Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 2 - Chương 104: Dương Nhất kiêu ngạo
Dịch giả: Hoangtruc
Dương Nhất biểu diễn một vòng trong sân khiến ánh mắt Từ Ngôn đầy chăm chú, dáng vẻ đầy kính nể.
"Thế nào thập thất ca? Từ nhỏ ta đã luyện kiếm thuật và thân pháp. Ngoại trừ hai thứ này cũng ko đụng đến bất kì thứ gì khác. Đừng nói là học, đến liếc qua ta cũng ko thèm liếc."
Dương Nhất vừa nhìn thấy vẻ mặt kính nể của Từ Ngôn, lập tức đắc ý, nói: “Cái này gọi là nhất nghệ tinh. Nếu không phải ta khắc khổ luyện tập, cũng sẽ không nhỏ như vậy đã giải khai được Tam mạch đâu. Do vậy mới đánh bại đối thủ, trở thành Thái Bảo thứ mười tám."
Thiếu niên rất kiêu ngạo! Đây là từ mà Từ Ngôn đóng đinh cho vị thập bát đệ này, nhưng ngoài miệng lại đầy hâm mộ nói: “Tuổi thập bát đệ còn trẻ mà đã có công lực thâm hậu thế này, chỉ sợ sau vài năm nữa đại ca không phải là đối thủ của ngươi rồi a."
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi kịp đại ca đấy!"
Dương Nhất dứ dứ nắm đấm tay, nói: “Thập thất ca, không bằng hai chúng ta tỷ thí một chút đi. Lần trước ta đến trễ, không nhìn thấy được vị thiếu môn chủ kia thua cuộc rồi bỏ đi, cũng không biết công phu thập thất ca thế nào. Thế nào? Hay chúng ta luận bàn một chút?"
“Không đánh, không đánh!" Từ Ngôn vội vàng lắc đầu: “Chắc chắn trên lôi đài thập bát đệ thắng rất nhẹ nhàng. Ca ca ta thế nhưng phải liều mạng, đến xương cốt toàn thân bây giờ vẫn còn đau đây."
“Thật sao?" Dương Nhất tò mò dạo quanh Từ Ngôn một vòng, an ủi: “Vậy thập thất ca nên dưỡng thương cho tốt, đừng để lại ám thương thì phiền toái."
"Không việc gì, không việc gì, ta là người dễ nuôi, có thương tích qua mấy ngày cũng thì tốt lên, hắc hắc." Từ Ngôn vừa nói vừa gạt mở cửa phòng, hỏi: “Thập bát đệ có muốn vào ngồi chơi không? Phòng ta còn chưa thu dọn, có chút bừa bãi."
Ở ngoài cửa nhìn vào căn phòng đầy bụi bặm, Dương Nhất lắc đầu nói: “Không ngồi đâu. Thập thất ca dưỡng thương cho tốt đi. Ta tìm mấy vị ca ca kia đọ sức."
Nói xong, người thiếu niên này mang theo nữ tì ra khỏi gian viện, hai tay chắp sau lưng đầy bộ dáng thiếu niên lông bông hết sức đắc chí.
Nhìn đối phương đi xa, Từ Ngôn mới đóng cửa phòng lại. Trước khi khe cửa gần che hết tầm mắt, hắn mới như vô tình hữu ý lướt mắt qua cây hòe lớn trong sân với hai dấu quyền của Dương Nhất in sâu trên thân cây.
Phòng không nhỏ, chẳng qua là rất lâu không có người ở. Cả bàn lẫn giường đều bị phủ một tầng bụi dày. Nhìn cách trang trí, hẳn trước kia đã từng có người ở đây.
Một phát ném mớ bí tịch trân quý vừa rồi xuống bàn, Từ Ngôn bắt đầu quét dọn. Với thân phận Thái Bảo của hắn, chỉ cần tùy tiện phân phó một tiếng là sẽ có hạ nhân hoặc đệ tử Quỷ Vương môn đến nghe lệnh, nhưng hắn lại không có ý định kêu người làm thay.
Chỉ là dọn dẹp bụi bặm đơn giản, Từ Ngôn còn không cho là mình quý giá đến như vậy. Hắn không giống kiểu thiếu niên đắc chí như Dương Nhất, kiêu ngạo đến mức bộc lộ hết tất cả cho mọi người biết.
Ngụy trang, luôn là thủ đoạn bảo vệ mình của Từ Ngôn. Ngoại trừ những người thân cận thật sự, hắn đều có thói quen biến mình thành một con heo ngu ngốc trước mặt bất cứ người khác.
Dương Nhất kiêu ngạo sẽ không được ai ưa thích. Loại thiếu niên này hẳn là lúc còn nhỏ phải chịu khổ sở quá nhiều, một khi một bước lên trời, sẽ không kềm giữ được ngạo khí trong lòng,lộ ra vênh váo hung hăng.
Dương Nhất vênh váo hung hăng, Từ Ngôn lại không để trong lòng. So với Trác Thiên Ưng lòng dạ che giấu thâm sâu, thiếu niên Dương Nhất không đáng phải để mắt tới, thậm chí còn không được gọi là uy hiếp nữa.
Lau sạch bụi bặm, mở cửa sổ, ánh mặt trời ngày hè lập tức trút xuống. Ve sầu trên đám cây râm ran từng hồi dài, nghe như từng tràng trống đều đều, khiến người khác buồn ngủ.
Nhìn sơn trang như bình tĩnh nhưng thực ra nơi này không ngừng có người ra vào. Chẳng qua chỗ ở của Từ Ngôn quá vắng vẻ, không nhìn thấy đám người tấp nập mà thôi.
Tổng đà của Quỷ Vương môn, ngày ngày đều có người đến người đi, môn nhân Đường khẩu đến tổng đà làm việc, việc thu xếp các nơi mua bán cũng cần rất nhiều người quản lý. Còn có các loại chuyện thám thính tin tức giang hồ, như thám mã về động tĩnh của chính phái phải thường xuyên truyền tin tức về, vô cùng bận rộn. Căn bản môn nhân tà phái ra vào sơn trang nối liền không dứt.
Tà phái đứng đầu Tề quốc, tất nhiên việc vặt rất nhiều, thế nhưng mấy việc này lại không liên quan tới Từ Ngôn. Tới bây giờ hắn không định nhúng tay vào, bản thân chỉ nên giả thành một tên si mê võ học là đủ. Cả ngày không làm việc gì, chỉ nhìn mấy võ công bí tịch mà Quỷ Vương môn thu thập, hết ăn rồi lại nằm mà thôi.
Hắn không bộc lộ hết tài năng như Dương Nhất. Với hắn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu tất cả mọi người đều quên bẵng đi vị Thái Bảo thứ mười bảy hắn mới là tốt nhất.
Sân nhỏ vắng vẻ, có chút đìu hiu, Từ Ngôn đang cầm quyển đao pháp không biết của môn phái nào ngồi xem say mê bên cửa sổ. Thỉnh thoảng hắn còn cầm lấy thanh Hàn Thiết đao Trác Thiên Ưng đưa cho, quơ quơ ước lượng vài cái.
Từ Ngôn không tùy tiện mà cố tình chọn cái gian viện vắng vẻ này. Bởi vì chỉ cần nhảy ra khỏi bờ tường là coi như hắn đã đi ra khỏi sơn trang. Ở một nơi thế này, ngoại trừ yên lặng, thì chỗ tốt nhất chính là dễ dàng chạy trốn. Hắn sẽ không ngu ngốc như Dương Nhất, chọn lấy một khu nhà cao tầng, bị một đám đầy ý nghĩ xấu trong bụng vây quanh. Từ Ngôn hắn không muốn nếm thử cái mùi vị đó.
Thường buổi trưa sẽ có nô bộc trong sơn trang đưa cơm canh thịnh soạn tới. Thân phận Thái Bảo, ai dám lơ là chứ? Cơm canh tất nhiên một ngày ba bữa thịnh soạn ngon miệng rồi. Thưởng thức mỹ vị ở Quỷ Vương môn, Từ Ngôn không ngừng gật đầu liên hồi, tấm tắc khen đầu bếp Quỷ Vương môn không thua kém đầu bếp Mai Hương lâu bao nhiêu cả.
Cơm tối lại càng thịnh soạn hơn, thế nhưng không ăn ở gian viện mà bị đại Thái Bảo kêu gọi đến chỗ gã ăn.
Chỗ của Trác Thiếu Vũ ở sâu bên trong sơn trang. Gã ở trong một tòa lầu các nhỏ có hai tầng, trước lầu lại một đại viện rộng rãi, bày biện một cái bàn tròn cực lớn.
Mười tám Thái Bảo quây quanh bàn lớn, một bữa tiệc rượu khiến ai ai cũng đầy hứng thú. Từ Ngôn không lộ chút thu hút nào trên bàn tiệc rượu, chỉ cắm cúi ăn và cười ngây ngô. Dương Nhất lại giành hết danh tiếng của một vài vị ca ca khác trên bàn tiệc, chẳng những chăm chỉ mời rượu, mà còn tự mình trình diễn một bộ kiếm pháp luyện được. Kiếm phong soàn doạt, thân hình linh động, nhận được từng tràng thanh âm cổ vũ không ngừng.
Nhất là Trác Thiếu Vũ, khen ngợi người đệ đệ nhỏ nhất không dứt miệng.
Sau tiệc rượu, Từ Ngôn về chỗ ở của mình, chong đèn lên, tiếp tục đọc mớ bí tịch võ công.
Hắn cầm không ít bí tịch về đây, chừng hơn mười bản. Trong đó có đao pháp, kiếm phổ, quyền thuật, cước thuật, thậm chí có vài thân pháp kì quái nữa, còn có cả Vũ Khúc kiếm thức tuyệt học của Quỷ Vương môn.
Đến đầu tháng, gian viện càng thêm yên tĩnh. Bóng người in lên cửa giấy không hề buồn ngủ, mà còn đầy mới lạ vui thú.
Từ Ngôn chưa từng đọc nhiều công phu như vậy. Quyển Thất Tinh kiếm phổ đã bị hắn ném qua một bên sau khi xem qua một lần. Đó chỉ là công phu cho kẻ mới học mà thôi, hắn không có hứng thú. Chẳng qua trong đám công phu này, có không ít thứ tốt mà chỉ cần rèn luyện qua vài món, hẳn Từ Ngôn sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
Thay vì cứ giả heo ở trước mặt đám Thái Bảo kia, không bằng cả ngày ở trong phòng tự tại đọc sách.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Dù là đang vào hè, nhưng gió núi giữa đêm lại mang theo chút mát mẻ. Bóng người in trên cửa giấy duỗi lưng, ngáp ngủ, dập tắt ánh nến. Gian viện trở nên tối mờ lại.
Phiến lá cây xào xạc trong đêm, cây hòe bị gió thổi lắc lư, chạc cây vươn ra. Tạo thành từng cái bóng liên tiếp in lên giấy tường. Khi mà Từ Ngôn đã ngủ say, gió ngoài cửa sổ đã ngừng, nhánh cây ngừng lắc lư, thế nhưng bóng cây trên tường phòng lại biến hóa kỳ lạ. Nó bắt đầu uốn éo chuyển động!
Dương Nhất biểu diễn một vòng trong sân khiến ánh mắt Từ Ngôn đầy chăm chú, dáng vẻ đầy kính nể.
"Thế nào thập thất ca? Từ nhỏ ta đã luyện kiếm thuật và thân pháp. Ngoại trừ hai thứ này cũng ko đụng đến bất kì thứ gì khác. Đừng nói là học, đến liếc qua ta cũng ko thèm liếc."
Dương Nhất vừa nhìn thấy vẻ mặt kính nể của Từ Ngôn, lập tức đắc ý, nói: “Cái này gọi là nhất nghệ tinh. Nếu không phải ta khắc khổ luyện tập, cũng sẽ không nhỏ như vậy đã giải khai được Tam mạch đâu. Do vậy mới đánh bại đối thủ, trở thành Thái Bảo thứ mười tám."
Thiếu niên rất kiêu ngạo! Đây là từ mà Từ Ngôn đóng đinh cho vị thập bát đệ này, nhưng ngoài miệng lại đầy hâm mộ nói: “Tuổi thập bát đệ còn trẻ mà đã có công lực thâm hậu thế này, chỉ sợ sau vài năm nữa đại ca không phải là đối thủ của ngươi rồi a."
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi kịp đại ca đấy!"
Dương Nhất dứ dứ nắm đấm tay, nói: “Thập thất ca, không bằng hai chúng ta tỷ thí một chút đi. Lần trước ta đến trễ, không nhìn thấy được vị thiếu môn chủ kia thua cuộc rồi bỏ đi, cũng không biết công phu thập thất ca thế nào. Thế nào? Hay chúng ta luận bàn một chút?"
“Không đánh, không đánh!" Từ Ngôn vội vàng lắc đầu: “Chắc chắn trên lôi đài thập bát đệ thắng rất nhẹ nhàng. Ca ca ta thế nhưng phải liều mạng, đến xương cốt toàn thân bây giờ vẫn còn đau đây."
“Thật sao?" Dương Nhất tò mò dạo quanh Từ Ngôn một vòng, an ủi: “Vậy thập thất ca nên dưỡng thương cho tốt, đừng để lại ám thương thì phiền toái."
"Không việc gì, không việc gì, ta là người dễ nuôi, có thương tích qua mấy ngày cũng thì tốt lên, hắc hắc." Từ Ngôn vừa nói vừa gạt mở cửa phòng, hỏi: “Thập bát đệ có muốn vào ngồi chơi không? Phòng ta còn chưa thu dọn, có chút bừa bãi."
Ở ngoài cửa nhìn vào căn phòng đầy bụi bặm, Dương Nhất lắc đầu nói: “Không ngồi đâu. Thập thất ca dưỡng thương cho tốt đi. Ta tìm mấy vị ca ca kia đọ sức."
Nói xong, người thiếu niên này mang theo nữ tì ra khỏi gian viện, hai tay chắp sau lưng đầy bộ dáng thiếu niên lông bông hết sức đắc chí.
Nhìn đối phương đi xa, Từ Ngôn mới đóng cửa phòng lại. Trước khi khe cửa gần che hết tầm mắt, hắn mới như vô tình hữu ý lướt mắt qua cây hòe lớn trong sân với hai dấu quyền của Dương Nhất in sâu trên thân cây.
Phòng không nhỏ, chẳng qua là rất lâu không có người ở. Cả bàn lẫn giường đều bị phủ một tầng bụi dày. Nhìn cách trang trí, hẳn trước kia đã từng có người ở đây.
Một phát ném mớ bí tịch trân quý vừa rồi xuống bàn, Từ Ngôn bắt đầu quét dọn. Với thân phận Thái Bảo của hắn, chỉ cần tùy tiện phân phó một tiếng là sẽ có hạ nhân hoặc đệ tử Quỷ Vương môn đến nghe lệnh, nhưng hắn lại không có ý định kêu người làm thay.
Chỉ là dọn dẹp bụi bặm đơn giản, Từ Ngôn còn không cho là mình quý giá đến như vậy. Hắn không giống kiểu thiếu niên đắc chí như Dương Nhất, kiêu ngạo đến mức bộc lộ hết tất cả cho mọi người biết.
Ngụy trang, luôn là thủ đoạn bảo vệ mình của Từ Ngôn. Ngoại trừ những người thân cận thật sự, hắn đều có thói quen biến mình thành một con heo ngu ngốc trước mặt bất cứ người khác.
Dương Nhất kiêu ngạo sẽ không được ai ưa thích. Loại thiếu niên này hẳn là lúc còn nhỏ phải chịu khổ sở quá nhiều, một khi một bước lên trời, sẽ không kềm giữ được ngạo khí trong lòng,lộ ra vênh váo hung hăng.
Dương Nhất vênh váo hung hăng, Từ Ngôn lại không để trong lòng. So với Trác Thiên Ưng lòng dạ che giấu thâm sâu, thiếu niên Dương Nhất không đáng phải để mắt tới, thậm chí còn không được gọi là uy hiếp nữa.
Lau sạch bụi bặm, mở cửa sổ, ánh mặt trời ngày hè lập tức trút xuống. Ve sầu trên đám cây râm ran từng hồi dài, nghe như từng tràng trống đều đều, khiến người khác buồn ngủ.
Nhìn sơn trang như bình tĩnh nhưng thực ra nơi này không ngừng có người ra vào. Chẳng qua chỗ ở của Từ Ngôn quá vắng vẻ, không nhìn thấy đám người tấp nập mà thôi.
Tổng đà của Quỷ Vương môn, ngày ngày đều có người đến người đi, môn nhân Đường khẩu đến tổng đà làm việc, việc thu xếp các nơi mua bán cũng cần rất nhiều người quản lý. Còn có các loại chuyện thám thính tin tức giang hồ, như thám mã về động tĩnh của chính phái phải thường xuyên truyền tin tức về, vô cùng bận rộn. Căn bản môn nhân tà phái ra vào sơn trang nối liền không dứt.
Tà phái đứng đầu Tề quốc, tất nhiên việc vặt rất nhiều, thế nhưng mấy việc này lại không liên quan tới Từ Ngôn. Tới bây giờ hắn không định nhúng tay vào, bản thân chỉ nên giả thành một tên si mê võ học là đủ. Cả ngày không làm việc gì, chỉ nhìn mấy võ công bí tịch mà Quỷ Vương môn thu thập, hết ăn rồi lại nằm mà thôi.
Hắn không bộc lộ hết tài năng như Dương Nhất. Với hắn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu tất cả mọi người đều quên bẵng đi vị Thái Bảo thứ mười bảy hắn mới là tốt nhất.
Sân nhỏ vắng vẻ, có chút đìu hiu, Từ Ngôn đang cầm quyển đao pháp không biết của môn phái nào ngồi xem say mê bên cửa sổ. Thỉnh thoảng hắn còn cầm lấy thanh Hàn Thiết đao Trác Thiên Ưng đưa cho, quơ quơ ước lượng vài cái.
Từ Ngôn không tùy tiện mà cố tình chọn cái gian viện vắng vẻ này. Bởi vì chỉ cần nhảy ra khỏi bờ tường là coi như hắn đã đi ra khỏi sơn trang. Ở một nơi thế này, ngoại trừ yên lặng, thì chỗ tốt nhất chính là dễ dàng chạy trốn. Hắn sẽ không ngu ngốc như Dương Nhất, chọn lấy một khu nhà cao tầng, bị một đám đầy ý nghĩ xấu trong bụng vây quanh. Từ Ngôn hắn không muốn nếm thử cái mùi vị đó.
Thường buổi trưa sẽ có nô bộc trong sơn trang đưa cơm canh thịnh soạn tới. Thân phận Thái Bảo, ai dám lơ là chứ? Cơm canh tất nhiên một ngày ba bữa thịnh soạn ngon miệng rồi. Thưởng thức mỹ vị ở Quỷ Vương môn, Từ Ngôn không ngừng gật đầu liên hồi, tấm tắc khen đầu bếp Quỷ Vương môn không thua kém đầu bếp Mai Hương lâu bao nhiêu cả.
Cơm tối lại càng thịnh soạn hơn, thế nhưng không ăn ở gian viện mà bị đại Thái Bảo kêu gọi đến chỗ gã ăn.
Chỗ của Trác Thiếu Vũ ở sâu bên trong sơn trang. Gã ở trong một tòa lầu các nhỏ có hai tầng, trước lầu lại một đại viện rộng rãi, bày biện một cái bàn tròn cực lớn.
Mười tám Thái Bảo quây quanh bàn lớn, một bữa tiệc rượu khiến ai ai cũng đầy hứng thú. Từ Ngôn không lộ chút thu hút nào trên bàn tiệc rượu, chỉ cắm cúi ăn và cười ngây ngô. Dương Nhất lại giành hết danh tiếng của một vài vị ca ca khác trên bàn tiệc, chẳng những chăm chỉ mời rượu, mà còn tự mình trình diễn một bộ kiếm pháp luyện được. Kiếm phong soàn doạt, thân hình linh động, nhận được từng tràng thanh âm cổ vũ không ngừng.
Nhất là Trác Thiếu Vũ, khen ngợi người đệ đệ nhỏ nhất không dứt miệng.
Sau tiệc rượu, Từ Ngôn về chỗ ở của mình, chong đèn lên, tiếp tục đọc mớ bí tịch võ công.
Hắn cầm không ít bí tịch về đây, chừng hơn mười bản. Trong đó có đao pháp, kiếm phổ, quyền thuật, cước thuật, thậm chí có vài thân pháp kì quái nữa, còn có cả Vũ Khúc kiếm thức tuyệt học của Quỷ Vương môn.
Đến đầu tháng, gian viện càng thêm yên tĩnh. Bóng người in lên cửa giấy không hề buồn ngủ, mà còn đầy mới lạ vui thú.
Từ Ngôn chưa từng đọc nhiều công phu như vậy. Quyển Thất Tinh kiếm phổ đã bị hắn ném qua một bên sau khi xem qua một lần. Đó chỉ là công phu cho kẻ mới học mà thôi, hắn không có hứng thú. Chẳng qua trong đám công phu này, có không ít thứ tốt mà chỉ cần rèn luyện qua vài món, hẳn Từ Ngôn sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
Thay vì cứ giả heo ở trước mặt đám Thái Bảo kia, không bằng cả ngày ở trong phòng tự tại đọc sách.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh.
Dù là đang vào hè, nhưng gió núi giữa đêm lại mang theo chút mát mẻ. Bóng người in trên cửa giấy duỗi lưng, ngáp ngủ, dập tắt ánh nến. Gian viện trở nên tối mờ lại.
Phiến lá cây xào xạc trong đêm, cây hòe bị gió thổi lắc lư, chạc cây vươn ra. Tạo thành từng cái bóng liên tiếp in lên giấy tường. Khi mà Từ Ngôn đã ngủ say, gió ngoài cửa sổ đã ngừng, nhánh cây ngừng lắc lư, thế nhưng bóng cây trên tường phòng lại biến hóa kỳ lạ. Nó bắt đầu uốn éo chuyển động!
Tác giả :
Hắc Huyền