Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 120: Buổi đêm đẹp nhất
Translator: Nguyetmai
Trăng trên đỉnh đầu vừa sáng vừa tròn, dường như chỉ cần giơ tay lên là chạm tới.
Sau lưng cũng có một "mặt trăng" khác - cái nồi bằng đá mà chim cắt xám tên Bạch Mao mổ ra chứa đầy nước thuốc. Cái nồi tản ra mùi hương cây cỏ nhàn nhạt, một nồi lớn sóng sánh, đủ để sánh với mặt trăng trên bầu trời.
Tiêu Liên Nhi ngồi bên cạnh nồi, đung đưa hai chân, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh Triệt đang ngồi im bên cạnh không hề nhúc nhích.
Chẳng phải chỉ gọi một tiếng là Minh thúc thúc thôi à? Mặt mày có cần đen sì như đáy nồi thế không?
Ngón trỏ và ngón giữa của nàng mon men xuôi theo bề mặt gồ ghề của nồi đá. Đi được nửa chừng thì lại lộn ngược trở về. Lại mon men đi qua, đầu ngón tay dừng tại chỗ.
Vẫn không có động tĩnh gì. Tiêu Liên Nhi hết sức mất mặt, lại mon men quay về, hai chân tiếp tục đung đưa.
Ánh sáng mặt trăng chiếu khắp rừng rậm, những cái cây kì diệu kia như có sinh mệnh mà mở mặt lá ra để hấp thu ánh trăng. Theo lực hút của những cái cây, ánh trăng trên trời giống như những sợi dây bằng bạc thả xuống, rừng rậm mênh mông trong đêm tối lại hiện lên vẻ đẹp khác.
"Minh Triệt, núi Hắc Ma có đẹp thế này không?" Tiêu Liên Nhi chủ động bắt chuyện.
Minh Triệt bất động như đá, tựa như không nghe không thấy.
Ánh trăng thanh sáng chiếu vào mặt hắn, tạo thành một tầng hào quang nhàn nhạt, da thịt tựa như đang phát ra ánh sáng, nhìn còn tuấn mỹ hơn so với ban ngày mấy phần.
"Huynh đẹp mã thật đấy." Tiêu Liên Nhi ngoẹo đầu khen hắn, thầm nghĩ thế này thì được rồi chứ?
Minh Triệt vẫn không có động tĩnh gì.
Tiêu Liên Nhi dịch mông, ngồi sát gần hắn, nói chuyện không trả lời, vậy thì hành động. Ngón tay lại mon men di chuyển tới, ấn vào một góc tay áo, rồi lại mon men di chuyển, đứng trên mu bàn tay của hắn. Ngón trỏ nàng gãi tay hắn: "Tay của huynh trắng ghê, chẳng khác ta là bao."
Không thấy có động tĩnh, nàng liền dứt khoát cầm tay hắn lên rồi đặt tay mình vào: "To gấp đôi tay ta… Mà dĩ nhiên là phải to hơn rồi, chứ nếu mà bé hơn tay ta thì sẽ thế nào chứ?" Đầu ngón tay vạch một đường vào tay hắn, đột nhiên nàng nhớ tới Hóa Hình Đan: "Huynh không phải là do chó con hóa thành đấy chứ?"
Cuối cùng Minh Triệt cũng cười, bàn tay rộng lớn nắm chặt tay của nàng: "Chó con hóa thành à? Ha ha!"
"Này!"
Tiêu Liên Nhi chỉ gọi một tiếng, kinh mạch lập tức bị phong bế lại, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn: "Thắng chẳng anh hùng gì hết, huynh không biết ngượng sao?"
Ngón trở và ngón giữa của Minh Triệt mon men đi đến bên hông nàng: "Có gì mà ngượng chứ? Ta thích nhất là đổ dầu vào lửa đấy."
Đầu ngón tay hắn lại nhẹ nhàng gãi, Tiêu Liên Nhi lập tức phát ra tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, ngọ nguậy trong ngực hắn như một con sâu, khó chịu đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Còn dám gọi thúc thúc nữa không?"
Ngón tay của hắn đặt ở bên hông nàng, Tiêu Liên Nhi cảm thấy ngứa ngáy, thân thể run rẩy: "Không dám nữa!"
Nàng nhíu mày, đôi mắt bị che bởi một tầng hơi nước, nhỏ bé như một đứa trẻ. Minh Triệt ghì chặt nàng, cúi đầu cắn nhẹ vào tai nàng: "Gọi ca ca."
Một lớp da gà nổi trên người nàng, Tiêu Liên Nhi thực sự nhịn không được mà bật ra thành tiếng: "Huynh thả ta ra thì ta sẽ gọi!"
Bên hông lại truyền tới cảm giác ngứa ngáy, nàng khó chịu bật khóc: "Ca ca…"
Cuối cùng Minh Triệt cũng ngừng tay. Mặc nàng ghé vào ngực mình vừa tức vừa hận quệt nước mắt vào vạt áo mình, hắn cười rồi đặt cằm mình lên đầu nàng, nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Ca ca kể cho muội nghe một câu chuyện nhé?"
Chuyện của Ma Môn ư? Tiêu Liên Nhi có cảm giác tai mình thoắt cái đã dựng thẳng lên, chọn một tư thế thoải mái rồi nằm sấp xuống: "Nếu không hay thì ta sẽ ghi thù đấy."
"Lúc trước có một thiên tài, giống như Thạch Thanh Phong vậy, từ nhỏ đã có tu vi cực cao. Ngoại hình cũng rất tuấn mỹ, chỉ kém ta một chút mà thôi."
Tiêu Liên Nhi buồn cười rồi giở giọng nịnh nọt: "Huynh đẹp hơn Thạch Thanh Phong gấp mười lần."
"Đừng có đánh trống lảng! Ta mà mất hứng thì sẽ không kể nữa đâu." Minh Triệt nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn: "Tu vi cao, ngoại hình cũng đẹp, hắn còn là một thiên tài luyện đan. Cho dù là linh thảo gì, dù cho không có đan phương cũng có thể được hắn luyện thành đan dược kỳ diệu. Hắn ham mê luyện đan. Phàm là cứ có linh thảo dị quả nào hắn chưa thấy thì hắn đều muốn lấy đi luyện đan."
Hắn đang kể về Đan Thần Quân. Tiêu Liên Nhi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, thầm cầu nguyện cho Đan Thần Quân luyện mặt mình thành hình cái lò.
"Hắn trở thành một tên cuồng luyện đan tiếng tăm lừng lẫy tiên giới. Sư tôn hắn có một người con gái, tên là Vũ Nguyệt tiên tử, là đệ nhất mỹ nhân được tiên giới công nhận. Thuật luyện đan của nàng còn lợi hại hơn cả hắn, tiên giới đều tôn xưng nàng là đan thần. Vũ Nguyệt tiên tử chưa từng rời khỏi đảo, vậy nên người tiên giới đều nghĩ tên cuồng luyện đan và đan thần là một người."
Ồ? Hóa ra Đan Thần Quân vốn dĩ phải là Đan Si* Quân? Cướp tên của sư muội mình ư? Tiêu Liên Nhi kinh ngạc. Vốn nàng cho rằng Đan Thần Quân chính là người đứng thứ nhất về đan thuật. Không ngờ rằng Đan Thần Quân chân chính lại là một người khác.
(*) Đan Si Quân: Cuồng luyện đan.
"Vũ Nguyệt tiên tử rất yêu hắn. Sợ hắn không thích nên thầm chấp nhận hắn mới là Đan Thần Quân. Sau đó sư tôn của đan si qua đời, hắn tuân theo di mệnh mà cưới Vũ Nguyệt tiên tử." Minh Triệt dừng lại, nhớ tới Dịch Khinh Trần kiếp trước. Luôn luôn hận không thể đưa hết đồ tốt cho người đàn ông mà nàng âu yếm, nếu gặp được người trân trọng nàng thì sẽ tốt với nàng gấp bội. Còn không gặp được đúng người thì sẽ nhận tổn thương gấp bội.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán nàng: "Trên đời này không phải tất cả đàn ông đều bất kham và khó ưa như vậy. Chữ 'si' trong đan si này đã hại hắn. Sau này, bão táp của Hư Không xẻ tiên giới ra làm hai. Cung điện nơi Vũ Nguyệt tiên tử sinh sống bị rơi xuống Hạ Tiên giới. Nàng bị thương nên hơi mơ hồ. Tìm khắp đại lục Thương Lan mới phát hiện ra bão táp Hư Không chia tách tiên giới. Nàng đi đến Nam Hoang, phát hiện ra kết giới ở vực Tiên Kiếm. Rừng rậm Nam Hoang vốn là bãi săn của các Thần Quân ở Tiên giới. Những yêu thú này đều là gia súc được nuôi dưỡng. Không đi ra khỏi kết giới, cũng không thể biến hình. Tu vi vạn năm có cao đến đâu thì cũng không rời bỏ được thân xác cũ. Cây vẫn là cây, thú vẫn là thú. Nàng thương hại bọn chúng, nhưng cũng không phá được toàn bộ kết giới này, chỉ có thể dùng những thứ trong tay để luyện chế ra bảy viên Hóa Hình Đan, mang theo bảy con yêu thú vừa mới sinh ra linh trí."
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên: "Tu vi càng cao, sự cắn ngược của kết giới sẽ càng mạnh đúng không?"
Minh Triệt cười nói: "Thông minh lắm! Có thể xem là như thế. Để mang bọn chúng đi, Vũ Nguyệt tiên tử cũng bị thương. Khi trở lại cung điện, nàng bỗng rơi vào trạng thái ngủ say. Ngủ một giấc hơn vạn năm vẫn chưa tỉnh lại. Bảy con yêu thú chậm rãi lớn lên, tìm được các loại bí thuật trong cung điện, tự mình tu luyện, xua đuổi những tu sĩ Đạo Môn tới gần cung điện, thời gian trôi qua, hình thành nên Ma Môn trên đại lục Thương Lan."
Hắn cúi xuống nhìn nàng: "Sau đó, cuối cùng bọn chúng cũng tu luyện tới được lúc có thể uống Hóa Hình Đan rồi liền trở thành bảy vị trưởng lão Ma Môn. Lớn tuổi nhất là Cầm trưởng lão đã hơn tám trăm tuổi, Hoa trưởng lão cũng hơn sáu trăm tuổi. Đây là tính theo thời gian khi hóa thân thành nhân loại."
"Huynh thì sao?"
Huynh chẳng lẽ là do Vũ Nguyệt tiên tử hoài thai mấy vạn năm sinh ra sao?
Minh Triệt nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, cười một tiếng rồi nói: "Ma Môn có chủ, nhưng vẫn luôn ngủ say không tỉnh. Bảy vị trưởng lão chưa trừ được thú tính, luôn luôn cãi nhau không ngừng. Thế nên bản thiếu quân từ trên trời rớt xuống, thu phục bảy trưởng lão, làm thiếu quân Ma Môn. Ta lợi hại không?"
Lời này… là giả. Tiêu Liên Nhi cười hì hì một tiếng: "Lợi hại!"
"… Làm thiếu quân Ma Môn, nhận Vũ Nguyệt tiên tử là mẹ cũng là điều nên làm. Ta từ trên trời giáng xuống, tự nhiên có thể về lại Thượng Tiên giới. Nhưng mà, vì lý do muốn ổn thỏa nên mới đi tìm Lôi Kiếp Tâm. Khi xuyên qua Hư Không phong bạo gặp phải sấm chớp thì có thêm phần bảo mệnh. Lúc đó, chúng ta đã có ý định với Vườn hoa Thiên Thần của tiên giới." Minh Triệt thở dài một hơi: "Nàng nói xem, ta cho nàng Lôi Kiếp Tâm rồi, lại không nỡ dùng mạng của nàng đi đổi quả Lang Ngọc. Nàng làm thế nào để đền cho ta?"
Nếu như chưa từng gặp Đan Thần Quân, không, phải là Đan Si Quân, Tiêu Liên Nhi sẽ nghĩ rằng Minh Triệt đã kể ra toàn bộ. Nhưng mà nàng đã gặp ông ta, Minh Triệt lại không biết. Hắn mới chỉ kể ra một phần sự thật, vẫn giấu đi một ít chuyện.
Thấy ánh mắt sững sờ của Tiêu Liên Nhi, Minh Triệt cảm thấy bất an. Đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến Dịch Khinh Trần một cách chính diện với Tiêu Liên Nhi. Hắn rất lo lắng.
Tiêu Liên Nhi ôm chặt thắt lưng hắn: "Chẳng phải huynh là thiên tài tuấn mỹ gì đó hay sao, bên cạnh lại có Thập Bát Ma Nữ yêu kiều, sao huynh lại thích ta?"
Đúng vậy, sao hắn lại thích nàng chứ? Minh Triệt quay đầu lại nhìn nồi đá sau lưng. Trăng sáng in bóng trên mặt nước. Ngàn vạn người con gái đi qua trước mắt hắn, chỉ có hình bóng nàng là lưu lại. Giống một sợi tơ quấn chặt trong lòng, đi đến đâu cũng khiến hắn không ngừng quay đầu lại, tìm kiếm sự hiện hữu của nàng.
Có lẽ, đây là nghiệt duyên của hắn. Là kiếp của hắn.
Cũng chẳng có gì là không ổn cả. Sống một đời, sống ngàn vạn năm, đến khi lòng như lưu ly, trong ngoài đều sáng. Lúc đi không còn bóng dáng, cũng chẳng uổng công.
"Còn có hai dị bảo thuộc tính Thổ và Kim, ta đưa nàng đi tìm." Minh Triệt mỉm cười nói: "Nam Hoang không một bóng người, trong này có rất nhiều thứ tốt mà đại lục Thương Lan không có, ta đã để đám yêu thú đi tìm rồi. Không cần phải là tốt nhất, chỉ cần gom đủ ngũ hành, tu vi của nàng tất nhiên sẽ tăng mạnh."
Tiêu Liên Nhi tựa vào ngực hắn, nghe được tiếng tim hắn dần dần hòa làm một với mình, mặt mày dãn ra: "Được."
Nguyên Đạo Tông, Hàn Tu Văn, đều chẳng đáng gì.
Trăng sáng trên đầu dần đần đi về phía Đông, xung quanh tơ bạc chiếu xuống như mưa. Không có thú rống, không có giết chóc, Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt lẳng lặng ôm nhau.
Tình cảm có rất nhiều loại. Có loại rất nóng bỏng, chỉ cần nhấp một ngụm đã thiêu đốt trái tim nóng rực. Có loại lại như khi đang cực kỳ khát được uống một bầu nước giếng, ngọt và mát vô cùng.
Đêm nay Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt giống như ánh trăng bạc chiếu xuống, tĩnh mịch mà đẹp đẽ.
Nàng ngủ mơ màng, một đoàn sương mù màu hồng phất qua khuôn mặt nàng, để cho nàng ngủ được sâu hơn.
Minh Triệt đưa mắt nhìn rừng rậm, không buồn quay đầu lại mà nói: "Chuyện gì?"
Một cánh hoa màu cam chậm rãi bốc cháy phía sau hắn, truyền đến giọng nói của Hoa Tri Hiểu: "Thiếu quân, Ngân Giao tới rồi."
Nàng ta cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút sợ hãi.
Cánh hoa màu cam dần dần thành tro rồi bị gió thổi qua, không còn chút dấu vết nào.
Minh Triệt bế Tiêu Liên Nhi vào lều trên núi. Nàng cuộn người ngủ trên giường, lớp da hổ thật dày khiến thân thể nhỏ nhắn của nàng càng thêm nổi bật.
Minh Triệt ngồi bên cạnh nàng, nhìn lên màn trướng đang đung đưa trước mặt.
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng để lộ bốn chữ phía sau, còn có một cái lỗ nhỏ. Hắn xếp vỏ cây lại như cũ. Từ đó hình thành nên mối nhân duyên kéo không dứt.
Sau đó, hắn không thể quên được nàng nữa.
Minh Triệt nhẹ giọng nói:
"Sau này, chỉ sợ nàng sẽ không còn được gặp lại ta."
"Ta còn chưa kể chuyện của mình cho nàng."
"Nàng sẽ là nữ tiên có phúc nhất đại lục Thương Lan… Ta bảo đảm đấy."
Minh Triệt nhéo mặt nàng, hàng ngàn đóa hoa nở rộ bên người hắn, sắc màu rực rỡ dần dần xâm nhập thần thức của nàng: "Cuối cùng ta vẫn phải dùng Ngàn Hoa Nhập Mộng với nàng… Hãy coi như ta chưa bao giờ gặp nàng."
Ngón tay xé rách không gian, hắn dừng lại trước khe hở giây lát, sau đó quay người đi vào.
Trăng trên đỉnh đầu vừa sáng vừa tròn, dường như chỉ cần giơ tay lên là chạm tới.
Sau lưng cũng có một "mặt trăng" khác - cái nồi bằng đá mà chim cắt xám tên Bạch Mao mổ ra chứa đầy nước thuốc. Cái nồi tản ra mùi hương cây cỏ nhàn nhạt, một nồi lớn sóng sánh, đủ để sánh với mặt trăng trên bầu trời.
Tiêu Liên Nhi ngồi bên cạnh nồi, đung đưa hai chân, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh Triệt đang ngồi im bên cạnh không hề nhúc nhích.
Chẳng phải chỉ gọi một tiếng là Minh thúc thúc thôi à? Mặt mày có cần đen sì như đáy nồi thế không?
Ngón trỏ và ngón giữa của nàng mon men xuôi theo bề mặt gồ ghề của nồi đá. Đi được nửa chừng thì lại lộn ngược trở về. Lại mon men đi qua, đầu ngón tay dừng tại chỗ.
Vẫn không có động tĩnh gì. Tiêu Liên Nhi hết sức mất mặt, lại mon men quay về, hai chân tiếp tục đung đưa.
Ánh sáng mặt trăng chiếu khắp rừng rậm, những cái cây kì diệu kia như có sinh mệnh mà mở mặt lá ra để hấp thu ánh trăng. Theo lực hút của những cái cây, ánh trăng trên trời giống như những sợi dây bằng bạc thả xuống, rừng rậm mênh mông trong đêm tối lại hiện lên vẻ đẹp khác.
"Minh Triệt, núi Hắc Ma có đẹp thế này không?" Tiêu Liên Nhi chủ động bắt chuyện.
Minh Triệt bất động như đá, tựa như không nghe không thấy.
Ánh trăng thanh sáng chiếu vào mặt hắn, tạo thành một tầng hào quang nhàn nhạt, da thịt tựa như đang phát ra ánh sáng, nhìn còn tuấn mỹ hơn so với ban ngày mấy phần.
"Huynh đẹp mã thật đấy." Tiêu Liên Nhi ngoẹo đầu khen hắn, thầm nghĩ thế này thì được rồi chứ?
Minh Triệt vẫn không có động tĩnh gì.
Tiêu Liên Nhi dịch mông, ngồi sát gần hắn, nói chuyện không trả lời, vậy thì hành động. Ngón tay lại mon men di chuyển tới, ấn vào một góc tay áo, rồi lại mon men di chuyển, đứng trên mu bàn tay của hắn. Ngón trỏ nàng gãi tay hắn: "Tay của huynh trắng ghê, chẳng khác ta là bao."
Không thấy có động tĩnh, nàng liền dứt khoát cầm tay hắn lên rồi đặt tay mình vào: "To gấp đôi tay ta… Mà dĩ nhiên là phải to hơn rồi, chứ nếu mà bé hơn tay ta thì sẽ thế nào chứ?" Đầu ngón tay vạch một đường vào tay hắn, đột nhiên nàng nhớ tới Hóa Hình Đan: "Huynh không phải là do chó con hóa thành đấy chứ?"
Cuối cùng Minh Triệt cũng cười, bàn tay rộng lớn nắm chặt tay của nàng: "Chó con hóa thành à? Ha ha!"
"Này!"
Tiêu Liên Nhi chỉ gọi một tiếng, kinh mạch lập tức bị phong bế lại, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn: "Thắng chẳng anh hùng gì hết, huynh không biết ngượng sao?"
Ngón trở và ngón giữa của Minh Triệt mon men đi đến bên hông nàng: "Có gì mà ngượng chứ? Ta thích nhất là đổ dầu vào lửa đấy."
Đầu ngón tay hắn lại nhẹ nhàng gãi, Tiêu Liên Nhi lập tức phát ra tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, ngọ nguậy trong ngực hắn như một con sâu, khó chịu đến nỗi chảy cả nước mắt.
"Còn dám gọi thúc thúc nữa không?"
Ngón tay của hắn đặt ở bên hông nàng, Tiêu Liên Nhi cảm thấy ngứa ngáy, thân thể run rẩy: "Không dám nữa!"
Nàng nhíu mày, đôi mắt bị che bởi một tầng hơi nước, nhỏ bé như một đứa trẻ. Minh Triệt ghì chặt nàng, cúi đầu cắn nhẹ vào tai nàng: "Gọi ca ca."
Một lớp da gà nổi trên người nàng, Tiêu Liên Nhi thực sự nhịn không được mà bật ra thành tiếng: "Huynh thả ta ra thì ta sẽ gọi!"
Bên hông lại truyền tới cảm giác ngứa ngáy, nàng khó chịu bật khóc: "Ca ca…"
Cuối cùng Minh Triệt cũng ngừng tay. Mặc nàng ghé vào ngực mình vừa tức vừa hận quệt nước mắt vào vạt áo mình, hắn cười rồi đặt cằm mình lên đầu nàng, nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Ca ca kể cho muội nghe một câu chuyện nhé?"
Chuyện của Ma Môn ư? Tiêu Liên Nhi có cảm giác tai mình thoắt cái đã dựng thẳng lên, chọn một tư thế thoải mái rồi nằm sấp xuống: "Nếu không hay thì ta sẽ ghi thù đấy."
"Lúc trước có một thiên tài, giống như Thạch Thanh Phong vậy, từ nhỏ đã có tu vi cực cao. Ngoại hình cũng rất tuấn mỹ, chỉ kém ta một chút mà thôi."
Tiêu Liên Nhi buồn cười rồi giở giọng nịnh nọt: "Huynh đẹp hơn Thạch Thanh Phong gấp mười lần."
"Đừng có đánh trống lảng! Ta mà mất hứng thì sẽ không kể nữa đâu." Minh Triệt nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn: "Tu vi cao, ngoại hình cũng đẹp, hắn còn là một thiên tài luyện đan. Cho dù là linh thảo gì, dù cho không có đan phương cũng có thể được hắn luyện thành đan dược kỳ diệu. Hắn ham mê luyện đan. Phàm là cứ có linh thảo dị quả nào hắn chưa thấy thì hắn đều muốn lấy đi luyện đan."
Hắn đang kể về Đan Thần Quân. Tiêu Liên Nhi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, thầm cầu nguyện cho Đan Thần Quân luyện mặt mình thành hình cái lò.
"Hắn trở thành một tên cuồng luyện đan tiếng tăm lừng lẫy tiên giới. Sư tôn hắn có một người con gái, tên là Vũ Nguyệt tiên tử, là đệ nhất mỹ nhân được tiên giới công nhận. Thuật luyện đan của nàng còn lợi hại hơn cả hắn, tiên giới đều tôn xưng nàng là đan thần. Vũ Nguyệt tiên tử chưa từng rời khỏi đảo, vậy nên người tiên giới đều nghĩ tên cuồng luyện đan và đan thần là một người."
Ồ? Hóa ra Đan Thần Quân vốn dĩ phải là Đan Si* Quân? Cướp tên của sư muội mình ư? Tiêu Liên Nhi kinh ngạc. Vốn nàng cho rằng Đan Thần Quân chính là người đứng thứ nhất về đan thuật. Không ngờ rằng Đan Thần Quân chân chính lại là một người khác.
(*) Đan Si Quân: Cuồng luyện đan.
"Vũ Nguyệt tiên tử rất yêu hắn. Sợ hắn không thích nên thầm chấp nhận hắn mới là Đan Thần Quân. Sau đó sư tôn của đan si qua đời, hắn tuân theo di mệnh mà cưới Vũ Nguyệt tiên tử." Minh Triệt dừng lại, nhớ tới Dịch Khinh Trần kiếp trước. Luôn luôn hận không thể đưa hết đồ tốt cho người đàn ông mà nàng âu yếm, nếu gặp được người trân trọng nàng thì sẽ tốt với nàng gấp bội. Còn không gặp được đúng người thì sẽ nhận tổn thương gấp bội.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán nàng: "Trên đời này không phải tất cả đàn ông đều bất kham và khó ưa như vậy. Chữ 'si' trong đan si này đã hại hắn. Sau này, bão táp của Hư Không xẻ tiên giới ra làm hai. Cung điện nơi Vũ Nguyệt tiên tử sinh sống bị rơi xuống Hạ Tiên giới. Nàng bị thương nên hơi mơ hồ. Tìm khắp đại lục Thương Lan mới phát hiện ra bão táp Hư Không chia tách tiên giới. Nàng đi đến Nam Hoang, phát hiện ra kết giới ở vực Tiên Kiếm. Rừng rậm Nam Hoang vốn là bãi săn của các Thần Quân ở Tiên giới. Những yêu thú này đều là gia súc được nuôi dưỡng. Không đi ra khỏi kết giới, cũng không thể biến hình. Tu vi vạn năm có cao đến đâu thì cũng không rời bỏ được thân xác cũ. Cây vẫn là cây, thú vẫn là thú. Nàng thương hại bọn chúng, nhưng cũng không phá được toàn bộ kết giới này, chỉ có thể dùng những thứ trong tay để luyện chế ra bảy viên Hóa Hình Đan, mang theo bảy con yêu thú vừa mới sinh ra linh trí."
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên: "Tu vi càng cao, sự cắn ngược của kết giới sẽ càng mạnh đúng không?"
Minh Triệt cười nói: "Thông minh lắm! Có thể xem là như thế. Để mang bọn chúng đi, Vũ Nguyệt tiên tử cũng bị thương. Khi trở lại cung điện, nàng bỗng rơi vào trạng thái ngủ say. Ngủ một giấc hơn vạn năm vẫn chưa tỉnh lại. Bảy con yêu thú chậm rãi lớn lên, tìm được các loại bí thuật trong cung điện, tự mình tu luyện, xua đuổi những tu sĩ Đạo Môn tới gần cung điện, thời gian trôi qua, hình thành nên Ma Môn trên đại lục Thương Lan."
Hắn cúi xuống nhìn nàng: "Sau đó, cuối cùng bọn chúng cũng tu luyện tới được lúc có thể uống Hóa Hình Đan rồi liền trở thành bảy vị trưởng lão Ma Môn. Lớn tuổi nhất là Cầm trưởng lão đã hơn tám trăm tuổi, Hoa trưởng lão cũng hơn sáu trăm tuổi. Đây là tính theo thời gian khi hóa thân thành nhân loại."
"Huynh thì sao?"
Huynh chẳng lẽ là do Vũ Nguyệt tiên tử hoài thai mấy vạn năm sinh ra sao?
Minh Triệt nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, cười một tiếng rồi nói: "Ma Môn có chủ, nhưng vẫn luôn ngủ say không tỉnh. Bảy vị trưởng lão chưa trừ được thú tính, luôn luôn cãi nhau không ngừng. Thế nên bản thiếu quân từ trên trời rớt xuống, thu phục bảy trưởng lão, làm thiếu quân Ma Môn. Ta lợi hại không?"
Lời này… là giả. Tiêu Liên Nhi cười hì hì một tiếng: "Lợi hại!"
"… Làm thiếu quân Ma Môn, nhận Vũ Nguyệt tiên tử là mẹ cũng là điều nên làm. Ta từ trên trời giáng xuống, tự nhiên có thể về lại Thượng Tiên giới. Nhưng mà, vì lý do muốn ổn thỏa nên mới đi tìm Lôi Kiếp Tâm. Khi xuyên qua Hư Không phong bạo gặp phải sấm chớp thì có thêm phần bảo mệnh. Lúc đó, chúng ta đã có ý định với Vườn hoa Thiên Thần của tiên giới." Minh Triệt thở dài một hơi: "Nàng nói xem, ta cho nàng Lôi Kiếp Tâm rồi, lại không nỡ dùng mạng của nàng đi đổi quả Lang Ngọc. Nàng làm thế nào để đền cho ta?"
Nếu như chưa từng gặp Đan Thần Quân, không, phải là Đan Si Quân, Tiêu Liên Nhi sẽ nghĩ rằng Minh Triệt đã kể ra toàn bộ. Nhưng mà nàng đã gặp ông ta, Minh Triệt lại không biết. Hắn mới chỉ kể ra một phần sự thật, vẫn giấu đi một ít chuyện.
Thấy ánh mắt sững sờ của Tiêu Liên Nhi, Minh Triệt cảm thấy bất an. Đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến Dịch Khinh Trần một cách chính diện với Tiêu Liên Nhi. Hắn rất lo lắng.
Tiêu Liên Nhi ôm chặt thắt lưng hắn: "Chẳng phải huynh là thiên tài tuấn mỹ gì đó hay sao, bên cạnh lại có Thập Bát Ma Nữ yêu kiều, sao huynh lại thích ta?"
Đúng vậy, sao hắn lại thích nàng chứ? Minh Triệt quay đầu lại nhìn nồi đá sau lưng. Trăng sáng in bóng trên mặt nước. Ngàn vạn người con gái đi qua trước mắt hắn, chỉ có hình bóng nàng là lưu lại. Giống một sợi tơ quấn chặt trong lòng, đi đến đâu cũng khiến hắn không ngừng quay đầu lại, tìm kiếm sự hiện hữu của nàng.
Có lẽ, đây là nghiệt duyên của hắn. Là kiếp của hắn.
Cũng chẳng có gì là không ổn cả. Sống một đời, sống ngàn vạn năm, đến khi lòng như lưu ly, trong ngoài đều sáng. Lúc đi không còn bóng dáng, cũng chẳng uổng công.
"Còn có hai dị bảo thuộc tính Thổ và Kim, ta đưa nàng đi tìm." Minh Triệt mỉm cười nói: "Nam Hoang không một bóng người, trong này có rất nhiều thứ tốt mà đại lục Thương Lan không có, ta đã để đám yêu thú đi tìm rồi. Không cần phải là tốt nhất, chỉ cần gom đủ ngũ hành, tu vi của nàng tất nhiên sẽ tăng mạnh."
Tiêu Liên Nhi tựa vào ngực hắn, nghe được tiếng tim hắn dần dần hòa làm một với mình, mặt mày dãn ra: "Được."
Nguyên Đạo Tông, Hàn Tu Văn, đều chẳng đáng gì.
Trăng sáng trên đầu dần đần đi về phía Đông, xung quanh tơ bạc chiếu xuống như mưa. Không có thú rống, không có giết chóc, Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt lẳng lặng ôm nhau.
Tình cảm có rất nhiều loại. Có loại rất nóng bỏng, chỉ cần nhấp một ngụm đã thiêu đốt trái tim nóng rực. Có loại lại như khi đang cực kỳ khát được uống một bầu nước giếng, ngọt và mát vô cùng.
Đêm nay Tiêu Liên Nhi cảm thấy Minh Triệt giống như ánh trăng bạc chiếu xuống, tĩnh mịch mà đẹp đẽ.
Nàng ngủ mơ màng, một đoàn sương mù màu hồng phất qua khuôn mặt nàng, để cho nàng ngủ được sâu hơn.
Minh Triệt đưa mắt nhìn rừng rậm, không buồn quay đầu lại mà nói: "Chuyện gì?"
Một cánh hoa màu cam chậm rãi bốc cháy phía sau hắn, truyền đến giọng nói của Hoa Tri Hiểu: "Thiếu quân, Ngân Giao tới rồi."
Nàng ta cố gắng trấn định, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút sợ hãi.
Cánh hoa màu cam dần dần thành tro rồi bị gió thổi qua, không còn chút dấu vết nào.
Minh Triệt bế Tiêu Liên Nhi vào lều trên núi. Nàng cuộn người ngủ trên giường, lớp da hổ thật dày khiến thân thể nhỏ nhắn của nàng càng thêm nổi bật.
Minh Triệt ngồi bên cạnh nàng, nhìn lên màn trướng đang đung đưa trước mặt.
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng để lộ bốn chữ phía sau, còn có một cái lỗ nhỏ. Hắn xếp vỏ cây lại như cũ. Từ đó hình thành nên mối nhân duyên kéo không dứt.
Sau đó, hắn không thể quên được nàng nữa.
Minh Triệt nhẹ giọng nói:
"Sau này, chỉ sợ nàng sẽ không còn được gặp lại ta."
"Ta còn chưa kể chuyện của mình cho nàng."
"Nàng sẽ là nữ tiên có phúc nhất đại lục Thương Lan… Ta bảo đảm đấy."
Minh Triệt nhéo mặt nàng, hàng ngàn đóa hoa nở rộ bên người hắn, sắc màu rực rỡ dần dần xâm nhập thần thức của nàng: "Cuối cùng ta vẫn phải dùng Ngàn Hoa Nhập Mộng với nàng… Hãy coi như ta chưa bao giờ gặp nàng."
Ngón tay xé rách không gian, hắn dừng lại trước khe hở giây lát, sau đó quay người đi vào.
Tác giả :
Trang Trang