Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 129: Chứng kiến
Translator: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi vừa dứt lời, một tiếng cười trầm thấp vang lên trong đầu Hàn Tu Văn. Là giọng của Nhược Thủy đạo quân! Tiếng cười vang lên rồi biến mất, giống như một bàn tay lạnh lẽo đè vào lòng gã. Tim gã như rơi mất một nhịp, sau đó điên cuồng đập mạnh.
Gã hít ngược vào một hơi lạnh, lông tơ sau đầu dựng đứng cả lên, trong nháy mắt lưng căng ra thẳng tắp.
Tiếng tim đập thùng thùng như nhịp trống. Hàn Tu Văn cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trên trán nổi hẳn lên. Gã gần như cắn nát một cái răng mới khiến bản thân không bị thất lễ.
Gã nhìn Tiêu Liên nhi, ánh mắt tựa như bị y phục Tuyết Tằm trên người nàng đâm phát đau. Gã hít một hơi thật sâu.
Hàn Tu Văn biết, mọi người nói là tin tưởng mình, nhưng ai mà không có lòng tò mò chứ? Làm gì có ai không muốn thấy Nguyên Đạo Tông bị mất mặt? Cảm giác của tu sĩ Nguyên Anh nhạy bén như vậy, gã có bình thản hay không, hô hấp có gì thay đổi hay không đều bị người ta nhìn thấy rõ mồn một.
Nhược Thủy đạo quân chết rồi. Gã sợ hồn phách của ông chạy mất nên ngưng tụ chân khí thành châm để phong ấn khí huyết kinh mạch của ông. Không phải là Nhược Thủy đạo quân. Nhất định là Minh Triệt truyền pháp thuật Ma Môn cho Tiêu Liên Nhi! Nhất định là pháp thuật Ma Môn đang tác oai tác quái! Cũng có thể, tiếng cười giống Nhược Thủy đạo quân này là Tiêu Liên Nhi truyền âm bằng thần thức mà thôi.
Gã phải tin tưởng chính mình.
Giọng Hàn Tu Văn rất vững vàng: "Tiêu Liên Nhi, ngươi không cần phải giả thần giả quỷ. Ha ha, ở Nguyên Đạo Tông có ai không biết năm đó khi Dịch Khinh Trần mười hai tuổi bước vào Trúc Cơ, ta đã tặng nàng một chiếc áo tuyết tằm chứ…"
Gã không nói tiếp nữa, cố ý khiến người ta cảm thấy gã đang che giấu tình cảm lộ ra trong giọng nói. Ngay sau đó gã lấy một chiếc áo Tuyết Tằm từ trong nhẫn chứa đồ ra, thương cảm phủi nhẹ rồi lại thu về. Khuôn mặt ôn tồn lễ độ lập tức biến mất, lộ ra vẻ mặt tức giận.
"Nhược Thủy đạo quân chết trong tay Thanh Phong, Dịch Khinh Trần hai mươi tám năm trước đã qua đời trong lúc ra ngoài du ngoạn. Hai người này, là hai người mà kiếp này Hàn Tu Văn ta kính yêu nhất. Muốn nói ta sát hại bọn họ để giúp Thanh Phong chối tội ư? Ha ha, tùy tiện chọn ra một vị tu sĩ Nguyên Anh ở đây cũng đều có số tuổi gấp mười lần ngươi!"
Ý gã là, những người này qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường, ai cũng có thể nhìn ra ngươi đang nói dối.
Các vị tu sĩ Nguyên Anh càng nhìn càng không thích cô gái đối diện. Mặc chiếc áo hẹn ước của Hàn Tu Văn và Dịch Khinh Trần, đóng giả thành Dịch Khinh Trần, đâm một nhát vào trái tim Hàn Tu Văn, đến Nhược Thủy đạo quân đã chết cũng muốn lợi dụng.
"Không phải chỉ là một nha đầu kỳ Kim Đan thôi sao? Đệ tử Nguyên Đạo Tông nghe lệnh, bắt Tiêu Liên Nhi giam lại, giờ Dậu ngày hôm nay, đồng thời cùng xét xử với Thanh Phong trưởng lão!" Thiên Quyền trưởng lão tính tình nóng vội, lớn giọng quát.
Đệ tử điện Thiên Quyền đang đứng tại điện Bắc Thần ra tay đầu tiên, mấy chục luồng kiếm khí cắt phá trời cao đánh úp về phía Tiêu Liên nhi.
"Thiên Quyền, ngươi đúng là một kẻ không có đầu óc. Ngươi một lòng tu kiếm, kết quả lại tu thành thanh kiếm trong tay người khác! Cho nên ngươi mới không ngộ ra kiếm ý, không luyện được kiếm tâm, không đột phá được tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ!" Tiêu Liên Nhi thản nhiên nói, bước từng bước một vào quảng trường.
Đúng, nàng không có nguyên anh, thoạt nhìn chẳng khác nào một tu sĩ Kim Đan. Trong khoảnh khắc kiếm khí tấn công tới, nàng bắn thần thức Nguyên Anh ra áp chế. Kiếm khí của những đệ tử kỳ Kim Đan, Trúc Cơ vừa mới bay đến mười trượng xung quanh nàng, liền như gặp phải tấm bình phong vô hình, run rẩy không ngừng trên không trung.
Trước mắt các đệ tử ở quảng trường, cô gái áo trắng vóc dáng kiều diễm đó đi mỗi một bước đều như bước qua núi non biển cả. Bước chân nhẹ nhàng là thế nhưng khiến bọn họ cảm thấy nếu nàng đạp xuống một cước là có thể nghiền chết mình.
Khí thế như vậy, tuyệt không phải là tu vi của tu sĩ Kim Đan.
"Đệ tử lui lại!" Hai tròng mắt Thiên Quyền trưởng lão co lại, ông ta vội vàng hô lên.
Luồng chân khí mạnh mẽ của Tiêu Liên Nhi tuôn ra, đánh cho đám kiếm bắn ngược trở lại.
Kiếm khí đi như chớp, đệ tử điện Thiên Quyền không tránh kịp, liền dựng vòng bảo hộ lên, hy vọng có thể ngăn cản một chút.
Vài sợi chân khí màu tím bắn ra từ tay Hàn Tu Văn, tiếng trường kiếm rơi xuống đất vang vọng trên quảng trường. Đệ tử điện Thiên Quyền sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Họ thoáng sững sờ rồi cùng hành lễ với Hàn Tu Văn, nói: "Đa tạ chưởng giáo đạo quân ra tay cứu giúp."
Hàn Tu Văn khẽ thở dài: "Tuy pháp thuật Ma Môn cao thâm khó dò, nhưng dục tốc thì bất đạt. Các ngươi còn làm trái ý trời nên Nghiệp Hỏa mới từ trên trời rơi xuống để đốt sạch Ma Môn đó. Ngươi trốn ở rừng rậm Nam Hoang tu luyện, tránh thoát được Nghiệp Hỏa, nhưng không tránh khỏi đạo trời soi sáng!"
"Chưởng giáo nói hay lắm!" Thiên Quyền trưởng lão lên tiếng khen đầu tiên. Do chính mình nhất thời nhanh miệng, đệ tử điện Thiên Quyền nghe lời nên mới dẫn đến kết quả thảm hại như vậy. Nếu vừa rồi không có Hàn Tu Văn ra tay đúng lúc, chắc chắn đệ tử sẽ bị thương. Bị mất thể diện, ông ta khó chịu, lại lấy thêm ra một thanh bảo kiếm bản mệnh, chỉ vào Tiêu Liên Nhi nói, "Đừng tưởng rằng ngươi kết anh thì giỏi lắm rồi. Ngươi cấu kết với Ma Môn, vu hại chưởng giáo, tự chui đầu vào rọ. Ngày hôm nay, lão phu sẽ trói ngươi lại, ném vào Nghiệp Hỏa ở núi Hắc Ma để đốt ngươi thành tro!"
"Ta nói ngươi là một thanh kiếm trong tay người khác, ngươi lại vẫn nhảy ra thật à?" Tiếu Liên nhi cười gằn, giương đại đao Liệt Diễm trong tay lên, chém một đao xuống ngay chính giữa đài hành hình.
Luồng khí như dải lụa tím dài hơn một trượng bung lên, đột nhiên chia thành mấy luồng lửa màu tím trên không trung, kết thành một chiếc lưới bọc lấy bệ đá màu trắng.
Ầm một tiếng, bệ đá nổ tan nát.
Tiêu Liên Nhi vung tay áo xua đám khói bụi kia, chĩa đao về phía Thiên Quyền, cất giọng nói âm u: "Thiên Quyền, ngươi muốn trở thành kiếm trong tay Hàn Tu Văn, thì ta sẽ bẻ gãy thanh kiếm này! Tránh cho ngươi sau này áy náy không nguôi, không từ bỏ được tâm ma."
Thiên Quyền trưởng lão ít nhất cũng đã hơn năm trăm tuổi, tu vi Nguyên Anh Trung kỳ tầng thứ bảy. Đã lâu lắm rồi chưa bị hạ nhục như thế này, ông ta quát to một tiếng: "Chịu chết đi!"
Không trung xuất hiện ánh sáng vàng chói mắt. Thiên Quyền bay lên, điều khiển trường kiếm trong tay đâm về phía Tiêu Liên Nhi.
Nếu như trước mắt có biển, kiếm thế của chiêu kiếm này chắc chắn sẽ chia biển rộng làm đôi. Nếu như là ngọn núi, nhận một chiêu này của ông ta, chắc chắn sẽ thành bột mịn.
Sự ác liệt và ánh sáng của chiêu kiếm này làm cho tất cả mọi người đều lóa mắt, sững người.
Trong đầu Hàn Tu Văn nổi lên cảm giác rất quen thuộc. Đây là thần thức của Dịch Khinh Trần: "Nếu ta chết, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được pháp quyết tu luyện để tăng cường tu vi!"
Đám đệ tử trên quảng trường đã sớm lui ra xa, Tiêu Liên Nhi đứng một mình giữa quảng trường rộng rãi trống vắng.
Nàng như đắm chìm trong ánh sáng mặt trời màu vàng, mũ mạng của nàng, y phục của nàng như được phủ một tầng màu vàng nhạt.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hàn Tu Văn vô thức dùng Sơn Hà Võng.
Hỏa khắc Kim. Chỉ có chân khí màu tím tính Hỏa của Sơn Hà Võng mới có thể chống lại đòn thịnh nộ này của Thiên Quyền trưởng lão.
Sơn Hà Võng màu tím chặn ánh kiếm vàng kim đang dâng trào từ thân kiếm của Thiên Quyền trưởng lão lại. Hai luồng chân khí đối nghịch lẫn nhau, Hàn Tu Văn hô: "Thiên Quyền trưởng lão hãy tha mạng cho nàng ta!"
Hai bên đều dốc toàn lực. Nghe được giọng của Hàn Tu Văn, Thiên Quyền trưởng lão thu một chút chân khí về. Hàn Tu Văn cũng giống như thế.
Trên không trung, một tấm lưới lớn màu tím, một luồng kiếm khí màu vàng óng thật lâu vẫn không biến mất.
"Sơn Hà Võng, một lưới diệt trọn núi sông!" Tiêu Liên Nhi ngửa mặt lên trời thét dài. Nàng phất tay, một tấm võng lớn màu tím giống y như lưới của Hàn Tu Văn đột nhiên xuất hiện, hai tấm lưới bỗng chồng lên nhau. Sơn Hà Võng màu tím tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt xoắn kiếm khí màu vàng nát tan. Màu tím cùng đốm sáng màu vàng giống như đom đóm, bay lượn tứ phía.
"Hàn Tu Văn, công quyết Sơn Hà Võng là ta tìm về cho ngươi. Ta biết, ngươi cũng biết." Tiếu Liên Nhi châm biếm nói.
Nàng ra tay hai lần. Một lần dùng Sơn Hà Võng nổ vỡ bệ đá hành hình. Một lần dùng Sơn Hà Võng giống như Hàn Tu Văn, xoắn lấy kiếm khí của Thiên Quyền trưởng lão.
Ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, ai cũng nhìn ra được hai pháp thuật này giống nhau như đúc, trong mắt không khỏi nổi lên sự nghi ngờ.
Thiên Quyền trưởng lão hoàn toàn biến sắc: "Hàn chưởng giáo, sao người lại ngăn cản ta?"
Hàn Tu Văn nhìn chằm chằm vào Tiêu Liên Nhi, kích động hô lên: "Là ngươi, là ngươi cấu kết với Ma Môn giết Khinh Trần! Là ngươi cướp được nhẫn chứa đồ của Khinh Trần, cướp được truyền thừa của nàng! Hai mươi tám năm, rốt cuộc ta cũng biết nguyên nhân vì sao Khinh Trần qua đời!"
Thiên Quyền trưởng lão sững sờ. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều ngẩn người. Lời Hàn Tu Văn không phải không có lý.
Hàn Tu Văn nói cực nhanh: "Mười năm trước Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại. Ả ẩn mình ở rừng rậm Nam Hoang mười năm không ngờ lại kết anh thành công. Trong khoảnh khắc lúc Thiên Quyền trưởng lão ra tay, ta đột nhiên nghĩ đến việc đại lục Thương Lan năm ngàn năm nay không có một tu sĩ Nguyên Anh nào phi thăng Hóa Thần hết. Tám trăm năm, nếu không phải là hết tuổi thọ thì cũng là không ngưng kết được Nguyên Anh."
Gã thở một hơi, mắt quét qua các vị tu sĩ Nguyên Anh một chút: "Nếu có thể bắt giữ nàng ta, ép hỏi biện pháp tu luyện để nhanh chóng tăng cường tu vi thì phi thăng Hóa Thần chẳng phải đã có hi vọng hay sao? Tình huống khẩn cấp, không kịp thương lượng với mọi người, chỉ có thể ra tay trước, ngăn cản chiêu kiếm diệt thế này của Thiên Quyền trưởng lão."
Các tu sĩ Nguyên Anh không hẹn mà cùng động lòng.
Chiêu kiếm diệt thế. Lòng hư vinh của Thiên Quyền trưởng lão được thỏa mãn, ông ta cười ha ha nói: "Kỳ thực lão phu vẫn còn giữ lại một phần công lực, không muốn giết nàng ta ngay. Cô gái này quá gian trá đáng hận, ta vốn định giam giữ nàng ta rồi ném vào trong cấm chế núi Hắc Ma."
"Tiêu Liên Nhi! Giơ tay chịu trói đi! Nói bí mật tăng nhanh tu vi ra, bản tọa cùng với các vị Nguyên Anh đạo quân bàn bạc xong, có thể sẽ tha cho ngươi tội chết!" Hàn Tu Văn tự nhiên nói.
"Qua mùa thu này, kiếp này của ta đã sống được hai mươi chín năm." Tiêu Liên Nhi khẽ than thở một tiếng, "Cũng vào mùa thu như thế này, rừng phong ở Hồng Diệp Cốc sau núi đỏ như máu nhuộm. Ta kết anh thành công, lấy được một đóa lan Hàn Tinh có thể bảo hộ hồn phách không tiêu tan trở về, muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ. Ngươi một lòng vì đột phá bình chướng Nguyên Anh Trung kỳ, liền coi người kết tóc một trăm bảy mươi năm ta đây như lô đỉnh. Việc này bị Nhược Thủy đạo quân và Thanh Phong trưởng lão phát hiện, ngươi liền hạ độc thủ với Nhược Thủy đạo quân, còn giá họa cho Thanh Phong trưởng lão."
Mùa thu năm đó, Hồng Diệp Cốc bị nổ tan nát, Hàn Tu Văn đột phá bình chướng Nguyên Anh Trung kỳ. Hai ngày sau là đến ngày mừng thọ một trăm chín mươi chín tuổi, ba tông bốn môn đều sai người đến chúc mừng.
Không có ai quên.
Phương pháp tu luyện lô đỉnh xưa nay vốn là sự sỉ nhục trong Đạo Môn. Trong lúc song tu sẽ không có ai nghĩ đến chuyện hút hết tu vi của đối phương, dù thế nào cũng phải bù lại một hai phần. Âm dương hài hòa mới có thể lâu dài. Hàn Tu Văn không hút hết tu vi Dịch Khinh Trần cũng có thể đột phá được bình chướng trung kỳ. Thế nhưng, gã làm như vậy thật sự chẳng khác nào đưa Dịch Khinh Trần vào chỗ chết.
Giọng Tiêu Liên nhi thăm thẳm vang vọng trong điện Bắc Thần: "Ta tự nổ nguyên thần thoát được một mạng. Lan Hàn Tinh vạn năm bảo vệ hồn phách ta, để ta chuyển thế đầu thai sống lại. Con đường báo thù này, ta từ chân núi đi tới Bắc Thần đại điện, không mất tới ba mươi năm."
Đại đao Liệt Diễm trong tay nàng dần dần biến sắc, biến thành một thanh đại đao màu trắng, chân khí trên thân đao như dòng nước biếc chảy xuôi: "Lan Hàn Tinh cho ta thể chất hệ Thủy. Cỏ Diễm Xà trong di tích Chúc Long cho ta chân khí hệ Hỏa. Đây chính là công quyết nhanh chóng tăng tu vi mà các ngươi muốn."
Thứ mà chúng tu sĩ Nguyên Anh muốn lấy được nhất chính là công quyết có thể tăng tốc độ nâng cao tu vi. Tiêu Liên Nhi không đấu lại nhiều Nguyên Anh như vậy. Chỉ cần đánh vào lòng tham của bọn họ, để cho bọn họ đứng ở bên cạnh không nhúng tay vào, nàng nhất định sẽ thắng.
"Chư vị đạo quân, hôm nay ta muốn thay sư tôn ta, chưởng giáo tiền nhiệm Nhược Thủy đạo quân thanh lý môn hộ. Đây là chuyện trong nhà của Nguyên Đạo Tông, mong các vị chứng kiến cho." Tiêu Liên Nhi chỉ đao vào Hàn Tu Văn, gằn từng chữ, "Chứng kiến... Hàn Tu Văn ngươi thân bại danh liệt!"
Tiêu Liên Nhi vừa dứt lời, một tiếng cười trầm thấp vang lên trong đầu Hàn Tu Văn. Là giọng của Nhược Thủy đạo quân! Tiếng cười vang lên rồi biến mất, giống như một bàn tay lạnh lẽo đè vào lòng gã. Tim gã như rơi mất một nhịp, sau đó điên cuồng đập mạnh.
Gã hít ngược vào một hơi lạnh, lông tơ sau đầu dựng đứng cả lên, trong nháy mắt lưng căng ra thẳng tắp.
Tiếng tim đập thùng thùng như nhịp trống. Hàn Tu Văn cố gắng chịu đựng đến mức gân xanh trên trán nổi hẳn lên. Gã gần như cắn nát một cái răng mới khiến bản thân không bị thất lễ.
Gã nhìn Tiêu Liên nhi, ánh mắt tựa như bị y phục Tuyết Tằm trên người nàng đâm phát đau. Gã hít một hơi thật sâu.
Hàn Tu Văn biết, mọi người nói là tin tưởng mình, nhưng ai mà không có lòng tò mò chứ? Làm gì có ai không muốn thấy Nguyên Đạo Tông bị mất mặt? Cảm giác của tu sĩ Nguyên Anh nhạy bén như vậy, gã có bình thản hay không, hô hấp có gì thay đổi hay không đều bị người ta nhìn thấy rõ mồn một.
Nhược Thủy đạo quân chết rồi. Gã sợ hồn phách của ông chạy mất nên ngưng tụ chân khí thành châm để phong ấn khí huyết kinh mạch của ông. Không phải là Nhược Thủy đạo quân. Nhất định là Minh Triệt truyền pháp thuật Ma Môn cho Tiêu Liên Nhi! Nhất định là pháp thuật Ma Môn đang tác oai tác quái! Cũng có thể, tiếng cười giống Nhược Thủy đạo quân này là Tiêu Liên Nhi truyền âm bằng thần thức mà thôi.
Gã phải tin tưởng chính mình.
Giọng Hàn Tu Văn rất vững vàng: "Tiêu Liên Nhi, ngươi không cần phải giả thần giả quỷ. Ha ha, ở Nguyên Đạo Tông có ai không biết năm đó khi Dịch Khinh Trần mười hai tuổi bước vào Trúc Cơ, ta đã tặng nàng một chiếc áo tuyết tằm chứ…"
Gã không nói tiếp nữa, cố ý khiến người ta cảm thấy gã đang che giấu tình cảm lộ ra trong giọng nói. Ngay sau đó gã lấy một chiếc áo Tuyết Tằm từ trong nhẫn chứa đồ ra, thương cảm phủi nhẹ rồi lại thu về. Khuôn mặt ôn tồn lễ độ lập tức biến mất, lộ ra vẻ mặt tức giận.
"Nhược Thủy đạo quân chết trong tay Thanh Phong, Dịch Khinh Trần hai mươi tám năm trước đã qua đời trong lúc ra ngoài du ngoạn. Hai người này, là hai người mà kiếp này Hàn Tu Văn ta kính yêu nhất. Muốn nói ta sát hại bọn họ để giúp Thanh Phong chối tội ư? Ha ha, tùy tiện chọn ra một vị tu sĩ Nguyên Anh ở đây cũng đều có số tuổi gấp mười lần ngươi!"
Ý gã là, những người này qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường, ai cũng có thể nhìn ra ngươi đang nói dối.
Các vị tu sĩ Nguyên Anh càng nhìn càng không thích cô gái đối diện. Mặc chiếc áo hẹn ước của Hàn Tu Văn và Dịch Khinh Trần, đóng giả thành Dịch Khinh Trần, đâm một nhát vào trái tim Hàn Tu Văn, đến Nhược Thủy đạo quân đã chết cũng muốn lợi dụng.
"Không phải chỉ là một nha đầu kỳ Kim Đan thôi sao? Đệ tử Nguyên Đạo Tông nghe lệnh, bắt Tiêu Liên Nhi giam lại, giờ Dậu ngày hôm nay, đồng thời cùng xét xử với Thanh Phong trưởng lão!" Thiên Quyền trưởng lão tính tình nóng vội, lớn giọng quát.
Đệ tử điện Thiên Quyền đang đứng tại điện Bắc Thần ra tay đầu tiên, mấy chục luồng kiếm khí cắt phá trời cao đánh úp về phía Tiêu Liên nhi.
"Thiên Quyền, ngươi đúng là một kẻ không có đầu óc. Ngươi một lòng tu kiếm, kết quả lại tu thành thanh kiếm trong tay người khác! Cho nên ngươi mới không ngộ ra kiếm ý, không luyện được kiếm tâm, không đột phá được tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ!" Tiêu Liên Nhi thản nhiên nói, bước từng bước một vào quảng trường.
Đúng, nàng không có nguyên anh, thoạt nhìn chẳng khác nào một tu sĩ Kim Đan. Trong khoảnh khắc kiếm khí tấn công tới, nàng bắn thần thức Nguyên Anh ra áp chế. Kiếm khí của những đệ tử kỳ Kim Đan, Trúc Cơ vừa mới bay đến mười trượng xung quanh nàng, liền như gặp phải tấm bình phong vô hình, run rẩy không ngừng trên không trung.
Trước mắt các đệ tử ở quảng trường, cô gái áo trắng vóc dáng kiều diễm đó đi mỗi một bước đều như bước qua núi non biển cả. Bước chân nhẹ nhàng là thế nhưng khiến bọn họ cảm thấy nếu nàng đạp xuống một cước là có thể nghiền chết mình.
Khí thế như vậy, tuyệt không phải là tu vi của tu sĩ Kim Đan.
"Đệ tử lui lại!" Hai tròng mắt Thiên Quyền trưởng lão co lại, ông ta vội vàng hô lên.
Luồng chân khí mạnh mẽ của Tiêu Liên Nhi tuôn ra, đánh cho đám kiếm bắn ngược trở lại.
Kiếm khí đi như chớp, đệ tử điện Thiên Quyền không tránh kịp, liền dựng vòng bảo hộ lên, hy vọng có thể ngăn cản một chút.
Vài sợi chân khí màu tím bắn ra từ tay Hàn Tu Văn, tiếng trường kiếm rơi xuống đất vang vọng trên quảng trường. Đệ tử điện Thiên Quyền sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Họ thoáng sững sờ rồi cùng hành lễ với Hàn Tu Văn, nói: "Đa tạ chưởng giáo đạo quân ra tay cứu giúp."
Hàn Tu Văn khẽ thở dài: "Tuy pháp thuật Ma Môn cao thâm khó dò, nhưng dục tốc thì bất đạt. Các ngươi còn làm trái ý trời nên Nghiệp Hỏa mới từ trên trời rơi xuống để đốt sạch Ma Môn đó. Ngươi trốn ở rừng rậm Nam Hoang tu luyện, tránh thoát được Nghiệp Hỏa, nhưng không tránh khỏi đạo trời soi sáng!"
"Chưởng giáo nói hay lắm!" Thiên Quyền trưởng lão lên tiếng khen đầu tiên. Do chính mình nhất thời nhanh miệng, đệ tử điện Thiên Quyền nghe lời nên mới dẫn đến kết quả thảm hại như vậy. Nếu vừa rồi không có Hàn Tu Văn ra tay đúng lúc, chắc chắn đệ tử sẽ bị thương. Bị mất thể diện, ông ta khó chịu, lại lấy thêm ra một thanh bảo kiếm bản mệnh, chỉ vào Tiêu Liên Nhi nói, "Đừng tưởng rằng ngươi kết anh thì giỏi lắm rồi. Ngươi cấu kết với Ma Môn, vu hại chưởng giáo, tự chui đầu vào rọ. Ngày hôm nay, lão phu sẽ trói ngươi lại, ném vào Nghiệp Hỏa ở núi Hắc Ma để đốt ngươi thành tro!"
"Ta nói ngươi là một thanh kiếm trong tay người khác, ngươi lại vẫn nhảy ra thật à?" Tiếu Liên nhi cười gằn, giương đại đao Liệt Diễm trong tay lên, chém một đao xuống ngay chính giữa đài hành hình.
Luồng khí như dải lụa tím dài hơn một trượng bung lên, đột nhiên chia thành mấy luồng lửa màu tím trên không trung, kết thành một chiếc lưới bọc lấy bệ đá màu trắng.
Ầm một tiếng, bệ đá nổ tan nát.
Tiêu Liên Nhi vung tay áo xua đám khói bụi kia, chĩa đao về phía Thiên Quyền, cất giọng nói âm u: "Thiên Quyền, ngươi muốn trở thành kiếm trong tay Hàn Tu Văn, thì ta sẽ bẻ gãy thanh kiếm này! Tránh cho ngươi sau này áy náy không nguôi, không từ bỏ được tâm ma."
Thiên Quyền trưởng lão ít nhất cũng đã hơn năm trăm tuổi, tu vi Nguyên Anh Trung kỳ tầng thứ bảy. Đã lâu lắm rồi chưa bị hạ nhục như thế này, ông ta quát to một tiếng: "Chịu chết đi!"
Không trung xuất hiện ánh sáng vàng chói mắt. Thiên Quyền bay lên, điều khiển trường kiếm trong tay đâm về phía Tiêu Liên Nhi.
Nếu như trước mắt có biển, kiếm thế của chiêu kiếm này chắc chắn sẽ chia biển rộng làm đôi. Nếu như là ngọn núi, nhận một chiêu này của ông ta, chắc chắn sẽ thành bột mịn.
Sự ác liệt và ánh sáng của chiêu kiếm này làm cho tất cả mọi người đều lóa mắt, sững người.
Trong đầu Hàn Tu Văn nổi lên cảm giác rất quen thuộc. Đây là thần thức của Dịch Khinh Trần: "Nếu ta chết, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được pháp quyết tu luyện để tăng cường tu vi!"
Đám đệ tử trên quảng trường đã sớm lui ra xa, Tiêu Liên Nhi đứng một mình giữa quảng trường rộng rãi trống vắng.
Nàng như đắm chìm trong ánh sáng mặt trời màu vàng, mũ mạng của nàng, y phục của nàng như được phủ một tầng màu vàng nhạt.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hàn Tu Văn vô thức dùng Sơn Hà Võng.
Hỏa khắc Kim. Chỉ có chân khí màu tím tính Hỏa của Sơn Hà Võng mới có thể chống lại đòn thịnh nộ này của Thiên Quyền trưởng lão.
Sơn Hà Võng màu tím chặn ánh kiếm vàng kim đang dâng trào từ thân kiếm của Thiên Quyền trưởng lão lại. Hai luồng chân khí đối nghịch lẫn nhau, Hàn Tu Văn hô: "Thiên Quyền trưởng lão hãy tha mạng cho nàng ta!"
Hai bên đều dốc toàn lực. Nghe được giọng của Hàn Tu Văn, Thiên Quyền trưởng lão thu một chút chân khí về. Hàn Tu Văn cũng giống như thế.
Trên không trung, một tấm lưới lớn màu tím, một luồng kiếm khí màu vàng óng thật lâu vẫn không biến mất.
"Sơn Hà Võng, một lưới diệt trọn núi sông!" Tiêu Liên Nhi ngửa mặt lên trời thét dài. Nàng phất tay, một tấm võng lớn màu tím giống y như lưới của Hàn Tu Văn đột nhiên xuất hiện, hai tấm lưới bỗng chồng lên nhau. Sơn Hà Võng màu tím tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt xoắn kiếm khí màu vàng nát tan. Màu tím cùng đốm sáng màu vàng giống như đom đóm, bay lượn tứ phía.
"Hàn Tu Văn, công quyết Sơn Hà Võng là ta tìm về cho ngươi. Ta biết, ngươi cũng biết." Tiếu Liên Nhi châm biếm nói.
Nàng ra tay hai lần. Một lần dùng Sơn Hà Võng nổ vỡ bệ đá hành hình. Một lần dùng Sơn Hà Võng giống như Hàn Tu Văn, xoắn lấy kiếm khí của Thiên Quyền trưởng lão.
Ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh, ai cũng nhìn ra được hai pháp thuật này giống nhau như đúc, trong mắt không khỏi nổi lên sự nghi ngờ.
Thiên Quyền trưởng lão hoàn toàn biến sắc: "Hàn chưởng giáo, sao người lại ngăn cản ta?"
Hàn Tu Văn nhìn chằm chằm vào Tiêu Liên Nhi, kích động hô lên: "Là ngươi, là ngươi cấu kết với Ma Môn giết Khinh Trần! Là ngươi cướp được nhẫn chứa đồ của Khinh Trần, cướp được truyền thừa của nàng! Hai mươi tám năm, rốt cuộc ta cũng biết nguyên nhân vì sao Khinh Trần qua đời!"
Thiên Quyền trưởng lão sững sờ. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều ngẩn người. Lời Hàn Tu Văn không phải không có lý.
Hàn Tu Văn nói cực nhanh: "Mười năm trước Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại. Ả ẩn mình ở rừng rậm Nam Hoang mười năm không ngờ lại kết anh thành công. Trong khoảnh khắc lúc Thiên Quyền trưởng lão ra tay, ta đột nhiên nghĩ đến việc đại lục Thương Lan năm ngàn năm nay không có một tu sĩ Nguyên Anh nào phi thăng Hóa Thần hết. Tám trăm năm, nếu không phải là hết tuổi thọ thì cũng là không ngưng kết được Nguyên Anh."
Gã thở một hơi, mắt quét qua các vị tu sĩ Nguyên Anh một chút: "Nếu có thể bắt giữ nàng ta, ép hỏi biện pháp tu luyện để nhanh chóng tăng cường tu vi thì phi thăng Hóa Thần chẳng phải đã có hi vọng hay sao? Tình huống khẩn cấp, không kịp thương lượng với mọi người, chỉ có thể ra tay trước, ngăn cản chiêu kiếm diệt thế này của Thiên Quyền trưởng lão."
Các tu sĩ Nguyên Anh không hẹn mà cùng động lòng.
Chiêu kiếm diệt thế. Lòng hư vinh của Thiên Quyền trưởng lão được thỏa mãn, ông ta cười ha ha nói: "Kỳ thực lão phu vẫn còn giữ lại một phần công lực, không muốn giết nàng ta ngay. Cô gái này quá gian trá đáng hận, ta vốn định giam giữ nàng ta rồi ném vào trong cấm chế núi Hắc Ma."
"Tiêu Liên Nhi! Giơ tay chịu trói đi! Nói bí mật tăng nhanh tu vi ra, bản tọa cùng với các vị Nguyên Anh đạo quân bàn bạc xong, có thể sẽ tha cho ngươi tội chết!" Hàn Tu Văn tự nhiên nói.
"Qua mùa thu này, kiếp này của ta đã sống được hai mươi chín năm." Tiêu Liên Nhi khẽ than thở một tiếng, "Cũng vào mùa thu như thế này, rừng phong ở Hồng Diệp Cốc sau núi đỏ như máu nhuộm. Ta kết anh thành công, lấy được một đóa lan Hàn Tinh có thể bảo hộ hồn phách không tiêu tan trở về, muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ. Ngươi một lòng vì đột phá bình chướng Nguyên Anh Trung kỳ, liền coi người kết tóc một trăm bảy mươi năm ta đây như lô đỉnh. Việc này bị Nhược Thủy đạo quân và Thanh Phong trưởng lão phát hiện, ngươi liền hạ độc thủ với Nhược Thủy đạo quân, còn giá họa cho Thanh Phong trưởng lão."
Mùa thu năm đó, Hồng Diệp Cốc bị nổ tan nát, Hàn Tu Văn đột phá bình chướng Nguyên Anh Trung kỳ. Hai ngày sau là đến ngày mừng thọ một trăm chín mươi chín tuổi, ba tông bốn môn đều sai người đến chúc mừng.
Không có ai quên.
Phương pháp tu luyện lô đỉnh xưa nay vốn là sự sỉ nhục trong Đạo Môn. Trong lúc song tu sẽ không có ai nghĩ đến chuyện hút hết tu vi của đối phương, dù thế nào cũng phải bù lại một hai phần. Âm dương hài hòa mới có thể lâu dài. Hàn Tu Văn không hút hết tu vi Dịch Khinh Trần cũng có thể đột phá được bình chướng trung kỳ. Thế nhưng, gã làm như vậy thật sự chẳng khác nào đưa Dịch Khinh Trần vào chỗ chết.
Giọng Tiêu Liên nhi thăm thẳm vang vọng trong điện Bắc Thần: "Ta tự nổ nguyên thần thoát được một mạng. Lan Hàn Tinh vạn năm bảo vệ hồn phách ta, để ta chuyển thế đầu thai sống lại. Con đường báo thù này, ta từ chân núi đi tới Bắc Thần đại điện, không mất tới ba mươi năm."
Đại đao Liệt Diễm trong tay nàng dần dần biến sắc, biến thành một thanh đại đao màu trắng, chân khí trên thân đao như dòng nước biếc chảy xuôi: "Lan Hàn Tinh cho ta thể chất hệ Thủy. Cỏ Diễm Xà trong di tích Chúc Long cho ta chân khí hệ Hỏa. Đây chính là công quyết nhanh chóng tăng tu vi mà các ngươi muốn."
Thứ mà chúng tu sĩ Nguyên Anh muốn lấy được nhất chính là công quyết có thể tăng tốc độ nâng cao tu vi. Tiêu Liên Nhi không đấu lại nhiều Nguyên Anh như vậy. Chỉ cần đánh vào lòng tham của bọn họ, để cho bọn họ đứng ở bên cạnh không nhúng tay vào, nàng nhất định sẽ thắng.
"Chư vị đạo quân, hôm nay ta muốn thay sư tôn ta, chưởng giáo tiền nhiệm Nhược Thủy đạo quân thanh lý môn hộ. Đây là chuyện trong nhà của Nguyên Đạo Tông, mong các vị chứng kiến cho." Tiêu Liên Nhi chỉ đao vào Hàn Tu Văn, gằn từng chữ, "Chứng kiến... Hàn Tu Văn ngươi thân bại danh liệt!"
Tác giả :
Trang Trang