Nhất Nhãn Phần Thành
Chương 1-2: Bất ngờ gặp lại (2)
Bùi Nhuế nhìn thẳng vào mắt anh. Hàng mi đen dài rũ xuống, con ngươi chỉ lộ ra phân nửa, phảng phất nét trầm tĩnh, giống như chính con người anh.
Cô dường như đã bị con ngươi màu lam đậm ấy cuốn hút, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà khẽ khàng hơn.
“Nếu không phải đến lấy hộp quẹt, vậy..." Bùi Nhuế nghiêng người, “Ở lại trò chuyện một lát."
Người đàn ông bước vào bên trong, cánh cửa phía sau một lần nữa khép chặt. Anh không tiếp tục đi về phía trước mà tựa người lên cửa, cằm hơi nâng lên.
Chỗ anh đứng ngay sát chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt phủ lên gương mặt. Mãi đến lúc này, Bùi Nhuế mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ diện mạo người đàn ông này.
Không thể nghi ngờ, anh rất đẹp trai, đẹp trai tới nỗi khiến người nhìn phải nín thở. Mái tóc dày, đen nhánh, hai bên được cắt tỉa gọn gàng, chỉ có phần tóc phía trước rủ xuống che trán. Đôi lông mày rất cao, hơi xếch, hàng mi dài rậm, đôi mắt sâu đặc trưng của người nước ngoài khiến cô cảm thấy không quen lắm. Hàng mày bên trái có một vết sẹo nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy phần da hơi hơi nhô lên.
Đường nét từ trán tới cằm vô cùng cân xứng tinh vi, sống mũi thẳng tắp, mang đến cảm giác người đàn ông này có phần thanh tú, nhu hòa. Có điều, vết sẹo trên hàng mày dù nhỏ, nhưng lại khiến cho khuôn mặt anh thêm phần sắc bén, loại bỏ hoàn toàn chút xíu nữ tính kia. Tính chất mạnh mẽ, quả quyết của đàn ông, còn có vẻ nghiêm chỉnh, sắc sảo của quân nhân, tất cả đều bộc lộ rõ nét trên gương mặt này.
Đúng vậy. Là quân nhân!
Bùi Nhuế nhớ mang máng trước kia mình làm nhiệm vụ đưa tin trên chiến trường, từng có một thời gian dài tiếp xúc với quân nhân. Có một vài chuyện, cô không thể nào nhớ, duy chỉ có trực giác nhạy bén là vẫn còn nguyên vẹn.
Có thể là dáng đi, hay chăng là tư thế đứng yên của anh đã khiến cô có cảm giác anh nhất định từng đi lính.
Nhưng mà, người đàn ông này so với binh lính bình thường hiển nhiên bất đồng. Vẻ mặt anh chẳng có lấy một chút tinh thần, thậm chí cả người toát ra vẻ chán chường xen lẫn mệt mỏi, ánh mắt chứa đầy tâm sự, dường như được phủ bởi một lớp sương thật dày.
Bùi Nhuế rời mắt xuống dưới, chạm phải đôi môi mỏng đang hơi nhếch lên của anh. Nơi này dường như là chốn tập trung toàn bộ huyết sắc trên gương mặt, không phải màu đỏ tươi, mà giống như ngọn lửa, mang đến cảm giác vô cùng ấm áp, hay chính xác hơn là nóng bỏng.
“Nếu như em muốn, tôi có thể ở cùng em cho tới khi chúng ta đến Mát-xcơ-va."
Anh ung dung nói rõ từng chữ, mỗi âm tiết đều hơi kéo dài, lại vô cùng mạnh mẽ, “Nhưng so với nói chuyện phiếm, chúng ta có chuyện thú vị hơn để làm."
Anh vừa nói xong câu này, người đã đi đến trước mặt Bùi Nhuế. Khoảng cách gần gũi thân mật như vậy, khiến ngay cả hơi thở của họ cũng như hòa quyện vào nhau.
Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tí tách của mẩu thuốc đang cháy dần. Khói thuốc từ miệng cô thổi ra nhẹ nhàng lướt qua gò má anh. Người đàn ông cúi đầu, dùng đôi mắt xanh đen nhìn cô, đầu lưỡi vươn ra, liếm nhẹ lên đôi môi ướt át của cô.
Bùi Nhuế không khỏi lưu ý đến hành động này, “Khát sao?" cô hỏi, đôi môi khe khẽ khép mở, tia lửa chợp chờn, tàn thuốc nhẹ rơi, “Chỗ này của tôi không có gì uống, đáng ra anh nên mang rượu sang."
“Đúng là tôi nên mang rượu tới." Người đàn ông ra vẻ phải về, tay đặt lên chốt cửa, “Chờ tôi năm phút."
Bùi Nhuế mỉm cười, tiện tay dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
“Không phải có chuyện thú vị hơn phải làm sao?"
Bàn tay nắm chốt cửa thả lỏng, anh cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong.
“Tên tôi là Bùi Nhuế." Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Câu nói của cô như tia sét đánh xuống. Người đàn ông cúi đầu, cảm giác như có một dòng nhiệt nóng chạy dọc sống lưng, ngón tay khẽ run lên, đôi hàng mày cau lại. Nhưng anh rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
Năm phút sau, Bùi Nhuế chống tay lên nền đất, sau lưng là vách tường bằng phẳng, trọng tâm thân thể hoàn toàn hỗn loạn, anh trở thành thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Da thịt anh ẩm ướt mát lạnh, môi lưỡi ngược lại vô cùng ấm nóng, quyện lẫn hương rượu thơm nồng, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng liếm láp chân răng.
Nụ hôn của anh khi thì dịu dàng hòa nhã, khi lại thô bạo mãnh liệt, ngậm mú cắn xé tới nỗi môi dưới của cô sưng lên, mãi cho tới khi cô sắp không thở nổi nữa mới chịu buông ra. Kết quả, cô gần như không còn khả năng hô hấp, đại nào bởi hít thở không thông mà hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ cơ thể chỉ có thể thuận theo động tác của anh.
Áo khoác bị lột ra, ngay sau đó là chiếc áo ngủ nhẹ nhàng trượt xuống.
Cô ngửa mặt, ngả đầu vào giường. Đúng lúc này, anh đột nhiên ngừng lại.
Trong gian phòng mờ tối, Bùi Nhuế không cách nào nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh giơ tay lên môi, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Sau một lúc lâu, bàn tay ẩm ướt mang theo hơi ấm của anh dán lên bắp đùi bóng loáng của cô, lướt theo đường cong hướng vào bên trong.
“Có lạnh không?" Bùi Nhuế nghe tiếng anh hỏi.
Cô cắn môi, khẽ lắc đầu, sau đó cảm thấy toàn thân được anh phủ lên. Ấm nồng. Ướt át.
Bùi Nhuế chưa bao giờ nghĩ rằng, trên chuyến xe này, thân thể của cô sẽ tiếp xúc thân mật với một người xa lạ vô tình gặp gặp gỡ. Bọn họ thuận đà ôm hôn nhau, da thịt cọ xát, mỗi một tấc trên người đều siết chặt lấy nhau.
Dường như chỉ thiếu một nơi nữa thôi, hai người bọn họ sẽ hoàn toàn hòa hợp.
“Doãn Y Cách." Vào thời khắc đặc biệt nhất, anh gần như khẽ ngâm nga, “Tên tôi là Doãn Y Cách."
“Ah..." Cô không thể phát ra âm tiết hoàn chỉnh, thời điểm hừng đông hình như khiến con người ta cực kỳ mẫn cẩm. Cảm giác nóng như vậy, khát như vậy, khả năng suy nghĩ và đáp trả dường như đều đã biến mất.
Hai tay quơ loạn không có mục đích, cô vội vàng vuốt ve bờ lưng trần của anh, vô ý thức thì thào, “Y Cách..."
Toàn thân anh chấn động.
Mặc dù ngữ điệu của cô bởi vì khao khát hòa tan mà nhấp nhô lên xuống, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng như cũ, không phải ướt át, không phải kéo dài, khiến anh có cảm giác như có bàn tay mảnh khảnh trắng noãn xuyên thấu da thịt, siết chặt trái tim đang loạn nhịp của mình.
Hô hấp anh ngày một dồn dập, ánh mắt nóng bỏng.
Hơi thở của cô ướt át, giống như mưa bụi vờn quanh ngực trái, phảng phất đưa anh trở về quãng thời gian trước kia.
Bùi Nhuế từ từ nhắm mắt, vô tình bỏ lỡ vẻ phức tạp chợt hiện trên gương mặt anh.
Một bàn tay đỡ lấy hông cô. Ah vùi đầu hôn xuống, thân người cong cong như mái vòm.
Hàng mi người đàn ông rũ xuống, khóe mắt có một giọt nước chảy ra, không rõ là mồ hôi hay nước mắt...
Cô dường như đã bị con ngươi màu lam đậm ấy cuốn hút, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà khẽ khàng hơn.
“Nếu không phải đến lấy hộp quẹt, vậy..." Bùi Nhuế nghiêng người, “Ở lại trò chuyện một lát."
Người đàn ông bước vào bên trong, cánh cửa phía sau một lần nữa khép chặt. Anh không tiếp tục đi về phía trước mà tựa người lên cửa, cằm hơi nâng lên.
Chỗ anh đứng ngay sát chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt phủ lên gương mặt. Mãi đến lúc này, Bùi Nhuế mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ diện mạo người đàn ông này.
Không thể nghi ngờ, anh rất đẹp trai, đẹp trai tới nỗi khiến người nhìn phải nín thở. Mái tóc dày, đen nhánh, hai bên được cắt tỉa gọn gàng, chỉ có phần tóc phía trước rủ xuống che trán. Đôi lông mày rất cao, hơi xếch, hàng mi dài rậm, đôi mắt sâu đặc trưng của người nước ngoài khiến cô cảm thấy không quen lắm. Hàng mày bên trái có một vết sẹo nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy phần da hơi hơi nhô lên.
Đường nét từ trán tới cằm vô cùng cân xứng tinh vi, sống mũi thẳng tắp, mang đến cảm giác người đàn ông này có phần thanh tú, nhu hòa. Có điều, vết sẹo trên hàng mày dù nhỏ, nhưng lại khiến cho khuôn mặt anh thêm phần sắc bén, loại bỏ hoàn toàn chút xíu nữ tính kia. Tính chất mạnh mẽ, quả quyết của đàn ông, còn có vẻ nghiêm chỉnh, sắc sảo của quân nhân, tất cả đều bộc lộ rõ nét trên gương mặt này.
Đúng vậy. Là quân nhân!
Bùi Nhuế nhớ mang máng trước kia mình làm nhiệm vụ đưa tin trên chiến trường, từng có một thời gian dài tiếp xúc với quân nhân. Có một vài chuyện, cô không thể nào nhớ, duy chỉ có trực giác nhạy bén là vẫn còn nguyên vẹn.
Có thể là dáng đi, hay chăng là tư thế đứng yên của anh đã khiến cô có cảm giác anh nhất định từng đi lính.
Nhưng mà, người đàn ông này so với binh lính bình thường hiển nhiên bất đồng. Vẻ mặt anh chẳng có lấy một chút tinh thần, thậm chí cả người toát ra vẻ chán chường xen lẫn mệt mỏi, ánh mắt chứa đầy tâm sự, dường như được phủ bởi một lớp sương thật dày.
Bùi Nhuế rời mắt xuống dưới, chạm phải đôi môi mỏng đang hơi nhếch lên của anh. Nơi này dường như là chốn tập trung toàn bộ huyết sắc trên gương mặt, không phải màu đỏ tươi, mà giống như ngọn lửa, mang đến cảm giác vô cùng ấm áp, hay chính xác hơn là nóng bỏng.
“Nếu như em muốn, tôi có thể ở cùng em cho tới khi chúng ta đến Mát-xcơ-va."
Anh ung dung nói rõ từng chữ, mỗi âm tiết đều hơi kéo dài, lại vô cùng mạnh mẽ, “Nhưng so với nói chuyện phiếm, chúng ta có chuyện thú vị hơn để làm."
Anh vừa nói xong câu này, người đã đi đến trước mặt Bùi Nhuế. Khoảng cách gần gũi thân mật như vậy, khiến ngay cả hơi thở của họ cũng như hòa quyện vào nhau.
Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tí tách của mẩu thuốc đang cháy dần. Khói thuốc từ miệng cô thổi ra nhẹ nhàng lướt qua gò má anh. Người đàn ông cúi đầu, dùng đôi mắt xanh đen nhìn cô, đầu lưỡi vươn ra, liếm nhẹ lên đôi môi ướt át của cô.
Bùi Nhuế không khỏi lưu ý đến hành động này, “Khát sao?" cô hỏi, đôi môi khe khẽ khép mở, tia lửa chợp chờn, tàn thuốc nhẹ rơi, “Chỗ này của tôi không có gì uống, đáng ra anh nên mang rượu sang."
“Đúng là tôi nên mang rượu tới." Người đàn ông ra vẻ phải về, tay đặt lên chốt cửa, “Chờ tôi năm phút."
Bùi Nhuế mỉm cười, tiện tay dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
“Không phải có chuyện thú vị hơn phải làm sao?"
Bàn tay nắm chốt cửa thả lỏng, anh cũng mỉm cười, đôi mắt cong cong.
“Tên tôi là Bùi Nhuế." Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Câu nói của cô như tia sét đánh xuống. Người đàn ông cúi đầu, cảm giác như có một dòng nhiệt nóng chạy dọc sống lưng, ngón tay khẽ run lên, đôi hàng mày cau lại. Nhưng anh rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
Năm phút sau, Bùi Nhuế chống tay lên nền đất, sau lưng là vách tường bằng phẳng, trọng tâm thân thể hoàn toàn hỗn loạn, anh trở thành thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Da thịt anh ẩm ướt mát lạnh, môi lưỡi ngược lại vô cùng ấm nóng, quyện lẫn hương rượu thơm nồng, chậm rãi quấn lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng liếm láp chân răng.
Nụ hôn của anh khi thì dịu dàng hòa nhã, khi lại thô bạo mãnh liệt, ngậm mú cắn xé tới nỗi môi dưới của cô sưng lên, mãi cho tới khi cô sắp không thở nổi nữa mới chịu buông ra. Kết quả, cô gần như không còn khả năng hô hấp, đại nào bởi hít thở không thông mà hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ cơ thể chỉ có thể thuận theo động tác của anh.
Áo khoác bị lột ra, ngay sau đó là chiếc áo ngủ nhẹ nhàng trượt xuống.
Cô ngửa mặt, ngả đầu vào giường. Đúng lúc này, anh đột nhiên ngừng lại.
Trong gian phòng mờ tối, Bùi Nhuế không cách nào nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy anh giơ tay lên môi, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Sau một lúc lâu, bàn tay ẩm ướt mang theo hơi ấm của anh dán lên bắp đùi bóng loáng của cô, lướt theo đường cong hướng vào bên trong.
“Có lạnh không?" Bùi Nhuế nghe tiếng anh hỏi.
Cô cắn môi, khẽ lắc đầu, sau đó cảm thấy toàn thân được anh phủ lên. Ấm nồng. Ướt át.
Bùi Nhuế chưa bao giờ nghĩ rằng, trên chuyến xe này, thân thể của cô sẽ tiếp xúc thân mật với một người xa lạ vô tình gặp gặp gỡ. Bọn họ thuận đà ôm hôn nhau, da thịt cọ xát, mỗi một tấc trên người đều siết chặt lấy nhau.
Dường như chỉ thiếu một nơi nữa thôi, hai người bọn họ sẽ hoàn toàn hòa hợp.
“Doãn Y Cách." Vào thời khắc đặc biệt nhất, anh gần như khẽ ngâm nga, “Tên tôi là Doãn Y Cách."
“Ah..." Cô không thể phát ra âm tiết hoàn chỉnh, thời điểm hừng đông hình như khiến con người ta cực kỳ mẫn cẩm. Cảm giác nóng như vậy, khát như vậy, khả năng suy nghĩ và đáp trả dường như đều đã biến mất.
Hai tay quơ loạn không có mục đích, cô vội vàng vuốt ve bờ lưng trần của anh, vô ý thức thì thào, “Y Cách..."
Toàn thân anh chấn động.
Mặc dù ngữ điệu của cô bởi vì khao khát hòa tan mà nhấp nhô lên xuống, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng như cũ, không phải ướt át, không phải kéo dài, khiến anh có cảm giác như có bàn tay mảnh khảnh trắng noãn xuyên thấu da thịt, siết chặt trái tim đang loạn nhịp của mình.
Hô hấp anh ngày một dồn dập, ánh mắt nóng bỏng.
Hơi thở của cô ướt át, giống như mưa bụi vờn quanh ngực trái, phảng phất đưa anh trở về quãng thời gian trước kia.
Bùi Nhuế từ từ nhắm mắt, vô tình bỏ lỡ vẻ phức tạp chợt hiện trên gương mặt anh.
Một bàn tay đỡ lấy hông cô. Ah vùi đầu hôn xuống, thân người cong cong như mái vòm.
Hàng mi người đàn ông rũ xuống, khóe mắt có một giọt nước chảy ra, không rõ là mồ hôi hay nước mắt...
Tác giả :
Thất Khung Tẫn