Nhật Lạc Vân Hi
Chương 2
Niềm vui sướng sau khi gặp mặt đã phần nào bình ổn lại, trong mắt Lâm Hạo Nhiên lưu chuyển nỗi niềm phức tạp… Thấm thoát năm tháng đã vụt qua, năm đó chính mình thần thái hăng hái sáng láng giờ đây đã bị thiêu hủy dần theo sự gian khổ, lưu lại chỉ có cuộc sống bôn ba đầy tan thương,cho nên cảm giác tiếc hận hắn vô cùng quen thuộc.
“Vân hi, cậu……." Thiên ngôn vạn ngữ dừng lại bên cửa miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mỉm cười, có che dấu cũng không ích gì “Tôi hiện tại sống tốt lắm, không mong có bất cứ chuyện gì quấy rầy tới cuộc sống của mình."
“Kỳ thật hắn rất yêu cậu, mấy năm nay hắn đã vận dụng rất nhiều thế lực để tìm kiếm cậu."
“Tìm hay không tìm, yêu hay không yêu, tất cả đều đã qua, mọi người cũng đã không còn là chính mình của năm xưa, cần gì phải chấp niệm quá khứ?"
Vân Hi mỉm cười thật nhẹ khiến cho người ta càng thêm đau lòng, Lâm Hạo Nhiên trong mắt tràn đầy tiếc thương “Vân Hi……."
“ Hạo Nhiên, tôi hy vọng hôm nay việc chúng ta gặp mặt không cần nói cho ‘người đó’ biết." Nâng mắt nhìn thẳng, trong mắt mang theo bi thương “Nếu anh còn coi tôi là bằng hữu, đừng nói…"
Biết sự tình năm đó đã làm tổn thương Vân Hi quá nặng, mà chính hắn cũng không thoát khỏi can hệ, áy náy sâu sắc khiến tâm hắn nặng trịch “Tôi sẽ thay cậu giữ bí mật, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thế để cho tôi giúp đỡ cậu."
Nhìn trang phục cùng hai má tái nhợt, hết thảy đều đã thể hiện cuộc sống của Vân Hi cũng không được tốt lắm “Xem như điều kiện trao đổi của tôi."
Biết không thể cự tuyệt ý tốt của đối phương, Vân Hi chỉ có thể gật gật đầu “Cám ơn anh."
Vô luận là năm đó hay là hiện tại, người trước mắt vẫn như một vị ca ca, làm cho cậu trong lòng tràn ngập cảm tạ, nhưng cậu không nghĩ sa vào sự ấm áp này, cậu phải chính mình học được cái gì gọi là kiên cường “Hiện tại là thời gian làm việc, tôi còn có rất nhiều công việc chưa hoàn thành, tôi phải đi đây."
“Tôi sẽ tìm người làm nốt công việc của cậu, cậu tới nơi này làm việc đi, Vân Hi."
“Tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, đây lại là tập đoàn lớn quốc gia."
Mỉm cười lắc đầu “ Tôi không đủ năng lực."
“Trung học?! Như thế nào lại vậy, cậu rõ ràng du học tại đại học kinh tế hàng đầu ở Anh quốc. Lúc tôi đi tìm cậu, chính phụ thân cậu nói là cậu đã đi rồi." Lúc sau vô luận phái người tìm kiếm cậu như thế nào thì đều là mò kim dưới đáy bể không thế tìm thấy.
Hắn nghĩ đến Vân Hi vì tránh bọn họ mà vòng vo đổi trường học cố ý che dấu tung tích. Chỉ là thấy nỗi bi thương trong ánh mắt của Vân Hi thì có thể nhận thấy chuyện tình này không hề đơn giản như vậy. Huống chi gia đình Vân Hi vốn là thuộc loại danh môn, như thế nào chịu được đả kích lớn, trong đầu dần dần sáng tỏ đáp án.
“Phụ thân……thật là nói như vậy sao?" khơi dậy trí nhớ đã bị chôn vùi khiến Vân Hi đau đớn như vết thương nơi trái tim bị xé toát. Nụ cười quen thuộc động lại trên khóe miệng của Vân Hi, bao năm tháng qua đi đã không còn đau đớn kích động của ngày nào.
“Vân Hi, nói cho tôi biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."
“Tôi cần phải trở về."
Đứng lên muốn rời đi, Lâm Hạo Nhiên thân thể cao lớn liền chắn ở trước cậu.
“Vân hi, nói cho tôi biết."
Hắn không muốn ép cậu, nhưng chính là nếu không biết khúc mắc này của Vân Hi thì chính hắn cũng sẽ vĩnh viễn buồn khổ với “vết thương" của chính mình. Khẽ thở dài như cất dấu một phần việc vô cùng trầm trọng “Phụ thân đã biết chuyện tôi cùng hắn, đem tôi đuổi ra khỏi gia môn." Trong người không một đồng xu, chỉ có duy nhất chiếc áo khoác mỏng manh, cậu bước đi trên đường cái tràn đầy băng tuyết trong cơn gió lạnh run. Loại cảm giác cô độc hắc ám làm cho cậu không thể quên… Nguyên tưởng rằng phụ thân là bởi vì tức giận mới đem cậu đuổi ra, hôm nay mới biết, phụ thân năm đó kỳ thật là đã muốn vứt bỏ đứa con này…
Không tự giác mà giăng tay bao bọc chính mình, cái loại cảm giác nội tâm lạnh lẽo làm cho thân thể cậu hơi hơi run rẩy, thẳng đến khi một cái ôm ấm áp ôm ấp lấy cậu, thân hình cứng ngắc mới chậm rãi thả lỏng.
“Không phải sợ, sự tình đã qua đi." Ôn nhu ôm lấy hai vai yếu ớt, trong lòng mềm mại vẫn như năm xưa “Không phải sợ."
Thật lâu sau, bình ổn hết thảy cảm xúc Vân Hi rời khỏi trong lòng đối phương, hơi hơi đem mặt nâng lên,“Cám ơn anh, Hạo Nhiên." Theo sau nhìn thoáng qua đồng hồ nơi cổ tay “Tôi thật sự cần phải đi."
Nhìn thẳng cặp mắt kia có tang thương, lại vẫn như trước một mảnh trong suốt, Lâm hạo Nhiên khóe miệng ôn nhu liền tùy theo cất lời “Tôi đưa cậu đi."
Lắc đầu, mỉm cười “Tôi không nghĩ muốn trở thành tiêu điểm của mọi người."
Yên lặng nhìn chăm chú cậu, nhìn đến Vân Hi một mực kiên trì, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu “Được rồi."
“Cám ơn anh." Đặt cánh tay lên cánh cửa, giống như nghĩ tới cái gì, Vân Hi xoay người “Hạo Nhiên, tôi hy vọng anh đừng can thiệp vào công tác của tôi, công việc này tuy thực vất vả nhưng tôi làm cũng rất vui vẻ."
Hắn đích xác có ý tứ này, nhưng là đồng dạng hiểu biết tính tình đối phương,“Ân, tôi đã biết."
“Vân hi, cậu……." Thiên ngôn vạn ngữ dừng lại bên cửa miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mỉm cười, có che dấu cũng không ích gì “Tôi hiện tại sống tốt lắm, không mong có bất cứ chuyện gì quấy rầy tới cuộc sống của mình."
“Kỳ thật hắn rất yêu cậu, mấy năm nay hắn đã vận dụng rất nhiều thế lực để tìm kiếm cậu."
“Tìm hay không tìm, yêu hay không yêu, tất cả đều đã qua, mọi người cũng đã không còn là chính mình của năm xưa, cần gì phải chấp niệm quá khứ?"
Vân Hi mỉm cười thật nhẹ khiến cho người ta càng thêm đau lòng, Lâm Hạo Nhiên trong mắt tràn đầy tiếc thương “Vân Hi……."
“ Hạo Nhiên, tôi hy vọng hôm nay việc chúng ta gặp mặt không cần nói cho ‘người đó’ biết." Nâng mắt nhìn thẳng, trong mắt mang theo bi thương “Nếu anh còn coi tôi là bằng hữu, đừng nói…"
Biết sự tình năm đó đã làm tổn thương Vân Hi quá nặng, mà chính hắn cũng không thoát khỏi can hệ, áy náy sâu sắc khiến tâm hắn nặng trịch “Tôi sẽ thay cậu giữ bí mật, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thế để cho tôi giúp đỡ cậu."
Nhìn trang phục cùng hai má tái nhợt, hết thảy đều đã thể hiện cuộc sống của Vân Hi cũng không được tốt lắm “Xem như điều kiện trao đổi của tôi."
Biết không thể cự tuyệt ý tốt của đối phương, Vân Hi chỉ có thể gật gật đầu “Cám ơn anh."
Vô luận là năm đó hay là hiện tại, người trước mắt vẫn như một vị ca ca, làm cho cậu trong lòng tràn ngập cảm tạ, nhưng cậu không nghĩ sa vào sự ấm áp này, cậu phải chính mình học được cái gì gọi là kiên cường “Hiện tại là thời gian làm việc, tôi còn có rất nhiều công việc chưa hoàn thành, tôi phải đi đây."
“Tôi sẽ tìm người làm nốt công việc của cậu, cậu tới nơi này làm việc đi, Vân Hi."
“Tôi chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, đây lại là tập đoàn lớn quốc gia."
Mỉm cười lắc đầu “ Tôi không đủ năng lực."
“Trung học?! Như thế nào lại vậy, cậu rõ ràng du học tại đại học kinh tế hàng đầu ở Anh quốc. Lúc tôi đi tìm cậu, chính phụ thân cậu nói là cậu đã đi rồi." Lúc sau vô luận phái người tìm kiếm cậu như thế nào thì đều là mò kim dưới đáy bể không thế tìm thấy.
Hắn nghĩ đến Vân Hi vì tránh bọn họ mà vòng vo đổi trường học cố ý che dấu tung tích. Chỉ là thấy nỗi bi thương trong ánh mắt của Vân Hi thì có thể nhận thấy chuyện tình này không hề đơn giản như vậy. Huống chi gia đình Vân Hi vốn là thuộc loại danh môn, như thế nào chịu được đả kích lớn, trong đầu dần dần sáng tỏ đáp án.
“Phụ thân……thật là nói như vậy sao?" khơi dậy trí nhớ đã bị chôn vùi khiến Vân Hi đau đớn như vết thương nơi trái tim bị xé toát. Nụ cười quen thuộc động lại trên khóe miệng của Vân Hi, bao năm tháng qua đi đã không còn đau đớn kích động của ngày nào.
“Vân Hi, nói cho tôi biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."
“Tôi cần phải trở về."
Đứng lên muốn rời đi, Lâm Hạo Nhiên thân thể cao lớn liền chắn ở trước cậu.
“Vân hi, nói cho tôi biết."
Hắn không muốn ép cậu, nhưng chính là nếu không biết khúc mắc này của Vân Hi thì chính hắn cũng sẽ vĩnh viễn buồn khổ với “vết thương" của chính mình. Khẽ thở dài như cất dấu một phần việc vô cùng trầm trọng “Phụ thân đã biết chuyện tôi cùng hắn, đem tôi đuổi ra khỏi gia môn." Trong người không một đồng xu, chỉ có duy nhất chiếc áo khoác mỏng manh, cậu bước đi trên đường cái tràn đầy băng tuyết trong cơn gió lạnh run. Loại cảm giác cô độc hắc ám làm cho cậu không thể quên… Nguyên tưởng rằng phụ thân là bởi vì tức giận mới đem cậu đuổi ra, hôm nay mới biết, phụ thân năm đó kỳ thật là đã muốn vứt bỏ đứa con này…
Không tự giác mà giăng tay bao bọc chính mình, cái loại cảm giác nội tâm lạnh lẽo làm cho thân thể cậu hơi hơi run rẩy, thẳng đến khi một cái ôm ấm áp ôm ấp lấy cậu, thân hình cứng ngắc mới chậm rãi thả lỏng.
“Không phải sợ, sự tình đã qua đi." Ôn nhu ôm lấy hai vai yếu ớt, trong lòng mềm mại vẫn như năm xưa “Không phải sợ."
Thật lâu sau, bình ổn hết thảy cảm xúc Vân Hi rời khỏi trong lòng đối phương, hơi hơi đem mặt nâng lên,“Cám ơn anh, Hạo Nhiên." Theo sau nhìn thoáng qua đồng hồ nơi cổ tay “Tôi thật sự cần phải đi."
Nhìn thẳng cặp mắt kia có tang thương, lại vẫn như trước một mảnh trong suốt, Lâm hạo Nhiên khóe miệng ôn nhu liền tùy theo cất lời “Tôi đưa cậu đi."
Lắc đầu, mỉm cười “Tôi không nghĩ muốn trở thành tiêu điểm của mọi người."
Yên lặng nhìn chăm chú cậu, nhìn đến Vân Hi một mực kiên trì, cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu “Được rồi."
“Cám ơn anh." Đặt cánh tay lên cánh cửa, giống như nghĩ tới cái gì, Vân Hi xoay người “Hạo Nhiên, tôi hy vọng anh đừng can thiệp vào công tác của tôi, công việc này tuy thực vất vả nhưng tôi làm cũng rất vui vẻ."
Hắn đích xác có ý tứ này, nhưng là đồng dạng hiểu biết tính tình đối phương,“Ân, tôi đã biết."
Tác giả :
Nam Quân