Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 150: Thì ra là cô hại cô ta..

Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 150: Thì ra là cô hại cô ta..

"Đi thôi." – Lục Hướng Bắc rất bình tĩnh

Đồng Nhất Niệm từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng đầy lo lắng, kéo lấy cánh tay Lục Hướng Bắc, tỏ ra lo lắng: "Lục Hướng Bắc.."

Anh quay lại xoa đầu cô, trong mắt là sự lạnh lùng theo thói quen: "Không sao đâu, đừng lo lắng.."

Nói xong liền đi theo cảnh sát.

Nhưng một câu "Không sao đâu, đừng lo lắng.." có thể làm cô không lo lắng sao?

Cô đuổi theo mấy bước thì anh và cảnh sát đã vào thang máy rồi.

Bỗng nhiên trái tim cô như bị người ta móc ra vậy..

"Lục Hướng Bắc!" – Cô không nhịn được lại hét lớn với thang máy đang từ từ đóng lại. Nhưng trong hành lang trống không trả lời cô chỉ có tiếng vọng lại của chính cô: "Lục Hướng Bắc, Lục Hướng Bắc". Giống như giấc mơ đêm qua của cô, cho dù cô có gọi thế nào anh cũng không nghe thấy nữa..

Lúc này cô vô cùng rối loạn, lấy khóa xe đuổi theo nhưng đợi cô xuống đến bên dưới thì cảnh sát và Lục Hướng Bắc đã không thấy bóng đâu nữa rồi.

Cô nghĩ đến ba mình, có lẽ lúc này nên trở về hỏi ba xem thế nào..

Khi cô vội vàng về đến nhà thì nhìn thấy mẹ nhỏ đi từ trên lầu xuống nhìn thấy cô hấp ta hấp tấp liền chặn cô lại: "Con nhẹ thôi, ba con đang ngủ đấy!"

"Ba.. làm sao vậy?" – Cô nhớ lại đã rất lâu không về thăm ba rồi..

Mẹ nhỏ than thở nói: "Gần đây thân thể không khỏe lắm.."

"Con lên trên nhìn xem thế nào.." – Dù sao cũng là ba cô, là người cho cô sinh mạng này..

"Con đừng đi làm ồn ông ấy, khó lắm mới ngủ được một chút!" – Mẹ nhỏ nhắc nhở sau lưng cô.

"Con chỉ nhìn thôi, không làm ồn ba đâu!" – Cô bước lên lầu. Vốn cho rằng mẹ nhỏ không hề yêu ba cô chỉ là nhìn vào tiền của ông mà thôi nhưng hôm nay có thể thấy được cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm.

Cô dần dần tin tưởng tình cảm là có thể nuôi đưỡng được..

Nhẹ nhàng mở cửa phòng ba thấy trên giường có người đang nằm ngủ rất yên tĩnh không bị đánh thức bởi sự xuất hiện của cô. Cô bước mấy bước lại gần phát hiện chỉ là vài ngày không gặp mà ông đã gầy đi nhiều mang cho người ta cảm giác đúng là tuổi xế chiều rồi làm gì còn cái uy phong hô mưa gọi gió của tổng tài Đồng thị năm xưa nữa?

Cô yên tĩnh đứng một lúc, trong lòng lại tràn đầy xót xa.

Khi rời đi đứng trước mặt mẹ nhỏ, dần dứ một lúc muốn nói "cám ơn bà chăm sóc ông ấy" nhưng cuối cùng vẫn không nói được ra. Trong cái nhà này cô làm gì có tư cách nói câu này?

Vội vàng rời khỏi nhà, cả đường đi cô đều cảm thấy trong tiềm thức của bản thân vẫn coi mình là một đứa trẻ. Cho dù những năm gần đây ba cô không còn quan tâm đến cô lắm nhưng khi có chuyện xảy ra cô vẫn muốn quay về tìm ba đầu tiên. Giống như khi cô làm việc ở công ty cũng vậy, luôn cảm thấy mình còn có lối thoát thứ hai nên nếu như làm hỏng việc thì vẫn còn Lục Hướng Bắc đến giải quyết cho cô..

Cô bỗng nhiên hiểu ra một việc, Lục Hướng Bắc cũng có lúc không thể dựa dẫm được, còn ba cô thì cũng lớn tuổi rồi..

Sự hoang mang ban đầu dần dần cũng vơi bớt. Cô bình tĩnh lại nghĩ xem nên tìm ai hỏi thăm tình hình một chút. Cục trưởng cục công an, cục trưởng Đới liền xuất hiện trong đầu cô.

Cho dù cô có ghét xã giao với giới quyền cao chức trọng đến thế nào thì sự việc đang xảy ra trước mắt cũng không thể để ý quá nhiều nữa. Trong di động của cô có lưu số của cục trưởng Đới. Cô tìm số bấm nút gọi.

"Cục trưởng Đới, xin chào ngài, tôi là vợ của Lục Hướng Bắc." – Lần này cô chủ động xưng là Lục phu nhân chứ không phải là Đồng đại tiểu thư.

"Ồ, em dâu à, chào em!" – Giọng nói của cục trưởng Đới rất nhiệt tình.

Làm trong lòng Đồng Nhất Niệm cũng hơi yên tâm. Còn gọi là em dâu chứng tỏ sự tình không quá xấu. Cô biết những người này đều là gió chiều nào theo chiều ấy.

Do đó liền nói với ông ta việc Lục Hướng Bắc bị cảnh sát hình sự mang đi, cục trưởng Đới nghe xong lại an ủi cô: "Việc này tôi có biết, cô yên tâm chỉ là hỏi thăm tình hình, cô cứ ở nhà đợi là được!"

Lời này có đến chín phần là mang tính ngoại giao, không biết có thể yên tâm được không thì trong lòng Đồng Nhất Niệm cũng không chắc. Nhưng cục trưởng Đới đã nói vậy thì cô cũng biết là không cần hỏi tiếp nữa, gượng cười: "Vậy đã làm phiền cục trưởng Đới rồi, cám ơn ngài."

Đối phương biết cô không hài lòng với đáp án này liền nói thêm: "Em dâu, nếu có việc gì cũng sẽ thông báo cho người nhà nên cô cứ đợi ở nhà đi."

"Được ạ, cám ơn."

Cô ngồi yên trong xe điều chỉnh lại tâm trạng rối loạn, nghĩ lại vẻ mặt khi nhận điện thoại sáng nay của Lục Hướng Bắc cảm thấy Lục Hướng Bắc nhất định đã biết về cái chết của Oanh Oanh từ khi nhận điện thoại rồi. Cả biểu hiện bất thường của anh trong phòng tập gym cũng vì thế mà ra.

Nhưng nếu như cái chết của Oanh Oanh không liên quan đến anh thì cô lại không thể nào tin được..

Trước tối qua cô luôn không tin Lục Hướng Bắc mà chính vào tối qua cô tự nói với mình nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu cô thà chọn sẽ tin tưởng anh..

Vì thế hôm nay nếu cô lại kết luận theo tình cảm thì cô có nên tin anh một lần không.

Cô lúc này không có ai để dựa vào, không ai có thể cho lời khuyên, chỉ có thể dựa vào bản thân. Cô giống như đi bộ trong đêm, đôi mắt từ trong bóng tối ban đầu dần dần thích ứng với tầm nhìn trong đêm rồi đường cũng sẽ dần dần hiện ra.

Đúng vậy Lục Hướng Bắc tuyệt đối không có liên quan đến cái chết của Oanh Oanh, dưới tình huống mọi việc còn chưa rõ ràng thì việc duy nhất cô có thể làm là chờ đợi. Chứ chạy lung tung như ruổi cũng không có tác dụng gì.

Lùi một vạn bước mà nói nếu như anh thật sự bị cuốn vào sự việc này thì cô có vội đi tìm người thì cũng không có tác dụng gì..

Nhưng nghe lời cục trưởng Đới nói cũng đúng. Chờ, sau khi chờ tin tức rồi xem bệnh kê thuốc cũng không muộn.

Sau khi nghĩ kỹ rồi cô liền lái xe về nhà.

Cô phải ở nhà chờ, nhỡ Lục Hướng Bắc về nhà mà không thấy cô thì làm sao?

Suy nghĩ này lại làm cô đau lòng, dù cho cô có ở nhà thì Lục Hướng Bắc cũng chưa chắc cần đến cô

Một chữ chờ này nói thì dễ nhưng làm lại khó.

Cả một ngày trời cô ngồi yên chờ đợi trong bất an không ăn uống gì, chỉ ngồi trực chờ điện thoại, cầm di động, nghe ngóng tiếng chuông cửa, cả người trong tình trạng căng thẳng.

Cho đến tận tối cô mới nghe thấy tiếng mở khóa.

Quả nhiên là anh, chỉ có thể là anh, dấu vân tay cửa nhà họ chỉ có của cô và anh.

Nhưng anh ở trước mặt sao lại có bộ dạng như thế này? Nhìn có vẻ cực kỳ mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng giống như gặp phải một đả kích rất lớn, giữa hai hàng lông mày mang đầy sự tang thương..

Anh như vậy làm cô vô cùng đau long, vội xà vào lòng anh. Cả ngày lo lắng chờ đợi biến thành nước mắt, nước mắt đong đầy hai khóe mắt nhỏ giọng trong lòng anh: "Lục Hướng Bắc, anh dọa chết em rồi, làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?"

Anh lạnh nhạt đẩy cô ra, thậm chí còn không thèm nhìn cô, cầm khóa xe định đi ra ngoài.

Anh chưa bao giờ đẩy cô ra, kể cả khi quan hệ của bọn họ còn chưa được cải thiện thì anh vẫn chủ động ôm cô chứ chưa bao giờ đẩy cô ra. Vậy mà hôm nay anh lại lạnh lùng như vậy là tại sao? Do Oanh Oanh sao? Vì Oanh Oanh chết rồi nên anh mới buồn như vậy sao? Như lại đụng phải vết thương cũ vậy.

Anh đối với Oanh Oanh không phải hoàn toàn không có tình cảm sao? Dù cô biết lúc này không phải là lúc nên ghen tuông nhưng cái suy nghĩ này cứ nhảy ra.

Nhìn thấy anh không nói năng gì muốn ra ngoài cô bỗng nhiên cảm thấy bức bối, bức đến mức mỗi hơi thở đều làm đau hết cả phổi. Cô bất chấp xông lên ôm lấy lưng anh khóc nói: "Lục Hướng Bắc anh có thể nói với em rốt cuộc là làm sao vậy? Đừng để em đau lòng như vậy được không, em là vợ anh, là vợ anh đó!"

Bước chân anh dừng lại nhưng không quay đầu, giọng nói khan khan: "Xin lỗi Niệm Niệm, anh muốn yên tĩnh một mình."

Cảm giác bất lực kéo đến, hai cánh tay cô trở nên mềm nhũn, anh gạt nhẹ liền thoát khỏi tay cô, sau đó ra khỏi nhà không hề ngoảnh đầu lại.

Đồng Nhất Niệm ngơ ngẩn ngay tại chỗ, hai tay vẫn giữ tư thế vòng ôm, bỗng nhiên tràn ra một nỗi đau khóc không ra nước mắt. Thì ra cảm giác này gọi là dục khốc vô lệ, còn khó chịu hơn là nước mắt nước mũi ròng ròng. Mắt khô xót đến phát đau, tim lại càng khô đến nứt thành từng vệt..

"Lục Hướng Bắc.." – Cô hét lên với không khí. Đau đớn như từng sợi tràn ra từ vết nứt trong tim nhất nhanh tràn đầy đến từng tế bào khắp cơ thể, đến cả gót chân cũng thấy đau.

Bỗng nhiên một ý nghĩ nảy ra, cô không thể để anh đi như vậy. Bộ dạng anh vừa rồi mệt mỏi như vậy, lại còn bị đả kích nặng nề không biết tốc độ xe sẽ lái đến giới hạn nào nữa, như vậy rất không an toàn.

Cô quên mất là tối qua bản thân cũng đã điên rồ thế nào khi đi tìm anh, cô khi đó cũng không nghĩ đến an toàn đấy thôi?

Lục Hướng Bắc, em lại có thể yêu anh đến ngốc luôn rồi..

Cô cuối cùng cũng phát hiện đi càng xa lại càng chìm sâu, cô thật sự nghi ngờ bản thân liệu còn có thể thoát khỏi lưới tình Lục Hướng Bắc giăng ra được nữa không? Cô tóm lấy túi không kịp chờ thang máy mà chạy thang bộ vội vàng đuổi theo.

Trạng thái của Lục Hướng Bắc hôm nay vô cùng tệ, cô thậm chí còn hoài nghi anh có lẽ cũng không biết cô đuổi theo anh. Cô thở không ra hơi sau khi xuống dưới lầu nhìn thấy anh lái xe đi cô cũng lái xe theo phía sau anh, không xa không gần, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn xem anh có an toàn hay không.

Lục Hướng Bắc dừng xe trước một quán ba, xuống xe đi vào quán.

Anh đến uống rượu giải buồn sao? Nếu phải thì cô không thể đi. Anh bây giờ không biết sẽ uống thành cái dạng gì, khi say khướt cô còn phải lái xe đưa anh về..

Cô tìm một góc tối lặng lẽ trông chừng anh, từ xa xa nhìn anh cô bỗng nhiên nghĩ đến một từ rất đáng yêu – thiên sứ. Cô bảo vệ anh như vậy có phải giống thiên sứ của anh không?

Nghĩ lại lại chế giễu bản thân, có thiên sứ nào như trộm giống cô vậy không nữa? Người ta không cần mày bảo vệ, mày lại cứ cố dính vào..

Nhưng anh cũng từng nói rõ ràng rằng, Niệm Niệm em là ánh sáng trong màn đêm, là hi vọng để anh sống tiếp..

Bóng lưng thẳng tắp của anh ở đàng xa, vừa cao lớn vừa mạnh mẽ. Cô ngồi còn anh thì đứng càng làm lộ rõ sự cao lớn anh tuấn của anh nhưng bên dưới vẻ đẹp đó lại chất chứa biết bao sự cô đơn lạc lõng làm cô đau lòng biết bao..

Yêu một người là như vậy sao?

Vừa thấy ghét lại vừa thấy yêu..

Cô dưới ánh đèn không sáng không tối vẫn chảy nước mắt, cảm giác nước mắt được đánh thức thật tốt.

Thì ra cô vẫn có thể khóc..

Nếu có một ngày mà không thể khóc thì không phải là tim đã chết rồi sao?

Lục Hướng Bắc ánh sáng của anh đang bảo vệ anh, hi vọng của anh đang ở ngay sau anh, tại sao anh lại không quay đầu lại nhìn đây? Chỉ cần quay đầu lại là anh có thể tìm thấy em nhưng Lục Hướng Bắc anh có biết không, trong khi anh đang đau lòng vì người phụ nữ khác thì người phụ nữ của anh đang tan nát trái tim sau lưng anh.

Cô nhìn anh uống say, từng ly từng ly, uống rất nhiều, chủ yếu là cứ cạn từng ly. Cô không có ngăn anh, cô biết anh cần phát tiết, con người trong lúc đang bên lề sự bùng nổ nếu như không được phát tiết sẽ đau khổ chừng nào, cô từng có kinh nghiệm này nên chỉ nhìn anh phát tiết. Cùng lắm đợi một lúc sau giúp anh thu dọn tàn cục rồi tha anh về nhà..

Cô cảm thấy mình điên thật rồi, tại sao lại có thể yêu anh đến mức này..

Cô nhớ lại lúc uống Lão Bạch Can với anh đã từng cảm thấy khoảng cách với anh đã rất gần nhưng đến hôm nay khoảng cách này lại kẽo giãn ra, giống như xa vời đến mức cô không thể đến gần được nữa..

Cô cứ như vậy nhìn anh, tự mình nghĩ lan man.

Sau khi không biết anh đã uống bao nhiêu ly thì cô nhìn thấy anh nhận một cuộc điện thoại, cũng không biết ai gọi đến nhưng anh hình như đã có ý muốn đi.

Thấy anh vẫn chưa say đến mức không đi được nên nhân lúc anh thanh toán cô vội vàng trốn ra trước muốn lấy xe trước khi anh đi ra để tiếp tục theo sau anh nhưng đến bãi đỗ xe lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Lần trước Di Đóa sau khi trả xe cho Lục Hướng Bắc liền trả chìa khóa xe cho cô, mà cô vẫn luôn để khóa trong túi mình. Như vậy có nghĩa là cô có thể lên xe Lục Hướng Bắc..

Cô không nghĩ nhiều nữa mà mở khóa xe rồi lên xe anh, nhẹ nhàng giấu mình ở ghế sau nhưng không ngồi trên ghế mà chen vào chỗ giữa ghế trước và ghế sau ngồi xuống đó dựa sát vào cửa xe, chân có thể duỗi thẳng người có thể ngồi trốn sau ghế lái sau đó khóa xe lại.

Cô cược là Lục Hướng Bắc sẽ không phát hiện ra cô bởi vì trời tối, bởi vì anh uống rượu..

Cửa xe lại được mở ra, anh lên xe, khởi động xe, trong xe thoang thoảng mùi rượu nhưng vẫn may là xe lái khá vững còn anh không thể ngờ rằng trong xe vẫn còn một người nữa..

Đồng Nhất Niệm không biết anh lái xe đi đâu chỉ biết khúc rẽ khá nhiều, giống như là đang lên đường núi.

Sau khi không biết đi vòng quanh bao nhiêu lần thì xe cuối cùng cũng dừng lại, cô nghe thấy Lục Hướng Bắc xuống xe, sau khi đóng cửa xe cô mới vươn đầu lên ngó ra ngoài xem.

Đèn xe vẫn bật sáng cô nhìn thấy đây đúng là trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi đã có một chiếc xe chờ sẵn và một bóng người mờ mờ. Cô nhất thời không nhìn rõ là ai, may là Lục Hướng Bắc không rút chìa khóa xe nên cô nhẹ nhàng kéo cửa xe xuống một chút, như vậy thì tiếng nói chuyện bên ngoài có thể truyền đến.

"Anh Bắc." – Có người gọi anh như vậy.

Giọng nói rất quen, đầu cô lục tìm thì nghĩ ra đây là giọng nói của Thành Chân..

Lục Hướng Bắc không đáp trả.

"Anh Bắc, cảnh sát nói như thế nào?" – Thành Chân lại hỏi.

Sau khi trầm mặc một lúc thì giọng nói của Lục Hướng Bắc vang lên: "Bước đầu nhận định là tai nạn xe. Kiểm tra pháp y nói trước tai nạn cô ấy hút ma túy nên có khả năng là quá phấn khích khi lái xe hoặc là xuất hiện ảo giác nên rơi xuống vách đá."

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chị ấy không hút ma túy, chị ấy chưa bao giờ hút ma túy cả!" – Giọng nói của Thành Chân rất kích động.

Lục Hướng Bắc lại rơi vào trầm mặc.

Đồng Nhất Niệm biết bọn họ đang thảo luận chuyện cái chết của Oanh Oanh..

Thì ra Oanh Oanh lại hút ma túy. Nhưng nếu là tai nạn xe thì không có liên quan gì đến Lục Hướng Bắc rồi, điều này làm cô hơi hơi yên tâm.

Thôi được, cô thừa nhận mình ích kỷ và còn có chút lạnh lùng, chỉ cần Lục Hướng Bắc không sao thì người khác có làm sao thì cô cũng chỉ nhiều nhất là đồng tình thôi.

"Anh Bắc, đều do cô ta, nếu như không phải do cô ta đặt máy nghe lén trong khuy áo của anh thì anh sao có thể bị phát hiện. Anh không bị phát hiện thì Oanh Oanh sao có thể vì anh mà phải thừa nhận cái áo là do chị ấy tặng anh được?" – Thành Chân nghe ra có vẻ vô cùng bực tức.

Trong đầu Đồng Nhất Niệm bỗng "ầm" một tiếng thật lớn, cái chết của Oanh Oanh lẽ nào có liên quan đến cái áo sơ mi kia, có liên quan đến cô sao? Nhưng Lục Hướng Bắc tại sao lại nói dối, tại sao nói khuy áo mất rồi?

Lại nghe Lục Hướng Bắc nói: "Thành Chân, đừng nói nữa!"

"Tại sao không nói? Ở đây chỉ có hai chúng ta, lẽ nào còn không cho nói?" – Thành Chân vẫn rất kích động: "Cô ta là vợ của anh vậy mà lại không tin tưởng anh đến vậy, còn lắp máy nghe lén trên người anh nữa. Chỉ cần là đàn ông thì đều không thể chịu nổi. Cô ta làm như vậy suýt nữa thì hại chết anh rồi, anh có biết không hả? Người phụ nữ này thật có nhiều tâm kế. Anh Bắc, rồi có ngày anh sẽ bị cô ta hại chết mất!"

Đồng Nhất Niệm ôm chặt miệng, nước mắt trào ra. Cô có tâm kế sao, cô sẽ hại chết anh sao? Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ hại chết anh..

"Thành Chân!" – Chỉ nghe thấy Lục Hướng Bắc cao giọng: "Cậu đừng nói nữa!"

Bị anh hung giữ như vậy Thành Chân liền không nói Đồng Nhất Niệm nữa nhưng vẫn tức tối: "Anh Bắc, em có chết cũng không tin Oanh Oanh chết do tai nạn xe, nhất định có vấn đề, lẽ nào anh tin à?"

"Tin hay không thì công an sẽ cho kết quả điều tra cuối cùng.." – Anh chầm chậm nói lộ ra đau đớn ẩn nhẫn vô cùng.

"Công an? Công an có thể đưa ra chân tướng sao? Lúc sáng sớm em thấy chị ấy lái xe ra, sợ bị phát hiện nên không dám công khai theo chị ấy chỉ có thể âm thầm theo sau. Nhưng em tận mắt nhìn thấy xe chị ấy rơi xuống. Anh Bắc, anh có biết tâm trạng em khi đó không? Em lén lút xuống vực tìm chị ấy, khi tìm thấy chị ấy chỉ còn lại chút hơi tàn, ánh mắt chị ấy khi nắm lấy quần áo em làm em cả đời không thể nào quên.. anh Bắc.. chị ấy chết rồi mà em cũng không dám báo cảnh sát, không dám đưa di thể chị ấy đi, anh Bắc" – Thành Chân trong công ty thường là không hay nói cười chỉ lạnh lùng ảm đạm vậy mà lúc này lại khóc trước mặt Lục Hướng Bắc..

"Anh Bắc, giống như một con cá mắc cạn giãy giụa trên cát.. Anh Bắc thật ra đó chính là chúng ta, em và anh đều là cá mắc cạn cố giãy giụa tìm đường sống.." – Cậu ta nói vô cùng thương tâm nhưng lập tức lại thay đổi ngữ điệu vô cùng cấp thiết thông báo cho Lục Hướng Bắc: "Có điều em dù sao cũng là một xác tàn tạ nên sao cũng được nhưng còn anh thì lại khác. Anh Bắc về sau đừng quá tốt với người đàn bà đó, không đáng đâu, cần thận lại có ngày mất mạng trong tay cô ta! Về sau cô ta đưa anh bất cứ thứ gì cũng cần kiểm tra kỹ càng, cẩn thận không lại mắc lừa cô ta!"

Thành Chân là đang nói về máy nghe lén sao? Là đang nói cô sao? "Người đàn bà đó" là chỉ cô sao?

Liên kết những lời Thành Chân lại, đại khái là máy nghe lén cô giấu trong khuy áo bị phát hiện ra, kết quả là Oanh Oanh vì Lục Hướng Bắc nên thừa nhận là áo do cô ta tặng, sau đó Oanh Oanh vì việc này mà chết? Cô ta tại sao lại thừa nhận?

Trong đầu có một loạt dấu hỏi. Càng làm cô đau đầu là cho đến bây giờ Lục Hướng Bắc vẫn giấu giếm tất cả, cô không biết trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ như thế nào. Nếu như Thành Chân nói thật thì mình không phải là gián tiếp hại chết Oanh Oanh sao?

Cô bỗng nghĩ ra, chẳng trách Lục Hướng Bắc hôm nay lại lạnh lùng với cô như vậy, thì ra là vậy..

Thì ra anh không nói thành lời, cũng không cho Thành chân nói nhưng trong lòng anh vẫn giận cô, hận cô hại chết Oanh Oanh.

Nhất thời, đau đớn tràn ngập tâm can.

Cô thật sự là không cố ý..

"Đủ rồi, anh khắc có chừng mực!" – Lục Hướng Bắc nói: "Cậu gặp cô ấy cuối cùng à? Cô ấy nói gì không?"

Giọng nói đau khổ của Thành Chân vang lên trên đỉnh núi yên tĩnh một cách rõ ràng: "Chị ấy không nói gì liên quan đến cái chết của chị ấy mà chỉ nắm lấy quần áo em, muốn em nói với anh mấy câu.."

Lục Hướng Bắc không truy hỏi là những câu gì nhưng lại im lặng chờ đợi như vậy thì ai cũng cảm thấy được là anh đang chờ Thành Chân nói tiếp.

"Chị ấy nói, chị ấy muốn chôn cùng với anh ấy, trên bia mộ muốn viết tên chị ấy, nhất định phải có tên, chị ấy sắp quên mất mình tên là gì rồi.. Chị ấy còn nói, anh nhất định phải hạnh phúc, những cái khác đều không quan trọng, chị ấy chỉ muốn nhìn thấy anh hạnh phúc.. nếu như có kiếp sau, chị ấy nhất định không để bản thân lại yêu anh nữa.. nhất định không hỏi anh có dám không nữa.."

Giọng nói của Thành Chân trầm thấp mà đau thương, trong tiếng gió vù vù trên đỉnh núi truyền đi mấy câu nói cuối cùng của Oanh Oanh giống như chính bản thân Oanh Oanh trong tiếng nhạc bi thương đang nói những lời thoại buồn bã cuối cùng làm mọi người không ngừng rơi lệ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899
DCM thằng viết 2 năm trước
Nếu bạn đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm . Để tránh khỏi điều này bạn phải copy và gửi nó vào 5 truyện khác .
Trần Hoài Thương 2 năm trước
Nếu bạn đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5 năm . Để tránh khỏi điều này bạn phải copy và gửi nó vào 5 truyện khác .

Truyện cùng thể loại