Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 45-2
à đây là 1 phần thôi, hi hnay post tiếp đó bạn
Không ít người thầm than Đức Quý nhân phúc lớn mạng lớn, lại nhiều lần bị hãm hại, nàng cũng đều tránh được.
Thái hậu thấy người đi rồi, ho hai tiếng, lập tức sai người điều tra kỹ.
Tại sao trên đường này lại xuất hiện dầu mỡ cùng cục đá nhỏ.
Thời điểm cỗ kiệu của họ đi qua, mới quét tuyết không bao lâu, đường này vẫn sạch sẽ, nhưng bây giờ xuất hiện dầu mỡ cùng đá nhỏ, rõ ràng là mưu hại Đức Quý nhân đến sau cùng.
Thái hậu làm sao có thể không nổi giận?
Hoàng đế không có hoàng tử nàng cũng gấp, chính nàng có mấy năm không sống tốt rồi, điều khẩn cấp nhất là hy vọng có thể thấy cháu trai ra đời.
Không thích Đức Quý nhân là một chuyện, nhưng đứa bé của nàng nhất định phải giữ được.
Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, hôm nay nữ nhân trong hậu cung này năm lần bảy lượt chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, hoàn toàn đã chọc giận nàng.
Thất vọng nhất là người đứng phía sau đoàn phân vị Thường tại Liễu Tương Nhã.
Không có việc gì? Vậy mà nàng lại tránh thoát lần ám toán này.
Liễu Tương Nhã nắm chặt quả đấm, dưới ánh sáng đèn lồng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm cỗ kiệu dần đi xa thần sắc đen tối không rõ.
Sau khi nghe được Thái hậu nói điều tra kỹ chuyện này, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Tử Thần điện
"Hoàng thượng, Đức Quý nhân đã xảy ra chuyện! " Tiểu Lý Tử vội vã đi vào bẩm báo, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị tin tức này hù sợ.
Thần sắc Mộ Dung Triệt biến đổi, hất bút trong tay ra, toàn thân hàn ý lạnh như băng.
"Chuyện gì xảy ra?" Không phải hắn cho mấy thái giám biết chút võ công đi nâng kiệu sao? Tại sao còn ra chuyện.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, là có người ở trên đường Đức Quý nhân đi Bảo Hòa điện vẩy mỡ đông cùng đá, một kiệu phu không chú ý tới bị ngã xuống rồi, thật may là kiệu phu khác phản ứng mau, cỗ kiệu mới bình an rơi xuống đất, nhưng cỗ kiệu còn bị dao động kịch liệt một cái, chỉ là dựa theo lời nói của bọn nô tài, lúc ấy Đức Quý nhân không có việc gì, Thái hậu nương nương đã để người điều tra kỹ chuyện này, cũng cho Đức Quý nhân đi về, còn tuyên thái y đi qua."
Tiểu Lý Tử nói một hơi hết mọi chuyện.
Mộ Dung Triệt nghe xong, ánh mắt lạnh lùng, "Tiểu Lý Tử, bãi giá Nhu Phúc cung! "
"Hoàng thượng, dạ tiệc sắp bắt đầu......" Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nhắc nhở.
Vẻ mặt Mộ Dung Triệt dừng lại, mấp máy môi, lạnh lùng nói: "Sai người đi Nhu Phúc cung xem một chút, kịp thời hồi báo cho trẫm tình hình của Đức Quý nhân, bãi giá Bảo Hòa điện."
............
Nhu Phúc cung
Trên giường phía trong phòng, Liễu Vi Dung tựa người lên gối dựa, nhìn Mạc thái y chẩn đoán bệnh cho nàng, Trần mama, Hạnh Nhi, Bạch Liên ở một bên chờ đều lo lắng nhìn.
Thấy Mạc thái y thu tay lại, tính Hạnh Nhi hơi hấp tấp, vội vàng lên tiếng hỏi: "Mạc thái y, chủ tử sao rồi?"
Mạc thái y cười cười: "Đức Quý nhân chỉ bị kinh sợ một chút, cũng không có gì lo ngại, tiểu hoàng tử trong bụng cũng giống vậy, rất bình an khỏe mạnh."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Vi Dung từ sớm đã biết rõ mình không có việc gì, chỉ là mọi người đều tỏ ra lo lắng cho mình, cũng rất cảm động.
"Làm phiền Mạc thái y rồi, Bạch Liên, đưa cho Mạc thái y một bao lì xì." Trời lạnh đến nỗi đất đóng băng như vậy, lại còn trong buổi tốt đại niên (ngày 30 tháng 12 âm lịch) như vậy, tuổi Mạc thái y cũng cao, bị Thái hậu triệu đến chẩn bệnh cho nàng, dù sao cũng nên đưa cho người ta một chút phí vất vả.
Bạch Liên gật đầu, từ một ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường lấy ra một đại hồng bao (túi màu hồng nhưng mình thấy để là đại hồng bao hay hơn) kín đáo đưa cho Mạc thái y.
Mạc thái y cười nhận.
Mặc dù hắn không thiếu một bao lì xì như vậy, nhưng tết đại niên, lấy một chút may mắn,
Đưa Mạc thái y ra ngoài, Liễu Vi Dung cảm thấy hơi mệt một chút, ngáp một cái, tựa người vào trên gối dựa nhắm mắt lại, Trần mama thấy, lấy một cái chăn đắp ở trên người nàng.
Cùng các phi tần ăn tiệc tối ở Bảo Hòa điện nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn không yên, một nô tài vội vã đi vào, nói nhỏ bên tai Tiểu Lý Tử mấy câu sau lại rời đi.
Tiểu Lý Tử đến bên cạnh Hoàng thượng, nhỏ giọng rỉ tai một chút, gương mặt băng lãnh cả buổi tối của Hoàng đế rốt cuộc cũng dịu xuống.
Động tác này tuy rất nhỏ, nhưng phi tần vẫn chú ý đến Hoàng đế cũng chú ý tới.
Tất cả mọi người đoán ra là chuyện của Đức Quý nhân, xem ra thật sự là nàng không có gì lo ngại.
Đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua một tia ghen tỵ, chén đang cầm trong tay càng nắm càng chặt, để lại dấu tích ở trên ly trà sứ màu trắng, chỉ là nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, lời Hoàng đế cảnh cáo vẫn còn vang bên tai.
Rũ mí mắt xuống, có lẽ nên sai người đưa thư cho phụ thân, để cho hắn nghĩ một ít biện pháp.
Phương quý phi hung hăng cắn môi, tay không tự giác xoa bụng mình, hơn hai tháng rồi, nhưng cũng chỉ khẽ nhô ra.
Hơn một tháng qua này, nàng đóng cửa dưỡng thai, bởi vì do thể cốt, thái y nói mạch tượng thai nhi trong bụng nàng có chút hư phù, không chuyên tâm chăm sóc mà nói, rất dễ xảy mất.
So với Đức Quý nhân năm lần bảy lượt bị hãm hại, cục thịt trong bụng vẫn rất tốt, khiến cho nàng ghen tỵ không dứt.
Thục phi mặc dù là cười, nhưng trong lòng lại đố kị muốn nổi điên.
Sắc mặt của Huệ phi cũng không tốt, vết sẹo trên mặt kia được nàng dùng son phấn che giấu, nhưng mọi người đều biết trên mặt nàng có vết sẹo, làm cho nàng hết sức khó chịu.
Liễu Tương Nhã thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu lại, nắm chặt quả đấm, trong miệng cắn răng cười lạnh, hiện tại được sủng ái nhiều như vậy, chờ sinh hạ một công chúa rồi, mất Thánh Tâm, chính là lúc ngươi chết không có chỗ chôn.
Rất nhanh giờ tuất đến giờ hợi, tiệc tối đã kết thúc.
Từ An Cung
Hoàng đế Mộ Dung Triệt cùng Thái hậu nhìn kết quả tra ra được trong tay, một vị thần sắc lạnh lẽo mà lãnh khốc, một nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được.
Hóa ra là trên kết quả tra được viết người chủ sử —— Phương quý phi.
Không ít người thầm than Đức Quý nhân phúc lớn mạng lớn, lại nhiều lần bị hãm hại, nàng cũng đều tránh được.
Thái hậu thấy người đi rồi, ho hai tiếng, lập tức sai người điều tra kỹ.
Tại sao trên đường này lại xuất hiện dầu mỡ cùng cục đá nhỏ.
Thời điểm cỗ kiệu của họ đi qua, mới quét tuyết không bao lâu, đường này vẫn sạch sẽ, nhưng bây giờ xuất hiện dầu mỡ cùng đá nhỏ, rõ ràng là mưu hại Đức Quý nhân đến sau cùng.
Thái hậu làm sao có thể không nổi giận?
Hoàng đế không có hoàng tử nàng cũng gấp, chính nàng có mấy năm không sống tốt rồi, điều khẩn cấp nhất là hy vọng có thể thấy cháu trai ra đời.
Không thích Đức Quý nhân là một chuyện, nhưng đứa bé của nàng nhất định phải giữ được.
Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, hôm nay nữ nhân trong hậu cung này năm lần bảy lượt chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng, hoàn toàn đã chọc giận nàng.
Thất vọng nhất là người đứng phía sau đoàn phân vị Thường tại Liễu Tương Nhã.
Không có việc gì? Vậy mà nàng lại tránh thoát lần ám toán này.
Liễu Tương Nhã nắm chặt quả đấm, dưới ánh sáng đèn lồng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm cỗ kiệu dần đi xa thần sắc đen tối không rõ.
Sau khi nghe được Thái hậu nói điều tra kỹ chuyện này, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Tử Thần điện
"Hoàng thượng, Đức Quý nhân đã xảy ra chuyện! " Tiểu Lý Tử vội vã đi vào bẩm báo, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị tin tức này hù sợ.
Thần sắc Mộ Dung Triệt biến đổi, hất bút trong tay ra, toàn thân hàn ý lạnh như băng.
"Chuyện gì xảy ra?" Không phải hắn cho mấy thái giám biết chút võ công đi nâng kiệu sao? Tại sao còn ra chuyện.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, là có người ở trên đường Đức Quý nhân đi Bảo Hòa điện vẩy mỡ đông cùng đá, một kiệu phu không chú ý tới bị ngã xuống rồi, thật may là kiệu phu khác phản ứng mau, cỗ kiệu mới bình an rơi xuống đất, nhưng cỗ kiệu còn bị dao động kịch liệt một cái, chỉ là dựa theo lời nói của bọn nô tài, lúc ấy Đức Quý nhân không có việc gì, Thái hậu nương nương đã để người điều tra kỹ chuyện này, cũng cho Đức Quý nhân đi về, còn tuyên thái y đi qua."
Tiểu Lý Tử nói một hơi hết mọi chuyện.
Mộ Dung Triệt nghe xong, ánh mắt lạnh lùng, "Tiểu Lý Tử, bãi giá Nhu Phúc cung! "
"Hoàng thượng, dạ tiệc sắp bắt đầu......" Tiểu Lý Tử nhỏ giọng nhắc nhở.
Vẻ mặt Mộ Dung Triệt dừng lại, mấp máy môi, lạnh lùng nói: "Sai người đi Nhu Phúc cung xem một chút, kịp thời hồi báo cho trẫm tình hình của Đức Quý nhân, bãi giá Bảo Hòa điện."
............
Nhu Phúc cung
Trên giường phía trong phòng, Liễu Vi Dung tựa người lên gối dựa, nhìn Mạc thái y chẩn đoán bệnh cho nàng, Trần mama, Hạnh Nhi, Bạch Liên ở một bên chờ đều lo lắng nhìn.
Thấy Mạc thái y thu tay lại, tính Hạnh Nhi hơi hấp tấp, vội vàng lên tiếng hỏi: "Mạc thái y, chủ tử sao rồi?"
Mạc thái y cười cười: "Đức Quý nhân chỉ bị kinh sợ một chút, cũng không có gì lo ngại, tiểu hoàng tử trong bụng cũng giống vậy, rất bình an khỏe mạnh."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Vi Dung từ sớm đã biết rõ mình không có việc gì, chỉ là mọi người đều tỏ ra lo lắng cho mình, cũng rất cảm động.
"Làm phiền Mạc thái y rồi, Bạch Liên, đưa cho Mạc thái y một bao lì xì." Trời lạnh đến nỗi đất đóng băng như vậy, lại còn trong buổi tốt đại niên (ngày 30 tháng 12 âm lịch) như vậy, tuổi Mạc thái y cũng cao, bị Thái hậu triệu đến chẩn bệnh cho nàng, dù sao cũng nên đưa cho người ta một chút phí vất vả.
Bạch Liên gật đầu, từ một ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường lấy ra một đại hồng bao (túi màu hồng nhưng mình thấy để là đại hồng bao hay hơn) kín đáo đưa cho Mạc thái y.
Mạc thái y cười nhận.
Mặc dù hắn không thiếu một bao lì xì như vậy, nhưng tết đại niên, lấy một chút may mắn,
Đưa Mạc thái y ra ngoài, Liễu Vi Dung cảm thấy hơi mệt một chút, ngáp một cái, tựa người vào trên gối dựa nhắm mắt lại, Trần mama thấy, lấy một cái chăn đắp ở trên người nàng.
Cùng các phi tần ăn tiệc tối ở Bảo Hòa điện nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn không yên, một nô tài vội vã đi vào, nói nhỏ bên tai Tiểu Lý Tử mấy câu sau lại rời đi.
Tiểu Lý Tử đến bên cạnh Hoàng thượng, nhỏ giọng rỉ tai một chút, gương mặt băng lãnh cả buổi tối của Hoàng đế rốt cuộc cũng dịu xuống.
Động tác này tuy rất nhỏ, nhưng phi tần vẫn chú ý đến Hoàng đế cũng chú ý tới.
Tất cả mọi người đoán ra là chuyện của Đức Quý nhân, xem ra thật sự là nàng không có gì lo ngại.
Đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua một tia ghen tỵ, chén đang cầm trong tay càng nắm càng chặt, để lại dấu tích ở trên ly trà sứ màu trắng, chỉ là nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, lời Hoàng đế cảnh cáo vẫn còn vang bên tai.
Rũ mí mắt xuống, có lẽ nên sai người đưa thư cho phụ thân, để cho hắn nghĩ một ít biện pháp.
Phương quý phi hung hăng cắn môi, tay không tự giác xoa bụng mình, hơn hai tháng rồi, nhưng cũng chỉ khẽ nhô ra.
Hơn một tháng qua này, nàng đóng cửa dưỡng thai, bởi vì do thể cốt, thái y nói mạch tượng thai nhi trong bụng nàng có chút hư phù, không chuyên tâm chăm sóc mà nói, rất dễ xảy mất.
So với Đức Quý nhân năm lần bảy lượt bị hãm hại, cục thịt trong bụng vẫn rất tốt, khiến cho nàng ghen tỵ không dứt.
Thục phi mặc dù là cười, nhưng trong lòng lại đố kị muốn nổi điên.
Sắc mặt của Huệ phi cũng không tốt, vết sẹo trên mặt kia được nàng dùng son phấn che giấu, nhưng mọi người đều biết trên mặt nàng có vết sẹo, làm cho nàng hết sức khó chịu.
Liễu Tương Nhã thấy sắc mặt Hoàng thượng dịu lại, nắm chặt quả đấm, trong miệng cắn răng cười lạnh, hiện tại được sủng ái nhiều như vậy, chờ sinh hạ một công chúa rồi, mất Thánh Tâm, chính là lúc ngươi chết không có chỗ chôn.
Rất nhanh giờ tuất đến giờ hợi, tiệc tối đã kết thúc.
Từ An Cung
Hoàng đế Mộ Dung Triệt cùng Thái hậu nhìn kết quả tra ra được trong tay, một vị thần sắc lạnh lẽo mà lãnh khốc, một nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được.
Hóa ra là trên kết quả tra được viết người chủ sử —— Phương quý phi.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam