Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 44: Để anh chỉnh anh ta
Màu hồng! Tên yêu nghiệt này lại mặc quần áo đánh golf màu hồng. Điều đau lòng hơn là màu hồng dành cho con gái này khi mặc trên người anh sao lại nổi bật như vậy chứ! Nhất là khi anh ta vô tình quay đầu màu hồng dịu dàng lại mang đến cho sự cứng cỏi của anh ta thêm vài phần ôn nhu.
Dưới ánh sáng vàng nhạt làm ánh mắt anh sáng lên vẻ ung dung làm cho cả vết răng cô tặng anh cũng đã không còn quá rõ ràng nữa. Ài… Anh đúng là “mỹ sắc" kinh người. Giống như năm đó khi anh cứu cô từ hồ nước lên, cô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Cô luôn không rõ sao lúc đầu lại đồng ý gả cho anh, mơ mơ hồ hồ hình như do có rất nhiều lý do mà hình như lại chẳng có lý do nào cả, lẽ nào một trong những lý do là do cô nhìn thấy mỹ sắc của anh? Chữ sắc này quả nhiên trên đầu có gắn một con dao!
Anh vừa đánh được đường bóng đẹp, bạn bè xung quanh anh đều vỗ tay cổ vũ, lại còn có một cô bé trẻ trung chạy lên lau mồ hôi cho anh nữa. Cô gái trẻ ấy dù sao cũng chưa hiểu chuyện, người khác nhìn thấy đã không dám hỏi điều gì cô ta lại còn không biết trời cao đất dày hỏi một câu: “ Ồ, có chuyện gì với gương mặt của Lục tổng vậy?"
Lục Hướng Bắc khi quay đầu liền nhìn thấy Đồng Nhất Niệm, trên mặt vẫn là biểu hiện như cười như không cười xa cách ấy: “Là bị chó con cắn một miếng thôi!"
Anh ta lại dám mắng cô là chó con! Cô cắn cắn môi, đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn thẳng vào anh. Bạn bè anh cười, thấy anh không để ý liền nói đùa: “Có phải là trộm mùi hương ở tổ ấm dịu dàng nào đó không được ngược lại lại còn bị cắn không?"
“Xem anh ăn nói kiểu gì vậy! Trên thế giới này còn có mùi hương nào mà Lục tổng của chúng ta không trộm được sao? Không, nên nói là Lục tổng còn cần phải đi trộm mùi hương sao? Chỉ e là mùi hương tự mang đến tận cửa tặng cũng còn phải xếp hàng dài đến Thái Bình Dương kia kìa!"
“Em gái, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Còn không mau chủ động tặng hương cho Lục tổng?"
Những người này đều không thấy sự có mặt của Đồng Nhất Niệm, chỉ quan tâm đến việc nói những câu nói đùa khiếm nhã của mình. Đây chính là cuộc sống của các anh em công tử trong xã hội thượng lưu, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái. Đồng Nhất Niệm cảm thấy cơn buồn nôn bốc lên đầu liền giả vờ không nhìn thấy bọn họ. Bỏ qua việc lần trước cô nhìn thấy Oanh Oanh hôn anh, hiện tại cô muốn xem xem Lục Hướng Bắc liệu có công phu trấn tĩnh, dám để người phụ nữ khác hôn mình ngay trước mặt vợ như vậy hay không!
Người bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh, Thẩm Khang Kỳ bước lên phía trước một bước lớn, cô vội vã kéo anh lại. Quả nhiên anh đang tức giận đến cơ bắp đang co giật, anh là người có tính khí nóng giận tức tối như gặp kẻ thù. Theo tư thế của anh thì là muốn xông lên đánh người lắm rồi.
“Thả anh ra! Để anh đi dạy dỗ anh ta!" Thẩm Khang Kỳ một cơn giận giữ hét lên.
“Không cần!" "Không cho phép con đi!" Đồng Nhất Niệm và ông Thẩm hai miệng một lời.
Mà Lục Hướng Bắc cũng nâng tay cản lại hành động của cô gái kia, ánh mắt rơi trên cánh tay Đồng Nhất Niệm đang giữ chặt Thẩm Khang Kỳ, trong mắt ánh lên một tia âm u, sau đó nhanh chóng như mây trôi đi trời lại sáng. Những bước ung dung lại bức người mà chỉ Lục Hướng Bắc mới có vượt lên đi hướng về phía cô.
Đồng Nhất Niệm cười nhạt, nói với ba người nhà họ Thẩm: “Bác trai, bác gái, thật ngại quá, làm mọi người trêu cười rồi. Mọi người qua kia trước chờ con được không ạ!"
*****
Hết chương 44
Dưới ánh sáng vàng nhạt làm ánh mắt anh sáng lên vẻ ung dung làm cho cả vết răng cô tặng anh cũng đã không còn quá rõ ràng nữa. Ài… Anh đúng là “mỹ sắc" kinh người. Giống như năm đó khi anh cứu cô từ hồ nước lên, cô cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Cô luôn không rõ sao lúc đầu lại đồng ý gả cho anh, mơ mơ hồ hồ hình như do có rất nhiều lý do mà hình như lại chẳng có lý do nào cả, lẽ nào một trong những lý do là do cô nhìn thấy mỹ sắc của anh? Chữ sắc này quả nhiên trên đầu có gắn một con dao!
Anh vừa đánh được đường bóng đẹp, bạn bè xung quanh anh đều vỗ tay cổ vũ, lại còn có một cô bé trẻ trung chạy lên lau mồ hôi cho anh nữa. Cô gái trẻ ấy dù sao cũng chưa hiểu chuyện, người khác nhìn thấy đã không dám hỏi điều gì cô ta lại còn không biết trời cao đất dày hỏi một câu: “ Ồ, có chuyện gì với gương mặt của Lục tổng vậy?"
Lục Hướng Bắc khi quay đầu liền nhìn thấy Đồng Nhất Niệm, trên mặt vẫn là biểu hiện như cười như không cười xa cách ấy: “Là bị chó con cắn một miếng thôi!"
Anh ta lại dám mắng cô là chó con! Cô cắn cắn môi, đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn thẳng vào anh. Bạn bè anh cười, thấy anh không để ý liền nói đùa: “Có phải là trộm mùi hương ở tổ ấm dịu dàng nào đó không được ngược lại lại còn bị cắn không?"
“Xem anh ăn nói kiểu gì vậy! Trên thế giới này còn có mùi hương nào mà Lục tổng của chúng ta không trộm được sao? Không, nên nói là Lục tổng còn cần phải đi trộm mùi hương sao? Chỉ e là mùi hương tự mang đến tận cửa tặng cũng còn phải xếp hàng dài đến Thái Bình Dương kia kìa!"
“Em gái, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Còn không mau chủ động tặng hương cho Lục tổng?"
Những người này đều không thấy sự có mặt của Đồng Nhất Niệm, chỉ quan tâm đến việc nói những câu nói đùa khiếm nhã của mình. Đây chính là cuộc sống của các anh em công tử trong xã hội thượng lưu, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái. Đồng Nhất Niệm cảm thấy cơn buồn nôn bốc lên đầu liền giả vờ không nhìn thấy bọn họ. Bỏ qua việc lần trước cô nhìn thấy Oanh Oanh hôn anh, hiện tại cô muốn xem xem Lục Hướng Bắc liệu có công phu trấn tĩnh, dám để người phụ nữ khác hôn mình ngay trước mặt vợ như vậy hay không!
Người bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh, Thẩm Khang Kỳ bước lên phía trước một bước lớn, cô vội vã kéo anh lại. Quả nhiên anh đang tức giận đến cơ bắp đang co giật, anh là người có tính khí nóng giận tức tối như gặp kẻ thù. Theo tư thế của anh thì là muốn xông lên đánh người lắm rồi.
“Thả anh ra! Để anh đi dạy dỗ anh ta!" Thẩm Khang Kỳ một cơn giận giữ hét lên.
“Không cần!" "Không cho phép con đi!" Đồng Nhất Niệm và ông Thẩm hai miệng một lời.
Mà Lục Hướng Bắc cũng nâng tay cản lại hành động của cô gái kia, ánh mắt rơi trên cánh tay Đồng Nhất Niệm đang giữ chặt Thẩm Khang Kỳ, trong mắt ánh lên một tia âm u, sau đó nhanh chóng như mây trôi đi trời lại sáng. Những bước ung dung lại bức người mà chỉ Lục Hướng Bắc mới có vượt lên đi hướng về phía cô.
Đồng Nhất Niệm cười nhạt, nói với ba người nhà họ Thẩm: “Bác trai, bác gái, thật ngại quá, làm mọi người trêu cười rồi. Mọi người qua kia trước chờ con được không ạ!"
*****
Hết chương 44
Tác giả :
Cát Tường Dạ