Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
Chương 59: Bá tước ác ma
So sánh với thế giới mặt đất, bầu trời ở thế giới dưới lòng đất luôn u ám mờ nhạt, mọi người đã quen với dòng nước ngầm đục ngầu phải lọc kỹ mới uống được, cũng đã quen việc phơi quần áo ngoài trời không cẩn thận phơi lâu một chút lại ngập tro bụi, càng quen thuộc với cảnh người trẻ tuổi bệnh tật ho ra máu bởi các loại bệnh tật đường hô hấp.
Có lẽ đây chính là lý do căn bản vì sao các thế hệ sau của những kẻ bị trục xuất lại mong mỏi trở về mặt đất đến thế, dù sao, ai lại không hi vọng mình và hậu duệ của mình có cuộc sống tốt hơn một chút?
Mà lúc này, bầu trời vốn đã u ám càng trở nên khó coi, tất cả đám mây giữa không trung biến thành màu máu đỏ đến quỷ dị, gió lạnh âm hàn thổi không dứt, chỉ cần hít sâu một chút người ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng mùi máu tươi nồng nặc đến mức buồn nôn.
Những cơn gió âm hàn đó không phải tự nhiên hình thành, tại thế giới Nahri nơi linh hồn là tồn tại thực tế, những cơn giá âm trầm ác liệt đó quanh quẩn mang theo những mảnh vỡ của các linh hồn hoá thành quỷ linh. Nếu lần này máu chảy đủ nhiều, người chết đủ nhiều, nơi đây cũng sẽ tự hình thành một loại hoàn cảnh ngập tràn phụ năng lượng và tương đối bế tắc, nó là nơi tân sinh của các vong linh, hay còn gọi là vùng đất nguyền rủa.
Khi số người chết quá nhiều trong một thời gian ngắn, vô số linh hồn không cam lòng sẽ tương hỗ lẫn nhau khiến tử linh quay lại nơi nhân thế, lượng lớn người chết phục sinh, trong lịch sử thậm chí từng có trường hợp cả toà thành thị sau khi bị đồ sát hoá thành ngôi thành nguyền rủa, tất cả các binh sĩ từng cố công hộ quốc đều chuyển đổi thành tử vong kỵ sĩ.
Đây cũng là lý do tại sao sau mỗi lần chiến tranh thì phe thắng lợi đều phải quét dọn chiến trường, ngoài trừ thu về chiến lợi phẩm, đốt cháy những thi thể có khả năng mang đến ôn dịch, họ còn phải mời các mục sư đến siêu độ oan hồn.
Nếu không, qua mấy chục năm sau, bãi chiến trường lại trở thành một vùng đất nguyền rủa mới thì thật là vui.
Ngay cả như vậy, lấy việc các vong linh quân chủ đều thích chiếm cứ những vùng chiến trường cổ làm địa bàn là chứng cứ, những nơi từng diễn ra những trận chiến mà một trận chết mấy vạn, mấy chục vạn quân sĩ, thêm vào đó là những cường giả đủ mạnh ngã xuống, khí tức tử vong nặng nề ở nơi đó khó có thể xua tán, dòng máu tươi chảy ra sẽ nhuộm mấy mét đất trên bề mặt thành màu đỏ, sự tuyệt vong trước khi chết của cường giả sẽ lưu lại nguyền rủa với thế gian. Khi những điều kiện ấy hội tụ đủ, mục sư đến siêu độ cũng vô ích, nó vẫn sẽ bị cưỡng chế hình thành vùng đất nguyền rủa, thậm chí còn tạo thành nơi cao hơn vùng đất nguyền rủa một bậc – vùng đất tử vong.
Sau cuộc chiến này, khu mỏ bên ngoài thành Vitein chỉ sợ sẽ biến thành một vùng đất tử vong tân sinh.
Nơi đó hiện tại tràn ngập hương vị của chiến trường dưới thời đại vũ khí lạnh, mùi máu tươi tung bay theo gió tràn đến mấy dặm bên ngoài, những cơn gió âm lãnh màu đen bồi hồi trên không trung, tiếng người sống thút thít và kêu rên quanh quẩn khắp chiến trường.
Lão sư tử đứng bên trên một vũng máu lớn, hắn nhìn người bộ hạ cũ từng theo mình mấy chục năm đang nằm thoi thóp dưới đất một chút, sau đó giơ búa lên, giải thoát cho người lính già chỉ còn một nửa yết hầu.
“Quét dọn chiến trường.", trên chiến trường không có chỗ trống cho sự mềm lòng, hắn rít lên mệnh lệnh từ trong kẽ răng.
Trong chiến tranh, thần thuật trị liệu và vật phẩm tiếp tế luôn vĩnh viễn không đủ, các loại nghề nghiệp trị liệu như mục sư đã sớm bị quân địch nhằm vào rồi tiêu hao sạch sẽ trong cuộc chiến, hiện tại, cái gọi là ‘quét dọn chiến trường’ phần lớn chỉ là trao sự giải thoát cho những người bị thương nặng ở cả hai bên.
“Thắng sao?"
Đúng, Dath và quân đoàn của hắn đã thắng, với cái giá là gần nửa số quân, hắn cuối cùng cũng khiến các cường giả bị lòng tham che mắt nhớ tới rằng quyền lực và địa vị trong tương lai không trọng yếu bằng tính mạng của mình trong hiện tại.
Những kẻ còn sống bắt đầu chạy tứ tán, những kẻ chết đi hoặc trọng thương lại nhất định phải lưu xác quê người.
“Ha ha ha ha, thật sự khiến người ta vui sướng, Dath Wrathtooth, ta đã thấy được ngày tận thế của ngươi, không nghĩ tới nguyền rủa của ta lại ứng nghiệm nhanh chóng như vậy, ta sẽ ở trong địa ngục chờ ngươi, ha ha ha!"
Con rồng đỏ dùng đôi mắt nặng nề nhìn tất cả xảy ra, máu tươi của ả đã chảy đầy toàn bộ tế đàn, toàn thân ả bị trói như là con gà con vịt ở trên kệ nướng, thế nhưng ả vẫn cố gắng há to miệng chế giễu sự thất bại của kẻ phản bội.
“Thua sao?"
Đúng, sau khi thắng cuộc chiến vừa rồi, lão sư tử cũng đã thua, thua mất tất cả.
Mười hai trung đoàn tinh nhuệ cốt cán bị hao tổn gần nửa, hai cái trong số đó toàn quân bị diệt, trung đoàn độc nhãn do phải đứng vững chống cự trùng kích bị hao tổn chín phần mười, đã có thể trực tiếp bị huỷ bỏ danh hiệu.
Mà thứ trọng yếu nhất hắn thua lại không phải những thứ bề ngoài đó.
Chiến tranh là sự kéo dài của chính trị, nếu một cuộc chiến tranh không thể mang đến lợi ích gì thì dù thắng lợi cũng là thất bại.
Dath nhìn đôi tay đang không ngừng run rẩy của mình, hắn nhớ tới lúc mình dùng nó để đập nát xương đầu của ‘tính toán giả’ Penny Hoar, ngọn lửa linh hồn màu xanh trong hốc mắt hắn khi đó tràn ngập nguyền rủa điên cuồng.
Lão sư tử biết chuyện này vẫn chưa xong, vu yêu không dễ dàng tử vong như vậy, đợi đến lúc Penny Hoar phục sinh, hắn sẽ trả thù, thậm chí đại quân đột kích cũng là điều dễ hiểu.
Tao ngộ của chấp chính quan thứ mười một của Ciro chỉ là một phần nhỏ, chấp chính quan thứ mười Ramstein không có bản lĩnh chết đi sống lại, bạn nối khố Greenspan của hắn khi mang theo thân thể không trọn vẹn rời đi không quên để lại một ánh mắt đầy thù hận, báo hiệu bóng ma của một cuộc chiến mới.
Vẫn chưa hết, các chấp chính quan cũng chỉ là một bộ phận trong những cường giả gặp nạn ở cuộc chiến này.
“Xong, ta xong!"
Đúng như lời trào phúng của Morel, kiếp sống bá chủ của Dath đã kết thúc.
Hắn và quân đội của hắn vừa mới chém xuống đầu lâu kị sĩ vương tộc của vương quốc tinh linh Faris, đem đầu lâu của quốc sư đế quốc Oran treo trên cán thương, ngay cả đệ tử duy nhất của thuần thú sư truyền thuyết Gildansky cũng bị giết, về sau, các người thú cũng không còn hứng thú đi phân biệt đây là vị ‘đại nhân vật’ nào, phía sau họ còn thế lực lớn gì, dù sao trước đó thù đã đủ nhiều, nhiều hơn cũng không sao.
Dath cũng biết không có bất cứ ai có thể sống sót khi phải dối mặt với lửa giận của nhiều thế lực lớn như vậy, không có bất cứ ai…
Càng đừng nói chi nơi này là thế giới dưới lòng đất, trong số những kẻ ngã xuống có rất nhiều người từng gặp hoặc thậm chí chính là mấy thành chủ ngay dưới trướng mình.
“Nợ máu, ha ha…"
Dath không hối hận, chẳng lẽ chỉ bởi vị địa vị của đối phương rất lớn mà hắm phải đem đầu mình và thần khí dâng lên? Đối phương rõ ràng muôn diệt sạch người thừa kế thần khí là mình. Làm kẻ sắp trở thành Vĩnh Dạ đại đế mới, mình có thể ngoan ngoãn dâng đầu và thần khí lên?
Thứ duy nhất khiến Dath hối hận lại là những ánh mắt của bộ hạ khi nhìn về phía mình, những ánh mắt ấy đã không còn sùng kính và tín nhiệm, chúng bây giờ tràn ngập sợ hãi và mờ mịt, ngay cả những kẻ ngẫu nhiên đối mặt Dath cũng mang theo vẻ trốn tránh, ở phía xa, một số kẻ còn đang túm lại bàn tán cái gì đó.
“Ngươi nhìn con ngươi đỏ nhạt kia, còn cả móng vuốt và cánh thịt của ác ma kia….Vương thượng vậy mà lại là ác ma, chúng ta đến cùng chiến đấu vì cái gì?"
Vừa rồi Dath bị mấy chấp chính quan bức đến cực hạn, vì bảo mệnh, hắn phải sử dụng lực lượng của ác ma, thứ lực lượng hỗn loạn vốn tuyệt đối không thể xuất hiện trên thân người thú đó sao có thể lừa gạt được mấy vạn chiến sĩ ở đây.
Tuy lòng đất không có nhiều địch ý với phe hỗn loạn như mặt đất, các thành chủ, bá chủ có thể cấu kết với ác ma, múa may cùng tà thần, mưu đồ với ma quỷ, thế nhưng đại biểu của người thú mà lại không phải là người thú, hắn dựa vào đâu để ngồi ở vị trí này?
Dath có thể tưởng tượng ra khi lời đồn lan truyền ra cả thế giới dưới lòng đất, đám thành chủ với dã tâm bừng bừng đó sẽ vin vào lý do này để giơ cờ làm phản, chỉ sợ lúc đó các binh sĩ của mình vẫn sẽ lâm vào trong mờ mịt bởi câu hỏi ‘vì sao phải chiến đấu?’.
“Không, ta chưa tận số! ta còn có cái này! Ta sẽ trở thành vong linh đại đế kế tiếp!!"
Trong tay hắn chính là thanh quyền trượng thần khí toả ra quang huy loá mắt, nó đã thành chỗ dựa duy nhất trong lòng hắn.
Đột nhiên, tế đàn phía sau tản ra ánh sáng chói mắt, vô số âm linh và máu tươi bị lực lượng vô hình quấn vào trong tế đàn, máu tươi trên mặt đất tạo thành các dòng sông, các linh hồn cường giả không cam lòng vẫn lạc kêu rên thảm thiết nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi số phận bị hút vào cánh cửa lớn thông hướng vị diện khác.
“Tế phẩm thật phong phú! Nhiều linh hồn mạnh mẽ đến vậy, nhiều món ngon mĩ vị đến vậy! Ta, phệ hồn giả Kakagiri sẽ trở nên càng cường đại! Làm tốt lắm Dath, ta sẽ cho ban thưởng cho ngươi! Ta sẽ cho ngươi cơ hội thu được lễ vật to lớn từ Abyss!"
Tế đàn sớm bị khởi động là việc vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, trận chiến tranh ấy thế mà lại trở thành màn huyết tế tốt nhất cho bá tước Kakagiri.
Không chỉ thế, trong cuộc chiến vừa rồi có cả ngàn cường giả cấp truyền kỳ trở lên nằm xuống, mấy vạn chiến sĩ người thú tinh nhuệ chôn thây, linh hồn và máu tươi của bọn hắn thậm chí còn khiến tên bá tước ác ma lấy phệ hồn làm danh này bắt đầu tiến hoá, có lẽ không đến ngàn năm sau, một công tước ác ma mới sẽ được sinh ra.
Nhưng, ác ma xưa nay luôn có lòng tham không đáy.
“Quyền trượng, mau đưa vĩnh dạ quyền trượng cho ta!"
Đối với một bá tước ác ma, thứ thần khí chứa đựng huyền bí của vong linh đại đế vẫn là thứ cực kỳ đáng giá, nếu đạt được nó, nói không chừng trong sức mạnh của hắn sẽ có thêm mấy khái niệm như ‘người chết’, ‘tử vong’… Như vậy, con đường tấn thăng của hắn sẽ càng thêm bằng phẳng.
Nghe được chủ nhân của mình muốn thanh quyền trượng, khuôn mặt của Dath chốc lát xám như tro, hắn muốn đem theo quyền trượng chạy trốn, vậy nhưng nơi này đã liên thông đến hạ vị diện, tại trước mặt bá tước ác ma, hắn có thể chạy đi đâu?
Cánh cửa vị diện huyền phù giữa không trung, một bàn tay quỷ to lớn mò ra ngoài từ bên trong đó, ngón tay đáng sợ nhẹ run lên một cái, thanh quyền trượng lập tức bay đi.
“Ha ha, Vĩnh Dạ quyền trượng. Quá tốt, hôm nay là ngày may mắn của ta sao? Hay là đi đánh một trận với bọn ma quỷ để giải trí một chút."
Dath tuyệt vọng quỳ xuống đất, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng đã mất, vị trí hoàng đế của người thú cũng không giữ được lâu, huyết tế đến loại trình độ này, bá tước ác ma cũng có thể đi đến thế gian, số mệnh kẻ thay mặt như hắn chỉ sợ cũng sắp chấm dứt.
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, toàn bộ không gian cũng vì thế mà lay động.
“Giả! Là giả! Là ai? Ai dám lừa gạt ta, Kakagiri vĩ đại! Ta muốn đem hắn xé thành mảnh nhỏ."
Toàn bộ cánh cửa vị diện bắt đầu run rẩy, rất nhanh, một bàn chân to lớn cháy rừng rực lửa bước ra khỏi cánh cửa, tiếp theo cả thân hình của ác ma cũng chui ra.
Toàn bộ thế giới trở nên âm u, đất đai nứt toác, dung nham phun trào, phương xa, mấy ngọn núi lửa tắt đi giờ đây trực tiếp bộc phát.
Trong cơn giận dữ, bá tước ác ma Kakagiri đã đem chân thân hàng lâm xuống thế gian.
Lúc này Dath còn đang chấn kinh vì tin tức quyền trượng là giả, nếu như thế, tất cả nỗ lực của hắn đều là vô nghĩa, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã bị lường gạt.
“Không thể nào, không có khả năng ấy!"
Dath tự lẩm bẩm một mình, thế rồi câu nói kia không hiểu sao lại vang lên trong đầu hắn một lần nữa.
“Ngươi có lẽ sẽ hối hận."
“Vô Miên giả! Ngươi dám đùa bỡn ta!"
Đáng tiếc, lời gào thét của hắn còn chưa kết thúc thì hắn đã bị Kakagiri nắm trong tay rồi cầm đến trước mắt.
“Là ai? Là ai dám lừa gạt Kakagiri cường đại. Là ngươi ư? Con ác ma yếu ớt dơ bẩn?"
Bá tước ác ma chỉ đứng một chỗ, thân hình khổng lồ cao hơn trăm mét của hắn tựa như nhét kín cả đất trời, tồn tại của Kakagiri ở thế giới này bắt đầu phá huỷ các quy tắc quanh mình hắn. Các công tước ác ma có thể đấu sức cùng thần, bá tước ác ma chỉ thấp hơn một giai chính là tồn tại vô địch ở thế gian.
Mùi lưu huỳnh gay mũi khiến người ta ngột ngạt, lực ép mạnh mẽ mà thân thể phải chịu khiến tất cả xương cốt như muốn tan rã, đối diện với cái miệng lớn từng thôn phệ hàng loạt linh hồn và huyết nhục, vua người thú cũng phải gắng sức giải thích vì sinh mạng của mình.
“Không, tất cả đều tại Vô Miên giả, còn cái thành Sulfur đáng chết đó nữa, quyền trượng do bọn hắn đưa tới, đây là âm mưu của bọn hắn! Là tên đàn ông đó lừa gạt ngài thưa bá tước vĩ đại."
Nghe vậy, bá tước ác ma do dự một lát, nhìn sang người thú đang sợ hãi ở bên cạnh, cuối cùng, vẫn nên lưu lại tính mệnh của đứa con lai này.
“Không người nào dám lừa gạt Kakagiri vĩ đại mà không phải trả giá thật lớn. Ngươi hãy dùng tính mạng của mình để chuộc tội đi, nếu làm tốt, ta sẽ tha mạng chó cho ngươi!"
Tay trái của bá tước khẽ vẫy, cánh cửa thứ nguyên lập tức mở rộng gấp mấy lần, vô số ác ma chen chúc tiến tới, mà một bên khác, một cánh cửa không gian mới đồng thời mở rộng.
Nhìn qua nó có thể thấy loáng thoáng một toà thành mỹ lệ dựa vào vách núi – thành Sulfur!
“Tế phẩm mới chính là chỗ đó. Toà thành thị kia tràn đầy thứ sức mạnh trật tự khiến người ta chán ghét. Tên ngu xuẩn, dẫn đường cho ta, hoả nguyên tố thần bị phong ấn ở đâu. Nếu làm hỏng chuyện của Cavens điện hạ, ta sẽ khiến các ngươi kêu rên vĩnh viễn trên ngọn đèn của ta.
…
Lúc này nhóm chúng ta vẫn chỉ đang chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa nói như thể đi dạo tại ngoại thành.
Ngay từ lúc bứt đầu ta đã không cho rằng mấy gia hoả tham lam đó có thể diệt được một tên bá chủ.
Sau khi minh hội kết thúc, chuyện một bá chủ đi thảo phạt một toà thành là được cho phép, do đó mọi thứ cuối cùng vẫn phải dùng đao thương để nói chuyện.
Địa điểm quyết chiến sớm đã được chuẩn bị tốt, thứ còn lại chỉ là chờ mọi người tiến vào.
Số người của chúng ta không nhiều, trừ Margareth đang ở thành Sulfur và Lisa đã chết, tiểu đội ngày xưa coi như có mặt đông đủ. Bất quá lần này, chúng ta còn mang tới cả Annie và Eliza.
Tiểu Hồng cùng Adam tràn đầy hưng phấn khi sắp lên chiến trường, Eliza vẫn yên lặng như trước đây, có điều Annie cảm xúc không tốt lắm, từ nãy đến giờ cứ cúi thấp đầu.
Tình trạng của nàng có quan hệ rất lớn đến nhiệm vụ của ta, ta dự định khi trận chiến này kết thúc, mặc kệ nàng có thể đột phá truyền kỳ hay không thì đều bắt Adam đem vị trí thành chủ cho nàng, giúp ta đạt tới điều kiện cơ bản để phục sinh.
"Cuối cùng cũng sắp có được nhục thân, nếu vẫn bảo trì trạng thái kém cỏi như thế thì làm sao ứng phó những thứ siêu phiền toái sau này."
Chỉ cần có được cơ thể mới và sống lại, bằng vào ưu thế của hệ thống và ưu thế biết rõ "Kịch bản", ta chắc chắn có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và bắt đầu một loạt kế hoạch tiếp theo. Mà lại, ta vẫn luôn rất chờ mong lần phục sinh này sẽ thu hoạch được cơ thể ở đẳng cấp gì.
Cơ thể cũng chia đẳng cấp? Nữ thần trật tự và nữ thần hỗn độn khi sáng tạo vạn vật cũng đã không công bằng, đương nhiên phải chia!
Rồng, loại tạo vật do chính tay nữ thần trật tự tạo ra là chủng tộc hoàng kim, không cần làm gì thì khi trưởng thành cũng có chiến lực ở hoàng kim giai, nhân loại đời thứ hai thì coi như chủng tộc hắc thiết cũng miễn cưỡng, người trưởng thành bình thường còn không đánh nổi cả một tên lính xương khô.
Thân thể vu yêu hiện tại của ta kỳ thật tên đầy đủ là "Bất Tử Chi Vương (bạch ngân)", tương đương với mô bản thuộc loại mạnh của chủng tộc bạch ngân, sự đề thăng của nó đối với thực lực của ta thật ra không kém ác ma hoá của Eliza chút nào.
Lầu cao vạn trượng cũng xây lên từ đất, nền sâu bao nhiêu lầu cao bấy nhiêu, muốn chiến lực tổng hợp cao thì huyết mạch và thân xác rất trọng yếu.
Đương nhiên, chủng tộc yếu cũng có ưu thế về số lượng và công cụ, chủng tộc hoàng kim lại thường có thời gian trưởng thành rất chậm chạp, nếu không, thế giới này hiện nay cũng không thuộc về nhân loại yếu ớt.
Tuy nhiên nếu muốn ứng phó với những sự việc sắp xảy ra, lực lượng cường đại là không thể thiếu được, ác ma sẽ không giảng đạo lý với ngươi, thuộc tính cơ sở và thiên phú chủng tộc của bọn họ càng khiến người ta không giận không được.
“Đứa con sủng ái của Abyss, vương tử ác ma cuối cùng có thiên phú mạnh đến đâu? Có lẽ kể cả các chủng tộc hoàng kim như rồng cũng không so sánh nổi. Ha ha, lần trước cơ thể của ta là cấp bạch ngân, lần này có thể được cấp hoàng kim không nhỉ, hay là còn cao hơn!?"
Bất quá tên ‘vương tử ác ma’ trong ‘lịch sử’ cuối cùng vẫn bị con người giết chết, có lẽ thiên phú chủng tộc cũng không phải tất cả… Tốt, ta biết tên xui xẻo đó là ‘ta’, mà kẻ giết ‘ta’ lại chính là con nhóc Annie đang mất tinh thần này.
“Làm sao vậy? Sợ?"
Việc ta làm hiện tại có thể tính là ma vương bổ túc tinh thần cho dũng sĩ trước khi ra trận không? Nếu thật sự có ngày nào đó nàng trưởng thành rồi cầm kiếm chặt ta một phát, ta có nên tự thưởng cho mình giải thưởng “ Kỷ lục ma vương tìm chết cảm động nhất thế giới".
“Không, chỉ là cảm thấy mình quá đần, không giúp được gì." Khác với Eliza trầm lặng, Annie luôn rất thẳng thắn, nghe ta hỏi liền nói thẳng ra.
Adam và tiểu Hồng lắng nghe một chút liền quay đầu cười, rất rõ ràng, những thứ Annie lo nghĩ trong mắt bọn hắn không tính là gì.
Ta dùng ánh mắt ra hiệu Adam tới dỗ dành, hắn lại ngẩng đầu nhìn kên kên, ta nhìn tiểu Hồng, nàng quay ra ngồi chơi với kiến, rơi vào đường cùng ta chỉ đành tự thân tiến tới.
“Ha ha, những tên kia đều đã có trăm năm ngàn năm tích luỹ, ngươi còn chưa tới hai mươi, không đuổi kịp rất bình thường."
“Không phải! Thực lực kém hơn thì Annie chấp nhận được, Annie chỉ thấy mình mình đần quá thôi, mọi người đều rất bận rộn mà ta không giúp được gì. Chị Eliza cái gì cũng biết, Victoria chưa trưởng thành mà đã có thể lực áp tứ phương trên minh hội, còn ta, thành chủ tương lại chỉ có thể ngồi một bên nhìn."
Ta có chút nhức đầu, các thanh thiếu niên thường thích so sánh với những người đồng lứa, sau đó dễ dàng bị phân tâm vào những việc vụn vặt.
Những người cùng thế hệ mà Annie tiếp xúc gồm những ai? Eliza khống chế toàn bộ bộ môn tình báo ‘kẻ bàng quan’, Victoria bề ngoài yếu ớt nhưng thực ra cực kỳ yêu nghiệt, so với họ, Annie quả thật không đủ thành thục.
Nhưng nếu ta nói thật ra thì sợ rằng nàng sẽ càng uể oải, nếu thành chủ tương lai mất đi lòng tin, nhiệm vụ cấp sử thi của ta có khi sẽ hỏng luôn, vì vậy, ta cố hết sức nhanh chóng nghĩ kế.
“Ha ha, ngươi lại hiểu sai rồi, nhớ lần trước ta nói với ngươi thế nào không? Làm thành chủ, điều trọng yếu nhất là dùng người, có gì khó cứ ném cho người có khả năng là được, ngươi nhìn, tên gia hoả kia là thành chủ hiện tại, hắn chẳng phải suốt ngày ăn ngon ngủ kĩ lười làm sao?"
“Khụ khụ!", nghe được lời ta nói về hắn, Adam lập tức ho hai tiếng ý rằng đừng đem hắn lôi vào.
“Vậy nhưng cốt đầu thúc cũng từng nói còn đường mỗi người không giống nhau. Ta không muốn giống nghĩa phụ, mọi người làm còn hắn đi chơi, thị dân nhìn hắn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, mất mặt lắm."
Bị con gái nuôi nói thẳng đuột như vậy, mặt Adam lập tức biến thành mặt khóc tang, tiểu Hồng thì đã cười đến gập lưng, Eliza gật đầu nhè nhẹ, nhìn ta một chút, ý rằng “Ngài cũng không kém nhiều!"
Nếu là bình thường có lẽ ta sẽ đâm chọt Adam thêm vài câu, nhưng lúc này thì dù thế nào cũng phải giữ lại chút hình tượng cho hắn.
“Ta cũng từng nói nha, điều thành chủ cần làm nhất là bảo vệ mọi người, ngoài ra còn một việc nữa mà ngươi có thể cố gắng làm. Mà việc này Adam làm cũng không tệ lắm."
“Việc gì?"
“Ngươi là đầu tầu, phải chỉ cho mọi người một phương hướng đi lên, đem cho họ hi vọng vào ngày mai, khiến cho tất cả có niềm tin và cố gắng sinh hoạt. Nếu không tìm ra, bịa bừa cũng được."
“Nhưng ta giờ còn chẳng biết phương hướng của mình."
“Thế thì ngươi đi hỏi đám thuộc hạ của ngươi một chút, hỏi xem bọn hắn hi vọng cái gì. Ngươi có thể đem tất cả mộng tưởng của mọi người hợp lại làm một, có lẽ đó chính là phương hướng để ngươi lãnh đạo họ tiến lên."
Do dự một lát, ta tiếp tục nói:
“Lấy một ví dụ đi, rất nhiều năm trước, có một vị vua bạo ngược vô cùng, đến một lúc nào đó, hắn quyết định dừng bước chân xâm lược, giảng hoà với các vương quốc xung quanh, thế nhưng lúc đó nếu hắn nói vậy với thủ hạ, chỉ có một kết quả duy nhất."
“Kết quả gì?" Annie tò mò hỏi.
“Hắn sẽ bị lật đổ, những tướng lĩnh như đàn sói đói của hắn còn chưa thoả mãn, các quý tộc và lãnh chúa dưới tay hắn còn chưa có đủ nhân khẩu và lãnh địa, bọn hắn sẽ liên hợp lật đổ quân vương cản đường, sau đó nhanh chóng đẩy ra một vị lãnh tụ mới, tiếp tục xâm lược."
Người trả lời lại là Adam, nhìn cái bộ dạng khoan thai tự đắc của hắn, hiển nhiên vấn đề này hắn đã suy nghĩ không chỉ một hai ngày.
Đúng vậy, lúc đó trong quân đoàn Vĩnh Dạ có đến bảy tên vong linh quân chủ chỉ hơi yếu hơn ta, mà kể cả khi bọn họ bị nước sôi đổ vào não bỗng nhiên đồng ý với ta, ta làm cách nào nói rõ với những tướng lĩnh vong linh cấp cao? Tất cả các tướng quân vong linh đều đang chờ đợi giờ khắc chiến thắng, ngay cả tứ thiên vương dưới tay ta cũng chưa chắc thuyết phục nổi ấy chứ, nếu ta nói ta có ý định hoà giải với người sống, bị bạo động lật đổ là khả năng duy nhất.
“Cho nên mới nói nhiều khi kẻ thống trị bên trên chỉ là sự kết hợp ý chí của những người phía dưới, phương hướng hắn vạch ra chỉ là phương hướng mà đại đa số người mong muốn, ngươi không cần cân nhắc quá nhiều, chỉ cần biết lắng nghe."
“Ngươi nhìn xem, trong thành chúng ta có rất nhiều quái thai, vậy nhưng mọi người đều sống rất vui. Những tên biến thái ấy dù ba ngày thì đến hai ngày ăn cơm tù mà có thấy ai rời thành đâu. Nếu ngươi cũng thích toà thành này, bảo vệ nó cẩn thận vào, để nó tiếp tục tồn tại và phát triển là đủ rồi."
Đúng như lời ta nói, thiên hạ rộng lớn, với thực lực của Mening, Stormeagle, Snowhoof, anh em nhà Belha thì đi đâu mà chẳng được, thậm chí bọn họ còn có thể trở thành quý tộc ở một toà thành nào đó. Tuy vậy, bọn hắn vẫn chấp nhận sống ở trong toà thành tràn ngập quy củ và trói buộc này, vừa quậy phá vừa chịu phạt vì quậy phá, có lẽ là bởi vì nơi đây có thứ bọn hắn mơ ước, thứ mà tất cả các thành thị khác không thể có.
Ta nói có vẻ hơi thâm ảo, thiếu nữ thành chủ gật đầu, nửa hiểu nửa không.
“Cứ từ từ suy nghĩ, cố gắng từng phút từng giây, tất cả mọi người đều trưởng thành như vậy, Eliza sẽ giúp ngươi."
Lần này Eliza không phá ta mà chỉ yên lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vâng, Annie sẽ cố gắng.", dù trong ánh mắt còn chút mê mang, nhưng nhìn độ vung vẩy của cánh tay thì có vẻ nàng đã khôi phục tinh thần.
【Chúc mừng nhiệm vụ sử thi [phượng hoàng niết bàn] hoàn thành 50%, xin tiếp tục cố gắng, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ căn cứ vào tiến độ hoàn thành để ban thưởng 】
Hệ thống không chịu cô đơn nhảy ra kiếm chút cảm giác tồn tại, ban thưởng mà nó nhắc tới khiến sự nhiệt tình của ta lập tức bùng cháy.
Chúng ta còn chưa đi đến nơi, đại địa bắt đầu rạn nứt khô cằn, những ngọn núi lửa ở phương xa cũng bắt đầu phun trào, các đám mây trên trời chuyển sang màu máu, hiển nhiên tình huống xuất hiện thứ ngoài dự đoán.
Đúng lúc này Adam lại thúc ngựa xông thẳng tới phía trước, khi vượt qua Annie, hắn lấy lại thanh thần kiếm từ chỗ nàng, sau đó ánh kiếm xẹt qua một rìa nham thạch, bổ ra nửa cái vách núi.
Bản thân hắn thì giơ cao trường kiếm, bày ra một động tác công kích tiêu chuẩn của kỵ sĩ, chỉ vào một gò núi nhỏ hét lớn:
“Tên lén lút ở phương nào lăn ra đây cho ta, nếu không ta chém cả ngươi lẫn gò núi."
Adam vốn lười biếng mà giờ đây lại kích động như thế làm tiểu Hồng và mấy người khác không hiểu ra sao, nhưng ta thì lại khinh thường hừ nhẹ một cái, đám ma nhãn của ta đã nói cho ta biết tất cả.
“Ha ha, không phải là mới bị mất mặt nên muốn khoe một chút thực lực trước mặt hậu bối sao? Tí nữa ngươi sẽ phải khóc."
Tiếp đó, trong tiếng gầm rống tức giận của Adam, một tên Gnome trụi lủi chạy ra từ phía sau gò núi.
“Thành chủ, đừng chém, đừng chém mà! Ngươi xem nè, kẻ bàng quan số hiệu 4267, người một nhà nha, ta là người một nhà nha!"
“Là tên tiểu tử ngươi?"
“Là ta."
“Không cần nói nhiều, ngươi, một tên mày rậm mắt to, mặt mũi chính khí vậy mà lại định phản cách mạng, tên phản đồ nhà ngươi dám dẫn chúng ta vào vòng mai phục, ta đại biểu thành Sulfur đập chết ngươi."
“Bang!"
Ta không nhìn được nữa chạy lên đạp tên Adam đó một cước, hắn rõ ràng biết mình sai còn cố liều chết hắt nước bẩn lên người mang tin tình báo trọng yếu, nếu hắn còn nháo nữa, thật sự sẽ hỏng việc.
Một tin tình báo rất ngắn gọn, thế nhưng dù là ta vừa xem cũng thấy giật mình, tình huống tan trời nát đất vừa rồi đã đủ để thể hiện một bá tước ác ma mạnh mẽ đến nhường nào.
Ta ném tình báo cho tiểu Hồng, nàng xem xong không nói gì thêm mà lập tức hoá thành hình rồng. Loài rồng vốn rất mẫn cảm với việc phàm nhân coi họ như vật cưỡi trong các cuốn tiểu thuyết kỵ sĩ, tuy nhiên lúc này tiểu Hồng không quan tâm mấy thứ vặt vãnh đó.
“Lên đây đi, ta bay hết tốc lực nhất định có thể về kịp! Đối thủ lần này không đơn giản. Các ngươi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức, làm tốt chuẩn bị quyết chiến."
Có lẽ đây chính là lý do căn bản vì sao các thế hệ sau của những kẻ bị trục xuất lại mong mỏi trở về mặt đất đến thế, dù sao, ai lại không hi vọng mình và hậu duệ của mình có cuộc sống tốt hơn một chút?
Mà lúc này, bầu trời vốn đã u ám càng trở nên khó coi, tất cả đám mây giữa không trung biến thành màu máu đỏ đến quỷ dị, gió lạnh âm hàn thổi không dứt, chỉ cần hít sâu một chút người ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng mùi máu tươi nồng nặc đến mức buồn nôn.
Những cơn gió âm hàn đó không phải tự nhiên hình thành, tại thế giới Nahri nơi linh hồn là tồn tại thực tế, những cơn giá âm trầm ác liệt đó quanh quẩn mang theo những mảnh vỡ của các linh hồn hoá thành quỷ linh. Nếu lần này máu chảy đủ nhiều, người chết đủ nhiều, nơi đây cũng sẽ tự hình thành một loại hoàn cảnh ngập tràn phụ năng lượng và tương đối bế tắc, nó là nơi tân sinh của các vong linh, hay còn gọi là vùng đất nguyền rủa.
Khi số người chết quá nhiều trong một thời gian ngắn, vô số linh hồn không cam lòng sẽ tương hỗ lẫn nhau khiến tử linh quay lại nơi nhân thế, lượng lớn người chết phục sinh, trong lịch sử thậm chí từng có trường hợp cả toà thành thị sau khi bị đồ sát hoá thành ngôi thành nguyền rủa, tất cả các binh sĩ từng cố công hộ quốc đều chuyển đổi thành tử vong kỵ sĩ.
Đây cũng là lý do tại sao sau mỗi lần chiến tranh thì phe thắng lợi đều phải quét dọn chiến trường, ngoài trừ thu về chiến lợi phẩm, đốt cháy những thi thể có khả năng mang đến ôn dịch, họ còn phải mời các mục sư đến siêu độ oan hồn.
Nếu không, qua mấy chục năm sau, bãi chiến trường lại trở thành một vùng đất nguyền rủa mới thì thật là vui.
Ngay cả như vậy, lấy việc các vong linh quân chủ đều thích chiếm cứ những vùng chiến trường cổ làm địa bàn là chứng cứ, những nơi từng diễn ra những trận chiến mà một trận chết mấy vạn, mấy chục vạn quân sĩ, thêm vào đó là những cường giả đủ mạnh ngã xuống, khí tức tử vong nặng nề ở nơi đó khó có thể xua tán, dòng máu tươi chảy ra sẽ nhuộm mấy mét đất trên bề mặt thành màu đỏ, sự tuyệt vong trước khi chết của cường giả sẽ lưu lại nguyền rủa với thế gian. Khi những điều kiện ấy hội tụ đủ, mục sư đến siêu độ cũng vô ích, nó vẫn sẽ bị cưỡng chế hình thành vùng đất nguyền rủa, thậm chí còn tạo thành nơi cao hơn vùng đất nguyền rủa một bậc – vùng đất tử vong.
Sau cuộc chiến này, khu mỏ bên ngoài thành Vitein chỉ sợ sẽ biến thành một vùng đất tử vong tân sinh.
Nơi đó hiện tại tràn ngập hương vị của chiến trường dưới thời đại vũ khí lạnh, mùi máu tươi tung bay theo gió tràn đến mấy dặm bên ngoài, những cơn gió âm lãnh màu đen bồi hồi trên không trung, tiếng người sống thút thít và kêu rên quanh quẩn khắp chiến trường.
Lão sư tử đứng bên trên một vũng máu lớn, hắn nhìn người bộ hạ cũ từng theo mình mấy chục năm đang nằm thoi thóp dưới đất một chút, sau đó giơ búa lên, giải thoát cho người lính già chỉ còn một nửa yết hầu.
“Quét dọn chiến trường.", trên chiến trường không có chỗ trống cho sự mềm lòng, hắn rít lên mệnh lệnh từ trong kẽ răng.
Trong chiến tranh, thần thuật trị liệu và vật phẩm tiếp tế luôn vĩnh viễn không đủ, các loại nghề nghiệp trị liệu như mục sư đã sớm bị quân địch nhằm vào rồi tiêu hao sạch sẽ trong cuộc chiến, hiện tại, cái gọi là ‘quét dọn chiến trường’ phần lớn chỉ là trao sự giải thoát cho những người bị thương nặng ở cả hai bên.
“Thắng sao?"
Đúng, Dath và quân đoàn của hắn đã thắng, với cái giá là gần nửa số quân, hắn cuối cùng cũng khiến các cường giả bị lòng tham che mắt nhớ tới rằng quyền lực và địa vị trong tương lai không trọng yếu bằng tính mạng của mình trong hiện tại.
Những kẻ còn sống bắt đầu chạy tứ tán, những kẻ chết đi hoặc trọng thương lại nhất định phải lưu xác quê người.
“Ha ha ha ha, thật sự khiến người ta vui sướng, Dath Wrathtooth, ta đã thấy được ngày tận thế của ngươi, không nghĩ tới nguyền rủa của ta lại ứng nghiệm nhanh chóng như vậy, ta sẽ ở trong địa ngục chờ ngươi, ha ha ha!"
Con rồng đỏ dùng đôi mắt nặng nề nhìn tất cả xảy ra, máu tươi của ả đã chảy đầy toàn bộ tế đàn, toàn thân ả bị trói như là con gà con vịt ở trên kệ nướng, thế nhưng ả vẫn cố gắng há to miệng chế giễu sự thất bại của kẻ phản bội.
“Thua sao?"
Đúng, sau khi thắng cuộc chiến vừa rồi, lão sư tử cũng đã thua, thua mất tất cả.
Mười hai trung đoàn tinh nhuệ cốt cán bị hao tổn gần nửa, hai cái trong số đó toàn quân bị diệt, trung đoàn độc nhãn do phải đứng vững chống cự trùng kích bị hao tổn chín phần mười, đã có thể trực tiếp bị huỷ bỏ danh hiệu.
Mà thứ trọng yếu nhất hắn thua lại không phải những thứ bề ngoài đó.
Chiến tranh là sự kéo dài của chính trị, nếu một cuộc chiến tranh không thể mang đến lợi ích gì thì dù thắng lợi cũng là thất bại.
Dath nhìn đôi tay đang không ngừng run rẩy của mình, hắn nhớ tới lúc mình dùng nó để đập nát xương đầu của ‘tính toán giả’ Penny Hoar, ngọn lửa linh hồn màu xanh trong hốc mắt hắn khi đó tràn ngập nguyền rủa điên cuồng.
Lão sư tử biết chuyện này vẫn chưa xong, vu yêu không dễ dàng tử vong như vậy, đợi đến lúc Penny Hoar phục sinh, hắn sẽ trả thù, thậm chí đại quân đột kích cũng là điều dễ hiểu.
Tao ngộ của chấp chính quan thứ mười một của Ciro chỉ là một phần nhỏ, chấp chính quan thứ mười Ramstein không có bản lĩnh chết đi sống lại, bạn nối khố Greenspan của hắn khi mang theo thân thể không trọn vẹn rời đi không quên để lại một ánh mắt đầy thù hận, báo hiệu bóng ma của một cuộc chiến mới.
Vẫn chưa hết, các chấp chính quan cũng chỉ là một bộ phận trong những cường giả gặp nạn ở cuộc chiến này.
“Xong, ta xong!"
Đúng như lời trào phúng của Morel, kiếp sống bá chủ của Dath đã kết thúc.
Hắn và quân đội của hắn vừa mới chém xuống đầu lâu kị sĩ vương tộc của vương quốc tinh linh Faris, đem đầu lâu của quốc sư đế quốc Oran treo trên cán thương, ngay cả đệ tử duy nhất của thuần thú sư truyền thuyết Gildansky cũng bị giết, về sau, các người thú cũng không còn hứng thú đi phân biệt đây là vị ‘đại nhân vật’ nào, phía sau họ còn thế lực lớn gì, dù sao trước đó thù đã đủ nhiều, nhiều hơn cũng không sao.
Dath cũng biết không có bất cứ ai có thể sống sót khi phải dối mặt với lửa giận của nhiều thế lực lớn như vậy, không có bất cứ ai…
Càng đừng nói chi nơi này là thế giới dưới lòng đất, trong số những kẻ ngã xuống có rất nhiều người từng gặp hoặc thậm chí chính là mấy thành chủ ngay dưới trướng mình.
“Nợ máu, ha ha…"
Dath không hối hận, chẳng lẽ chỉ bởi vị địa vị của đối phương rất lớn mà hắm phải đem đầu mình và thần khí dâng lên? Đối phương rõ ràng muôn diệt sạch người thừa kế thần khí là mình. Làm kẻ sắp trở thành Vĩnh Dạ đại đế mới, mình có thể ngoan ngoãn dâng đầu và thần khí lên?
Thứ duy nhất khiến Dath hối hận lại là những ánh mắt của bộ hạ khi nhìn về phía mình, những ánh mắt ấy đã không còn sùng kính và tín nhiệm, chúng bây giờ tràn ngập sợ hãi và mờ mịt, ngay cả những kẻ ngẫu nhiên đối mặt Dath cũng mang theo vẻ trốn tránh, ở phía xa, một số kẻ còn đang túm lại bàn tán cái gì đó.
“Ngươi nhìn con ngươi đỏ nhạt kia, còn cả móng vuốt và cánh thịt của ác ma kia….Vương thượng vậy mà lại là ác ma, chúng ta đến cùng chiến đấu vì cái gì?"
Vừa rồi Dath bị mấy chấp chính quan bức đến cực hạn, vì bảo mệnh, hắn phải sử dụng lực lượng của ác ma, thứ lực lượng hỗn loạn vốn tuyệt đối không thể xuất hiện trên thân người thú đó sao có thể lừa gạt được mấy vạn chiến sĩ ở đây.
Tuy lòng đất không có nhiều địch ý với phe hỗn loạn như mặt đất, các thành chủ, bá chủ có thể cấu kết với ác ma, múa may cùng tà thần, mưu đồ với ma quỷ, thế nhưng đại biểu của người thú mà lại không phải là người thú, hắn dựa vào đâu để ngồi ở vị trí này?
Dath có thể tưởng tượng ra khi lời đồn lan truyền ra cả thế giới dưới lòng đất, đám thành chủ với dã tâm bừng bừng đó sẽ vin vào lý do này để giơ cờ làm phản, chỉ sợ lúc đó các binh sĩ của mình vẫn sẽ lâm vào trong mờ mịt bởi câu hỏi ‘vì sao phải chiến đấu?’.
“Không, ta chưa tận số! ta còn có cái này! Ta sẽ trở thành vong linh đại đế kế tiếp!!"
Trong tay hắn chính là thanh quyền trượng thần khí toả ra quang huy loá mắt, nó đã thành chỗ dựa duy nhất trong lòng hắn.
Đột nhiên, tế đàn phía sau tản ra ánh sáng chói mắt, vô số âm linh và máu tươi bị lực lượng vô hình quấn vào trong tế đàn, máu tươi trên mặt đất tạo thành các dòng sông, các linh hồn cường giả không cam lòng vẫn lạc kêu rên thảm thiết nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi số phận bị hút vào cánh cửa lớn thông hướng vị diện khác.
“Tế phẩm thật phong phú! Nhiều linh hồn mạnh mẽ đến vậy, nhiều món ngon mĩ vị đến vậy! Ta, phệ hồn giả Kakagiri sẽ trở nên càng cường đại! Làm tốt lắm Dath, ta sẽ cho ban thưởng cho ngươi! Ta sẽ cho ngươi cơ hội thu được lễ vật to lớn từ Abyss!"
Tế đàn sớm bị khởi động là việc vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, trận chiến tranh ấy thế mà lại trở thành màn huyết tế tốt nhất cho bá tước Kakagiri.
Không chỉ thế, trong cuộc chiến vừa rồi có cả ngàn cường giả cấp truyền kỳ trở lên nằm xuống, mấy vạn chiến sĩ người thú tinh nhuệ chôn thây, linh hồn và máu tươi của bọn hắn thậm chí còn khiến tên bá tước ác ma lấy phệ hồn làm danh này bắt đầu tiến hoá, có lẽ không đến ngàn năm sau, một công tước ác ma mới sẽ được sinh ra.
Nhưng, ác ma xưa nay luôn có lòng tham không đáy.
“Quyền trượng, mau đưa vĩnh dạ quyền trượng cho ta!"
Đối với một bá tước ác ma, thứ thần khí chứa đựng huyền bí của vong linh đại đế vẫn là thứ cực kỳ đáng giá, nếu đạt được nó, nói không chừng trong sức mạnh của hắn sẽ có thêm mấy khái niệm như ‘người chết’, ‘tử vong’… Như vậy, con đường tấn thăng của hắn sẽ càng thêm bằng phẳng.
Nghe được chủ nhân của mình muốn thanh quyền trượng, khuôn mặt của Dath chốc lát xám như tro, hắn muốn đem theo quyền trượng chạy trốn, vậy nhưng nơi này đã liên thông đến hạ vị diện, tại trước mặt bá tước ác ma, hắn có thể chạy đi đâu?
Cánh cửa vị diện huyền phù giữa không trung, một bàn tay quỷ to lớn mò ra ngoài từ bên trong đó, ngón tay đáng sợ nhẹ run lên một cái, thanh quyền trượng lập tức bay đi.
“Ha ha, Vĩnh Dạ quyền trượng. Quá tốt, hôm nay là ngày may mắn của ta sao? Hay là đi đánh một trận với bọn ma quỷ để giải trí một chút."
Dath tuyệt vọng quỳ xuống đất, chỗ dựa cuối cùng của hắn cũng đã mất, vị trí hoàng đế của người thú cũng không giữ được lâu, huyết tế đến loại trình độ này, bá tước ác ma cũng có thể đi đến thế gian, số mệnh kẻ thay mặt như hắn chỉ sợ cũng sắp chấm dứt.
Đột nhiên, một tiếng gầm thét vang lên, toàn bộ không gian cũng vì thế mà lay động.
“Giả! Là giả! Là ai? Ai dám lừa gạt ta, Kakagiri vĩ đại! Ta muốn đem hắn xé thành mảnh nhỏ."
Toàn bộ cánh cửa vị diện bắt đầu run rẩy, rất nhanh, một bàn chân to lớn cháy rừng rực lửa bước ra khỏi cánh cửa, tiếp theo cả thân hình của ác ma cũng chui ra.
Toàn bộ thế giới trở nên âm u, đất đai nứt toác, dung nham phun trào, phương xa, mấy ngọn núi lửa tắt đi giờ đây trực tiếp bộc phát.
Trong cơn giận dữ, bá tước ác ma Kakagiri đã đem chân thân hàng lâm xuống thế gian.
Lúc này Dath còn đang chấn kinh vì tin tức quyền trượng là giả, nếu như thế, tất cả nỗ lực của hắn đều là vô nghĩa, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã bị lường gạt.
“Không thể nào, không có khả năng ấy!"
Dath tự lẩm bẩm một mình, thế rồi câu nói kia không hiểu sao lại vang lên trong đầu hắn một lần nữa.
“Ngươi có lẽ sẽ hối hận."
“Vô Miên giả! Ngươi dám đùa bỡn ta!"
Đáng tiếc, lời gào thét của hắn còn chưa kết thúc thì hắn đã bị Kakagiri nắm trong tay rồi cầm đến trước mắt.
“Là ai? Là ai dám lừa gạt Kakagiri cường đại. Là ngươi ư? Con ác ma yếu ớt dơ bẩn?"
Bá tước ác ma chỉ đứng một chỗ, thân hình khổng lồ cao hơn trăm mét của hắn tựa như nhét kín cả đất trời, tồn tại của Kakagiri ở thế giới này bắt đầu phá huỷ các quy tắc quanh mình hắn. Các công tước ác ma có thể đấu sức cùng thần, bá tước ác ma chỉ thấp hơn một giai chính là tồn tại vô địch ở thế gian.
Mùi lưu huỳnh gay mũi khiến người ta ngột ngạt, lực ép mạnh mẽ mà thân thể phải chịu khiến tất cả xương cốt như muốn tan rã, đối diện với cái miệng lớn từng thôn phệ hàng loạt linh hồn và huyết nhục, vua người thú cũng phải gắng sức giải thích vì sinh mạng của mình.
“Không, tất cả đều tại Vô Miên giả, còn cái thành Sulfur đáng chết đó nữa, quyền trượng do bọn hắn đưa tới, đây là âm mưu của bọn hắn! Là tên đàn ông đó lừa gạt ngài thưa bá tước vĩ đại."
Nghe vậy, bá tước ác ma do dự một lát, nhìn sang người thú đang sợ hãi ở bên cạnh, cuối cùng, vẫn nên lưu lại tính mệnh của đứa con lai này.
“Không người nào dám lừa gạt Kakagiri vĩ đại mà không phải trả giá thật lớn. Ngươi hãy dùng tính mạng của mình để chuộc tội đi, nếu làm tốt, ta sẽ tha mạng chó cho ngươi!"
Tay trái của bá tước khẽ vẫy, cánh cửa thứ nguyên lập tức mở rộng gấp mấy lần, vô số ác ma chen chúc tiến tới, mà một bên khác, một cánh cửa không gian mới đồng thời mở rộng.
Nhìn qua nó có thể thấy loáng thoáng một toà thành mỹ lệ dựa vào vách núi – thành Sulfur!
“Tế phẩm mới chính là chỗ đó. Toà thành thị kia tràn đầy thứ sức mạnh trật tự khiến người ta chán ghét. Tên ngu xuẩn, dẫn đường cho ta, hoả nguyên tố thần bị phong ấn ở đâu. Nếu làm hỏng chuyện của Cavens điện hạ, ta sẽ khiến các ngươi kêu rên vĩnh viễn trên ngọn đèn của ta.
…
Lúc này nhóm chúng ta vẫn chỉ đang chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa nói như thể đi dạo tại ngoại thành.
Ngay từ lúc bứt đầu ta đã không cho rằng mấy gia hoả tham lam đó có thể diệt được một tên bá chủ.
Sau khi minh hội kết thúc, chuyện một bá chủ đi thảo phạt một toà thành là được cho phép, do đó mọi thứ cuối cùng vẫn phải dùng đao thương để nói chuyện.
Địa điểm quyết chiến sớm đã được chuẩn bị tốt, thứ còn lại chỉ là chờ mọi người tiến vào.
Số người của chúng ta không nhiều, trừ Margareth đang ở thành Sulfur và Lisa đã chết, tiểu đội ngày xưa coi như có mặt đông đủ. Bất quá lần này, chúng ta còn mang tới cả Annie và Eliza.
Tiểu Hồng cùng Adam tràn đầy hưng phấn khi sắp lên chiến trường, Eliza vẫn yên lặng như trước đây, có điều Annie cảm xúc không tốt lắm, từ nãy đến giờ cứ cúi thấp đầu.
Tình trạng của nàng có quan hệ rất lớn đến nhiệm vụ của ta, ta dự định khi trận chiến này kết thúc, mặc kệ nàng có thể đột phá truyền kỳ hay không thì đều bắt Adam đem vị trí thành chủ cho nàng, giúp ta đạt tới điều kiện cơ bản để phục sinh.
"Cuối cùng cũng sắp có được nhục thân, nếu vẫn bảo trì trạng thái kém cỏi như thế thì làm sao ứng phó những thứ siêu phiền toái sau này."
Chỉ cần có được cơ thể mới và sống lại, bằng vào ưu thế của hệ thống và ưu thế biết rõ "Kịch bản", ta chắc chắn có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ và bắt đầu một loạt kế hoạch tiếp theo. Mà lại, ta vẫn luôn rất chờ mong lần phục sinh này sẽ thu hoạch được cơ thể ở đẳng cấp gì.
Cơ thể cũng chia đẳng cấp? Nữ thần trật tự và nữ thần hỗn độn khi sáng tạo vạn vật cũng đã không công bằng, đương nhiên phải chia!
Rồng, loại tạo vật do chính tay nữ thần trật tự tạo ra là chủng tộc hoàng kim, không cần làm gì thì khi trưởng thành cũng có chiến lực ở hoàng kim giai, nhân loại đời thứ hai thì coi như chủng tộc hắc thiết cũng miễn cưỡng, người trưởng thành bình thường còn không đánh nổi cả một tên lính xương khô.
Thân thể vu yêu hiện tại của ta kỳ thật tên đầy đủ là "Bất Tử Chi Vương (bạch ngân)", tương đương với mô bản thuộc loại mạnh của chủng tộc bạch ngân, sự đề thăng của nó đối với thực lực của ta thật ra không kém ác ma hoá của Eliza chút nào.
Lầu cao vạn trượng cũng xây lên từ đất, nền sâu bao nhiêu lầu cao bấy nhiêu, muốn chiến lực tổng hợp cao thì huyết mạch và thân xác rất trọng yếu.
Đương nhiên, chủng tộc yếu cũng có ưu thế về số lượng và công cụ, chủng tộc hoàng kim lại thường có thời gian trưởng thành rất chậm chạp, nếu không, thế giới này hiện nay cũng không thuộc về nhân loại yếu ớt.
Tuy nhiên nếu muốn ứng phó với những sự việc sắp xảy ra, lực lượng cường đại là không thể thiếu được, ác ma sẽ không giảng đạo lý với ngươi, thuộc tính cơ sở và thiên phú chủng tộc của bọn họ càng khiến người ta không giận không được.
“Đứa con sủng ái của Abyss, vương tử ác ma cuối cùng có thiên phú mạnh đến đâu? Có lẽ kể cả các chủng tộc hoàng kim như rồng cũng không so sánh nổi. Ha ha, lần trước cơ thể của ta là cấp bạch ngân, lần này có thể được cấp hoàng kim không nhỉ, hay là còn cao hơn!?"
Bất quá tên ‘vương tử ác ma’ trong ‘lịch sử’ cuối cùng vẫn bị con người giết chết, có lẽ thiên phú chủng tộc cũng không phải tất cả… Tốt, ta biết tên xui xẻo đó là ‘ta’, mà kẻ giết ‘ta’ lại chính là con nhóc Annie đang mất tinh thần này.
“Làm sao vậy? Sợ?"
Việc ta làm hiện tại có thể tính là ma vương bổ túc tinh thần cho dũng sĩ trước khi ra trận không? Nếu thật sự có ngày nào đó nàng trưởng thành rồi cầm kiếm chặt ta một phát, ta có nên tự thưởng cho mình giải thưởng “ Kỷ lục ma vương tìm chết cảm động nhất thế giới".
“Không, chỉ là cảm thấy mình quá đần, không giúp được gì." Khác với Eliza trầm lặng, Annie luôn rất thẳng thắn, nghe ta hỏi liền nói thẳng ra.
Adam và tiểu Hồng lắng nghe một chút liền quay đầu cười, rất rõ ràng, những thứ Annie lo nghĩ trong mắt bọn hắn không tính là gì.
Ta dùng ánh mắt ra hiệu Adam tới dỗ dành, hắn lại ngẩng đầu nhìn kên kên, ta nhìn tiểu Hồng, nàng quay ra ngồi chơi với kiến, rơi vào đường cùng ta chỉ đành tự thân tiến tới.
“Ha ha, những tên kia đều đã có trăm năm ngàn năm tích luỹ, ngươi còn chưa tới hai mươi, không đuổi kịp rất bình thường."
“Không phải! Thực lực kém hơn thì Annie chấp nhận được, Annie chỉ thấy mình mình đần quá thôi, mọi người đều rất bận rộn mà ta không giúp được gì. Chị Eliza cái gì cũng biết, Victoria chưa trưởng thành mà đã có thể lực áp tứ phương trên minh hội, còn ta, thành chủ tương lại chỉ có thể ngồi một bên nhìn."
Ta có chút nhức đầu, các thanh thiếu niên thường thích so sánh với những người đồng lứa, sau đó dễ dàng bị phân tâm vào những việc vụn vặt.
Những người cùng thế hệ mà Annie tiếp xúc gồm những ai? Eliza khống chế toàn bộ bộ môn tình báo ‘kẻ bàng quan’, Victoria bề ngoài yếu ớt nhưng thực ra cực kỳ yêu nghiệt, so với họ, Annie quả thật không đủ thành thục.
Nhưng nếu ta nói thật ra thì sợ rằng nàng sẽ càng uể oải, nếu thành chủ tương lai mất đi lòng tin, nhiệm vụ cấp sử thi của ta có khi sẽ hỏng luôn, vì vậy, ta cố hết sức nhanh chóng nghĩ kế.
“Ha ha, ngươi lại hiểu sai rồi, nhớ lần trước ta nói với ngươi thế nào không? Làm thành chủ, điều trọng yếu nhất là dùng người, có gì khó cứ ném cho người có khả năng là được, ngươi nhìn, tên gia hoả kia là thành chủ hiện tại, hắn chẳng phải suốt ngày ăn ngon ngủ kĩ lười làm sao?"
“Khụ khụ!", nghe được lời ta nói về hắn, Adam lập tức ho hai tiếng ý rằng đừng đem hắn lôi vào.
“Vậy nhưng cốt đầu thúc cũng từng nói còn đường mỗi người không giống nhau. Ta không muốn giống nghĩa phụ, mọi người làm còn hắn đi chơi, thị dân nhìn hắn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, mất mặt lắm."
Bị con gái nuôi nói thẳng đuột như vậy, mặt Adam lập tức biến thành mặt khóc tang, tiểu Hồng thì đã cười đến gập lưng, Eliza gật đầu nhè nhẹ, nhìn ta một chút, ý rằng “Ngài cũng không kém nhiều!"
Nếu là bình thường có lẽ ta sẽ đâm chọt Adam thêm vài câu, nhưng lúc này thì dù thế nào cũng phải giữ lại chút hình tượng cho hắn.
“Ta cũng từng nói nha, điều thành chủ cần làm nhất là bảo vệ mọi người, ngoài ra còn một việc nữa mà ngươi có thể cố gắng làm. Mà việc này Adam làm cũng không tệ lắm."
“Việc gì?"
“Ngươi là đầu tầu, phải chỉ cho mọi người một phương hướng đi lên, đem cho họ hi vọng vào ngày mai, khiến cho tất cả có niềm tin và cố gắng sinh hoạt. Nếu không tìm ra, bịa bừa cũng được."
“Nhưng ta giờ còn chẳng biết phương hướng của mình."
“Thế thì ngươi đi hỏi đám thuộc hạ của ngươi một chút, hỏi xem bọn hắn hi vọng cái gì. Ngươi có thể đem tất cả mộng tưởng của mọi người hợp lại làm một, có lẽ đó chính là phương hướng để ngươi lãnh đạo họ tiến lên."
Do dự một lát, ta tiếp tục nói:
“Lấy một ví dụ đi, rất nhiều năm trước, có một vị vua bạo ngược vô cùng, đến một lúc nào đó, hắn quyết định dừng bước chân xâm lược, giảng hoà với các vương quốc xung quanh, thế nhưng lúc đó nếu hắn nói vậy với thủ hạ, chỉ có một kết quả duy nhất."
“Kết quả gì?" Annie tò mò hỏi.
“Hắn sẽ bị lật đổ, những tướng lĩnh như đàn sói đói của hắn còn chưa thoả mãn, các quý tộc và lãnh chúa dưới tay hắn còn chưa có đủ nhân khẩu và lãnh địa, bọn hắn sẽ liên hợp lật đổ quân vương cản đường, sau đó nhanh chóng đẩy ra một vị lãnh tụ mới, tiếp tục xâm lược."
Người trả lời lại là Adam, nhìn cái bộ dạng khoan thai tự đắc của hắn, hiển nhiên vấn đề này hắn đã suy nghĩ không chỉ một hai ngày.
Đúng vậy, lúc đó trong quân đoàn Vĩnh Dạ có đến bảy tên vong linh quân chủ chỉ hơi yếu hơn ta, mà kể cả khi bọn họ bị nước sôi đổ vào não bỗng nhiên đồng ý với ta, ta làm cách nào nói rõ với những tướng lĩnh vong linh cấp cao? Tất cả các tướng quân vong linh đều đang chờ đợi giờ khắc chiến thắng, ngay cả tứ thiên vương dưới tay ta cũng chưa chắc thuyết phục nổi ấy chứ, nếu ta nói ta có ý định hoà giải với người sống, bị bạo động lật đổ là khả năng duy nhất.
“Cho nên mới nói nhiều khi kẻ thống trị bên trên chỉ là sự kết hợp ý chí của những người phía dưới, phương hướng hắn vạch ra chỉ là phương hướng mà đại đa số người mong muốn, ngươi không cần cân nhắc quá nhiều, chỉ cần biết lắng nghe."
“Ngươi nhìn xem, trong thành chúng ta có rất nhiều quái thai, vậy nhưng mọi người đều sống rất vui. Những tên biến thái ấy dù ba ngày thì đến hai ngày ăn cơm tù mà có thấy ai rời thành đâu. Nếu ngươi cũng thích toà thành này, bảo vệ nó cẩn thận vào, để nó tiếp tục tồn tại và phát triển là đủ rồi."
Đúng như lời ta nói, thiên hạ rộng lớn, với thực lực của Mening, Stormeagle, Snowhoof, anh em nhà Belha thì đi đâu mà chẳng được, thậm chí bọn họ còn có thể trở thành quý tộc ở một toà thành nào đó. Tuy vậy, bọn hắn vẫn chấp nhận sống ở trong toà thành tràn ngập quy củ và trói buộc này, vừa quậy phá vừa chịu phạt vì quậy phá, có lẽ là bởi vì nơi đây có thứ bọn hắn mơ ước, thứ mà tất cả các thành thị khác không thể có.
Ta nói có vẻ hơi thâm ảo, thiếu nữ thành chủ gật đầu, nửa hiểu nửa không.
“Cứ từ từ suy nghĩ, cố gắng từng phút từng giây, tất cả mọi người đều trưởng thành như vậy, Eliza sẽ giúp ngươi."
Lần này Eliza không phá ta mà chỉ yên lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vâng, Annie sẽ cố gắng.", dù trong ánh mắt còn chút mê mang, nhưng nhìn độ vung vẩy của cánh tay thì có vẻ nàng đã khôi phục tinh thần.
【Chúc mừng nhiệm vụ sử thi [phượng hoàng niết bàn] hoàn thành 50%, xin tiếp tục cố gắng, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ căn cứ vào tiến độ hoàn thành để ban thưởng 】
Hệ thống không chịu cô đơn nhảy ra kiếm chút cảm giác tồn tại, ban thưởng mà nó nhắc tới khiến sự nhiệt tình của ta lập tức bùng cháy.
Chúng ta còn chưa đi đến nơi, đại địa bắt đầu rạn nứt khô cằn, những ngọn núi lửa ở phương xa cũng bắt đầu phun trào, các đám mây trên trời chuyển sang màu máu, hiển nhiên tình huống xuất hiện thứ ngoài dự đoán.
Đúng lúc này Adam lại thúc ngựa xông thẳng tới phía trước, khi vượt qua Annie, hắn lấy lại thanh thần kiếm từ chỗ nàng, sau đó ánh kiếm xẹt qua một rìa nham thạch, bổ ra nửa cái vách núi.
Bản thân hắn thì giơ cao trường kiếm, bày ra một động tác công kích tiêu chuẩn của kỵ sĩ, chỉ vào một gò núi nhỏ hét lớn:
“Tên lén lút ở phương nào lăn ra đây cho ta, nếu không ta chém cả ngươi lẫn gò núi."
Adam vốn lười biếng mà giờ đây lại kích động như thế làm tiểu Hồng và mấy người khác không hiểu ra sao, nhưng ta thì lại khinh thường hừ nhẹ một cái, đám ma nhãn của ta đã nói cho ta biết tất cả.
“Ha ha, không phải là mới bị mất mặt nên muốn khoe một chút thực lực trước mặt hậu bối sao? Tí nữa ngươi sẽ phải khóc."
Tiếp đó, trong tiếng gầm rống tức giận của Adam, một tên Gnome trụi lủi chạy ra từ phía sau gò núi.
“Thành chủ, đừng chém, đừng chém mà! Ngươi xem nè, kẻ bàng quan số hiệu 4267, người một nhà nha, ta là người một nhà nha!"
“Là tên tiểu tử ngươi?"
“Là ta."
“Không cần nói nhiều, ngươi, một tên mày rậm mắt to, mặt mũi chính khí vậy mà lại định phản cách mạng, tên phản đồ nhà ngươi dám dẫn chúng ta vào vòng mai phục, ta đại biểu thành Sulfur đập chết ngươi."
“Bang!"
Ta không nhìn được nữa chạy lên đạp tên Adam đó một cước, hắn rõ ràng biết mình sai còn cố liều chết hắt nước bẩn lên người mang tin tình báo trọng yếu, nếu hắn còn nháo nữa, thật sự sẽ hỏng việc.
Một tin tình báo rất ngắn gọn, thế nhưng dù là ta vừa xem cũng thấy giật mình, tình huống tan trời nát đất vừa rồi đã đủ để thể hiện một bá tước ác ma mạnh mẽ đến nhường nào.
Ta ném tình báo cho tiểu Hồng, nàng xem xong không nói gì thêm mà lập tức hoá thành hình rồng. Loài rồng vốn rất mẫn cảm với việc phàm nhân coi họ như vật cưỡi trong các cuốn tiểu thuyết kỵ sĩ, tuy nhiên lúc này tiểu Hồng không quan tâm mấy thứ vặt vãnh đó.
“Lên đây đi, ta bay hết tốc lực nhất định có thể về kịp! Đối thủ lần này không đơn giản. Các ngươi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức, làm tốt chuẩn bị quyết chiến."
Tác giả :
Phẫn Nộ Đích Tùng Thử