Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 99
"Chị Yên, chúng ta thật sự không cần làm gì sao?" Miêu Trạch đứng ngồi không yên, vừa thăng cấp xong nên cậu hận không thể đánh mộ trận đã đời. Ai ngờ vừa đến quân khu trung tâm, Đường Yên đã dặn bọn họ phải án binh bất động, im lặng âm thầm tìm hiểu tung tích của mấy người bác sĩ Đường, không hề có ý định hành động chút nào cả.
"Không vội!" Đường Yên lắc đầu, giọng nói cực kì thong dong, hoàn toàn khác hẳn với vẻ kinh hoảng ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh. Lúc này cô cực kì trấn định bảo An Lộ tập hợp tình báo về các thế lực khắp nơi của quân khu trung tâm..
"Chị Yên, chị không lo lắng cho bác sĩ Đường sao?" Mạnh Lộ nghi ngờ nói. Đám người Hạ Bác đã xuống khởi trực thăng ở giữa đường, theo lời Việt Kỳ thì mấy người Hạ Bác không đủ tư cách để tiến vào quân khu trung tâm.
"Mục đích của những người đó là chị, chỉ cần chị không xuất hiện thì bọn họ sẽ không làm hại ông và những người khác." Đường Yên khép tình báo trên tay lại, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, ý định của Lưu Thấm Nhã là muốn lợi dụng bác sĩ Đường để quấy đục đầm nước sâu quân khu trung tâm này nhưng muốn mượn đao giết người cũng phải nhìn xem cô có đồng ý hay không đã.
"Chị?" Sắc mặt Miêu Trạch thay đổi, mặc dù cậu có chút qua quít nhưng không phải là người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Miêu Trạch nhớ tới những lời của Lưu Thấm Nhã ở kho quân nhu, trong lòng nhất thời hiểu rõ: “Quân khu trung tâm rối loạn, quần hùng cắt cứ (là rối loạn nên ai có sức thì chiếm đất xưng vương), chúng ta có nên nhúng một tay vào hay không?"
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng anh hùng, Miêu Trạch cũng không ngoại lệ. Ánh mắt cậu như bốc lửa nhìn chằm chằm Đường Yên, cậu và Mạnh Lộ đều đã bước qua cánh cửa cấp bảy, cũng không tính là lót đáy ở quân khu trung tâm. Sau khi đăng kí ở công hội dị năng giả của quân khu trung tâm thì đáy lòng bất giác có chút tự hào! Sau khi nhìn thấy quy hoạch, bố cục của quân khu trung tâm mà không động tâm thì chắc chắn là giả.
"Nhúng một tay vào?" Đường Yên hài hước nhìn dáng vẻ hùng tâm bừng bừng của Miêu Trạch, bất giác cảm thấy buồn cười. Không biết lúc ai đó vừa mới vào quân khu trung tâm thì sợ tới mức chân mềm nhũn đây. Đường Yên nhìn xuyên cửa thủy tinh, quan sát ngã tư đường bên ngoài, cảm giác như mình đang ở trong cuộc sống yên tĩnh, hòa bình trước tận thế. Nơi này giống như vườn địa đàng, giàu có và đông đúc, phồn hoa, hoàn toàn không có vẻ tiêu điều, bi thương như bên ngoài. Có lẽ chính là do cảnh tượng phồn hoa này mới khiến cho cho những người say mê quyền lợi quyết định đánh một canh bạc mà bỏ qua nguy cơ vẫn luôn hiện hữu ở bên ngoài. Đây hẳn là sống lo âu, chết yên vui. Bọn họ đang dùng mấy trăm triệu sinh linh để cúng tế cho ván cờ của mình, không biết buổi tối bọn họ có ngủ được an ổn hay không?
"Không biết là ai lúc xuống khỏi trực thăng đã sợ tới mức chân mềm phải nhờ mình đỡ giùm đây." Mạnh Lộ không chút do dự dội một gáo nước lạnh, khinh thường đảo qua khuôn mặt vì hưng phấn quá độ mà đỏ lên của Miêu Trạch. Giang Ly yên tĩnh ngồi ở trong góc nghe Miêu Trạch và Mạnh Lộ so mồm mép, ánh mắt thờ ơ ngắm nhìn phong cảnh mê người bên ngoài cửa sổ, đã bao nhiêu lâu anh không có bình tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên cạnh như vậy rồi? Giang Ly nghĩ đến cảnh tượng thê thảm, đáng sợ mà mình đã trải qua lúc trước thì không khỏi cười nhạt, anh đoán rằng có vài người không muốn hưởng thụ phong cảnh yên bình như thế này đâu.
"Cậu... Mạnh Lộ, cậu có gì đấy?" Miêu Trạch đỏ mặt tía tai, thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Lộ. Trong lòng thì hối hận muốn chết, lúc ấy cậu vừa mới xuống khỏi trực thăng, vì quá bất ngờ với những tòa nhà hiện đại và hơi thở của kẻ mạnh ở quân khu trung tâm nên đã thất thần trong tích tắc, lúc ấy cậu cũng bất giác đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình vài cái, vì không khống chế tốt độ mạnh yếu nên khiến chân tê rần sau đó ngã khụy xuống, vẫn là Mạnh Lộ đứng ở bên cạnh nhanh tay đỡ cậu một phen.
"Có ý gì đâu, chỉ khuyên cậu nên an phận một chút, đừng có gây phiền toái cho chị Yên thôi." Mạnh Lộ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Miêu Trạch, mới đến quân khu trung tâm chưa được vài ngày mà đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, đúng là người chuyên gây họa!
"Mình khiến chị Yên rước lấy phiền phức khi nào?" Miêu Trạch nói lầm bầm.
"Vậy chuyện Ngô Tiếu Tiếu thì sao? Đừng nói cậu không biết cô ta là ai nhé?" Mạnh Lộ vô cùng giận dữ, cả ngày cô ta đều hếch lỗ mũi lên trên, nói năng linh tinh ở trước mặt chị Yên, cũng không thử nhìn lại mình là cái gì, nếu không phải chị Yên đã nhắc nhở đừng nên bứt dây động rừng khiến các thế lực của quân khu trung tâm chú ý thì cậu đã sớm ra tay rồi!
"Mình chọc vào Ngô Tiếu Tiếu khi nào? Mình chỉ quen với cô ta lúc ở huyện Ninh Viễn thôi." Miêu Trạch ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng phản bác hai câu.
Nhìn Miêu Trạch xấu hổ đỏ mặt, Đường Yên không nói gì, tuổi Miêu Trạch cũng không còn nhỏ, bộ dạng cũng không tệ nên Ngô Tiếu Tiếu cứ bám dính lấy Miêu Trạch cũng là bình thường. Trong khoảng thời gian này Miêu Trạch vội vàng thăng cấp nên không có tâm tư khác, sau khi đến quân khu trung tâm mới được an ổn một chút nên nghĩ đến chuyện khác là đương nhiên. Mấy ngày nay Miêu Trạch và Ngô Tiếu Tiếu vẫn luôn mắt đi mày lại, đoán chắc chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi. Chuyện này Mạnh Lộ cũng biết, chẳng qua Mạnh Lộ không thích nhìn Ngô Tiếu Tiếu bày ra bộ mặt đó mà thôi.
Lúc trước khi ở huyện Ninh Viễn, nếu không phải chị Yên giúp đỡ thì mấy người đó có thể sống mà về quân khu trung tâm được không? Đúng là sói mắt trắng không biết cảm ơn lại còn hếch mặt lên trời, đúng là không biết xấu hổ. Tại sao lúc trước Niếp Đang, Hoắc Tuấn không giết chết cô ta cho rồi?
"Miêu Trạch nữ nhân kia ngươi tốt nhất sớm một chút thanh minh." Giang Ly sáp tiếng tiến vào, giọng điệu lộ ra một tia âm ngoan: “An Lộ bên kia truyền đến tin tức nói, nữ nhân này cùng Hình Liệt Phong có điểm quan hệ, đừng đến lúc đó gặp phải một thân tanh."
"Ngô Tiếu Tiếu quen Hình Liệt Phong sao?" Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cô không cấm chuyện Ngô Tiếu Tiếu tiếp xúc Miêu Trạch là vì lúc trước khi còn ở huyện Ninh Viễn cô cảm thấy tính tình của Ngô Tiếu Tiếu không tệ, vừa cứng cỏi lại biết tiến lùi đúng mực, hiện tại hình như cô đã nhìn nhầm rồi.
"An Lộ cũng nhắc tôi là phải cẩn thận với Ngô Tiếu Tiếu một chút nên mấy ngày nay tôi đều theo dõi cô ta." Giang Ly gật đầu, ánh mắt mang theo xin lỗi nhìn về phía Miêu Trạch. Việc này quả thật có chút không đúng nhưng An Lộ đã nói như vậy nên anh không tiện từ chối.
"Miêu Trạch." Đường Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Miêu Trạch.
Ánh mắt Miêu Trạch rét lạnh, có thể thức tỉnh dị năng trở thành một dị năng giả chứng to Miêu Trạch không phải là người mềm lòng, lương thiện, cậu trầm giọng nói: "Chị Yên, chuyện này em sẽ tự mình ra tay, mọi người không cần lo lắng."
"Tốt." Đường Yên đáp lời sau đó nhìn theo bóng lưng Miêu Trạch rời khỏi phòng: “Giang Ly, thay tôi đi đến khách sạn Thế Nguyên tìm một người tên là Lưu Minh bảo anh ta canh chừng căn cứ Thanh Long thật cẩn thận, đừng để cho người khác có chỗ trống để chui vào."
"Lưu Minh là người của cô?" Giang Ly chấn động, Lưu Minh chính là người phụ trách của tòa nhà đăng kí dị năng giả ở căn cứ Thanh Long, giao thiệp ở căn cứ Thanh Long cực rộng. Giang Ly không nghĩ tới người này cũng là người của Đường Yên, anh không khỏi nhìn thêm Đường Yên vài lần sau đó đè tất cả nghi ngờ trong lòng xuống, quả thật là anh đã coi thường Đường Yên rồi.
"Anh nói thử xem!" Đường Yên lạnh nhạt quay sang lườm Giang Ly một cái.
Giang Ly nhún nhún vai, không nói gì thêm gì nữa mà xoay người đi tới khách sạn Thế Nguyên. Giang Ly vừa đi ra ngoài không đến mười phút thì An Lộ kích động từ bên ngoài vọt vào, sau khi nhìn đông nhìn tây thì cuối cùng ánh mắt dừng ở Đường Yên đang ngồi ở trên ghế sofa, lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, cầm bình nước trên bàn ngửa đầu uống ừng ực.
"Anh tới đây làm gì?" Mạnh Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn An Lộ có vẻ kích động xông từ bên ngoài vào. Tại sao lúc này An Lộ lại rảnh rỗi mà tới đây?
"Đường Yên, không phải hôm nay cô muốn đến khách sạn Thế Nguyên sao?" Sau khi An Lộ uống nước xong thì đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong trấn định thường thấy.
"Ừ, như thế nào?" Đường Yên nghi hoặc. Chuyện cô muốn đi khách sạn Thế Nguyên gặp Lưu Minh thì chỉ có Miêu Trạch và Mạnh Lộ biết, ngay cả Giang Ly cũng chỉ mới biết vào lúc này. An Lộ nghe được tiếng gió từ chỗ nào?
"Ngô Tiếu Tiếu đã tiết lộ tin tức này cho người bên Hình Liệt Phong, tôi lo lắng bọn họ sẽ cho người phục kích cô ở khách sạn Thế Nguyên nên mới chạy tới báo một tiếng." An Lộ giải thích vì tránh cho mấy người Đường Yên đi đến quân khu trung tâm để lộ tin tức mà chỗ bên này chỉ có vài người biết nên anh phải tự mình chạy đến đây một chuyến.
"Cái gì? Tin tức này chuẩn xác không?" Đường Yên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn An Lộ, cô lập tức nhớ tới lúc nãy cô đã nhờ Giang Ly thay cô đến khách sạn Thế Nguyên, chắc hẳn lúc này Giang Ly đã tới đó rồi.
"Người Ngô Tiếu Tiếu tiết lộ tin tức chính là gián điệp mà chúng ta cài vào nội bộ của Hình Liệt Phong, tin tức tuyệt đối chuẩn xác." An Lộ nghiêm túc gật đầu, anh sẽ không mang chuyện này ra đùa.
"Nguy rồi, tôi đã nhờ Giang Ly đến khách sạn Thế Nguyên thay mình." Đường Yên đứng dậy liếc mắt ra hiệu với Mạnh Lộ, lạnh nhạt nói: "Mạnh Lộ, em mau đi tìm Miêu Trạch, bảo nó mau ra tay giải quyết Ngô Tiếu Tiếu, chị phải đến khách sạn Thế Nguyên."
An Lộ nghe xong lập tức hiểu được tình huống rất xấu Lúc anh đi vào thấy Đường Yên đang ở đây thì theo bản năng cho rằng Đường Yên không có đến khách sạn Thế Nguyên, không ngờ rằng Đường Yên lại bảo Giang Ly đi thay cô. Diễn đàn Chuyện này không vui tí nào, nếu để cho đại ca biết Đường Yên xảy ra chuyện ở quân khu trung tâm thì người thứ nhất đại ca không bỏ qua chính là anh.
Lúc mấy người Đường Yên đến khách sạn Thế Nguyên thì nhìn thấy Lưu Minh đang chờ, lúc này cô mới biết Giang Ly chưa từng tới khách sạn Thế Nguyên, Đường Yên lập tức hiểu được Giang Ly đã xảy ra chuyện! Giang Ly không có khả năng đi chậm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là trên đường đi đã xảy ra chuyện khiến Giang Ly không có cách nào đến khách sạn Thế Nguyên được.
"Giang Ly đã xảy ra chuyện!" Mặt Đường Yên trầm xuống, khi đi vào một ngõ sâu bên cạnh khách sạn Thế Nguyên thì thấy ở chỗ này có dấu vết đánh nhau. Trên đất còn lưu lại vết máu chưa khô, Đường Yên ngồi xuống đụng vào vết máu trên đất, sự dao động của dị năng rất quen thuộc.
Sắc mặt An Lộ trầm xuống, bấm gọi cho Việt Kỳ. Hôm nay nếu không phải Giang Ly đến khách sạn Thế Nguyên thì người bị phục kích chính là Đường Yên, dựa theo tầm quan trọng của Đường Yên với đại ca thì nhất định quân khu trung tâm sẽ nổi lên một trận phong ba.
"Tao muốn mạng Đường Yên!" Lưu Thấm Nhã trầm ngâm, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Giang Ly, ánh mắt độc ác nhìn Giang Ly chật vật không chịu nổi trên mặt đất, cô ta hung hăng dùng chân đá mạnh vào Giang Ky: “Rắc…" sao đó túm Giang Ly nhấc lên: “Bọn phế vật, mang một thằng đàn ông vô dụng về làm cái gì?"
Khóe miệng Giang Ly cong lên thành một nụ cười mỉa mai, vết thương trên người anh không nhẹ, vài chỗ ở lưng, bụng và trong bắp đùi đều máu thịt bầy nhầy, vết thương do lưỡi dao nước tạo ra đang bị ăn mòn dần dần sau đó chuyển thành màu đen thậm chí còn chảy ra nước mủ, chỉ trong chốt lát mà trên người Giang Ly không còn chỗ nào lành lặn cả.
Giang Ly kiên cường, không chịu hé răng, cúi đầu làm như không nghe thấy gì cả. Anh không nên dễ dàng tin người phụ nữ ngoan độc như Lưu Thấm Nhã, biết rõ người phụ này tâm địa ác độc nhưng lại không kiềm chế được mà mềm lòng với cô ta. Anh chết không quan trọng nhưng không biết hiện giờ mấy người Đường Yên như thế nào?
"Sau khi rời khỏi Mậu Danh thì hành tung của Đường Yên rất bí mật, ngoại trừ vài dị năng giả thân cận với cô ta từ căn cứ Thanh Long thì không ai biết được tin tức của Đường Yên." Phùng Khải Dương lười nhác, bắt chéo hai chân, khuôn mặt hơi mỉm cười, khóe mắt ngả ngớn liếc xéo Lưu Thấm Nhã. Ánh mắt tỏ vẻ si mê nhưng sâu trong đó lại xẹt qua khinh thường và chán ghét, tuy nhiên tất cả những điều này đều được hắn che giấu hết sức tốt.
Thỉnh thoảng Lưu Thấm Nhã lại cầm roi quất vào người Giang Ly, cây roi có xước mang rô khiến mỗi lần đánh vào da thịt đều bị dập nát. Giang Ly hấp hối chỉ còn hơi tàn nhưng vẫn trào phúng liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, hoàn toàn không để ý tới vết roi trên người. Lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã dị có tính ăn mòn cho dù dị năng giả khi thức tỉnh thì cũng có năng lực chữa trị vết thương ở mức nào đó nhưng trong trường hợp này thì muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong...
"Người này là cấp dưới của em trước kia, chỉ cần hỏi một chút chẳng phải sẽ biết tung tích của Đường Yên sao." Phùng Khải Dương nói khẽ, như có hàm ý liếc Lưu Thấm Nhã một cái.
"Nói mau, con tiện nhân Đường Yên kia đang ở đâu?" Lưu Thấm Nhã đỏ mắt, trên đầu ngón tay có những lưỡi dao nước rất nhỏ, lưỡi dao nước sắc bén cắt qua tay chân của Giang Ly nhưng ánh mắt Giang Ly vẫn bình tĩnh, mãi đến không thể chịu đựng được nữa mới rên lên một tiếng.
Phùng Khải Dương thản nhiên nói: "Không nói sao, như vậy chắc là thủ đoạn của em chưa đủ, gọi người tới lột da hắn đi." Đáy mắt Phùng Khải Dương hiện lên hung ác nham hiểm, quân khu trung tâm rối loạn, tất cả mọi người đều nhộn nhạo để mắt đến miếng bánh ngọt lớn này, ai cũng muốn chia một chén súp nhưng lại không nghĩ đến rốt cuộc mình có bản lĩnh để làm vậy hay không.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Thấm Nhã chợt lóe lên tàn khốc, cô ta gật đầu, tránh qua một bên để cho Đỗ Dương tiến lên.
"Liệt Phong nói tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần đám người Đường Yên đến nữa thôi. Giang Ly là người bên cạnh Đường Yên, chắc chắn hắn biết Đường Yên đang ở chỗ nào." Lưu Thấm Nhã mím môi, cô ta nhất định phải có được vòng bạch ngọc. Lưu Thấm Nhã nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đầy vảy của mình, sâu trong ánh mắt là cố chấp và điên cuồng. Theo bản ghi chép cổ có nói chỉ cần có được vòng bạch ngọc, mở được không gian thì thay da đổi thịt cũng không phải là không có khả năng. Chờ đến khi cô ta lấy được vòng bạch ngọc trong tay Đường Yên, khôi phục lại dị năng chữa khỏi thì việc chữa cho cánh tay này không còn là mộng nữa, không ai rõ ràng lai lịch bối cảnh của vòng bạch ngọc hơn cô ta. Trong đầu Lưu Thấm Nhã nhớ lại hoa văn trên vòng bạch ngọc, chỉ hận không thể bầm thây Đường Yên thành vạn đoạn và đoạt lấy vòng bạch ngọc tức khắc.
"Tôi hiểu…." Chu Thiến lạnh nhạt gật đầu, Chu Thiến là một bác sĩ, không ai hiểu biết những bộ phận trí mạng trên cơ thể người hơn bác sĩ cả, Chu Thiến đeo bao tay vào, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Giang Ly, lúc ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cô đã định rời khỏi Phùng Khải Dương đến căn cứ Thanh Long nhưng không nghĩ tới Phùng Khải Dương luôn canh chừng cô nên cô hoàn toàn không thời gian dùng kế ve sầu thoát xác để bỏ chạy, chỉ đành phải khúm núm đi theo Phùng Khải Dương, sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo của Lưu Thấm Nhã thì bất an trong lòng càng nặng!
Nói như thế nào thì trước kia Giang Ly cũng đã từng là đồng đội của Lưu Thấm Nhã, ngay cả đồng đội của mình mà cũng có thể ra tay ác độc như vậy thì cho dù bây giờ đang là tận thế, Lưu Thấm Nhã cũng làm cho người ta cảm thấy ghê rợn, lạnh lẽo. Dựa theo sự hiểu biết của cô về Phùng Khải Dương thì Phùng Khải Dương là một người lạnh lẽo, không phải lương thiện gì, vì sao hắn lại luôn dễ dàng tha thứ cho Lưu Thấm Nhã? Điều này làm cho Chu Thiến cảm thấy quái dị hơn nữa điều làm cô thấy khó hiểu là Phùng Khải Dương lại bảo cô phẩu thuật cho Lưu Thấm Nhã, bỏ nguồn gốc lây nhiễm ám hệ vào trong người cô ta, như vậy chắc chắn tính cách của Lưu Thấm Nhã sẽ thay đổi, năng lượng ám hệ khủng bố ở chỗ ngoại cuồng bạo và khát máu thì nó còn biến người ta thành thích giết chóc và không có lý trí.
Nhận ra sự chần chờ trong mắt Chu Thiến, Phùng Khải Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Làm theo lời Thấm Nhã đi!" Lưu Thấm Nhã đã nói với hắn về vòng bạch ngọc, hắn cũng rất hứng thú với phương pháp tu luyện tinh thần lực của bác sĩ Đường, lần trước hắn đã bị thương không nhẹ khi chiến đấu với Việt Kỳ ở căn cứ quân sự dưới đất, Phùng Khải Dương nhìn thì giống như không thèm để ý nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng. coki LQĐ. Từ trước tới nay hắn luôn luôn kiêu ngạo nhưng lúc huấn luyện lại bì Việt Kỳ đè đầu, đây là một sỉ nhục cực lớn với người luôn cuồng ngạo như hắn. Sau khi cạy miệng bác sĩ Đường miệng lấy được phương pháp tu luyện tinh thần lực cộng thêm vòng bạch ngọc trong tay Đường Yên thì lo gì không thể tung hoành ở tận thế, chính vì vậy nên nhất định phải tìm được Đường Yên!
Không ai không động tâm với quyền lực cả, mục tiêu của Phùng Khải Dương chỉ là hai chữ “cao nhất" mà thôi. Hắn cố chấp cho rằng chỉ có vị trí cao nhất mới thích hợp với hắn, hắn phải là số một.
Lúc này mọi người ở quân khu trung tâm đều thần hồn nát thần tính. Các thế lực khắp nơi đang lâm vào tử cục, mỗi ngày đều có vô số người mất mạng trong im lặng, bất ngờ hơn chính là chính là cho dù ai chết thì cũng không có người tìm hiểu nguyên do cả.
Sau khi bước vào quân khu trung tâm, Đường Yên cẩn thận thu liễm tinh thần lực của mình lại. Quân khu trung tâm khác với căn cứ Thanh Long, người tài ở đây đông như kiến, Đường Yên lo lắng sẽ bị lộ tinh thần lực khác thường của mình nên hành động cực kì cẩn thận, từ lúc đến đây cô rất ít ra khỏi phòng, chỉ ngồi chờ tin tức bên Việt Kỳ đưa tới. Quân khu trung tâm rất rộng nhưng bên ngoài lại được bao bọc bởi ảo ảnh, không có lệnh bài đặc chế của quân khu trung tâm thì ở bên ngoài chỉ là một một mảnh rừng rậm rạp mà thôi, chỉ nhìn bằng mắt thì sẽ không biết chỗ này có bí mật gì cả.
Tinh thần lực của Đường Yên giống như một tấm lưới từ từ tản ra bao trùm lấy quân khu trung tâm. Tinh thần lực của Đường Yên dần dần lan ra làm cho cô nhìn thấy được một tòa nhà cao vút trên khoảng đất trống cách đây ba trăm dặm về phía Tây Nam. Xung quanh tòa nhà đó là từng đợt sóng năng lượng dao động, ở bên ngoài còn có dị năng giả tuần tra, thực lực của dị năng giả tuần tra kém nhất cũng là cấp sáu!
Đường Yên liếc mắt đã nhận ra sóng năng lượng chung quanh tòa nhà chính là ảo cảnh mà dị năng giả tinh thần đã bố trí, nếu tùy tiện đi vào sẽ bị lạc ở bên trong đó. Chung quanh tòa nhà lại được khảm không ít tinh hạch và huyết hạch hệ tinh thần hơn nữa cấp bậc không thấp, trong mắt Đường Yên hiện lên kinh ngạc, cô nhìn sóng năng lượng dao động chung quanh tòa nhà, hiển nhiên những tinh hạch và huyết hạch này không phải được đặt một cách tùy tiện.
Ví trí của những tinh hạch và huyết hạch này đều liên kết với nhau, bao trùm hết cả tòa nhà. Chuyện này không giống như chuyện chỉ cần một, hai người là có thể làm được, không lâu trước đây cô còn cảm thán nhân tài trong quân khu tầng tầng lớp lớp, không ngờ nhanh như vậy đã được kiểm chứng rồi. Rõ ràng trước mắt là một trận pháp, không ngờ trận pháp chỉ có ở trong tiểu thuyết lại đang xuất hiện sờ sờ trước mặt cô.
"Khi nào thì quân khu trung tâm bỏ lệnh cấm?"
"Thế nào, chờ không được muốn ra ngoài chơi bời rồi hả?"
"Chẳng phải mày cũng muốn sao, chúng ta đã ở chỗ quỷ quái này đợi mấy tháng rồi mà vẫn không có người nào tới đây, lúc nào mới có thể ra ngoài thoải mái một chút nhỉ?"
"Nghĩ đi, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì không chỉ đủ chúng ta ăn uống vài năm thôi đâu. Nhà họ Các gần sụp đổ rồi, sự tình của chúng ta cũng sắp kết thúc, đến lúc đó người ở phía trên ra mặt, chúng ta cũng được tính là công thần, tất nhiên đồ tốt sẽ không thiếu phần mày."
Nghe vậy, ánh mắt Đường Yên trở nên rét lạnh, quả nhiên nơi này không phải là chổ ở bình thường. Trong mấy tháng này, chủ nhân của tòa nhà đã lợi dụng tinh hạch và huyết hạch hệ tinh thần để che giấu tòa nhà thì nhất định kế hoạch của người này không đơn giản, kết cục của các thế lực trong quân khu trung tâm đã rõ ràng. Khu vực này lại thuộc về nhà họ Lưu, rất có khả năng tòa nhà này chính là nơi thí nghiệm mà nhà họ Lưu che giấu. Đường Yên lập tức nhớ tới cây sáo dọc có thể khống chế tang thi biến dị trong tay Lưu Hãn Vũ, trong lòng mơ hồ hiểu được vài phần. Nhà họ Lưu gia lựa chọn che giấu tòa nhà này, mưu đồ gì thì không cần nói cũng biết.
"Không vội!" Đường Yên lắc đầu, giọng nói cực kì thong dong, hoàn toàn khác hẳn với vẻ kinh hoảng ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh. Lúc này cô cực kì trấn định bảo An Lộ tập hợp tình báo về các thế lực khắp nơi của quân khu trung tâm..
"Chị Yên, chị không lo lắng cho bác sĩ Đường sao?" Mạnh Lộ nghi ngờ nói. Đám người Hạ Bác đã xuống khởi trực thăng ở giữa đường, theo lời Việt Kỳ thì mấy người Hạ Bác không đủ tư cách để tiến vào quân khu trung tâm.
"Mục đích của những người đó là chị, chỉ cần chị không xuất hiện thì bọn họ sẽ không làm hại ông và những người khác." Đường Yên khép tình báo trên tay lại, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, ý định của Lưu Thấm Nhã là muốn lợi dụng bác sĩ Đường để quấy đục đầm nước sâu quân khu trung tâm này nhưng muốn mượn đao giết người cũng phải nhìn xem cô có đồng ý hay không đã.
"Chị?" Sắc mặt Miêu Trạch thay đổi, mặc dù cậu có chút qua quít nhưng không phải là người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Miêu Trạch nhớ tới những lời của Lưu Thấm Nhã ở kho quân nhu, trong lòng nhất thời hiểu rõ: “Quân khu trung tâm rối loạn, quần hùng cắt cứ (là rối loạn nên ai có sức thì chiếm đất xưng vương), chúng ta có nên nhúng một tay vào hay không?"
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng anh hùng, Miêu Trạch cũng không ngoại lệ. Ánh mắt cậu như bốc lửa nhìn chằm chằm Đường Yên, cậu và Mạnh Lộ đều đã bước qua cánh cửa cấp bảy, cũng không tính là lót đáy ở quân khu trung tâm. Sau khi đăng kí ở công hội dị năng giả của quân khu trung tâm thì đáy lòng bất giác có chút tự hào! Sau khi nhìn thấy quy hoạch, bố cục của quân khu trung tâm mà không động tâm thì chắc chắn là giả.
"Nhúng một tay vào?" Đường Yên hài hước nhìn dáng vẻ hùng tâm bừng bừng của Miêu Trạch, bất giác cảm thấy buồn cười. Không biết lúc ai đó vừa mới vào quân khu trung tâm thì sợ tới mức chân mềm nhũn đây. Đường Yên nhìn xuyên cửa thủy tinh, quan sát ngã tư đường bên ngoài, cảm giác như mình đang ở trong cuộc sống yên tĩnh, hòa bình trước tận thế. Nơi này giống như vườn địa đàng, giàu có và đông đúc, phồn hoa, hoàn toàn không có vẻ tiêu điều, bi thương như bên ngoài. Có lẽ chính là do cảnh tượng phồn hoa này mới khiến cho cho những người say mê quyền lợi quyết định đánh một canh bạc mà bỏ qua nguy cơ vẫn luôn hiện hữu ở bên ngoài. Đây hẳn là sống lo âu, chết yên vui. Bọn họ đang dùng mấy trăm triệu sinh linh để cúng tế cho ván cờ của mình, không biết buổi tối bọn họ có ngủ được an ổn hay không?
"Không biết là ai lúc xuống khỏi trực thăng đã sợ tới mức chân mềm phải nhờ mình đỡ giùm đây." Mạnh Lộ không chút do dự dội một gáo nước lạnh, khinh thường đảo qua khuôn mặt vì hưng phấn quá độ mà đỏ lên của Miêu Trạch. Giang Ly yên tĩnh ngồi ở trong góc nghe Miêu Trạch và Mạnh Lộ so mồm mép, ánh mắt thờ ơ ngắm nhìn phong cảnh mê người bên ngoài cửa sổ, đã bao nhiêu lâu anh không có bình tĩnh ngắm nhìn cảnh sắc bên cạnh như vậy rồi? Giang Ly nghĩ đến cảnh tượng thê thảm, đáng sợ mà mình đã trải qua lúc trước thì không khỏi cười nhạt, anh đoán rằng có vài người không muốn hưởng thụ phong cảnh yên bình như thế này đâu.
"Cậu... Mạnh Lộ, cậu có gì đấy?" Miêu Trạch đỏ mặt tía tai, thở phì phì trừng mắt nhìn Mạnh Lộ. Trong lòng thì hối hận muốn chết, lúc ấy cậu vừa mới xuống khỏi trực thăng, vì quá bất ngờ với những tòa nhà hiện đại và hơi thở của kẻ mạnh ở quân khu trung tâm nên đã thất thần trong tích tắc, lúc ấy cậu cũng bất giác đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình vài cái, vì không khống chế tốt độ mạnh yếu nên khiến chân tê rần sau đó ngã khụy xuống, vẫn là Mạnh Lộ đứng ở bên cạnh nhanh tay đỡ cậu một phen.
"Có ý gì đâu, chỉ khuyên cậu nên an phận một chút, đừng có gây phiền toái cho chị Yên thôi." Mạnh Lộ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Miêu Trạch, mới đến quân khu trung tâm chưa được vài ngày mà đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, đúng là người chuyên gây họa!
"Mình khiến chị Yên rước lấy phiền phức khi nào?" Miêu Trạch nói lầm bầm.
"Vậy chuyện Ngô Tiếu Tiếu thì sao? Đừng nói cậu không biết cô ta là ai nhé?" Mạnh Lộ vô cùng giận dữ, cả ngày cô ta đều hếch lỗ mũi lên trên, nói năng linh tinh ở trước mặt chị Yên, cũng không thử nhìn lại mình là cái gì, nếu không phải chị Yên đã nhắc nhở đừng nên bứt dây động rừng khiến các thế lực của quân khu trung tâm chú ý thì cậu đã sớm ra tay rồi!
"Mình chọc vào Ngô Tiếu Tiếu khi nào? Mình chỉ quen với cô ta lúc ở huyện Ninh Viễn thôi." Miêu Trạch ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng phản bác hai câu.
Nhìn Miêu Trạch xấu hổ đỏ mặt, Đường Yên không nói gì, tuổi Miêu Trạch cũng không còn nhỏ, bộ dạng cũng không tệ nên Ngô Tiếu Tiếu cứ bám dính lấy Miêu Trạch cũng là bình thường. Trong khoảng thời gian này Miêu Trạch vội vàng thăng cấp nên không có tâm tư khác, sau khi đến quân khu trung tâm mới được an ổn một chút nên nghĩ đến chuyện khác là đương nhiên. Mấy ngày nay Miêu Trạch và Ngô Tiếu Tiếu vẫn luôn mắt đi mày lại, đoán chắc chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi. Chuyện này Mạnh Lộ cũng biết, chẳng qua Mạnh Lộ không thích nhìn Ngô Tiếu Tiếu bày ra bộ mặt đó mà thôi.
Lúc trước khi ở huyện Ninh Viễn, nếu không phải chị Yên giúp đỡ thì mấy người đó có thể sống mà về quân khu trung tâm được không? Đúng là sói mắt trắng không biết cảm ơn lại còn hếch mặt lên trời, đúng là không biết xấu hổ. Tại sao lúc trước Niếp Đang, Hoắc Tuấn không giết chết cô ta cho rồi?
"Miêu Trạch nữ nhân kia ngươi tốt nhất sớm một chút thanh minh." Giang Ly sáp tiếng tiến vào, giọng điệu lộ ra một tia âm ngoan: “An Lộ bên kia truyền đến tin tức nói, nữ nhân này cùng Hình Liệt Phong có điểm quan hệ, đừng đến lúc đó gặp phải một thân tanh."
"Ngô Tiếu Tiếu quen Hình Liệt Phong sao?" Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cô không cấm chuyện Ngô Tiếu Tiếu tiếp xúc Miêu Trạch là vì lúc trước khi còn ở huyện Ninh Viễn cô cảm thấy tính tình của Ngô Tiếu Tiếu không tệ, vừa cứng cỏi lại biết tiến lùi đúng mực, hiện tại hình như cô đã nhìn nhầm rồi.
"An Lộ cũng nhắc tôi là phải cẩn thận với Ngô Tiếu Tiếu một chút nên mấy ngày nay tôi đều theo dõi cô ta." Giang Ly gật đầu, ánh mắt mang theo xin lỗi nhìn về phía Miêu Trạch. Việc này quả thật có chút không đúng nhưng An Lộ đã nói như vậy nên anh không tiện từ chối.
"Miêu Trạch." Đường Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Miêu Trạch.
Ánh mắt Miêu Trạch rét lạnh, có thể thức tỉnh dị năng trở thành một dị năng giả chứng to Miêu Trạch không phải là người mềm lòng, lương thiện, cậu trầm giọng nói: "Chị Yên, chuyện này em sẽ tự mình ra tay, mọi người không cần lo lắng."
"Tốt." Đường Yên đáp lời sau đó nhìn theo bóng lưng Miêu Trạch rời khỏi phòng: “Giang Ly, thay tôi đi đến khách sạn Thế Nguyên tìm một người tên là Lưu Minh bảo anh ta canh chừng căn cứ Thanh Long thật cẩn thận, đừng để cho người khác có chỗ trống để chui vào."
"Lưu Minh là người của cô?" Giang Ly chấn động, Lưu Minh chính là người phụ trách của tòa nhà đăng kí dị năng giả ở căn cứ Thanh Long, giao thiệp ở căn cứ Thanh Long cực rộng. Giang Ly không nghĩ tới người này cũng là người của Đường Yên, anh không khỏi nhìn thêm Đường Yên vài lần sau đó đè tất cả nghi ngờ trong lòng xuống, quả thật là anh đã coi thường Đường Yên rồi.
"Anh nói thử xem!" Đường Yên lạnh nhạt quay sang lườm Giang Ly một cái.
Giang Ly nhún nhún vai, không nói gì thêm gì nữa mà xoay người đi tới khách sạn Thế Nguyên. Giang Ly vừa đi ra ngoài không đến mười phút thì An Lộ kích động từ bên ngoài vọt vào, sau khi nhìn đông nhìn tây thì cuối cùng ánh mắt dừng ở Đường Yên đang ngồi ở trên ghế sofa, lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, cầm bình nước trên bàn ngửa đầu uống ừng ực.
"Anh tới đây làm gì?" Mạnh Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn An Lộ có vẻ kích động xông từ bên ngoài vào. Tại sao lúc này An Lộ lại rảnh rỗi mà tới đây?
"Đường Yên, không phải hôm nay cô muốn đến khách sạn Thế Nguyên sao?" Sau khi An Lộ uống nước xong thì đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong trấn định thường thấy.
"Ừ, như thế nào?" Đường Yên nghi hoặc. Chuyện cô muốn đi khách sạn Thế Nguyên gặp Lưu Minh thì chỉ có Miêu Trạch và Mạnh Lộ biết, ngay cả Giang Ly cũng chỉ mới biết vào lúc này. An Lộ nghe được tiếng gió từ chỗ nào?
"Ngô Tiếu Tiếu đã tiết lộ tin tức này cho người bên Hình Liệt Phong, tôi lo lắng bọn họ sẽ cho người phục kích cô ở khách sạn Thế Nguyên nên mới chạy tới báo một tiếng." An Lộ giải thích vì tránh cho mấy người Đường Yên đi đến quân khu trung tâm để lộ tin tức mà chỗ bên này chỉ có vài người biết nên anh phải tự mình chạy đến đây một chuyến.
"Cái gì? Tin tức này chuẩn xác không?" Đường Yên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn An Lộ, cô lập tức nhớ tới lúc nãy cô đã nhờ Giang Ly thay cô đến khách sạn Thế Nguyên, chắc hẳn lúc này Giang Ly đã tới đó rồi.
"Người Ngô Tiếu Tiếu tiết lộ tin tức chính là gián điệp mà chúng ta cài vào nội bộ của Hình Liệt Phong, tin tức tuyệt đối chuẩn xác." An Lộ nghiêm túc gật đầu, anh sẽ không mang chuyện này ra đùa.
"Nguy rồi, tôi đã nhờ Giang Ly đến khách sạn Thế Nguyên thay mình." Đường Yên đứng dậy liếc mắt ra hiệu với Mạnh Lộ, lạnh nhạt nói: "Mạnh Lộ, em mau đi tìm Miêu Trạch, bảo nó mau ra tay giải quyết Ngô Tiếu Tiếu, chị phải đến khách sạn Thế Nguyên."
An Lộ nghe xong lập tức hiểu được tình huống rất xấu Lúc anh đi vào thấy Đường Yên đang ở đây thì theo bản năng cho rằng Đường Yên không có đến khách sạn Thế Nguyên, không ngờ rằng Đường Yên lại bảo Giang Ly đi thay cô. Diễn đàn Chuyện này không vui tí nào, nếu để cho đại ca biết Đường Yên xảy ra chuyện ở quân khu trung tâm thì người thứ nhất đại ca không bỏ qua chính là anh.
Lúc mấy người Đường Yên đến khách sạn Thế Nguyên thì nhìn thấy Lưu Minh đang chờ, lúc này cô mới biết Giang Ly chưa từng tới khách sạn Thế Nguyên, Đường Yên lập tức hiểu được Giang Ly đã xảy ra chuyện! Giang Ly không có khả năng đi chậm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là trên đường đi đã xảy ra chuyện khiến Giang Ly không có cách nào đến khách sạn Thế Nguyên được.
"Giang Ly đã xảy ra chuyện!" Mặt Đường Yên trầm xuống, khi đi vào một ngõ sâu bên cạnh khách sạn Thế Nguyên thì thấy ở chỗ này có dấu vết đánh nhau. Trên đất còn lưu lại vết máu chưa khô, Đường Yên ngồi xuống đụng vào vết máu trên đất, sự dao động của dị năng rất quen thuộc.
Sắc mặt An Lộ trầm xuống, bấm gọi cho Việt Kỳ. Hôm nay nếu không phải Giang Ly đến khách sạn Thế Nguyên thì người bị phục kích chính là Đường Yên, dựa theo tầm quan trọng của Đường Yên với đại ca thì nhất định quân khu trung tâm sẽ nổi lên một trận phong ba.
"Tao muốn mạng Đường Yên!" Lưu Thấm Nhã trầm ngâm, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Giang Ly, ánh mắt độc ác nhìn Giang Ly chật vật không chịu nổi trên mặt đất, cô ta hung hăng dùng chân đá mạnh vào Giang Ky: “Rắc…" sao đó túm Giang Ly nhấc lên: “Bọn phế vật, mang một thằng đàn ông vô dụng về làm cái gì?"
Khóe miệng Giang Ly cong lên thành một nụ cười mỉa mai, vết thương trên người anh không nhẹ, vài chỗ ở lưng, bụng và trong bắp đùi đều máu thịt bầy nhầy, vết thương do lưỡi dao nước tạo ra đang bị ăn mòn dần dần sau đó chuyển thành màu đen thậm chí còn chảy ra nước mủ, chỉ trong chốt lát mà trên người Giang Ly không còn chỗ nào lành lặn cả.
Giang Ly kiên cường, không chịu hé răng, cúi đầu làm như không nghe thấy gì cả. Anh không nên dễ dàng tin người phụ nữ ngoan độc như Lưu Thấm Nhã, biết rõ người phụ này tâm địa ác độc nhưng lại không kiềm chế được mà mềm lòng với cô ta. Anh chết không quan trọng nhưng không biết hiện giờ mấy người Đường Yên như thế nào?
"Sau khi rời khỏi Mậu Danh thì hành tung của Đường Yên rất bí mật, ngoại trừ vài dị năng giả thân cận với cô ta từ căn cứ Thanh Long thì không ai biết được tin tức của Đường Yên." Phùng Khải Dương lười nhác, bắt chéo hai chân, khuôn mặt hơi mỉm cười, khóe mắt ngả ngớn liếc xéo Lưu Thấm Nhã. Ánh mắt tỏ vẻ si mê nhưng sâu trong đó lại xẹt qua khinh thường và chán ghét, tuy nhiên tất cả những điều này đều được hắn che giấu hết sức tốt.
Thỉnh thoảng Lưu Thấm Nhã lại cầm roi quất vào người Giang Ly, cây roi có xước mang rô khiến mỗi lần đánh vào da thịt đều bị dập nát. Giang Ly hấp hối chỉ còn hơi tàn nhưng vẫn trào phúng liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, hoàn toàn không để ý tới vết roi trên người. Lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã dị có tính ăn mòn cho dù dị năng giả khi thức tỉnh thì cũng có năng lực chữa trị vết thương ở mức nào đó nhưng trong trường hợp này thì muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong...
"Người này là cấp dưới của em trước kia, chỉ cần hỏi một chút chẳng phải sẽ biết tung tích của Đường Yên sao." Phùng Khải Dương nói khẽ, như có hàm ý liếc Lưu Thấm Nhã một cái.
"Nói mau, con tiện nhân Đường Yên kia đang ở đâu?" Lưu Thấm Nhã đỏ mắt, trên đầu ngón tay có những lưỡi dao nước rất nhỏ, lưỡi dao nước sắc bén cắt qua tay chân của Giang Ly nhưng ánh mắt Giang Ly vẫn bình tĩnh, mãi đến không thể chịu đựng được nữa mới rên lên một tiếng.
Phùng Khải Dương thản nhiên nói: "Không nói sao, như vậy chắc là thủ đoạn của em chưa đủ, gọi người tới lột da hắn đi." Đáy mắt Phùng Khải Dương hiện lên hung ác nham hiểm, quân khu trung tâm rối loạn, tất cả mọi người đều nhộn nhạo để mắt đến miếng bánh ngọt lớn này, ai cũng muốn chia một chén súp nhưng lại không nghĩ đến rốt cuộc mình có bản lĩnh để làm vậy hay không.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Thấm Nhã chợt lóe lên tàn khốc, cô ta gật đầu, tránh qua một bên để cho Đỗ Dương tiến lên.
"Liệt Phong nói tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần đám người Đường Yên đến nữa thôi. Giang Ly là người bên cạnh Đường Yên, chắc chắn hắn biết Đường Yên đang ở chỗ nào." Lưu Thấm Nhã mím môi, cô ta nhất định phải có được vòng bạch ngọc. Lưu Thấm Nhã nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đầy vảy của mình, sâu trong ánh mắt là cố chấp và điên cuồng. Theo bản ghi chép cổ có nói chỉ cần có được vòng bạch ngọc, mở được không gian thì thay da đổi thịt cũng không phải là không có khả năng. Chờ đến khi cô ta lấy được vòng bạch ngọc trong tay Đường Yên, khôi phục lại dị năng chữa khỏi thì việc chữa cho cánh tay này không còn là mộng nữa, không ai rõ ràng lai lịch bối cảnh của vòng bạch ngọc hơn cô ta. Trong đầu Lưu Thấm Nhã nhớ lại hoa văn trên vòng bạch ngọc, chỉ hận không thể bầm thây Đường Yên thành vạn đoạn và đoạt lấy vòng bạch ngọc tức khắc.
"Tôi hiểu…." Chu Thiến lạnh nhạt gật đầu, Chu Thiến là một bác sĩ, không ai hiểu biết những bộ phận trí mạng trên cơ thể người hơn bác sĩ cả, Chu Thiến đeo bao tay vào, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Giang Ly, lúc ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh cô đã định rời khỏi Phùng Khải Dương đến căn cứ Thanh Long nhưng không nghĩ tới Phùng Khải Dương luôn canh chừng cô nên cô hoàn toàn không thời gian dùng kế ve sầu thoát xác để bỏ chạy, chỉ đành phải khúm núm đi theo Phùng Khải Dương, sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo của Lưu Thấm Nhã thì bất an trong lòng càng nặng!
Nói như thế nào thì trước kia Giang Ly cũng đã từng là đồng đội của Lưu Thấm Nhã, ngay cả đồng đội của mình mà cũng có thể ra tay ác độc như vậy thì cho dù bây giờ đang là tận thế, Lưu Thấm Nhã cũng làm cho người ta cảm thấy ghê rợn, lạnh lẽo. Dựa theo sự hiểu biết của cô về Phùng Khải Dương thì Phùng Khải Dương là một người lạnh lẽo, không phải lương thiện gì, vì sao hắn lại luôn dễ dàng tha thứ cho Lưu Thấm Nhã? Điều này làm cho Chu Thiến cảm thấy quái dị hơn nữa điều làm cô thấy khó hiểu là Phùng Khải Dương lại bảo cô phẩu thuật cho Lưu Thấm Nhã, bỏ nguồn gốc lây nhiễm ám hệ vào trong người cô ta, như vậy chắc chắn tính cách của Lưu Thấm Nhã sẽ thay đổi, năng lượng ám hệ khủng bố ở chỗ ngoại cuồng bạo và khát máu thì nó còn biến người ta thành thích giết chóc và không có lý trí.
Nhận ra sự chần chờ trong mắt Chu Thiến, Phùng Khải Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Làm theo lời Thấm Nhã đi!" Lưu Thấm Nhã đã nói với hắn về vòng bạch ngọc, hắn cũng rất hứng thú với phương pháp tu luyện tinh thần lực của bác sĩ Đường, lần trước hắn đã bị thương không nhẹ khi chiến đấu với Việt Kỳ ở căn cứ quân sự dưới đất, Phùng Khải Dương nhìn thì giống như không thèm để ý nhưng vẫn luôn canh cánh trong lòng. coki LQĐ. Từ trước tới nay hắn luôn luôn kiêu ngạo nhưng lúc huấn luyện lại bì Việt Kỳ đè đầu, đây là một sỉ nhục cực lớn với người luôn cuồng ngạo như hắn. Sau khi cạy miệng bác sĩ Đường miệng lấy được phương pháp tu luyện tinh thần lực cộng thêm vòng bạch ngọc trong tay Đường Yên thì lo gì không thể tung hoành ở tận thế, chính vì vậy nên nhất định phải tìm được Đường Yên!
Không ai không động tâm với quyền lực cả, mục tiêu của Phùng Khải Dương chỉ là hai chữ “cao nhất" mà thôi. Hắn cố chấp cho rằng chỉ có vị trí cao nhất mới thích hợp với hắn, hắn phải là số một.
Lúc này mọi người ở quân khu trung tâm đều thần hồn nát thần tính. Các thế lực khắp nơi đang lâm vào tử cục, mỗi ngày đều có vô số người mất mạng trong im lặng, bất ngờ hơn chính là chính là cho dù ai chết thì cũng không có người tìm hiểu nguyên do cả.
Sau khi bước vào quân khu trung tâm, Đường Yên cẩn thận thu liễm tinh thần lực của mình lại. Quân khu trung tâm khác với căn cứ Thanh Long, người tài ở đây đông như kiến, Đường Yên lo lắng sẽ bị lộ tinh thần lực khác thường của mình nên hành động cực kì cẩn thận, từ lúc đến đây cô rất ít ra khỏi phòng, chỉ ngồi chờ tin tức bên Việt Kỳ đưa tới. Quân khu trung tâm rất rộng nhưng bên ngoài lại được bao bọc bởi ảo ảnh, không có lệnh bài đặc chế của quân khu trung tâm thì ở bên ngoài chỉ là một một mảnh rừng rậm rạp mà thôi, chỉ nhìn bằng mắt thì sẽ không biết chỗ này có bí mật gì cả.
Tinh thần lực của Đường Yên giống như một tấm lưới từ từ tản ra bao trùm lấy quân khu trung tâm. Tinh thần lực của Đường Yên dần dần lan ra làm cho cô nhìn thấy được một tòa nhà cao vút trên khoảng đất trống cách đây ba trăm dặm về phía Tây Nam. Xung quanh tòa nhà đó là từng đợt sóng năng lượng dao động, ở bên ngoài còn có dị năng giả tuần tra, thực lực của dị năng giả tuần tra kém nhất cũng là cấp sáu!
Đường Yên liếc mắt đã nhận ra sóng năng lượng chung quanh tòa nhà chính là ảo cảnh mà dị năng giả tinh thần đã bố trí, nếu tùy tiện đi vào sẽ bị lạc ở bên trong đó. Chung quanh tòa nhà lại được khảm không ít tinh hạch và huyết hạch hệ tinh thần hơn nữa cấp bậc không thấp, trong mắt Đường Yên hiện lên kinh ngạc, cô nhìn sóng năng lượng dao động chung quanh tòa nhà, hiển nhiên những tinh hạch và huyết hạch này không phải được đặt một cách tùy tiện.
Ví trí của những tinh hạch và huyết hạch này đều liên kết với nhau, bao trùm hết cả tòa nhà. Chuyện này không giống như chuyện chỉ cần một, hai người là có thể làm được, không lâu trước đây cô còn cảm thán nhân tài trong quân khu tầng tầng lớp lớp, không ngờ nhanh như vậy đã được kiểm chứng rồi. Rõ ràng trước mắt là một trận pháp, không ngờ trận pháp chỉ có ở trong tiểu thuyết lại đang xuất hiện sờ sờ trước mặt cô.
"Khi nào thì quân khu trung tâm bỏ lệnh cấm?"
"Thế nào, chờ không được muốn ra ngoài chơi bời rồi hả?"
"Chẳng phải mày cũng muốn sao, chúng ta đã ở chỗ quỷ quái này đợi mấy tháng rồi mà vẫn không có người nào tới đây, lúc nào mới có thể ra ngoài thoải mái một chút nhỉ?"
"Nghĩ đi, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì không chỉ đủ chúng ta ăn uống vài năm thôi đâu. Nhà họ Các gần sụp đổ rồi, sự tình của chúng ta cũng sắp kết thúc, đến lúc đó người ở phía trên ra mặt, chúng ta cũng được tính là công thần, tất nhiên đồ tốt sẽ không thiếu phần mày."
Nghe vậy, ánh mắt Đường Yên trở nên rét lạnh, quả nhiên nơi này không phải là chổ ở bình thường. Trong mấy tháng này, chủ nhân của tòa nhà đã lợi dụng tinh hạch và huyết hạch hệ tinh thần để che giấu tòa nhà thì nhất định kế hoạch của người này không đơn giản, kết cục của các thế lực trong quân khu trung tâm đã rõ ràng. Khu vực này lại thuộc về nhà họ Lưu, rất có khả năng tòa nhà này chính là nơi thí nghiệm mà nhà họ Lưu che giấu. Đường Yên lập tức nhớ tới cây sáo dọc có thể khống chế tang thi biến dị trong tay Lưu Hãn Vũ, trong lòng mơ hồ hiểu được vài phần. Nhà họ Lưu gia lựa chọn che giấu tòa nhà này, mưu đồ gì thì không cần nói cũng biết.
Tác giả :
Thuỷ Qủa Mộ Tư