Nhất Lộ Thải Hồng
Chương 15: Chốn ăn chơi, ai sợ ai

Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 15: Chốn ăn chơi, ai sợ ai

Lúc này Trương Thắng mới mơ hồ nhớ tới, việc quan trọng nhất dường như còn chưa có nói tới, nhưng rượu đã khiến thần trí hắn có chút không tỉnh táo nữa, trong lòng có lẽ còn hiểu được vài thứ, nhưng mồm miệng lại không há ra được, muốn nói cũng không nói nên lời.

Giám đốc Từ xem ra vẫn là tỉnh táo nhất, thản nhiên cười đề nghị:

- Đi thôi, chúng ta đến “Quốc sắc thiên hương" hát hò, thế nào?

Chủ tịch xã Cổ tròn hai mắt, cười ha hả nói:

- Giám đốc Từ đã mở miệng vàng, sao lại không đi chứ? Đi đi đi, đi “Quốc sắc thiên hương".

Đoàn người đánh xe đến “Quốc sắc thiên hương". Khu trung tâm ẩm thực này ở trong một tòa cao ốc, chiếm tới bốn tầng. Trước tiên mọi người tắm rửa ở tầng một, sau đó tới tầng hai hát karaoke. Vài vị cán bộ thôn không quen uống rượu tây, Từ Hải Sinh hỏi ý kiến của Chủ tịch xã Cổ, sau đó gọi bốn thùng bia, lại phất tay gọi quản lý, rỉ tai vài câu.

Một lát sau, âm thanh vừa mới chuẩn bị xong, đang chơi một bản nhạc, liền một loạt các em dáng người mĩ lệ, ăn mặc gợi cảm đến bồi rượu. Trương Thắng kinh ngạc nhìn các cô, Từ Hải Sinh cười nói:

- Chủ tịch xã Cổ, anh đi trước.

Chủ tịch xã Cổ nheo nheo hai mắt, thong thả bưng chén đi vòng quhắn các cô gái kia hai vòng, duỗi hai ngón tay, liền có hai cô khuôn mặt ngọt ngào tự nhiên cười nói, khoan thai đi đến bên cạnh ông ngồi xuống. Một trái một phải khoác cánh tay ông ta, một cô ngọt ngào nói:

- Ông chủ, tên em là Tiểu Tất, ông chủ quý danh là gì ạ?

Chủ tịch xã Cổ phe phẩy chén rượu, nói một chữ:

- Cổ!

Nói xong nhìn về phía cô gái còn lại, cô này cũng rất nhiệt tình kéo cánh tay ông ta, nói:

- Em là Tiểu Mã!

Chủ tịch xã Cổ bỗng nhiên cười to, đùa nghịch bộ ngực đầy đặn của cô ta một hồi, rồi nói:

- Tiểu Mã? Tôi thấy em đã vượt qua đại dương mã rồi, ha ha!

Ông ta đã chọn được người, Giám đốc Từ cũng mời những người khác chọn người, chọn hết một nửa, nhìn các cô có nhan sắc hơn người cũng không còn nữa, liền lại gọi nhóm khác, cho đến khi mọi người đã chọn xong, ông lại chỉ định một cô cho Trương Thắng đang xấu hổ chối từ, cuối cùng mới tùy ý chọn một cô dáng người nóng bỏng cho mình, tuy nhiên nhan sắc chỉ trung bình.

- Em tên là Tiểu Ôn, anh hai tên gì nha?

Cô gái ngồi cạnh Trương Thắng ân cần rót thêm rượu cho hắn, cười híp mắt hỏi.

Tay cô gái đụng chạm đến cánh tay hắn, hơi lành lạnh, trơn trơn, mông đùi kề sát, có thể cảm nhận được nó đẫy đà và co giãn. Trương Thắng giật mình bất an, lắp bắp đáp:

- Tôi... tôi họ Trương…

- Ồ, anh hai Trương, lần đầu gặp mặt, xin hãy chiếu cố nhiều hơn, chúng ta uống một chén đi!

Cô gái vừa nói vừa cầm một cái ly tự rót cho mình và đụng vào chén hắn, cười khhắn khách mà nhìn hắn. Trương Thắng nhìn vậy cũng không muốn khiến cô gái khó xử, đành kiên trì uống một ly.

Một chén rượu xuống bụng, Trương Thắng bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề, mới vừa rồi, bên cạnh Chủ tịch xã Cổ có một cô gái họ Tất, một cô họ Mã, hiện tại cô bé này kêu Tiểu Ôn, hợp lại không phải là “Bật Mã Ôn" sao? Nghĩ đến đây, Trương Thắng không kìm nổi phì cười.

- Anh hai cười cái gì? Nói nhỏ cho em biết với được không?

Trong những người đàn ông này chỉ có Trương Thắng là tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa những người khác đã sớm động tay động chân trong người các cô bên cạnh rồi, có người tay chui hết cả vào trong ngực các cô. Trương Thắng lại quy củ, khiến Tiểu Ôn cảm thấy hứng thú, nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Trương Thắng, một nửa bên ngực chắc đầy đặn ép chặt vào cánh tay hắn.

Trương Thắng cảm thấy mơ hồ, vội vã đem ý nghĩ của mình nói với cô, bởi vì trong phòng ầm ĩ, còn có tiếng nhạc, hắn phải dán sát vào hai má cô gái lớn tiếng nói. Tiểu Ôn nghe xong liền cười khanh khách, đem lời của hắn nói cho mấy cô gái kia, nghe xong mọi người đồng loạt cười ha hả.

Tiểu Tất cười nói:

- Mấy chị em chúng em cũng thường hay pha trò như thế nha, không ngờ vị tiên sinh này lại biết, có phải thường đến ủng hộ hay không, hay là nghe ai nói vậy?

Trương Thắng mặt đỏ tía tai liền vội vàng khoát tay nói:

- Không, không, không. Tôi là… đến lần đầu.

Tiểu Tất nói chuyện với hắn, hơi vểnh mông lên, Chủ tịch xã Cổ liền vỗ cặp mông cô một cái, cười nói:

- Có muốn đem hai em đổi lại thành bật mã ôn đại chiến tiểu Trương Thắng không?

Tiểu Ôn lập tức ôm chặt cánh tay Trương Thắng, mân mê miệng, giống như ghen nói:

- Không cần đâu, chị em các cô cùng ông chủ Cổ đi, vợ chồng nhỏ chúng tôi mới không cần trộn với các người.

- Vợ chồng nhỏ?

Trương Thắng thầm thấy phản cảm, bỗng nhiên thanh tỉnh lại.

Hắn vừa mới bị cô gái trẻ khêu gợi này cọ sát một trận, lại thấy không khí cả gian phòng đều như thế. Một vị trưởng thôn ngồi bên cạnh lại động chạm vào người cô gái, hắn không kìm nổi đầu óc xoay chuyển, mặc dù không dám giống những người đó nhưng tay của hắn cũng lặng lẽ khoác lên đầu vai mượt mà bóng loáng, nhẹ nhàng mà sờ soạng.

Khi hắn nghe câu “vợ chồng nhỏ", hắn chợt tỉnh táo lại. Vợ chồng? Vợ chồng một đêm? Những cô gái xinh đẹp đó một ngày làm vợ chồng với bao nhiêu người, một năm làm vợ chồng với bao nhiêu người?

“Mười sáu gà mẹ khéo trang điểm, đêm đêm động phòng đổi tân lang, một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa chiếc môi son vạn khách thường, giả dạng làm một kiều thân thể, nghênh đến tiễn đi biết bao nhiêu, thói quen tương tư lệ hai hàng". Các cô cũng chỉ là làm kinh doanh da thịt, lại nói cái gì vợ chồng, rất thân thiết sao?

“Vợ" và “phụ nữ" không giống đâu đấy. “Vợ" không chỉ là “phụ nữ", còn là người đồng cam cộng khổ, khi vui buồn ốm đau, già cả thất ý cũng có thể cho nhau dựa vào, an ủi như bạn bè. Hai chữ “vợ chồng" khi Trương Thắng chưa thấy cảnh này, trong lòng mang một cảm giác thiêng liêng, thành thánh.

Một câu thân thiết của Tiểu Ôn khiến dục vọng của hắn biến mất dần, tay kia cũng lặng lẽ tuột xuống. Tiểu Ôn còn muốn tay hắn chàng đẹp trai này luồn vào trong váy của cô, đang cười híp mắt nhấc mông, không ngờ tay Trương Thắng dịch chuyển khỏi, không đụng tới cô nữa.

Tiểu Ôn giật mình, tưởng tại mình cự tuyệt chị em tới đây, làm Trương Thắng không vui rồi, trong lòng nhất thời háo thắng. Tự nghĩ bất kể dáng người, tư sắc đều không kém mấy cô kia, vẫn không thể dụ dỗ được hắn chàng rõ ràng chưa từng tới nơi này đến thần hồn điên đảo sao?

- Anh hai, người ta cùng anh ca hát được không? Nếu không đổ xúc xắc nhé?

Tiểu Ôn thân thiết nói, eo nhỏ như rắn khẽ dựa vào hắn, hai bầu ngực đầy đặn không ngừng mà cọ sát cánh tay hắn. Đối mặt với một đám dân dâm, Trương Thắng cũng không tiện làm ra một bộ dáng nghiêm chỉnh, đành phải vờ hưởng ứng, cùng cô nàng uống rượu.

Một lát sau, đám người Chủ tịch xã Cổ, Từ Hải Sinh kéo cô gái bên cạnh đứng lên khiêu vũ. Ngọn đèn tối sầm, âm nhạc biến tiết tấu thành cấp tốc nhiệt liệt. Vài ông già vặn eo bày khố, lắc chiếc mông cực đại so với cô gái còn khoa trương hơn, thỉnh thoảng các chị em bồi rượu lại đến làm vài động tác khiêu khích.

- Anh đẹp trai, chúng ta cùng nhảy được không?

Tiểu Ôn ghé vào bên tai Trương Thắng làm nũng, anh hai biến thành hắn đẹp trai, miệng nhỏ sát bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi một ngụm, tay cũng không yên phận bắt đầu vuốt ve đùi hắn.

- Tôi không biết!

Trương Thắng từ chối, thật ra hắn biết nhảy. Khi ở nhà máy, hắn thường xuyên giúp nhà máy xử lý và làm việc công đoàn, với phương diện vui chơi giải trí hắn cũng là phần tử rất tích cực. Hắn từng học khiêu vũ, hơn nữa nhảy cũng không tệ, nhưng trong trường hợp quần ma loạn vũ này, làm cho người ta khó có thể thích ứng, căn bản là không buông ra được.

- Vậy người ta dạy anh nha, chỉ là ôm ôm ấp ấp thôi!

Tiểu Ôn nói xong, chiếc tay nhỏ bé không an phận bỗng nhiên trượt đến giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng vừa ấn vừa nhào nặn. Trương Thắng chưa từng chịu qua loại kích thích này, chỉ cách một lớp quần, bị bàn tay nhỏ bé kỹ xảo chạm vào chỗ kia, nơi đó bỗng “khởi nghĩa vũ trang", lập tức nổi lên một cái lều nhỏ.

Trương Thắng cực kỳ lúng túng, vội vàng dịch vào trong sô pha một chút, nào biết cô gái lại leo lên như rắn, vừa cười tiếp tục khiêu khích hắn. Trương Thắng vội vàng nói:

- Tôi phải đi toilet!

Sau đó vội vội vàng vàng đứng lên đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra, liền gặp một đội các cô gái từ ngã rẽ đi tới. Trương Thắng đột nhiên nhận ra hạ thể mình vẫn còn đang “thúc ngựa hoành thương", sợ người ta nhìn thấy bộ dạng này, cực kỳ lúng túng lập tức xoay mặt vào tường mà đứng, đưa tay vào trong ngực rút ra một chùm chìa khóa, tập trung tinh thần đếm…
Tác giả : Nguyệt Quan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại