Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 245: Khi em gái gặp bánh chưng
Không ngờ rằng Bạch Hi Cảnh mới vừa hiểu ra bản thân đã hối hận như thế nào thì bên này đã có người hack báo cáo kiểm nghiệm rồi.
Bạch Hi Cảnh đã sớm làm giám định DNA giống như vậy từ N năm trước, chính là bởi vì chắc chắn Tiểu Tịnh Trần là đứa con gái mất tích của nhà họ Tiết cho nên anh mới có động cơ trực tiếp để chỉnh sửa kết quả. Nhưng mà hiện giờ, kết quả đã thay đổi rồi, vậy thì chỉ có một loại khả năng.
Giám định xảy ra sai sót!!
Ngẫm lại tin nhắn anh nhận được trước đó, Bạch Hi Cảnh dứt khoát quyết định không truy cứu nữa. Bởi vì hiện tại, anh càng không muốn để Tiểu Tịnh Trần trở thành con gái của nhà họ Tiết hơn bất cứ ai. Cho nên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đặt báo cáo xuống, hai chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, cười: “Cậu thật thú vị, tôi trước giờ chưa từng nói rằng con gái tôi có quan hệ huyết thống với các người, là bản thân các người nhận nhầm, thì liên quan gì đến tôi?"
Tiết Bồng: “..."
“Tôi không tin." Mẹ Tiết kích động giật lấy tờ báo cáo cẩn thận nhìn cho rõ, thật ra cô đã đọc rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều hy vọng rằng bản thân mình nhìn lầm, nhưng đáng tiếc, mỗi lần đều chỉ có thể càng tuyệt vọng hơn. Sắc mặc cô trắng nhợt, hồn bay phách lạc nhìn Bạch Hi Cảnh, ánh sáng khao khát nơi đáy mắt vẫn chưa biến mất: “Nếu như con bé không phải là con gái của tôi thì con bé làm sao có thể giống Tiểu Khải như đúc thế được?"
Sắc mặt Tiết Khải cũng rất tối tăm, bất kể là ai cũng sẽ không thích có một người rõ ràng không có quan hệ huyết thống với mình nhưng lại trông giống mình như hai giọt nước.
Bà Tiết không ngừng dùng gậy chống xuống mặt đất, gương mặt già nua đỏ như gan heo, vành mắt đỏ bừng: “Oan nghiệt! Đây quả thực chính là oan nghiệt mà!"
Bạch Hi Cảnh thong thả ung dung nhìn trạng thái khác nhau của mỗi người nhà họ Tiết. Không ngờ khi đối diện với người nhà họ Tiết, tâm trạng của anh lại có thể thoải mái dễ chịu như vậy. Ừm, đợi lát nữa nên đưa con gái cưng đi đâu chơi cho vui đây? Những danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng ở Thượng Kinh thật sự là nhiều quá mức!
Chính tại lúc anh đang thất thần, bà Tiết vì quá kích động mà ngã xuống, người nhà họ Tiết được một trận hoảng hốt lo sợ, nhốn nháo. Bạch Hi Cảnh quá tốt bụng, lương thiện cho mượn chiếc xe nhỏ mình đã thuê, để người nhà họ Tiết đưa bà Tiết chịu kích động quá lớn vào bệnh viện. Còn bản thân anh thì lắc lư vào thang máy xuống lầu, chuẩn bị đưa con gái cưng ra ngoài vui chơi thật happy.
Kết quả, vui quá hóa buồn, anh đã đi hết cả tầng một, đến một cọng tóc của con gái cũng không nhìn thấy. Em gái thế mà lại một lần nữa bị lạc ở ngã tư đường đời, hơn nữa còn là đi lạc trong tình huống ngồi ngây ngốc ở khu nghỉ ngơi của khách sạn năm sao.
Chúng ta hãy cùng quay ngược thời gian về trước đó hai tiếng.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế sofa ngây người, khách trong khách sạn không ít, người ra người vào đều là những người thành công ăn mặc lịch sự, trang điểm đẹp đẽ, bao gồm cả quản lý đại sảnh, nhân viên phục vụ của khách sạn nhìn qua đều giống như người kiếm được tiền triệu mỗi năm. Tiểu Tịnh Trần trông đáng yêu, lại xinh đẹp, quần áo thể thao đơn giản, sạch sẽ, hơn nữa còn toàn là một màu trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, dĩ nhiên sẽ khiến không ít người chú ý. Chỉ là những người thành công luôn khá dè dặt, em gái trông còn là một đứa trẻ vị thành niên, không phải là đối tượng thích hợp để bọn họ tiếp cận. Thế là Tiểu Tịnh Trần ngồi ở khu nghỉ ngơi một lúc lâu cũng không có ai bắt chuyện với cô bé.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiểu Tịnh Trần bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chỉ là cúi đầu ngồi gật gù rất không thoải mái, thế là cô bé nghiêng nửa người, nằm bò trên lưng sofa, đôi mắt to lười biếng híp lại, mắt thấy muốn đi gặp Chu công rồi. Đột nhiên bên ngoài cửa lớn có mấy người đi vào, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng liếc một cái, đột nhiên ngừng lại. Cô bé kinh ngạc trợn tròn mắt, bất thình lình đứng dậy, vui sướng hô lên: “Lạc Kha Minh!"
Lạc Kha Minh hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, toàn thân đều tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác kiêu căng khó thuần giống như nghé con mới sinh không sợ cọp. Nhưng nếu nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện khí chất bên trong của cậu, trong con ngươi thâm thúy phảng phất như lắng đọng thứ gì đó, khiến cho người ta không tự chủ được mà chìm sâu vào.
Lạc Kha Minh hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Tiểu Tịnh Trần ở đây. Nghe thấy tiếng gọi của cô bé, cậu còn tưởng rằng đó là ảo giác của bản thân. Không ngờ chỉ quay đầu nhìn theo bản năng lại thật sự có một em gái tóc dài, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó. Khuôn mặt trắng mịn của cô bé còn bởi vì quá đỗi vui mừng mà tỏa ra vầng sáng mê người.
Lạc Kha Minh nhất thời ngây ngẩn, ngẩn người mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Cậu kích động chạy tới khu nghỉ ngơi, nhưng lại bất chợt dừng lại phía trước Tiểu Tịnh Trần ba mét. Cánh tay cậu hơi động đậy, hoàn toàn không biết nên để ở đâu mới phải, vẫn là Tiểu Tịnh Trần trực tiếp hơn, cô bé quả quyết tiến lên phía trước ôm lấy cậu: “Lạc Kha Minh!"
Chàng trai đáng thương, đến nằm mơ cũng muốn được ôm em gái, không ngờ mong ước bấy lâu lại bất thình lình trở thành hiện thật rồi. Chàng trai vui sướng đến choáng váng đầu óc!
Cái ôm này rất trong sáng, hoàn toàn không có chút mờ ám nào. Tiểu Tịnh Trần ôm cậu ta một lát rồi buông ra. Lạc Kha Minh vẫn còn đang cười ngây ngô.
Từ sau khi vào bộ đội, Lạc Kha Minh chưa từng trở lại thành phố S, nhẩm tính thời gian cũng đã hơn ba năm không gặp rồi. Năm đó Tiểu Tịnh Trần chỉ mới mười hai tuổi, chỉ mới chút dáng vẻ của thiếu nữ. Hiện tại gặp lại, cô bé đã trở thành một cô gái thật sự, mặc dù vẫn ngây ngô như trước, mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cũng càng khiến cho trái tim của các chàng trai đập loạn không ngừng.
Lạc Kha Minh bất giác vươn tay vuốt mái tóc tơ dài mềm mại của cô bé: “Sao em lại ở đây (Thượng Kinh)?"
Khóe miệng Tiểu Tịnh Trần cong lên, mỉm cười, ánh mắt sáng như sao: “Em và ba sống ở đây (khách sạn)."
Lạc Kha Minh: “..." Ông nói gà bà nói vịt tuyệt đối là ảo giác của cậu rồi!
Vài người đi cùng Lạc Kha Minh cũng đi tới, bọn họ như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú em gái vô thức tỏa ra thuộc tính ngốc nghếch, đáng yêu mà lóe lên ánh sáng âm u mà chỉ có bọn họ mới hiểu. Một chàng trai trẻ tuổi, người gầy gò cười nói: “Anh Lạc, không giới thiệu cho chúng tôi sao?"
Ánh mắt Lạc Kha Minh căng thẳng, sắc mặt lại không hề thay đổi chút nào: “Có gì mà phải giới thiệu chứ, chẳng qua chỉ là một người bạn thuở nhỏ mà thôi."
“Ồ, hóa ra là thanh mai trúc mã à", Anh chàng gầy gò cười rất thâm thúy. Anh ta vươn tay ra về phía Tiểu Tịnh Trần: “Tôi tên là Mạnh Thư, bạn đồng hành của anh Lạc."
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Lại nói đây hình như là người đầu tiên từ trước tới giờ bắt tay với cô bé. Lập tức, trong mắt Tiểu Tịnh Trần, Mạnh Thư được đeo nhãn “người tốt", em gái vô cùng happy vươn tay ra, trịnh trọng hoàn thành cái bắt tay đầu tiên trong đời của mình. Bởi vì trong lòng quá đỗi vui sướng mà cô bé hoàn toàn không chú ý Mạnh Thư đang nói gì.
Khi Mạnh Thư mở miệng, trái tim Lạc Minh Kha lập tức nhảy vọt lên tới tận cổ họng, “người đồng hành" gì đó thật sự quá khiến người ta liên tưởng đến ý nghĩa khác rồi. Đối với tư duy không thể rẽ ngoặt của em gái, cô bé nhất định sẽ nói tiếp theo lời của Mạnh Thư, đến lúc đó thân phận quân nhân của cậu chắc chắn sẽ bị lộ.
Lạc Kha Minh kinh hồn bạt vía nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, mờ mịt và vô tội nhìn lại cậu.
Lạc Kha Minh: “..." Quả nhiên, nghề nghiệp đòi hỏi kỹ thuật cao như vạch trần người khác căn bản không phải là món ăn của em gái mà!
Mặc dù đang đặt mình vào trong vòng nguy hiểm, nhưng Lạc Kha Minh không hiểu sao lại tìm lại được cảm xúc tốt đẹp bị hố các kiểu thời còn đi học.
Bắt tay với Mạnh Thư xong, Tiểu Tịnh Trần lại dời sự chú ý đến Lạc Kha Minh, hoài nghi nghiêng đầu: “Anh không phải làm..."
Thần kinh Lạc Kha Minh liền căng thẳng, vội vàng tiếp lời, chặn đứt lời nói của cô bé: “Đúng vậy, anh làm ông chủ lớn rồi."
Tiểu Tịnh Trần: “..." Cái quái gì vậy?
Nhìn đôi mắt to chớp chớp tràn đầy nghi ngờ của Tiểu Tịnh Trần, mồ hôi lạnh của Lạc Kha Minh đều sắp túa ra. Cậu hiểu rõ tính cách thành thật của em gái hơn bất cứ ai. Trước giờ cô bé đều chưa từng nói dối, cũng vô cùng ghét người khác nói dối. Nhưng hiện tại, cậu ta đang làm nhiệm vụ, tuyệt đối không thể bị lộ, bằng không sẽ không chỉ một mình cậu ta toi đời.
Tiểu Tịnh Trần sững sờ nhìn Lạc Kha Minh, một giây hai giây ba giây... Chính vào lúc thần kinh của Lạc Kha Minh đang căng thẳng cực độ, chuẩn bị nghênh đón lời nói thẳng thắn đầy chính nghĩa của em gái vạch trần lời nói dối của cậu thì ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần không hiểu sao lại bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, rơi trên khuy áo thứ hai trước ngực cậu, một giây, hai giây, ba giây... tầm nhìn tiếp tục quay trở về khuôn mặt của Lạc Kha Minh, gật đầu: “À, chúc mừng anh nhé!"
Lạc Kha Minh: “..." Cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường là như thế nào? Chính là cảm giác lúc này của cậu ta, biên độ dao động lên xuống nhanh chóng thật đúng là con mẹ nó mất hồn!
Ở cách khách sạn Carloria không xa có một chiếc xe van, trong xe rõ ràng có vài người, nhưng lại yên tĩnh đến mức gần như tĩnh lặng.
“Ực" Không biết là ai nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông đeo tai nghe kinh ngạc chớp chớp mắt, nói: “Haiz, các cậu nói xem cô gái xinh đẹp kia có phát hiện ra trong cúc áo của Lạc Kha Minh cài camera không?"
“... Không... Chắc không đâu." Người bên cạnh nói một cách không xác định: “Cô gái kia chắc còn là học sinh, làm gì có giác ngộ cao như vậy?"
“Tôi nghĩ chưa chắc." Một người khác dường như rất thông minh, nghiêm túc phân tích: “Nếu như không phát hiện ra cái cúc có vấn đề, thì cô bé việc gì phải nhìn chằm chằm vào đó lâu như vậy?"
“Có lý,“ Không biết nghĩ tới cái gì, người đàn ông đeo tai nghe bất giác run rẩy: “Lại nói ánh mắt lúc nãy của cô bé ấy rất nghiêm túc, tôi suýt chút nữa thì tưởng rằng bản thân mình đang ngồi nói chuyện mặt đối mặt với cô bé, dọa chết tôi mất rồi!"
“Xì!" Mọi người khinh bỉ!
Cửa xe van đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông tuổi hơi cao chen vào, những người trong xe lập tức yên tĩnh, tắt cả đều dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chăm chú theo dõi tình hình trên màn hình. Người đàn ông ngồi ở vị trí trống, thấp giọng nói: “Các phía đã vào vị trí, tình hình bên phía Kha Minh thế nào rồi?"
“Vẫn ổn, những người kia hình như không nghi ngờ cậu ấy, chỉ cần có thể lấy được mật mã mở khóa điện tử, chúng ta có thể hành động ngay lập tức."
“Rất tốt, bảo Kha Minh nhanh lên một chút, càng kéo dài thì càng nguy hiểm, chúng ta bắt buộc phải bảo đảm an toàn cho dân chúng."
“Rõ!"
Tai của Lạc Kha Minh đeo hoa tai, trông rất thời thượng, nhận được mệnh lệnh của cấp trên, cậu vừa cười vừa vỗ vai Tiểu Tịnh Trần: “Anh còn bận chút việc, lần sau sẽ mời em ăn cơm nhé, gọi cả chú Bạch cùng đi nữa. Bao nhiêu năm rồi không gặp, rất nhớ em... và chú."
Vừa nghe có cái ăn, Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cười ra cả hàm răng trắng.
Lạc Kha Minh tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, dẫn theo mấy người đàn ông khác rời đi. Kết quả vừa quay người, Mạnh Thư đột nhiên cười nói với Tiểu Tịnh Trần: “Sao phải đợi lần sau, em gái nếu như không để ý thì chúng ta cùng đi ăn đi! Bạn của anh Lạc thì chính là bạn của bọn anh. Anh Lạc, anh không phản đối chứ!"
Sắc mặt của Lạc Kha Minh không hề biến đổi, chỉ cười nhưng không nói, nhưng bàn tay bên người lại bất giác nắm chặt. Cậu dùng sự nhẫn nại rất lớn mới có thể khống chế mong muốn ra tay của mình. Tiểu Tịnh Trần trời sinh là một quỷ tham ăn, chỉ cần có ăn là cô bé sẽ vô cùng vui vẻ, hơn nữa bởi vì việc bắt tay nên cô bé đã vô thức xem Mạnh Thư là một người tốt, lương thiện. Đương nhiên, Mạnh Thư cũng đích thực là chưa từng có ác ý gì với cô bé.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết gật đầu, cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Được!"
Thế là, mấy người đàn ông tốt, trẻ tuổi, nhiều tiền, dẫn một em gái mềm mại, tuổi nhỏ non dại trực tiếp bước vào nhà hàng của khách sạn.
Trong chiếc xe van, người đàn ông lớn tuổi sắc mặt đã đen như đít nồi: “Cô gái nhỏ này từ đâu tới vậy? Não Lạc Kha Minh bị úng nước sao, cậu ta đang thi hành nhiệm vụ, sao có thể kéo cả cô gái nhỏ kia vào được, hồ đồ, thật là quá hồ đồ!"
Mọi người đều rụt cổ lại không dám nói tiếng nào, âm thầm nhìn nhau, sự lo lắng trong đáy mắt có thể thấy được rõ ràng.
Bạch Hi Cảnh đã sớm làm giám định DNA giống như vậy từ N năm trước, chính là bởi vì chắc chắn Tiểu Tịnh Trần là đứa con gái mất tích của nhà họ Tiết cho nên anh mới có động cơ trực tiếp để chỉnh sửa kết quả. Nhưng mà hiện giờ, kết quả đã thay đổi rồi, vậy thì chỉ có một loại khả năng.
Giám định xảy ra sai sót!!
Ngẫm lại tin nhắn anh nhận được trước đó, Bạch Hi Cảnh dứt khoát quyết định không truy cứu nữa. Bởi vì hiện tại, anh càng không muốn để Tiểu Tịnh Trần trở thành con gái của nhà họ Tiết hơn bất cứ ai. Cho nên, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đặt báo cáo xuống, hai chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, cười: “Cậu thật thú vị, tôi trước giờ chưa từng nói rằng con gái tôi có quan hệ huyết thống với các người, là bản thân các người nhận nhầm, thì liên quan gì đến tôi?"
Tiết Bồng: “..."
“Tôi không tin." Mẹ Tiết kích động giật lấy tờ báo cáo cẩn thận nhìn cho rõ, thật ra cô đã đọc rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều hy vọng rằng bản thân mình nhìn lầm, nhưng đáng tiếc, mỗi lần đều chỉ có thể càng tuyệt vọng hơn. Sắc mặc cô trắng nhợt, hồn bay phách lạc nhìn Bạch Hi Cảnh, ánh sáng khao khát nơi đáy mắt vẫn chưa biến mất: “Nếu như con bé không phải là con gái của tôi thì con bé làm sao có thể giống Tiểu Khải như đúc thế được?"
Sắc mặt Tiết Khải cũng rất tối tăm, bất kể là ai cũng sẽ không thích có một người rõ ràng không có quan hệ huyết thống với mình nhưng lại trông giống mình như hai giọt nước.
Bà Tiết không ngừng dùng gậy chống xuống mặt đất, gương mặt già nua đỏ như gan heo, vành mắt đỏ bừng: “Oan nghiệt! Đây quả thực chính là oan nghiệt mà!"
Bạch Hi Cảnh thong thả ung dung nhìn trạng thái khác nhau của mỗi người nhà họ Tiết. Không ngờ khi đối diện với người nhà họ Tiết, tâm trạng của anh lại có thể thoải mái dễ chịu như vậy. Ừm, đợi lát nữa nên đưa con gái cưng đi đâu chơi cho vui đây? Những danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng ở Thượng Kinh thật sự là nhiều quá mức!
Chính tại lúc anh đang thất thần, bà Tiết vì quá kích động mà ngã xuống, người nhà họ Tiết được một trận hoảng hốt lo sợ, nhốn nháo. Bạch Hi Cảnh quá tốt bụng, lương thiện cho mượn chiếc xe nhỏ mình đã thuê, để người nhà họ Tiết đưa bà Tiết chịu kích động quá lớn vào bệnh viện. Còn bản thân anh thì lắc lư vào thang máy xuống lầu, chuẩn bị đưa con gái cưng ra ngoài vui chơi thật happy.
Kết quả, vui quá hóa buồn, anh đã đi hết cả tầng một, đến một cọng tóc của con gái cũng không nhìn thấy. Em gái thế mà lại một lần nữa bị lạc ở ngã tư đường đời, hơn nữa còn là đi lạc trong tình huống ngồi ngây ngốc ở khu nghỉ ngơi của khách sạn năm sao.
Chúng ta hãy cùng quay ngược thời gian về trước đó hai tiếng.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế sofa ngây người, khách trong khách sạn không ít, người ra người vào đều là những người thành công ăn mặc lịch sự, trang điểm đẹp đẽ, bao gồm cả quản lý đại sảnh, nhân viên phục vụ của khách sạn nhìn qua đều giống như người kiếm được tiền triệu mỗi năm. Tiểu Tịnh Trần trông đáng yêu, lại xinh đẹp, quần áo thể thao đơn giản, sạch sẽ, hơn nữa còn toàn là một màu trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, dĩ nhiên sẽ khiến không ít người chú ý. Chỉ là những người thành công luôn khá dè dặt, em gái trông còn là một đứa trẻ vị thành niên, không phải là đối tượng thích hợp để bọn họ tiếp cận. Thế là Tiểu Tịnh Trần ngồi ở khu nghỉ ngơi một lúc lâu cũng không có ai bắt chuyện với cô bé.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiểu Tịnh Trần bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chỉ là cúi đầu ngồi gật gù rất không thoải mái, thế là cô bé nghiêng nửa người, nằm bò trên lưng sofa, đôi mắt to lười biếng híp lại, mắt thấy muốn đi gặp Chu công rồi. Đột nhiên bên ngoài cửa lớn có mấy người đi vào, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng liếc một cái, đột nhiên ngừng lại. Cô bé kinh ngạc trợn tròn mắt, bất thình lình đứng dậy, vui sướng hô lên: “Lạc Kha Minh!"
Lạc Kha Minh hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, toàn thân đều tràn đầy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác kiêu căng khó thuần giống như nghé con mới sinh không sợ cọp. Nhưng nếu nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện khí chất bên trong của cậu, trong con ngươi thâm thúy phảng phất như lắng đọng thứ gì đó, khiến cho người ta không tự chủ được mà chìm sâu vào.
Lạc Kha Minh hoàn toàn không ngờ sẽ gặp được Tiểu Tịnh Trần ở đây. Nghe thấy tiếng gọi của cô bé, cậu còn tưởng rằng đó là ảo giác của bản thân. Không ngờ chỉ quay đầu nhìn theo bản năng lại thật sự có một em gái tóc dài, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó. Khuôn mặt trắng mịn của cô bé còn bởi vì quá đỗi vui mừng mà tỏa ra vầng sáng mê người.
Lạc Kha Minh nhất thời ngây ngẩn, ngẩn người mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Cậu kích động chạy tới khu nghỉ ngơi, nhưng lại bất chợt dừng lại phía trước Tiểu Tịnh Trần ba mét. Cánh tay cậu hơi động đậy, hoàn toàn không biết nên để ở đâu mới phải, vẫn là Tiểu Tịnh Trần trực tiếp hơn, cô bé quả quyết tiến lên phía trước ôm lấy cậu: “Lạc Kha Minh!"
Chàng trai đáng thương, đến nằm mơ cũng muốn được ôm em gái, không ngờ mong ước bấy lâu lại bất thình lình trở thành hiện thật rồi. Chàng trai vui sướng đến choáng váng đầu óc!
Cái ôm này rất trong sáng, hoàn toàn không có chút mờ ám nào. Tiểu Tịnh Trần ôm cậu ta một lát rồi buông ra. Lạc Kha Minh vẫn còn đang cười ngây ngô.
Từ sau khi vào bộ đội, Lạc Kha Minh chưa từng trở lại thành phố S, nhẩm tính thời gian cũng đã hơn ba năm không gặp rồi. Năm đó Tiểu Tịnh Trần chỉ mới mười hai tuổi, chỉ mới chút dáng vẻ của thiếu nữ. Hiện tại gặp lại, cô bé đã trở thành một cô gái thật sự, mặc dù vẫn ngây ngô như trước, mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cũng càng khiến cho trái tim của các chàng trai đập loạn không ngừng.
Lạc Kha Minh bất giác vươn tay vuốt mái tóc tơ dài mềm mại của cô bé: “Sao em lại ở đây (Thượng Kinh)?"
Khóe miệng Tiểu Tịnh Trần cong lên, mỉm cười, ánh mắt sáng như sao: “Em và ba sống ở đây (khách sạn)."
Lạc Kha Minh: “..." Ông nói gà bà nói vịt tuyệt đối là ảo giác của cậu rồi!
Vài người đi cùng Lạc Kha Minh cũng đi tới, bọn họ như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú em gái vô thức tỏa ra thuộc tính ngốc nghếch, đáng yêu mà lóe lên ánh sáng âm u mà chỉ có bọn họ mới hiểu. Một chàng trai trẻ tuổi, người gầy gò cười nói: “Anh Lạc, không giới thiệu cho chúng tôi sao?"
Ánh mắt Lạc Kha Minh căng thẳng, sắc mặt lại không hề thay đổi chút nào: “Có gì mà phải giới thiệu chứ, chẳng qua chỉ là một người bạn thuở nhỏ mà thôi."
“Ồ, hóa ra là thanh mai trúc mã à", Anh chàng gầy gò cười rất thâm thúy. Anh ta vươn tay ra về phía Tiểu Tịnh Trần: “Tôi tên là Mạnh Thư, bạn đồng hành của anh Lạc."
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Lại nói đây hình như là người đầu tiên từ trước tới giờ bắt tay với cô bé. Lập tức, trong mắt Tiểu Tịnh Trần, Mạnh Thư được đeo nhãn “người tốt", em gái vô cùng happy vươn tay ra, trịnh trọng hoàn thành cái bắt tay đầu tiên trong đời của mình. Bởi vì trong lòng quá đỗi vui sướng mà cô bé hoàn toàn không chú ý Mạnh Thư đang nói gì.
Khi Mạnh Thư mở miệng, trái tim Lạc Minh Kha lập tức nhảy vọt lên tới tận cổ họng, “người đồng hành" gì đó thật sự quá khiến người ta liên tưởng đến ý nghĩa khác rồi. Đối với tư duy không thể rẽ ngoặt của em gái, cô bé nhất định sẽ nói tiếp theo lời của Mạnh Thư, đến lúc đó thân phận quân nhân của cậu chắc chắn sẽ bị lộ.
Lạc Kha Minh kinh hồn bạt vía nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, mờ mịt và vô tội nhìn lại cậu.
Lạc Kha Minh: “..." Quả nhiên, nghề nghiệp đòi hỏi kỹ thuật cao như vạch trần người khác căn bản không phải là món ăn của em gái mà!
Mặc dù đang đặt mình vào trong vòng nguy hiểm, nhưng Lạc Kha Minh không hiểu sao lại tìm lại được cảm xúc tốt đẹp bị hố các kiểu thời còn đi học.
Bắt tay với Mạnh Thư xong, Tiểu Tịnh Trần lại dời sự chú ý đến Lạc Kha Minh, hoài nghi nghiêng đầu: “Anh không phải làm..."
Thần kinh Lạc Kha Minh liền căng thẳng, vội vàng tiếp lời, chặn đứt lời nói của cô bé: “Đúng vậy, anh làm ông chủ lớn rồi."
Tiểu Tịnh Trần: “..." Cái quái gì vậy?
Nhìn đôi mắt to chớp chớp tràn đầy nghi ngờ của Tiểu Tịnh Trần, mồ hôi lạnh của Lạc Kha Minh đều sắp túa ra. Cậu hiểu rõ tính cách thành thật của em gái hơn bất cứ ai. Trước giờ cô bé đều chưa từng nói dối, cũng vô cùng ghét người khác nói dối. Nhưng hiện tại, cậu ta đang làm nhiệm vụ, tuyệt đối không thể bị lộ, bằng không sẽ không chỉ một mình cậu ta toi đời.
Tiểu Tịnh Trần sững sờ nhìn Lạc Kha Minh, một giây hai giây ba giây... Chính vào lúc thần kinh của Lạc Kha Minh đang căng thẳng cực độ, chuẩn bị nghênh đón lời nói thẳng thắn đầy chính nghĩa của em gái vạch trần lời nói dối của cậu thì ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần không hiểu sao lại bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, rơi trên khuy áo thứ hai trước ngực cậu, một giây, hai giây, ba giây... tầm nhìn tiếp tục quay trở về khuôn mặt của Lạc Kha Minh, gật đầu: “À, chúc mừng anh nhé!"
Lạc Kha Minh: “..." Cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường là như thế nào? Chính là cảm giác lúc này của cậu ta, biên độ dao động lên xuống nhanh chóng thật đúng là con mẹ nó mất hồn!
Ở cách khách sạn Carloria không xa có một chiếc xe van, trong xe rõ ràng có vài người, nhưng lại yên tĩnh đến mức gần như tĩnh lặng.
“Ực" Không biết là ai nuốt một ngụm nước bọt, người đàn ông đeo tai nghe kinh ngạc chớp chớp mắt, nói: “Haiz, các cậu nói xem cô gái xinh đẹp kia có phát hiện ra trong cúc áo của Lạc Kha Minh cài camera không?"
“... Không... Chắc không đâu." Người bên cạnh nói một cách không xác định: “Cô gái kia chắc còn là học sinh, làm gì có giác ngộ cao như vậy?"
“Tôi nghĩ chưa chắc." Một người khác dường như rất thông minh, nghiêm túc phân tích: “Nếu như không phát hiện ra cái cúc có vấn đề, thì cô bé việc gì phải nhìn chằm chằm vào đó lâu như vậy?"
“Có lý,“ Không biết nghĩ tới cái gì, người đàn ông đeo tai nghe bất giác run rẩy: “Lại nói ánh mắt lúc nãy của cô bé ấy rất nghiêm túc, tôi suýt chút nữa thì tưởng rằng bản thân mình đang ngồi nói chuyện mặt đối mặt với cô bé, dọa chết tôi mất rồi!"
“Xì!" Mọi người khinh bỉ!
Cửa xe van đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông tuổi hơi cao chen vào, những người trong xe lập tức yên tĩnh, tắt cả đều dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chăm chú theo dõi tình hình trên màn hình. Người đàn ông ngồi ở vị trí trống, thấp giọng nói: “Các phía đã vào vị trí, tình hình bên phía Kha Minh thế nào rồi?"
“Vẫn ổn, những người kia hình như không nghi ngờ cậu ấy, chỉ cần có thể lấy được mật mã mở khóa điện tử, chúng ta có thể hành động ngay lập tức."
“Rất tốt, bảo Kha Minh nhanh lên một chút, càng kéo dài thì càng nguy hiểm, chúng ta bắt buộc phải bảo đảm an toàn cho dân chúng."
“Rõ!"
Tai của Lạc Kha Minh đeo hoa tai, trông rất thời thượng, nhận được mệnh lệnh của cấp trên, cậu vừa cười vừa vỗ vai Tiểu Tịnh Trần: “Anh còn bận chút việc, lần sau sẽ mời em ăn cơm nhé, gọi cả chú Bạch cùng đi nữa. Bao nhiêu năm rồi không gặp, rất nhớ em... và chú."
Vừa nghe có cái ăn, Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cười ra cả hàm răng trắng.
Lạc Kha Minh tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, dẫn theo mấy người đàn ông khác rời đi. Kết quả vừa quay người, Mạnh Thư đột nhiên cười nói với Tiểu Tịnh Trần: “Sao phải đợi lần sau, em gái nếu như không để ý thì chúng ta cùng đi ăn đi! Bạn của anh Lạc thì chính là bạn của bọn anh. Anh Lạc, anh không phản đối chứ!"
Sắc mặt của Lạc Kha Minh không hề biến đổi, chỉ cười nhưng không nói, nhưng bàn tay bên người lại bất giác nắm chặt. Cậu dùng sự nhẫn nại rất lớn mới có thể khống chế mong muốn ra tay của mình. Tiểu Tịnh Trần trời sinh là một quỷ tham ăn, chỉ cần có ăn là cô bé sẽ vô cùng vui vẻ, hơn nữa bởi vì việc bắt tay nên cô bé đã vô thức xem Mạnh Thư là một người tốt, lương thiện. Đương nhiên, Mạnh Thư cũng đích thực là chưa từng có ác ý gì với cô bé.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết gật đầu, cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Được!"
Thế là, mấy người đàn ông tốt, trẻ tuổi, nhiều tiền, dẫn một em gái mềm mại, tuổi nhỏ non dại trực tiếp bước vào nhà hàng của khách sạn.
Trong chiếc xe van, người đàn ông lớn tuổi sắc mặt đã đen như đít nồi: “Cô gái nhỏ này từ đâu tới vậy? Não Lạc Kha Minh bị úng nước sao, cậu ta đang thi hành nhiệm vụ, sao có thể kéo cả cô gái nhỏ kia vào được, hồ đồ, thật là quá hồ đồ!"
Mọi người đều rụt cổ lại không dám nói tiếng nào, âm thầm nhìn nhau, sự lo lắng trong đáy mắt có thể thấy được rõ ràng.
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn