Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 47: Quỷ kế
Nghe thấy vậy, Húc vương nhếch môi cười nhạt, nhìn về phía Ly Vẫn, trầm giọng : “ bản vương làm việc trước giờ không có thói quen nói lại với ai, chuyện hôm nay bản vương chỉ nói một câu, mượn dùng đám người các người một chút, xong việc sẽ thả các ngươi đi."
Tang Chỉ nghe thấy vậy liền tức giận, giậm chân, nhướn mày nói : “ Cái gì mà mượn dùng một chút? Chúng ta chẳng phải đồ vật…" Chưa nói xong, tiểu hồ ly liền nghe thấy một tiếng u buồn, cảnh vật trước mắt còn chưa kịp nhìn rõ, bên tai lại nghe tiếng đổ xuống của một vật nặng, đưa mắt nhìn lại… Phượng hoàng cao ngạo đã nôn ra máu, ngã xuống đất.
Tiểu hồ ly kinh hãi hét lên rồi ngồi xuống đỡ Tuấn Thúc, chỉ thấy Tuấn Thúc ôm ngực, trông có vẻ đau đớn đến cực điểm, khóe miệng lại chảy máu tươi. Hoá ra, vừa rồi trong lúc chớp vang sấm nổ, Tuấn Thúc đã giúp Tang Chỉ chịu một chưởng, tên đầu sỏ tội đồ đương nhiên là Húc vương.
Trong cặp mắt của Tang Chỉ, lửa bốc bừng bừng, nàng đứng dậy, định cắn cho hắn một cái nhưng Tuấn Thúc sống chết giữ lại. Rõ ràng đã bị thương đến mức nói không ra hơi mà phượng hoàng cao ngạo vẫn dùng toàn bộ sức lực để lắc đầu. Ly Vẫn thấy vậy cũng nắm chắc bảo kiếm trong tay, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào, còn Tuấn Ngạn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt không thể đoán là đang nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Húc Vương.
Húc Vương thản nhiên vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, cúi đầu nói : “ Long Tiểu Thất, ngươi biết ngươi thua ở đâu không ?’’
Ly Vẫn nghe thấy Húc Vương đột nhiên gọi mình thì ngạc nhiên không hiểu : “ Ngươi có ý gì chứ ?’’
Húc Vương nhắm mắt trầm ngâm : “ Ngươi và Tuấn Thúc cùng tranh giành tiểu nữ tử này, nhưng vào thời khắc này, tiểu nữ tử rất rõ ràng đang ngả về phía Tuấn Thúc. Ngươi thua chính là thua ở chỗ, suy nghĩ chưa đủ kín kẽ, thủ đoạn chưa đủ gian xảo.’’
Tuấn Thúc nghe thấy vậy, biết rõ Húc Vương giận mình đoán đúng suy nghĩ của hắn, chỉ gà mắng chó để xả hận nên cười thành tiếng, rõ ràng thể lực đã đến giới hạn của sự chịu đựng nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Tang Chỉ cũng chẳng để ý đến việc Húc Vương rốt cuộc có âm mưu, gian kế gì, chỉ thấy từng cơn đau trào lên trong lòng, khẽ hỏi Tuấn Thúc : “ Có đau không? Ngươi đừng có động…’’
Ly Vẫn nhìn Tang Chỉ và Tuấn Thúc không nói gì, còn ca ca khoa trương ở phía sau chậm rãi tiếp lời : “ Ta nói rồi mà, đệ đệ ta sao lại ngốc như vậy chứ? Không đưa theo một binh một tốt đến cướp thê tử, xem ra không muốn sự việc trở nên phức tạp.’’
Ngừng một lát, Tuấn Ngạn mới nói tiếp : “ Húc Vương, ngươi đến phàm giới chắc là có chuyện riêng muốn xử lý, không có hứng thú lắm với kết giới của trấn Bình Lạc, đệ đệ ta không đem chuyện ngươi cướp người nói cho Thiên Hồ Đế quân mở đến tam giới, muốn xử lý riêng.’’
Húc Vương nghe thấy vậy, khỏe miệng nở nụ cười : “ Vậy ngươi đoán ta vì chuyện riêng gì mà đến không? Rồi muốn làm gì nữa?’’
Ca ca khoa trương hơi nheo mắt, trầm ngâm nói : “ Người vất vả trăm đường để tìm Tang Chỉ, nhưng tìm được Tang Chỉ rồi lại không hành động gì, e là Tang Chỉ chẳng qua cũng chẳng là người dùng để dẫn dụ thôi. Mục đích thật sự của ngài là ở…Lai Mễ!’’
Ly Vẫn nghe thấy hai chữ : “ Lai Mễ", thoắt cái cũng tháo gỡ được sự bế tắc. Hóa ra là như vậy, hóa ra ngay từ khi bắt đầu mình đã nghĩ sai hướng rồi, sao lại không nghĩ đến Lai Mễ chứ? Nhóc con Lai Mễ đó thần thông quảng đại, có thể đi qua bất cứ kết giới nào, có thể che giấu tất cả mùi vị trên người, ngay đến Long thần cha hắn cũng không có cách nào phát hiện ra.
Nếu như Húc Vương thật sự muốn bắt Lai Mễ thì tất cả những chuyện này đúng là quá hợp lý rồi. Bởi vì nhóc con vô cùng nhanh nhẹn, lại im hơi lặng tiếng, cho dù Húc Vương yêu lực vô biên cũng không có cách nào bắt được nó, vì vậy chỉ có thể xuống tay với Tang Chỉ. Những ngày qua, ai cũng biết Lai Mễ thật lòng yêu quý Tang Chỉ, cho nên Húc Vương muốn dùng Tang Chỉ để đánh cược?
Bắt giữ Tang Chỉ, sau đó dẫn dụ Lai Mễ đến?
Nghĩ đến đây, Ly Vẫn đột nhiên mở trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi : “ Ngươi muốn ngược đã Tang Chỉ ?’’ Không sai, Lai Mễ sẽ không ngốc như vậy, nói ra là ra, nhưng nếu dùng hình dã man ngược đãi Tang Chỉ có lẽ nhóc con không thể làm ngơ, ngoan ngoãn ra ngoài?
Tang Chỉ nghe thấy vậy, dù có ngốc hơn nữa thì cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhìn phượng hoàng cao ngạo co quắt dưới đất, nàng không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra : “ Đại ngốc!!!’’
Chẳng trách phượng hoàng cao ngạo đến một mình!
Chẳng trách vừa rồi chàng lặng lẽ đến bên cạnh mình!
Chẳng trách chàng sống chết giữ mình không buông tay!
……………..
Rõ ràng từ lúc đầu, phượng hoàng cao ngạo đã biết Húc Vương muốn làm mình bị thương để dẫn dụ Lai Mễ ra ngoài, cho nên Tuấn Thúc ngốc nghếch đã hiên ngang bảo vệ mình.
Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ rơi lệ, muốn nâng tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng không còn chút sức lực, đành trưng ra một nụ cười, rồi chăm chú nhìn tiểu hồ ly. Húc Vương nói không sai, hắn đúng là thủ đoạn nham hiểm. Nếu lần này Tang Chỉ thực sự muốn chạy trốn cùng Ly Vẫn, ít nhất mình có thể bảo vệ nàng một lần như thế này, nàng có thể vì mình mà khóc một lần, cả đời này đều nhớ đến mình, không quên tình cảm này, thế cũng…. Đủ rồi.
Bên này, Húc Vương từ từ cất bước đến trước mặt Tuấn Thúc nói : “ Ta kính trọng đệ có quyết tâm, vì bảo vệ thê tử mà tự đến để chịu ngược đãi. Bản vương cũng không phải yêu quái vô tình vô nghĩa, sẽ đồng ý với đệ, trước khi đệ chết, tuyệt đối không làm tổn thương tiểu hồ ly.’’ Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy, ôm ngực cười rất thoải mãi, chống tay ngồi dậy, định nói gì nhưng đã ngất đi.
Thấy vậy, Húc Vương chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, không nói tiếng nào. Ca ca khoa trương lúc này vẫn còn cười được vỗ tay nói : “ Xem đi, ta đã nói rồi mà, đệ đệ của ta rất cao ngạo, trước khi ngất còn muốn khoe tài trước mặt thê tử, nói lời: “đa tạ’’. Khụ khụ !’’
Ánh mắt Húc Vương rất khó đoán, dặn dò các tiểu yêu đưa Tuấn Thúc vào phòng trong, lại thấy Tang Chỉ và Ly Vẫn cùng vào phòng mới tự nói tự nghe : “ Hắn nào có nói : “ đa tạ’’, rõ ràng hắn nói nếu bản vương dám làm tiểu hồ ly bị thương dù chỉ một phân, hắn nhất định sẽ không tha cho ta.’’
---Bia đỡ đạn đáng thương---
Các tiểu yêu áp giải bọn Tang Chỉ về đến phòng, liền vứt phượng hoàng cao ngạo lên chiếc giường gỗ rồi đi ra ngoài. Tiểu hồ ly thấy Tuấn Thúc đẹp trai, phong độ trước đây bây giờ lại bị đánh đến mức mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù nằm trên giường, khóe miệng còn dính chút máu khô thì tận đáy lòng run rẩy. Chẳng mấy chốc liền cảm thấy khóe mắt căng lên, mũi cũng cay cay, bắt đầu thút thít.
Ly Vẫn đứng im phía sau Tang Chỉ, thấy nàng nửa quỳ trước giường, khóc thút thít thì cảm xúc lẫn lộn, phức tạp, không nói rõ được. Hai người cứ như vậy, một người lặng lẽ khóc, một người lặng lẽ nhìn, một lúc sau Ly Vẫn mới cắn răng nói : “ Tang Chỉ…’’
Lời nói khỏi miệng rồi lại không biết nên tiếp tục thế nào, Ly Vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, tự chửi rủa bản thân nghìn vạn lần. Bên này, Tang Chỉ đã ngừng khóc lóc rồi đột ngột lên tiếng : “ A Ly, vì sao ngươi muốn lấy ta ?’’
Ly Vẫn ngẩn ra, mím chặt môi, không nói được thành lời. Vì sao muốn lấy tiểu hồ ly? Đây chẳng phải chuyện rất rõ ràng sao? Hắn thừa nhận lúc đầu rất ghét vị hôn thê là công chúa Thanh Khâu quốc kiêu ngạo, ngang bướng này, cho nên khi biết phải cùng cha đến Thanh Khâu quốc cầu thân, Ly Vẫn dứt khoát bỏ chạy giữa đường.
Nhưng thượng thiên giúp hắn đưa ra quyết định rồi, lại tình cờ khiến hắn bị thương ở núi Thúy Bình, rồi một cô gái xông đến trước mặt hắn, cặp mắt vô cùng trong sáng ngước lên cười với hắn nói : “ Chào ngươi! Ta tên là Tang Chỉ.’’
Cho dù đã khôi phục được ký ức, nhưng những ngày Tang Chỉ đã dạy hắn ăn cơm như thế nào, mặc quần áo ra sao vẫn hiện ra trước mắt, vì không muốn nhanh chóng kết thúc những ngày tháng được tiểu hồ ly quan tâm, chăm sóc như thế nên hắn tiếp tục giả ngốc. Bởi vì muốn mãi mãi được sớm tối bên nàng như thế này nên hắn mới nhất định muốn lấy nàng.
Vì sao? Người nên hỏi vì sao không phải là mình sao? Vì sao nàng muốn từ hôn? Vì sao nàng lại quỳ trước mặt Tuấn Thúc khóc lóc? Vì sao người nàng gặp trước lại là hắn mà không phải là ta?
Tang Chỉ quay lưng lại với Ly Vẫn, thấy hắn rất lâu không lên tiếng, liền cúi đầu nói : “ A Ly, ta và ngươi ở cùng nhau rất vui vẻ. Ta cũng rất nhớ những ngày tháng ngươi ngốc nghếch, bị bọn Khế Lạc, Thất Thủy ức hiếp. Lúc đó, chúng ta ngày ngày đánh đấm ồn ào ở trấn Bình Lạc, ngươi thật sự rất phiền phức, lúc nào cũng dính lấy ta. Ăn cơm, mặc quần áo, tắm rửa…có lúc ta cũng cảm thấy mình giống như nuôi một đưa trẻ to xác, cho nên ta cũng hy vọng, nếu có thể, chúng ta hãy cứ sống những tháng ngày như vậy, nhưng mà…’’
Tiểu hồ ly ngừng lại, đứng dậy quay đầu nhìn Ly Vẫn đang đứng ở góc nhà, vì vừa khóc xong, mắt nàng được nước mắt rửa qua, trong sáng khác thường, nhìn thẳng vào Ly Vẫn hồi lâu, rồi lắc đầu nói : “ Nhưng mà lúc ngươi kéo tay ta, nói muối lấy ta, sống cùng ta trọn đời… ta không có cảm giác trái tim loạn nhịp."
Không giống như phượng hoàng cao ngạo, Tang Chỉ chỉ cần nghĩ đến hắn thì sẽ giận dữ giậm chân, khắp người đều cảm thấy không thoải mái. Người này cao ngạo, đáng ghét, thích thể hiện…đáng ghét nhất là việc trêu đùa nàng làm thú vui, đừng nói là ở cùng nhau đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nói đến việc phải đến Thanh Ngô cư của hắn, tiểu hồ ly đã nghiến răng ken két rồi. Nhưng chính một người như thế, khi hắn nói không phải đùa, hắn nói thích nàng, hắn nói muốn cùng nàng thành thân…trái tim của Tang Chỉ còn chưa hiểu rõ lắm…nhưng đập rất dữ dội, nàng đỏ mặt tía tai, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Tang Chỉ vốn cũng không hiểu rõ cảm giác này, chỉ là mơ hồ đi theo nó, cho đến vừa rồi, phượng hoàng cao ngạo thay nàng nhận chưởng kia, rồi bất ngờ ngã xuống, nàng bỗng thấy đầu óc trống rỗng, cuối cùng cũng hiểu rõ, nàng thích phượng hoàng cao ngạo, thích đến mức…không có chàng thì sẽ không biết phải sống tiếp như thế nào.
Tang Chỉ đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt nói : “ Nếu hôm nay là ngươi thay ta chịu chưởng đó, ta sẽ rất cảm kích, nhưng không phải là cảm giác không thể sống tiếp được nữa…Ta thật sự không thể lấy người.’’
Ly Vẫn nghe thấy vậy thì ngơ ngác, cúi đầu nhìn hàng mi dài của Tang Chỉ, cả chiếc mũi thẳng, nhỏ nhắn, đột nhiên cười thành tiếng. Chuyện đã đến nước này, còn có gì đáng nói? Lúc đó Tuấn Thúc bị đánh ngã, Húc Vương cười nhạo hắn thua ở chỗ không đủ nhẫn tâm, không đủ thủ đoạn, nhưng Tang Chỉ lại nói, cứ coi như hôm nay người ngã xuống là hắn thì hắn cũng sẽ không có dù chỉ một chút cơ hội.
Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu đã không có thắng thua. Ly Vẫn chưa từng nhập cuộc, chưa từng vào được trái tim của tiểu hồ ly thì còn nói thắng thua gì chứ? Cứ coi như có nhẫn tâm, có thủ đoạ hơn nữa, cứ coi như có bỏ nhiều tâm sức hơn nữa…đổi lại, nhận được chẳng qua cũng chỉ là một từ “ cảm kích’’.
Ly Vẫn càng nghĩ càng cảm thấy nực cười, cười lớn, cuối cùng nói : “ Được, ta hiểu rõ rồi !’’ Tang Chỉ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nghe thấy hắn nói tiếp: “ Tang Chỉ, cảm ơn nàng đã nói với ta những lời này, ta…chúc phúc cho nàng.’’ Nói xong, hắn liền sải bước đi ra cửa. Trước cửa phòng để mở, Ly Vẫn không kìm nén được, quay đầu nhìn vào phòng một lần nữa, cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khổ.
Tang Chỉ nghe thấy vậy liền tức giận, giậm chân, nhướn mày nói : “ Cái gì mà mượn dùng một chút? Chúng ta chẳng phải đồ vật…" Chưa nói xong, tiểu hồ ly liền nghe thấy một tiếng u buồn, cảnh vật trước mắt còn chưa kịp nhìn rõ, bên tai lại nghe tiếng đổ xuống của một vật nặng, đưa mắt nhìn lại… Phượng hoàng cao ngạo đã nôn ra máu, ngã xuống đất.
Tiểu hồ ly kinh hãi hét lên rồi ngồi xuống đỡ Tuấn Thúc, chỉ thấy Tuấn Thúc ôm ngực, trông có vẻ đau đớn đến cực điểm, khóe miệng lại chảy máu tươi. Hoá ra, vừa rồi trong lúc chớp vang sấm nổ, Tuấn Thúc đã giúp Tang Chỉ chịu một chưởng, tên đầu sỏ tội đồ đương nhiên là Húc vương.
Trong cặp mắt của Tang Chỉ, lửa bốc bừng bừng, nàng đứng dậy, định cắn cho hắn một cái nhưng Tuấn Thúc sống chết giữ lại. Rõ ràng đã bị thương đến mức nói không ra hơi mà phượng hoàng cao ngạo vẫn dùng toàn bộ sức lực để lắc đầu. Ly Vẫn thấy vậy cũng nắm chắc bảo kiếm trong tay, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào, còn Tuấn Ngạn lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt không thể đoán là đang nghĩ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Húc Vương.
Húc Vương thản nhiên vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, cúi đầu nói : “ Long Tiểu Thất, ngươi biết ngươi thua ở đâu không ?’’
Ly Vẫn nghe thấy Húc Vương đột nhiên gọi mình thì ngạc nhiên không hiểu : “ Ngươi có ý gì chứ ?’’
Húc Vương nhắm mắt trầm ngâm : “ Ngươi và Tuấn Thúc cùng tranh giành tiểu nữ tử này, nhưng vào thời khắc này, tiểu nữ tử rất rõ ràng đang ngả về phía Tuấn Thúc. Ngươi thua chính là thua ở chỗ, suy nghĩ chưa đủ kín kẽ, thủ đoạn chưa đủ gian xảo.’’
Tuấn Thúc nghe thấy vậy, biết rõ Húc Vương giận mình đoán đúng suy nghĩ của hắn, chỉ gà mắng chó để xả hận nên cười thành tiếng, rõ ràng thể lực đã đến giới hạn của sự chịu đựng nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Tang Chỉ cũng chẳng để ý đến việc Húc Vương rốt cuộc có âm mưu, gian kế gì, chỉ thấy từng cơn đau trào lên trong lòng, khẽ hỏi Tuấn Thúc : “ Có đau không? Ngươi đừng có động…’’
Ly Vẫn nhìn Tang Chỉ và Tuấn Thúc không nói gì, còn ca ca khoa trương ở phía sau chậm rãi tiếp lời : “ Ta nói rồi mà, đệ đệ ta sao lại ngốc như vậy chứ? Không đưa theo một binh một tốt đến cướp thê tử, xem ra không muốn sự việc trở nên phức tạp.’’
Ngừng một lát, Tuấn Ngạn mới nói tiếp : “ Húc Vương, ngươi đến phàm giới chắc là có chuyện riêng muốn xử lý, không có hứng thú lắm với kết giới của trấn Bình Lạc, đệ đệ ta không đem chuyện ngươi cướp người nói cho Thiên Hồ Đế quân mở đến tam giới, muốn xử lý riêng.’’
Húc Vương nghe thấy vậy, khỏe miệng nở nụ cười : “ Vậy ngươi đoán ta vì chuyện riêng gì mà đến không? Rồi muốn làm gì nữa?’’
Ca ca khoa trương hơi nheo mắt, trầm ngâm nói : “ Người vất vả trăm đường để tìm Tang Chỉ, nhưng tìm được Tang Chỉ rồi lại không hành động gì, e là Tang Chỉ chẳng qua cũng chẳng là người dùng để dẫn dụ thôi. Mục đích thật sự của ngài là ở…Lai Mễ!’’
Ly Vẫn nghe thấy hai chữ : “ Lai Mễ", thoắt cái cũng tháo gỡ được sự bế tắc. Hóa ra là như vậy, hóa ra ngay từ khi bắt đầu mình đã nghĩ sai hướng rồi, sao lại không nghĩ đến Lai Mễ chứ? Nhóc con Lai Mễ đó thần thông quảng đại, có thể đi qua bất cứ kết giới nào, có thể che giấu tất cả mùi vị trên người, ngay đến Long thần cha hắn cũng không có cách nào phát hiện ra.
Nếu như Húc Vương thật sự muốn bắt Lai Mễ thì tất cả những chuyện này đúng là quá hợp lý rồi. Bởi vì nhóc con vô cùng nhanh nhẹn, lại im hơi lặng tiếng, cho dù Húc Vương yêu lực vô biên cũng không có cách nào bắt được nó, vì vậy chỉ có thể xuống tay với Tang Chỉ. Những ngày qua, ai cũng biết Lai Mễ thật lòng yêu quý Tang Chỉ, cho nên Húc Vương muốn dùng Tang Chỉ để đánh cược?
Bắt giữ Tang Chỉ, sau đó dẫn dụ Lai Mễ đến?
Nghĩ đến đây, Ly Vẫn đột nhiên mở trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi : “ Ngươi muốn ngược đã Tang Chỉ ?’’ Không sai, Lai Mễ sẽ không ngốc như vậy, nói ra là ra, nhưng nếu dùng hình dã man ngược đãi Tang Chỉ có lẽ nhóc con không thể làm ngơ, ngoan ngoãn ra ngoài?
Tang Chỉ nghe thấy vậy, dù có ngốc hơn nữa thì cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhìn phượng hoàng cao ngạo co quắt dưới đất, nàng không thể kìm nén được nữa, nước mắt trào ra : “ Đại ngốc!!!’’
Chẳng trách phượng hoàng cao ngạo đến một mình!
Chẳng trách vừa rồi chàng lặng lẽ đến bên cạnh mình!
Chẳng trách chàng sống chết giữ mình không buông tay!
……………..
Rõ ràng từ lúc đầu, phượng hoàng cao ngạo đã biết Húc Vương muốn làm mình bị thương để dẫn dụ Lai Mễ ra ngoài, cho nên Tuấn Thúc ngốc nghếch đã hiên ngang bảo vệ mình.
Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ rơi lệ, muốn nâng tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng không còn chút sức lực, đành trưng ra một nụ cười, rồi chăm chú nhìn tiểu hồ ly. Húc Vương nói không sai, hắn đúng là thủ đoạn nham hiểm. Nếu lần này Tang Chỉ thực sự muốn chạy trốn cùng Ly Vẫn, ít nhất mình có thể bảo vệ nàng một lần như thế này, nàng có thể vì mình mà khóc một lần, cả đời này đều nhớ đến mình, không quên tình cảm này, thế cũng…. Đủ rồi.
Bên này, Húc Vương từ từ cất bước đến trước mặt Tuấn Thúc nói : “ Ta kính trọng đệ có quyết tâm, vì bảo vệ thê tử mà tự đến để chịu ngược đãi. Bản vương cũng không phải yêu quái vô tình vô nghĩa, sẽ đồng ý với đệ, trước khi đệ chết, tuyệt đối không làm tổn thương tiểu hồ ly.’’ Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy, ôm ngực cười rất thoải mãi, chống tay ngồi dậy, định nói gì nhưng đã ngất đi.
Thấy vậy, Húc Vương chắp tay sau lưng nhìn về phía xa, không nói tiếng nào. Ca ca khoa trương lúc này vẫn còn cười được vỗ tay nói : “ Xem đi, ta đã nói rồi mà, đệ đệ của ta rất cao ngạo, trước khi ngất còn muốn khoe tài trước mặt thê tử, nói lời: “đa tạ’’. Khụ khụ !’’
Ánh mắt Húc Vương rất khó đoán, dặn dò các tiểu yêu đưa Tuấn Thúc vào phòng trong, lại thấy Tang Chỉ và Ly Vẫn cùng vào phòng mới tự nói tự nghe : “ Hắn nào có nói : “ đa tạ’’, rõ ràng hắn nói nếu bản vương dám làm tiểu hồ ly bị thương dù chỉ một phân, hắn nhất định sẽ không tha cho ta.’’
---Bia đỡ đạn đáng thương---
Các tiểu yêu áp giải bọn Tang Chỉ về đến phòng, liền vứt phượng hoàng cao ngạo lên chiếc giường gỗ rồi đi ra ngoài. Tiểu hồ ly thấy Tuấn Thúc đẹp trai, phong độ trước đây bây giờ lại bị đánh đến mức mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù nằm trên giường, khóe miệng còn dính chút máu khô thì tận đáy lòng run rẩy. Chẳng mấy chốc liền cảm thấy khóe mắt căng lên, mũi cũng cay cay, bắt đầu thút thít.
Ly Vẫn đứng im phía sau Tang Chỉ, thấy nàng nửa quỳ trước giường, khóc thút thít thì cảm xúc lẫn lộn, phức tạp, không nói rõ được. Hai người cứ như vậy, một người lặng lẽ khóc, một người lặng lẽ nhìn, một lúc sau Ly Vẫn mới cắn răng nói : “ Tang Chỉ…’’
Lời nói khỏi miệng rồi lại không biết nên tiếp tục thế nào, Ly Vẫn nắm chặt tay thành nắm đấm, tự chửi rủa bản thân nghìn vạn lần. Bên này, Tang Chỉ đã ngừng khóc lóc rồi đột ngột lên tiếng : “ A Ly, vì sao ngươi muốn lấy ta ?’’
Ly Vẫn ngẩn ra, mím chặt môi, không nói được thành lời. Vì sao muốn lấy tiểu hồ ly? Đây chẳng phải chuyện rất rõ ràng sao? Hắn thừa nhận lúc đầu rất ghét vị hôn thê là công chúa Thanh Khâu quốc kiêu ngạo, ngang bướng này, cho nên khi biết phải cùng cha đến Thanh Khâu quốc cầu thân, Ly Vẫn dứt khoát bỏ chạy giữa đường.
Nhưng thượng thiên giúp hắn đưa ra quyết định rồi, lại tình cờ khiến hắn bị thương ở núi Thúy Bình, rồi một cô gái xông đến trước mặt hắn, cặp mắt vô cùng trong sáng ngước lên cười với hắn nói : “ Chào ngươi! Ta tên là Tang Chỉ.’’
Cho dù đã khôi phục được ký ức, nhưng những ngày Tang Chỉ đã dạy hắn ăn cơm như thế nào, mặc quần áo ra sao vẫn hiện ra trước mắt, vì không muốn nhanh chóng kết thúc những ngày tháng được tiểu hồ ly quan tâm, chăm sóc như thế nên hắn tiếp tục giả ngốc. Bởi vì muốn mãi mãi được sớm tối bên nàng như thế này nên hắn mới nhất định muốn lấy nàng.
Vì sao? Người nên hỏi vì sao không phải là mình sao? Vì sao nàng muốn từ hôn? Vì sao nàng lại quỳ trước mặt Tuấn Thúc khóc lóc? Vì sao người nàng gặp trước lại là hắn mà không phải là ta?
Tang Chỉ quay lưng lại với Ly Vẫn, thấy hắn rất lâu không lên tiếng, liền cúi đầu nói : “ A Ly, ta và ngươi ở cùng nhau rất vui vẻ. Ta cũng rất nhớ những ngày tháng ngươi ngốc nghếch, bị bọn Khế Lạc, Thất Thủy ức hiếp. Lúc đó, chúng ta ngày ngày đánh đấm ồn ào ở trấn Bình Lạc, ngươi thật sự rất phiền phức, lúc nào cũng dính lấy ta. Ăn cơm, mặc quần áo, tắm rửa…có lúc ta cũng cảm thấy mình giống như nuôi một đưa trẻ to xác, cho nên ta cũng hy vọng, nếu có thể, chúng ta hãy cứ sống những tháng ngày như vậy, nhưng mà…’’
Tiểu hồ ly ngừng lại, đứng dậy quay đầu nhìn Ly Vẫn đang đứng ở góc nhà, vì vừa khóc xong, mắt nàng được nước mắt rửa qua, trong sáng khác thường, nhìn thẳng vào Ly Vẫn hồi lâu, rồi lắc đầu nói : “ Nhưng mà lúc ngươi kéo tay ta, nói muối lấy ta, sống cùng ta trọn đời… ta không có cảm giác trái tim loạn nhịp."
Không giống như phượng hoàng cao ngạo, Tang Chỉ chỉ cần nghĩ đến hắn thì sẽ giận dữ giậm chân, khắp người đều cảm thấy không thoải mái. Người này cao ngạo, đáng ghét, thích thể hiện…đáng ghét nhất là việc trêu đùa nàng làm thú vui, đừng nói là ở cùng nhau đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nói đến việc phải đến Thanh Ngô cư của hắn, tiểu hồ ly đã nghiến răng ken két rồi. Nhưng chính một người như thế, khi hắn nói không phải đùa, hắn nói thích nàng, hắn nói muốn cùng nàng thành thân…trái tim của Tang Chỉ còn chưa hiểu rõ lắm…nhưng đập rất dữ dội, nàng đỏ mặt tía tai, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.
Tang Chỉ vốn cũng không hiểu rõ cảm giác này, chỉ là mơ hồ đi theo nó, cho đến vừa rồi, phượng hoàng cao ngạo thay nàng nhận chưởng kia, rồi bất ngờ ngã xuống, nàng bỗng thấy đầu óc trống rỗng, cuối cùng cũng hiểu rõ, nàng thích phượng hoàng cao ngạo, thích đến mức…không có chàng thì sẽ không biết phải sống tiếp như thế nào.
Tang Chỉ đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt nói : “ Nếu hôm nay là ngươi thay ta chịu chưởng đó, ta sẽ rất cảm kích, nhưng không phải là cảm giác không thể sống tiếp được nữa…Ta thật sự không thể lấy người.’’
Ly Vẫn nghe thấy vậy thì ngơ ngác, cúi đầu nhìn hàng mi dài của Tang Chỉ, cả chiếc mũi thẳng, nhỏ nhắn, đột nhiên cười thành tiếng. Chuyện đã đến nước này, còn có gì đáng nói? Lúc đó Tuấn Thúc bị đánh ngã, Húc Vương cười nhạo hắn thua ở chỗ không đủ nhẫn tâm, không đủ thủ đoạn, nhưng Tang Chỉ lại nói, cứ coi như hôm nay người ngã xuống là hắn thì hắn cũng sẽ không có dù chỉ một chút cơ hội.
Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu đã không có thắng thua. Ly Vẫn chưa từng nhập cuộc, chưa từng vào được trái tim của tiểu hồ ly thì còn nói thắng thua gì chứ? Cứ coi như có nhẫn tâm, có thủ đoạ hơn nữa, cứ coi như có bỏ nhiều tâm sức hơn nữa…đổi lại, nhận được chẳng qua cũng chỉ là một từ “ cảm kích’’.
Ly Vẫn càng nghĩ càng cảm thấy nực cười, cười lớn, cuối cùng nói : “ Được, ta hiểu rõ rồi !’’ Tang Chỉ muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nghe thấy hắn nói tiếp: “ Tang Chỉ, cảm ơn nàng đã nói với ta những lời này, ta…chúc phúc cho nàng.’’ Nói xong, hắn liền sải bước đi ra cửa. Trước cửa phòng để mở, Ly Vẫn không kìm nén được, quay đầu nhìn vào phòng một lần nữa, cuối cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khổ.
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày