Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 4: Ích kỷ

Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 4: Ích kỷ

“Nhanh! Nhanh đóng cửa lại đi!" AN

Nhân viên quản lý lảo đảo vọt vào, ông ta không để ý tới đám người phía sau đã đóng chặt cửa toa tàu. Đám người phía sau đều khiếp sợ. “A a a... Ông làm gì vậy? Nhanh mở cửa ra cho tôi vào trong!"

“Cứu mạng! Cứu mạng!" Người bên ngoài không ngừng đập cửa, tiếng kêu khóc của bọn họ dần dần bị thay thế bởi những tiếng kêu thảm thiết, mọi người chỉ thấy từng gương mặt tuyệt vọng ở trong toa tàu số 7. Bọn họ trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi, nhìn nhân viên quản lý kêu lên: “Ông đúng là súc sinh, ông làm gì vậy? Bọn họ còn chưa vào mà." “Bọn họ đều là mạng người đấy." Có người bắt đầu không đành lòng nức nở kêu lên. Từng tiếng chỉ trích khiến sắc mặt nhân viên quản lý đỏ lên, ông ta lạnh lùng nhìn mấy người vừa nói, hừ một tiếng xem thường nói: “Tất cả im miệng cho tôi! Bọn họ đều bị cào rồi, đều có vết thương, chờ lát nữa sẽ giống như những quái vật kia, các người muốn chết thì đi cứu đi?"

Im lặng!

Nghe thấy lời nói giễu cợt này, những tiếng phẫn nộ không còn nữa, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, đúng vậy, những người đó đều bị cào, nếu như cho bọn họ vào, bọn họ biến thành quái vật, vậy mình còn có đường sống sao? Con người đều ích kỷ, tính mạng người khác sao có thể so sánh được với mình? Nhưng trái tim cũng đều là thịt mọc ra, bảo bọn họ trơ mắt nhìn đồng loại chết trước mắt mình lại thờ ơ không để ý, làm sao bọn họ có thể làm được? Mọi người đều thấy xấu hổ, trong giây lát không một ai nói thêm gì nữa.

Sau khi đám quái vật xông lên giải quyết đám người trong toa tàu số 7, chúng không còn mục tiêu nữa cho nên lại lao về phía cửa của toa tàu số 6.

Trên cánh cửa kính kia bắt đầu có từng gương mặt thối rữa buồn nôn ép sát vào. Da thịt của quái vật bị cửa kính chà xát, hiện rõ xương thịt màu đỏ phía trong, người trong toa tàu nhìn thấy cũng cảm giác dạ dày cuộn lên, có vài người không nhịn được đã nôn khan.

“Ầm ầm ầm!"

Tiếng phá cửa rất mạnh vang lên khiến trong lòng bọn họ càng hoảng hốt hơn, lẽ nào mấy con quái vật này còn muốn xông vào sao? Thân thể nhân viên quản lý đã mềm nhũn tựa vào cánh cửa, cánh cửa phía sau đập ầm ầm lên lưng làm ông ta hoảng hốt bò dậy, quay đầu lại đối diện với từng gương mặt quái vật đẫm máu và dữ tợn, ông ta sợ tới mức da đầu tê dại, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất. Nhìn thấy cánh cửa bị lõm vào, đám người chen chúc trong toa tàu lại bắt đầu thét lên, bỏ chạy về phía toa tàu số 5.

“Ầm"

Lại một tiếng động cực lớn vang lên, cánh cửa toa tàu đã bị phá, mấy quái vật kia xé ra một lỗ thủng, từng con chen chúc qua lỗ thủng tiến vào trong.

Không thể nghi ngờ gì, cảnh tượng này có cảm giác không khác gì thấy yamamura Sadako(*) bò từ trong ti vi ra vậy.

(*) yamamura Sadako: ma nữ tóc dài trong bộ phim The Ring được chuyển thể từ tiểu thuyết kinh dị của Nhật Bản. “Ô! Ô..."

Tiếng quái vật hưng phấn gào thét vang vọng toàn bộ toa tàu giống như đang cười nhạo bọn họ không biết tự lượng sức mình, thoáng cái trái tim mọi người lại như vọt lên tới cổ. Không có gì ngạc nhiên, đám người chạy ở phía sau đều không một ai may mắn thoát được, tất cả đều bị đám quái vật lao tới xé thành mấy đoạn, thậm chí còn chưa kịp thét lên thảm thiết! Trời đã gần sáng. Lúc này, không chỉ bọn họ mà toàn thế giới đều đối mặt với sự khủng hoảng này. Sáng sớm, trên đường phố, trong công viên cũng không nhìn thấy có thanh niên chạy thể dục, không nhìn thấy được các bác gái lắc hông nhảy múa nữa. Từng tiếng thét giống như tiếng sấm vang vọng bên tai. “Gào..." Theo sau tiếng gào thét này, dường như có cảm ứng, những tiếng dã thú kêu gào đã bao phủ toàn thế giới.

Những người hôn mê vào đêm hôm trước, lúc tỉnh lại, phần lớn bọn họ đều biến thành quái vật mặt xanh nanh vàng.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra! Không giống với những người hôn mê lúc đầu khi tỉnh lại chẳng qua chỉ phát điện, da của bọn họ đầy tử khí nặng nề, mắt trắng đục, hàm răng trở nên sắc bén giống như răng cá mập, thậm chí ngay cả móng tay của bọn họ cũng biến thành màu đen và vô cùng sắc bén.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, bọn họ từ một người có tư tưởng, có nhịp tim và sức sống tràn trề lại biến thành một con quái vật chỉ khát vọng máu thịt, bên trong biến đổi giống như zombies vậy.

Khi mở mắt ra, chuyện đầu tiên bọn họ làm là cắn người thân thiết nhất vốn nằm ở bên gối, gặm, cắn, cào, biến người đó thành thức ăn lấp đầy bụng mình hoặc là đồng loại của mình. “A, cứu mạng, quái vật!" “Cứu mạng!" Toàn thế giới đều lâm vào tình cảnh hỗn loạn.

Trong chuyến tàu hỏa đi tới thành phố A cũng xảy ra thảm kịch tương tự.

Sau khi chen vào trong toa tàu phía trước, bọn họ đã thông minh ra, không ở đó chờ quái vật tới phá cửa mà lấy quần áo che kín cửa kính, để cho những quái vật kia không thể nhìn thấy bọn họ, cho dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng tất cả hy vọng đều phải thử, chỉ có như vậy bọn họ mới có cơ hội sống sót.

Rất rõ ràng, ý nghĩ này là đúng, tầm mắt của quái vật bị che mất, sau đó bọn chúng không có động tĩnh gì nữa, lê thân thể rời đi. Cảm nhận được quái vật không còn phá cửa nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn những người thoáng cái mất đi bạn đồng hành và người thân lại khóc lóc, oán hận vì sao mình lại lên chuyến tàu hỏa đáng chết này. Bọn họ cũng không biết phải làm sao, ánh mắt luống cuống nhìn về phía nhân viên quản lý duy nhất còn may mắn sống sót.

Chẳng ai nghĩ tới trên tàu hỏa lại xuất hiện những quái vật ăn thịt người, nhân viên quản lý cũng vậy, trong tình huống này ông ta cũng không biết nên làm thế nào, những quái vật kia có sức lực rất lớn, vừa nhìn thấy người đã cắn, từ trước đến nay ông ta chưa từng thấy loài vật này, ông ta chỉ có thể phát tín hiệu cầu cứu, hy vọng phía trên có thể mau chóng phái người tới cứu viện.

“Mẹ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đáng sợ quá!" Lý Tiểu Tửu cố nói thật khẽ, cậu rất sợ mình lớn tiếng sẽ quấy nhiễu đến đám quái vật bên ngoài, đi qua sống chết một lần, cho dù cậu không hiểu cũng thấy khiếp sợ.

Hai tay Lý Tiểu Hoa run run xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, trong lòng cũng rất khó chịu! Nhưng cô vẫn an ủi: “Không có chuyện gì đâu con! Chúng ta nhất định sẽ không sao đâu, Tiểu Tửu của mẹ còn chưa gặp bố mà. Mẹ nhất định sẽ dẫn con đến gặp bố, chúng ta còn phải dẫn Tiểu Long đi gặp bố mẹ nó, con ngoan, chúng ta không phải sợ!" Lý Tiểu Hoa ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, mặt vùi vào cổ của chúng, nước mắt cô thấm vào cái áo dày rồi biến mất. Hai đứa trẻ cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của cô thì hơi luống cuống, không biết nên nói gì. “Chị dâu! Chị yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mọi người, nếu như những quái vật kia dám làm hại mọi người thì xem em có biết chúng không?" Mắt Lý Cường đã đỏ ửng lên, trong lòng anh rất khó chịu, may là mình đi theo, nếu không bọn họ là phụ nữ với trẻ nhỏ sẽ có hậu quả thể nào, anh cũng không dám nghĩ tới nữa.

“Đúng vậy, trời sắp sáng rồi, không chừng chờ lát nữa phía trên sẽ có người tới cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa thì tất cả đều sẽ qua đi." Trương Niệm ở bên cạnh vừa an ủi bọn họ, cũng là để cho mình yên tâm.

Anh kéo hai cậu bé đang khóc nhè qua, lau nước mắt cho bọn chúng, trên gương mặt đã có phần nghiêm túc. “Nam tử hán đại trượng phu chỉ đổ máu không rơi lệ, vào những lúc như thế này, có khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Hai cháu nhìn những người kia đi, bọn họ mất đi bạn bè, mất đi người thân, bọn họ khóc thì người thân của bọn họ có thể sống lại được sao? Không thể! Cho nên, chúng ta không thể khóc, vào những lúc này, việc chúng ta nên làm là phải nghĩ cách để cố gắng sống sót, hiểu không?"

Hai cậu bé giật mình nhìn anh, bọn chúng không hiểu lắm nhưng cũng biết quan trọng nhất là cố gắng sống sót mới có khả năng bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ. Lý Tiểu Tửu sụt sịt mũi một cái, lau nước mắt, bàn tay nắm chặt rồi trịnh trọng ngẩng đầu nói với Lý Tiểu Hoa: “Mẹ, con không sợ, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ." Lý Long kéo tay cậu lại, trên gương mặt bánh bao cũng lộ ra vẻ nghiêm túc không hợp với độ tuổi của cậu bé, nói: “Anh, anh bảo vệ mợ, Tiểu Long sẽ bảo vệ anh!" Không hiểu sao, giọng nói kiên định mà trịnh trọng lại làm cho trong lòng mọi người thấy ấm áp. Có những khi, lời nói của trẻ con mới thật sự là lời nói chân thành và thật lòng nhất.

Trong lòng Lý Tiểu Tửu chấn động, vành mắt đỏ lên, nhưng cậu lại không nói được lời gì hay ho.

“Tiểu Long, anh là anh của em, phải bảo vệ cũng là anh bảo vệ em mới đúng." Lý Long bối rối: “Nhưng nếu vậy thì anh bảo vệ mới thế nào được?" Lý Tiểu Tửu nghẹn lời, trừng mắt với người em họ đặc biệt không nể mặt mình, hung dữ nói: “Sau này anh sẽ đi học võ công, hây ha!" Tiếng đánh võ vang lên, cậu đứng tại chỗ khoa tay múa chân ra hai chiều: “Chờ anh trở nên lợi hại thì chẳng phải sẽ bảo vệ mọi người dễ dàng sao?"

Lý Long vừa nghe vậy, mắt cũng sáng rực lên.

“Anh, anh đi đâu học, em cũng muốn đi."

Nghe hai đứa trẻ ngây thơ nói chuyện với nhau, mấy người vẫn luôn thấy căng thẳng mới từ từ thả lỏng, cũng không còn thấy sợ đám quái vật đang như hổ đói nhìn chằm chằm vào mình nữa.

Trong lúc mấy người đang ở đây nói chuyện lại nhìn thấy có rất nhiều người chen về toa tàu trước, bọn họ cũng không nghĩ nhiều liền đi theo.

Bọn họ vượt qua mấy toa tàu, vất vả lắm mới tới đây được, nếu phía trước có chỗ an toàn hơn thì tại sao lại không đi?

Người trong toa tàu số 5 càng lúc càng ít, phía sau không có quái vật đuổi theo khiến bước chân của bọn họ cũng thả lỏng, tuy có chút sốt ruột nhưng bọn họ không còn giẫm đạp lên nhau để xông về phía trước nữa.

Hai người đàn ông bế hai đứa trẻ đi ở phía trước, Lý Tiểu Hoa theo sát phía sau, nhưng khi bọn họ đi tới bên cạnh nhà vệ sinh của toa phía trước thì lại thấy trước mặt xảy ra bạo loạn.

Hóa ra có người bị quái vật cào xước đã trà trộn vào lúc nào mà không ai phát hiện ra, không bao lâu thì người đó gục xuống co quắp trên mặt đất, có người không hiểu nguyên nhân còn muốn đi tới kéo lên thì đột nhiên người trên mặt đất lại trợn trừng mắt, mở miệng ngoạm lấy cánh tay của anh ta.

“A..."

Trước mặt lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó giống như vòi nước được mở van, càng lúc càng nhiều tiếng kêu sợ hãi vang lên. Mấy người Lý Tiểu Hoa vốn đi ở phía sau thấy thế thì theo bản năng kéo cửa nhà vệ sinh bên cạnh ra rồi chạy vào trong. Lúc này, lùi lại có lẽ đã không phải là con đường sống. Bọn họ chỉ có thể trốn ở chỗ này, không cho quái vật phát hiện thì may ra mới có đường sống. Rõ ràng những người khác cũng nhìn thấy được, không ai chú ý đây là nhà vệ sinh nam hay nữ, tất cả đều xông vào. Phòng vệ sinh trên tàu hỏa rất nhỏ hẹp, mọi người chen vào chung một chỗ khó chịu thế nào thì có thể hình dung ra được. Tàu hỏa đã chạy suốt một ngày, trong này rất nặng mùi lại thêm một đám người chen vào một chỗ, mùi mồ hôi, mùi hôi nách trộn lẫn với nhau, quả thật làm cho người ta muốn nôn mửa! Nhưng bọn họ không thể để ý được nhiều như vậy, so với những thứ này thì sinh mạng quan trọng hơn rất nhiều. Đám người Lý Tiểu Hoa lại khác, bọn họ vốn đi vào trước tiên, lại bị đẩy đi chen tới phía sau cùng, khổ nhất cũng chính là bọn họ!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại