Nhất Phẩm Quý Thê
Chương 45 Nha Hoàn
Bùi Cẩm Triều là nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói ra, tất nhiên phải làm được.
Lúc sau vài chục năm, trừ phi vì nguyên nhân đặc thù không ở Thịnh Kinh, nếu không một ngày ba bữa cơm hắn và Đường Mẫn đều sẽ cùng nhau dùng, chưa từng trì hoãn.
Một đêm mộng đẹp, sáng sớm Đường Mẫn lười biếng rúc vào trong lòng Bùi Cẩm Triều.
Đầu hạ ánh mặt trời không quá gắt, chiếu vào người ấm áp.
“Ngày mai biểu ca phải thi cống viện đúng không? Lần này là hai ngày?"
“Ừ, cho nên ta đã sai Thẩm Khang đi mua cho nàng hai nha hoàn, chuyện trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều, dù sao một mình nàng tinh lực hữu hạn, cũng không thể mọi chuyện tự tay làm lấy, Mẫn Mẫn biết thuật số không?"
Đường Mẫn hơi hơi trừng lớn mắt: “Chàng muốn ta quản tiền bạc sao?"
Bùi Cẩm Triều gật gật đầu: “Mấy năm nay ta âm thầm kinh doanh mấy cửa hàng, đều ở Thịnh Kinh, lần này chúng ta đến đó, nàng phải bắt đầu chưởng quản nội trợ trong phủ, bên chỗ nương ta sẽ giúp nàng nói, cả đời bọn họ đều sinh hoạt ở Bùi Trang, hơn nữa cha còn là lí chính, hẳn là sẽ không ở cùng chúng ta.
"
“Được!"
Hắn cười gật gật đầu, nếu đáp ứng, đã nói lên nàng hiểu được thuật số.
Bùi Cẩm Triều sớm đã điều tra rõ ràng tình huống Đường gia, còn về việc làm sao Đường Mẫn học được thuật số, thậm chí ngay cả thi họa đều biết, có lẽ nàng và chính mình giống nhau, thay đổi một linh hồn khác.
Nhưng trước kia Đường Mẫn là ai?
Nếu không làm rõ được điểm này, Bùi Cẩm Triều trước sau không thể hoàn toàn yên tâm về nàng.
Ngày kế, Bùi Cẩm Triều mang theo Thẩm Khang đi trường thi, mà trước khi đi, Thẩm Khang mang đến cho nàng hai tiểu nha đầu.
Hai nha đầu này đều là ký khế bán mình không bao lâu, đã bị Thẩm Khang mang về.
Các nàng nhìn qua đều ăn mặc thực cũ nát, trên quần áo còn mang theo dấu vết may vá, hẳn là mẹ mìn chưa kịp dạy dỗ liền bán.
Vóc dáng hơi cao chút tên Thúy Hồng, năm nay mười ba tuổi, tự nguyện bán mình vì trong nhà mẫu thân góa bụa và đệ đệ, làm việc nhà và nấu cơm rất nhanh nhẹn, tính cách cũng trầm ổn.
Vóc dáng thấp bé xanh xao vàng vọt tên Hương Thảo, năm nay mười hai tuổi, tuy chỉ nhỏ hơn Thúy Hồng một tuổi, lại thấp hơn hẳn một cái đầu, thân thế nàng tương đối thảm, bị mẹ kế bán đi, hơn nữa tuy tuổi không lớn, cũng đã bị huynh kế cướp đi đồng trinh, nhìn qua rất nhút nhát, một đôi mắt to đen lúng liếng nhút nhát sợ sệt nhìn Đường Mẫn.
“Nô tỳ thỉnh an Thiếu phu nhân.
" đại khái đã nhiều ngày Thúy Hồng đều chiếu cố Hương Thảo, lúc này vừa tiến đến, liền kéo kéo vạt áo Hương Thảo, hai người cùng nhau quỳ xuống dập đầu với Đường Mẫn.
Đường Mẫn kêu hai đứa nhỏ đứng lên, dò hỏi các nàng một ít tình huống trong nhà, nhìn hai người cũng thành thật an phận, nghĩ Thẩm Khang làm việc vẫn rất có đúng mực, sau đó giữ lại hai người.
Nếu bên người nhiều thêm hai nha đầu, cũng cần đặt mua quần áo cho các nàng, hai bộ trên người thực sự không có cách nào mặc tiếp.
Như thế, nàng an trí phòng cho hai nha hoàn, liền mang theo hai người ra cửa đặt mua một ít quần áo và dụng cụ.
Nhưng ba người mới vừa đi ra cửa nhà, nháy mắt có hai nam tử áo xanh xuất hiện trước mắt các nàng.
Thúy Hồng và Hương Thảo bị hoảng sợ, còn tưởng là kẻ xấu.
Thúy Hồng trước tiên che trước người Đường Mẫn, Hương Thảo tuy sợ hãi, lại như cũ cắn môi, sợ hãi cúi đầu, đứng cạnh Thúy Hồng.
Đường Mẫn cảm thấy ấm lòng vì hành động của Thúy Hồng.
Rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy mình, lúc nguy hiểm lại không hề nghĩ ngợi chắn trước mặt chính mình, thuyết minh đứa nhỏ này tâm tính thực thiện lương.
Nhìn hai nam nhân trước mắt, nàng cười xua xua tay nói: “Ta mang hai đứa nhỏ đi ra ngoài mua chút đồ vật, các ngươi đi theo phía sau là được.
"
“Dạ!" Hai hộ vệ cung kính gật đầu.
Lúc này Thúy Hồng và Hương Thảo mới phát hiện, vừa rồi các nàng hoàn toàn hiểu lầm, không nhịn được xấu hổ đỏ mặt.
Đầu tiên Đường Mẫn mang theo hai người tới cửa hàng quần áo, làm nữ chưởng quầy cho hai đứa nhỏ mỗi người thử ba bộ quần áo, hai bộ mùa hè và một bộ mùa thu.
Hai đứa nhỏ nhìn quần áo mới đều phi thường khiếp sợ, dù sao mới tới ngày đầu tiên, Thiếu phu nhân liền trực tiếp cho các nàng mỗi người ba bộ quần áo, phải biết rằng ngay cả quần áo trên người các nàng đều là trưởng bối từng mặc sửa nhỏ lại, còn mang theo mụn vá, nhưng có quần áo che thân cũng đã là không thể tốt hơn.
Hiện tại Thiếu phu nhân lại cho các nàng mỗi người ba bộ.
“Thiếu phu nhân, có phải hơi nhiều hay không?" Thúy Hồng cũng có chút không được tự nhiên, dù sao các nàng đi vào Bùi gia cũng chưa làm cái gì.
Đường Mẫn đang xem vải dệt trong tiệm, năm ngoái đi theo Trâu thị học cắt quần áo một hai tháng, bởi vì học dụng tâm, còn có một ít tri thức hiện đại, nàng vẫn rất có tâm đắc với việc cắt may quần áo, nhưng thêu thùa linh tinh lại là dốt đặc cán mai.
Cho nên nếu sau này dựa theo Bùi Cẩm Triều nói, muốn mở cửa hàng trang phục ở Thịnh Kinh, yêu cầu đầu tiên chính là thuê một ít tú nương tay nghề tốt.
Cái này chỉ sợ cũng sẽ có chút phiền phức, nhưng nàng cảm thấy khẳng định không làm khó được mình, dù sao chính mình từng làm lãnh đạo nhiều năm.
“Không cần lo lắng, hạ nhân trong phủ chúng ta mỗi quý đều sẽ có hai bộ quần áo.
" Nàng cười an ủi hai người, sau đó nhìn đến cuộn gấm vóc màu tím phía trước.
Nơi này dù sao cũng là phủ thành, hơn nữa bên cạnh chính là Đại Vận Hà, lui tới đều là thương nhân phú giáp.
Cho nên hàng hóa ở Kinh Châu phủ cũng là một trong năm nơi đứng đầu Đại Vinh.
Trước mắt vải dệt màu tím này, sờ lên xúc cảm mịn màng mềm mại, mặc trên người nhất định thoải mái thanh tân, hơn nữa nàng cũng có thiết kế nam trang, chỉ là vật liệu may mặc đa dạng, nàng còn cần đi phường thêu chọn lựa, sau đó dựa theo vải dệt thêu hoa văn.
Nói đến hoa văn yêu thích, Đường Mẫn thích trúc tươi mát, nhưng ngẫm lại bộ quần áo đầu tiên của Bùi Cẩm Triều vẫn nên thêu hoa lan, dù sao quần áo màu tím, xứng mặc trúc sẽ không nổi bật.
Cuộn vải này giá cả không thấp, ước chừng hai mươi lăm lượng bạc, đắt hơn cả sáu bộ quần áo của hai nha hoàn này.
Lúc sau còn phải đi tìm tú nương thêu hoa, đương nhiên cắt may và khâu đều là nàng tự mình động thủ.
Nghĩ đến trước khi đi, Trâu thị cho bọn họ ba trăm lượng bạc, trong khoảng thời gian này ăn cơm đều là chính mình nấu, không tốn bao nhiêu, một bộ quần áo này cũng đủ bọn họ ăn uống vài tháng.
Tuy Bùi Cẩm Triều có sản nghiệp của chính mình, nhưng nàng còn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu, cũng muốn làm bộ quần áo cho hắn.
Mua quần áo xong, bọn họ lại đi dạo trong thành một đoạn thời gian, mới về phủ.
Bùi Cẩm Triều không ở nhà, Đường Mẫn cũng không có chuyện gì làm, chỉ ở trong thư phòng nghĩ kiểu dáng quần áo mới, sau đó chờ Bùi Cẩm Triều về có thời gian lại tu chỉnh.
.