Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 112: Vạn độc bảo điển

Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 112: Vạn độc bảo điển


Quyển 4 – Chương 72: Vạn độc bảo điển.
- Không có thời gian!
Bàn công công lộ vẻ không tin được, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi thật sự háo sắc, sao lại không có thời gian? Việc này thật kỳ lạ. Hừm! Ta biết rồi! Hẳn là phải có liên quan với Tiên Thai của Đoan Mộc Lăng, bởi vì Ma Chủng của ngươi bị tiên khí của nàng ấy dẫn dụ mà phát ra.
Long Ưng lộ vẻ suy tư.
Bàn công công trầm ngâm một lát, nói:
- Cách sử dụng độc cao nhất, gọi là lấy độc trị độc, dùng độc để phá độc. Nếu ngươi muốn không làm hổ danh Sửu thần y của Thiếu soái Khấu Trọng, phải cố dành công sức cho việc này.
Lần đầu tiên Long Ưng cảm thấy hứng thú đối với Vạn Độc Bảo Điển trên tay, vừa lật trang thứ nhất ra đọc, vừa đem chuyện tối qua vạch trần thân phận của Thành Cát và chuyện về Hoa Tú Mỹ, nói ra.
Nghe xong, Bàn công công mắt lóe sáng lên, nhìn hắn nói:
- Thuật phân tâm nhị dụng khiến người ta kinh ngạc, dùng trong võ công, càng có thể làm điều người khác không thể làm. Làm sao ngươi có thể vừa đọc sách, vừa kể lại câu chuyện có tình tiết phức tạp như vậy được?
Long Ưng đã đọc đến trang thứ năm, đặt bảo điển xuống, hào hứng dạt dào nói:
- Sư phụ của công công quả thật vô cùng xuất sắc, hóa ra độc có thể chia thành năm loại: hoạt độc, tử độc, động độc, tĩnh độc và chàng độc. Ta hiểu rõ nhất là tĩnh độc, chính là thảo dược trên núi. Năm năm ở trong hoang cốc, suốt ngày ta chạy đi chạy lại trong thâm sơn cùng cốc, hái hoa quả cỏ cây ăn đến no bụng, không ngừng thử thí nghiệm, cũng không biết đã trúng độc bao nhiêu lần. Hà! Quyển sách này đúng là rất quý.
Bàn công công nói:
- Nhớ phải đốt nó đi.
Long Ưng nói:
- Thật không sao hiểu được, Hoa Tú Mỹ là người Quy Tư, vì sao lại nối giáo cho giặc, muốn hại chúng ta?
Bàn công công nói:
- Từ điểm nhỏ nhặt này, có thể thấy được, đối với nhiều việc, ngươi vẫn còn rất non. Ngươi phải hiểu được đó chính nhân tính. Thời Thái Tông, uy thế Đường triều lấn át trong ngoài, các dân tộc ở biên giới đều phải thần phục. Khắp miền biên giới phía bắc, đều thiết lập Đô hộ phủ, đối với người Hán chúng ta, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với ngoại tộc bị trị, lại là những trang sử nhuốm đầy huyết lệ.
Long Ưng nói:
- Chuyện này có liên quan gì với nhân tính?
Bàn công công nói:
- Làm người, nếu ở bất kỳ phương diện nào cũng không bị hạn chế, có thể muốn làm gì thì làm, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Đó chính là tình huống của quân Đại Đường đối với ngoại tộc, cũng là tình huống trong hoàng cung. Lúc đầu Võ Chiếu cũng không giống như bây giờ, lúc ấy thủ đoạn của công công còn độc hơn bà ấy nhiều. Thế nhưng, do không bị hạn chế, càng lúc bà ấy càng tệ hại hơn, cho tới hôm nay, công công cũng phải thừa nhận là thua xa bà ấy. Thù hận giữa Trung thổ và ngoại tộc, được tạo nên theo cách như vậy đấy. Đến khi thanh thế ngoại tộc lấn lướt, lại đến lượt chúng ta chịu khổ, xoay vòng không ngừng. Đó là nhân tính. Ai cũng không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể sử dụng vũ lực, rốt cuộc vẫn là vấn đề ai mạnh, ai yếu.
Ba nàng bưng tới hai chén súp và món ăn vặt, nói:
- Công công và phu quân ăn cho nóng.
Các nàng lui đi, Bàn công công húp một miếng súp, nói:
- Cái tên Hoang Nguyên Vũ kia rất có ích, tuyệt đối đừng để hắn bị lộ thân phận nằm vùng quá sớm.
Long Ưng nói:
- Chỉ sợ rất khó khăn, bởi vì Ngưng Diễm phái hắn tới là để giết ta.
Bàn công công tức giận nói:
- Đến tận lúc này mà ngươi còn không biết trong tay mình nắm giữ lực lượng khổng lồ như thế nào. Có Minh Không chống đỡ cho ngươi, thì có chẳng hạn gì mà không làm được? Sau khi đến U Châu, một nghìn kỵ binh tinh nhuệ sẽ đưa các ngươi tới Sơn Hải Quan, cũng để lộ tin cho Hoang Nguyên Vũ, khiến cho Ngưng Diễm hiểu được, nếu muốn giết các ngươi, chỉ có thể thực hiện ở trên thuyền, hoặc sau khi vượt qua quan ải, không cần phải mỗi bước lo lắng đề phòng.
Long Ưng vỗ trán, gật đầu nói:
- Quả nhiên là gừng càng già càng cay. Nhưng sau khi vượt quan ải, gặp phải mấy ngàn kẻ địch như sói, như hổ, chúng tôi phải làm sao đây?
Bàn công công nói:
- Năm xưa ba người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn tung hoành ngang dọc ở biên giới phía bắc, ai làm gì được bọn họ? Đừng quên ngươi là Tà Đế, hãy cho công công thấy bản lĩnh của ngươi.
Đôi mắt Long Ưng sáng ngời, gật đầu nói:
- Được! Hoàn cảnh đúng là vũ khí lợi hại nhất của ta. Ta sẽ dựa vào núi cao rừng sâu miền biên giới, vào thảo nguyên sa mạc, chiến đấu đến cùng với kẻ địch.
Bàn công công nheo mắt, nói:
- Nói ta nghe, đêm đó lúc ngươi nghe lén được Ngưng Diễm nói với Nhạc Trung Thiên, muốn cưỡng gian rồi giết Thái Á, nàng ta có hoàn toàn tin lời ngươi không? Mà Nhạc Trung Thiên thì chấn động?
Long Ưng nói:
- Đúng là như thế.
Bàn công công trợn tròn hai mắt, tinh quang lấp lánh, trầm giọng nói:
- Đây là địa bàn của chúng ta, Ngưng Diễm dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Nàng ta không hiểu là Võ Chiếu đặc biệt coi trọng Hề quốc, sẽ phái người hộ tống nàng ta xuất quan sao?
Long Ưng nói:
- Chẳng lẽ trong đám tùy tùng của Thái Á có nội gian?
Bàn công công nói:
- Hiện giờ Hề quốc thế yếu, Khiết Đan nhờ có Tôn Vạn Vinh mà uy thế gia tăng mạnh mẽ, huống chi Khiết Đan và Hề quốc là đồng tộc. Hề quốc muốn hợp nhất với Khiết Đan, thế lớn không thiếu người. Khiết Đan muốn mua chuộc một nửa người Hề, dễ dàng như lấy đồ trong túi, sau đó chúng sẽ phóng hỏa đốt thuyền, để cho chúng ta vớt thi thể của Thái Á từ đáy kênh đào, đưa về cho Lý Trí Cơ, ngươi cho rằng Lý Trí Cơ sẽ nghĩ như thế nào?
Long Ưng hít vào một hơi khí lạnh, nói:
- Đương nhiên là ông ta cho rằng trong số chúng ta có người thấy sắc nổi tà tâm, còn thủ tiêu tất cả tùy tùng, chết không đối chứng.
Bàn công công nói:
- Sở dĩ ta đoán trong số tùy tùng của nàng ta có người bị Khiết Đan mua chuộc, là bởi vì Ngưng Diễm cho đòi Nhạc Trung Thiên đến nói chuyện, mà Nhạc Trung Thiên cần phải ngoan ngoãn hợp tác, mới có thể thành công. Nếu không, với sự ngang ngược của Ngưng Diễm, cần gì có sự đồng ý của Nhạc Trung Thiên? Nhạc Trung Thiên cũng không phản đối giết Thái Á, nhưng chỉ vì sợ dính líu đến Khiết Đan, khiến Khiết Đan cắt đứt quan hệ với Hề quốc, mới lộ vẻ không muốn.
Lại nói:
- Lần này Nhạc Trung Thiên được phép đến Thần Đô, có thể nảy sinh tranh chấp rất lớn.
Long Ưng nói:
- Tranh chấp vấn đề gì?
Bàn công công nói:
- Trận Hạp Thạch Cốc, toàn quân Đại Chu bị diệt, khiến Võ Chiếu phẫn nộ thiếu chút nữa nổi điên, hận không thể ngự giá thân chinh, chỉ vì tình hình Trung Thổ bất ổn, khến bà ấy không dám vọng động. Nội dung chiếu chỉ đầu tiên của bà ấy là đuổi tất cả người Khiết Đan ra khỏi Trung Thổ. Bang Khiết Đan vốn là thế lực lớn nhất ở Sơn Hải Quan, chỉ một đêm là tan rã, từ nay về sau, người Khiết Đan không thể trực tiếp đến Trung Thổ buôn bán nữa. Cho nên lần này Mặc Xuyết khăng khăng giữ Nhạc Trung Thiên làm thành viên trong đoàn. Võ Chiếu mạnh mẽ phản đối, suýt nữa khiến đoàn tỉ võ thất bại. Sau nhờ Võ Thừa Tự miệng đầy lời hay, nói cái gì mà hai nước tranh chấp, không chém sứ giả, duy trì quan hệ, đối với chúng ta có lợi mà vô hại, bà ấy mới miễn cưỡng đáp ứng. Tuy nhiên tới hôm nay, bà ấy cho tất cả mọi người yết kiến, nhưng không muốn gặp Nhạc Trung Thiên, Long Ưng cả kinh:
- Sao công công có thể biết tỏ tường như thế?
Bàn công công mỉm cười một cách bí hiểm, thản nhiên nói:
- Đây chính là tác dụng đắc lực nhất của công công đối với Võ Chiếu, bà ấy có thể có được vị trí hiện nay, không thể không tính đến công lao của công công. Hừm, khuya rồi, công công đi ngủ đây.
Hôm sau, ngủ tới lúc trời sáng rõ, Long Ưng mới tỉnh dậy. Đương nhiên không ai nhắc tới chuyện ra ngoài thành tập cưỡi ngựa. Nhớ tới còn phải đi gặp Thượng Quan Uyển Nhi và cả Thái Á, Long Ưng miễn cưỡng ra khỏi giường. Lệ Lệ và Tú Thanh vẫn ngủ say như chết, Nhân Nhã tuy mệt mỏi, nhưng dù Long Ưng bảo nàng cứ tiếp tục ngủ, vẫn duyên dáng rời giường, chăm sóc hắn rửa mặt thay quần áo. Sau đó hai người dùng điểm tâm ở một phòng phía hậu viện, Lý công công sai người đưa thức ăn tới sớm hơn thường ngày.
Nhân Nhã quấn quít si mê ngồi trên đùi hắn, đút cho hắn ăn, mãi không chịu rời. Long Ưng nghĩ tới việc sáng mai phải đi xa, đương nhiên đối với nàng hết sức trìu mến.
Nhân Nhã bẻ một miếng bánh bao, đút vào miệng hắn, nói:
- Vì sao Bàn công công tốt với chàng vậy?
Long Ưng kinh ngạc hỏi lại:
- Ông ấy đối xử với những người khác rất tệ sao?
Nhân Nhã ngây thơ nói:
- Làm sao Nhân Nhã biết được! Tất cả đều là nghe nói thôi.
Long Ưng tò mò hỏi:
- Nàng nghe được chuyện gì?
Nhân Nhã suy nghĩ một chút, nói:
- Nghe nói ông ấy cũng không mắng chửi ai, biết rõ ai làm sai cũng không trách mắng, có khi còn nói đỡ giùm cho người đó. Nhưng chẳng biết vì sao, ai trong nội cung cũng sợ ông ấy, không ai dám nói xấu sau lưng ông ấy.
Nàng cười hì hì:
- Chỉ có phu quân là không sợ ông ấy. Hiện giờ bọn thiếp ỷ vào chàng, cũng không sợ ông ấy. Ông ấy còn nói, khi chàng rời kinh lo công việc, ông ấy sẽ đưa bọn thiếp tới Thần Đô Uyển và ra ngoài hoàng thành chơi cho khuây khỏa.
Long Ưng đưa ngón tay mân mê chiếc cằm xinh xắn của nàng, yêu thương nói:
- Nhân Nhã hài lòng với cuộc sống hiện nay sao?
Nhân Nhã rúc vào lòng hắn, nói như đang mơ:
- Hài lòng! Tuy nhiên, nếu như có thể rời khỏi chỗ này, đến ở nơi thần tiên như lời chàng nói “non xanh nước biếc, sơn thủy hữu tình", sanh con đẻ cái, Nhân Nhã sẽ càng vui mừng hơn.
Long Ưng cam đoan:
- Ngày đó chắc chắn sẽ đến. Sau khi rời hoàng cung, chúng ta sẽ vĩnh viễn không quay lại.
Nhân Nhã kích động, ngẩng mặt đưa môi thơm lên mời gọi.
Long Ưng không chống nổi sức hấp dẫn của nàng, cười nói:
- Nhân còn chút thời gian, ta và Nhân Nhã xinh đẹp “hoan hảo" một lần, được chứ?
Nhân Nhã thẹn thùng nói:
- Tùy ở phu quân thôi.
Long Ưng bất chợt ôm nàng đứng lên, vừa đi đến cửa phòng, Lý công công vội vàng đi đến, thông báo:
- Phong công tử tìm Ưng gia, tiểu nhân dặn hắn chờ ở phòng ngoài.
Long Ưng nhìn Nhân Nhã, ra vẻ bất đắc dĩ, Nhân Nhã đưa tay ra hiệu, bảo hắn đi nhanh đi.
Phong Quá Đình thấy Long Ưng, đứng dậy nói:
- Thời gian không nhiều, vừa đi vừa nói chuyện.
Long Ưng hỏi:
- Có cưỡi ngựa tới không?
Phong Quá Đình gật đầu xác nhận.
Long Ưng hớn hở nói:
- Tốt lắm! Đừng để Tuyết Nhi không hoạt động gân cốt, nó sẽ không vui đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Phong Quá Đình nói:
- Hẹn cái tên Hoang Nguyên Vũ gặp mặt, Nhận Vũ chờ chúng ta ở Thiên Tân Kiều.
Hai người theo cửa hông đi ra, vào chuồng ngựa. Tuyết Nhi chạy tới, vui mừng đón Long Ưng.
Phong Quá Đình kinh ngạc hỏi:
- Cứ để nó tự do ra vào như thế sao?
Long Ưng ôm đầu Tuyết Nhi, đáp:
- Nó cũng như Thần ưng của huynh, không quen bị bó buộc. Mà này! Lần này đến phương Bắc, sao có thể vắng mặt nó được? Chim ưng khổng lồ như thế, ai vừa nhìn thấy cũng khó quên.
Phong Quá Đình nói:
- Rất đơn giản, ngày nấp, đêm bay, ai có thể thấy nó được?
Hai người đi tới sân trước, nhảy lên lưng ngựa, song song chạy đi, bàn cách ứng phó với Hoang Nguyên Vũ.
Phong Quá Đình thở dài:
- Lúc Nhận Vũ nói cho ta biết, ta có phần không tin, một mỹ nhân đa tài đặc biệt như thế, hẳn là một kẻ thù đáng sợ. Tuy nhiên cuối cùng ta vẫn tin vào phán đoán của huynh, bỏ qua lối suy nghĩ theo cảm tính của mình. Hoa Tú Mỹ quả thật có chỗ sơ hở. Chính nàng ta cũng biết điều đó, cho nên trước hết tấu một khúc nhạc, mục đích là muốn làm chúng ta làm theo cảm tính. Thật sự rất giỏi!
Long Ưng nói:
- Công tử không yêu thích nàng ta chứ?
Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên, hồi tưởng lại, thở dài:
- Đúng là ta từng yêu thương một người, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi, dường như là trong tiền kiếp. Đã từng vượt qua biển cả, còn sợ gì sông nước, mặc dù ta có phong lưu, nhưng vì dục hơn là vì tình, không muốn lại vướng mắc vào lưới tình.
Rốt cuộc Long Ưng đã hiểu vì sao Phong Quá Đình không hề đề cập đến chuyện lấy vợ. Không muốn khơi gợi lại nỗi thương tâm của y, hắn đổi đề tài câu chuyện:
- Đêm qua, sau khi chúng tôi về rồi, mỹ nhân Quy Tư còn nói chuyện gì khác không?
Tác giả : Huỳnh Dị
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại