, “Ai da ta nương ơi, Tiểu Mẫn muội làm gì vậy?"
“Duỗi thân mình một chút thôi, sao Minh Ngọc tỷ lại đến đây?" Đứng dậy mặc quần áo, nói với Tô Cầm bên cạnh: “Hôm nay đến đây thôi, buổi chiều cũng không cần tới."
“Dạ." Tô Cầm đứng dậy ôm đàn, tư thái ưu nhã đi ra ngoài.
Phùng Minh Ngọc nhìn Tô Cầm, hỏi: “Nữ tử này là ai?"
“Là cầm sư muội mời đến, làm vận động có chút nhạc tốt hơn.
Nhưng sao hôm nay Minh Ngọc tỷ lại đến đây? Bỏ được rời đi tiểu tôn nhi của tỷ?"
“Đứa bé kia thực bớt lo, có nương nó là đủ rồi, tỷ cũng không thể cả ngày ở trong phủ không ra khỏi cửa, đúng không?" Phùng Minh Ngọc uống một ngụm trà, “Tú nữ mới định, Thịnh nhị tiểu thư được lựa chọn, nghe nói là Hoàng Hậu nương nương định ra."
Đường Mẫn tức khắc hơi hơi nhăn mày, “Vì sao Hoàng Hậu nương nương phải làm như vậy?"
Nàng gặp Thịnh nhị tiểu thư vài lần, nhan sắc thật sự là diễm lệ sáng quắc, cho dù là nữ nhân đều cảm thấy nàng xinh đẹp yêu diễm, nói vậy rất ít nam nhân có thể kháng cự tư dung như vậy, Hoàng Hậu chiêu thức ấy rốt cuộc có ý gì?
Phùng Minh Ngọc lý giải tâm tư Đường Mẫn, phiết môi hừ lạnh một tiếng: “Đạo lý giống như muội nghĩ, dung mạo Thịnh nhị tiểu thư như vậy, nếu bị ban hoa ra cung, không chừng sẽ bị người khác nói nàng ghen tị, dung không được người, nghe phụ thân nói, lúc ấy Hoàng Đế cũng không dời được mắt, cho dù Hoàng Hậu phản đối, có lẽ hắn cũng muốn lưu nàng."
Đường Mẫn gật đầu, nếu nàng là Hoàng Đế, nhìn thấy Thịnh Tư Nghiên, có lẽ cũng muốn lưu lại bên người, rốt cuộc nhan sắc kia chính là ít có.
“Chỉ tiếc Hoàng Hậu."
“Này có gì đáng tiếc." Phùng Minh Ngọc không cho là đúng, “Nha đầu muội tưởng Hoàng Hậu là ai? Nếu nàng thật sự đơn giản, Thái Tử có thể bình an sống đến mười tuổi sao? Sau lưng thủ đoạn xấu xa nhiều lắm đó."
“Minh Ngọc tỷ nói vậy có chút bất công, trong cung nơi chốn tính kế, nơi chốn hiểm cảnh, thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng, vì con của chính mình, biến thành ma quỷ lại như thế nào."
“Muội không phải là thích Hoàng Hậu chứ?" Phùng Minh Ngọc có chút giật mình.
“Ít nhất hiện tại Hoàng Hậu rất tốt với muội, Minh Ngọc tỷ đừng lo lắng." Đường Mẫn an ủi.
Phùng Minh Ngọc “Sách" một tiếng, “Tỷ lo lắng cái gì, nha đầu muội tính tình tốt, cùng ai đều có thể giao hảo, tỷ chính là thích muội như vậy.
Lần này sao muội không tiến cung?"
“Đây là bệ hạ tuyển phi, muội đi làm gì? Hơn nữa Thái Hậu cũng không thích muội tiếp xúc với cung phi khác, với lại muội cảm giác không hợp với bọn họ."
“Như vậy cũng tốt, hiện tại tuy muội là công chúa Hoàng Đế khâm phong, nhưng thân phận mẫn cảm, Hoàng Hậu là cháu gái của Thái Hậu, toàn bộ nữ nhân hậu cung, bà ta cũng chỉ để ý một mình Hoàng Hậu, Thái Hậu rất ít triệu kiến cung phi khác, chỉ là mỗi tháng mùng một mười lăm làm cho bọn họ đi thỉnh an."
“Vậy Trân Phi thì sao?" Đường Mẫn hỏi.
Biểu tình của Phùng Minh Ngọc càng là chán ghét lợi hại, giống như mỗi lần nhắc tới Trân Phi, đều là vũ nhục nàng vậy, thậm chí Đường Mẫn hoài nghi có phải Phùng Minh Ngọc cũng biết thân phận thật của Trân Phi hay không?
“Nàng tính cái thứ gì, từ sau khi nàng tiến cung, Thái Hậu căn bản không cho nàng bước vào Thọ Khang cung, ngay cả Vĩnh Thọ cung nàng cũng gần như không ra, chính là một nữ nhân không thể gặp người, cũng không nhìn xem chính mình là thân phận gì."
“Hơn nữa gần đây, ngũ tiểu thư con vợ cả Trình gia vì mấy năm không con, mẹ chồng nàng muốn một nha hoàn bên người mình làm thiếp cho con trai, Ngũ cô nương cũng lợi hại, không rên một tiếng, trực tiếp tiến cung cầu Trân Phi, muội đoán thế nào?" Phùng Minh Ngọc trợn trắng mắt, “Trân Phi thật ra mặt cho muội muội, nhưng là thả một nữ quan bên cạnh chính mình ra cung, cùng người thiếp kia đồng thời nâng vào cửa."
Đường Mẫn ngạc nhiên, này thật đúng là tỷ muội ruột sao? Có người bỏ đá xuống giếng như vậy sao?
Đối với cổ nhân, có lẽ chuyện này cũng xem như một biện pháp giải quyết thích hợp.
Nữ quan từ trong cung đi ra ngoài, hơn nữa vẫn là người bên cạnh Trân Phi, có thể làm thiếp thất cho ngươi đã là vinh ân, nhưng đối với trượng phu của Ngũ cô nương chính là một áp lực rất lớn, nơi nào là thiếp, rõ ràng chính là chống lưng vì Ngũ cô nương.
Trong lòng Ngũ cô nương nói vậy cũng không chịu nổi, vốn là cầu tỷ tỷ hỗ trợ áp chế mẹ chồng chính mình, lại không ngờ còn cầu tới một thiếp thất xuất thân nữ quan trong cung, làm cho chủ mẫu như nàng làm sao quản giáo?
Nói quy củ không thích hợp? Đó là căn bản không có khả năng, nữ quan trong cung chính là người quy củ tốt nhất niên đại này, nếu quy củ tốt như vậy, nàng nên dùng biện pháp gì khởi động mặt mũi chủ mẫu của chính mình?
“Minh Ngọc tỷ, Trình phu nhân là thái độ gì?"
“Có thể là thái độ gì? Người ta chính là người trên đầu quả tim Hoàng Đế, bà chỉ là một phu nhân cáo mệnh nhị phẩm, chẳng lẽ còn có thể tiến cung cầu Trân Phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? Ngũ cô nương cũng thiếu tâm nhãn, gièm pha trong nhà còn có thể thọc đến trong cung, xứng đáng.
Hơn nữa nàng cũng vì trong nhà ra một vị hoàng phi, ở nhà chồng tác oai tác phúc, cũng đáng thương Từ Giai."
“Từ Giai là người phương nào?"
“Chức quan không cao, nhậm chức ở Đại Lý Tự, nhưng hắn là Thám Hoa lang năm Nhân Hòa thứ chín."
Đường Mẫn câu môi cười nói: “Này có cái gì đáng thương, ngay lúc đó Thám Hoa lang có thể cưới được con gái quan lớn trong triều chính là trèo cao, nói vậy lúc ấy Từ Thám hoa cũng là trong lòng vui vẻ, hiện giờ chẳng qua là thê tử mấy năm không con, liền muốn nạp thiếp, loại nam tử này cũng chỉ như thế."
Kỳ thật trong lòng Phùng Minh Ngọc cũng không thích thiếp thất, tuy nàng không thích Trình gia cô nương, nhưng đều là nữ nhân, loại chuyện này nếu đặt trên người mình, tất nhiên cũng rất thống khổ.
Mà hiện tại thống khổ nhất chính là, xin giúp đỡ không thành ngược lại bị gia tỷ nhét thêm một người? Có thể không nôn chết đã là Ngũ cô nương bản lĩnh.
“Muội cho rằng nam nhân trên đời này đều giống Trạng Nguyên nhà muội sao?"
“Năm nay muội mới mười sáu tuổi, không nóng nảy, nhưng chuyện này cũng phải xem duyên phận."
“Cái gì duyên phận? Loại chuyện này phu thê hai bên nỗ lực một chút sẽ có." ý tưởng của Phùng Minh Ngọc chính là tương đối đơn giản thô bạo.
Đường Mẫn bị nàng làm cho tức cười, “Đúng vậy, nỗ lực một chút sẽ có."
Đã nỗ lực mà cũng không có, thường sẽ bị quy kết trên người nữ nhân.
Như chuyện phu thê Từ Giai, có rất nhiều nguyên nhân không có con, nếu nạp thiếp có thể giải quyết còn dễ nói, rốt cuộc đây là hiện trạng xã hội hiện nay, chỉ sợ sau khi nạp thiếp cũng như cũ không có con nối dõi.
Hộ Bộ thượng thư phủ, một nữ tử đang ngồi trong phòng khách lau nước mắt, bên cạnh là một phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá.
“Nương, hiện tại con phải làm sao?" trong lòng Trình Thanh Y như lửa đốt, cho dù như thế nào nàng cũng không thể tưởng được, trượng phu cam chịu mẹ chồng nạp thiếp, mà xin trưởng tỷ giúp đỡ, lại nhiều thêm một thiếp thất.
Năm đó nàng nhìn trúng Từ Giai, bởi vì hắn là đương triều Thám Hoa, hơn nữa cũng là công tử nhẹ nhàng, tươi cười ấm áp, tư thái tiêu sái, tuy Từ Giai chỉ là con một tiểu hương thân địa phương, nhưng hắn có văn thải, cha nhìn trúng, lúc trước cha nói muốn chiêu hắn làm rể, nàng thực dễ dàng gật đầu đáp ứng.
Hai năm đầu, hai người cũng là cầm sắt hòa minh, phu thê tốt đẹp, nhưng từ khi cha mẹ chồng dọn đến kinh thành, tình huống liền xảy ra thay đổi.
Mẹ chồng cả ngày ở trong phủ tuy mặc kệ mọi sự vụ, lại như cũ thúc giục nàng có thể cùng trượng phu nhanh chóng sinh con, mà phần lớn thời gian cha chồng ở bên ngoài lưu luyến nơi phong nguyệt, mấy năm nay trong phủ cũng nạp ba năm di thái thái phong tao, hơn nữa mấy di thái thái kia vừa thấy chính là không an phận, thường thường “ngẫu nhiên gặp được" Từ Giai ở trong phủ vài lần, điểm này thủ đoạn, Trình Thanh Y vẫn có thể nhìn ra, nhưng trượng phu có vẻ không để bụng.
Thành thân mấy năm, nàng trước sau đều không thể sinh cho Từ Giai một đứa con, loại chuyện này, chẳng sợ thân phận con dâu cao như thế nào, mẹ chồng cũng không thể bỏ qua, điểm này nàng biết, lại không thể làm gì.
Để cho nàng khổ sở là, nàng xin trưởng tỷ giúp đỡ, trưởng tỷ ngay cả thương lượng cũng không có, trực tiếp thả một nữ quan bên người ra cung, đưa đến Từ gia làm bà cô, khi biết được tin tức, thiếu chút nữa nàng tức giận ngất xỉu.
Mọi người trong phủ đều biết Trình phu nhân đau lòng con gái út, hiện giờ nhìn nàng lau nước mắt, trong lòng Trình phu nhân chưa chắc không khổ sở.
Chỉ là tuy Trân Phi cũng là con bà, nhưng đã sớm không phải mẹ con bình thường, thân là mẫu thân, nhìn thấy Trân Phi bà còn phải hành quỳ lạy lễ, này cũng không sao, làm bà buồn bực chính là, nàng lại đối đãi muội muội ruột chính mình như vậy.
“Chuyện này nương cũng bất đắc dĩ, nếu Trân Phi nương nương lên tiếng, tuyệt đối không có đạo lý thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hiện tại con khổ sở cũng vô dụng."
“Nhưng con không thể để một di nương đè trên đầu? Nàng chính là nữ quan đắc lực bên cạnh Trân Phi nương nương, hiện tại…… nương kêu con quản giáo như thế nào?"
“Có gì không thể quản giáo? Không phải nương cũng quản giáo mấy di nương trong phủ trở nên dễ bảo sao? Nếu vào Từ gia, cho dù xuất thân trong cung cũng là di nương, chẳng lẽ con gái ta còn không bằng một nô tỳ hay sao? Trân Phi nương nương yêu thương con, cố ý làm nữ quan đắc lực bên cạnh nàng chống lung cho con, con có thể sử dụng thì dùng, không cần thì muốn như thế nào liền làm như thế đó, nếu không cẩn thận bị di nương khác lăn lộn chết rồi, nương sẽ đi nói với Trân Phi nương nương, con đừng khóc."
Nghe được mẫu thân bảo đảm, Trình Thanh Y mới ngừng nước mắt, nàng không thích Từ Giai có nữ nhân khác, phi thường không thích.
Hơn nữa nàng từng tìm đại phu xem, đại phu nói nàng không có vấn đề, Từ Giai cũng không có vấn đề, vì sao đã nhiều năm, vẫn không có hài tử?
“Hơn nữa cho dù thiếp thất có hài tử, vẫn phải kêu con một tiếng mẫu thân."
“Con không cần hài tử nữ nhân khác sinh." Trình Thanh Y buồn bực nói.
Trình phu nhân thấy con gái không vui, sủng nịch cười: “Được, chúng ta không cần, khiến cho bọn họ dưỡng bên người di nương."
“Nương!" Trình Thanh Y hơi hơi cất cao giọng, “Con không muốn nữ nhân khác sinh con cho Từ Giai."
“Con đứa nhỏ này, nhỏ giọng chút." Trình phu nhân giơ tay che lại môi con gái, “Loại chuyện này sao có thể nói lớn tiếng? Con cho rằng nương nhẫn tâm nhìn con chịu ủy khuất? Chuyện này giờ không thể làm, chờ mấy thiếp thất có thai, con trở về nói cho nương, nương sẽ diệt trừ hậu hoạn cho con."
“Cảm ơn nương, con thương nương nhất." Trình Thanh Y yên tâm, nhào vào trong lòng Trình phu nhân làm nũng.
---
Nhàn Nhã cung, Thịnh Tư Nghiên nhìn trước mắt tinh xảo bài trí và màn lụa như sương mù, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an.
Theo lý thuyết, tú nữ vào cung đầu tiên phải ở Trữ Tú Cung học quy củ hai tháng, sau đó mới có thể được thống nhất sách phong, nàng lại không đi theo những trình tự đã định, ngược lại mới tiến cung đã được phong làm quý nhân, thậm chí còn có phong hào, là Hoàng Đế tự mình sách phong, gọi “Thần".
Nàng cũng phát hiện, lúc Hoàng Thượng ban phong hào, ánh mắt mọi người toàn bộ đều thay đổi.
Thịnh Tư Nghiên cũng hiểu, chữ này đại biểu hàm nghĩa gì.
Thần, đại biểu cho đế vương tinh, rất nặng cực quý, từ Đại Vinh triều khai quốc tới nay, chưa bao giờ có một vị cung phi nào được phong hào như vậy.
Mà hiện tại nàng lại giống như nằm mơ, cả người cũng lo sợ bất an, nàng sợ hãi, sợ hãi không biết khi nào sẽ bị người hại chết tại thâm cung.
Lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn tây hạ, nàng dựa vào giường, nhìn cảnh trí cẩm thịnh bên ngoài, có chút như lọt vào sương mù, cả người đều là hôn hôn trầm trầm.
“Nương nương, Thường Phúc công công bên cạnh bệ hạ tới."
Thịnh Tư Nghiên tự nhiên biết Thường Phúc, hoàng cung đại nội tổng quản, đệ nhất hoạn quan bên người Hoàng Đế, cũng tín nhiệm nhất.
Nàng vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo liền đi ra ngoài.
Thường Phúc nhìn thấy Thần Quý nhân dung nhan cực thịnh, trong lòng cũng rất cảm khái.
Vốn tưởng rằng cảm tình Đế hậu sẽ dần dần hòa hợp, lại không ngờ giữa đường nhảy ra một vị Thần Quý nhân, dung mạo như vậy, thật sự là làm người kinh tâm động phách, giống như tiên tử trên chín tầng trời hạ phàm, không nhiễm thế tục bụi bặm.
Thường Phúc biết, ánh mắt đầu tiên bệ hạ nhìn thấy nàng, liền động tâm, đây là bản năng nam nhân, huống chi vị kia vẫn là ngôi cửu ngũ, dưới bầu trời này, nữ tử nào mà hắn không thể có được?
Chỉ là đáng tiếc Hoàng Hậu, có một Trân Phi còn chưa đủ, hiện giờ lại nhiều thêm một Thần Quý nhân, về sau nếu nàng hoài long chủng, tấn phong cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Một chữ “Thần" đủ để chương hiển địa vị của nàng trong lòng bệ hạ.
“Thần Quý nhân, lão nô truyền khẩu dụ của bệ hạ, đêm nay ngài thị tẩm."
Thịnh Tư Nghiên vội vàng làm thị nữ bên người nhét cho Thường Phúc một phong hồng thật dày, cười nói: “Làm phiền Thường Phúc công công đi một chuyến, thần thiếp tạ bệ hạ."
“Thần Quý nhân, lần đầu thị tẩm nhiều quy củ, giờ Thìn canh ba, sẽ có người nâng ngài đi Càn Thanh cung, lão nô cáo lui."
“Thường Phúc công công đi thong thả." Thịnh Tư Nghiên tiến lên tiễn hai bước.
Thường Phúc vội vàng lại lần nữa khom người: “Nương nương xin dừng bước."
Đợi Thường Phúc vừa đi, cả người Thịnh Tư Nghiên như hư thoát, nhưng đáy lòng lại cao hứng.
Lần này tiến cung nàng vốn chính là tử chiến đến cùng, không thể trông cậy vào người trong nhà, nàng cũng không thích mẫu thân nịnh nọt, phụ thân ăn không ngồi rồi, lúc này có lẽ đại ca cũng không thể bận tâm nàng, nếu vào được, nàng chỉ có thể đi từng bước lên trên, bò không đến đỉnh núi cũng chỉ có thể ngã xuống, không có con đường thứ ba.
Ban đầu cũng nghĩ ở trong cung chậm rãi leo lên, nhưng một cái phong hào, hoàn toàn phá hỏng đường lui của nàng, đối với Thịnh Tư Nghiên mới tiến cung, nháy mắt nàng liền trở thành cái đinh trong mắt tất cả nữ nhân trong hậu cung, chỉ muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Mà Hoàng Đế chính là núi dựa lớn nhất của nàng, xem Trân Phi sẽ biết..