Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 2 - Chương 149: Địa quật trong lòng núi (trung)
Dịch giả: Trongkimtrn
Trước có Yêu Linh tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ đâm tới, đao thương bất nhập, sau lại có yêu vật niêm phong cửa vào, che lấp đường lui, đoạn đứt sinh cơ.
Cục diện như thế thì võ giả đã khó có thể ứng đối. Ý định tập kích lão hòa thượng Vô Trí của Trác Thiếu Vũ quả thật không tệ, tiếc rằng giao thủ vừa rồi gã mới phát giác rằng, đừng nhìn bộ dáng như sắp chết già, vậy mà lão có thân pháp cực nhanh, ngay cả Tiên Thiên Tứ mạch thân nhẹ như yến đều đuổi không kịp. Trong địa quật khổng lồ, lão hòa thượng này nhảy nhót qua lại, chân không chạm đất, tựa như là bay, mang theo một đám cao thủ Quỷ Vương Môn Tiên Thiên luần quần lên xuống phía sau.
Đuổi không kịp Vô Trí, Trác Thiếu Vũ lập tức phân phó một đám thủ hạ tấn công mãnh liệt những yêu vật chắn đường lui kia, nhất là một đầu xuyên sơn giáp bị trọng thương. Chỉ cần giết một con, đường lui cũng sẽ xuất hiện.
Hơn mười vị cao thủ Tiên Thiên toàn lực ra tay, một đầu yêu vật yếu nhất lập tức bị thương, huyết hoa văng khắp nơi, kêu thảm co lại thành một đoàn.
Không bị gì còn tốt, nhưng khi bị trọng thương, thì đầu Yêu Linh khổng lồ kia lại nổi điên lên, cái đuôi hất cao, vung lực lượng ngàn cân. Một đám Đệ tử Quỷ Vương Môn không kịp né tránh, cả một đám bị đánh cho xương cốt đứt gãy, mất mạng tại chỗ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Lực đạo từ cái đuôi Yêu Linh thực kinh người, sau khi quét chết hơn mười người, thì nó còn trực tiếp nện một cây cột trong động. Đá vụn lộn xộn rơi xuống, chiến trường vốn đã hỗn loạn không chịu nổi, lúc này lại càng loạn, khắp nơi đều là bó đuốc rơi lả tả, khắp nơi đều là thi thể đệ tử Quỷ Vương Môn.
Theo việc cột đá ầm ầm sụp xuống, mấy cục đá cực lớn ở đỉnh động cũng rớt xuống theo, trong khoảnh khắc lại đập chết một số, mặt đất dưới chân cũng bị chấn động rung chuyển.
Đồng thời ngay lúc cột đá sụp đổ, thì ánh mắt Từ Ngôn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào những cột đá còn lại chống đỡ đỉnh động.
Động quật khổng lồ trong lòng núi này, hẳn là hang động do đầu Yêu Linh Xuyên Sơn Giáp kia đào. Nếu là hang động, thì sẽ không xuất hiện cột đá; mà tác dụng của hai hàng cột đá kia, tuyệt không phải để trang trí, chắc là một loại cột trụ chống đỡ mới đúng.
Nở nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng, trong mảnh chiến trường hỗn loạn này, Từ Ngôn nhìn ra một chân tướng bị mọi người bỏ qua. Chính là chỗ ẩn thân này của lão hòa thượng Vô Trí được đào quá lớn, gần như xuyên qua lòng núi, nếu như không có cột đá gia cố, chỗ động quật này chỉ sợ sớm đã sụp.
Có thể nói là nơi táng thân(Chôn cất) hoàn mỹ!
Bứt ra mà đi, Từ Ngôn cầm đao phóng tới đầu Xuyên Sơn Giáp cuộn thành một đoàn kia, dùng mấy cước đạp bay mấy tên đệ tử đang vây quanh yêu vật mà chém lung tung, còn hắn thì vung Hàn Thiết Đao, dưới sự quán chú chân khí Tiên ThiênTứ mạch, một đao chém ra. Đầu xuyên sơn giáp vốn bị trọng thương, một miệng vết thương bị vỡ ra, phun máu dài hơn một tấc, huyết nhục xoay tròn đau đớn, làm cho đầu ấu thú vừa kêu rên thảm thiết, vừa liên tục giãy giụa.
Yêu thú ngăn chặn cửa, nếu lui về sau thì có thể nhanh chóng lui vào thông đạo rồi. Đừng nhìn con yêu thú này cuộn thành một đoàn, nếu nó lui lại tiến vào thông đạo thì vừa vặn chặt chẽ chặn kín lối đi.
Việc hắn làm đúng là muốn nó phá hỏng lối đi này. Từ Ngôn cứ một đao tiếp một đao, tựa như phát điên không ngừng chém mạnh, đầu yêu vật này trực tiếp bị hắn chém chết tươi trong thông đạo. Huyết nhục bắn tung toé đầy đất không nói, thi thể của nó cũng lấp kín cả lối đi.
Đám đệ tử Quỷ Vương Môn trợn to trợn nhỏ đôi mắt nhìn xem vị Thái Bảo mười bảy nổi điên chém chết yêu vật, rồi sau đó còn dùng quyền cước ra sức không ngừng đánh đập thi thể của nó, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay người lại.
Từ Ngôn hoàn toàn đính xác hài lòng, bởi vì con đường này xem như bị phá hỏng triệt để. Muốn đi ra ngoài, đầu tiên phải chia đầu xuyên sơn giáp kia thành tám khối rồi nói.
Vừa đi ra sơn động, đầu Yêu linh khổng lồ mang hai mắt đỏ tươi mãnh liệt bổ nhào đến, nhảy hai cái đã đến trước mặt hắn, dùng một trảo chụp tới!
Giết chết ấu thú, dẫn tới Yêu linh nổi giận. Một kích này tới vừa vội lại hung ác, lực lượng to lớn, dù là mạnh hơn võ giả Tiên Thiên, nếu bị đập thẳng vào, Từ Ngôn sẽ lập tức mất mạng.
Đánh chết con ấu thú kia, chủ ý là hoàn toàn chọc giận Yêu linh, Từ Ngôn sao có thể không phòng bị, hắn lập tức lách mình nhảy sang một bên. Cự trảo Yêu linh đập vào khoảng không, đập lún mặt đất trước thông đạo thành một cái hố hình bàn tay.
Phá hỏng thông đạo sắp được đả thông là thứ nhất, mục đích của hắn là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Thật vất vả trốn chạy, sau khi nhảy ra, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, hắn liền nhảy dựng lên, rồi đâm đầu lẩn vào trong đám người.
Vậy là đầu Yêu linh không tìm thấy cừu gia, nên nó phát tiết lửa giận đùng đùng lên trên những kẻ là nhân loại. Mặc dù gặp phải kiếm quang lăng lệ ác liệt của võ giả Tiên Thiên, nó cũng không tránh không né, liều mạng chịu bị chặt chém rơi một mảnh lân phiến cũng muốn cắn chết đối thủ.
Chiến trường hỗn loạn dần dần trở nên lờ mờ, những bó đuốc bị vứt kia bắt đầu bị máu tươi dập tắt. Chỉ trong chốc lát, đã có hơn năm trăm người chết, trong đó có cả hơn mười cao thủ Tiên Thiên, cộng thêm một vị Thái Bảo.
Động quật u ám khiến Trác Thiếu Vũ càng thêm lo lắng. Gã không đuổi kịp Không Trí, đành phải cải biến ý định, vốn là muốn dùng hơn trăm cao thủ Tiên Thiên mài chết Không Trí, sau đó lại lệnh cho thủ hạ tập trung công kích hai con xuyên sơn giáp chắn đường lui.
Thông đạo nhất định phải đả thông, bằng không trước mặt một đầu Yêu linh đang nổi giận, thì tất cả người Quỷ Vương Môn sẽ táng thân nơi đây.
Trác Thiếu Vũ dù sao cũng là đại Thái Bảo Quỷ Vương môn, lịch duyệt của Thái Bảo tầm thường không thể so sánh với gã, phân tích chiến cuộc có thể nói rất đúng chỗ. Bây giờ không phải lúc dốc sức liều mạng, chỉ cần rời khỏi lòng núi, mang tin tức hòa thượng Vô Trí và Yêu linh tản ra ngoài, tự nhiên sẽ có cường giả tới thu thập.
Cao thủ chân chính của Quỷ Vương môn là môn chủ và bốn Đại hộ pháp. Cho dù Quỷ Vương môn không nhúng tay phiền toái Ngọc Lâm tự, thì hoàng thất và quan binh thành Phong Đô đi theo mười tám Thái Bảo đến Ngọc Lâm sơn sẽ tuyệt đối sẽ không cho phép yêu tăng Vô Trí tồn tại ở Đại Tề. Tên tuổi Phi Long quân, tà phái sao có thể sánh được? Còn có những tông môn tu hành kia, đừng nói một đầu Yêu linh, mặc dù xuất hiện Đại yêu, trong mắt những cường giả chân chính, chúng bất quá chỉ là gà đất chó kiểng.
Trác Thiếu Vũ hoàn toàn rõ ràng thân phận của mình, đối mặt với tình thế nguy hiểm bây giờ, gã lập tức lựa chọn bứt ra. Người khác có thể chết, nhưng gã là độc đinh Trác gia, sắp đến Đại Phổ để kết hôn. Tuy mang tiếng là ở rể, nhưng chỉ cần cưới được vị tiểu thư thiên tài của Bàng gia, gã nhận định rằng đám người chính phái cũng không dám động thủ với vị cô gia Bàng gia.
Quan hệ thông gia giữa hai nước, chính tà liên thủ. Minh ước trong này liên quan đến đến tồn vong của hai nước Tề Phổ, không thể để người bên ngoài động tay động chân. Cho nên đối với việc ở rể tại Đại Phổ, Trác Thiếu Vũ chẳng những không lo lắng mà còn tràn đầy chờ mong.
Người gã lấy cũng không phải là ai khác, chính là đại tiểu thư bàng gia Tiền Tông, là kỳ tài tu luyện trăm năm qua. Vào lúc mười sáu tuổi, nàng đã khai mở Ngũ mạch, thành tựu tương lai tuyệt không phải người thường có thể bằng, nếu khai mở được Lục mạch, đạt tới Tông Sư cảnh, đó chính là thiên tài chân chính ngàn năm khó gặp. Loại thiên tài này, đã định trước được tông môn tu hành coi trọng bồi dưỡng.
Mà điểm tối trọng yếu nhất là, đại tiểu thư Bàng gia chẳng những là kỳ tài tu luyện, tướng mạo càng là khuynh quốc khuynh thành. Làm đại Thái Bảo tà phái như Trác Thiếu Vũ, ánh mắt tự nhiên sẽ không thấp, đã sớm sinh lòng ái mộ với người thiếu nữ Bàng gia kia.
Tuấn kiệt xứng mỹ nhân nha! Trác Thiếu Vũ tự nhận lấy thân phận đại Thái Bảo, tuyệt đối xứng với hai chữ tuấn kiệt. Nhưng vị “Tuấn kiệt" này, thật tình không biết rằng, từ khi rời khỏi Quỷ Vương môn thì gã đã bị người nhớ thương rồi.
Từ Ngôn cũng cho rằng Trác Thiếu Vũ là tuấn kiệt, còn trẻ tiền nhiều, võ công cao cường, địa vị phi phàm. Loại nhân vật này nếu không phải tuấn kiệt, thì ai còn là tuấn kiệt đây này. Nhưng tuấn kiệt vẫn chỉ là tuấn kiệt, một chuyến đi Địa phủ này, Từ Ngôn nhất định là đưa vị “Đại ca" tuấn kiệt này tới nơi rồi.(Chém chút)^^
Trước có Yêu Linh tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ đâm tới, đao thương bất nhập, sau lại có yêu vật niêm phong cửa vào, che lấp đường lui, đoạn đứt sinh cơ.
Cục diện như thế thì võ giả đã khó có thể ứng đối. Ý định tập kích lão hòa thượng Vô Trí của Trác Thiếu Vũ quả thật không tệ, tiếc rằng giao thủ vừa rồi gã mới phát giác rằng, đừng nhìn bộ dáng như sắp chết già, vậy mà lão có thân pháp cực nhanh, ngay cả Tiên Thiên Tứ mạch thân nhẹ như yến đều đuổi không kịp. Trong địa quật khổng lồ, lão hòa thượng này nhảy nhót qua lại, chân không chạm đất, tựa như là bay, mang theo một đám cao thủ Quỷ Vương Môn Tiên Thiên luần quần lên xuống phía sau.
Đuổi không kịp Vô Trí, Trác Thiếu Vũ lập tức phân phó một đám thủ hạ tấn công mãnh liệt những yêu vật chắn đường lui kia, nhất là một đầu xuyên sơn giáp bị trọng thương. Chỉ cần giết một con, đường lui cũng sẽ xuất hiện.
Hơn mười vị cao thủ Tiên Thiên toàn lực ra tay, một đầu yêu vật yếu nhất lập tức bị thương, huyết hoa văng khắp nơi, kêu thảm co lại thành một đoàn.
Không bị gì còn tốt, nhưng khi bị trọng thương, thì đầu Yêu Linh khổng lồ kia lại nổi điên lên, cái đuôi hất cao, vung lực lượng ngàn cân. Một đám Đệ tử Quỷ Vương Môn không kịp né tránh, cả một đám bị đánh cho xương cốt đứt gãy, mất mạng tại chỗ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Lực đạo từ cái đuôi Yêu Linh thực kinh người, sau khi quét chết hơn mười người, thì nó còn trực tiếp nện một cây cột trong động. Đá vụn lộn xộn rơi xuống, chiến trường vốn đã hỗn loạn không chịu nổi, lúc này lại càng loạn, khắp nơi đều là bó đuốc rơi lả tả, khắp nơi đều là thi thể đệ tử Quỷ Vương Môn.
Theo việc cột đá ầm ầm sụp xuống, mấy cục đá cực lớn ở đỉnh động cũng rớt xuống theo, trong khoảnh khắc lại đập chết một số, mặt đất dưới chân cũng bị chấn động rung chuyển.
Đồng thời ngay lúc cột đá sụp đổ, thì ánh mắt Từ Ngôn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào những cột đá còn lại chống đỡ đỉnh động.
Động quật khổng lồ trong lòng núi này, hẳn là hang động do đầu Yêu Linh Xuyên Sơn Giáp kia đào. Nếu là hang động, thì sẽ không xuất hiện cột đá; mà tác dụng của hai hàng cột đá kia, tuyệt không phải để trang trí, chắc là một loại cột trụ chống đỡ mới đúng.
Nở nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng, trong mảnh chiến trường hỗn loạn này, Từ Ngôn nhìn ra một chân tướng bị mọi người bỏ qua. Chính là chỗ ẩn thân này của lão hòa thượng Vô Trí được đào quá lớn, gần như xuyên qua lòng núi, nếu như không có cột đá gia cố, chỗ động quật này chỉ sợ sớm đã sụp.
Có thể nói là nơi táng thân(Chôn cất) hoàn mỹ!
Bứt ra mà đi, Từ Ngôn cầm đao phóng tới đầu Xuyên Sơn Giáp cuộn thành một đoàn kia, dùng mấy cước đạp bay mấy tên đệ tử đang vây quanh yêu vật mà chém lung tung, còn hắn thì vung Hàn Thiết Đao, dưới sự quán chú chân khí Tiên ThiênTứ mạch, một đao chém ra. Đầu xuyên sơn giáp vốn bị trọng thương, một miệng vết thương bị vỡ ra, phun máu dài hơn một tấc, huyết nhục xoay tròn đau đớn, làm cho đầu ấu thú vừa kêu rên thảm thiết, vừa liên tục giãy giụa.
Yêu thú ngăn chặn cửa, nếu lui về sau thì có thể nhanh chóng lui vào thông đạo rồi. Đừng nhìn con yêu thú này cuộn thành một đoàn, nếu nó lui lại tiến vào thông đạo thì vừa vặn chặt chẽ chặn kín lối đi.
Việc hắn làm đúng là muốn nó phá hỏng lối đi này. Từ Ngôn cứ một đao tiếp một đao, tựa như phát điên không ngừng chém mạnh, đầu yêu vật này trực tiếp bị hắn chém chết tươi trong thông đạo. Huyết nhục bắn tung toé đầy đất không nói, thi thể của nó cũng lấp kín cả lối đi.
Đám đệ tử Quỷ Vương Môn trợn to trợn nhỏ đôi mắt nhìn xem vị Thái Bảo mười bảy nổi điên chém chết yêu vật, rồi sau đó còn dùng quyền cước ra sức không ngừng đánh đập thi thể của nó, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà quay người lại.
Từ Ngôn hoàn toàn đính xác hài lòng, bởi vì con đường này xem như bị phá hỏng triệt để. Muốn đi ra ngoài, đầu tiên phải chia đầu xuyên sơn giáp kia thành tám khối rồi nói.
Vừa đi ra sơn động, đầu Yêu linh khổng lồ mang hai mắt đỏ tươi mãnh liệt bổ nhào đến, nhảy hai cái đã đến trước mặt hắn, dùng một trảo chụp tới!
Giết chết ấu thú, dẫn tới Yêu linh nổi giận. Một kích này tới vừa vội lại hung ác, lực lượng to lớn, dù là mạnh hơn võ giả Tiên Thiên, nếu bị đập thẳng vào, Từ Ngôn sẽ lập tức mất mạng.
Đánh chết con ấu thú kia, chủ ý là hoàn toàn chọc giận Yêu linh, Từ Ngôn sao có thể không phòng bị, hắn lập tức lách mình nhảy sang một bên. Cự trảo Yêu linh đập vào khoảng không, đập lún mặt đất trước thông đạo thành một cái hố hình bàn tay.
Phá hỏng thông đạo sắp được đả thông là thứ nhất, mục đích của hắn là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Thật vất vả trốn chạy, sau khi nhảy ra, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, hắn liền nhảy dựng lên, rồi đâm đầu lẩn vào trong đám người.
Vậy là đầu Yêu linh không tìm thấy cừu gia, nên nó phát tiết lửa giận đùng đùng lên trên những kẻ là nhân loại. Mặc dù gặp phải kiếm quang lăng lệ ác liệt của võ giả Tiên Thiên, nó cũng không tránh không né, liều mạng chịu bị chặt chém rơi một mảnh lân phiến cũng muốn cắn chết đối thủ.
Chiến trường hỗn loạn dần dần trở nên lờ mờ, những bó đuốc bị vứt kia bắt đầu bị máu tươi dập tắt. Chỉ trong chốc lát, đã có hơn năm trăm người chết, trong đó có cả hơn mười cao thủ Tiên Thiên, cộng thêm một vị Thái Bảo.
Động quật u ám khiến Trác Thiếu Vũ càng thêm lo lắng. Gã không đuổi kịp Không Trí, đành phải cải biến ý định, vốn là muốn dùng hơn trăm cao thủ Tiên Thiên mài chết Không Trí, sau đó lại lệnh cho thủ hạ tập trung công kích hai con xuyên sơn giáp chắn đường lui.
Thông đạo nhất định phải đả thông, bằng không trước mặt một đầu Yêu linh đang nổi giận, thì tất cả người Quỷ Vương Môn sẽ táng thân nơi đây.
Trác Thiếu Vũ dù sao cũng là đại Thái Bảo Quỷ Vương môn, lịch duyệt của Thái Bảo tầm thường không thể so sánh với gã, phân tích chiến cuộc có thể nói rất đúng chỗ. Bây giờ không phải lúc dốc sức liều mạng, chỉ cần rời khỏi lòng núi, mang tin tức hòa thượng Vô Trí và Yêu linh tản ra ngoài, tự nhiên sẽ có cường giả tới thu thập.
Cao thủ chân chính của Quỷ Vương môn là môn chủ và bốn Đại hộ pháp. Cho dù Quỷ Vương môn không nhúng tay phiền toái Ngọc Lâm tự, thì hoàng thất và quan binh thành Phong Đô đi theo mười tám Thái Bảo đến Ngọc Lâm sơn sẽ tuyệt đối sẽ không cho phép yêu tăng Vô Trí tồn tại ở Đại Tề. Tên tuổi Phi Long quân, tà phái sao có thể sánh được? Còn có những tông môn tu hành kia, đừng nói một đầu Yêu linh, mặc dù xuất hiện Đại yêu, trong mắt những cường giả chân chính, chúng bất quá chỉ là gà đất chó kiểng.
Trác Thiếu Vũ hoàn toàn rõ ràng thân phận của mình, đối mặt với tình thế nguy hiểm bây giờ, gã lập tức lựa chọn bứt ra. Người khác có thể chết, nhưng gã là độc đinh Trác gia, sắp đến Đại Phổ để kết hôn. Tuy mang tiếng là ở rể, nhưng chỉ cần cưới được vị tiểu thư thiên tài của Bàng gia, gã nhận định rằng đám người chính phái cũng không dám động thủ với vị cô gia Bàng gia.
Quan hệ thông gia giữa hai nước, chính tà liên thủ. Minh ước trong này liên quan đến đến tồn vong của hai nước Tề Phổ, không thể để người bên ngoài động tay động chân. Cho nên đối với việc ở rể tại Đại Phổ, Trác Thiếu Vũ chẳng những không lo lắng mà còn tràn đầy chờ mong.
Người gã lấy cũng không phải là ai khác, chính là đại tiểu thư bàng gia Tiền Tông, là kỳ tài tu luyện trăm năm qua. Vào lúc mười sáu tuổi, nàng đã khai mở Ngũ mạch, thành tựu tương lai tuyệt không phải người thường có thể bằng, nếu khai mở được Lục mạch, đạt tới Tông Sư cảnh, đó chính là thiên tài chân chính ngàn năm khó gặp. Loại thiên tài này, đã định trước được tông môn tu hành coi trọng bồi dưỡng.
Mà điểm tối trọng yếu nhất là, đại tiểu thư Bàng gia chẳng những là kỳ tài tu luyện, tướng mạo càng là khuynh quốc khuynh thành. Làm đại Thái Bảo tà phái như Trác Thiếu Vũ, ánh mắt tự nhiên sẽ không thấp, đã sớm sinh lòng ái mộ với người thiếu nữ Bàng gia kia.
Tuấn kiệt xứng mỹ nhân nha! Trác Thiếu Vũ tự nhận lấy thân phận đại Thái Bảo, tuyệt đối xứng với hai chữ tuấn kiệt. Nhưng vị “Tuấn kiệt" này, thật tình không biết rằng, từ khi rời khỏi Quỷ Vương môn thì gã đã bị người nhớ thương rồi.
Từ Ngôn cũng cho rằng Trác Thiếu Vũ là tuấn kiệt, còn trẻ tiền nhiều, võ công cao cường, địa vị phi phàm. Loại nhân vật này nếu không phải tuấn kiệt, thì ai còn là tuấn kiệt đây này. Nhưng tuấn kiệt vẫn chỉ là tuấn kiệt, một chuyến đi Địa phủ này, Từ Ngôn nhất định là đưa vị “Đại ca" tuấn kiệt này tới nơi rồi.(Chém chút)^^
Tác giả :
Hắc Huyền