Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Chương 15 Người Điều Khiển Cổ Độc Tương Nam
Tôi nhanh chóng mang nó ra ngoài cửa hàng, tìm một chỗ để thiêu hủy.
Trong chuyện này cũng không còn cách nào khác, gà trống đã ăn hết sâu độc, trong cơ thể nhất định có cổ độc, nếu như không thiêu hủy thì tất cả những ai từng chạm qua người của nó, toàn bộ đều bị trúng độc.
Xử lý gà trống xong, tôi quay lại trong tiệm, Cao Thanh Hoàng đã hôn mê, hơn nữa còn phát sốt cao.
Trong sách có nói, sau khi trừ bỏ cổ trùng, những thứ này đều là bình thường, chỉ cần xử lý tốt miệng vết thương không cho nó bị nhiễm trùng là được, tác dụng không bao lâu sẽ hạ sốt.
Tôi giúp anh ta xử lý tốt miệng vết thương, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của tôi, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Dáng người anh ta đúng là tốt thật, cơ ngực rộng mở, lại thêm tám múi cơ bụng, tuyển nhân ngư hoàn mỹ, quả thực còn có thể đi làm người mẫu.
“Em là người phụ nữ của tôi, không cho phép nhìn chằm chằm vào đàn ông khác như thế" Bên tại đột nhiên vang lên âm thanh.
của Chu Nguyên Hạo, làm cho tôi sợ tới nỗi thiếu chút nữa đã hét lên.
Tôi quay người, nhìn thấy anh ta đang đứng khoanh tay ở cạnh tường, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết: “Không phải anh nói bảo vệ cho tôi sao?".
Tôi tức giận nói: “Đến thời khắc mấu chốt lập tức chơi trò biến mất, quả nhiên cho dù tôi có tin tưởng trên đời có quỷ thì cũng không nên tin tưởng vào miệng lưỡi đàn ông của anh."
Anh thản nhiên nhìn tôi, cũng không có giải thích gì thêm, chỉ nói rằng: “Hôm nay là ngày thứ bảy rồi, tôi có việc cần phải đi" Tôi hiện tại đang nổi nóng, phất phất tay: “Đi đi đi, tôi nhìn thấy anh là lại tức giận thêm nữa"
Anh nắm chặt lấy bả vai tôi, tôi còn có thể cảm giác được hàn khí đang tỏa ra từ trên người anh, lạnh đến nỗi khiến cho tôi liên tục rùng mình mấy đợt.
“Không phải là do tôi quá dung túng em, mới khiến cho em dám làm càn như vậy ở trước mặt của tôi đó chứ?" Tôi giống như bị người ta tạt thẳng một chậu nước lạnh vào đầu, sau lưng truyền đến từng đợt ớn lạnh khắp toàn thân.
Có lẽ trong khoảng thời gian này chúng tôi cả ngày lẫn đêm đều ở chung một chỗ, cùng ăn cùng ở, anh đối xử với tôi cũng rất dịu dàng, cho nên tôi mới sinh ra ảo giác.
Thậm chí còn khiến cho tôi quên mất anh chính là một hồn ma.
Anh cũng không phải là gì của tôi, giữa chúng tôi cũng không phải người yêu chính thức.
Tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả.
Anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi, bảo vệ tôi.
Mặt của tôi lạnh xuống, giọng điệu cũng trở nên lãnh đạm: “Tôi biết rồi, về sau sẽ không như vậy."
Anh trầm ngâm một hồi, nói: “Cao Thanh Hoàng không phải là một nhân vật đơn giản, nếu em muốn tiếp xúc với anh ta thì phải tự mình cẩn thận lấy".
Câu trả lời của tôi lại rất thờ ơ: “Biết rồi"
Anh tiếp tục nói: “Em đã giải cổ độc trên người anh ta, người điều khiển cổ độc Tương Nam nhất định sẽ tìm đến đây.
Nhưng mà nhóm bọn họ cũng có quy tắc riêng, nếu như bọn họ muốn xuống tay với một người thì chỉ có thể ra tay được hai lần, nếu cả hai lần đều không thành công họ sẽ không tiếp tục dây dưa nữa"
“Tôi sẽ sẽ cẩn thận đối phó" Tôi gật đầu đáp, giọng điệu cực kỳ khách khí.
Đáy mắt anh đã có vài phần giận dỗi, nâng cằm của tôi lên, nói:
“Trong bảy ngày này, chính em vẫn là nên an phận một chút.
Mấy bộ đồ ngày hôm nay không cho phép mặc nữa, chờ tôi trở về một lần nữa mặc lên lại cho tôi xem".
“Yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu".
Sự lãnh đạm của tôi giống như đã chọc cho anh cực kỳ tức giận, rồi lại không biết dùng cách nào để phát tiết.
Anh cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi của tôi, mỗi lưỡi giao nhau quấn quít hơn nửa ngày, sắc mặt từ từ trở nên trầm mê.
Tôi đờ đẫn đáp lại động tác của anh, thật lâu mới tách ra.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy anh, anh nổi giận đùng đùng liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, biến mất không tung tích.
Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi lại xuất hiện từng cơn đau nhói.
Trong lòng anh, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì chứ? Anh tìm đến tôi, chiếm hữu tôi, chỉ là vì tôi có ích cho anh mà thôi.
Người đàn ông giống như anh, khi còn sống khẳng định không hề thiếu phụ nữ, những người phụ nữ kia người nào cũng đều đẹp hơn tôi, xuất thân tốt hơn tôi.
Có lẽ là tôi đã quá coi trọng bản thân mình rồi.
Tôi phải điều tra cho rõ ràng, rốt cuộc anh lợi dụng tôi để tiến hành cái nghi thức gì, tôi cũng không muốn bản thân cứ đần độn u mê rồi lại bị anh hại chết lúc nào không hề hay biết.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Cao Thanh Hoàng trên giường, liệu anh ta có thể giúp cho tôi hay không? Tôi âm thầm hạ quyết tâm, phải bắt quan hệ tốt với anh ta, chỉ cần phát sinh giao tình, nói không chừng về sau sẽ có ích.
Tôi bỏ tâm ra chăm sóc cho anh ta, tìm nước đá hạ nhiệt cho anh ta, còn cho anh ta uống hai viên thuốc tiêu viêm, lăn lộn cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cơn sốt cao của anh ta cuối cùng cũng thuyên giảm rồi.
Tôi đã mệt gần chết rồi, ghé người vào trên giường lập tức ngủ luôn, trong lúc mơ màng dường như cảm giác được có người đắp chăn lên người tôi.
Tôi mở to mắt ra, vừa vặn đụng phải đối mặt hẹp dài kia..
"Anh tỉnh rồi à?" Tôi ngáp một cái: “Đói bụng không? Tôi đi mua một chút điểm tâm sáng cho anh nhé?"
“Ừ" Anh ta lên tiếng đáp ứng, tôi đi ra chỗ ông Vương ở đầu đường mua sữa đậu nành bánh quẩy, đưa tới trước mặt của anh ta: “Cái này...!Không biết anh ăn có quen hay không?"
Anh ta nhận lấy, bắt đầu ăn: “Bánh quẩy chiên hơi ỉu một chút." Trên mặt tôi tràn đầy xấu hổ, nguyên một đám kẻ có tiền như này quả thật là khó hầu hạ mà.
Tôi chuyển chủ đề, nói: “Anh có biết là ai đã hạ cổ cho anh không?"
Anh ta có vẻ cảnh giác nhìn về phía tôi, tôi vội vàng nói: “Không phải tôi nghe ngóng được, người điều khiển cổ độc cũng không phải là người dễ chọc, lần này bọn họ không giết chết được anh có thể sẽ tiếp tục ra tay, đến lúc đó có khả năng ngay cả tôi.
cũng phải hứng chịu tai họa".
Anh ta trầm mặc một lát, nói: “Tôi là bị trúng cổ ở bên Tương Nam kia, nửa tháng trước bên kia có phá một vụ án buôn lậu thuốc phiện, bắt được mấy độc trùng buôn lậu thuốc phiện"
Tôi lắp bắp kinh hãi: “Anh là cảnh sát sao?" “Không phải" Anh ta đơn giản thuật lại những chuyện xảy ra.
Công ty dưới quyền của Cao Thanh Hoàng có một hạng mục du lịch khá lớn bên kia, bởi vì tập đoàn buôn lậu thuốc phiện bên đó quá mức hung hăng ngang ngược, gây ảnh hưởng rất lớn tới hạng mục của anh ta, mà anh ta thì lại có chút bối cảnh, dưới áp.
lực của anh ta, cảnh sát bắt buộc phải đưa ra quyết định đi dọn dẹp cái tập toàn buôn lậu thuốc phiện kia.
Cao Thanh Hoàng tận dụng các loại vốn liếng có trong tay, hiệp trợ cho cảnh sát phá án, phá hủy hang ổ sản xuất ma túy ở tận.
nơi rừng sâu núi thẳm này.
Bản án vừa mới phá không được vài ngày, anh ta bỗng dưng phát hiện trên bụng bản thân xuất hiện một vết thương.
Cao Thanh Hoàng bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ đã có học võ, bản thân anh ta chính là một cao thủ võ công.
Ngay cả những bộ đội đặc chủng bình thường, bốn năm người cũng không thể đến gần cơ thể anh được, nhưng mà bây giờ lại có người yên.
lặng không một tiếng động rạch ở trên bụng anh ta một cái lỗ lớn.
Lúc đó anh ta còn thuê thêm nhiều cao thủ đến làm vệ sĩ nhằm nâng cao mức độ bảo vệ an toàn cho gia đình mình.
Nhưng mà, ngày hôm sau trên bụng anh ta lại xuất hiện một miệng vết thương.
Anh ta rốt cuộc đã phát hiện có chút không đúng cho lắm, miệng vết thương trên người anh ta rất sâu nhưng lại không đổ máu, cũng không có quá dài, mỗi ngày khi anh ta tỉnh ngủ đều nhiều thêm một miệng vết thương, mãi cho đến khi những vết thương kia hợp lại tạo thành hình dạng một cái mặt quỷ.
Anh ta đã khám qua rất nhiều bác sĩ, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào.
Về sau anh ta tìm được một vị lão trung y đức cao vọng trọng, lão nhân kia vừa nhìn sơ đã lập tức nói cho anh ta biết, anh ta bị trúng độc rồi.
Sau này anh ta mới biết được, trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia có một người điều khiển cổ độc, người phụ nữ điều khiển cổ độc này chính là kẻ cầm đầu tổ chức ma túy kia.
Lúc ấy khi cảnh sát xông vào ổ ma túy, thủ lĩnh ma túy cầm súng chống lại bị bắt, đưa ra pháp trường bắn chết, mà người điều khiển cổ độc lúc ấy lại không có bên trong hang ổ ma túy.
Hiện tại chính là cái người điều khiển cổ độc kia đến đây báo thù.
Cao Thanh Hoàng đi tới Hà Thành này chính là vì nghe nói ở chỗ này có người có thể giải được cổ độc.
Loại chuyện như giải cổ độc này cũng không phải ai nấy đều nguyện ý đi làm, thứ nhất phải xem người đó có bản lĩnh này hay không, thứ hai, người điều khiển cử độc rất khó đối phó, người nào dám giải cổ thì chính là đã kết thù với bọn họ.Những người điều khiển cổ độc đều rất âm hiểm, tuy rằng bọn họ chỉ ra tay với một người hai lần, nhưng chẳng lẽ người đó lại không hề có bạn bè người thân gì hay sao? Bà ta sẽ lần lượt hạ độc từng bạn bè thân thích của người đó, cái này mới chính là phiền phức vô biên vô tận.Chỉ có giết địch ngàn năm, nào có việc phải đề phòng trộm ngàn năm chứ.
Nếu như lỡ chọc phải người điều khiển cổ độc thì hoặc là nghĩ biện pháp giảng hòa với bà ta, hoặc là phải trước hết tiền hạ thủ vi cường."Anh đã tìm được người giải cổ độc kia rồi ư?" Tôi hỏi.
Anh ta lắc đầu nói: “Trần Đông Mạnh là con rắn đầu đàn ở thành phố Hà Thành này, tôi đi tìm gã ta chính là muốn gã ta giúp tôi.
tìm ra người này".“Người đó tên là gì?" Tôi hỏi.
“Không biết, ông già làm Đông y kia chỉ nói cho tôi biết, có một đoạn thời gian trước tất cả mọi người đều gọi bà ấy là Mẹ Bảy".
Sắc mặt tôi khẽ biến, anh ta nhạy cảm phát hiện, hỏi: "Cô biết à?" Tôi vội vàng lắc đầu: "Không biết".Sau khi dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho tốt xong, tôi đi lên tầng hai, lục tìm di vật của bà nội để lại, bên trong có một cái vòng tay bạc, trên vòng tay có khắc ba chữ: “Tặng Mẹ Bảy".Bà nội tôi chính là Mẹ Bảy à? Đôi khi tôi không thể không tin tưởng, trên đời này thật sự có thứ gọi là duyên phận.Hoặc là nói vận khí của Cao Thanh Hoàng thật sự là tốt đến mức nghịch thiên, chỉ cần đi uống rượu chơi bời một lần là có thể gặp được hậu thế đời sau của Mẹ Bảy.
Cao Thanh Hoàng nghỉ ngơi một ngày một đêm, thân thể khôi phục được khá tốt, anh ta rất giữ lời, trực tiếp bắn vào thẻ của tôi ba trăm triệu, còn bỏ ra thêm ra ba trăm triệu nữa mời tôi tạm thời đi làm vệ sĩ cho anh ta, đề phòng cái người điều khiển cổ độc kia lại một lần nữa ra tay với anh ta.
Nếu như tôi đã muốn nịnh bợ anh ta thì đương nhiên sẽ không từ chối, thế nhưng anh ta lại đề nghị tôi tạm thời dùng thân phận bạn gái đi theo bên cạnh anh ta.
Tôi đành phải vội vàng từ chối, cũng không muốn lại trêu chọc đến cái tên ác quỷ Chu Nguyên Hạo kia nữa.
Cuối cùng, anh ta nói tôi là em họ con của bà con xa, tạm thời ở nhờ trong nhà anh ta.
Trong chuyện này cũng không còn cách nào khác, gà trống đã ăn hết sâu độc, trong cơ thể nhất định có cổ độc, nếu như không thiêu hủy thì tất cả những ai từng chạm qua người của nó, toàn bộ đều bị trúng độc.
Xử lý gà trống xong, tôi quay lại trong tiệm, Cao Thanh Hoàng đã hôn mê, hơn nữa còn phát sốt cao.
Trong sách có nói, sau khi trừ bỏ cổ trùng, những thứ này đều là bình thường, chỉ cần xử lý tốt miệng vết thương không cho nó bị nhiễm trùng là được, tác dụng không bao lâu sẽ hạ sốt.
Tôi giúp anh ta xử lý tốt miệng vết thương, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của tôi, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Dáng người anh ta đúng là tốt thật, cơ ngực rộng mở, lại thêm tám múi cơ bụng, tuyển nhân ngư hoàn mỹ, quả thực còn có thể đi làm người mẫu.
“Em là người phụ nữ của tôi, không cho phép nhìn chằm chằm vào đàn ông khác như thế" Bên tại đột nhiên vang lên âm thanh.
của Chu Nguyên Hạo, làm cho tôi sợ tới nỗi thiếu chút nữa đã hét lên.
Tôi quay người, nhìn thấy anh ta đang đứng khoanh tay ở cạnh tường, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết: “Không phải anh nói bảo vệ cho tôi sao?".
Tôi tức giận nói: “Đến thời khắc mấu chốt lập tức chơi trò biến mất, quả nhiên cho dù tôi có tin tưởng trên đời có quỷ thì cũng không nên tin tưởng vào miệng lưỡi đàn ông của anh."
Anh thản nhiên nhìn tôi, cũng không có giải thích gì thêm, chỉ nói rằng: “Hôm nay là ngày thứ bảy rồi, tôi có việc cần phải đi" Tôi hiện tại đang nổi nóng, phất phất tay: “Đi đi đi, tôi nhìn thấy anh là lại tức giận thêm nữa"
Anh nắm chặt lấy bả vai tôi, tôi còn có thể cảm giác được hàn khí đang tỏa ra từ trên người anh, lạnh đến nỗi khiến cho tôi liên tục rùng mình mấy đợt.
“Không phải là do tôi quá dung túng em, mới khiến cho em dám làm càn như vậy ở trước mặt của tôi đó chứ?" Tôi giống như bị người ta tạt thẳng một chậu nước lạnh vào đầu, sau lưng truyền đến từng đợt ớn lạnh khắp toàn thân.
Có lẽ trong khoảng thời gian này chúng tôi cả ngày lẫn đêm đều ở chung một chỗ, cùng ăn cùng ở, anh đối xử với tôi cũng rất dịu dàng, cho nên tôi mới sinh ra ảo giác.
Thậm chí còn khiến cho tôi quên mất anh chính là một hồn ma.
Anh cũng không phải là gì của tôi, giữa chúng tôi cũng không phải người yêu chính thức.
Tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả.
Anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi, bảo vệ tôi.
Mặt của tôi lạnh xuống, giọng điệu cũng trở nên lãnh đạm: “Tôi biết rồi, về sau sẽ không như vậy."
Anh trầm ngâm một hồi, nói: “Cao Thanh Hoàng không phải là một nhân vật đơn giản, nếu em muốn tiếp xúc với anh ta thì phải tự mình cẩn thận lấy".
Câu trả lời của tôi lại rất thờ ơ: “Biết rồi"
Anh tiếp tục nói: “Em đã giải cổ độc trên người anh ta, người điều khiển cổ độc Tương Nam nhất định sẽ tìm đến đây.
Nhưng mà nhóm bọn họ cũng có quy tắc riêng, nếu như bọn họ muốn xuống tay với một người thì chỉ có thể ra tay được hai lần, nếu cả hai lần đều không thành công họ sẽ không tiếp tục dây dưa nữa"
“Tôi sẽ sẽ cẩn thận đối phó" Tôi gật đầu đáp, giọng điệu cực kỳ khách khí.
Đáy mắt anh đã có vài phần giận dỗi, nâng cằm của tôi lên, nói:
“Trong bảy ngày này, chính em vẫn là nên an phận một chút.
Mấy bộ đồ ngày hôm nay không cho phép mặc nữa, chờ tôi trở về một lần nữa mặc lên lại cho tôi xem".
“Yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu".
Sự lãnh đạm của tôi giống như đã chọc cho anh cực kỳ tức giận, rồi lại không biết dùng cách nào để phát tiết.
Anh cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi của tôi, mỗi lưỡi giao nhau quấn quít hơn nửa ngày, sắc mặt từ từ trở nên trầm mê.
Tôi đờ đẫn đáp lại động tác của anh, thật lâu mới tách ra.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy anh, anh nổi giận đùng đùng liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, biến mất không tung tích.
Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi lại xuất hiện từng cơn đau nhói.
Trong lòng anh, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì chứ? Anh tìm đến tôi, chiếm hữu tôi, chỉ là vì tôi có ích cho anh mà thôi.
Người đàn ông giống như anh, khi còn sống khẳng định không hề thiếu phụ nữ, những người phụ nữ kia người nào cũng đều đẹp hơn tôi, xuất thân tốt hơn tôi.
Có lẽ là tôi đã quá coi trọng bản thân mình rồi.
Tôi phải điều tra cho rõ ràng, rốt cuộc anh lợi dụng tôi để tiến hành cái nghi thức gì, tôi cũng không muốn bản thân cứ đần độn u mê rồi lại bị anh hại chết lúc nào không hề hay biết.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Cao Thanh Hoàng trên giường, liệu anh ta có thể giúp cho tôi hay không? Tôi âm thầm hạ quyết tâm, phải bắt quan hệ tốt với anh ta, chỉ cần phát sinh giao tình, nói không chừng về sau sẽ có ích.
Tôi bỏ tâm ra chăm sóc cho anh ta, tìm nước đá hạ nhiệt cho anh ta, còn cho anh ta uống hai viên thuốc tiêu viêm, lăn lộn cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, cơn sốt cao của anh ta cuối cùng cũng thuyên giảm rồi.
Tôi đã mệt gần chết rồi, ghé người vào trên giường lập tức ngủ luôn, trong lúc mơ màng dường như cảm giác được có người đắp chăn lên người tôi.
Tôi mở to mắt ra, vừa vặn đụng phải đối mặt hẹp dài kia..
"Anh tỉnh rồi à?" Tôi ngáp một cái: “Đói bụng không? Tôi đi mua một chút điểm tâm sáng cho anh nhé?"
“Ừ" Anh ta lên tiếng đáp ứng, tôi đi ra chỗ ông Vương ở đầu đường mua sữa đậu nành bánh quẩy, đưa tới trước mặt của anh ta: “Cái này...!Không biết anh ăn có quen hay không?"
Anh ta nhận lấy, bắt đầu ăn: “Bánh quẩy chiên hơi ỉu một chút." Trên mặt tôi tràn đầy xấu hổ, nguyên một đám kẻ có tiền như này quả thật là khó hầu hạ mà.
Tôi chuyển chủ đề, nói: “Anh có biết là ai đã hạ cổ cho anh không?"
Anh ta có vẻ cảnh giác nhìn về phía tôi, tôi vội vàng nói: “Không phải tôi nghe ngóng được, người điều khiển cổ độc cũng không phải là người dễ chọc, lần này bọn họ không giết chết được anh có thể sẽ tiếp tục ra tay, đến lúc đó có khả năng ngay cả tôi.
cũng phải hứng chịu tai họa".
Anh ta trầm mặc một lát, nói: “Tôi là bị trúng cổ ở bên Tương Nam kia, nửa tháng trước bên kia có phá một vụ án buôn lậu thuốc phiện, bắt được mấy độc trùng buôn lậu thuốc phiện"
Tôi lắp bắp kinh hãi: “Anh là cảnh sát sao?" “Không phải" Anh ta đơn giản thuật lại những chuyện xảy ra.
Công ty dưới quyền của Cao Thanh Hoàng có một hạng mục du lịch khá lớn bên kia, bởi vì tập đoàn buôn lậu thuốc phiện bên đó quá mức hung hăng ngang ngược, gây ảnh hưởng rất lớn tới hạng mục của anh ta, mà anh ta thì lại có chút bối cảnh, dưới áp.
lực của anh ta, cảnh sát bắt buộc phải đưa ra quyết định đi dọn dẹp cái tập toàn buôn lậu thuốc phiện kia.
Cao Thanh Hoàng tận dụng các loại vốn liếng có trong tay, hiệp trợ cho cảnh sát phá án, phá hủy hang ổ sản xuất ma túy ở tận.
nơi rừng sâu núi thẳm này.
Bản án vừa mới phá không được vài ngày, anh ta bỗng dưng phát hiện trên bụng bản thân xuất hiện một vết thương.
Cao Thanh Hoàng bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ đã có học võ, bản thân anh ta chính là một cao thủ võ công.
Ngay cả những bộ đội đặc chủng bình thường, bốn năm người cũng không thể đến gần cơ thể anh được, nhưng mà bây giờ lại có người yên.
lặng không một tiếng động rạch ở trên bụng anh ta một cái lỗ lớn.
Lúc đó anh ta còn thuê thêm nhiều cao thủ đến làm vệ sĩ nhằm nâng cao mức độ bảo vệ an toàn cho gia đình mình.
Nhưng mà, ngày hôm sau trên bụng anh ta lại xuất hiện một miệng vết thương.
Anh ta rốt cuộc đã phát hiện có chút không đúng cho lắm, miệng vết thương trên người anh ta rất sâu nhưng lại không đổ máu, cũng không có quá dài, mỗi ngày khi anh ta tỉnh ngủ đều nhiều thêm một miệng vết thương, mãi cho đến khi những vết thương kia hợp lại tạo thành hình dạng một cái mặt quỷ.
Anh ta đã khám qua rất nhiều bác sĩ, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào.
Về sau anh ta tìm được một vị lão trung y đức cao vọng trọng, lão nhân kia vừa nhìn sơ đã lập tức nói cho anh ta biết, anh ta bị trúng độc rồi.
Sau này anh ta mới biết được, trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện kia có một người điều khiển cổ độc, người phụ nữ điều khiển cổ độc này chính là kẻ cầm đầu tổ chức ma túy kia.
Lúc ấy khi cảnh sát xông vào ổ ma túy, thủ lĩnh ma túy cầm súng chống lại bị bắt, đưa ra pháp trường bắn chết, mà người điều khiển cổ độc lúc ấy lại không có bên trong hang ổ ma túy.
Hiện tại chính là cái người điều khiển cổ độc kia đến đây báo thù.
Cao Thanh Hoàng đi tới Hà Thành này chính là vì nghe nói ở chỗ này có người có thể giải được cổ độc.
Loại chuyện như giải cổ độc này cũng không phải ai nấy đều nguyện ý đi làm, thứ nhất phải xem người đó có bản lĩnh này hay không, thứ hai, người điều khiển cử độc rất khó đối phó, người nào dám giải cổ thì chính là đã kết thù với bọn họ.Những người điều khiển cổ độc đều rất âm hiểm, tuy rằng bọn họ chỉ ra tay với một người hai lần, nhưng chẳng lẽ người đó lại không hề có bạn bè người thân gì hay sao? Bà ta sẽ lần lượt hạ độc từng bạn bè thân thích của người đó, cái này mới chính là phiền phức vô biên vô tận.Chỉ có giết địch ngàn năm, nào có việc phải đề phòng trộm ngàn năm chứ.
Nếu như lỡ chọc phải người điều khiển cổ độc thì hoặc là nghĩ biện pháp giảng hòa với bà ta, hoặc là phải trước hết tiền hạ thủ vi cường."Anh đã tìm được người giải cổ độc kia rồi ư?" Tôi hỏi.
Anh ta lắc đầu nói: “Trần Đông Mạnh là con rắn đầu đàn ở thành phố Hà Thành này, tôi đi tìm gã ta chính là muốn gã ta giúp tôi.
tìm ra người này".“Người đó tên là gì?" Tôi hỏi.
“Không biết, ông già làm Đông y kia chỉ nói cho tôi biết, có một đoạn thời gian trước tất cả mọi người đều gọi bà ấy là Mẹ Bảy".
Sắc mặt tôi khẽ biến, anh ta nhạy cảm phát hiện, hỏi: "Cô biết à?" Tôi vội vàng lắc đầu: "Không biết".Sau khi dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho tốt xong, tôi đi lên tầng hai, lục tìm di vật của bà nội để lại, bên trong có một cái vòng tay bạc, trên vòng tay có khắc ba chữ: “Tặng Mẹ Bảy".Bà nội tôi chính là Mẹ Bảy à? Đôi khi tôi không thể không tin tưởng, trên đời này thật sự có thứ gọi là duyên phận.Hoặc là nói vận khí của Cao Thanh Hoàng thật sự là tốt đến mức nghịch thiên, chỉ cần đi uống rượu chơi bời một lần là có thể gặp được hậu thế đời sau của Mẹ Bảy.
Cao Thanh Hoàng nghỉ ngơi một ngày một đêm, thân thể khôi phục được khá tốt, anh ta rất giữ lời, trực tiếp bắn vào thẻ của tôi ba trăm triệu, còn bỏ ra thêm ra ba trăm triệu nữa mời tôi tạm thời đi làm vệ sĩ cho anh ta, đề phòng cái người điều khiển cổ độc kia lại một lần nữa ra tay với anh ta.
Nếu như tôi đã muốn nịnh bợ anh ta thì đương nhiên sẽ không từ chối, thế nhưng anh ta lại đề nghị tôi tạm thời dùng thân phận bạn gái đi theo bên cạnh anh ta.
Tôi đành phải vội vàng từ chối, cũng không muốn lại trêu chọc đến cái tên ác quỷ Chu Nguyên Hạo kia nữa.
Cuối cùng, anh ta nói tôi là em họ con của bà con xa, tạm thời ở nhờ trong nhà anh ta.
Tác giả :
Diep