Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 4 - Chương 111: Mẹ kế
Qua trận chiến Côn Luân quan ai cũng đều biết rằng, khi ngựa phi nước đại có thể làm họ tan xương nát thịt.
Người đi trên đường vội vàng bỏ rơi cái sọt trên tay, vứt bỏ hành gánh trên vai, tránh về phía hai bên đường. Không biết cha mẹ vô tâm nào lại để con mình ra giữa đường.
Đứa bé trai đó không quá hai ba tuổi, tay cầm khư khư chiếc bánh gạo ăn ngon lành, vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Mà con tuấn mã kia cách cậu bé chưa đầy ba trượng.
Không chút do dự, ba người không ai bảo ai đồng loạt tiến lên cứu chú bé, cuối cùng Trần Khác vẫn là người gần nhất, nhảy vọt một cái bế đứa bé lên, rồi lộn nhào mấy vòng cố gắng tránh con ngựa điên cuồng kia.
Ai ngờ con ngựa chỉ còn hai bước nữa là tới trước mặt hắn đột nhiên nhảy vọt lên không trung. Thấy một tiếng “hô" vang lên, Trần Khác chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ lướt qua đỉnh đầu của mình.
Khi nhìn lại, con ngựa màu đỏ ấy bốn chân đã chạm đất, nhưng lại có thêm một người con gái khoác một chiếc áo màu xanh rất khỏe khoắn, nàng ta siết chặt sợi dây cương ngựa, cũng không thèm nhìn Trần Khác một cái, rồi phóng vụt đi.
- Khốn kiếp!
Các huynh đệ đều vây quanh hắn, thấy hắn bỗng bật dậy mạnh như rồng hổ nhảy vọt lên, chỉ về hướng người ngựa vừa mất hút, giậm chân chửi ầm lên.
Người trên đường cũng đã hết hoảng sợ, nhao nhao lớn tiếng chỉ trích:
- Chạy trốn nhanh thật, nếu không kịp đi báo quan rồi!
- Nhớ kĩ con ngựa này, lần sau có gặp phải đi báo quan ngay!
- Đúng đấy, không thể để như vậy được!
Trần Khác cả đời ghét nhất những loại người vô trách nhiệm, nhưng người đã chạy mất, chỉ hung hăng chửi mấy câu, rồi quay lại trừng mắt dữ dằn nhìn cha mẹ đứa bé nói:
- Các người trông đứa trẻ như thế nào vậy?
Rồi lại nhìn đứa trẻ, nó sợ đến khóc thét lên, nhưng không bị thương chỗ nào cả, hắn lại quay ra ca một bài giáo huấn cho đôi vợ chồng kia:
- Các người làm bố mẹ kiểu như vậy à?
Đôi vợ chồng kia vừa sợ hãi vừa thấy xấu hổ vô cùng, chỉ biết ôm đứa trẻ, miệng không ngừng nói:
- Đa tạ ân công…
- Tạ ơn cái quái gì! Sau này phải trông chừng con cái cho cẩn thận!
Trần Khác cũng chỉ răn đe họ mà thôi, hắn cũng thầm trách chính mình:
- Cái tật xấu dễ bị kích động này lúc nào cũng không sửa được!
Lúc nãy cứ cho là con ngựa kia không nhảy qua đầu hắn, thì hắn cảm thấy cũng có thể tránh thoát được, nhưng ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất… thì thật là chết mà vẫn không hối cải.
Tâm trạng hơi ổn định một chút, hắn mới phủi bụi trên người, miệng lẩm bẩm chửi thề, nói:
- Hòm sách đều rơi xuống hết rồi…
Người qua đường ngơ ngác nhìn nhau, vị nghĩa sĩ này rõ ràng là ăn mặc thư sinh, tại sao lại nói những câu như thế… thật là thô lỗ.
- Không hề gì, cửa hiệu của ta sẽ cho nghĩa sĩ hòm sách tốt nhất!
Nhưng không sao cả, người Đông Kinh đều đánh giá cao những người hiệp nghĩa, ông chủ của một cửa hàng bán rương hòm bên đường lập tức vỗ ngực nói:
- Hòm đây, hòm đây, hòm to thoải mái chứa đồ, có đầy đủ các công năng, hình dáng đẹp, dùng bền mà chắc chắn…
Không chỉ là ông chủ bán rương hòm. Ngay cả ông chủ bán quần áo bên đường nhìn thấy quần áo trên người hắn rách tươm, cũng nhanh nhẹn chào đón, muốn tặng hắn áo bào tốt nhất, còn có cả ông chủ hàng giày, hàng mũ, ông chủ bán đai lưng, thậm chí ông chủ bán nước hoa cũng tranh nhau tặng cho hắn.
Họ làm cho Trần Khác không hiểu ra sao cả nói:
- Các ngươi tặng cho ta mấy đồ vật này làm gì?
- Không phải tặng cho nghĩa sĩ, mà là việc làm vì chính nghĩa ngày càng ít.
Một lão trông giống thương gia cười híp cả mắt nói:
- Thư sinh cứ việc đi đi, khi nào quay lại đây, tôi xin mời các cậu uống rượu.
Người Biện Kinh trên đường đều xem đó là lẽ đương nhiên.
Trần Khác vẫn mơ hồ không hiểu, cả người từ trên xuống dưới được thay đổi hoàn toàn, trên đầu thì cài hoa, trên người sực nức mùi hương, khiến cho cả người hắn không thấy tự nhiên lắm. Sau đó hắn còn được người thương nhân đó cùng mấy vị trưởng giả lôi đi uống rượu.
Sau khi hắn đi không lâu, trên đường lại trở lại như lúc ban đầu, lại trở lên náo nhiệt ồn ã. Khoảng qua một tuần trà lại thấy con ngựa màu tím mận ngang ngược từ đâu quay lại.
Những người vừa lúc này mới trải qua cảnh này, lập tức trở lên hồi hộp căng thẳng, nhưng may mà lần này con ngựa đó đi chứ không chạy.
Chỉ thấy con ngựa ngoan ngoãn nghe theo một thiếu nữ áo xanh dáng người cao gầy, còn có mấy thị nữ ủ rũ theo sau nàng, chắc họ đều là gia đinh nha hoàn trong nhà, còn có gia đinh dắt theo mấy con ngựa nhỏ nữa.
Nhìn thấy điệu bộ này, cũng biết ngay họ là gia đình quyền quý… Không nói tới những người hầu nữ này, chỉ riêng con ngựa màu mận chín này nếu ở đời sau thì trị giá cũng phải là chiếc xe của hãng Ferrari số lượng có hạn. Thêm vào đó những người hầu thân thể tráng kiện kia khiến phận tiểu dân có giận mà không dám nói.
Đương nhiên, mọi người có thể nhìn đám người đó bằng những ánh mắt khinh bỉ, xem thường.
Đi đến nơi vừa mới xảy ra chuyện không hay lúc trước, người thiếu nữ kia dừng bước, mang dây thừng ra đưa cho tôi tớ, có chút khí chất của nam tử hán, chắp hai tay hành lễ trước mọi người nói:
- Vừa nãy ngựa lồng, làm cho các vị ở đây sợ hãi!
Giọng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe tựa như tiếng châu ngọc rơi.
- …
Mọi người đều im lặng nghe.
Khi thấy mọi người ở đây không ai lên tiếng, nàng ta lại chắp hai tay lại nói:
- Xin hỏi vừa này có ai bị thương không, đứa trẻ đó đi đâu rồi? Chàng trai cứu đứa trẻ hiện giờ đang ở đâu vậy?
Lúc này mới có người đáp lại:
- Ngươi may mắn đấy, không có ai bị thương cả, đứa trẻ lúc nãy bố mẹ nó đã đưa nó đi rồi; còn vị công tử hiệp nghĩa kia được viên ngoại mời đi uống rượu rồi, Biện Kinh này nhiều quán rượu như thế, ai biết họ uống ở đâu.
- Xin các vị làm ơn giúp ta tìm hai người bọn họ.
Người thiếu nữ kia nói rất nhỏ nhẹ:
- Tất có hậu tạ!
Lúc này, một thiếu nữ sau nàng ta nói nhỏ:
- Đại tỉ, mọi người đều không sao, chúng ta quay về nhà thôi.
Liền bị nàng ta nhìn chằm chằm khinh thường, tự nhiên cảm thấy khó chịu liền đi ra chỗ khác.
- Đúng vậy, đúng vậy, đại tỉ, chúng ta về thôi.
Các thiếu nữ còn lại cũng năn nỉ nói,
Ai ngờ cô nương áo xanh đó quay lại trừng trừng mắt nhìn bọn họ. Nàng vốn cao hơn những cô nương kia gần một cái đầu, nàng ta có đôi mắt phượng, một cái trợn mắt của nàng mặc dù chẳng sao cả nhưng cũng đủ dọa mấy thiếu nữ kia sợ rụt cổ vào, mà cũng không dám hé răng nữa.
Lúc này, người quản lí khu phố này cũng đã tới, mời bọn họ đến trạm tuần tra lấy lời khai… Chuyện ngựa chạy trên đường đã báo lên phía trên, đang lo tìm không thấy người gây ra họa đâu, bọn họ lại tự chui đầu vào lưới.
- Các ngươi cứ về trước đi.
Cô nương mặc áo xanh liếc nhìn một lượt những cô gái nào phản đối, bình thản nói:
- Một mình ta đi là được rồi.
….
Ở trong quán rượu, mấy người bọn Trần Khác sau khi cơm no rượu say, lại có người thanh niên chủ động xin làm người dẫn đường, dẫn họ ra cửa thành Chu Tước phía đông, về phía nam qua cầu Long Tân, đi qua Thái Học, lại có con phố nhỏ. Đi về phía nam khoảng năm dặm có khu dân cư sinh sống. Ở đó ngõ hẻm ngang dọc, chi chít như mắc cửi, nếu không có chàng thanh niên bản địa này dẫn đi, thì chỉ sợ không tìm được lối đi ngóc ngách sâu hun hút trong hang cùng ngõ hẻm này rồi.
- Đến rồi, chính là đây.
Chàng trai trẻ đó dẫn bọn họ vào tận trong cổng thứ hai, rồi nói:
- Gọi cửa xem có đúng không, không đúng chúng ta đi tìm tiếp.
Sau khi gọi cửa, một thị nữ xinh đẹp ra mở cửa, nhìn qua những vị khách không mời mà đến này một lượt, rồi hỏi:
- Các vị tìm ai?
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Trần Ti Gián không?
- Phải, các vị là…?
- Chúng tôi là người nhà của ông ấy…
Nhóm người Trần Khác sống thoải mái giống như băng đảng thổ phỉ, hiển nhiên sẽ không tỏ vẻ bí ẩn:
- Cô là ai vậy?
- Tôi… các vị chờ đó.
Thị nữ luống cuống bối rối, quay ngoắt người chạy vào bên trong nói với một người phụ nữ đang ngồi trong sảnh đường:
- Phu nhân, bên ngoài có mấy vị công tử nói là người nhà của quan nhân, có cho họ vào không, hay là đợi quan nhân về rồi tính sau?
- Ngươi không cho thì họ cũng vào rồi.
Người phụ nữ được gọi là phu nhân là một người có hàm răng trắng sáng, là một thiếu phụ xinh đẹp mặt hoa da phấn, bà búi tóc kiểu Dương Quý Phi, trên búi tóc có cài chiếc trâm kim phượng, bà mặc chiếc váy thêu kim tuyến, trên thân váy là những bông hoa sen đang nở rộ xen lẫn với lá sen. Do sợ lạnh lại khoác thêm một chiếc áo choàng lụa viền ngoài màu đỏ, quả thật màu thêu vô cùng rực rỡ lộng lẫy, quý phái mà không khoa trương.
Thị nữ quay ra suýt chút nữa đụng phải ngực Ngũ Lang, làm cho nàng ta sợ phải lui lại phía sau, mắt trợn ngược nhìn các vị khách không mời mà đến này.
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười nói:
- Nói vậy các vị là Tam Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang, và Lục Lang sao?
- Phải.
Trần Khác nói:
- Vẫn chưa thỉnh giáo?
- Ta thân họ Tào, chính là… bạn tri kỉ của cha các cậu, các cậu cứ gọi ta là dì Tào.
Người phụ nữ trang điểm nhẹ, cười nói rất khéo léo:
- Mau ngồi xuống đi, về tới nhà rồi còn không mau bỏ hòm sách xuống?
Không cần phải bảo, mấy thị nữ đứng hầu trong phòng bèn đỡ mấy cái hòm sách của huynh đệ Trần Khác.
- Còn chưa ăn cơm phải không?
Người phụ nữ đó lại ra lệnh cho mấy thị nữ:
- Nhanh đi bày rượu thịt.
- Không cần phải phiền phức như thế, chúng ta ăn rồi mới về.
Mấy người Trần Khác đều câm như hến, lại không tiện mở miệng, buộc lòng ngồi xuống trước rồi nói sau.
- Chúng ta còn đoán chừng tháng sau các cậu mới về… Ta vừa cho người đi dọn dẹp lại các phòng của các cậu rồi, không ngờ các cậu lại đến.
Thực ra người phụ nữ kia cũng có chút lúng túng, bà ta không ngờ lại gặp phải mấy cậu này, cũng không biết tính sao cho phải.
Hai bên đều ngượng ngùng như vậy, vừa dùng trà vừa nói chuyện, câu được câu không, chỉ để giết thời gian, đợi Trần Hi Lượng trở về, chuyện của ai tự người đó giải quyết.
Thời gian một tuần trà trôi qua, Trần Hi Lượng nhận được tin cưỡi lừa về tới nhà, nhe răng cười nói với những đứa con của mình:
- Về rồi hả!
Giới thiệu với các con, đây là… Ừm, là bạn tốt của cha, các con gọi dì Tào đi.
- Này…
Đây chẳng khác gì không nói…
- Vân Hi, nàng về trước đi.
Trần Hi Lượng lại nói với vợ mình:
- Đợi ta thu xếp ổn thỏa với huynh đệ chúng nó, sẽ mời nàng qua.
- Ở đây toàn nam nhân trượng phu, không thể không có ai chăm sóc được, thiếp cho Lan Bội và Lan Huệ ở lại đây.
Người phụ nữ tên Tào Vân Hi, mặt đỏ ửng lên nói:
- Thiếp xin đi trước, có việc gì thì cứ việc nói cho thiếp một tiếng.
- Ừ.
Trần Hi Lượng gật đầu. Đám thanh niên trong phòng đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài:
- Dì cứ thường xuyên đến chơi ạ…
- Xin dừng bước, dừng bước…
Xem ra khí tiết của người phụ nữ này cũng không tồi, những nam nhân cao sáu bảy thước này đành chịu, ai nấy cũng mang vẻ mặt cười quái dị, nếu là người khác thì cũng không đối phó được.
…..
Chờ cho Tào Vân đi, Trần Khác cùng mọi người cười trêu Trần Hi Lượng, Tống Đoan Bình cười nói:
- Trần bá bá, đây chính là mẹ kế mà bác tìm cho bọn họ sao?
- Đừng nói bừa.
Trần Hi Lượng liếc mắt nhìn y, khuôn mặt già của lão đỏ ửng lên:
- Cứ cho là vậy đi, vốn là để cho các con gặp rồi mới thành thân, nhưng… Tóm lại chỉ có thể tạm thời như thế.
- Oa …
Bọn Trần Khác ngay lập tức trở lên khí thế, không quản đường xa mệt nhọc, tưng bừng thích thú hỏi:
- Thân phận ra sao, xem ra cũng rất quý phái.
- Đúng là quý phái…
Trần Hi Lượng gượng cười, thực lòng mà nói, em gái vợ của vua sao không quý phái cho được…
Người đi trên đường vội vàng bỏ rơi cái sọt trên tay, vứt bỏ hành gánh trên vai, tránh về phía hai bên đường. Không biết cha mẹ vô tâm nào lại để con mình ra giữa đường.
Đứa bé trai đó không quá hai ba tuổi, tay cầm khư khư chiếc bánh gạo ăn ngon lành, vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Mà con tuấn mã kia cách cậu bé chưa đầy ba trượng.
Không chút do dự, ba người không ai bảo ai đồng loạt tiến lên cứu chú bé, cuối cùng Trần Khác vẫn là người gần nhất, nhảy vọt một cái bế đứa bé lên, rồi lộn nhào mấy vòng cố gắng tránh con ngựa điên cuồng kia.
Ai ngờ con ngựa chỉ còn hai bước nữa là tới trước mặt hắn đột nhiên nhảy vọt lên không trung. Thấy một tiếng “hô" vang lên, Trần Khác chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ lướt qua đỉnh đầu của mình.
Khi nhìn lại, con ngựa màu đỏ ấy bốn chân đã chạm đất, nhưng lại có thêm một người con gái khoác một chiếc áo màu xanh rất khỏe khoắn, nàng ta siết chặt sợi dây cương ngựa, cũng không thèm nhìn Trần Khác một cái, rồi phóng vụt đi.
- Khốn kiếp!
Các huynh đệ đều vây quanh hắn, thấy hắn bỗng bật dậy mạnh như rồng hổ nhảy vọt lên, chỉ về hướng người ngựa vừa mất hút, giậm chân chửi ầm lên.
Người trên đường cũng đã hết hoảng sợ, nhao nhao lớn tiếng chỉ trích:
- Chạy trốn nhanh thật, nếu không kịp đi báo quan rồi!
- Nhớ kĩ con ngựa này, lần sau có gặp phải đi báo quan ngay!
- Đúng đấy, không thể để như vậy được!
Trần Khác cả đời ghét nhất những loại người vô trách nhiệm, nhưng người đã chạy mất, chỉ hung hăng chửi mấy câu, rồi quay lại trừng mắt dữ dằn nhìn cha mẹ đứa bé nói:
- Các người trông đứa trẻ như thế nào vậy?
Rồi lại nhìn đứa trẻ, nó sợ đến khóc thét lên, nhưng không bị thương chỗ nào cả, hắn lại quay ra ca một bài giáo huấn cho đôi vợ chồng kia:
- Các người làm bố mẹ kiểu như vậy à?
Đôi vợ chồng kia vừa sợ hãi vừa thấy xấu hổ vô cùng, chỉ biết ôm đứa trẻ, miệng không ngừng nói:
- Đa tạ ân công…
- Tạ ơn cái quái gì! Sau này phải trông chừng con cái cho cẩn thận!
Trần Khác cũng chỉ răn đe họ mà thôi, hắn cũng thầm trách chính mình:
- Cái tật xấu dễ bị kích động này lúc nào cũng không sửa được!
Lúc nãy cứ cho là con ngựa kia không nhảy qua đầu hắn, thì hắn cảm thấy cũng có thể tránh thoát được, nhưng ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất… thì thật là chết mà vẫn không hối cải.
Tâm trạng hơi ổn định một chút, hắn mới phủi bụi trên người, miệng lẩm bẩm chửi thề, nói:
- Hòm sách đều rơi xuống hết rồi…
Người qua đường ngơ ngác nhìn nhau, vị nghĩa sĩ này rõ ràng là ăn mặc thư sinh, tại sao lại nói những câu như thế… thật là thô lỗ.
- Không hề gì, cửa hiệu của ta sẽ cho nghĩa sĩ hòm sách tốt nhất!
Nhưng không sao cả, người Đông Kinh đều đánh giá cao những người hiệp nghĩa, ông chủ của một cửa hàng bán rương hòm bên đường lập tức vỗ ngực nói:
- Hòm đây, hòm đây, hòm to thoải mái chứa đồ, có đầy đủ các công năng, hình dáng đẹp, dùng bền mà chắc chắn…
Không chỉ là ông chủ bán rương hòm. Ngay cả ông chủ bán quần áo bên đường nhìn thấy quần áo trên người hắn rách tươm, cũng nhanh nhẹn chào đón, muốn tặng hắn áo bào tốt nhất, còn có cả ông chủ hàng giày, hàng mũ, ông chủ bán đai lưng, thậm chí ông chủ bán nước hoa cũng tranh nhau tặng cho hắn.
Họ làm cho Trần Khác không hiểu ra sao cả nói:
- Các ngươi tặng cho ta mấy đồ vật này làm gì?
- Không phải tặng cho nghĩa sĩ, mà là việc làm vì chính nghĩa ngày càng ít.
Một lão trông giống thương gia cười híp cả mắt nói:
- Thư sinh cứ việc đi đi, khi nào quay lại đây, tôi xin mời các cậu uống rượu.
Người Biện Kinh trên đường đều xem đó là lẽ đương nhiên.
Trần Khác vẫn mơ hồ không hiểu, cả người từ trên xuống dưới được thay đổi hoàn toàn, trên đầu thì cài hoa, trên người sực nức mùi hương, khiến cho cả người hắn không thấy tự nhiên lắm. Sau đó hắn còn được người thương nhân đó cùng mấy vị trưởng giả lôi đi uống rượu.
Sau khi hắn đi không lâu, trên đường lại trở lại như lúc ban đầu, lại trở lên náo nhiệt ồn ã. Khoảng qua một tuần trà lại thấy con ngựa màu tím mận ngang ngược từ đâu quay lại.
Những người vừa lúc này mới trải qua cảnh này, lập tức trở lên hồi hộp căng thẳng, nhưng may mà lần này con ngựa đó đi chứ không chạy.
Chỉ thấy con ngựa ngoan ngoãn nghe theo một thiếu nữ áo xanh dáng người cao gầy, còn có mấy thị nữ ủ rũ theo sau nàng, chắc họ đều là gia đinh nha hoàn trong nhà, còn có gia đinh dắt theo mấy con ngựa nhỏ nữa.
Nhìn thấy điệu bộ này, cũng biết ngay họ là gia đình quyền quý… Không nói tới những người hầu nữ này, chỉ riêng con ngựa màu mận chín này nếu ở đời sau thì trị giá cũng phải là chiếc xe của hãng Ferrari số lượng có hạn. Thêm vào đó những người hầu thân thể tráng kiện kia khiến phận tiểu dân có giận mà không dám nói.
Đương nhiên, mọi người có thể nhìn đám người đó bằng những ánh mắt khinh bỉ, xem thường.
Đi đến nơi vừa mới xảy ra chuyện không hay lúc trước, người thiếu nữ kia dừng bước, mang dây thừng ra đưa cho tôi tớ, có chút khí chất của nam tử hán, chắp hai tay hành lễ trước mọi người nói:
- Vừa nãy ngựa lồng, làm cho các vị ở đây sợ hãi!
Giọng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe tựa như tiếng châu ngọc rơi.
- …
Mọi người đều im lặng nghe.
Khi thấy mọi người ở đây không ai lên tiếng, nàng ta lại chắp hai tay lại nói:
- Xin hỏi vừa này có ai bị thương không, đứa trẻ đó đi đâu rồi? Chàng trai cứu đứa trẻ hiện giờ đang ở đâu vậy?
Lúc này mới có người đáp lại:
- Ngươi may mắn đấy, không có ai bị thương cả, đứa trẻ lúc nãy bố mẹ nó đã đưa nó đi rồi; còn vị công tử hiệp nghĩa kia được viên ngoại mời đi uống rượu rồi, Biện Kinh này nhiều quán rượu như thế, ai biết họ uống ở đâu.
- Xin các vị làm ơn giúp ta tìm hai người bọn họ.
Người thiếu nữ kia nói rất nhỏ nhẹ:
- Tất có hậu tạ!
Lúc này, một thiếu nữ sau nàng ta nói nhỏ:
- Đại tỉ, mọi người đều không sao, chúng ta quay về nhà thôi.
Liền bị nàng ta nhìn chằm chằm khinh thường, tự nhiên cảm thấy khó chịu liền đi ra chỗ khác.
- Đúng vậy, đúng vậy, đại tỉ, chúng ta về thôi.
Các thiếu nữ còn lại cũng năn nỉ nói,
Ai ngờ cô nương áo xanh đó quay lại trừng trừng mắt nhìn bọn họ. Nàng vốn cao hơn những cô nương kia gần một cái đầu, nàng ta có đôi mắt phượng, một cái trợn mắt của nàng mặc dù chẳng sao cả nhưng cũng đủ dọa mấy thiếu nữ kia sợ rụt cổ vào, mà cũng không dám hé răng nữa.
Lúc này, người quản lí khu phố này cũng đã tới, mời bọn họ đến trạm tuần tra lấy lời khai… Chuyện ngựa chạy trên đường đã báo lên phía trên, đang lo tìm không thấy người gây ra họa đâu, bọn họ lại tự chui đầu vào lưới.
- Các ngươi cứ về trước đi.
Cô nương mặc áo xanh liếc nhìn một lượt những cô gái nào phản đối, bình thản nói:
- Một mình ta đi là được rồi.
….
Ở trong quán rượu, mấy người bọn Trần Khác sau khi cơm no rượu say, lại có người thanh niên chủ động xin làm người dẫn đường, dẫn họ ra cửa thành Chu Tước phía đông, về phía nam qua cầu Long Tân, đi qua Thái Học, lại có con phố nhỏ. Đi về phía nam khoảng năm dặm có khu dân cư sinh sống. Ở đó ngõ hẻm ngang dọc, chi chít như mắc cửi, nếu không có chàng thanh niên bản địa này dẫn đi, thì chỉ sợ không tìm được lối đi ngóc ngách sâu hun hút trong hang cùng ngõ hẻm này rồi.
- Đến rồi, chính là đây.
Chàng trai trẻ đó dẫn bọn họ vào tận trong cổng thứ hai, rồi nói:
- Gọi cửa xem có đúng không, không đúng chúng ta đi tìm tiếp.
Sau khi gọi cửa, một thị nữ xinh đẹp ra mở cửa, nhìn qua những vị khách không mời mà đến này một lượt, rồi hỏi:
- Các vị tìm ai?
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Trần Ti Gián không?
- Phải, các vị là…?
- Chúng tôi là người nhà của ông ấy…
Nhóm người Trần Khác sống thoải mái giống như băng đảng thổ phỉ, hiển nhiên sẽ không tỏ vẻ bí ẩn:
- Cô là ai vậy?
- Tôi… các vị chờ đó.
Thị nữ luống cuống bối rối, quay ngoắt người chạy vào bên trong nói với một người phụ nữ đang ngồi trong sảnh đường:
- Phu nhân, bên ngoài có mấy vị công tử nói là người nhà của quan nhân, có cho họ vào không, hay là đợi quan nhân về rồi tính sau?
- Ngươi không cho thì họ cũng vào rồi.
Người phụ nữ được gọi là phu nhân là một người có hàm răng trắng sáng, là một thiếu phụ xinh đẹp mặt hoa da phấn, bà búi tóc kiểu Dương Quý Phi, trên búi tóc có cài chiếc trâm kim phượng, bà mặc chiếc váy thêu kim tuyến, trên thân váy là những bông hoa sen đang nở rộ xen lẫn với lá sen. Do sợ lạnh lại khoác thêm một chiếc áo choàng lụa viền ngoài màu đỏ, quả thật màu thêu vô cùng rực rỡ lộng lẫy, quý phái mà không khoa trương.
Thị nữ quay ra suýt chút nữa đụng phải ngực Ngũ Lang, làm cho nàng ta sợ phải lui lại phía sau, mắt trợn ngược nhìn các vị khách không mời mà đến này.
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười nói:
- Nói vậy các vị là Tam Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang, và Lục Lang sao?
- Phải.
Trần Khác nói:
- Vẫn chưa thỉnh giáo?
- Ta thân họ Tào, chính là… bạn tri kỉ của cha các cậu, các cậu cứ gọi ta là dì Tào.
Người phụ nữ trang điểm nhẹ, cười nói rất khéo léo:
- Mau ngồi xuống đi, về tới nhà rồi còn không mau bỏ hòm sách xuống?
Không cần phải bảo, mấy thị nữ đứng hầu trong phòng bèn đỡ mấy cái hòm sách của huynh đệ Trần Khác.
- Còn chưa ăn cơm phải không?
Người phụ nữ đó lại ra lệnh cho mấy thị nữ:
- Nhanh đi bày rượu thịt.
- Không cần phải phiền phức như thế, chúng ta ăn rồi mới về.
Mấy người Trần Khác đều câm như hến, lại không tiện mở miệng, buộc lòng ngồi xuống trước rồi nói sau.
- Chúng ta còn đoán chừng tháng sau các cậu mới về… Ta vừa cho người đi dọn dẹp lại các phòng của các cậu rồi, không ngờ các cậu lại đến.
Thực ra người phụ nữ kia cũng có chút lúng túng, bà ta không ngờ lại gặp phải mấy cậu này, cũng không biết tính sao cho phải.
Hai bên đều ngượng ngùng như vậy, vừa dùng trà vừa nói chuyện, câu được câu không, chỉ để giết thời gian, đợi Trần Hi Lượng trở về, chuyện của ai tự người đó giải quyết.
Thời gian một tuần trà trôi qua, Trần Hi Lượng nhận được tin cưỡi lừa về tới nhà, nhe răng cười nói với những đứa con của mình:
- Về rồi hả!
Giới thiệu với các con, đây là… Ừm, là bạn tốt của cha, các con gọi dì Tào đi.
- Này…
Đây chẳng khác gì không nói…
- Vân Hi, nàng về trước đi.
Trần Hi Lượng lại nói với vợ mình:
- Đợi ta thu xếp ổn thỏa với huynh đệ chúng nó, sẽ mời nàng qua.
- Ở đây toàn nam nhân trượng phu, không thể không có ai chăm sóc được, thiếp cho Lan Bội và Lan Huệ ở lại đây.
Người phụ nữ tên Tào Vân Hi, mặt đỏ ửng lên nói:
- Thiếp xin đi trước, có việc gì thì cứ việc nói cho thiếp một tiếng.
- Ừ.
Trần Hi Lượng gật đầu. Đám thanh niên trong phòng đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài:
- Dì cứ thường xuyên đến chơi ạ…
- Xin dừng bước, dừng bước…
Xem ra khí tiết của người phụ nữ này cũng không tồi, những nam nhân cao sáu bảy thước này đành chịu, ai nấy cũng mang vẻ mặt cười quái dị, nếu là người khác thì cũng không đối phó được.
…..
Chờ cho Tào Vân đi, Trần Khác cùng mọi người cười trêu Trần Hi Lượng, Tống Đoan Bình cười nói:
- Trần bá bá, đây chính là mẹ kế mà bác tìm cho bọn họ sao?
- Đừng nói bừa.
Trần Hi Lượng liếc mắt nhìn y, khuôn mặt già của lão đỏ ửng lên:
- Cứ cho là vậy đi, vốn là để cho các con gặp rồi mới thành thân, nhưng… Tóm lại chỉ có thể tạm thời như thế.
- Oa …
Bọn Trần Khác ngay lập tức trở lên khí thế, không quản đường xa mệt nhọc, tưng bừng thích thú hỏi:
- Thân phận ra sao, xem ra cũng rất quý phái.
- Đúng là quý phái…
Trần Hi Lượng gượng cười, thực lòng mà nói, em gái vợ của vua sao không quý phái cho được…
Tác giả :
Tam Giới Đại Sư