Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 148 Có Thai


Một ngày ngày nhiệt độ không khí trở nên nóng bức, hai ngày trước Tết Đoan Ngọ Dung Ngọc mới đến Thịnh Kinh.

Một ngày kia, trong cung phá lệ náo nhiệt, Thẩm Khang làm cấm quân ở trước cửa cung đưa năm chiếc xe vào, Cảnh Đế làm người trực tiếp kéo đến hậu cung, giao cho Hoàng Hậu nương nương xử trí.

Trên triều đình, Cảnh Đế nhìn các vị đại nhân nói: “Năm nay Tết Đoan Ngọ, mỗi nhà các khanh đều mang một ít trở về nếm thử, Dung Ngọc nói lần đầu tiên hải thuyền ra biển bắt được không ít, chủng loại cũng rất nhiều, đối với cá biển trẫm biết cũng không nhiều lắm, còn về tên như thế nào, chờ hoàng hậu xem qua lại nói.

"
Đường Mẫn nghe được cá biển tới rồi, vội vàng mang theo Đôn Đôn đi Ngự Thiện Phòng.

Chờ đến nơi, nhìn thấy năm xe ngựa, tới gần có thể cảm giác được lạnh lẽo, có thể thấy dọc theo đường đi bảo tồn phi thường tốt.

“Nương nương, bệ hạ làm thuộc hạ đưa đồ biển tới cho ngài.

"
“Dỡ hàng đi.

" Đường Mẫn gật đầu, sau đó làm người mở ra một thùng, nhìn thấy bên trong khối băng đông lạnh lợi hại, nói với Thẩm Khang: “Ngươi trở về nói cho Dung công tử, mấy thùng này không thể dùng, làm cho bọn họ chuẩn bị một số hộp gỗ hình vuông, lớn một chút cũng không sao, lấy đó làm khuôn tạo băng, nếu làm như thế này rất khó lấy cá ra từ khối băng, hộp gỗ cũng không chiếm địa phương quá lớn.

"
“Nương nương yên tâm, thuộc hạ nhớ rõ.

"
“Vậy ngươi đi chỗ bệ hạ đi, buổi tối người trong cung đều sẽ thêm cơm.

"
Thẩm Khang nghe vậy, cười ôm quyền rời đi.

Đường Mẫn không biết đám người đánh cá đi bao xa, nhưng vài loại cá quen thuộc nơi này đều có, thậm chí ngay cả bạch tuộc cũng có.

Nàng sủng ái nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con trai, cười nói: “Bảo bối, đêm nay có bạch tuộc viên ăn rồi.

"
“Mẫu hậu, cái gì là bạch tuộc viên?"
“Là món ăn rất ngon.

" Mặt sau, Thúy Hồng bưng mấy bồn gỗ đi tới.

“Nương nương, này đó chính là cá trong biển sao? Còn có cá hố nữa.

" Đây chính là bọn họ ngẫu nhiên từng ăn.

“Đêm nay ngươi giao cho tổng quản Ngự Thiện Phòng làm mấy món, nhiều như vậy, làm người trong cung cũng nếm thử mới mẻ.

"
Thúy Hồng cười gật đầu nói: “Nương nương ngài yên tâm đi, nô tỳ biết rõ.

"
Bởi vì cá đều đã bị đông lạnh, muốn hòa tan băng, đơn thuần đặt dưới ánh mặt trời sẽ tan rất chậm, Đường Mẫn làm người Ngự Thiện Phòng gõ khối băng, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Giữa trưa Đoàn Tử nghe cá được đưa vào cung, vội vàng chạy đến Ngự Thiện Phòng, nhìn thấy nhiều cá như vậy, cái miệng nhỏ đều có chút ngậm không được.

Giờ cơm trưa, trên bàn xuất hiện mấy thứ cá trước kia chưa từng thấy, hôm nay đồ ăn tự nhiên đều là Đường Mẫn làm.

Có cá chiên, cá hố kho tàu, còn có mực xào cay, tự nhiên mực cũng không phải rất lớn.

Nàng không biết tập tính sinh trưởng của mấy loại cá, cũng không biết ngư dân như thế nào bắt được, nhưng nghe nói con mực là tác nghiệp viễn dương, còn chưa biết bọn họ làm sao vớt được, nhưng số lượng mực thật sự rất ít, trong năm xe lớn chỉ có mười mấy con.

Bởi vì xào sa tế, Đôn Đôn không thể ăn, Đoàn Tử nhưng thật ra ăn không ít, nghe nói buổi tối còn có bạch tuộc viên, càng chờ mong hơn nữa.

“Cho nên, cá lần này Dung Ngọc mang đến đều có thể ăn sao?" Cảnh Đế nhìn mấy món trước mắt, khẩu vị thật sự tươi ngon, tươi ngon theo cách khác với cá sông.

“Ừ, đều có thể ăn, lần này nhiều như vậy, chàng muốn tặng cho triều thần sao?" Đường Mẫn hỏi.

“Số lượng quá nhiều, tuy có thể bảo tồn đông lạnh, một chốc một lát cũng ăn không hết, hơn nữa càng ngày càng nhiều hải thuyền kiến thành, về sau các nơi Đại Vinh đều có thể ăn.

"
“Vậy phân đi thôi, chúng ta lưu một ít là được.

"
“Ừ!"
Cách làm kỳ thật cũng không khó, đầu bếp cổ đại vẫn rất có tiêu chuẩn, huống chi là đầu bếp các nhà danh môn, tay nghề tự nhiên bất phàm, nàng chỉ cần dạy bọn họ làm sao trừ đi mùi tanh là được, điểm này có dấm cũng không khó.

Lần này cá Dung Ngọc đưa vào cung xem như cống phẩm, lúc ấy Cảnh Đế liền cho hắn bạc, số lượng rất khả quan, lúc ban đầu chính là như vậy, vật càng hiếm càng quý, lúc sau theo số lượng tăng nhiều, giá cả tự nhiên sẽ chậm rãi giáng xuống.

Đây là xu thế thị trường, căn bản không có gì đáng giá lo lắng.

Giống như anh đào, lúc ban đầu vừa xuất hiện, mấy chục đồng thậm chí trăm đồng tiền một cân, sau lại số lượng tăng nhiều, mười đồng tiền có thể mua hai ba cân.

Triều đình trước sau đầu nhập gần trăm hải thuyền, người đánh cá vùng duyên hải số lượng rất nhiều, trăm con thuyền kỳ thật cũng không đầy đủ, nhưng cũng không có cách khác, đây là một tay nghề tinh tế, không chấp nhận được chút sai lầm nào, nếu không sẽ có nguy hiểm sinh mệnh.

Dung gia thật sự rất lợi hại, chỉ ngắn ngủi ba tháng, thương đội vận chuyển đồ biển gần như đi khắp nửa giang sơn Đại Vinh.

Dung gia là hoàng thương, bên người Dung Ngọc chính là có hộ vệ võ công cực cao, mỗi thương đội chỉ cần hai hộ vệ đã đủ để đi khắp giang sơn Đại Vinh, hơn nữa từ khi Cảnh Đế trị thế, Đại Vinh gần như không còn sơn tặc thổ phỉ, chỉ vì Cảnh Đế cho bọn họ một cơ hội hối cải để làm người mới, nếu chịu cần cày lao động, từ đây hắn không truy cứu, nhưng nếu dám tiếp tục mưu hại thương khách và bá tánh qua đường, tuyệt không nhẹ tha.


Mà sau khi đạo thánh chỉ này hạ đạt, không ít sơn tặc thổ phỉ không muốn trở về nghề nông, rốt cuộc cướp đoạt có thể sống xa xỉ, đồ ngốc mới nguyện ý trở về trồng trọt.

Nhưng kết quả kháng chỉ thật sự không phải bọn họ có thể thừa nhận, chỉ cần nơi ám vệ tử sĩ của Cảnh Đế đi qua, gần như không hao phí mảy may sức lực đã có thể chém giết bọn họ hầu như không còn, vàng bạc tài bảo thu được từ hang ổ bọn họ toàn bộ đều dùng để cứu tế bá tánh nghèo khổ.

Giết một người răn trăm người, sau khi Cảnh Đế phái người âm thầm diệt trừ mấy sơn đầu, thổ phỉ còn lại cũng không dám dựa vào nơi hiểm yếu chống chọi, trực tiếp vứt bỏ đại đao rìu, liều mạng trốn về quê, khiêng lên cái cuốc.

Các nơi châu phủ cũng kiểm tra nghiêm ngặt chuyện trộm cướp, chỉ cần phát hiện sẽ quản giáo lại gửi về nguyên quán, nếu không phục quản giáo, ngươi chỉ lo ngồi tù đến sông cạn đá mòn, xem cổ ngươi cứng cỡ nào.

Nếu xử lý không tốt, bệ hạ sẽ cho rằng bọn họ không đủ năng lực, không thích hợp làm quan.

Nhưng nếu ngươi dám lạm sát kẻ vô tội, sẽ không phải đơn giản là không thích hợp làm quan, chỉ sợ sẽ ném đầu.

Người tâm thuật bất chính làm việc dưới tay Cảnh Đế thật sự rất thống khổ.

Phí dụng tạo thuyền trong thời gian ngắn không thể thu lại, đây là một quá trình trường kỳ, nhưng vì hiện tại triều đình có nhiều quặng vàng bạc, cũng không cần trứng chọi đá, vẫn tương đối đầy đủ.

Tháng tám, Đường Mẫn khám ra hỉ mạch, Cảnh Đế và các thần tử trong triều đều phá lệ hưng phấn.

Tuy đã sắc lập Thái Tử, Hoàng Hậu nương nương sinh hai vị hoàng tử, nhưng đối với đại thần trong triều, dưới gối bệ hạ chỉ có hai vị hoàng tử, vẫn có chút ít.

Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương lại lần nữa có thai, có thể gọi là khắp chốn mừng vui.

Hạ triều, Cảnh Đế vội vã đi vào Khôn Ninh Cung, nhìn thấy tức phụ lười biếng nằm trên giường mỹ nhân, tiến lên nhẹ giọng nói: “Mẫn Mẫn, cảm giác có khỏe không?"
Đường Mẫn cười: “Lại không phải lần đầu tiên có thai, chàng đều làm phụ thân hai lần rồi, đang lo lắng cái gì nha.

"
“Không lo lắng, chỉ là nàng lại muốn chịu khổ.

"
“Ta cam tâm tình nguyện, ta nguyện ý sinh con dưỡng cái cho chàng.

" Nàng vươn tay câu lấy cổ hắn, “Cho nên trong lòng chàng ngoại trừ ta, có tưởng cô nương khác hay không?"
Cảnh Đế nhìn bộ dáng kiều mị, khom lưng bế nàng lên, đi bước một tới giường, “Nàng là yêu tinh dụ hoặc ta thành cái dạng này, làm sao ta còn tinh lực suy nghĩ cô nương khác, cũng không có cô nương nào có thể so sánh với nàng.

"
Dứt lời, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, tiếp tục nói: “Hoài thai mười tháng, kế tiếp ta lại khôi phục trạng thái thủ thân như ngọc.

"
“Nếu là chàng thật sự khó chịu ……" Nàng duỗi tay ngoéo một cái, cười nói: “Còn có Ngũ cô nương có thể trợ giúp chàng, đừng lo lắng.

"
Cảnh Đế bị bộ dáng nàng làm cho tức cười, duỗi tay quát quát mũi nàng nói: “Cô nương ngốc, đều là nương của hai đứa nhỏ, còn không đàng hoàng như vậy, cẩn thận con trai chê cười.

"
“Chàng không chê cười ta là được, dù sao con trai chúng ta không dùng được mấy năm liền có nữ nhân khác, ngẫm lại lòng ta thật đúng là không dễ chịu.

" Cái trán gối lên đùi hắn, lẩm bẩm nói: “Đây chính là con trai ta cực cực khổ khổ giáo dục thành người.

"
“Chẳng lẽ nàng muốn con trai xuất gia làm tăng? Như vậy không cần cưới vợ.

"
“Hy vọng về sau con dâu có thể là cô nương phi thường tốt.

"
Cảnh Đế cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Tốt cỡ nào mới được? Giống nàng sao? Vậy chỉ sợ con trai chỉ có cách xuất gia.

"
Đường Mẫn thoải mái cười rộ lên, nhẹ nhàng đấm đánh chân hắn cười nói: “Có ai khen chính mình tức phụ như chàng sao? Mất mặt không.

"
“Ta khen chính mình tức phụ có gì mất mặt.

" Cảnh Đế không cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, nói thật khi nào thành chuyện mất mặt.

Chỉ là hiện tại con trai chỉ mới sáu tuổi, làm mẫu thân liền bắt đầu nhọc lòng hôn sự của hắn, có phải quá sớm hay không?
Nhưng Cảnh Đế cũng biết, đơn giản là vì tức phụ nói, thời gian nữ tử mang thai đều có chút tố chất thần kinh, còn về cái gì là tố chất thần kinh hắn không rõ ràng lắm, nhưng cảm xúc phi thường không ổn định là thật.

Nói chuyện với nàng trong chốc lát, lúc sau liền nhìn nàng dần dần ngủ.

Thúy Hồng đều hầu hạ Đường Mẫn sinh hai đứa nhỏ, thai phụ thích hợp ăn gì, trong lòng nàng rõ ràng nhất, năm nay nương nương mới hai mươi ba tuổi, thân thể lại phi thường khỏe mạnh, chỉ cần ẩm thực quy luật bình thường, lúc sinh sản căn bản không cần lo lắng.

Đặc biệt là Đoàn Tử, nghe được mẫu thân lại lần nữa có thai, thiếu chút nữa cao hứng hỏng rồi.

Tuy hiện tại hắn cũng phi thường thích đệ đệ, nhưng ý tưởng muốn một muội muội lại trước sau đều không thay đổi.

Đôn Đôn mới hai tuổi, kỳ thật Đường Mẫn không nghĩ sớm như vậy sinh thêm, nhưng nếu tới bất kỳ, đó chính là ý trời.

“Nương, lần này sẽ là muội muội sao?" Đoàn Tử nhìn bụng mẫu thân bình thản, gặp qua đệ đệ trưởng thành, hắn tự nhiên biết, sang năm, bụng mẫu thân sẽ biến lớn, sau đó sẽ sinh ra đệ đệ muội muội.

Đường Mẫn gác xuống sách trong tay, bìa sách viết 【 trâm ngọc duyên 】, tự nhiên là thoại bản dân gian, vì sợ thời gian mang thai Đường Mẫn tịch mịch, nên cũng không quá mức câu nàng.


Chỉ là Phương Bình đưa lại đây ba bốn mươi thoại bản, lúc ấy vẻ mặt ông chính là phi thường khôi hài.

“Mẫu thân cũng hy vọng là muội muội, nếu chúng ta đều muốn muội muội, đó chính là muội muội không sai.

"
“Con sẽ thực tốt với muội muội, nương ngài đừng lo lắng, về sau con chiếu cố nàng.

"
Xoa xoa khuôn mặt nhỏ phấn nộn tế hoạt của con trai, Đường Mẫn hôn một cái trên mặt hắn, “Cảm ơn Thái Tử điện hạ.

"
“Vậy nương nghỉ ngơi đi, con muốn qua chỗ Hàn gia gia, Đôn Đôn chúng ta đi thôi.

"
Đôn Đôn gật đầu, tiến lên lôi kéo tay Đường Mẫn nói: “Mẫu hậu, nhi thần đi trước, buổi tối lại đến thăm ngài.

"
“Được, Nhị điện hạ đi thong thả.

" Cúi đầu hôn con trai nhỏ một ngụm, nhìn theo bọn họ rời đi.

Buổi chiều luôn luôn là thời gian Đoàn Tử học võ công, Đôn Đôn cũng phi thường có hứng thú, tuy hiện tại hắn còn nhỏ, lại không ngại ở một bên nhìn ca ca múa kiếm đánh quyền.

Hai tiểu gia hỏa vừa đi, Đường Mẫn cầm sách tới tiếp tục xem, hoạt động giải trí quá ít, tuy ngẫu nhiên cũng sẽ nghe diễn, nhưng phần lớn thời gian vẫn thích an tĩnh, xem thoại bản liền thành tiêu khiển mỗi ngày của nàng.

Số lượng cũng không phải rất nhiều, gần như mỗi ngày có thể xem hai ba cuốn, nhưng mấy năm nay Đường Mẫn chính mình tồn không ít, lăn qua lộn lại xem cũng coi như ít còn hơn không, nếu không thật sự sẽ buồn chết.

Tới gần hoàng hôn, chân trời nhiễm kim hoàng.

Cảnh Đế từ Ngự Thư Phòng ra tới, Phương Bình nhắm mắt theo đuôi phía sau.

“Bệ hạ, chúng ta về Khôn Ninh Cung sao?"
Cảnh Đế nhìn xem hoàng hôn diễm lệ, hơi hơi nheo đôi mắt che đậy kim sắc quang mang, nói: “Đi nhìn xem Thái Tử điện hạ trước.

"
“Dạ!"
Chờ hắn ôm con trai nhỏ từ bên ngoài tiến vào, liền nhìn thấy Đường Mẫn đang nằm trên giường nệm ngủ rồi.

Này cũng đã không phải một lần hai lần, từ khi nàng mang thai lần này, gần như nơi nào đều có thể ngủ, nhưng thật ra có chút khác thường.

Cảnh Đế không yên tâm, làm thái y xem qua, thái y nói tất cả bình thường, không có chút vấn đề nào.

Mà hắn cũng tìm Tôn lão cẩn thận kiểm tra cho Đường Mẫn, Tôn lão nói không thành vấn đề, Cảnh Đế mới yên tâm, tin tưởng nàng chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai.

“Mẫu hậu ngủ rồi.

" Đôn Đôn nhẹ giọng nói.

Cảnh Đế khom lưng buông con trai, “Phụ hoàng ôm mẫu hậu con đi nghỉ ngơi, Đôn Đôn muốn ăn gì, đi phòng bếp nói một tiếng.

"
Đôn Đôn gật đầu, xoay người lộc cộc chạy ra.

Đường Mẫn là bị Khương cô cô đánh thức, nhìn thấy bên ngoài sắc trời ám xuống, xoa đôi mắt hỏi: “Giờ nào?"
Khương cô cô hầu hạ nàng thay quần áo, cười nói: “Nương nương, đã giờ Tuất, bữa tối đã chuẩn bị xong.

"
“Bệ hạ tới sao?"
“Bệ hạ lại đây giờ Dậu, nếu không nương nương còn nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp.

" Các nàng không dám tùy ý động Đường Mẫn, mỗi lần nàng ngủ, đều chỉ phủ thêm chăn mỏng cho nàng, sau đó ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, nếu không cẩn thận đánh thức Hoàng Hậu nương nương, tính tình chính là rất lớn.

Nàng gật đầu thở dài: “Từ khi hoài tiểu gia hỏa trong bụng, càng ngày càng có thể ngủ.

"
“Thái y nói ngài không có chuyện gì, nương nương chớ lo lắng.

"
Lúc nàng ra tới, Cảnh Đế đang nói chuyện với hai con trai.

“Nương, ngài đói bụng sao?" Đoàn Tử nhìn thấy Đường Mẫn, vội vàng hỏi.

“Đói bụng, cô cô, truyền thiện đi.

" Nhìn tiểu gia hỏa hưng phấn, liền biết bọn họ tất nhiên đói bụng, cũng trách biểu ca, biết rõ con trai đã đói bụng, cũng không biết kêu chính mình một tiếng, vẫn luôn kéo dài trễ như vậy.

“Chàng cũng không biết kêu ta một tiếng.

" Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn Cảnh Đế.


Cảnh Đế đứng dậy đỡ nàng đi bàn ăn, cười nói: “Biết mấy ngày nay nàng vẫn luôn mệt rã rời, muốn ngủ liền đi trên giường, ở nhuyễn tháp cẩn thận mỏi cổ.

"
“Vốn dĩ đang đọc sách, nghĩ chính là nhắm mắt trong chốc lát, ai biết liền ngủ mất.

" Nàng không cảm thấy khó chịu, mỗi lần ngủ sẽ tìm một tư thế thoải mái nhất để nằm.

“Về sau phải chú ý nhiều một ít, trời càng ngày càng lạnh, đừng bị thương thân mình.

"
Nếu không phải còn vào triều xử lý chính sự, hắn nhất định mỗi ngày nhìn đăm đăm nhìn chằm chằm nàng, đều lớn như vậy, vẫn không làm người yên tâm.

“Được, ta nhớ kỹ.

"
Dùng bữa tối xong, Cảnh Đế vốn định ôm tức phụ đi giáo dục một phen, nhưng hai con trai triền tức phụ hắn thật khẩn.

“Mẫu hậu, đệ đệ muội muội.

" Đôn Đôn thường xuyên nghe ca ca nói, mẫu hậu thực mau sinh muội muội cho bọn hắn, nói số lần nhiều, hắn cũng ghi tạc trong lòng.

Đường Mẫn nhìn con trai nhỏ, bộ dáng càng ngày càng giống nàng, nhưng một nam hài tử, nhan sắc diễm lệ như vậy thật sự không biết là chuyện tốt hay xấu.

Thịnh Vân Hàm nam sinh nữ tướng, mỗi lần ra cửa gần như bị ném đầy xe khăn tay túi thơm, không biết về sau tiểu gia hỏa này có như vậy hay không, thật là làm người ta khó khăn.

“Hiện tại còn không biết, Đôn Đôn muốn đệ đệ hay là muội muội?"
“Đệ đệ……" Nói xong hắn nhìn bụng mẫu hậu, một hồi lâu mới nói: “Muội muội.

"
Haizz, quả nhiên là huynh đệ ruột, đều nghĩ muội muội, lỡ như lại là một đệ đệ, Tiểu Tam Nhi chắc sẽ bị hai ca ca khi dễ thảm?
Hy vọng tiểu gia hỏa kế tiếp là người tâm tính kiên cường, đừng bị hai ca ca chính mình tra tấn hỏng rồi.

Mãi cho đến bóng đêm dần dần dày, Cảnh Đế làm Phương Bình đưa hai tiểu gia hỏa về Đông Cung.

Từ khi Đôn Đôn có thể đi đường, vẫn luôn đi theo Đoàn Tử ở lại Đông Cung, Đông Cung lớn như vậy cũng chỉ có một chủ tử là hắn, buổi tối không có người trò chuyện, xác thật cô đơn, cho nên tuy không phù hợp quy chế, Đế hậu cũng không phản đối.

“Nàng là ban ngày ngủ đủ, buổi tối không buồn ngủ sao?"
Đường Mẫn đứng dậy cởi quần áo, chuẩn bị đi vào tắm gội.

“Hiện tại còn không buồn ngủ, nhưng chờ lát nữa nằm xuống nói không chừng thực mau sẽ ngủ, biểu ca mệt nhọc sao?"
“Ta còn chờ một lát, nàng đi đi, không cần ta giúp sao?"
Đường Mẫn lắc đầu: “Hiện tại bụng còn không lớn đến mức yêu cầu chàng hỗ trợ, chờ sắp sinh rồi nói sau.

"
Lúc ấy nếu không có người nâng, làm gì đều không thuận tiện.

Sau khi nàng ra tới, Cảnh Đế ngồi dậy, đi chân trần lên trước, lấy khăn từ trong tay nàng, chà lau tóc cho nàng.

“Biểu ca, chúng ta thành thân cũng sắp mười năm.

"
“Ừ, nàng vẫn xinh đẹp giống trước kia.

" Hắn nhìn kiều nhan trong gương đồng, “Ban đầu ta còn tưởng rằng nàng chỉ là một cô nương uổng có lớn giọng.

"
“Vốn dĩ người kia vì bị Đường gia buộc gả cho ma ốm sống không quá hai mươi tuổi, đâm chết trên tường.

" Nàng phụt cười khẽ, “Nhưng cô nương kia thật khờ, nếu nàng không chết, hiện tại chính là mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu nương nương.

"
“Có lẽ vậy.

" Cảnh Đế cười khẽ, “Trên đời này không có nếu.

"
“Nếu vậy, hậu cung nhất định sẽ không chỉ có một nữ nhân là nàng.

" Đây là lời nói trong lòng hắn.

“Cho nên không phải nam nhân không si tình, chỉ là không gặp được người chân chính làm hắn để ý?"
Cảnh Đế đột nhiên cười: “Lúc trước nàng còn nói ta khen chính mình tức phụ là không thẹn thùng, hiện giờ nàng còn da mặt dày hơn ta, chính mình khen chính mình.

"
“Chàng cho tự tin mà.

" Đường Mẫn cười với hắn.

Thời tiết từng ngày biến lạnh, trong viện hoa cỏ cũng dần dần khô héo, nàng cũng càng ngày càng tinh thần, có thể là vì đã qua ba tháng đầu.

Một ngày này, Đường Mẫn ở trong cung thiết tiểu yến, mời đám người Phùng Minh Ngọc tiến cung.

“Trước đó vài ngày sao không tuyên chúng thần tiến cung thăm ngài.

" Ôn Ngọc Kiều nhìn Đường Mẫn khí sắc hồng nhuận hỏi.

“Cho dù lúc ấy các tỷ tiến cung, ta cũng không có tinh thần, sau khi tra ra có thai, cả ngày ta đều hôn hôn trầm trầm muốn ngủ, mãi cho đến hai ngày trước mới tốt hơn.

"
Phùng Minh Ngọc mở ra thức ăn mang đến, vị chua nồng đậm vụt ra, nháy mắt câu đầu lưỡi Đường Mẫn.

“Đây là mơ chua mẫu thân tự tay ướp, biết thiếp thân muốn vào cung, cố ý sai thiếp thân mang vào.

" Nàng vừa nói, vừa đưa một hộp mơ chua cho Khương cô cô, Khương cô cô ôm rời đi.

Đi xuống tự nhiên làm người kiểm nghiệm có độc hay không, đây là việc quan trọng nhất khi mang thức ăn vào từ ngoài cung, tuyệt đối không thể lược qua.


Một hồi lâu, Khương cô cô mới bưng lên mơ chua để trong dĩa nhỏ sứ trắng, Đường Mẫn ăn một quả, tức khắc miệng đầy vị chua ngọt, làm tinh thần nàng chấn động.

“Cảm ơn lão phu nhân, ta phi thường thích.

" Tuyệt đối làm người khai vị.

Phùng Minh Ngọc thấy thế, cười nói: “Nếu nương nương thích, lần sau tiến cung thiếp thân sẽ mang nhiều một ít, trong phủ còn rất nhiều, lần này chủ yếu là để nương nương nếm thử, thích thì tốt.

"
“Được.

" Đường Mẫn gật đầu, cũng không cự tuyệt, “Đúng rồi, Đoan Ngọ đồ biển mang về cho các tỷ, các tỷ ăn xong cảm thấy thế nào?"
Lời này Minh An Ninh có quyền lên tiếng nhất, “Cá thực tươi, chỉ là đầu bếp trong phủ làm không tốt lắm, luôn không ngon bằng Thúy Hồng làm.

"
“Thúy Hồng có thiên phú rất cao trong việc nấu ăn, đủ để kham đương đầu bếp, cái này chính là các tỷ hâm mộ không tới.

" Đường Mẫn kiêu ngạo nói.

Lưu Phương Hoa cười: “Thúy Hồng nấu cơm cho người một nhà tôn quý nhất khắp thiên hạ, tay nghề tự nhiên đỉnh đỉnh tốt, ai cũng biết.

"
“Nàng trước kia chính là xuất thân gia đình bần hàn, quan trọng nhất là chịu dụng tâm học, là một cô nương phi thường tốt.

" Đường Mẫn nuốt vào hai quả mơ chua tiếp tục nói: “Đầu năm, ta còn nghĩ tìm cho nàng một việc hôn nhân, kết quả nha đầu này không đồng ý, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục lưu lại bên người, nói thật ta luyến tiếc nàng đi, cũng không thể trì hoãn nàng.

"
“Nương nương tốt với bọn họ, bọn họ tự nhiên cảm ơn, tuy bên cạnh ngài không thiếu người trung tâm hộ chủ, nhưng nếu bọn họ rời đi, tóm lại vẫn niệm ngài, nếu thật sự gặp được người thích hợp, Thúy Hồng cũng sẽ nói rõ với ngài, đến lúc đó cũng không chậm, cần gì gấp tại nhất thời.

" Dung Thu Thiền khuyên giải.

“Thu Thiền tỷ nói có đạo lý, nhưng cô nương gia thanh xuân không có mấy năm, chậm trễ ai biết về sau sẽ như thế nào, chỉ là không muốn nàng bỏ lỡ một đoạn lương duyên.

"
“Nói đến lương duyên, Tiền đại nhân cũng chuẩn bị thành thân.

" Phùng Minh Ngọc cười tủm tỉm nói.

Tiền đại nhân là ai, Đường Mẫn tự nhiên biết, Tiền Cẩn Chi sớm đã thành thân, hiện giờ hài tử đều có, Phùng Minh Ngọc nói chính là Đại Lý Tự Khanh Tiền Ích Chi.

“Hả? Cô nương nhà ai?" Đối với thê tử tương lai của Tiền Ích Chi, Đường Mẫn rất tò mò.

“Hình như là nữ tử nhà bình thường, tên là gì thiếp thân không rõ lắm, nhưng nghe nói là vì va chạm xe ngựa của Tiền đại nhân, được Tiền đại nhân cứu mà quen biết.

"
Minh An Ninh gật đầu nói: “Chuyện này thiếp thân có biết, tam nãi nãi tương lai xuất thân nhà bá tánh bình thường, cha mẹ chết sớm, vẫn luôn kiếm ăn trong tay thẩm thẩm, nghe nói vì trong nhà quá túng quẫn, thẩm thẩm muốn bức cháu gái bán thân, lúc nàng chạy trốn va chạm xe ngựa của Tiền đại nhân, cho nên được hắn cứu.

Sau đó Tiền đại nhân làm nha dịch thẩm vấn thẩm thẩm của nàng kia, trong nhà nơi nào là túng quẫn, rõ ràng rất giàu có, trong nhà còn có mấy chục mẫu ruộng tốt, ở kinh thành cũng có một tiệm tạp hóa, thực rõ ràng chính là muốn đuổi cháu gái duy nhất ra khỏi nhà, nghe nói trong tay cha mẹ đã chết của nàng kia có ba cửa hàng, chỉ vì họ chết sớm, đều thành sản nghiệp của nhị phòng, này rõ ràng chính là khi dễ bé gái mồ côi, bá chiếm gia sản người ta.

Trải qua Tiền đại nhân điều tra, thúc thúc thẩm thẩm của nàng toàn bộ bị giam năm năm, ra tù trong nhà còn có thể dư lại gì? Xứng đáng.

"
Đường Mẫn nghe xong, nhấp môi cười nói: “Thì ra còn có chuyện này, chỉ là không biết Tiền phu nhân đồng ý không?"
“Ban đầu hình như phản đối, nhưng Tiền đại nhân nói nếu không cho cưới, về sau sẽ không cưới ai hết, Tiền phu nhân mới sợ tới mức chấp nhận.

"
“Năm nay Tiền đại nhân sắp ba mươi, Tiền phu nhân cũng gấp như lửa đốt, có thể không đồng ý sao.

"
Minh An Ninh tiếp tục nói: “Cô nương kia cũng có cốt khí, bộ dạng chỉ thanh tú, lại từ nhỏ tính toán rất giỏi, sạch sẽ nhanh nhẹn, nếu gả cho Tiền đại nhân mấy năm trước thần đều thế nàng ủy khuất.

"
“Muội từng gặp cô nương kia sao?" Lưu Phương Hoa hỏi.

Minh An Ninh gật đầu: “Từng gặp, khoảng thời gian trước muội đi tú trang, Quan thị mang theo nàng chọn lựa nguyên liệu may áo cưới.

"
“Trước tiên liền quan hệ tốt với chị em dâu, về sau qua cửa cuộc sống sẽ không khổ sở.

" Ôn Ngọc Kiều gật đầu.

“Quan thị…… nói như thế nào nhỉ, cho người ta cảm giác thật kỳ quái.

" Minh An Ninh nhíu mày nhấp môi, “Theo lý thuyết sinh một con trai hẳn sẽ thực vui mừng, nhưng nhìn nàng có chút nặng nề, không biết có phải quan hệ với Tiền nhị công tử không tốt hay không.

"
“Muội nha, nói không chừng là chuyện khác thì sao? Sao muội biết là quan hệ phu thê người ta không tốt?" Lưu Phương Hoa bất đắc dĩ nói.

“Chỉ là cảm giác.

" Minh An Ninh lẩm bẩm, “Muội chỉ là cảm thấy giữa phu thê bọn họ có vấn đề, giống như… cũng chỉ là phu thê mà thôi, không có gì khác.

"
“Muội nói khác là cái gì?" Dung Thu Thiền cười hỏi.

“Không thể nói rõ được.

"
Đường Mẫn trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Có lẽ chính là tôn trọng nhau như khách.

"
Nàng không thích hình thức ở chung này, phu thê tôn trọng nhau như khách, làm sao gọi là vợ chồng, nhiều nhất chính là thực khách kết nhóm thôi.

.

Tác giả : Tịch Yêu Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại