Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 48-1
Edit: Boo
Liễu Vi Dung khóc đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, tiểu bảo bảo đáng yêu của nàng tại sao lại bị ôm đi rồi.
Không phải Phương Quý phi đã hoài thai rồi sao?
Cuối cùng Thái hậu muốn làm gì?
Cứ nghĩ đến chuyện về sau không còn nhìn thấy tiểu bảo bảo béo trắng đáng yêu, Liễu Vi Dung luống cuống, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Chủ tử, người đừng khóc nữa, phụ nữ khi ở cữ không thể khóc……" Trần mama nóng nảy, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.
Liễu Vi Dung đành phải cố kìm nước mắt, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Trần mama.
“Trần ma ma, có phải là phân vị ta quá thấp hay không, cho nên Thái hậu mới đem tiểu hoàng tử của ta đi?’
Trần mama nhíu mày suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: “Theo như nô tài thấy, chắc là không phải, có lẽ Thái hậu nương nương chỉ muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút mà thôi?"
“Thế nhưng cũng không cần mang theo cả bà vú đi chứ…." Liễu Vi Dung cắn môi cãi lại.
Thế còn ý tứ của Hoàng thượng thế nào? Hình như là không có khả năng, đoán chừng là do ý tứ của một mình Thái hậu.
Trần mama trầm mặc.
“Chủ tử, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, nô tài nghĩ là, Hoàng thượng cũng không thể cho Thái hậu nuôi dưỡng trưởng hoàng tử, còn có Phương Quý phi đã hoài thai, không thể ghi là danh nghĩa của nàng."
Liễu Vi Dung ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể áp chế nỗi nhớ và sự nóng lòng của mình vào đáy lòng, chờ Mộ Dung Triệt qua đây.
Lấy địa vị thân phận của nàng, muốn lấy tiểu bảo bảo từ trong Thái hậu về là không có khả năng, nàng cũng không phải Liễu Tương Nhã, trong tay có nhân mạch, bản thân lại có tâm cơ, nàng chỉ có thể trông cậy vào Hoàng thượng mà thôi.
Từ An cung.
Nội điện, một loạt chậu than được đốt lên, dễ chịu ấm áp.
Thái hậu thuần thục ôm tã lót (là cái địu con ý mọi người, có thể hiểu như là thay cho đứa trẻ) từ trong tay Lưu mama, từ ái nhìn hai mắt tiểu bảo bảo trong tã lót mở ra, Đức quý nhân này lại sinh ra, nhìn xem, tiểu hoàng tử này trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến ba ngày tắm lễ trước tiếng khóc rất to, vừa nghe tiếng liền biết là vô cùng khỏe mạnh.
Cặp mắt to tròn đen nhánh như trái nho lại không có tiêu cự, nhìn tới nhìn lui, cái mũi nhỏ hơi động, lại vẫn thường gọi là tiểu bào bào, cũng không khóc, không náo.
Có thể là do mới vừa bú sữa xong.
Thái hậu rất yêu thích đứa bé này, trên mặt đều tươi cười, ôm tiểu hoàng tử không buông tay.
“Lưu mama, ngươi xem mặt mày đứa nhỏ này, có rất nhiều điểm giống Hoàng thượng…." Thái hậu nói thao thao bất tuyệt.
Hoàng đế vừa vào liền nhìn thấy tình cảnh hài hòa này, đối với việc mẫu hậu ôm Đại hoàng tử đi hết sức không thích, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, mày kiếm thâm thúy nhếch lên, Thái hậu vừa thấy Hoàng đế đến đây, cười kêu hắn nhanh qua đây.
Đoàn người Lưu mama vội vàng hành lễ với Hoàng đế.
“Hoàng thượng, ngươi nhìn xem bộ dáng của Tiểu hoàng tử rất dễ thương, giống như ngươi trước đây vậy." Thái hậu từ ái nhìn Đại hoàng tử, cười nói.
Mộ Dung Triệt nhìn cũng gật đầu, mỗi ngày hắn đều đi qua nhìn nhi tử của mình, thật sự là càng ngày càng giống, thời điểm khi mới sinh khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn, hiện tại lại hoàn toàn nẩy nở rồi.
“Uhm, mẫu hậu nói phải!" Mộ Dung Triệt nói xong, nhịn không được vươn ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đáy mắt hiện lên ý cười.
Tiểu hoàng tử bị phụ hoàng vô lương tâm làm đau, nước mắt lưng tròng, miệng nhỏ mở ra, lớn tiếng khóc oa oa.
Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc, tâm tình hết sức vui vẻ. (ba đểu!!!!!!)
Mỗi ngày hắn đều thích trêu đùa hài tử.
“Hoàng thượng…" Thái hậu trừng mắt trách cứ liếc nhìn Hoàng đế một cái, vội vàng lắc tay của tiểu hoàng tử đang sợ, đúng là tiểu hoàng tử không thèm mua sổ tính nợ, vẫn khóc lớn oa oa như cũ, khóc đến mức làm cho Thái hậu tan nát cõi lòng rồi.
“Hoàng thượng, xem chuyện tốt của ngươi kìa." Thái hậu nổi giận.
“Mẫu hậu, người không biết là tiếng khóc của Đại hoàng tử cực kỳ to sao?" Mộ Dung Triệt tuyệt không lo lắng, nhàn hạ nói một câu, thiếu chút nữa làm Thái hậu tức chết.
Kỳ thật lần đầu tiên đùa làm cho tiểu hoàng tử khóc xong, hắn cũng rất lo lắng, không biết làm sao dỗ hắn, về sau nhận ra chỉ cần nắm lấy tay nhỏ của hắn không rời, hắn sẽ nở nụ cười.
Hắn cảm thấy chuyện trêu chọc nhi tử rất vui, mỗi ngày đều trêu chọc hắn một hồi như vậy.
“Đừng khóc, đừng khóc, cháu ngoan của ai gia, đừng khóc nữa!" Thái hậu đau lòng dỗ mà trưởng hoàng tôn vẫn khóc lớn như cũ.
Sau cùng Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc đã đủ lâu, cũng có chút đau lòng, vươn bàn tay to nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, tiểu hoàng tử bỗng dưng ngừng khóc, mở to hai mắt đẫm lệ long lanh, tay nhỏ bé lay bàn tay to của Mộ Dung Triệt, nhìn Mộ Dung Triệt cười khanh khách. (cái này gọi là hổ phụ sinh hổ tử, bố đểu con còn đểu hơn )
Liễu Vi Dung khóc đến mức suýt chút nữa thì ngất đi, tiểu bảo bảo đáng yêu của nàng tại sao lại bị ôm đi rồi.
Không phải Phương Quý phi đã hoài thai rồi sao?
Cuối cùng Thái hậu muốn làm gì?
Cứ nghĩ đến chuyện về sau không còn nhìn thấy tiểu bảo bảo béo trắng đáng yêu, Liễu Vi Dung luống cuống, nước mắt rơi xuống lộp bộp.
“Chủ tử, người đừng khóc nữa, phụ nữ khi ở cữ không thể khóc……" Trần mama nóng nảy, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng.
Liễu Vi Dung đành phải cố kìm nước mắt, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Trần mama.
“Trần ma ma, có phải là phân vị ta quá thấp hay không, cho nên Thái hậu mới đem tiểu hoàng tử của ta đi?’
Trần mama nhíu mày suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: “Theo như nô tài thấy, chắc là không phải, có lẽ Thái hậu nương nương chỉ muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút mà thôi?"
“Thế nhưng cũng không cần mang theo cả bà vú đi chứ…." Liễu Vi Dung cắn môi cãi lại.
Thế còn ý tứ của Hoàng thượng thế nào? Hình như là không có khả năng, đoán chừng là do ý tứ của một mình Thái hậu.
Trần mama trầm mặc.
“Chủ tử, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, nô tài nghĩ là, Hoàng thượng cũng không thể cho Thái hậu nuôi dưỡng trưởng hoàng tử, còn có Phương Quý phi đã hoài thai, không thể ghi là danh nghĩa của nàng."
Liễu Vi Dung ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể áp chế nỗi nhớ và sự nóng lòng của mình vào đáy lòng, chờ Mộ Dung Triệt qua đây.
Lấy địa vị thân phận của nàng, muốn lấy tiểu bảo bảo từ trong Thái hậu về là không có khả năng, nàng cũng không phải Liễu Tương Nhã, trong tay có nhân mạch, bản thân lại có tâm cơ, nàng chỉ có thể trông cậy vào Hoàng thượng mà thôi.
Từ An cung.
Nội điện, một loạt chậu than được đốt lên, dễ chịu ấm áp.
Thái hậu thuần thục ôm tã lót (là cái địu con ý mọi người, có thể hiểu như là thay cho đứa trẻ) từ trong tay Lưu mama, từ ái nhìn hai mắt tiểu bảo bảo trong tã lót mở ra, Đức quý nhân này lại sinh ra, nhìn xem, tiểu hoàng tử này trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến ba ngày tắm lễ trước tiếng khóc rất to, vừa nghe tiếng liền biết là vô cùng khỏe mạnh.
Cặp mắt to tròn đen nhánh như trái nho lại không có tiêu cự, nhìn tới nhìn lui, cái mũi nhỏ hơi động, lại vẫn thường gọi là tiểu bào bào, cũng không khóc, không náo.
Có thể là do mới vừa bú sữa xong.
Thái hậu rất yêu thích đứa bé này, trên mặt đều tươi cười, ôm tiểu hoàng tử không buông tay.
“Lưu mama, ngươi xem mặt mày đứa nhỏ này, có rất nhiều điểm giống Hoàng thượng…." Thái hậu nói thao thao bất tuyệt.
Hoàng đế vừa vào liền nhìn thấy tình cảnh hài hòa này, đối với việc mẫu hậu ôm Đại hoàng tử đi hết sức không thích, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, mày kiếm thâm thúy nhếch lên, Thái hậu vừa thấy Hoàng đế đến đây, cười kêu hắn nhanh qua đây.
Đoàn người Lưu mama vội vàng hành lễ với Hoàng đế.
“Hoàng thượng, ngươi nhìn xem bộ dáng của Tiểu hoàng tử rất dễ thương, giống như ngươi trước đây vậy." Thái hậu từ ái nhìn Đại hoàng tử, cười nói.
Mộ Dung Triệt nhìn cũng gật đầu, mỗi ngày hắn đều đi qua nhìn nhi tử của mình, thật sự là càng ngày càng giống, thời điểm khi mới sinh khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn, hiện tại lại hoàn toàn nẩy nở rồi.
“Uhm, mẫu hậu nói phải!" Mộ Dung Triệt nói xong, nhịn không được vươn ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đáy mắt hiện lên ý cười.
Tiểu hoàng tử bị phụ hoàng vô lương tâm làm đau, nước mắt lưng tròng, miệng nhỏ mở ra, lớn tiếng khóc oa oa.
Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc, tâm tình hết sức vui vẻ. (ba đểu!!!!!!)
Mỗi ngày hắn đều thích trêu đùa hài tử.
“Hoàng thượng…" Thái hậu trừng mắt trách cứ liếc nhìn Hoàng đế một cái, vội vàng lắc tay của tiểu hoàng tử đang sợ, đúng là tiểu hoàng tử không thèm mua sổ tính nợ, vẫn khóc lớn oa oa như cũ, khóc đến mức làm cho Thái hậu tan nát cõi lòng rồi.
“Hoàng thượng, xem chuyện tốt của ngươi kìa." Thái hậu nổi giận.
“Mẫu hậu, người không biết là tiếng khóc của Đại hoàng tử cực kỳ to sao?" Mộ Dung Triệt tuyệt không lo lắng, nhàn hạ nói một câu, thiếu chút nữa làm Thái hậu tức chết.
Kỳ thật lần đầu tiên đùa làm cho tiểu hoàng tử khóc xong, hắn cũng rất lo lắng, không biết làm sao dỗ hắn, về sau nhận ra chỉ cần nắm lấy tay nhỏ của hắn không rời, hắn sẽ nở nụ cười.
Hắn cảm thấy chuyện trêu chọc nhi tử rất vui, mỗi ngày đều trêu chọc hắn một hồi như vậy.
“Đừng khóc, đừng khóc, cháu ngoan của ai gia, đừng khóc nữa!" Thái hậu đau lòng dỗ mà trưởng hoàng tôn vẫn khóc lớn như cũ.
Sau cùng Mộ Dung Triệt thấy hắn khóc đã đủ lâu, cũng có chút đau lòng, vươn bàn tay to nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, tiểu hoàng tử bỗng dưng ngừng khóc, mở to hai mắt đẫm lệ long lanh, tay nhỏ bé lay bàn tay to của Mộ Dung Triệt, nhìn Mộ Dung Triệt cười khanh khách. (cái này gọi là hổ phụ sinh hổ tử, bố đểu con còn đểu hơn )
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam