Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 38: Tập nguyệt
Sáng sớm, Tang Chỉ vừa tỉnh lại liền sờ thấy cục lông lồm xồm trên giường, vốn hơi nheo mắt nên không chú ý lắm, cho rằng đó là Lai Mễ giả mà mình ảo hóa ra. Nhưng đúng lúc Tang Chỉ nửa thức nửa ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu ‘‘óe’’, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nàng bật dậy nhìn, Lai Mễ giả cuộn đuôi ngồi trên giường, chiếc đầu hồ ly vẫn gối lên chân nàng, ấm ấm, trên thực tế...là cơ thể ấm !
Tang Chỉ kinh ngạc, vô thức dịch chân, tiểu hồ ly kia giống như cảm thấy được, ngáp một cái, nhưng chẳng thèm mở cặp mắt to tròn, long lanh ra nhìn. Tang Chỉ đần mặt, từ khi nào... mà mình đã lợi hại như thế này, có thể dùng phép thuật ảo hóa ra một vật thể sống biết chạy nhảy ?
Tang Chỉ vui mừng nửa khắc, lại đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không bình thường, cúi đầu cất tiếng gọi : ‘‘Lai Mễ ? Đệ là Lai Mễ thật ?’’
Con vật nhỉ nghe thấy, ngồi nghiêm chỉnh gật đầu, xong hình như lại nghĩ như ra cái gì, chạy đến chân giường, dùng miệng lôi ra một túi đồ. Tang Chỉ vừa nhìn thấy tay nải kia, trong lòng vang lên một tiếng loảng xoảng, thôi xong rồi ! Mở cái tay nải ra, đồ ăn, đồ chơi, cả bức thư gửi cho phượng hoàng cao ngạo kia đều bày ra nguyên vẹn, rất rõ ràng, Lai Mễ chưa làm được việc gì đã quay lại rồi.
Tang Chỉ vò vò đầu, thở dài buồn bã, lại cảm thấy tay ươn ướt, cúi đầu nhìn, thì ra Lai Mễ đang liếm tay nàng chụt chụt để an ủi. Tang Chỉ ôm Lai Mễ đưa lên trước ngực, nửa nằm nửa ngồi trong chăn, nửa trách cứ, nửa quan tâm, véo véo chiếc tai của tiểu hồ ly : ‘‘Ngốc nghếch, sao đệ lại quay lại rồi ?’’
Lai Mễ không biết bị làm sao, không giống như thường ngày gần gũi với Tang Chỉ, vừa vào trong chăn liền lục đục chui ra ngoài, không tự nhiên chuồn vào trong góc, cúi đầu gãi móng. Tang Chỉ hiếu kỳ, đang muốn đi bắt thì trong đầu tiểu hồ ly bỗng lóe lên, lại nghĩ đến một chuyện quan trọng. ‘‘Không đúng mà, cứ coi như đệ không tìm thấy phượng hoàng cao ngạo, nhưng sao mà nói quay lại là quay lại luôn ?’’ Dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp than thở, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa : ‘‘Tang Chỉ, dậy chưa ?’’
Tang Chỉ nhìn Lai Mễ một cái rồi chạy ra mở cửa, thấy sau lưng Ly Vẫn còn có một đại mỹ nhân duyên dáng, nhất thời cứng họng. Hai người vào phòng rồi, Tập Nguyệt bày đồ ăn lên bàn xong, lúc này mới nhìn sang Lai Mễ trên giường vẫy tay cười nói : ‘‘Tiểu hồ ly, đệ cũng đến đây, tỷ tỷ rang cơm trứng bù đắp cho đệ.’’
Tang Chỉ bị Ly Vẫn kéo ngồi xuống, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, khẽ hỏi: ‘‘Đây là ai ?’’
Ly Vẫn nói : ‘‘Đây là nha hoàn bên cạnh cha ta – Tập Nguyệt, vì biết cúng ta sắp về Long Cốc nên đến đón chúng ta.’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bĩu môi...như thế nghĩa là...thêm một người trông chừng mình. A Ly sợ nàng chạy như thế sao ? Tang Chỉ tỏ ra uể oải, Ly Vẫn lại coi như không nhìn thấy, vừa gắp đồ ăn cho Tang Chỉ vừa nói : ‘‘Nàng ăn nhiều một chút, hôm nay chúng ta về Long Cốc.’’
Tang Chỉ không biết nói gì, đành ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo. Tập Nguyệt thì gắng sức dỗ dành Lai Mễ, bảo nó đến ăn cơm, miệng còn lẩm bẩm : ‘‘Tiểu hồ ly, tối qua lúc bắt đệ thực sự tỷ tỷ có hơi nặng tay, nhưng ai bảo đệ muốn chạy chứ ? Nào, tỷ tỷ đền cho đệ, được chưa ?’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ suýt nghẹn, ho mấy tiếng, Ly Vẫn phải vỗ vỗ và lưng nàng mới nuốt được xuống, vội trừng mắt, nói: ‘‘Ngươi...nói vậy là có ý gì?’’
Ly Vẫn chưa kịp mở miệng, Tập Nguyệt đã lấy tay áo che miệng, cười nói : ‘‘Ồ! Tối qua công chúa ngủ hơi say, có lẽ không biết. Tên nhóc này nghịch ngợm quen rồi, nhân lúc người ngủ liền trộm lương khô rồi chạy trốn, nhưng bị ta bắt đưa về !’’
Lai Mễ ở trong góc nghe thấy vậy, cặp mắt lấp lánh đầy oán hận lườm Tập Nguyệt. Tang Chỉ bỗng hiểu ra, chẳng trách Lai Mễ đột nhiên quay về, hóa ra...Tang Chỉ nghẹn giọng, Ly Vẫn lại coi như chẳng nghe thấy gì, nhét miếng màn thầu vào miệng nàng.
Tang Chỉ ăn mà chẳng biết mùi vị thế nào, cặp mắt đen láy đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Tập Nguyệt. Rõ ràng nàng ta biết là mình sai khiến Lai Mễ, lại chỉ gà mắng chó trước mặt Ly Vẫn, uy hiếp mình đừng có giở trò...Chỉ là nha đầu của Long cốc mà Long cốc mà có tư cách đến đến nghênh tiếp Ly Vẫn mất tích nhiều ngày, xem ra Tập Nguyệt này không đơn giản.
Tang Chỉ cười khan hai tiếng, sự đã bại lộ, nàng cũng làm như chẳng có chuyện gì, tiếp tục ăn cháo. Nhưng vừa đút miếng cháo vào miệng, Tang Chỉ đột nhiên nghĩ đến bức thư gửi cho phượng hoàng cao ngạo đang ở trong tay nải, ‘‘phụt’’ một tiếng, cháo trong miệng phun ra hết.
Trong chốc lát, cả căn phòng chìm trong im lặng. Tang Chỉ ho ra nước mắt. Ly Vẫn bảo Tập Nguyệt đi bắt tiểu hồ ly, vậy nhất định…nhìn thấy bức thư nàng gửi cho Tuấn Thúc rồi? Vậy …vậy…những lời nàng viết trong đó…Nghĩ đến đây, mặt Tang Chỉ bỗng đỏ bừng, ho càng lúc càng dữ dội.
Ly Vẫn nhìn đến đau lòng, vừa vỗ lưng tiểu hồ ly vừa nói : “ Hôm nay nàng làm sao vậy? Chỉ ăn cháo mà cũng sặc hai lần…’’
Hắn chưa nói xong, Tang chỉ đã vội vàng nắm lấy tay hắn, lắc đầu nói : “A Ly, ta…Ngươi…đừng có tin. Mảnh giấy kia…không phải là sự thật! Không đúng! Một phần không phải là sự thật!!!’’
Nàng nói xong, Ly Vẫn và Tập Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau. Tang Chỉ bấm ngón tay, vẫn cố giải thích : “ Xin lỗi, ta thật sự không cố ý viết như vậy! Ta…chỉ là không muốn đến Long cốc mà thôi.’’
Nghe thấy vậy, Tập Nguyệt nhướn mày, cười : “ Thôi, ta tránh đi trước, để hai người từ từ giải thích!’’ Tập Nguyệt nói vẻ chọc ghẹo rồi nở nụ cười rạng rỡ, cất bước ra ngoài, còn lại Tang Chỉ, vẻ mặt lúng túng và Ly Vẫn. Lai Mễ vẫn làm ổ trong góc, không động đậy.
Tang Chỉ cúi đầu, nắm chặt vạt áo, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến lời trong tờ giấy đó, tiểu hồ ly thẹn đến mức lúc thì mặt đỏ, tim đập nhanh, lúc thì lạnh toát sống lưng…Nguyên nhân khiến Tang Chỉ có thể có hai trạng thái băng, lửa khác nhau thế này là ở trên trang giấy kia có viết:
Thấy thư như thấy bản công chúa…
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị dâm tặc A Ly bắt cóc đưa về Long cốc ép thành thân, nếu ngươi còn nhớ đến nụ hôn hôm đó, hãy mau đến cứu ta !!!
Tang Chỉ
Đối với việc Ly Vẫn vừa giam vừa trói, ép mình quay về Long Cốc, Tang Chỉ thực sự rất giận, trong thư đã vô thức dùng hai chữ “dâm tặc", vốn chỉ là trong lúc tức giận đã phát tiết một chút. Sau khi cơn giận qua đi cũng cảm thấy không thỏa đáng lắm, tuy A Ly rất đáng ghét, dám bức hôn nàng đến mức này, nhưng thực ra vẫn rất có quy củ, suốt quãng đường luôn tận tâm chăm sóc, không để nàng chịu mệt, chịu khát chút nào.
Tang Chỉ nghĩ đến đây, áy náy một chút rồi cũng cho qua, dù gì Ly Vẫn cũng chưa nhìn thấy tờ giấy đó, nhưng ai mà nghĩ rằng Lai Mễ lại ngốc như thế, nó còn bị bắt quay lại chứ? Hơn nữa, trong bức thư còn nhắc đến “nụ hôn hôm đó", lập tức Tang Chỉ cảm thấy như bị gai đâm sau lưng.
Chuyện về nụ hôn, nàng giữ kín như bưng. Dựa vào tính cách của phượng hoàng cao ngạo thì đến ca ca song sinh Tuấn Ngạn cũng sẽ không nói, nhưng bây giờ lại điều đó được viết bay bướm trên giấy, vậy chẳng phải là...bố cáo thiên hạ. Lúc đó, vì khẩn cấp, Tang Chỉ vừa muốn được phượng hoàng cao ngạo cứu vừa không muốn gạt bỏ sĩ diện của hồ ly nên mới cố ý đưa ra lý do này, lấy nụ hôn kia uy hiếp Tuấn Thúc. Bây giờ thì hay rồi, Tuấn Thúc không uy hiếp được, ngược lại còn tự bê đá ném xuống chân mình, để “vị hôn phu" biết được.
Sau này nàng còn biết ăn nói thế nào? Trong lòng Tang Chỉ giống như bị mèo cào, vừa đau vừa nhột, đang không biết phải kiềm chế trước mặt A Ly như thế nào thì A Ly lại tỏ ra vô cùng lo lắng, ôm lấy khuôn mặt Tang Chỉ, nói xa xăm : “ Nàng làm sao vậy? Vừa rồi ta cứ cảm thấy kỳ lạ?’’
Tang Chỉ sốt ruột đến mức giậm chân, nhào vào trong lòng Ly Vẫn, nước mắt sắp rơi rồi : “ Xin lỗi! Xin lỗi! Khi đó ta tức giận quá, nhất thời viết như vậy, ngươi đừng có giả vờ không tức giận ta nữa, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, ta cũng biết...Á...!’’
Tang Chỉ còn chưa giải thích xong thì đột nhiên thét lên thất thanh, vô thức đẩy A Ly ra. Lúc này hai người mới phát hiện vừa rồi là Lai Mễ nghịch ngợm, đột nhiên nhào đến đầu Tang Chỉ, dọa cho hai người vội vàng tách ra. Ly Vẫn muốn kéo đuôi của Lai Mễ thì thấy ống trúc lăn đến bên chân, nhặt lên xem, chính là bức thư Tang Chỉ gửi cho Tuấn Thúc.
Khẽ thở dài, Ly Vẫn không mở ống trúc ra mà trả lại cho tiểu hồ ly nói : “ Tang Chỉ, tuy ta bảo Tập Nguyệt đi bắt Lai Mễ, nhưng chưa từng mở ống trúc ra xem. Ta cũng không muốn biết nàng đã viết gì cho hắn.’’ Ngừng lại một lát, Ly Vẫn đột nhiên tự cười mình, tiếp tục : “ Ta thừa nhận bắt cóc nàng về Long Cốc như thế này có hơi quá đáng, nhưng ta chỉ muốn nàng biết tâm ý của ta.’’
Lời vừa nói xong, Tang Chỉ chớp chớp mắt, cứng đơ tại chỗ, vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào thì hai người liền nghe thấy bên chân truyền tiếng khịt khịt mũi. Tang Chỉ cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lai Mễ đang dùng chân gãi gãi tai, rõ ràng nó vẫn nhỏ nhỏ, tròn vo, non nớt, đáng yêu nhưng cặp mắt hồ ly lại vô cùng sắc bén, vẻ mặt..không ai bì được.
Cặp mắt đen của Tang Chỉ trong veo dần mơ hồ... ‘‘Ting!’’ Sao mà ánh mắt này...giống như gặp ở đâu rồi. Tang Chỉ gãi gãi đầu thì nghe thấy A Ly cũng bật cười : “ Hình như Lai Mễ vẫn đang giận ta, trách ta đã bắt nó quay về.’’
Tang Chỉ lắc đầu : “ Không phải! Chắc là vừa rồi nó nhìn thấy ta lao vào trong lòng ngươi nên cảm thấy thú vị, cũng lao đến nhưng lại lao quá đà!’’
Nghe thấy vậy, Ly Vẫn gật đầu, cười nói : “ Vậy nàng nghỉ ngơi đi, đợt lát nữa khởi hành ta sẽ đến gọi nàng.’’
Tang Chỉ ngẩng đầu tiễn A Ly, đóng cửa lại rồi vội vàng mở ống trúc ra để thiêu hủy bức thư. Liếc mắt nhìn một cái, nàng đột nhiên ngẩn ra, mở bức thư ra đọc kỹ, lại thấy những chữ đen trên nền giấy trắng là:
Thấy thư như thấy bản công chúa...
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị A Ly bắt có về Long cốc ép thành thân, hãy mau đến cứu ta!!!
Tang Chỉ
Tiểu hồ ly chớp chớp hàng mi dài, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi, cẩn thận đọc lại bức thư lần nữa, thực sự là không nhìn nhầm. Vậy “dâm tặc’’ đâu? “Nụ hôn hôm đó’’ đâu? Trong chốc lát, Tang Chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ khi đó nàng viết bức thư này quá vội, lại quên viết mấy chữ đó? Hay là...vì nàng quá căng thẳng nên nhớ nhầm rồi chăng?
“Không đúng mà, ta thật sự có viết!’’ Tang Chỉ nhăn mũi nhìn trời, ký ức trống không, sao Lai Mễ ra ngoài đi một vòng, lại bị bắt về thì đến bức thư cũng thiếu mấy chữ rồi? Tang Chỉ nghi hoặc nhìn Lai Mễ, chỉ thấy thằng nhóc đá cơm rang trứng mà Tập Nguyệt đưa đến, quay lại làm tổ trên giường, ngủ mất rồi.
Tang Chỉ kinh ngạc, vô thức dịch chân, tiểu hồ ly kia giống như cảm thấy được, ngáp một cái, nhưng chẳng thèm mở cặp mắt to tròn, long lanh ra nhìn. Tang Chỉ đần mặt, từ khi nào... mà mình đã lợi hại như thế này, có thể dùng phép thuật ảo hóa ra một vật thể sống biết chạy nhảy ?
Tang Chỉ vui mừng nửa khắc, lại đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không bình thường, cúi đầu cất tiếng gọi : ‘‘Lai Mễ ? Đệ là Lai Mễ thật ?’’
Con vật nhỉ nghe thấy, ngồi nghiêm chỉnh gật đầu, xong hình như lại nghĩ như ra cái gì, chạy đến chân giường, dùng miệng lôi ra một túi đồ. Tang Chỉ vừa nhìn thấy tay nải kia, trong lòng vang lên một tiếng loảng xoảng, thôi xong rồi ! Mở cái tay nải ra, đồ ăn, đồ chơi, cả bức thư gửi cho phượng hoàng cao ngạo kia đều bày ra nguyên vẹn, rất rõ ràng, Lai Mễ chưa làm được việc gì đã quay lại rồi.
Tang Chỉ vò vò đầu, thở dài buồn bã, lại cảm thấy tay ươn ướt, cúi đầu nhìn, thì ra Lai Mễ đang liếm tay nàng chụt chụt để an ủi. Tang Chỉ ôm Lai Mễ đưa lên trước ngực, nửa nằm nửa ngồi trong chăn, nửa trách cứ, nửa quan tâm, véo véo chiếc tai của tiểu hồ ly : ‘‘Ngốc nghếch, sao đệ lại quay lại rồi ?’’
Lai Mễ không biết bị làm sao, không giống như thường ngày gần gũi với Tang Chỉ, vừa vào trong chăn liền lục đục chui ra ngoài, không tự nhiên chuồn vào trong góc, cúi đầu gãi móng. Tang Chỉ hiếu kỳ, đang muốn đi bắt thì trong đầu tiểu hồ ly bỗng lóe lên, lại nghĩ đến một chuyện quan trọng. ‘‘Không đúng mà, cứ coi như đệ không tìm thấy phượng hoàng cao ngạo, nhưng sao mà nói quay lại là quay lại luôn ?’’ Dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp than thở, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa : ‘‘Tang Chỉ, dậy chưa ?’’
Tang Chỉ nhìn Lai Mễ một cái rồi chạy ra mở cửa, thấy sau lưng Ly Vẫn còn có một đại mỹ nhân duyên dáng, nhất thời cứng họng. Hai người vào phòng rồi, Tập Nguyệt bày đồ ăn lên bàn xong, lúc này mới nhìn sang Lai Mễ trên giường vẫy tay cười nói : ‘‘Tiểu hồ ly, đệ cũng đến đây, tỷ tỷ rang cơm trứng bù đắp cho đệ.’’
Tang Chỉ bị Ly Vẫn kéo ngồi xuống, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, khẽ hỏi: ‘‘Đây là ai ?’’
Ly Vẫn nói : ‘‘Đây là nha hoàn bên cạnh cha ta – Tập Nguyệt, vì biết cúng ta sắp về Long Cốc nên đến đón chúng ta.’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bĩu môi...như thế nghĩa là...thêm một người trông chừng mình. A Ly sợ nàng chạy như thế sao ? Tang Chỉ tỏ ra uể oải, Ly Vẫn lại coi như không nhìn thấy, vừa gắp đồ ăn cho Tang Chỉ vừa nói : ‘‘Nàng ăn nhiều một chút, hôm nay chúng ta về Long Cốc.’’
Tang Chỉ không biết nói gì, đành ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo. Tập Nguyệt thì gắng sức dỗ dành Lai Mễ, bảo nó đến ăn cơm, miệng còn lẩm bẩm : ‘‘Tiểu hồ ly, tối qua lúc bắt đệ thực sự tỷ tỷ có hơi nặng tay, nhưng ai bảo đệ muốn chạy chứ ? Nào, tỷ tỷ đền cho đệ, được chưa ?’’
Nghe thấy vậy, Tang Chỉ suýt nghẹn, ho mấy tiếng, Ly Vẫn phải vỗ vỗ và lưng nàng mới nuốt được xuống, vội trừng mắt, nói: ‘‘Ngươi...nói vậy là có ý gì?’’
Ly Vẫn chưa kịp mở miệng, Tập Nguyệt đã lấy tay áo che miệng, cười nói : ‘‘Ồ! Tối qua công chúa ngủ hơi say, có lẽ không biết. Tên nhóc này nghịch ngợm quen rồi, nhân lúc người ngủ liền trộm lương khô rồi chạy trốn, nhưng bị ta bắt đưa về !’’
Lai Mễ ở trong góc nghe thấy vậy, cặp mắt lấp lánh đầy oán hận lườm Tập Nguyệt. Tang Chỉ bỗng hiểu ra, chẳng trách Lai Mễ đột nhiên quay về, hóa ra...Tang Chỉ nghẹn giọng, Ly Vẫn lại coi như chẳng nghe thấy gì, nhét miếng màn thầu vào miệng nàng.
Tang Chỉ ăn mà chẳng biết mùi vị thế nào, cặp mắt đen láy đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Tập Nguyệt. Rõ ràng nàng ta biết là mình sai khiến Lai Mễ, lại chỉ gà mắng chó trước mặt Ly Vẫn, uy hiếp mình đừng có giở trò...Chỉ là nha đầu của Long cốc mà Long cốc mà có tư cách đến đến nghênh tiếp Ly Vẫn mất tích nhiều ngày, xem ra Tập Nguyệt này không đơn giản.
Tang Chỉ cười khan hai tiếng, sự đã bại lộ, nàng cũng làm như chẳng có chuyện gì, tiếp tục ăn cháo. Nhưng vừa đút miếng cháo vào miệng, Tang Chỉ đột nhiên nghĩ đến bức thư gửi cho phượng hoàng cao ngạo đang ở trong tay nải, ‘‘phụt’’ một tiếng, cháo trong miệng phun ra hết.
Trong chốc lát, cả căn phòng chìm trong im lặng. Tang Chỉ ho ra nước mắt. Ly Vẫn bảo Tập Nguyệt đi bắt tiểu hồ ly, vậy nhất định…nhìn thấy bức thư nàng gửi cho Tuấn Thúc rồi? Vậy …vậy…những lời nàng viết trong đó…Nghĩ đến đây, mặt Tang Chỉ bỗng đỏ bừng, ho càng lúc càng dữ dội.
Ly Vẫn nhìn đến đau lòng, vừa vỗ lưng tiểu hồ ly vừa nói : “ Hôm nay nàng làm sao vậy? Chỉ ăn cháo mà cũng sặc hai lần…’’
Hắn chưa nói xong, Tang chỉ đã vội vàng nắm lấy tay hắn, lắc đầu nói : “A Ly, ta…Ngươi…đừng có tin. Mảnh giấy kia…không phải là sự thật! Không đúng! Một phần không phải là sự thật!!!’’
Nàng nói xong, Ly Vẫn và Tập Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau. Tang Chỉ bấm ngón tay, vẫn cố giải thích : “ Xin lỗi, ta thật sự không cố ý viết như vậy! Ta…chỉ là không muốn đến Long cốc mà thôi.’’
Nghe thấy vậy, Tập Nguyệt nhướn mày, cười : “ Thôi, ta tránh đi trước, để hai người từ từ giải thích!’’ Tập Nguyệt nói vẻ chọc ghẹo rồi nở nụ cười rạng rỡ, cất bước ra ngoài, còn lại Tang Chỉ, vẻ mặt lúng túng và Ly Vẫn. Lai Mễ vẫn làm ổ trong góc, không động đậy.
Tang Chỉ cúi đầu, nắm chặt vạt áo, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến lời trong tờ giấy đó, tiểu hồ ly thẹn đến mức lúc thì mặt đỏ, tim đập nhanh, lúc thì lạnh toát sống lưng…Nguyên nhân khiến Tang Chỉ có thể có hai trạng thái băng, lửa khác nhau thế này là ở trên trang giấy kia có viết:
Thấy thư như thấy bản công chúa…
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị dâm tặc A Ly bắt cóc đưa về Long cốc ép thành thân, nếu ngươi còn nhớ đến nụ hôn hôm đó, hãy mau đến cứu ta !!!
Tang Chỉ
Đối với việc Ly Vẫn vừa giam vừa trói, ép mình quay về Long Cốc, Tang Chỉ thực sự rất giận, trong thư đã vô thức dùng hai chữ “dâm tặc", vốn chỉ là trong lúc tức giận đã phát tiết một chút. Sau khi cơn giận qua đi cũng cảm thấy không thỏa đáng lắm, tuy A Ly rất đáng ghét, dám bức hôn nàng đến mức này, nhưng thực ra vẫn rất có quy củ, suốt quãng đường luôn tận tâm chăm sóc, không để nàng chịu mệt, chịu khát chút nào.
Tang Chỉ nghĩ đến đây, áy náy một chút rồi cũng cho qua, dù gì Ly Vẫn cũng chưa nhìn thấy tờ giấy đó, nhưng ai mà nghĩ rằng Lai Mễ lại ngốc như thế, nó còn bị bắt quay lại chứ? Hơn nữa, trong bức thư còn nhắc đến “nụ hôn hôm đó", lập tức Tang Chỉ cảm thấy như bị gai đâm sau lưng.
Chuyện về nụ hôn, nàng giữ kín như bưng. Dựa vào tính cách của phượng hoàng cao ngạo thì đến ca ca song sinh Tuấn Ngạn cũng sẽ không nói, nhưng bây giờ lại điều đó được viết bay bướm trên giấy, vậy chẳng phải là...bố cáo thiên hạ. Lúc đó, vì khẩn cấp, Tang Chỉ vừa muốn được phượng hoàng cao ngạo cứu vừa không muốn gạt bỏ sĩ diện của hồ ly nên mới cố ý đưa ra lý do này, lấy nụ hôn kia uy hiếp Tuấn Thúc. Bây giờ thì hay rồi, Tuấn Thúc không uy hiếp được, ngược lại còn tự bê đá ném xuống chân mình, để “vị hôn phu" biết được.
Sau này nàng còn biết ăn nói thế nào? Trong lòng Tang Chỉ giống như bị mèo cào, vừa đau vừa nhột, đang không biết phải kiềm chế trước mặt A Ly như thế nào thì A Ly lại tỏ ra vô cùng lo lắng, ôm lấy khuôn mặt Tang Chỉ, nói xa xăm : “ Nàng làm sao vậy? Vừa rồi ta cứ cảm thấy kỳ lạ?’’
Tang Chỉ sốt ruột đến mức giậm chân, nhào vào trong lòng Ly Vẫn, nước mắt sắp rơi rồi : “ Xin lỗi! Xin lỗi! Khi đó ta tức giận quá, nhất thời viết như vậy, ngươi đừng có giả vờ không tức giận ta nữa, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, ta cũng biết...Á...!’’
Tang Chỉ còn chưa giải thích xong thì đột nhiên thét lên thất thanh, vô thức đẩy A Ly ra. Lúc này hai người mới phát hiện vừa rồi là Lai Mễ nghịch ngợm, đột nhiên nhào đến đầu Tang Chỉ, dọa cho hai người vội vàng tách ra. Ly Vẫn muốn kéo đuôi của Lai Mễ thì thấy ống trúc lăn đến bên chân, nhặt lên xem, chính là bức thư Tang Chỉ gửi cho Tuấn Thúc.
Khẽ thở dài, Ly Vẫn không mở ống trúc ra mà trả lại cho tiểu hồ ly nói : “ Tang Chỉ, tuy ta bảo Tập Nguyệt đi bắt Lai Mễ, nhưng chưa từng mở ống trúc ra xem. Ta cũng không muốn biết nàng đã viết gì cho hắn.’’ Ngừng lại một lát, Ly Vẫn đột nhiên tự cười mình, tiếp tục : “ Ta thừa nhận bắt cóc nàng về Long Cốc như thế này có hơi quá đáng, nhưng ta chỉ muốn nàng biết tâm ý của ta.’’
Lời vừa nói xong, Tang Chỉ chớp chớp mắt, cứng đơ tại chỗ, vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào thì hai người liền nghe thấy bên chân truyền tiếng khịt khịt mũi. Tang Chỉ cúi đầu nhìn, chỉ thấy Lai Mễ đang dùng chân gãi gãi tai, rõ ràng nó vẫn nhỏ nhỏ, tròn vo, non nớt, đáng yêu nhưng cặp mắt hồ ly lại vô cùng sắc bén, vẻ mặt..không ai bì được.
Cặp mắt đen của Tang Chỉ trong veo dần mơ hồ... ‘‘Ting!’’ Sao mà ánh mắt này...giống như gặp ở đâu rồi. Tang Chỉ gãi gãi đầu thì nghe thấy A Ly cũng bật cười : “ Hình như Lai Mễ vẫn đang giận ta, trách ta đã bắt nó quay về.’’
Tang Chỉ lắc đầu : “ Không phải! Chắc là vừa rồi nó nhìn thấy ta lao vào trong lòng ngươi nên cảm thấy thú vị, cũng lao đến nhưng lại lao quá đà!’’
Nghe thấy vậy, Ly Vẫn gật đầu, cười nói : “ Vậy nàng nghỉ ngơi đi, đợt lát nữa khởi hành ta sẽ đến gọi nàng.’’
Tang Chỉ ngẩng đầu tiễn A Ly, đóng cửa lại rồi vội vàng mở ống trúc ra để thiêu hủy bức thư. Liếc mắt nhìn một cái, nàng đột nhiên ngẩn ra, mở bức thư ra đọc kỹ, lại thấy những chữ đen trên nền giấy trắng là:
Thấy thư như thấy bản công chúa...
Phượng hoàng cao ngạo, ta bị A Ly bắt có về Long cốc ép thành thân, hãy mau đến cứu ta!!!
Tang Chỉ
Tiểu hồ ly chớp chớp hàng mi dài, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi, cẩn thận đọc lại bức thư lần nữa, thực sự là không nhìn nhầm. Vậy “dâm tặc’’ đâu? “Nụ hôn hôm đó’’ đâu? Trong chốc lát, Tang Chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ khi đó nàng viết bức thư này quá vội, lại quên viết mấy chữ đó? Hay là...vì nàng quá căng thẳng nên nhớ nhầm rồi chăng?
“Không đúng mà, ta thật sự có viết!’’ Tang Chỉ nhăn mũi nhìn trời, ký ức trống không, sao Lai Mễ ra ngoài đi một vòng, lại bị bắt về thì đến bức thư cũng thiếu mấy chữ rồi? Tang Chỉ nghi hoặc nhìn Lai Mễ, chỉ thấy thằng nhóc đá cơm rang trứng mà Tập Nguyệt đưa đến, quay lại làm tổ trên giường, ngủ mất rồi.
Tác giả :
Mèo Lười Ngủ Ngày