Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 31: Gặp nhau

Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 31: Gặp nhau

Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi mặt đất, ấm áp và vui vẻ. Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng có những người tâm tình lại không sáng sủa được như vậy.

Ví dụ như nữ chính của đại lễ, Tần Tiêu.

một con đom đóm nhỏ từ ngoài cửa sổ bay vào. Khác với những con đom đóm khác, con đom đóm này tỏa ra từng tia lôi điện. Đây chính là sản vật của Vẫn Lôi Cung.

Tần Tiêu đương nhiên biết, loài đom đóm này sinh ra có đôi có cặp, dùng để truyền tin, khi đó, Phó Diễn Chi đã tặng hẳn một con của hắn cho nàng.

Vừa có tâm lại vừa lãng mạn.

Con đóm đóm giống khổng tước xòe đuôi bay vài vòng trước mặt Tần Tiêu, giữa khôngtrung xuất hiện vài chữ bằng tia chớp: Muốn gặp nàng.

Tần Tiêu khẽ trợn to hai mắt.

Nếu Phó Diễn Chi đã có tâm nịnh nọt một cô nương thì sẽ có rất nhiều cách, không có mấy người có thể không động tâm. Tần Tiêu cũng thế, vì cho dù là ai cũng không thể cưỡng lại một người toàn tâm toàn ý đối tốt và che chở cho mình như vậy.

Tần Tiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, không kìm lòng được chạy theo đom đóm ra ngoài.

Phó Diễn Chi chờ trong rừng, nhìn thấy thân ảnh Tần Tiêu từ xa chạy lại. Nàng vẫnmột thân đạo phục trắng, khí chất tuyệt hảo, hắn lại nghĩ đến bóng trắng mông lunghắn nhìn thấy trên dãy núi không không, bóng trắng dần dần nhập vào làm một với Tần Tiêu, vì thế nhịn không được nở một nụ cười vui vẻ.

Có chút ngu đần, nhưng vô cùng chân thành.

Tần Tiêu nhìn hắn một cái liền dời mắt đi: “ Ngươi không nên tìm ta."

Phó Diễn Chi nói: “ Nàng vẫn đến."

“ Chuyện đó… ngươi tìm ta làm gì?"

Phó Diễn Chi suy nghĩ một chút, hỏi: “ Lúc trước nàng đã nói chỉ có tình nghĩa huynh muội, không có tình yêu nam nữ với Trình Diệu, là thật hay lừa ta?"

“ Chuyện này không quan trọng…"

“ Rất quan trọng!"

“ Được lắm, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự thích ta, hay thích tiểu tiên nữ đã cứu mạng ngươi tại dãy núi không không?"

“ Nàng là tiểu tiên nữ đã cứu ta."

Ánh mắt Tần Tiêu hiện lên một tia âm u, đem lời nói nuốt về: “ Ta cảm thấy khôngquan trọng, việc ta kết hôn với sư huynh là an bài của sư phụ, cũng là lựa chọn tốt nhất đối với ta." Thiên chi kiều nữ gả cho thiên chi kiều tử của Cửu Nguyên Môn, chuyện này nhìn thế nào cũng là một đoạn giai thoại, càng không phải nói đến chuyện hai thế lực sau lưng hợp nhất.

Phó Diễn Chi khó nén được thất vọng và khổ sở, có lẽ hắn đã quá lạc quan nên thực tếđã đánh thẳng vào hắn một đòn phủ đầu làm đầu óc của hắn choáng váng.

Tiểu tiên nữ xuất hiện, tiểu tiên nữ không giống trong tưởng tượng của hắn, tiểu tiên nữ không có tình cảm với hắn… thật ra hắn vốn có thể không quan tâm đến những chuyện này, nhưng tiểu tiên nữ lại quyết tâm nói muốn gả cho người khác.

hắn không cam lòng, bật thốt lên: “ Ta dẫn nàng đi! Ta cưới nàng! Vẫn Lôi Cung có thể hoàn thành tất cả mong muốn của nàng!"

Tần Tiêu sững sờ nhìn hắn, không biết có phải do gió quá lớn hay không, mắt nàng đỏ lên nhưng vẫn dứt khoát lắc đầu: “ Phó thiếu cung chủ, ngươi rất tốt, nhưng…"

Phó Diễn Chi: “ Mà thôi, những lời an ủi này không cần nói với ta."

hắn mở tay ra, một đóa Tịnh Đế Liên sống động hiện lên trong lòng bàn tay hắn, tinh xảo cực kì: “ Nàng tu luyện thuộc tính thủy, ta tìm được thiên thủy tinh nàng cần, đãdùng nó luyện thành linh khí, khắc thành Tịnh Đế Liên, vốn là muốn… Bây giờ dùng làm quà hôn lễ cũng coi như hợp tình hợp lý." nói xong, hắn đã có chút tự giễu.

Tần Tiêu hoàn toàn cứng đờ.

Thiên thủy tinh là trân bảo cực kỳ khó tìm, khi đó nàng cũng chỉ thuận miệng nói với Phó Diễn Chi mà thôi…

“ Ngươi… nếu như, ta nói nếu như…" Tần Tiêu quay đầu đi, khàn khàn mở miệng, “ Nếu như ta lừa…"

Nàng còn chưa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng đã vang lên sau lưng: “ Các ngươiđang làm gì?"

Người đến, đúng là Trình Diệu!

Tần Tiêu biến sắc, hoảng hốt đẩy tay Phó Diễn Chi ra, chỉ nghe “ lạch cạch" một tiếng, thiên thủy tinh điêu thành Tịnh Đế Liên bỗng chốc bị quăng xuống đất.

Tịnh Đế Liên không vỡ, nhưng tâm ý của Phó Diễn Chi bị dẫm đạp thật mạnh, vỡ thành ngàn vạn mảnh.

Thế nên, Phó thiếu cung chủ từ trước đến nay không dễ tức giận liền mở miệng châm chọc: “ Ngươi không có mắt để nhìn sao?" Bộ dạng hắn hung ác, cũng có chút thê thảm.

Trình Diệu: “ Chó nhà có tang, ta không thèm nhìn."

Vẫn Lôi Cung và Trình gia trước còn hòa hảo, vừa nhất quyết đối đầu liền biến thành nước và lửa, tuy người khác không nói nhưng trong lòng đều biết rõ, nói trắng ra là do chuyện của Phó Tiếu Lăng năm đó.

Mặc dù Trình gia có chết cũng không thừa nhận, nhưng từ khi Trình Tử Xuyên xuấthiện, có một số chuyện căn bản không cần nói cũng biết.

Mắt Phó Diễn Chi đỏ lên, tức giận đẩy Tần Tiêu ra ngoài, trực tiếp động thủ!

“ Tên trộm căn cốt vô sỉ!"

Trình Diệu vốn chỉ định mở miệng châm chọc, không hề muốn động thủ, nhưng vừa nghe Phó Diễn Chi nói thế liền nổi giận, hai người trong nháy mắt đánh nhau thật.

một người cầm Xích Hoàng Kiếm trong tay, một người được truyền thừa Cổ Linh Mộ, bất phân thắng bại.

Tần Tiêu muốn xông vào giữa ngăn cản lại bị khí thế sắc bén đẩy ra ngã xuống mộtbên. Phó Diễn Chi sợ làm nàng bị thương, trong một khắc phân tâm, Xích Hoàng Kiếmđã đến bên cạnh, mắt thấy tránh không kịp… Trong lòng hắn khẽ thở dài, chỉ sợ ngườihắn sẽ bị chọc thủng một lỗ, rất khó nhìn.

một bóng trắng như hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ngón tay không đếm xỉa đến kiếm thế nhắm thẳng mũi kiếm, áp lực thật lớn bỗng ập đến khiến Trình Diệu phải lui về sau vài bước, khi định thần nhìn lại giận càng thêm giận, nghiến răng nghiến lợi đọc ra một cái tên: “ Trình! Tử! Xuyên!"

Phó Diễn Chi dụi mắt, lại dụi mắt, như nhìn thấy người đã không gặp cả một thế kỷ, kích động đến chảy cả nước mắt: “ Biểu đệ!"

“ Ngu xuẩn!" Tiểu ma nữ ung dung cùng Lan Tự bước đến, lười biếng cười nhạo hắn, “ Đánh nhau còn hết nhìn đông tới nhìn tây, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi cho rằng ngươi ba đầu sáu tay chắc?"

Trình Tử Xuyên một thân bạch y vẫn lộng lẫy như vậy, lãnh đạm nói: “ không nên."

Phó Diễn Chi vừa thấy mặt đã bị người ta liên thủ cùng đánh: “…"

hắn thầm nghĩ: “ Hai ngươi là cái quỷ gì! Ta thân là biểu ca tôn nghiêm của ngươi đó!"

hắn hít sâu một hơi, chỉ hai người cả giận nói: “ Các ngươi còn không biết xấu hổ nóita? Ba năm nay các ngươi cút đi đâu, một chút tin tức cũng không có, có biết ta vì tìm các ngươi mà phải nhọc bao nhiêu tâm sức không? Kính nhờ người này khẩn cầu người kia, còn lo các ngươi bị con khỉ hoang kia mời đi đùa giỡn nữa!"

Đoạn trước nghe còn thấy có chút cảm động, nhưng câu cuối cùng là cái quỷ gì?

Lâu Nguyệt Đồng trừng hai mắt, vuốt vuốt tai, ngẩng mặt nhìn trời: “ nói nhiều."

Trình Tử Xuyên nghe xong cũng sững sờ, chậm chạp “ Ừ" một tiếng.

nói ra cũng kỳ quái, sau khi rống biểu đệ và tiểu ma nữ một trận, tâm trạng khổ sở vì bị Tần Tiêu từ chối của Phó Diễn Chi dần dần dịu đi.

Nhìn vẻ mặt của hai người họ, hắn nhịn không được “phụt" một cái, cười càng ngày càng lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt: “ Được rồi, không có chuyện gì thì tốt."

Trình Tử Xuyên suy nghĩ một chút, lại nói: “ Xin lỗi."

Phó Diễn Chi thật ra rất quan tâm đến vị biểu đệ là hắn, nhưng từ khi vợ chồng Trình Yến qua đời, hắn bắt đầu có thói quen độc lai độc vãng, không muốn ỷ lại, đồng ý nhận Phó Diễn Chi là biểu ca cũng vì nể mặt mũi mẹ hắn Phó Tiếu Lăng.

Phó Diễn Chi nghe xong cũng ngây ngốc.

Lâu Nguyệt Đồng giả bộ đấm đấm, châm chọc khiêu khích: “ Khóc, khóc đi, khóc rồinói ta nghe ngươi mấy tuổi!"

đã lâu không được nghe âm thanh trào phúng của tiểu ma nữ, đột nhiên Phó Diễn Chi cảm thấy có chút thân thiết.

Bên kia, Tần Tiêu đang giải thích gì đó với Trình Diệu, thoáng nhìn qua bên này, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Tác giả : Ninh Dung Huyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại