Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 52: Hồ chiếm phượng sào
Cứ như vậy, Tang Chỉ và Tuấn Thúc bị thừng tiên của công chúa Họa Thường trói, bị thiên binh, thiên tướng áp giải đến Thanh Ngô cư.
Vừa vào đến Thanh Ngô cư, tiểu hồ ly đã thấy cha đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, lông mày xếch ngược, hai mắt như vẽ, rõ ràng đây là dáng vẻ giận dữ, bực tức, muốn ăn thịt người…Hai bên người là Thất Thủy và Bích Nữ đang đứng bưng trà hầu hạ. Công chúa Họa thường áp giải hai người vào trong, cũng nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thiên Hồ Đế quân. Còn thố tử tiểu tiên Anh Lạc thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tình cảnh này, Tang Chỉ muốn khỏe miệng không co giật cũng khó. Ngẩng đầu nhìn ba chữ “Thanh Ngô cư" mà phượng hoàng cao ngạo tự mình đề đang treo trên ngưỡng cửa, mới nhớ rằng đây không phải là Thanh Khâu quốc, mà là sào huyệt của phượng hoàng cao ngạo. Chỉ là…khụ khụ…sào huyệt của phượng hoàng bị hồ ly bá chiếm mà thôi.
Tuy không biết cha mẹ đến đây để làm gì, nhưng rõ ràng Tang Chỉ đã ngả về phía chàng rể tương lai. Nhìn phượng hoàng cao ngạo vẫn bị trói chặt, Tang Chỉ lo vết thương của Tuấn Thúc trước đó không lâu bị Húc Vương đánh tái phát, thế là lại lăn lộn dưới đất làm nũng : “ Mẫu hậu! Phụ vương! Hai người trói chúng con làm gì? Con…...con……Có bao nhiêu kẻ dưới đang nhìn, Mẫu Hậu giữ chút thể diện cho con đi.’’
Công chúa Họa Thường liếc một cái, cười gian : “ Sợ gì chứ? Trước đây con nghịch ngợm, không ít lần bị cha con phạt, có lần nào mà con không bị thiên binh, thiên tướng cười chứ? Sao hôm nay lại chú ý đến cả thể diện vậy ?’’
Tuy nói như vậy nhưng Công chúa Họa Thường vẫn đưa mắt ra hiệu, lập tức có ma ma nha dầu cởi thừng tiên trên người tiểu hồ ly. Thất Thủy thấy vậy không yên tâm, muốn tiến lên phía trước giúp Phượng quân nhà mình cởi trói, nhưng bị Bích Nữ âm thầm kéo lại. Tang Chỉ được cởi trói, cũng quay đầu nhìn phượng hoàng cao ngạo, lại bị ma ma nha đầu kéo đến bên cạnh Công chúa Họa Thường.
Công chúa Họa Thường có lẽ đã lâu không được nhìn thấy con gái, giờ Tang Chỉ đang ở trước mặt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hồ ly. Tang Chỉ thuận thế liền nhào vào lòng mẫu hậu làm nũng, nhõng nhẽo gọi “Mẫu Hậu". Công chúa Họa Thường vui mừng không nói nên lời, chỉ nắm lấy tay Tang Chỉ muốn giãi bày lòng dạ, lại nghe thấy tiểu hồ ly nói : “ Mẫu hậu, phượng hoàng cao ngạo vẫn bị trói !’’
Nghe xong, sắc mặt Công chúa Họa Thường quả nhiên thay đổi. Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, vẫn còn chưa gả đi mà tâm trí đã hướng ra ngoài rồi. Nghĩ đến đây, Công chúa Họa Thường thầm cười đến quặn bụng nhưng vẻ mặt vẫn cau có, không để lộ ra chút mừng vui.
Tang Chỉ thấy Mẫu Hậu ngẩn ra, liền ôm lấy chân người, nhõng nhẽo : “ Mẫu Hậu ! Hai người có gì muốn hỏi thì cứ cởi dây trói trước đã. Vết thương trên người chàng còn chưa lành…’’
“Tang Chỉ"! Chưa dứt lời, Tuấn Thúc lại cất tiếng cắt ngang. Tiểu hồ ly quay đầu, thấy phượng hoàng cao ngạo nhắm mắt lắc đầu, ý bảo nàng không được nói nữa. Áo lụa thêu hoa tối màu, hai tay bị trói nhưng Tuấn Thúc lại không tỏ ra dù chỉ một chút yếu ớt, thảm hại, mái tóc dài buộc gọn gàng tuyệt nhiên không giống người đang bị bắt….
Tuấn Thúc cười nghiêm túc, hướng đến Thiên Hồ Đế Quân và Công chúa Họa Thường, lần lượt hành lễ rồi mới nói : “ Đế quân, hôm đó ngươi và con ở Long cốc đã nói rõ rồi, hẹn hôm nay đến trấn Bình Lạc bàn chuyện đính hôn, sao giờ lại biến thành trói bắt thế này ?’’
Bụp !
Lời vừa buông ra, Tang Dục liền đập bàn đứng dậy, bởi vì chưởng lực quá mạnh nên chiếc bàn bị thiêu thành tro. Tang Dục chỉ vào Tuấn Thúc nói : “ Ngươi lừa con gái ta, giờ còn muốn lừa cả bản vương nữa sao?!’’
Nghe thấy vậy, ánh mắt phượng hoàng cao ngạo khẽ chuyển, cuối cùng nhìn đến Khế Lạc ở trong góc. Khế Lạc thấy vậy vội nhìn trời, trưng dáng vẻ : “ Ta chẳng biết gì cả, tất cả chỉ là phù du". Bật cười thành tiếng, Tuấn Thúc muốn nói gì đó thì tiểu hồ ly đã kích động lao về phía Tang Dục: “Cha, lúc đầu phượng hoàng cao ngạo lừa con làm thổ thần, nhưng mà chàng cũng gặp báo ứng rồi, con chẳng biết làm chuyện gì cả, còn gây ra bao nhiêu tai họa…Ôi trời ! Dù có nói thế nào thì những chuyện này đều không quan trọng…’’
“Không quan trọng?’’ Tang Dục nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con gái. “Tùy tiện thay đổi số mệnh của người ta, ký huyết khế trọn đời, thậm chí dỗ dành lừa Thố Tử Tiểu Tiên đi làm gian phi…Những chuyện này đều không quan trọng sao?"
Tang Chỉ nghe thấy vậy thì tắc nghẹn, vô thức lùi lại. Thiên Hồ Đế Quân bị con gái làm cho tức giận đến mức đỉnh đầu xì khói, nói: “Những chuyện này đều không quan trọng, vậy con trước là từ hôn, tiếp đó là chuyển sang châu thai ám kết với Tuấn Thúc, sau khi ta đồng ý chuyện hôn sự của hai con, Long thần đại nhân cũng đại lượng bỏ qua mà không tính toán, con lại cùng Ly Vẫn chạy trốn, bây giờ lại một lần nữa cùng tiểu nhin Phượng tộc nắm tay quay về, có quan trọng không?!’’
Chỉ mấy câu nói của phụ thân, Tang Chỉ đã nghĩ đến bốn chữ “Thủy tính dương hoa" rồi. Bỗng có dự cảm không tốt, Tang Chỉ muốn trốn ra phía sau mẫu hậu, nhưng bị cha nắm được tay trước, chất vấn : “ Được, những chuyện này đều không quan trọng. Vậy ta hỏi con, con còn có chuyện gì giấu ta?’’
Nói xong, trong lòng Tang Chỉ vang lên tiếng loảng xoảng, nhớ lại lúc ở Long Cốc, phượng hoàng cao ngạo cho mình uống thuốc giả vờ mang thai, nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, phải làm thế nào đây ? Thấy chuyện giả vờ mang thai sắp bị vỡ lở, Tang Chỉ kinh hãi đến mức chân tay chẳng biết để vào đâu : ‘‘Cha, con...’’
‘‘Thiên Hồ Đế quân nói có lý, nhưng con và Tang Chỉ không hề giấu giếm người...’’ Trước khi tiểu hồ ly lại mở miệng thì Tuấn Thúc đã nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, nhướn mày, thong thả nói : ‘‘Con và Tang Chỉ...là thật lòng.’’
Tang Chỉ cắn răng, sắc mặt từ từ chuyển xanh. Phượng hoàng chết tiệt ! phượng hoàng thối tha ! Đã đến nước nào rồi mà còn giả vờ bình tĩnh, đợi lát nữa mẫu hậu tìm người đến bắt mạch cho ta thì mọi chuyện sẽ lộ hết. Tang Chỉ khó chịu, nhưng nghe thấy Tuấn Thúc xa xăm nói : ‘‘Điểm này...chẳng phải Công chúa Họa Thường lúc trước đã kiểm tra rồi sao ?’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ đần mặt ra, nhìn Công chúa Họa Thường với ánh mắt kỳ quái : ‘‘Như vậy là có ý gì ?’’
Bên này, Công chúa Họa Thường im lặng ngẩng đầu, kéo Tang Chỉ từ trong tay của Tướng công lại, khẽ nói : ‘‘Ta vừa thử bắt mạch thì đúng là con đang mang thai.’’
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy thì thở phào, kinh ngạc nói : ‘‘Mẫu hậu, rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?’’. Phượng hoàng cao ngạo vốn không sợ sóng lớn, lúc này khỏe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hôm đó, Thiên Hồ Đế quân và phượng hoàng cao ngạo ai về nhà người nấy. Về đến Thanh Khâu quốc, Tang Dục liền nói chuyện của con gái với phu nhân. Công chúa Họa Thường đã thấy nghi ngờ, vậy là hai người cố ý đến trấn Bình Lạc trước. Dưới sự đàn áp, mua chuộc, bọn Bích Nữ, Thất Thủy buộc phải phục tùng, thêm vào đó là Khế Lạc lắm mồm, chẳng mấy chốc, những chuyện của con gái trong thời gian làm Thổ thần ở trấn Bình Lạc chó ăn đá gà ăn sỏi này họ đã biết được bảy, tám phần.
Nhưng để xác định chắc chắn Tuấn Thúc thật lòng với con gái mình, Công chúa Họa Thường mới dùng kế bắt hai người, đương nhiên là để thị uy trước, giúp con gái sau này đỡ khổ. Vừa rồi Công chúa Họa Thường đón lấy Tang Chỉ đang nhõng nhẽo, âm thầm cầm cổ tay nàng, quả thật là nàng đang mang thai.
Tang Chỉ nghe rõ ngọn ngành thì im lặng, lén nhìn Tuấn Thúc một cái, trong lúc chớp vang sấm giật, hai người đã giao chiến được mười mấy hồi. Tang Chỉ mím môi, thầm đoán, vừa rồi nhìn thấy Thố tử tiểu tiên, phượng hoàng cao ngạo đã lặng lẽ nắm lấy tay mình, chắc là lúc đó đã có phòng bị rồi, và làm phép gì đó.
Công chúa Họa Thường đỡ con gái dậy nói : ‘‘Nói như vậy...con và tiểu tử này quả thật có chuyện tốt rồi ?’’
‘‘Con....con....’’ Tang Chỉ lắp bắp, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Mẫu hậu như thế nào, bỗng thấy Họa Thường đột nhiên cười lạnh rồi nghiêng đầu nhìn Tuấn Thúc, nói : ‘‘Nhưng mà bắt mạch cũng có lúc nhầm lẫn, vẫn phải kiểm tra cẩn thận mới được !’’
Nói xong, Công chúa Họa Thường vẫy tay gọi hai ma ma nha đầu đến. Tang Chỉ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hai người kia kéo vào trong phòng. Tuấn Thúc nhìn thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên nhưng đã muộn. Lát sau, hai ma ma cất bước ra ngoài, khom người trước công chúa Họa Thường nói : ‘‘Vương hậu minh giám, thân thể công chúa vẫn vẹn nguyên.’’
Tuấn Thúc chỉ cảm thấy trong lòng vang lên một tiếng loảng xoảng, nghìn tính vạn toán nhưng không tính đến chiêu này. Lập tức, công chúa Họa Thường cười lớn nói : ‘‘Xin hỏi : ‘‘Phượng quân đại nhân, con gái ta vẫn bình an, ngươi làm thế nào để nó có chuyện hỷ ?’’
...........
Sau đó ? Còn phải nói sau đó không ? Gừng càng già càng cay, phượng hoàng cao ngạo bị ngã trước cửa, tiểu hồ ly thì bị trói về Thanh Khâu quốc. Vốn cho rằng chuyện hôn sự vô vọng rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng lung linh trước mặt, Tang Chỉ lại có chút buồn bã.
Tang Chỉ lĩu lưỡi : ‘‘Mẫu hậu, người và phụ vương rốt cuộc có ý gì ? Lúc thì muốn con làm tù nhân, lúc thì muốn gả con... Hai người đừng trêu đùa con nữa !’’
Công chúa Họa Thường thấy vậy thì lắc lắc đầu, đặt cốc trà xuống, vẫy tay với con gái, đợi Tang Chỉ đi đến gần rồi khẽ nói : ‘‘Con đã nghe nói về phong tục gả con gái của Thanh Khâu quốc chưa ?’’
Vừa vào đến Thanh Ngô cư, tiểu hồ ly đã thấy cha đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách, lông mày xếch ngược, hai mắt như vẽ, rõ ràng đây là dáng vẻ giận dữ, bực tức, muốn ăn thịt người…Hai bên người là Thất Thủy và Bích Nữ đang đứng bưng trà hầu hạ. Công chúa Họa thường áp giải hai người vào trong, cũng nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thiên Hồ Đế quân. Còn thố tử tiểu tiên Anh Lạc thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tình cảnh này, Tang Chỉ muốn khỏe miệng không co giật cũng khó. Ngẩng đầu nhìn ba chữ “Thanh Ngô cư" mà phượng hoàng cao ngạo tự mình đề đang treo trên ngưỡng cửa, mới nhớ rằng đây không phải là Thanh Khâu quốc, mà là sào huyệt của phượng hoàng cao ngạo. Chỉ là…khụ khụ…sào huyệt của phượng hoàng bị hồ ly bá chiếm mà thôi.
Tuy không biết cha mẹ đến đây để làm gì, nhưng rõ ràng Tang Chỉ đã ngả về phía chàng rể tương lai. Nhìn phượng hoàng cao ngạo vẫn bị trói chặt, Tang Chỉ lo vết thương của Tuấn Thúc trước đó không lâu bị Húc Vương đánh tái phát, thế là lại lăn lộn dưới đất làm nũng : “ Mẫu hậu! Phụ vương! Hai người trói chúng con làm gì? Con…...con……Có bao nhiêu kẻ dưới đang nhìn, Mẫu Hậu giữ chút thể diện cho con đi.’’
Công chúa Họa Thường liếc một cái, cười gian : “ Sợ gì chứ? Trước đây con nghịch ngợm, không ít lần bị cha con phạt, có lần nào mà con không bị thiên binh, thiên tướng cười chứ? Sao hôm nay lại chú ý đến cả thể diện vậy ?’’
Tuy nói như vậy nhưng Công chúa Họa Thường vẫn đưa mắt ra hiệu, lập tức có ma ma nha dầu cởi thừng tiên trên người tiểu hồ ly. Thất Thủy thấy vậy không yên tâm, muốn tiến lên phía trước giúp Phượng quân nhà mình cởi trói, nhưng bị Bích Nữ âm thầm kéo lại. Tang Chỉ được cởi trói, cũng quay đầu nhìn phượng hoàng cao ngạo, lại bị ma ma nha đầu kéo đến bên cạnh Công chúa Họa Thường.
Công chúa Họa Thường có lẽ đã lâu không được nhìn thấy con gái, giờ Tang Chỉ đang ở trước mặt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều, đưa tay xoa xoa đầu tiểu hồ ly. Tang Chỉ thuận thế liền nhào vào lòng mẫu hậu làm nũng, nhõng nhẽo gọi “Mẫu Hậu". Công chúa Họa Thường vui mừng không nói nên lời, chỉ nắm lấy tay Tang Chỉ muốn giãi bày lòng dạ, lại nghe thấy tiểu hồ ly nói : “ Mẫu hậu, phượng hoàng cao ngạo vẫn bị trói !’’
Nghe xong, sắc mặt Công chúa Họa Thường quả nhiên thay đổi. Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, vẫn còn chưa gả đi mà tâm trí đã hướng ra ngoài rồi. Nghĩ đến đây, Công chúa Họa Thường thầm cười đến quặn bụng nhưng vẻ mặt vẫn cau có, không để lộ ra chút mừng vui.
Tang Chỉ thấy Mẫu Hậu ngẩn ra, liền ôm lấy chân người, nhõng nhẽo : “ Mẫu Hậu ! Hai người có gì muốn hỏi thì cứ cởi dây trói trước đã. Vết thương trên người chàng còn chưa lành…’’
“Tang Chỉ"! Chưa dứt lời, Tuấn Thúc lại cất tiếng cắt ngang. Tiểu hồ ly quay đầu, thấy phượng hoàng cao ngạo nhắm mắt lắc đầu, ý bảo nàng không được nói nữa. Áo lụa thêu hoa tối màu, hai tay bị trói nhưng Tuấn Thúc lại không tỏ ra dù chỉ một chút yếu ớt, thảm hại, mái tóc dài buộc gọn gàng tuyệt nhiên không giống người đang bị bắt….
Tuấn Thúc cười nghiêm túc, hướng đến Thiên Hồ Đế Quân và Công chúa Họa Thường, lần lượt hành lễ rồi mới nói : “ Đế quân, hôm đó ngươi và con ở Long cốc đã nói rõ rồi, hẹn hôm nay đến trấn Bình Lạc bàn chuyện đính hôn, sao giờ lại biến thành trói bắt thế này ?’’
Bụp !
Lời vừa buông ra, Tang Dục liền đập bàn đứng dậy, bởi vì chưởng lực quá mạnh nên chiếc bàn bị thiêu thành tro. Tang Dục chỉ vào Tuấn Thúc nói : “ Ngươi lừa con gái ta, giờ còn muốn lừa cả bản vương nữa sao?!’’
Nghe thấy vậy, ánh mắt phượng hoàng cao ngạo khẽ chuyển, cuối cùng nhìn đến Khế Lạc ở trong góc. Khế Lạc thấy vậy vội nhìn trời, trưng dáng vẻ : “ Ta chẳng biết gì cả, tất cả chỉ là phù du". Bật cười thành tiếng, Tuấn Thúc muốn nói gì đó thì tiểu hồ ly đã kích động lao về phía Tang Dục: “Cha, lúc đầu phượng hoàng cao ngạo lừa con làm thổ thần, nhưng mà chàng cũng gặp báo ứng rồi, con chẳng biết làm chuyện gì cả, còn gây ra bao nhiêu tai họa…Ôi trời ! Dù có nói thế nào thì những chuyện này đều không quan trọng…’’
“Không quan trọng?’’ Tang Dục nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con gái. “Tùy tiện thay đổi số mệnh của người ta, ký huyết khế trọn đời, thậm chí dỗ dành lừa Thố Tử Tiểu Tiên đi làm gian phi…Những chuyện này đều không quan trọng sao?"
Tang Chỉ nghe thấy vậy thì tắc nghẹn, vô thức lùi lại. Thiên Hồ Đế Quân bị con gái làm cho tức giận đến mức đỉnh đầu xì khói, nói: “Những chuyện này đều không quan trọng, vậy con trước là từ hôn, tiếp đó là chuyển sang châu thai ám kết với Tuấn Thúc, sau khi ta đồng ý chuyện hôn sự của hai con, Long thần đại nhân cũng đại lượng bỏ qua mà không tính toán, con lại cùng Ly Vẫn chạy trốn, bây giờ lại một lần nữa cùng tiểu nhin Phượng tộc nắm tay quay về, có quan trọng không?!’’
Chỉ mấy câu nói của phụ thân, Tang Chỉ đã nghĩ đến bốn chữ “Thủy tính dương hoa" rồi. Bỗng có dự cảm không tốt, Tang Chỉ muốn trốn ra phía sau mẫu hậu, nhưng bị cha nắm được tay trước, chất vấn : “ Được, những chuyện này đều không quan trọng. Vậy ta hỏi con, con còn có chuyện gì giấu ta?’’
Nói xong, trong lòng Tang Chỉ vang lên tiếng loảng xoảng, nhớ lại lúc ở Long Cốc, phượng hoàng cao ngạo cho mình uống thuốc giả vờ mang thai, nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, phải làm thế nào đây ? Thấy chuyện giả vờ mang thai sắp bị vỡ lở, Tang Chỉ kinh hãi đến mức chân tay chẳng biết để vào đâu : ‘‘Cha, con...’’
‘‘Thiên Hồ Đế quân nói có lý, nhưng con và Tang Chỉ không hề giấu giếm người...’’ Trước khi tiểu hồ ly lại mở miệng thì Tuấn Thúc đã nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, nhướn mày, thong thả nói : ‘‘Con và Tang Chỉ...là thật lòng.’’
Tang Chỉ cắn răng, sắc mặt từ từ chuyển xanh. Phượng hoàng chết tiệt ! phượng hoàng thối tha ! Đã đến nước nào rồi mà còn giả vờ bình tĩnh, đợi lát nữa mẫu hậu tìm người đến bắt mạch cho ta thì mọi chuyện sẽ lộ hết. Tang Chỉ khó chịu, nhưng nghe thấy Tuấn Thúc xa xăm nói : ‘‘Điểm này...chẳng phải Công chúa Họa Thường lúc trước đã kiểm tra rồi sao ?’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ đần mặt ra, nhìn Công chúa Họa Thường với ánh mắt kỳ quái : ‘‘Như vậy là có ý gì ?’’
Bên này, Công chúa Họa Thường im lặng ngẩng đầu, kéo Tang Chỉ từ trong tay của Tướng công lại, khẽ nói : ‘‘Ta vừa thử bắt mạch thì đúng là con đang mang thai.’’
Tiểu hồ ly nghe thấy vậy thì thở phào, kinh ngạc nói : ‘‘Mẫu hậu, rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?’’. Phượng hoàng cao ngạo vốn không sợ sóng lớn, lúc này khỏe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hôm đó, Thiên Hồ Đế quân và phượng hoàng cao ngạo ai về nhà người nấy. Về đến Thanh Khâu quốc, Tang Dục liền nói chuyện của con gái với phu nhân. Công chúa Họa Thường đã thấy nghi ngờ, vậy là hai người cố ý đến trấn Bình Lạc trước. Dưới sự đàn áp, mua chuộc, bọn Bích Nữ, Thất Thủy buộc phải phục tùng, thêm vào đó là Khế Lạc lắm mồm, chẳng mấy chốc, những chuyện của con gái trong thời gian làm Thổ thần ở trấn Bình Lạc chó ăn đá gà ăn sỏi này họ đã biết được bảy, tám phần.
Nhưng để xác định chắc chắn Tuấn Thúc thật lòng với con gái mình, Công chúa Họa Thường mới dùng kế bắt hai người, đương nhiên là để thị uy trước, giúp con gái sau này đỡ khổ. Vừa rồi Công chúa Họa Thường đón lấy Tang Chỉ đang nhõng nhẽo, âm thầm cầm cổ tay nàng, quả thật là nàng đang mang thai.
Tang Chỉ nghe rõ ngọn ngành thì im lặng, lén nhìn Tuấn Thúc một cái, trong lúc chớp vang sấm giật, hai người đã giao chiến được mười mấy hồi. Tang Chỉ mím môi, thầm đoán, vừa rồi nhìn thấy Thố tử tiểu tiên, phượng hoàng cao ngạo đã lặng lẽ nắm lấy tay mình, chắc là lúc đó đã có phòng bị rồi, và làm phép gì đó.
Công chúa Họa Thường đỡ con gái dậy nói : ‘‘Nói như vậy...con và tiểu tử này quả thật có chuyện tốt rồi ?’’
‘‘Con....con....’’ Tang Chỉ lắp bắp, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Mẫu hậu như thế nào, bỗng thấy Họa Thường đột nhiên cười lạnh rồi nghiêng đầu nhìn Tuấn Thúc, nói : ‘‘Nhưng mà bắt mạch cũng có lúc nhầm lẫn, vẫn phải kiểm tra cẩn thận mới được !’’
Nói xong, Công chúa Họa Thường vẫy tay gọi hai ma ma nha đầu đến. Tang Chỉ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hai người kia kéo vào trong phòng. Tuấn Thúc nhìn thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên nhưng đã muộn. Lát sau, hai ma ma cất bước ra ngoài, khom người trước công chúa Họa Thường nói : ‘‘Vương hậu minh giám, thân thể công chúa vẫn vẹn nguyên.’’
Tuấn Thúc chỉ cảm thấy trong lòng vang lên một tiếng loảng xoảng, nghìn tính vạn toán nhưng không tính đến chiêu này. Lập tức, công chúa Họa Thường cười lớn nói : ‘‘Xin hỏi : ‘‘Phượng quân đại nhân, con gái ta vẫn bình an, ngươi làm thế nào để nó có chuyện hỷ ?’’
...........
Sau đó ? Còn phải nói sau đó không ? Gừng càng già càng cay, phượng hoàng cao ngạo bị ngã trước cửa, tiểu hồ ly thì bị trói về Thanh Khâu quốc. Vốn cho rằng chuyện hôn sự vô vọng rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng lung linh trước mặt, Tang Chỉ lại có chút buồn bã.
Tang Chỉ lĩu lưỡi : ‘‘Mẫu hậu, người và phụ vương rốt cuộc có ý gì ? Lúc thì muốn con làm tù nhân, lúc thì muốn gả con... Hai người đừng trêu đùa con nữa !’’
Công chúa Họa Thường thấy vậy thì lắc lắc đầu, đặt cốc trà xuống, vẫy tay với con gái, đợi Tang Chỉ đi đến gần rồi khẽ nói : ‘‘Con đã nghe nói về phong tục gả con gái của Thanh Khâu quốc chưa ?’’
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày