Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 5 - Chương 211: Lão bao
- Đừng có hòng...
Tên thủ lĩnh chưa dứt lời, thanh bảo kiếm trong tay người thư sinh giống như giao long. Lướt qua cổ họng một người lại đâm vào tim một người khác. Hai tên thuộc hạ không kịp thốt lên một tiếng đã chết rồi.
Thấy gặp phải cao thủ, tên thủ lĩnh vội hạ lệnh thả Lục Lang, cùng nhau tấn công người thanh niên đó, muốn dựa vào ưu thế đông người để xử lý.
Ai ngờ người nam tử đó xuất quỷ nhập thần, xuất kiếm như tia chớp, mỗi chiêu đều là đòn trí mạng, dường như là chết ngay lập tức, trong nháy mắt lực lượng đàn áp Lục Lang đã giảm sụt, vũ điệu múa roi thép quấy rối đối phương khiến người nam tử đó càng dễ dàng giết kẻ địch.
Hai người lần đầu tiên phối hợp, nhưng lại hết sức ăn ý, sau mấy chục lần hiệp lực ngoài hai người bọn họ thì chỉ còn tên thủ lĩnh đứng đó.
Tên thủ lĩnh sợ đến vỡ mật, gã chưa bao giờ gặp người đàn ông nào coi mạng người như cỏ rác như vậy. Hơn nữa người nam tử này khi giết người còn cười được, máu tươi bắn lên áo trắng loang lổ.
Giống như là sát tinh trên trời rơi xuống hạ giới.
Quỳ xuống vũng máu tên thủ lĩnh liên tục xin thủ lĩnh tha mạng:
- Hảo hán, xin tha mạng...
Người nam tử lau sạch vết máu trên mũi kiếm vào người gã, rồi dịu giọng nói:
- Thân thủ kém như ngươi mà cũng đòi học người ta làm cướp, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nói rồi lại nhìn Trần Tháo hỏi:
- Người này có tác dụng gì cho đệ không? Nếu không thì ta giết gã đi, vừa mới đến kinh thành đã gây chuyện phiền phức.
Trần Tháo toát mồ hôi, tuy cậu ta trời không sợ, đất không sợ, nhưng bị người nam tử giết người không chớp mắt này làm cho khiếp sợ đến đứng như trời trồng, không dám nói gì, sợ rằng để bịt đầu mối, ngày cả mình cũng sẽ bị giết.
Người nam tử đó biết cậu sợ hãi, khẽ nhếch khóe miệng nói:
- Yên tâm ta giết mấy người này là vì cái gì chứ? Nếu giết cả ngươi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Ha ha...
Trần Khác không khỏi líu lưỡi, lại bị thuyết phục bởi khí khái của người nam tử anh dũng, tính khí khái này hắn mới thấy ở đại huynh, đó cũng là điều mà hắn muốn học mà không học được, vì thế vẻ mặt rất hâm mộ nói:
- Xin hỏi đại ca quý tính đại danh là gì? Sao huynh lại xuất hiện ở đây?
Không ngờ anh ta lại kín đáo như vậy, người đàn ông thoáng giật mình, buông tiếng cười nhạt nói:
Ta họ Vương. Ta nhìn thấy tên trộm này trên phố, luôn chạy dẫn dụ đệ chạy theo, đoán là đệ sẽ gặp chuyện xui xẻo liền đi theo xem thế nào.
- Xem ra kinh nghiệm giang hồ của đệ rất kém.
Trần Tháo buồn rượi thở dài:
- Dễ dàng bị lừa đến như vậy sao.
- Đệ còn có kinh nghiệm giang hồ ư?
Người thanh niên nói:
- Cả đời này đã ra khỏi Biện Lương thành bao giờ chưa?
- Ha ha...
Trần Tháo ngượng ngùng cười, lảng chuyện khác:
- Vương đại ca, người này còn có tác dụng. Sư huynh của đệ có thể điều tra từ gã xem ai muốn hại đệ.
- Ừ.
Người đàn ông gật đầu, đang định nói lại chau mày hạ giọng nói:
- Có người đến.
Nói rồi bèn đảo đầu kiếm, điểm huyệt tên thủ lĩnh, sau đó liền lui vào sau tấm rèm nói:
- Lát nữa đệ hãy dùng roi sắt tự bảo vệ mình, ta sẽ tìm cơ hội ra giết chúng...
Lục Lang vừa kể xong, Trần Hi Lượng cũng lục soát xong, cười nói:
- Tiểu tử này thật là may mắn, thời buổi này còn gặp được hiệp khách.
Trần Khác chỉ quan tâm tới chân tướng, tuy rằng người thanh niên đó đi rồi, cũng không nên lo lắng cho anh ta nữa, vẫn là lo cho chính mình thì hơn.
Cầm vật mà Tống Đoan Bình tìm thấy, mặt Trần Khác biến sắc một hồi lâu, sau đó hắn làm cho tên thủ lĩnh tỉnh lại.
- Triệu Khánh, ngươi là người của Triệu Tông Hán?
Nhân lúc gã chưa tỉnh Trần Khác húc đầu hỏi.
Người đó vội gật đầu, đầu óc mơ hồ nói:
- Sao các ngươi biết?
- Trên người của ngươi có hóa đơn giặt quần áo, bên trên có để lại địa chỉ tòa nhà.
Tống Đoan Bình lạnh lùng cười nói:
- Ngươi làm gì ở phủ của anh ta?
Thấy mọi người biết cả tên của mình, Triệu Khánh cũng không cần phải giữ mồm giữ miệng nữa:
- Hộ viện…
- Tại sao lại nảy sinh ý định làm kẻ cướp?
- Ta vốn dĩ là người của Cái Bang, là người hầu ở phủ Vương gia, nhưng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Triệu Khánh cười lạnh lùng nói:
- Nguyên nhân của việc bắt cóc tống tiền, trong lòng ngươi biết rõ - là chúng ta muốn đòi lại tiền của chúng ta.
- Bây giờ ngươi che chở cho Triệu Tông Hán.
Trần Khác cười lạnh lùng nói:
- Nếu đã như vậy ta cũng không hỏi ngươi nữa, những lời nói của ngươi để dành nói với lão Bao đi.
- Lão Bao.
Triệu Khánh ngỡ ngàng.
- Bao Chửng.
Trần Khác thốt lên hai tiếng.
- ...
Triệu Khánh im lặng.
Một lúc sau, quan sai của phủ Khai Phong mới lững thững đến, điều không ai ngờ tới là, đường đường là phủ doãn phủ Khai Phong, Long đồ các học sĩ Bao Chửng không ngại gian khổ, đích thân tới hiện trường.
- Lão Long đồ sao lại đích thân đến vậy?
Trần Khác vội tiến lên nghênh đón nói.
- Nhiều lần đảm nhiệm phủ doãn phủ Khai Phong đều đau đầu nhức óc vì Vô Ưu Động, nhưng Vô Ưu Động bộ dạng ra sao, ai cũng không biết.
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Lão đại không thể học theo bọn họ được, cần phải đích thân tới hiện trường xem xét.
Nói xong, ông ra lệnh cho bổ đầu khám nghiệm tử thi và thăm dò hiện trường, đích thân hỏi thăm chân tướng sự việc.
Khi đã tương đối hiểu về sự tình câu chuyện, Bao Chửng vuốt râu trầm tư suy nghĩ, lúc đó tên bổ đầu quay lại bẩm báo:
- Phủ Doãn, trên mặt đất không xa lắm, chính là nhà của Triệu Tông Hán.
- Quả nhiên!
Lão Bao vỗ tay cười nói:
- Lão phu đã không đoán nhầm.
Nói rồi nhìn Triệu Khánh một cái rồi lại nói:
- Lão phu không cần ngươi nói gì, ngươi là hộ viện của căn nhà đó, lão phu có thể danh chính ngôn thuận lục soát nơi đó!
- Lão dám!
Triệu Khánh miệng hùm gan sứa nói:
- Đó là phủ đệ của tiểu Vương gia!
- Phủ Khai Phong có tòa nhà Triệu Tông Hàn đăng ký không?
Bao Chửng hỏi chủ bộ của ông nói.
- Không có
Chủ bộ hạ giọng nói:
- Nhà của Tiểu vương gia ở trong Vương phủ quận Nhữ Nam.
- Đó chính là điều mà bản phủ đang nghi ngờ, vậy trong nhà đó cũng có kẻ xấu.
Bao Chửng lấy trong tay áo ra một tờ giấy, run rẩy nói:
- Lão phu đã mang theo cả lệnh lục soát rồi.
Nói xong liền quay sang nói với tên bổ đầu:
- Ngươi dẫn người tới phủ đệ bao vây từ từ lục soát, không cho bất kỳ ai ra ngoài, tuyệt đối không được bỏ qua điều gì!
- Vâng!
Tên bổ đầu được Bao Chửng dạy dỗ từ lâu rất biết nghe lời, lập tức xoay người đi bố trí.
- Lão phu đoán có người uy hiếp ngươi, nếu như ngươi hé răng nửa lời sẽ giết chết toàn bộ người nhà ngươi.
Lúc đó Bao Chửng mới liếc mắt nhìn Triệu Khánh sắc mặt vàng vọt như màu đất:
- Nhưng đoán là ngươi không biết, theo “Pháp luật đại tống", tụ tập đám đông, thông đồng mưu phản, chu di tam tộc. Bố mẹ ngươi, vợ ngươi, anh chị em ngươi, ông bà nội ngoại của ngươi, nếu còn sống đều phải chôn cùng người. Ngươi tự cân nhắc bên nào nặng bên nào nhẹ đi.
Điều này còn cần phải nói sao... kỳ thực Triệu Khánh cũng chỉ vì vợ mình ở phủ người ta nên không dám xằng bậy mà thôi.
- Lão phu chỉ cho ngươi một cơ hội, hãy nghe cho kỹ.
Bao Chửng trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đem tất cả những gì mình biết bẩm báo, lão phu sẽ cho ngươi một con đường sống, và giúp giải cứu người thân của ngươi, giúp ngươi sum họp với gia đình, Đại Tống đủ lớn để ngươi có thể cao chạy xa bay, làm lại từ đầu, lão phu có thể trợ giúp ngươi những thứ cần thiết.
- Dự định làm thế nào, cho ta một đáp án đi.
Bao Chửng cơ bản không cho Triệu Khánh cơ hội suy nghĩ, ngay lập tức đứng dậy nói:
- Lão phu không có thời gian đợi ngươi, nếu không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau trên công đường.
Nói xong bèn quay người đi ra ngoài.
- Bao đại nhân...
Triệu Khánh bị ông gây hoang mang đến mất phương hướng, suy xụp nói:
- Tôi nói hết...
Ngõ Liễu Yên ở đầu phố phía đông Diên Chân Quan, là một tòa dinh thự xa hoa. Quanh đây không có quầy hàng vặt bày rải rác như các nơi khác, thậm chí đến cả một cái gánh xe đẩy đi ngang qua cũng không có. Đi từ đầu đến cuối đều không thấy bóng bất cứ thương nhân nào. Thật ra ban đầu nơi này cũng không dị thường như vậy, nhưng bắt đầu từ hai năm trước, một đám nhìn như hung thần mặt thẹo mình đầy xăm chuyển đến, đi ra đi vào chẳng quản ngày đêm, mà lính tuần phố cũng chẳng quan tâm. Các nhà buôn xung quanh bị quấy rầy không chịu được, kẻ thì đóng cửa, người thì chuyển đi. Một cõi yên bình an vui bỗng chốc biến thành quỷ vực nơi nhân gian.
Hoàng hôn dần buông xuống, một người đàn ông tóc bím dựng, ngực rậm lông ngồi ở đầu ngõ, một bên uống rượu đánh bạc, mặt khác nhìn ngó xung quanh.
Đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất rung lên, nghe từ xa có tiếng chân của một nhóm người đang chạy rầm rập tới.
Vài tên côn đồ dõi ánh mắt về phía chỗ quẹo vào ngõ, bỗng thấy quan binh phủ Khai Phong ào ào xuất hiện.
Mỗi người đều đội mũ Phạm Dương tua đỏ, hông đeo đao, tay cầm trường thương chói lóa. Quả thật dễ làm chấn động lòng người.
Mấy người ở đó đều vứt xuống quân bài đang chơi, đứng bật cả lên. Người thì nhanh chóng vào thông báo, người thì định đứng ra ngăn đám quan binh lại.
Kẻ đứng đầu đội quan binh dường như là bộ khoái chỉ huy, giơ chiếc gậy sắt lên đâm xuống đất, dùng xích sắt khóa lại.
- Phủ Doãn đại nhân có lệnh phong tỏa ngõ Liễu Yên, không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!
Tên thủ lĩnh chưa dứt lời, thanh bảo kiếm trong tay người thư sinh giống như giao long. Lướt qua cổ họng một người lại đâm vào tim một người khác. Hai tên thuộc hạ không kịp thốt lên một tiếng đã chết rồi.
Thấy gặp phải cao thủ, tên thủ lĩnh vội hạ lệnh thả Lục Lang, cùng nhau tấn công người thanh niên đó, muốn dựa vào ưu thế đông người để xử lý.
Ai ngờ người nam tử đó xuất quỷ nhập thần, xuất kiếm như tia chớp, mỗi chiêu đều là đòn trí mạng, dường như là chết ngay lập tức, trong nháy mắt lực lượng đàn áp Lục Lang đã giảm sụt, vũ điệu múa roi thép quấy rối đối phương khiến người nam tử đó càng dễ dàng giết kẻ địch.
Hai người lần đầu tiên phối hợp, nhưng lại hết sức ăn ý, sau mấy chục lần hiệp lực ngoài hai người bọn họ thì chỉ còn tên thủ lĩnh đứng đó.
Tên thủ lĩnh sợ đến vỡ mật, gã chưa bao giờ gặp người đàn ông nào coi mạng người như cỏ rác như vậy. Hơn nữa người nam tử này khi giết người còn cười được, máu tươi bắn lên áo trắng loang lổ.
Giống như là sát tinh trên trời rơi xuống hạ giới.
Quỳ xuống vũng máu tên thủ lĩnh liên tục xin thủ lĩnh tha mạng:
- Hảo hán, xin tha mạng...
Người nam tử lau sạch vết máu trên mũi kiếm vào người gã, rồi dịu giọng nói:
- Thân thủ kém như ngươi mà cũng đòi học người ta làm cướp, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nói rồi lại nhìn Trần Tháo hỏi:
- Người này có tác dụng gì cho đệ không? Nếu không thì ta giết gã đi, vừa mới đến kinh thành đã gây chuyện phiền phức.
Trần Tháo toát mồ hôi, tuy cậu ta trời không sợ, đất không sợ, nhưng bị người nam tử giết người không chớp mắt này làm cho khiếp sợ đến đứng như trời trồng, không dám nói gì, sợ rằng để bịt đầu mối, ngày cả mình cũng sẽ bị giết.
Người nam tử đó biết cậu sợ hãi, khẽ nhếch khóe miệng nói:
- Yên tâm ta giết mấy người này là vì cái gì chứ? Nếu giết cả ngươi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Ha ha...
Trần Khác không khỏi líu lưỡi, lại bị thuyết phục bởi khí khái của người nam tử anh dũng, tính khí khái này hắn mới thấy ở đại huynh, đó cũng là điều mà hắn muốn học mà không học được, vì thế vẻ mặt rất hâm mộ nói:
- Xin hỏi đại ca quý tính đại danh là gì? Sao huynh lại xuất hiện ở đây?
Không ngờ anh ta lại kín đáo như vậy, người đàn ông thoáng giật mình, buông tiếng cười nhạt nói:
Ta họ Vương. Ta nhìn thấy tên trộm này trên phố, luôn chạy dẫn dụ đệ chạy theo, đoán là đệ sẽ gặp chuyện xui xẻo liền đi theo xem thế nào.
- Xem ra kinh nghiệm giang hồ của đệ rất kém.
Trần Tháo buồn rượi thở dài:
- Dễ dàng bị lừa đến như vậy sao.
- Đệ còn có kinh nghiệm giang hồ ư?
Người thanh niên nói:
- Cả đời này đã ra khỏi Biện Lương thành bao giờ chưa?
- Ha ha...
Trần Tháo ngượng ngùng cười, lảng chuyện khác:
- Vương đại ca, người này còn có tác dụng. Sư huynh của đệ có thể điều tra từ gã xem ai muốn hại đệ.
- Ừ.
Người đàn ông gật đầu, đang định nói lại chau mày hạ giọng nói:
- Có người đến.
Nói rồi bèn đảo đầu kiếm, điểm huyệt tên thủ lĩnh, sau đó liền lui vào sau tấm rèm nói:
- Lát nữa đệ hãy dùng roi sắt tự bảo vệ mình, ta sẽ tìm cơ hội ra giết chúng...
Lục Lang vừa kể xong, Trần Hi Lượng cũng lục soát xong, cười nói:
- Tiểu tử này thật là may mắn, thời buổi này còn gặp được hiệp khách.
Trần Khác chỉ quan tâm tới chân tướng, tuy rằng người thanh niên đó đi rồi, cũng không nên lo lắng cho anh ta nữa, vẫn là lo cho chính mình thì hơn.
Cầm vật mà Tống Đoan Bình tìm thấy, mặt Trần Khác biến sắc một hồi lâu, sau đó hắn làm cho tên thủ lĩnh tỉnh lại.
- Triệu Khánh, ngươi là người của Triệu Tông Hán?
Nhân lúc gã chưa tỉnh Trần Khác húc đầu hỏi.
Người đó vội gật đầu, đầu óc mơ hồ nói:
- Sao các ngươi biết?
- Trên người của ngươi có hóa đơn giặt quần áo, bên trên có để lại địa chỉ tòa nhà.
Tống Đoan Bình lạnh lùng cười nói:
- Ngươi làm gì ở phủ của anh ta?
Thấy mọi người biết cả tên của mình, Triệu Khánh cũng không cần phải giữ mồm giữ miệng nữa:
- Hộ viện…
- Tại sao lại nảy sinh ý định làm kẻ cướp?
- Ta vốn dĩ là người của Cái Bang, là người hầu ở phủ Vương gia, nhưng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Triệu Khánh cười lạnh lùng nói:
- Nguyên nhân của việc bắt cóc tống tiền, trong lòng ngươi biết rõ - là chúng ta muốn đòi lại tiền của chúng ta.
- Bây giờ ngươi che chở cho Triệu Tông Hán.
Trần Khác cười lạnh lùng nói:
- Nếu đã như vậy ta cũng không hỏi ngươi nữa, những lời nói của ngươi để dành nói với lão Bao đi.
- Lão Bao.
Triệu Khánh ngỡ ngàng.
- Bao Chửng.
Trần Khác thốt lên hai tiếng.
- ...
Triệu Khánh im lặng.
Một lúc sau, quan sai của phủ Khai Phong mới lững thững đến, điều không ai ngờ tới là, đường đường là phủ doãn phủ Khai Phong, Long đồ các học sĩ Bao Chửng không ngại gian khổ, đích thân tới hiện trường.
- Lão Long đồ sao lại đích thân đến vậy?
Trần Khác vội tiến lên nghênh đón nói.
- Nhiều lần đảm nhiệm phủ doãn phủ Khai Phong đều đau đầu nhức óc vì Vô Ưu Động, nhưng Vô Ưu Động bộ dạng ra sao, ai cũng không biết.
Bao Chửng lắc đầu nói:
- Lão đại không thể học theo bọn họ được, cần phải đích thân tới hiện trường xem xét.
Nói xong, ông ra lệnh cho bổ đầu khám nghiệm tử thi và thăm dò hiện trường, đích thân hỏi thăm chân tướng sự việc.
Khi đã tương đối hiểu về sự tình câu chuyện, Bao Chửng vuốt râu trầm tư suy nghĩ, lúc đó tên bổ đầu quay lại bẩm báo:
- Phủ Doãn, trên mặt đất không xa lắm, chính là nhà của Triệu Tông Hán.
- Quả nhiên!
Lão Bao vỗ tay cười nói:
- Lão phu đã không đoán nhầm.
Nói rồi nhìn Triệu Khánh một cái rồi lại nói:
- Lão phu không cần ngươi nói gì, ngươi là hộ viện của căn nhà đó, lão phu có thể danh chính ngôn thuận lục soát nơi đó!
- Lão dám!
Triệu Khánh miệng hùm gan sứa nói:
- Đó là phủ đệ của tiểu Vương gia!
- Phủ Khai Phong có tòa nhà Triệu Tông Hàn đăng ký không?
Bao Chửng hỏi chủ bộ của ông nói.
- Không có
Chủ bộ hạ giọng nói:
- Nhà của Tiểu vương gia ở trong Vương phủ quận Nhữ Nam.
- Đó chính là điều mà bản phủ đang nghi ngờ, vậy trong nhà đó cũng có kẻ xấu.
Bao Chửng lấy trong tay áo ra một tờ giấy, run rẩy nói:
- Lão phu đã mang theo cả lệnh lục soát rồi.
Nói xong liền quay sang nói với tên bổ đầu:
- Ngươi dẫn người tới phủ đệ bao vây từ từ lục soát, không cho bất kỳ ai ra ngoài, tuyệt đối không được bỏ qua điều gì!
- Vâng!
Tên bổ đầu được Bao Chửng dạy dỗ từ lâu rất biết nghe lời, lập tức xoay người đi bố trí.
- Lão phu đoán có người uy hiếp ngươi, nếu như ngươi hé răng nửa lời sẽ giết chết toàn bộ người nhà ngươi.
Lúc đó Bao Chửng mới liếc mắt nhìn Triệu Khánh sắc mặt vàng vọt như màu đất:
- Nhưng đoán là ngươi không biết, theo “Pháp luật đại tống", tụ tập đám đông, thông đồng mưu phản, chu di tam tộc. Bố mẹ ngươi, vợ ngươi, anh chị em ngươi, ông bà nội ngoại của ngươi, nếu còn sống đều phải chôn cùng người. Ngươi tự cân nhắc bên nào nặng bên nào nhẹ đi.
Điều này còn cần phải nói sao... kỳ thực Triệu Khánh cũng chỉ vì vợ mình ở phủ người ta nên không dám xằng bậy mà thôi.
- Lão phu chỉ cho ngươi một cơ hội, hãy nghe cho kỹ.
Bao Chửng trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đem tất cả những gì mình biết bẩm báo, lão phu sẽ cho ngươi một con đường sống, và giúp giải cứu người thân của ngươi, giúp ngươi sum họp với gia đình, Đại Tống đủ lớn để ngươi có thể cao chạy xa bay, làm lại từ đầu, lão phu có thể trợ giúp ngươi những thứ cần thiết.
- Dự định làm thế nào, cho ta một đáp án đi.
Bao Chửng cơ bản không cho Triệu Khánh cơ hội suy nghĩ, ngay lập tức đứng dậy nói:
- Lão phu không có thời gian đợi ngươi, nếu không đồng ý, chúng ta sẽ gặp nhau trên công đường.
Nói xong bèn quay người đi ra ngoài.
- Bao đại nhân...
Triệu Khánh bị ông gây hoang mang đến mất phương hướng, suy xụp nói:
- Tôi nói hết...
Ngõ Liễu Yên ở đầu phố phía đông Diên Chân Quan, là một tòa dinh thự xa hoa. Quanh đây không có quầy hàng vặt bày rải rác như các nơi khác, thậm chí đến cả một cái gánh xe đẩy đi ngang qua cũng không có. Đi từ đầu đến cuối đều không thấy bóng bất cứ thương nhân nào. Thật ra ban đầu nơi này cũng không dị thường như vậy, nhưng bắt đầu từ hai năm trước, một đám nhìn như hung thần mặt thẹo mình đầy xăm chuyển đến, đi ra đi vào chẳng quản ngày đêm, mà lính tuần phố cũng chẳng quan tâm. Các nhà buôn xung quanh bị quấy rầy không chịu được, kẻ thì đóng cửa, người thì chuyển đi. Một cõi yên bình an vui bỗng chốc biến thành quỷ vực nơi nhân gian.
Hoàng hôn dần buông xuống, một người đàn ông tóc bím dựng, ngực rậm lông ngồi ở đầu ngõ, một bên uống rượu đánh bạc, mặt khác nhìn ngó xung quanh.
Đột nhiên mọi người cảm thấy mặt đất rung lên, nghe từ xa có tiếng chân của một nhóm người đang chạy rầm rập tới.
Vài tên côn đồ dõi ánh mắt về phía chỗ quẹo vào ngõ, bỗng thấy quan binh phủ Khai Phong ào ào xuất hiện.
Mỗi người đều đội mũ Phạm Dương tua đỏ, hông đeo đao, tay cầm trường thương chói lóa. Quả thật dễ làm chấn động lòng người.
Mấy người ở đó đều vứt xuống quân bài đang chơi, đứng bật cả lên. Người thì nhanh chóng vào thông báo, người thì định đứng ra ngăn đám quan binh lại.
Kẻ đứng đầu đội quan binh dường như là bộ khoái chỉ huy, giơ chiếc gậy sắt lên đâm xuống đất, dùng xích sắt khóa lại.
- Phủ Doãn đại nhân có lệnh phong tỏa ngõ Liễu Yên, không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!
Tác giả :
Tam Giới Đại Sư