Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 363: Mưu lược vĩ đại (thượng)
Long Ưng bước đi dọc theo bờ sông, trong lòng trào lên một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, đó là một cảm giác kỳ lạ như cả thành phố đang chuyển động hai bên, nhưng hắn lại không hề động đậy.
Một đàn chim bay ngang qua bầu trời.
Ánh mắt hắn nhìn về Tứ tử kiều cách đó khoảng nghìn bước. Đột nhiên hắn hiểu ra. Giống như đàn chim bay trên trời kia, bởi lẽ mắt nằm ở hai bên, nên nhìn được cảnh vật rất rộng. Thật ra, đây cũng là sự khác biệt rõ rệt giữa “kẻ săn mồi": như người, sư tử, hổ, báo, sói và “con mồi": như trâu, hươu, dê, thỏ. Mắt của kẻ săn mồi nằm ở phía trước, mặc dù tầm nhìn bị thu hẹp lại, nhưng tiện cho việc tập trung và chú ý, có lợi có tấn công. Còn tầm nhìn của con mồi rộng, có lợi cho phát hiện nguy hiểm và chạy trốn.
Mặc dù Long Ưng nhìn chăm chú về phía trước, nhưng sự nhạy bén của Ma Chủng khiến hắn có thể cảm nhận được từ mọi phía, vì vậy mới có cảm giác thú vị đến vậy.
Hắn đang ở trong một trạng thái rất khác thường. Nằm ở rất sâu trong thành trì của kẻ địch, nếu nói sai một câu, đi sai một bước, ngay lập tức sẽ gây họa sát thân. Nhưng chính trong tình hình nguy hiểm này, hắn đã lần đầu hưởng thụ được cuộc gặp gỡ đẹp đẽ trong đời.
Những mỹ nữ có quan hệ với hắn không kể xiết, nhưng tất cả những mối quan hệ đó đều diễn ra một cách rất bình thường, từ quen biết đến yêu đương, nhưng mối duyên với Miêu đại tỷ, thì có thể dùng từ diễm phúc để miêu tả, giống như một cơn mưa rào chợt đến, đất trời hòa vào làm một.
Khương Xích và Phục Chân đứng trên cầu vẫy tay với hắn từ phía đằng xa, rồi cùng xuống cầu đón hắn.
Hắn và Miêu đại tỷ, hoàn toàn là sự hấp dẫn tự nhiên giữa nam và nữ, môt cảm giác nguyên thủy nhất, không hề có chút giả tạo kệch cỡm, không màng tới tất cả, khiến nó mang đến cho người ta cảm giác hoàn mỹ, rung động lòng người.
Phục Chân nói:
- Khoan công đang đợi chúng ta.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Khoan công?
Khương Xích giải thích:
- Khoan công đã đặt một bàn ăn toàn đồ quê nhà ở Thanh lang Quán, để đón Phạm gia, chúc mừng Phạm gia đã vượt qua được những khó dễ đến từ phía Tương phu nhân.
Phục Chân nói:
- Vàng thật không sợ thử lửa, sao Phạm gia phải sợ họ chứ?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Hai người hiểu tiếng Hán không có gì là lạ, nhưng sao lại nói lưu loát đến vậy?
Khương Xích cười nói:
- Bắc thành có lớp học tiếng Hán, từ nhỏ chúng ta đã học tứ thư ngũ kinh, trẻ con ở đây đều nói tiếng Hán rất giỏi.
Phục Chân dẫn họ qua đường, quay đầu cười nói:
- Bắc thành nghiêm túc hơn nhiều so với nam thành, sáu trấn có ba trấn đặt ở trong thành, ba trấn còn lại đặt ở Hãn Bảo, có điều trong thành có hồ bắc, bên cạnh hồ là nơi chúng ta sẽ tổ tức lửa trại.
Khương Xích chỉ về phía trước rồi nói:
- Đến rồi!
Trong phòng, bàn tiệc đã được bày sẵn.
Ngoài Khoan công, còn hai nhân vật cấp bát đàn. Một là người đứng đầu Binh Sự Trấn – Hùng ca, một người còn lại là người đứng đầu Tài Sự Trấn – Minh Hãn, chức vị hai người là Đại Trấn Tướng, đều là người Đột Quyết chính gốc.
Hùng ca và Minh hãn tuổi sàn sàn nhau, đều là những người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Hùng Ca mặc bộ quần áo võ sĩ rất hợp, cơ thể cao to lực lưỡng, trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống. Chỉ là đuôi mắt hơi nhăn, khiến người ta cảm nhận được dấu hiệu của tuổi tác. Hai mắt sáng, nghiêm nghị, khiến người ta kính nể.
Minh Hãn thấp hơn Hùng ca hai thốn, thấp hơn Long Ưng nửa cái đầu. Lưng thẳng, râu rậm, ánh mắt lạnh lùng, khôn khéo, mặt vuông chữ điền, cằm nhô ra.
Hai người đều rất khách sáo với Long Ưng, còn dùng tiếng Đột Quyết để khen ngợi hắn. Long Ưng thì đáp lại với họ bằng tiếng Đột Quyết lưu loát.
Sau khi chủ và khách ngồi vào, thị nữ bưng thức ăn lên. Món chính là một đĩa thịt dê luộc lớn, đậu hũ sữa, bơ, trà sữa…Rượu là rượu sữa ngựa, nếu như được ngồi trên chiếu ở thảo nguyên thì sẽ đầy hương vị của tái ngoại.
Khoan Ngọc kính ba chén rượu rồi vui vẻ nói:
- Mọi người đều là người nhà cả, cứ nói chuyện thoải mái.
Rồi y lại quay sang nói với Long Ưng:
- Với người như Khinh Chu, thì đã được coi là nói rất tốt tiếng dân tộc ta rồi.
Long Ưng giật mình, nói:
- Nói chuyện ở đây có tiện không?
Khoan Công ra hiệu tay với Phục Chân, Phục Chân bèn đẩy cửa đi ra khỏi phòng, sau đó quay về gật đầu với Khoan Ngọc, rồi ngồi về chỗ cũ.
Khoan Ngọc nói:
- Khinh Chu muốn nói gì vậy?
Hùng Ca, Minh Hãn và những người khác đều chăm chú nhìn vào Long Ưng.
Long Ưng nói ra việc Hoa Giản Ninh nhi rời đi, rồi cuối cùng nói:
- Trước khi đi nàng ấy đã nói mấy câu rất kỳ lạ.
Khoan Ngọc lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, gật đầu ngụ ý bảo hắn hãy nói. Những hành động của người này đều có khí chất của một cao thủ, khiến người ta phải nể phục.
Long Ưng hạ thấp giọng nói:
- Nàng ấy nói nếu trong một tháng mà không thấy nàng ấy về, thì bảo ta nói với Khoan công, chúng ta đã trúng kế của kẻ gian.
Điều kỳ lạ là, chỉ có Phục Chân và Khương Xích lộ ra vẻ sợ hãi, Khoan Ngọc và hai người còn lại thần sắc vẫn như bình thường, giống như đã sớm đoán được điều mà Hoa Giản Ninh Nhi nói vậy.
Hùng Ca gõ bàn nhè nhẹ rồi thở dài:
- Nàng ấy đã tỉnh ra rồi.
Nguyên nhân Long Ưng nói chuyện này ra, không phải là để lấy được sự tin tưởng của Khoan Ngọc, mà là muốn cố gắng lần cuối cùng, hi vọng Khoan Ngọc có thể ngăn cản sự việc thảm khốc xảy ra.
Minh Hãn bình tĩnh nói:
- Hoa Giản Ninh Nhi mới rời đàn chưa được một canh giờ, Động Huyền Tử đã đuổi theo rồi, khiến bọn ta cũng cảm thấy sự việc bất thường.
Lòng Long Ưng nặng trĩu, hắn hỏi:
- Động Huyền Tử là ai?
Hùng Ca nói:
- Là một trong ba cao thủ ở Thai Lặc Hư Vân, tinh thông Bàng Môn Tà Đạo, “Đại Nguyên Đan Pháp" của y rất lợi hại, nham hiểm và dị thường, rất háo sắc. Y là tên khốn.
Khoan Công thấy nét mặt hắn không ngừng thay đổi bèn nói:
- Khinh Chu thật là có tình có nghĩa với nữ nhân, nghe nói đến giờ ngươi vẫn chưa quên được Thải Vi. Nhưng đây cũng là nhược điểm của ngươi, khiến Tương phu nhân có thể lợi dụng kẽ hở này.
Rồi y lại nói:
- Tiểu Khả Hãn vốn mang họ Tịch, sau đổi thành họ Đột Quyết, để biểu thị lòng trung thành với Đột Quyết.
Long Ưng hỏi:
- Không còn cách gì sao?
Minh Hãn lạnh lùng đáp:
- Số mệnh của nàng ấy đã được an bài. Đây cũng là cái giá phải trả vì nàng ấy phản bội lại dân tộc. Ta từng đích thân khuyên can nàng ấy, nhưng nàng ấy lại bỏ ngoài tai.
Long Ưng bèn hỏi:
- Rốt cuộc Ninh Nhi muốn đi đâu? Làm việc gì? Tại sao Tiểu Khả Hãn lại ngay lập tức phái người đi truy sát nàng ấy?
Khoan Công nói:
- Nhất định Ninh Nhi biết được một số điều mà bọn ta không biết, và để lộ với Thái Lạc Hư Vân trước khi rời đi. Vì vậy khi Thái Lặc Hư Vân biết nàng ấy ngầm rời đàn, bèn truy sát không hề do dự. Vì trước khi đi nàng ấy gặp ngươi, nên người cũng sẽ bị kéo vào chuyện này.
Minh Hãn và Hùng Ca đều để ý đến phản ứng của hắn. Thấy hắn không có chút sợ hãi nào, đều gật đầu tỏ ý khen ngợi.
Một đàn chim bay ngang qua bầu trời.
Ánh mắt hắn nhìn về Tứ tử kiều cách đó khoảng nghìn bước. Đột nhiên hắn hiểu ra. Giống như đàn chim bay trên trời kia, bởi lẽ mắt nằm ở hai bên, nên nhìn được cảnh vật rất rộng. Thật ra, đây cũng là sự khác biệt rõ rệt giữa “kẻ săn mồi": như người, sư tử, hổ, báo, sói và “con mồi": như trâu, hươu, dê, thỏ. Mắt của kẻ săn mồi nằm ở phía trước, mặc dù tầm nhìn bị thu hẹp lại, nhưng tiện cho việc tập trung và chú ý, có lợi có tấn công. Còn tầm nhìn của con mồi rộng, có lợi cho phát hiện nguy hiểm và chạy trốn.
Mặc dù Long Ưng nhìn chăm chú về phía trước, nhưng sự nhạy bén của Ma Chủng khiến hắn có thể cảm nhận được từ mọi phía, vì vậy mới có cảm giác thú vị đến vậy.
Hắn đang ở trong một trạng thái rất khác thường. Nằm ở rất sâu trong thành trì của kẻ địch, nếu nói sai một câu, đi sai một bước, ngay lập tức sẽ gây họa sát thân. Nhưng chính trong tình hình nguy hiểm này, hắn đã lần đầu hưởng thụ được cuộc gặp gỡ đẹp đẽ trong đời.
Những mỹ nữ có quan hệ với hắn không kể xiết, nhưng tất cả những mối quan hệ đó đều diễn ra một cách rất bình thường, từ quen biết đến yêu đương, nhưng mối duyên với Miêu đại tỷ, thì có thể dùng từ diễm phúc để miêu tả, giống như một cơn mưa rào chợt đến, đất trời hòa vào làm một.
Khương Xích và Phục Chân đứng trên cầu vẫy tay với hắn từ phía đằng xa, rồi cùng xuống cầu đón hắn.
Hắn và Miêu đại tỷ, hoàn toàn là sự hấp dẫn tự nhiên giữa nam và nữ, môt cảm giác nguyên thủy nhất, không hề có chút giả tạo kệch cỡm, không màng tới tất cả, khiến nó mang đến cho người ta cảm giác hoàn mỹ, rung động lòng người.
Phục Chân nói:
- Khoan công đang đợi chúng ta.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Khoan công?
Khương Xích giải thích:
- Khoan công đã đặt một bàn ăn toàn đồ quê nhà ở Thanh lang Quán, để đón Phạm gia, chúc mừng Phạm gia đã vượt qua được những khó dễ đến từ phía Tương phu nhân.
Phục Chân nói:
- Vàng thật không sợ thử lửa, sao Phạm gia phải sợ họ chứ?
Long Ưng ngạc nhiên:
- Hai người hiểu tiếng Hán không có gì là lạ, nhưng sao lại nói lưu loát đến vậy?
Khương Xích cười nói:
- Bắc thành có lớp học tiếng Hán, từ nhỏ chúng ta đã học tứ thư ngũ kinh, trẻ con ở đây đều nói tiếng Hán rất giỏi.
Phục Chân dẫn họ qua đường, quay đầu cười nói:
- Bắc thành nghiêm túc hơn nhiều so với nam thành, sáu trấn có ba trấn đặt ở trong thành, ba trấn còn lại đặt ở Hãn Bảo, có điều trong thành có hồ bắc, bên cạnh hồ là nơi chúng ta sẽ tổ tức lửa trại.
Khương Xích chỉ về phía trước rồi nói:
- Đến rồi!
Trong phòng, bàn tiệc đã được bày sẵn.
Ngoài Khoan công, còn hai nhân vật cấp bát đàn. Một là người đứng đầu Binh Sự Trấn – Hùng ca, một người còn lại là người đứng đầu Tài Sự Trấn – Minh Hãn, chức vị hai người là Đại Trấn Tướng, đều là người Đột Quyết chính gốc.
Hùng ca và Minh hãn tuổi sàn sàn nhau, đều là những người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Hùng Ca mặc bộ quần áo võ sĩ rất hợp, cơ thể cao to lực lưỡng, trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống. Chỉ là đuôi mắt hơi nhăn, khiến người ta cảm nhận được dấu hiệu của tuổi tác. Hai mắt sáng, nghiêm nghị, khiến người ta kính nể.
Minh Hãn thấp hơn Hùng ca hai thốn, thấp hơn Long Ưng nửa cái đầu. Lưng thẳng, râu rậm, ánh mắt lạnh lùng, khôn khéo, mặt vuông chữ điền, cằm nhô ra.
Hai người đều rất khách sáo với Long Ưng, còn dùng tiếng Đột Quyết để khen ngợi hắn. Long Ưng thì đáp lại với họ bằng tiếng Đột Quyết lưu loát.
Sau khi chủ và khách ngồi vào, thị nữ bưng thức ăn lên. Món chính là một đĩa thịt dê luộc lớn, đậu hũ sữa, bơ, trà sữa…Rượu là rượu sữa ngựa, nếu như được ngồi trên chiếu ở thảo nguyên thì sẽ đầy hương vị của tái ngoại.
Khoan Ngọc kính ba chén rượu rồi vui vẻ nói:
- Mọi người đều là người nhà cả, cứ nói chuyện thoải mái.
Rồi y lại quay sang nói với Long Ưng:
- Với người như Khinh Chu, thì đã được coi là nói rất tốt tiếng dân tộc ta rồi.
Long Ưng giật mình, nói:
- Nói chuyện ở đây có tiện không?
Khoan Công ra hiệu tay với Phục Chân, Phục Chân bèn đẩy cửa đi ra khỏi phòng, sau đó quay về gật đầu với Khoan Ngọc, rồi ngồi về chỗ cũ.
Khoan Ngọc nói:
- Khinh Chu muốn nói gì vậy?
Hùng Ca, Minh Hãn và những người khác đều chăm chú nhìn vào Long Ưng.
Long Ưng nói ra việc Hoa Giản Ninh nhi rời đi, rồi cuối cùng nói:
- Trước khi đi nàng ấy đã nói mấy câu rất kỳ lạ.
Khoan Ngọc lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, gật đầu ngụ ý bảo hắn hãy nói. Những hành động của người này đều có khí chất của một cao thủ, khiến người ta phải nể phục.
Long Ưng hạ thấp giọng nói:
- Nàng ấy nói nếu trong một tháng mà không thấy nàng ấy về, thì bảo ta nói với Khoan công, chúng ta đã trúng kế của kẻ gian.
Điều kỳ lạ là, chỉ có Phục Chân và Khương Xích lộ ra vẻ sợ hãi, Khoan Ngọc và hai người còn lại thần sắc vẫn như bình thường, giống như đã sớm đoán được điều mà Hoa Giản Ninh Nhi nói vậy.
Hùng Ca gõ bàn nhè nhẹ rồi thở dài:
- Nàng ấy đã tỉnh ra rồi.
Nguyên nhân Long Ưng nói chuyện này ra, không phải là để lấy được sự tin tưởng của Khoan Ngọc, mà là muốn cố gắng lần cuối cùng, hi vọng Khoan Ngọc có thể ngăn cản sự việc thảm khốc xảy ra.
Minh Hãn bình tĩnh nói:
- Hoa Giản Ninh Nhi mới rời đàn chưa được một canh giờ, Động Huyền Tử đã đuổi theo rồi, khiến bọn ta cũng cảm thấy sự việc bất thường.
Lòng Long Ưng nặng trĩu, hắn hỏi:
- Động Huyền Tử là ai?
Hùng Ca nói:
- Là một trong ba cao thủ ở Thai Lặc Hư Vân, tinh thông Bàng Môn Tà Đạo, “Đại Nguyên Đan Pháp" của y rất lợi hại, nham hiểm và dị thường, rất háo sắc. Y là tên khốn.
Khoan Công thấy nét mặt hắn không ngừng thay đổi bèn nói:
- Khinh Chu thật là có tình có nghĩa với nữ nhân, nghe nói đến giờ ngươi vẫn chưa quên được Thải Vi. Nhưng đây cũng là nhược điểm của ngươi, khiến Tương phu nhân có thể lợi dụng kẽ hở này.
Rồi y lại nói:
- Tiểu Khả Hãn vốn mang họ Tịch, sau đổi thành họ Đột Quyết, để biểu thị lòng trung thành với Đột Quyết.
Long Ưng hỏi:
- Không còn cách gì sao?
Minh Hãn lạnh lùng đáp:
- Số mệnh của nàng ấy đã được an bài. Đây cũng là cái giá phải trả vì nàng ấy phản bội lại dân tộc. Ta từng đích thân khuyên can nàng ấy, nhưng nàng ấy lại bỏ ngoài tai.
Long Ưng bèn hỏi:
- Rốt cuộc Ninh Nhi muốn đi đâu? Làm việc gì? Tại sao Tiểu Khả Hãn lại ngay lập tức phái người đi truy sát nàng ấy?
Khoan Công nói:
- Nhất định Ninh Nhi biết được một số điều mà bọn ta không biết, và để lộ với Thái Lạc Hư Vân trước khi rời đi. Vì vậy khi Thái Lặc Hư Vân biết nàng ấy ngầm rời đàn, bèn truy sát không hề do dự. Vì trước khi đi nàng ấy gặp ngươi, nên người cũng sẽ bị kéo vào chuyện này.
Minh Hãn và Hùng Ca đều để ý đến phản ứng của hắn. Thấy hắn không có chút sợ hãi nào, đều gật đầu tỏ ý khen ngợi.
Tác giả :
Huỳnh Dị