Nhất Niệm Thiên Chủ
Chương 151: Dung Nham Dị Linh
Thu hồi nguyên thần, Lạc Thiên một lần nữa đi về một phương hướng, tại cái này khắp nơi đều là thi cốt Lạc Thiên vậy mà cảm nhận được một tia quen thuộc khí tức, cái này khí tức có mấy phần giống với Định Trận Thần Cốt khí tức, nếu hắn đoán không lầm vậy Định Trận Thần Cốt rất có thể được lấy ở khu vực này đi, dù sao nơi này sinh linh ngã xuống đủ để tạo ra hoàn cảnh cho nó hình thành.
Lạc Thiên nhàn nhạt bước đi từng bước đi qua nơi thi cốt khắp nơi này, tại hắn vài bước đã vượt qua ức vạn dặm đi tới một khu vực khác.
Nơi này khắp nơi cây cối um tùm, cây cao hơn trời, mỗi một gốc đều cao mấy vạn trượng như chọc thủng thương khung leo ra thiên địa, trên thiên không từng quả tinh thần lóe sáng vờn quanh lấy từng cây đại thụ, tựa như những gốc cây này có thể sinh ra Tinh Thần Nhật Nguyệt một dạng vậy.
Mà phía dưới những cây cổ thụ kia dưới, Lạc Thiên thấy một đám người đang tụ tập nghỉ ngơi tại đó, những này đệ tử từ bề ngoài mặc lấy một một thân thanh y hoặc bạch y, trên thân còn tản mát ra xuất trần khí tức.
Vừa nhìn Lạc Thiên đã biết đây là đám người chính đạo đệ tử, hắn không nói hai lời một chưởng khí thôn thiên hà, tồi sơn hủy nhạc, một chưởng lấy trực tiếp nhất phương thức đánh tới đám người kia.
Mà đám người kia còn đang nghỉ ngời không biết gì đã thấy một chưởng trấn áp hết thảy sức mạnh ập tới, còn không kịp phản kháng đã bị trấn sát ngay cả kêu rên cũng không kịp.
Lạc Thiên nhìn đám người kia một cái, có chút bất ngờ khi hắn cảm nhận được có người còn sống, lạnh nhạt bước chân khẽ nhấc đi tới một người còn sống kia trước mặt, Lạc Thiên một tay khẽ dơ lên chuẩn bị kết liễu hắn.
“Ngươi là Lăng Thiên của Ngọc Diện Cung đi." Cái kia kẻ sống sót cảm nhận được có người đi tới thì cố gắng ngẩng đầu lên, khi thấy Lạc Thiên lúc hắn cũng không bất ngờ hỏi, bởi vì trước đó hắn từng nghe nói Lăng Thiên đã trở về, mà trên đời này trong cùng thế hệ có thể một chưởng khiến hắn ngay cả phản kháng cũng không thể đã bị trọng thương vậy cũng chỉ có trong truyền thuyết Lăng Thiên rồi.
“Ồ, xem ra trong số những đệ tử đời này cũng có người thông minh, đáng tiếc ta đã quyết tâm giêt sạch đám tự nhận là đang thế thiên hành đạo các ngươi." Lạc Thiên cũng không phủ nhận cười nhạt nói.
“Tựa hồ ngươi rất ghét chính đạo, chỉ là ta cả đời chưa từng giết quá người vô tội, hôm nay không ngờ lại có kết cục như vậy." Kẻ sống sót nghe vậy không khỏi cười khổ chua xót nói.
“Ngu xuẩn, trên đời này người tốt sao mà nhiều, nhưng người tốt chỉ có thể làm kẻ yếu. Đây là tu đạo thế giới mà không phải phàm nhân thế giới mà có tốt xấu phân chia, tại đây ngươi muốn mạnh mẽ lên vậy thì phải giết, phải cướp đoạt, tại trong cái thế giới đầy bon chen này không có cái gọi là nhân từ, hôm nay ngươi yếu là vì ngươi không đủ sức mạnh, nếu một ngày ngươi đủ mạnh vậy ngươi giết ta thì có làm sao, nếu là như vậy chỉ trách ta vô năng mà thôi." Lời nói đủ lạnh lùng với thiên hạ thương sinh, cũng đủ lạnh lùng với bản thân từ Lạc Thiên vang lên.
Đối với hắn mà nói hắn không cần phân tốt xấu, chỉ cần là kẻ cản đường hắn, cản đường người bên cạnh hắn thì đều là kẻ xấu, mà đối với những kẻ cản đường này hắn chỉ có một chữ giết.
Năm đó nếu không phải vì hắn quá yếu thì đám người kia làm sao dám ngăn cản hắn và Tần Nguyệt, nếu không phải hắn quá yếu vậy thì hắn làm sao phải Luân Hồi Phản Nguyên ký gửi thể xác vào Nam Cung Vân đây, tại cái thế giới này chung quy cũng chỉ có hai loại người, kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi.
“Yên tâm, đám kia tự nhận là thay trời hành đạo đám người chính đạo rồi cũng sẽ bồi tiếp ngươi, như vậy ngươi sẽ không cô độc đi." Lạc Thiên lạnh lùng nhìn kẻ sống sót nhàn nhạt nói, một ngón tay tản mát ra một tia sáng lóe lên rồi bay ra xuyên thủng đầu của hắn, khí tức sinh mệnh kẻ sống sót cũng theo đó biến mất.
“Nếu ngươi không tu đạo mà sinh sống trong phàm tục vậy thì ngươi có lẽ là có thể làm người tốt, nhưng đáng tiếc khi bước lên con đường chỉ có thể tiến tới mà không thể lui về này thì mọi thứ đều đã chú định." Đảo qua xác chết kia Lạc Thiên khẽ nỉ non rồi rời đi biến mất tại nơi này.
….
Lạc Thiên một lần nữa đi tới địa điểm đã là tại một vùng đồi núi, tại đây có từng dãy núi liên miên không dứt, mặc dù hoàn cảnh xung quanh nhìn có vẻ mười phần mát mẻ nhưng mà không hiểu sao khi bước vào đây lúc lại khiến người cảm giác mười phần nóng bức.
Mà cái này nóng bức vậy mà ăn sâu vào xương tủy, tựa hồ nó muốn thiêu tẫn thể xác của bất kỳ sinh linh gì rồi lại như muốn luyện hóa hết thảy tạp chất của tất cả sinh linh để chúng có thể lột xác thành một sinh mệnh hoàn toàn mới vậy.
“Dung Nham Dị Linh." Cảm nhận được loại này nóng bức như muốn ăn sâu vào xương tủy Lạc Thiên không khỏi cười khẽ nỉ non, trên đời này có rất nhiều loại Dị Linh, nhưng những này Dị Linh lại chỉ có một loại mới khiến người có cảm giác này, vừa cảm ứng hắn đã biết đây là cái gì Dị Linh.
Thả ra cảm ứng, Lạc Thiên vậy mà cảm nhận được một người đang ở nơi Dung Nham Dị Linh xuất hiện, mà xung quanh tại đây hắn còn cảm nhận được nhàn nhạt tử khí, tựa hồ có người vừa chết vậy, tuy rằng có chút bất ngờ nhưng cũng không quá để ý, một bước vượt qua mấy dặm, một lần nữa đã là xuất hiện tại một nơi khác.
Lạc Thiên cũng không kiêng kỵ gì xuất hiện tại nơi này, xung quanh tại đây một mảnh dung nham đang vờn quanh tạo thành một cái hồ dung nham, trên đó tản mát ra từng đợt hơi nóng như có thể đốt tẫn vạn vật, cả khu vực tjai đây hoàn toàn một mảnh đỏ thẫm.
Mà trong khu vực này đang có lấy một cái nam tử, này nam tử tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, dáng người kỳ tu, khí thế trên nói không hết lời thô bạo, mà cái này thô bạo không phải là bá khí mà là trời sinh vốn đã là như vậy thô bạo, tựa hồ hắn có khiêm tốn hay trầm mặc đứng tại đấy thì vẫn sẽ cho người hắn một khi động thủ sẽ mười phần thô bạo.
Mà nam tử kia dường như cũng cảm giác được cái gì đó giật mình quay đầu nhìn sang, khi thấy Lạc Thiên lúc lập tức cảnh giác lui mười bước sau đó bình tĩnh nhìn lấy Lạc Thiên.
Khá lắm vạn cổ khó có mỹ nam tử, nam tử đối diện Lạc Thiên âm thầm đánh giá hắn rồi tán thán nghĩ, hắn cũng xem như là tuấn mỹ, vậy mà hôm nay lại còn gặp được người còn tuấn mỹ hơn cả hắn, mặc dù có miếng vài che đi ba phần nhưng vẫn là như vậy khiến người kinh diễm.
“Thú vị, vậy mà thứ kia lại lưu lạc trên người ngươi." Trầm mặc bầu không khí, Lạc Thiên ánh mắt sâu trong mang theo ngoài ý muốn lạnh nhạt nói.
“Món đồ gì?." Nam tử nghe Lạc Thiên nói thì nghi ngờ hỏi, mặc dù không biết Lạc Thiên tại sao lại xuất hiện bên cạnh hắn mà không bị phát hiện nhưng hắn cũng không sợ qua, vẫn là như vậy bình tĩnh đối mặt.
“Sau này ngươi sẽ biết." Thấy hắn có vẻ không biết gì Lạc Thiên cũng không nói nữa, khi bước vào đây hắn Ban Sơ đại đạo trên truyền đến một loại dị động, tựa hồ nó gặp được cái gì kích thích một dạng vậy, chính vì vậy hắn âm thầm dò xét nam tử này.
Mà hắn vừa dò xét lúc cũng là rất giật mình khi phát hiện một thứ trên người nam tử này, thứ kia có thể nói là mười phần kinh khủng, chẳng qua hắn vẫn là không muốn nói ra mà thôi.
“Tại đây có Dung Nham Dị Linh, ta muốn thứ này." Lạc Thiên khuôn mặt quay đầu nhìn xung quanh một cái rồi chầm chậm nói, lời nói trong không phải là thương lượng mà là tuyên bố nói.
“Ồ, nói vậy các hạ cũng cảm nhận được Dung Nham Dị Linh tại đây, nhưng thứ này hình như là ta tìm tới trước đi, các hạ làm vậy không phải là khinh người quá đáng đi." Nam tử nghe lời nói bá đạo vậy cũng không nổi dận mà cực kỳ bình tĩnh nói, tựa hồ trên đời này không gì có thể làm hắn nổi giận sự tình vậy.
“Ta nắm đấm to nhất cho nên thứ này ta muốn." Lạc Thiên không thèm quan tâm vẫn lạnh nhạt nói.
“Đã vậy thì chúng ta chỉ có thể một trận chiến vậy." Nam tử nghe vậy vẫn là như vậy bình tĩnh đáp trả, theo đó hắn cũng không nói nhảm nhiều trực tiếp một quyền đánh ra.
Một quyền này không có khí thôn thiên hà, đánh nát ba nghàn thế giới, nó có chăng chỉ là bình thường một quyền, nhưng dù vậy tại một quyền này phía dưới mọi thứ tựa như đều là như vậy yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
Quyền thế phía dưới mang theo một cỗ vô biên thô bạo áp lực, quản ngươi là cái gì người, quản ngươi là cái gì tồn tại đều phải bị một quyền băng diệt hết thảy.
Chỉ là đối diện một quyền như có thể băng diệt hết thảy kia Lạc Thiên nhìn cũng không nhìn nhiều một ngón tay dơ ra chỉ về phía một quyền kia, này một ngón tay bình thường giờ khắc này lại tựa như một cái cột chống trời, tựa hồ chỉ cần nó khẽ di chuyển một cái là có thể để cho Cửu Thiên Vạn Vực đều phải lay động.
Một ngón tay trên không mang theo vô biên bá đạo chỉ phong, nó có chăng chỉ là dùng huyết nhục chi khu va chạm vào một quyền của nam tử kia, “Oành—“ Một tiếng thật lớn, một ngón tay của Lạc Thiên như làm bằng thứ cứng rắn nhất trên đời trực tiếp đánh bay một quyền rồi kình phong ập vào ngực nam tử khiến hắn máu tươi cuồng phun bay ra xa.
“Quá yếu." Lạc Thiên có chút thất vọng nhìn bị đánh bay nam tử kia, hắn vốn tưởng rằng nam tử có thứ kia gia thân vậy phải rất mạnh đi, mặc dù không phải đối thủ của mình nhưng cũng có thể chống đỡ hắn đôi chút.
Mà bây giờ xem ra thứ kia chỉ phát huy tác dụng khi cảnh giới chủ nhân càng cao mới càng mạnh, như vậy xem ra sau này mới có thể thử uy lực của nó rồi.
Lạc Thiên nhàn nhạt bước đi từng bước đi qua nơi thi cốt khắp nơi này, tại hắn vài bước đã vượt qua ức vạn dặm đi tới một khu vực khác.
Nơi này khắp nơi cây cối um tùm, cây cao hơn trời, mỗi một gốc đều cao mấy vạn trượng như chọc thủng thương khung leo ra thiên địa, trên thiên không từng quả tinh thần lóe sáng vờn quanh lấy từng cây đại thụ, tựa như những gốc cây này có thể sinh ra Tinh Thần Nhật Nguyệt một dạng vậy.
Mà phía dưới những cây cổ thụ kia dưới, Lạc Thiên thấy một đám người đang tụ tập nghỉ ngơi tại đó, những này đệ tử từ bề ngoài mặc lấy một một thân thanh y hoặc bạch y, trên thân còn tản mát ra xuất trần khí tức.
Vừa nhìn Lạc Thiên đã biết đây là đám người chính đạo đệ tử, hắn không nói hai lời một chưởng khí thôn thiên hà, tồi sơn hủy nhạc, một chưởng lấy trực tiếp nhất phương thức đánh tới đám người kia.
Mà đám người kia còn đang nghỉ ngời không biết gì đã thấy một chưởng trấn áp hết thảy sức mạnh ập tới, còn không kịp phản kháng đã bị trấn sát ngay cả kêu rên cũng không kịp.
Lạc Thiên nhìn đám người kia một cái, có chút bất ngờ khi hắn cảm nhận được có người còn sống, lạnh nhạt bước chân khẽ nhấc đi tới một người còn sống kia trước mặt, Lạc Thiên một tay khẽ dơ lên chuẩn bị kết liễu hắn.
“Ngươi là Lăng Thiên của Ngọc Diện Cung đi." Cái kia kẻ sống sót cảm nhận được có người đi tới thì cố gắng ngẩng đầu lên, khi thấy Lạc Thiên lúc hắn cũng không bất ngờ hỏi, bởi vì trước đó hắn từng nghe nói Lăng Thiên đã trở về, mà trên đời này trong cùng thế hệ có thể một chưởng khiến hắn ngay cả phản kháng cũng không thể đã bị trọng thương vậy cũng chỉ có trong truyền thuyết Lăng Thiên rồi.
“Ồ, xem ra trong số những đệ tử đời này cũng có người thông minh, đáng tiếc ta đã quyết tâm giêt sạch đám tự nhận là đang thế thiên hành đạo các ngươi." Lạc Thiên cũng không phủ nhận cười nhạt nói.
“Tựa hồ ngươi rất ghét chính đạo, chỉ là ta cả đời chưa từng giết quá người vô tội, hôm nay không ngờ lại có kết cục như vậy." Kẻ sống sót nghe vậy không khỏi cười khổ chua xót nói.
“Ngu xuẩn, trên đời này người tốt sao mà nhiều, nhưng người tốt chỉ có thể làm kẻ yếu. Đây là tu đạo thế giới mà không phải phàm nhân thế giới mà có tốt xấu phân chia, tại đây ngươi muốn mạnh mẽ lên vậy thì phải giết, phải cướp đoạt, tại trong cái thế giới đầy bon chen này không có cái gọi là nhân từ, hôm nay ngươi yếu là vì ngươi không đủ sức mạnh, nếu một ngày ngươi đủ mạnh vậy ngươi giết ta thì có làm sao, nếu là như vậy chỉ trách ta vô năng mà thôi." Lời nói đủ lạnh lùng với thiên hạ thương sinh, cũng đủ lạnh lùng với bản thân từ Lạc Thiên vang lên.
Đối với hắn mà nói hắn không cần phân tốt xấu, chỉ cần là kẻ cản đường hắn, cản đường người bên cạnh hắn thì đều là kẻ xấu, mà đối với những kẻ cản đường này hắn chỉ có một chữ giết.
Năm đó nếu không phải vì hắn quá yếu thì đám người kia làm sao dám ngăn cản hắn và Tần Nguyệt, nếu không phải hắn quá yếu vậy thì hắn làm sao phải Luân Hồi Phản Nguyên ký gửi thể xác vào Nam Cung Vân đây, tại cái thế giới này chung quy cũng chỉ có hai loại người, kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi.
“Yên tâm, đám kia tự nhận là thay trời hành đạo đám người chính đạo rồi cũng sẽ bồi tiếp ngươi, như vậy ngươi sẽ không cô độc đi." Lạc Thiên lạnh lùng nhìn kẻ sống sót nhàn nhạt nói, một ngón tay tản mát ra một tia sáng lóe lên rồi bay ra xuyên thủng đầu của hắn, khí tức sinh mệnh kẻ sống sót cũng theo đó biến mất.
“Nếu ngươi không tu đạo mà sinh sống trong phàm tục vậy thì ngươi có lẽ là có thể làm người tốt, nhưng đáng tiếc khi bước lên con đường chỉ có thể tiến tới mà không thể lui về này thì mọi thứ đều đã chú định." Đảo qua xác chết kia Lạc Thiên khẽ nỉ non rồi rời đi biến mất tại nơi này.
….
Lạc Thiên một lần nữa đi tới địa điểm đã là tại một vùng đồi núi, tại đây có từng dãy núi liên miên không dứt, mặc dù hoàn cảnh xung quanh nhìn có vẻ mười phần mát mẻ nhưng mà không hiểu sao khi bước vào đây lúc lại khiến người cảm giác mười phần nóng bức.
Mà cái này nóng bức vậy mà ăn sâu vào xương tủy, tựa hồ nó muốn thiêu tẫn thể xác của bất kỳ sinh linh gì rồi lại như muốn luyện hóa hết thảy tạp chất của tất cả sinh linh để chúng có thể lột xác thành một sinh mệnh hoàn toàn mới vậy.
“Dung Nham Dị Linh." Cảm nhận được loại này nóng bức như muốn ăn sâu vào xương tủy Lạc Thiên không khỏi cười khẽ nỉ non, trên đời này có rất nhiều loại Dị Linh, nhưng những này Dị Linh lại chỉ có một loại mới khiến người có cảm giác này, vừa cảm ứng hắn đã biết đây là cái gì Dị Linh.
Thả ra cảm ứng, Lạc Thiên vậy mà cảm nhận được một người đang ở nơi Dung Nham Dị Linh xuất hiện, mà xung quanh tại đây hắn còn cảm nhận được nhàn nhạt tử khí, tựa hồ có người vừa chết vậy, tuy rằng có chút bất ngờ nhưng cũng không quá để ý, một bước vượt qua mấy dặm, một lần nữa đã là xuất hiện tại một nơi khác.
Lạc Thiên cũng không kiêng kỵ gì xuất hiện tại nơi này, xung quanh tại đây một mảnh dung nham đang vờn quanh tạo thành một cái hồ dung nham, trên đó tản mát ra từng đợt hơi nóng như có thể đốt tẫn vạn vật, cả khu vực tjai đây hoàn toàn một mảnh đỏ thẫm.
Mà trong khu vực này đang có lấy một cái nam tử, này nam tử tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, dáng người kỳ tu, khí thế trên nói không hết lời thô bạo, mà cái này thô bạo không phải là bá khí mà là trời sinh vốn đã là như vậy thô bạo, tựa hồ hắn có khiêm tốn hay trầm mặc đứng tại đấy thì vẫn sẽ cho người hắn một khi động thủ sẽ mười phần thô bạo.
Mà nam tử kia dường như cũng cảm giác được cái gì đó giật mình quay đầu nhìn sang, khi thấy Lạc Thiên lúc lập tức cảnh giác lui mười bước sau đó bình tĩnh nhìn lấy Lạc Thiên.
Khá lắm vạn cổ khó có mỹ nam tử, nam tử đối diện Lạc Thiên âm thầm đánh giá hắn rồi tán thán nghĩ, hắn cũng xem như là tuấn mỹ, vậy mà hôm nay lại còn gặp được người còn tuấn mỹ hơn cả hắn, mặc dù có miếng vài che đi ba phần nhưng vẫn là như vậy khiến người kinh diễm.
“Thú vị, vậy mà thứ kia lại lưu lạc trên người ngươi." Trầm mặc bầu không khí, Lạc Thiên ánh mắt sâu trong mang theo ngoài ý muốn lạnh nhạt nói.
“Món đồ gì?." Nam tử nghe Lạc Thiên nói thì nghi ngờ hỏi, mặc dù không biết Lạc Thiên tại sao lại xuất hiện bên cạnh hắn mà không bị phát hiện nhưng hắn cũng không sợ qua, vẫn là như vậy bình tĩnh đối mặt.
“Sau này ngươi sẽ biết." Thấy hắn có vẻ không biết gì Lạc Thiên cũng không nói nữa, khi bước vào đây hắn Ban Sơ đại đạo trên truyền đến một loại dị động, tựa hồ nó gặp được cái gì kích thích một dạng vậy, chính vì vậy hắn âm thầm dò xét nam tử này.
Mà hắn vừa dò xét lúc cũng là rất giật mình khi phát hiện một thứ trên người nam tử này, thứ kia có thể nói là mười phần kinh khủng, chẳng qua hắn vẫn là không muốn nói ra mà thôi.
“Tại đây có Dung Nham Dị Linh, ta muốn thứ này." Lạc Thiên khuôn mặt quay đầu nhìn xung quanh một cái rồi chầm chậm nói, lời nói trong không phải là thương lượng mà là tuyên bố nói.
“Ồ, nói vậy các hạ cũng cảm nhận được Dung Nham Dị Linh tại đây, nhưng thứ này hình như là ta tìm tới trước đi, các hạ làm vậy không phải là khinh người quá đáng đi." Nam tử nghe lời nói bá đạo vậy cũng không nổi dận mà cực kỳ bình tĩnh nói, tựa hồ trên đời này không gì có thể làm hắn nổi giận sự tình vậy.
“Ta nắm đấm to nhất cho nên thứ này ta muốn." Lạc Thiên không thèm quan tâm vẫn lạnh nhạt nói.
“Đã vậy thì chúng ta chỉ có thể một trận chiến vậy." Nam tử nghe vậy vẫn là như vậy bình tĩnh đáp trả, theo đó hắn cũng không nói nhảm nhiều trực tiếp một quyền đánh ra.
Một quyền này không có khí thôn thiên hà, đánh nát ba nghàn thế giới, nó có chăng chỉ là bình thường một quyền, nhưng dù vậy tại một quyền này phía dưới mọi thứ tựa như đều là như vậy yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
Quyền thế phía dưới mang theo một cỗ vô biên thô bạo áp lực, quản ngươi là cái gì người, quản ngươi là cái gì tồn tại đều phải bị một quyền băng diệt hết thảy.
Chỉ là đối diện một quyền như có thể băng diệt hết thảy kia Lạc Thiên nhìn cũng không nhìn nhiều một ngón tay dơ ra chỉ về phía một quyền kia, này một ngón tay bình thường giờ khắc này lại tựa như một cái cột chống trời, tựa hồ chỉ cần nó khẽ di chuyển một cái là có thể để cho Cửu Thiên Vạn Vực đều phải lay động.
Một ngón tay trên không mang theo vô biên bá đạo chỉ phong, nó có chăng chỉ là dùng huyết nhục chi khu va chạm vào một quyền của nam tử kia, “Oành—“ Một tiếng thật lớn, một ngón tay của Lạc Thiên như làm bằng thứ cứng rắn nhất trên đời trực tiếp đánh bay một quyền rồi kình phong ập vào ngực nam tử khiến hắn máu tươi cuồng phun bay ra xa.
“Quá yếu." Lạc Thiên có chút thất vọng nhìn bị đánh bay nam tử kia, hắn vốn tưởng rằng nam tử có thứ kia gia thân vậy phải rất mạnh đi, mặc dù không phải đối thủ của mình nhưng cũng có thể chống đỡ hắn đôi chút.
Mà bây giờ xem ra thứ kia chỉ phát huy tác dụng khi cảnh giới chủ nhân càng cao mới càng mạnh, như vậy xem ra sau này mới có thể thử uy lực của nó rồi.
Tác giả :
JL Ngày Em Chết