Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 66
editor: coki
Bóng đêm lặng lẽ tiến đến, sau khi thay đồ thì Đường Yên lập tức đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, cô vừa mới ra khỏi con đường bí mật thì thấy một bóng đen chạy tới với tốc độ rất nhanh đến mức Đường Yên chưa kịp tránh đi thì đã bị bóng đen đó bắt gặp rồi, cô lui về phía sau hai bước, giật mình nhìn cục lông xù đen đen trong lòng ngực.
"Buster!" Đường Yên kinh ngạc kêu lên. Sau khi thấy rõ bóng đen trong ngực thì Đường Yên nhận ra cái cục lông xù xù này chính là Buster đã hơn hai mươi ngày không gặp, thân hình bé nhỏ vẫn không thay đổi, tuy nhiên lại lên nặng không ít. Chắc là trong khoảng thời gian đã được ông cho ăn khá nhiều nên nhìn từ xa cả người nó giống như một quả cầu lông đang ngọ nguậy vậy.
"Meo! Meo!" Buster làm nũng kêu vài tiếng, cái đuôi vung vẩy nhẹ nhàng, nó há mồm hung hăng cắn ngón trỏ Đường Yên, mắt mèo mở trừng trừng giống như đang trách cứ Đường Yên bỏ lại nó một mình để lén đi ra ngoài chơi đùa.
Đường Yên bị Buster nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, khi Buster nhả ngón tay cô ra thì ngón tay đã bị cắn đến chảy máu đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn. Đường Yên khẽ cười nói: "Giận hả? Chị không đi chơi mà là đi làm nhiệm vụ. Nhả ra có được không? Sau này chị sẽ chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn ngon nha!"
Thấy chiêu dùng đồ ăn ngon dể dụ dỗ không thành công nên Đường Yên đành phải xuất ra đòn sát thủ cuối cùng.... sữa pha bằng nước trong không gian, đây chính là thứ mà Buster thích nhất. Trong khoảng thời gian cô không ở đây chắc hẳn Buster đã rất nhớ thương thứ này. Quả nhiên khi Đường Yên mới mở miệng nhắc đến từ sữa thì lập tức lực cắn của Buster giảm đi hai phần.
"Hai chén!" Đường Yên nói. Lực lại giảm đi một chút nữa! Tuy nhiên Buster vẫn còn ngậm ngón trỏ Đường Yên không chịu nhả ra, Đường Yên bất đắc dĩ nói: "Ba chén, không thể nhiều hơn được nữa! Nếu không phải thì lần sau không được uống nữa."
"Meo..." Nghe Đường Yên nói vậy, Buster lập tức nhả ngón tay cô ra, meo meo làm nũng, dựa vào ngực Đường Yên. Dáng vẻ giống như ăn vụng thành công khiến khóe miệng Đường Yên giật giật. Có mèo nhà ai vừa được cưng chiều vừa hiểu ý người như Buster khong nhỉ, biết cò kè mặc cả lại còn biết làm nũng, giả bộ đáng yêu...
Đường Yên ôm lấy Buster, một người một nhanh chóng đi vào trung tâm nghiên cứu. Đường Yên không dẫn theo đám người Miêu Trạch vì ngày mai đám người Hình Liệt Phong sẽ về đến căn cứ nên lúc này cô giao cho Miêu Trạch và Hạ Dĩnh bắt đầu sắp xếp còn cô thì đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa trao đổi với bác sĩ Đường rồi quay trở lại, dù sao chuyện Trương Tùng chuyện vẫn chưa được giải quyết nên bây giờ thả lỏng vẫn còn quá sớm.
"Ông!" Sau khi tiến vào trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì quả nhiên bác sĩ Đường và mấy người La Hồng Bân đều ở đây.
Bác sĩ Đường lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy Đường Yên, sau khi quan sát cô một hồi lâu mới chịu buông tay, hai mắt ông đỏ bừng, nói khẽ: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi... Quả nhiên Buster ở chỗ con, vừa rồi Bác Dương khẳng định là Buster chạy đi tim con, không ngờ nó thật sự đoán đúng!"
"Nó đúng là đồ ma mãnh!" Đường Yên nhéo lỗ tai Buster sau đó cười chào hỏi La Hồng Bân và Bác Dương, Bác Dương đứng dậy ôm chầm lấy Đường Yên, giọng nói khàn khàn: "Em không có việc gì là tốt rồi!" Lúc Hình Liệt Phong truyền tin nói Đường Yên và Hạ Dĩnh đã xảy ra chuyện thì bác sĩ Đường lập tức ngất xỉu, La Hồng Bân bận rộn chăm sóc bác sĩ Đường còn anh thì lại không làm gì được, bây giờ nhớ lại cảm giác bất lực, tuyệt vọng lúc đó thì anh không muốn trải qua một lần nào nữa.
Lúc trước Đường Yên chưa đến căn cứ Thanh Long thì anh còn có thể tự an ủi mình rằng Đường Yên còn sống, cô chỉ đang ở chỗ mà anh không thấy được thôi. Về sau Đường Yên còn sống đi đến căn cứ Thanh Long khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Cô còn sống... Thật sự sống, không có tin tức nào tốt hơn chuyện này cả. Lần này Hình Liệt Phong lại nói Đường Yên đã xảy ra chuyện, có khả năng đã chết ở bên ngoài, nhất thời cảm giác đau xót giống như trời đất sụp đổ này gần như hoàn toàn bao phủ lấy anh. Cô bé mà anh che chở hai mươi mấy năm bé đã chết, làm sao anh có thể tin điều này được. Anh hận, hận mình bất lực, hận mình không thể làm được gì cả.
Bây giờ ôm cô khiến anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, thật tốt, cô bé của anh còn sống.
"Anh Bác Dương, anh làm em đau." Nhìn thấy vBác Dương không đúng nên Đường Yên không nhịn được lên tiếng nói.
Đường Yên kêu đau khiến Bác Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu thì toàn bộ suy nghĩ trong đáy mắt đã bị anh che dấu, anh cười nói: "Yên Nhi thật là hư! Dọa anh sợ đến phát khiếp."
Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau, Đường Yên kể lại một cách đơn giản những chuyện đã phát sinh trên đường đến Thanh Hải một lần, cô cũng kể về chuyện trái tim kì lạ ở tầng hầm ngầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia cho bác sĩ Đường biết. Sắc mặt bác sĩ Đường xanh mét, không nói gì nhưng lát sau lại lên tiếng nhắc nhở Đường Yên không được chạm vào thứ đó. Kỳ thực bác sĩ Đường cũng đã có nghe qua cái gọi là kế hoạch Nữ Bạt tuy nhiên ông sáng suốt không nhúng tay vào mà lựa chọn đứng ở một bên quan sát.
"Yên Nhi, cháu định làm như thế nào?" Tóc mai hai bên của bác sĩ Đường đã điểm bạc, đáy mắt đầy tối tăm, ông cực kì giận Lưu Thấm Nhã, những năm này nhà họ Đường đối xử với cô ta không tệ, không nghĩ tới kết quả lại là nuôi một con sói mắt trắng.
"Con đã đạt thành hiệp nghị với Thượng tướng Hạ của căn cứ, sau này căn cứ sẽ không nhúng tay can thiệp vào bất cứ chuyện gì của trung tâm nghiên cứu sinh hóa đổi lại là con sẽ ra mặt trợ giúp khi nhà họ Hình hành động." Đường Yên chậm rãi mơ hai lòng bàn tay ra, dị năng lôi điện lập tức hiện lên: “Con đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm thành công, Miêu Trạch cũng là dị năng giả cấp năm, Giang Ly, Mạnh Lộ, Hoàng Mô đều là cấp bốn cao nhất, nếu chỉ xét về dị năng giả thì sức chiến đấu phía bên ta không yếu hơn bất cứ thế lực nào của căn cứ." Đương nhiên là chỉ giới hạn ở căn cứ bên này, nếu là quân khu trung tâm bên kia thì rất khó nói. Thực lực của vài người trong nhóm Việt Kỳ đã là không yếu rồi. Cũng may hai nhà Hình, Lưu vẫn còn kiêng kị quân khu trung tâm bên kia nên không dám ở sắp xếp quá nhiều dị năng giả thực lực mạnh mẽ nằm vùng ở căn cứ Thanh Long, nếu không thì căn cứ đã sớm bị nhà họ Hình tiếp quản rồi. Làm gì còn đến phiên cô nhúng tay nữa?
"Con đã thăng cấp thành dị năng giả cấp cao sao?" Bác sĩ Đường vui vẻ nói.
Đường Yên gật đầu, nói tiếp: "Không chỉ có như thế, con cũng đã thức tỉnh dị năng không gian, hiện tại con là dị năng giả cấp năm song hệ, cho dù là Thượng tướng Hạ thì cũng không thể không dè chừng con được."
"Song hệ!" Nhất thời hô hấp của ba người trong phòng trở nên dồn dập. Bọn họ không nghĩ tới Đường Yên lại thức tỉnh dị năng song hệ, chuyện này giống như là bánh thịt trên trời rơi xuống vậy.
"Đúng vậy, ngày mai đám người Hình Liệt Phong sẽ trở về căn cứ. Lúc trước con cũng đã nói là bọn họ muốn đoạt quyền sau khi trở về." Đường Yên nhàn nhạt nói, thuận tiện nói chuyện nhà họ Lưu lợi dụng sáo dọc khống chế Ba Hành Giả cho bác sĩ Đường nghe sau đó là kế hoạch nhà họ Hạ bên kia và làm như thế nào để khống chế Trương Tùng. Sau khi nói xong tất cả mọi chuyện thì Đường Yên liếc nhìn bóng đêm bên ngoài: “Ông, hiện giờ con phải đến tòa nhà quân đội, những ngày này mọi người nên cẩn thận một chút! Giữ lại Triệu Thiên Lâm là mối họa, nhanh chóng loại bỏ hắn đi!"
Tuy khuôn mặt của bác sĩ Đường rất hiền hòa nhưng không phải là người không có thủ đoạn. Ông gật đầu, nói: "Việc này Hồng Bân đã làm cho người đi làm, hẳn là giờ này Triệu Thiên Lâm đã tắt thở rồi!"
Sau khi Đường Yên rời đi thì Triệu Thiên Lâm liên tục lui tới với mấy người trong quân đội. Điều này làm cho trái tim bác sĩ Đường băng giá, một Lưu Thấm Nhã, một Triệu Thiên Lâm khiến sự thiện lương trong đáy lòng bác sĩ Đường bị giết chết. Hai người này chịu không ít ân huệ của nhà họ Đường nhưng cuối cùng lại cầm dao đâm về phía ông và Yên Nhi. Loại người lòng muông dạ thú này cần gì phải giữ lại.
"Vậy là tốt rồi, con đi trước nha." Đường Yên đứng dậy, chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Sau khi Đường Yên tiến vào tòa nhà quân đội thì lập tức Trương Tùng đã bị khống chế. Hoàng Mô ngồi ngay ngắn ở chính giữ, bàn tay vuốt ve một con dao ngắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tùng.
Đường Yên đi đến nhìn Hạ Dĩnh rồi hỏi: "Đã hỏi được gì rồi?"
"Trương Tùng cũng đã khai ra hết, chỉ thiếu chuyện cây sáo dọc của nhà họ Lưu mà thôi." Sắc mặt Hạ Dĩnh lạnh như băng, dù thế nào cô cũng không thể tưởng được nhà họ Hình đã nhìn chằm chằm nhà họ Hạ vào mười năm trước. Lần này nếu không phải Đường Yên chìa tay giúp đỡ thì nói không chừng cô thật sự sẽ chết ở Thanh Hải. Trương Tùng lại là tư binh nhà họ Hạ nên cô không thể tưởng được chuyện Trương Tùng là người nhà họ Hình đồng thời cô không thể tưởng được trong nhà họ Hạ còn có bao nhiêu người thật sự trung thành với nhà họ Hạ mà không phải gián điệp của nhà họ Hình?
Đường Yên không lên tiếng, chuyện này là chuyện của nhà họ Hạ nên cô không cần thiết phải tham gia vào. Sau khi Hoàng Mô hỏi xong xuôi thì Đường Yên tiến lên triển khai tinh thần lực hóa thành ảo thuật tẩy sạch trí nhớ Trương Tùng sau đó sắp xếp lại như cũ, chờ đám người Hình Liệt Phong ra tay. (Cứ tưởng Đường Yên dùng ảo thuật lừa HLP, vậy tác giả quá YY rồi vì HLP làm gì dễ lừa vậy, giờ mới biết là lừa qua Trương Tùng, mấy chế thông cảm, tui đọc lâu quá rồi nên quên:v, nhưng dù sao tui cũng edit đúng nha)
Đường Yên đứng ở trên tòa nhà cao nhất của căn cứ ngắm nhìn toàn bộ căn cứ Thanh Long. Bây giờ đã gần hoàng hôn nên sắc trời có chút tối, đám người Hình Liệt Phong cũng đã trở về căn cứ được ba ngày rồi, theo tin tức thu được từ chỗ Trương Tùng thì Hình Liệt đêm nay Phong sẽ ra tay. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất là không ngờ Lưu Thấm Nhã lại khôi phục tốt như vậy, thật không hổ boss nữ chính có hào quang, hai kiếm đó của cô đâm xuyên xương tỳ bà hai vai của Lưu Thấm Nhã, thân kiếm còn được dị năng bao phủ, không nghĩ tới chưa đến mấy ngày mà Lưu Thấm Nhã đã vui vẻ lại.
Cô nghĩ đến những ngày này Lưu Thấm Nhã cứ như đang vẽ một khuôn mặt thánh nữ cứu tai cứu nạn ở căn cứ khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Mèo khóc chuột giả từ bi, chẳng lẽ Lưu Thấm Nhã không cảm thấy ghê tởm khi làm như vậy sao.
Bóng đêm đã bao trùm tất cả mọi nơi, đột nhiên có vài bóng đen xuất hiện từ những góc hẻo lánh trong căn cứ sau đó tản ra bốn phía. Đường Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửi cảm giác khẩn trương truyền đến trong gió, khóe miệng dần dần hiện ra nụ cười khát máu: “Tiệc tối bắt đầu! Mọi người hành động theo kế hoạch!"
Dứt lời những người khác đang đứng ở bên cạnh cô nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng. Đường Yên lẳng lặng đứng ở trên mái nhà, cô biết nhất định sẽ Lưu Thấm Nhã xuất hiện, đừng quên chỗ này là căn cứ địa của nhà họ Hạ, dựa vào sự khôn khéo của Lưu Thấm Nhã thì nhất đinh cô ta sẽ không thể nào buông tha chỗ này.
Thời gian dần dần trôi qua, thỉnh thoảng trong gió truyền đến mấy tiếng hét thảm thiết. Ngay sau đó ở trong căn cứ vang lên tiếng sáo dọc kì lạ, từ lúc tiếng sáo dọc vang lên thì tang thi biến dị trở nên hưng phấn, tiếng gào thét phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.
Không bao lâu có một bóng đen chạy thẳng đến tòa nhà mà Đường Yên đang đứng. Đường Yên nhấc tay lên, lập tức có một tia sét bổ thẳng xuống người mới vừa đến, cô lạnh lùng nói: "Lưu Thấm Nhã, mày tới chậm hơn so với tưởng tượng của tao rất nhiều!"
"Đường Yên, tại sao mày lại ở này? Không đúng, mày trở lại căn cứ lúc nào? Tại sao tao lại thu được bất cứ tin tức gì." Lưu Thấm Nhã ngừng lại một chút, kinh ngạc nhìn Đường Yên đang đứng ở trên mái nhà. Trên mặt cô ta hiện lên một chút kinh hoảng. Đêm nay, khi kế hoạch đoạt quyền được tiến hành thì Lưu Thấm Nhã định thừa dịp hỗn loạn xâm nhâọ vào căn cứ địa của nhà họ Hạ, cướp đoạt tài nguyên của nhà họ Hạ để làm cánh tay trợ lực cho cô ta sau này nhưng không nghĩ lại đụng phải Đường Yên chờ đợi đã lâu.
"Tại sao tao lại không thể ở đây?" Đường Yên nhíu mày, nắm chặt thanh kiếm trên tay, cô vung tay lên, trên thân kiếm phủ đầy dị năng sau đó chém thẳng về phía Lưu Thấm Nhã chém đi qu: “Ầm rầm.... " Uy lực của lôi điện rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho chỗ Lưu Thấm Nhã đứng biến thành một cái hố sau mấy mét. Đêm nay những người nằm vùng xung quanh đây đã sớm bị nhà họ Hạ thanh toán hết rồi.
"Bẫy!" Sắc mặt Lưu Thấm Nhã trầm xuống, rất nhanh cô ta đã suy nghĩ một cách cặn kẽ. Nhờ vết thương lần trước nên Lưu Thấm Nhã trực tiếp thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm, hạn chế của dị năng chữa khỏi cũng biến mất. Cô ta biết hành động đêm nay đã để lộ tất cả bí mật nên Lưu Thấm Nhã hiểu được trận chiến này chỉ có thể thắng không thể thua, người thua sẽ khồn được sống yên ổn.
Ngay lập tức cô ta dùng dị năng hệ thủy tấn công Đường Yên, lần trước Đường Yên đã đưa dị năng lôi điện xâm nhập vào bên trong kinh mạch của Lưu Thấm Nhã, dị năng lôi điện vô cùng bá đạo, có thể phá hủy cả kinh mạch và đan điền nhưng không biết Hình Liệt Phong đã dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho Lưu Thấm Nhã khôi phục lại hoàn toàn hơn nữa không chỉ có khôi phục mà còn tiến bộ hơn không ít, điều này làm cho Đường Yên tức giận đến hộc máu.
Sức mạnh của hai người ngang nhau nên trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân cao thấp. Nhiều chỗ trên người Đường Yên bị lưỡi dao nước cắt qua nhưng Lưu Thấm Nhã cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, cô ta cứng rắn chống đỡ mấy tia sét nên chỉ sợ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động hoặc nát bét rồi. Đường Yên dẫm chân lấy đà, dùng kiếm đâm thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, Lưu Thấm Nhã lập tức né tránh sau đó dùng dị năng giữ hai chân Đường Yên lại, tiếp đó nhanh chóng phóng lưỡi dao nước về phía Đường Yên.
Hai người đều dốc toàn lực ra tay, mấy tòa nhà gần đó đã bị dị năng phá hủy nên kiến trúc bị thay đổi hoàn toàn.
"A…!" Đột nhiên bị một năng lượng cực kì bá đạo đánh trúng nên cả người Đường Yên khựng lại hai giây, chỉ trong một chốc lát sơ sẩy đã khiến cô ngã xuống. Không thể, nơi này là lầu ba mươi... cho dù cô là dị năng giả nhưng nếu ngã xuống từ đây thì không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ. Đường Yên lập tức xoay người, mượn lực đánh về phía Lưu Thấm Nhã, cô há miệng thuận theo sự thèm khát bên trong cơ thể sau đó cắn lên cổ Lưu Thấm Nhã, tham lam hấp thu mùi vị ngai ngái trong miệng... Bỗng nhiên có một nguồn năng lượng khác thường từ trong miệng ào ạt tràn vào kinh mạch và đan điền.
"A..." Lưu Thấm Nhã phát cuồng kêu to, dị năng hoàn toàn bùng nổ, chỉ trong phút chốc đã đẩy Đường Yên văng ra ngoài.
"Yên Nhi, cẩn thận!" Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến ngay sau đó là một tiếng rên rỉ rất nhỏ, Đường Yên dùng tay bắt lấy cửa sổ mái hiên, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Việt Kỳ đang chắn ở trước người cô, phía sau lưng bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã găm vào.
Sắc mặt Việt Kỳ lạnh lẽo, anh xoay người lại, ngay lập tức có vô số lưỡi dao băng bay thẳng đến chỗ Lưu Thấm Nhã. Lưu Thấm Nhã không né tránh kịp nên bị bảy tám lưỡi dao băng xuyên qua thân thể. Ở phía xa, Hình Liệt Phong đang lao nhanh đến, khi Việt Kỳ xuất hiện hắn đã nhận ra có gì đó không đúng nên ngay lập tức chạy về phía Lưu Thấm Nhã, vừa lúc đó hắn bắt gặp Đường Yên đang định ra chiêu sát thủ nên dùng tinh thần lực công kích Đường Yên giúp Lưu Thấm Nhã tránh thoát một kiếp.
"Thấm Nhã không có sao chứ! Chúng ta đi..." Hình Liệt Phong ôm Lưu Thấm Nhã cả người toàn là máu, hắn giận dữ tấn công Việt Kỳ tuy nhiên hắn không phải là đối thủ của Việt Kỳ nên trên người lập tức xuất hiện mấy vết thương do Việt Kỳ gây ra. Hình Liệt Phong thấy tình hình không ổn nên đưa tay vào trong ngực lấy ra một thứ giống như lựu đạn sau đó ném mạnh về phía Việt Kỳ và Đường Yên còn hắn thì lợi dụng cơ hội này ôm Lưu Thấm Nhã lên, nhanh chóng chạy trốn.
Ầm rầm....Sau tiếng nổ rất mạnh thì trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện một cột khói hình nấm. Việt Kỳ lo lắng cho Đường Yên đang đứng phía sau mình nên không né tránh vì vậy anh bị sóng xung kích của vụ nổ đánh bay, thiếu chút nữa đã rớt từ mái nhà xuống dưới đất.
Có rất nhiều nguồn năng lượng đang xung đột với nhau nên Việt Kỳ chỉ có thể dốc hết toàn lực bắt lấy mép cửa sổ hơi nhô ra ngoài, chỉ cần có điểm để neo giữ người thì những thứ còn lại sẽ không còn uy hiếp được Việt Kỳ nữa. Sau khi Việt Kỳ bắt được mép cửa sổ thì lập tức đung đưa người, nửa người vốn đang treo ở giữa không trung lập tức mượn lực này để nhảy lên lại tầng thượng.
Khi Việt Kỳ tung người qua cửa sổ thì cũng đồng thời nắm chặt lấy Đường Yên, lúc này Đường Yên cảm giác được Việt Kỳ đang kéo mình lên nên hơi dùng sức làm cho cả người Việt Kỳ hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống lại. Cũng may là Việt Kỳ kịp thời lấy lại tinh thần, tay dùng sức kéo cả hai người lên trên.
Sau đó Việt Kỳ ôm lấy Đường Yên nhẹ nhàng nhảy xuống đất, anh hoàn toàn không để ý đến việc Hình Liệt Phong đang chạy trốn. Đường Yên được Việt Kỳ ôm chặt vào trong ngực, sau khi thấy Việt Kỳ không có việc gì thì cô cũng nhẹ nhàng thở ra, để mặc cho Việt Kỳ ôm lấy mình mình, cô nói khẽ: "Tôi không sao, đừng lo lắng!" Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới Việt Kỳ lại xuất hiện vào lúc này hơn nữa lại còn liều lĩnh chắn ở trước người cô.
Việt Kỳ ôm chặt Đường Yên, sau khi nghe thấy lời an ủi của Đường Yên, giọng điệu kiên định thong dong thì anh mới nhẹ nhàng thở ra, anh không thể thản nhiên đối mặt với việc Đường Yên bị thương được, cảm giác không thể nào cứu cô thoát khỏi nguy hiểm này khiến anh cực kì khổ sở. Việt Kỳ cảm giác được cả người mình đang không ngừng run rẩy, đó là một loại sợ hãi không tự chủ được nên cơ thể anh mới sinh ra run rẩy mà anh hoàn toàn không thể khống chế. Nghĩ đến đây, Việt Kỳ lại càng ôm chặt lấy Đường Yên hơn.
"Em không có việc gì là tốt rồi! Có thể em như vậy, cảm nhận em một cách rõ rang, chân thực thật là tốt!" Giọng nói của Việt Kỳ trầm thấp khàn khàn mang theo cảm giác bi thương thảm thiết khó hiểu làm cho Đường Yên không biết làm thế nào. Ở trong mắt cô, Việt Kỳ là một người không có gì không làm được, cho dù là ở tận thế thì Việt Kỳ vẫn rất thong dong lạnh nhạt giống như không có chuyện gì anh không thể giải quyết được nhưng vào lúc này anh lại yếu ớt giống như một đứa bé muốn tìm kiếm sự an ủi.
Kiếp trước cô đã qua lại giữa ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần nên sống hay chết đối với cô mà nói chẳng đáng một xu. Mặt phải là sống, mặt trái là chết. Không có gì kỳ lạ cả, cũng không có gì đáng để ý đến, cô đã thấy quá nhiều cái chết nên rất khó để khơi dậy được sư lưu luyến trong lòng cô nhưng cái ôm chặt của người này lại làm cho Đường Yên cảm thấy ấm áp, cảm thấy lưu luyến.
Từ khi sống lại trong thân thể của Đường Yên thì cô vẫn luôn dùng thái độ lạnh nhạt đối với sự sống chết, ngay cả đối với bác sĩ Đường thì phần trách nhiệm vẫn nhiều hơn, là trách nhiệm và hổ thẹn đối với Đường Yên kiếp trước chứ không phải tình thân từ sâu trong đáy lòng, sau khi thức tỉnh dị năng thì tình cảm của cô lại càng thêm lạnh lẽo, chỉ có sự tin tưởng nói cho cô biết muốn sống sót, phải sống sót. Cô vốn định sau khi ra tay giải quyết Lưu Thấm Nhã, sắp xếp tốt Bác sĩ Đường thì sẽ đi lang thang ở tận thế một mình, tận hưởng cảm giác độc lai độc vãng (đi một mình).
Đời trước ngoại trừ ông già đã nhận nuôi cô thì cô cũng không quá lo lắng cho người người khác và càng không biết lo lắng cho một người là như thế nào nhưng ở thế giới này cô gặp được Việt Kỳ, rõ rang người đàn ông này rất lạnh lùng tự phụ, đối xử với người khác cũng lạnh như băng không có cảm tình nhưng đối với cô thì anh lại thể hiện tình cảm một cách trực tiếp thẳng thắn nhất.
"Tôi không phải cô ấy..." Đường Yên không nhịn được nói ra bí mật mà cô che giấu sâu nhất đáy lòng sau đó cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy Việt Kỳ ra, lạnh lùng nói: "Đường Yên mà anh biết đã chết ở căn cứ nhỏ kia rồi, tôi là Đường Yên, chỉ là Đường Yên mà thôi!"
Sau khi nói ra những lời này thì tinh thần lập tức thả lỏng sau đó đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ thân thể đau đớn giống như bị xé rách, đặc biệt là ở đan điền giống như bị mấy nguồn sức mạnh giằng xé khiến cho sức lực của cô tiêu tan. Đường Yên cúi người ôm bụng, thở dốc kịch liệt. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đau quá, chỗ đan điền giống như bị máy trộn bê tông nghiền nát, đau đến mức giống như lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí hơn nữa cảm giác nóng rát ở cổ tay không ngừng đánh úp lại, trong kinh mạch cũng sôi trào hơi thở của lôi điện.
"A..." Đau tận xương tủy, cho dù sức chịu đựng của Đường Yên hơn người nhưng lúc này cũng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau. Cô cắn chặt hàm răng đến mức rách môi chảy máu công thêm cả vết máu chưa kịp lau đi hồi nãy khiến cho người ta cảm thấy đẹp một cách thảm thương!(bó tay)
Nhận ra được Đường Yên có gì đó không đúng nên Việt Kỳ lui về phía sau vài bước, khi nhìn thấy Đường Yên hơi cúi người, sắc mặt trắng bệch không một chút máu, đôi môi hồng nhuận trở nên xám xịt, mồ hôi hột lớn như hạt đậu che kín toàn bộ gò má, cánh tay vốn bị lưỡi dao nước Lưu Thấm Nhã cắt qua vốn đã ngừng chảy máu thì bây giờ lại rỉ ra máu tươi, tiếng thở dốc như có như không làm cho trái tim Việt Kỳ như thắt lại.
"Yên Nhi, em làm sao vậy?" Sau khi thấy Đường Yên ôm bụng cúi người thì nhất thời cả người Việt Kỳ run rẩy, anh ôm lấy Đường Yên, nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người Đường Yên ra, trên người Đường Yên bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã gây ra tổn thương không nhẹ, da thịt trắng nõn dính đầy máu tưới, cả người giống như đang ngâm trong hồ máu, nhìn mà ghê người. Tay của Việt Kỳ cứng ngắt, ôm thật chặt lấy vai Đường Yên.
Đột nhiên Đường Yên lấy lại tinh thần, bắt lấy tay Việt Kỳ, cắn răng nói: "Tôi không sao, còn chưa chết được, trước tiên anh hãy mang tôi rời khỏi nơi này rồi nói tiếp." Không cần phải nói nhiều, nhất định là vừa rồi trong lúc vô tình cô đã hấp thu huyết châu của Lưu Thấm Nhã gây hỏng chuyện rồi. Huyết châu này là thứ mà Lưu Thấm Nhã lấy được trong bình sứ trắng ở cấm địa Miêu Trại, khó trách cơ thể cô luôn luôn kêu gào muốn hấp thu Lưu Thấm Nhã, hóa ra vấn đề là ở huyết châu trên người cô ta.
"Mau mang tôi rơi khỏi nơi này, quay trở về trung tâm nghiên cứu sinh hóa." Cô biết ông đang ở một tầng hầm ngầm dưới trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Hiện tại chỗ đó là chỗ an toàn nhất, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Lưu Thấm Nhã lại nhẫn tâm tự chặt đứt một cánh tay để muốn giết cô (tui kiểm tra lại khúc đánh nhau phía trên rồi mà thấy không có dụ chặt đứt cánh tay, xuống dưới này lại có, thôi cứ chấp nhận đi ha). Cũng may là Việt Kỳ tới kịp lúc, tuy nhiên mấy tia sét của cô cũng không phải là đồ bỏ đi, trong tinh thần lực lại thêm ảo thuật cũng đủ để Lưu Thấm Nhã ở chịu đủ tra tấn trong một khoảng thời gian rất dài. Chẳng qua không biết sau khi cô hấp thu huyết châu này thì dị năng chữa khỏi của Lưu Thấm Nhã còn có thể dùng được hay không đây?
Thấy thân thể Đường Yên không ngừng rỉ máu, Việt Kỳ lập tức ngồi xuống muốn ôm Đường Yên lên nhưng Đường Yên lại giãy giụa, nói: "Không cần, tôi có thể tự đi được, bên ông cần có người giúp đỡ, anh đi giúp mọi người đi." Chuyện không gian nếu không phải đắc dĩ thì tuyệt đối không thể để lộ ra được, bản chất con người rất tham lam, cô không thể chắc chắn được sau khi để lộ không gian ra ngoài thì Việt Kỳ ra tay với cô hay không, cô không đánh cuộc cũng không dám đánh cuộc chuyện này.
Nhất thời vẻ mặt Việt Kỳ cực kì lạnh lùng, tối tăm nhìn chằm chằm Đường Yên.
Đường Yên trầm giọng nói: "Tôi không hy vọng ông xảy ra chuyện gì, hãy giúp tôi!" Vừa nói cô vừa cố gắng đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Việt Kỳ. Dị năng trong cơ thể như đang muốn xé rách cô, Đường Yên lo lắng một giây sau sẽ không chịu đựng được nữa mà bất tỉnh nên cô cắn thật mạnh vào lưỡi mình, mãi cho đến khi trong miệng có vị ngai ngái vị mới nhả ra, nhờ có máu tươi kích thích nên cô tỉnh táo lại được vài phần.
Đôi mắt sắc lạnh của Việt Kỳ nhìn lướt qua Đường Yên, sau đó xoay người chạy như bay về phía trước. Sau khi Việt Kỳ rời đi thì cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, đau, thân thể cô rất đau, bụng thật giống như bị lửa thiêu cháy, cảm giác nóng bừng khiến cô cảm thấy cả người mình đều bất tỉnh theo nhưng cô không thể ngất đi được, cô phải kiên trì.
Đường Yên nhìn qua một vòng cảnh tưởng hoang tàn xung quanh, sau khi nhận định rõ vị trí của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì cô đẩy dị năng lên đến cực hạn, dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng về phía đó. Bọn cô đã phá hỏng được kế hoạch dụ Ba Hành Giả vào căn cứ của Trương Tùng nên nếu chỉ dựa vào nhà họ Lưu dùng sáo dọc để khống chế Ba Hành Giả và Liệp Thực Giả thì uy hiếp đối với căn cứ không lớn, tuy nhiên Đường Yên vẫn lo lắng cho mấy người bác sĩ Đường. Hơn nữa nếu cô định trốn vào không gian thì nhất định phải lừa Việt Kỳ đi chỗ khác.
Đường Yên nhanh chóng chạy qua những con đường uốn lượn, cũng may là nơi này chỉ cách trung tâm nghiên cứu sinh hóa hai ngã tư đường, nếu không Đường Yên cũng không biết mình có thể kiên trì đi đến được trung tâm nghiên cứu sinh hóa hay không nữa. Bởi vì căn cứ xảy ra chuyện nên lúc này trung tâm nghiên cứu sinh hóa cực kì yên tĩnh, Tay run run Đường Yên chống lên vách tượng, đi từng bước vào trong trung tâm nghiên cứu sau đó lảo đảo đi đến tầng hầm ngầm dưới cùng. Khi thang máy dừng lại thì cả người Đường Yên đã bị máu tươi nhuộm thành người máu, dọc theo đường đi cũng đầy vết máu loang lổ.
Cô nhập mật mã tiến vào tầng hầm ngầm của bác sĩ Đường sau đó dùng tinh thần lực đưa thân thể tiến vào không gian. Cô mê mang nhìn không gian xảy ra thay đổi cực lớn, trên mặt hiện lên kinh ngạc nghi ngờ nhưng vẫn đi vào trong hồ, để cả người chìm xuống làn nước. Ở nơi Đường Yên không nhìn thấy thì cả không gian đang không ngừng rung động, hồ nước hình hồ lô dần dần biến dạng, mặt hồ gợn sóng, hồ nước vốn trong suốt thấy đáy khi thì trở nên sâu hơn, khi thì lại cạn đi, lên lên xuống xuống nhiều lần cuối cùng hồ nước trở thành hình bán nguyệt. Bên trong hồ nước hình bán nguyệt này có một đóa sen máu cực lớn đang nở rộ mà giờ phút này Đường Yên đang ngủ say ở phía trên đó, hoa sen máu ở ngay giữa hồ, cánh hoa quấn quanh Đường Yên.
Bóng đêm lặng lẽ tiến đến, sau khi thay đồ thì Đường Yên lập tức đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, cô vừa mới ra khỏi con đường bí mật thì thấy một bóng đen chạy tới với tốc độ rất nhanh đến mức Đường Yên chưa kịp tránh đi thì đã bị bóng đen đó bắt gặp rồi, cô lui về phía sau hai bước, giật mình nhìn cục lông xù đen đen trong lòng ngực.
"Buster!" Đường Yên kinh ngạc kêu lên. Sau khi thấy rõ bóng đen trong ngực thì Đường Yên nhận ra cái cục lông xù xù này chính là Buster đã hơn hai mươi ngày không gặp, thân hình bé nhỏ vẫn không thay đổi, tuy nhiên lại lên nặng không ít. Chắc là trong khoảng thời gian đã được ông cho ăn khá nhiều nên nhìn từ xa cả người nó giống như một quả cầu lông đang ngọ nguậy vậy.
"Meo! Meo!" Buster làm nũng kêu vài tiếng, cái đuôi vung vẩy nhẹ nhàng, nó há mồm hung hăng cắn ngón trỏ Đường Yên, mắt mèo mở trừng trừng giống như đang trách cứ Đường Yên bỏ lại nó một mình để lén đi ra ngoài chơi đùa.
Đường Yên bị Buster nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, khi Buster nhả ngón tay cô ra thì ngón tay đã bị cắn đến chảy máu đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn. Đường Yên khẽ cười nói: "Giận hả? Chị không đi chơi mà là đi làm nhiệm vụ. Nhả ra có được không? Sau này chị sẽ chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn ngon nha!"
Thấy chiêu dùng đồ ăn ngon dể dụ dỗ không thành công nên Đường Yên đành phải xuất ra đòn sát thủ cuối cùng.... sữa pha bằng nước trong không gian, đây chính là thứ mà Buster thích nhất. Trong khoảng thời gian cô không ở đây chắc hẳn Buster đã rất nhớ thương thứ này. Quả nhiên khi Đường Yên mới mở miệng nhắc đến từ sữa thì lập tức lực cắn của Buster giảm đi hai phần.
"Hai chén!" Đường Yên nói. Lực lại giảm đi một chút nữa! Tuy nhiên Buster vẫn còn ngậm ngón trỏ Đường Yên không chịu nhả ra, Đường Yên bất đắc dĩ nói: "Ba chén, không thể nhiều hơn được nữa! Nếu không phải thì lần sau không được uống nữa."
"Meo..." Nghe Đường Yên nói vậy, Buster lập tức nhả ngón tay cô ra, meo meo làm nũng, dựa vào ngực Đường Yên. Dáng vẻ giống như ăn vụng thành công khiến khóe miệng Đường Yên giật giật. Có mèo nhà ai vừa được cưng chiều vừa hiểu ý người như Buster khong nhỉ, biết cò kè mặc cả lại còn biết làm nũng, giả bộ đáng yêu...
Đường Yên ôm lấy Buster, một người một nhanh chóng đi vào trung tâm nghiên cứu. Đường Yên không dẫn theo đám người Miêu Trạch vì ngày mai đám người Hình Liệt Phong sẽ về đến căn cứ nên lúc này cô giao cho Miêu Trạch và Hạ Dĩnh bắt đầu sắp xếp còn cô thì đi đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa trao đổi với bác sĩ Đường rồi quay trở lại, dù sao chuyện Trương Tùng chuyện vẫn chưa được giải quyết nên bây giờ thả lỏng vẫn còn quá sớm.
"Ông!" Sau khi tiến vào trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì quả nhiên bác sĩ Đường và mấy người La Hồng Bân đều ở đây.
Bác sĩ Đường lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy Đường Yên, sau khi quan sát cô một hồi lâu mới chịu buông tay, hai mắt ông đỏ bừng, nói khẽ: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi... Quả nhiên Buster ở chỗ con, vừa rồi Bác Dương khẳng định là Buster chạy đi tim con, không ngờ nó thật sự đoán đúng!"
"Nó đúng là đồ ma mãnh!" Đường Yên nhéo lỗ tai Buster sau đó cười chào hỏi La Hồng Bân và Bác Dương, Bác Dương đứng dậy ôm chầm lấy Đường Yên, giọng nói khàn khàn: "Em không có việc gì là tốt rồi!" Lúc Hình Liệt Phong truyền tin nói Đường Yên và Hạ Dĩnh đã xảy ra chuyện thì bác sĩ Đường lập tức ngất xỉu, La Hồng Bân bận rộn chăm sóc bác sĩ Đường còn anh thì lại không làm gì được, bây giờ nhớ lại cảm giác bất lực, tuyệt vọng lúc đó thì anh không muốn trải qua một lần nào nữa.
Lúc trước Đường Yên chưa đến căn cứ Thanh Long thì anh còn có thể tự an ủi mình rằng Đường Yên còn sống, cô chỉ đang ở chỗ mà anh không thấy được thôi. Về sau Đường Yên còn sống đi đến căn cứ Thanh Long khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Cô còn sống... Thật sự sống, không có tin tức nào tốt hơn chuyện này cả. Lần này Hình Liệt Phong lại nói Đường Yên đã xảy ra chuyện, có khả năng đã chết ở bên ngoài, nhất thời cảm giác đau xót giống như trời đất sụp đổ này gần như hoàn toàn bao phủ lấy anh. Cô bé mà anh che chở hai mươi mấy năm bé đã chết, làm sao anh có thể tin điều này được. Anh hận, hận mình bất lực, hận mình không thể làm được gì cả.
Bây giờ ôm cô khiến anh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, thật tốt, cô bé của anh còn sống.
"Anh Bác Dương, anh làm em đau." Nhìn thấy vBác Dương không đúng nên Đường Yên không nhịn được lên tiếng nói.
Đường Yên kêu đau khiến Bác Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu thì toàn bộ suy nghĩ trong đáy mắt đã bị anh che dấu, anh cười nói: "Yên Nhi thật là hư! Dọa anh sợ đến phát khiếp."
Mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau, Đường Yên kể lại một cách đơn giản những chuyện đã phát sinh trên đường đến Thanh Hải một lần, cô cũng kể về chuyện trái tim kì lạ ở tầng hầm ngầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 kia cho bác sĩ Đường biết. Sắc mặt bác sĩ Đường xanh mét, không nói gì nhưng lát sau lại lên tiếng nhắc nhở Đường Yên không được chạm vào thứ đó. Kỳ thực bác sĩ Đường cũng đã có nghe qua cái gọi là kế hoạch Nữ Bạt tuy nhiên ông sáng suốt không nhúng tay vào mà lựa chọn đứng ở một bên quan sát.
"Yên Nhi, cháu định làm như thế nào?" Tóc mai hai bên của bác sĩ Đường đã điểm bạc, đáy mắt đầy tối tăm, ông cực kì giận Lưu Thấm Nhã, những năm này nhà họ Đường đối xử với cô ta không tệ, không nghĩ tới kết quả lại là nuôi một con sói mắt trắng.
"Con đã đạt thành hiệp nghị với Thượng tướng Hạ của căn cứ, sau này căn cứ sẽ không nhúng tay can thiệp vào bất cứ chuyện gì của trung tâm nghiên cứu sinh hóa đổi lại là con sẽ ra mặt trợ giúp khi nhà họ Hình hành động." Đường Yên chậm rãi mơ hai lòng bàn tay ra, dị năng lôi điện lập tức hiện lên: “Con đã thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm thành công, Miêu Trạch cũng là dị năng giả cấp năm, Giang Ly, Mạnh Lộ, Hoàng Mô đều là cấp bốn cao nhất, nếu chỉ xét về dị năng giả thì sức chiến đấu phía bên ta không yếu hơn bất cứ thế lực nào của căn cứ." Đương nhiên là chỉ giới hạn ở căn cứ bên này, nếu là quân khu trung tâm bên kia thì rất khó nói. Thực lực của vài người trong nhóm Việt Kỳ đã là không yếu rồi. Cũng may hai nhà Hình, Lưu vẫn còn kiêng kị quân khu trung tâm bên kia nên không dám ở sắp xếp quá nhiều dị năng giả thực lực mạnh mẽ nằm vùng ở căn cứ Thanh Long, nếu không thì căn cứ đã sớm bị nhà họ Hình tiếp quản rồi. Làm gì còn đến phiên cô nhúng tay nữa?
"Con đã thăng cấp thành dị năng giả cấp cao sao?" Bác sĩ Đường vui vẻ nói.
Đường Yên gật đầu, nói tiếp: "Không chỉ có như thế, con cũng đã thức tỉnh dị năng không gian, hiện tại con là dị năng giả cấp năm song hệ, cho dù là Thượng tướng Hạ thì cũng không thể không dè chừng con được."
"Song hệ!" Nhất thời hô hấp của ba người trong phòng trở nên dồn dập. Bọn họ không nghĩ tới Đường Yên lại thức tỉnh dị năng song hệ, chuyện này giống như là bánh thịt trên trời rơi xuống vậy.
"Đúng vậy, ngày mai đám người Hình Liệt Phong sẽ trở về căn cứ. Lúc trước con cũng đã nói là bọn họ muốn đoạt quyền sau khi trở về." Đường Yên nhàn nhạt nói, thuận tiện nói chuyện nhà họ Lưu lợi dụng sáo dọc khống chế Ba Hành Giả cho bác sĩ Đường nghe sau đó là kế hoạch nhà họ Hạ bên kia và làm như thế nào để khống chế Trương Tùng. Sau khi nói xong tất cả mọi chuyện thì Đường Yên liếc nhìn bóng đêm bên ngoài: “Ông, hiện giờ con phải đến tòa nhà quân đội, những ngày này mọi người nên cẩn thận một chút! Giữ lại Triệu Thiên Lâm là mối họa, nhanh chóng loại bỏ hắn đi!"
Tuy khuôn mặt của bác sĩ Đường rất hiền hòa nhưng không phải là người không có thủ đoạn. Ông gật đầu, nói: "Việc này Hồng Bân đã làm cho người đi làm, hẳn là giờ này Triệu Thiên Lâm đã tắt thở rồi!"
Sau khi Đường Yên rời đi thì Triệu Thiên Lâm liên tục lui tới với mấy người trong quân đội. Điều này làm cho trái tim bác sĩ Đường băng giá, một Lưu Thấm Nhã, một Triệu Thiên Lâm khiến sự thiện lương trong đáy lòng bác sĩ Đường bị giết chết. Hai người này chịu không ít ân huệ của nhà họ Đường nhưng cuối cùng lại cầm dao đâm về phía ông và Yên Nhi. Loại người lòng muông dạ thú này cần gì phải giữ lại.
"Vậy là tốt rồi, con đi trước nha." Đường Yên đứng dậy, chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Sau khi Đường Yên tiến vào tòa nhà quân đội thì lập tức Trương Tùng đã bị khống chế. Hoàng Mô ngồi ngay ngắn ở chính giữ, bàn tay vuốt ve một con dao ngắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tùng.
Đường Yên đi đến nhìn Hạ Dĩnh rồi hỏi: "Đã hỏi được gì rồi?"
"Trương Tùng cũng đã khai ra hết, chỉ thiếu chuyện cây sáo dọc của nhà họ Lưu mà thôi." Sắc mặt Hạ Dĩnh lạnh như băng, dù thế nào cô cũng không thể tưởng được nhà họ Hình đã nhìn chằm chằm nhà họ Hạ vào mười năm trước. Lần này nếu không phải Đường Yên chìa tay giúp đỡ thì nói không chừng cô thật sự sẽ chết ở Thanh Hải. Trương Tùng lại là tư binh nhà họ Hạ nên cô không thể tưởng được chuyện Trương Tùng là người nhà họ Hình đồng thời cô không thể tưởng được trong nhà họ Hạ còn có bao nhiêu người thật sự trung thành với nhà họ Hạ mà không phải gián điệp của nhà họ Hình?
Đường Yên không lên tiếng, chuyện này là chuyện của nhà họ Hạ nên cô không cần thiết phải tham gia vào. Sau khi Hoàng Mô hỏi xong xuôi thì Đường Yên tiến lên triển khai tinh thần lực hóa thành ảo thuật tẩy sạch trí nhớ Trương Tùng sau đó sắp xếp lại như cũ, chờ đám người Hình Liệt Phong ra tay. (Cứ tưởng Đường Yên dùng ảo thuật lừa HLP, vậy tác giả quá YY rồi vì HLP làm gì dễ lừa vậy, giờ mới biết là lừa qua Trương Tùng, mấy chế thông cảm, tui đọc lâu quá rồi nên quên:v, nhưng dù sao tui cũng edit đúng nha)
Đường Yên đứng ở trên tòa nhà cao nhất của căn cứ ngắm nhìn toàn bộ căn cứ Thanh Long. Bây giờ đã gần hoàng hôn nên sắc trời có chút tối, đám người Hình Liệt Phong cũng đã trở về căn cứ được ba ngày rồi, theo tin tức thu được từ chỗ Trương Tùng thì Hình Liệt đêm nay Phong sẽ ra tay. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc nhất là không ngờ Lưu Thấm Nhã lại khôi phục tốt như vậy, thật không hổ boss nữ chính có hào quang, hai kiếm đó của cô đâm xuyên xương tỳ bà hai vai của Lưu Thấm Nhã, thân kiếm còn được dị năng bao phủ, không nghĩ tới chưa đến mấy ngày mà Lưu Thấm Nhã đã vui vẻ lại.
Cô nghĩ đến những ngày này Lưu Thấm Nhã cứ như đang vẽ một khuôn mặt thánh nữ cứu tai cứu nạn ở căn cứ khiến cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Mèo khóc chuột giả từ bi, chẳng lẽ Lưu Thấm Nhã không cảm thấy ghê tởm khi làm như vậy sao.
Bóng đêm đã bao trùm tất cả mọi nơi, đột nhiên có vài bóng đen xuất hiện từ những góc hẻo lánh trong căn cứ sau đó tản ra bốn phía. Đường Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửi cảm giác khẩn trương truyền đến trong gió, khóe miệng dần dần hiện ra nụ cười khát máu: “Tiệc tối bắt đầu! Mọi người hành động theo kế hoạch!"
Dứt lời những người khác đang đứng ở bên cạnh cô nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng. Đường Yên lẳng lặng đứng ở trên mái nhà, cô biết nhất định sẽ Lưu Thấm Nhã xuất hiện, đừng quên chỗ này là căn cứ địa của nhà họ Hạ, dựa vào sự khôn khéo của Lưu Thấm Nhã thì nhất đinh cô ta sẽ không thể nào buông tha chỗ này.
Thời gian dần dần trôi qua, thỉnh thoảng trong gió truyền đến mấy tiếng hét thảm thiết. Ngay sau đó ở trong căn cứ vang lên tiếng sáo dọc kì lạ, từ lúc tiếng sáo dọc vang lên thì tang thi biến dị trở nên hưng phấn, tiếng gào thét phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.
Không bao lâu có một bóng đen chạy thẳng đến tòa nhà mà Đường Yên đang đứng. Đường Yên nhấc tay lên, lập tức có một tia sét bổ thẳng xuống người mới vừa đến, cô lạnh lùng nói: "Lưu Thấm Nhã, mày tới chậm hơn so với tưởng tượng của tao rất nhiều!"
"Đường Yên, tại sao mày lại ở này? Không đúng, mày trở lại căn cứ lúc nào? Tại sao tao lại thu được bất cứ tin tức gì." Lưu Thấm Nhã ngừng lại một chút, kinh ngạc nhìn Đường Yên đang đứng ở trên mái nhà. Trên mặt cô ta hiện lên một chút kinh hoảng. Đêm nay, khi kế hoạch đoạt quyền được tiến hành thì Lưu Thấm Nhã định thừa dịp hỗn loạn xâm nhâọ vào căn cứ địa của nhà họ Hạ, cướp đoạt tài nguyên của nhà họ Hạ để làm cánh tay trợ lực cho cô ta sau này nhưng không nghĩ lại đụng phải Đường Yên chờ đợi đã lâu.
"Tại sao tao lại không thể ở đây?" Đường Yên nhíu mày, nắm chặt thanh kiếm trên tay, cô vung tay lên, trên thân kiếm phủ đầy dị năng sau đó chém thẳng về phía Lưu Thấm Nhã chém đi qu: “Ầm rầm.... " Uy lực của lôi điện rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho chỗ Lưu Thấm Nhã đứng biến thành một cái hố sau mấy mét. Đêm nay những người nằm vùng xung quanh đây đã sớm bị nhà họ Hạ thanh toán hết rồi.
"Bẫy!" Sắc mặt Lưu Thấm Nhã trầm xuống, rất nhanh cô ta đã suy nghĩ một cách cặn kẽ. Nhờ vết thương lần trước nên Lưu Thấm Nhã trực tiếp thăng cấp trở thành dị năng giả cấp năm, hạn chế của dị năng chữa khỏi cũng biến mất. Cô ta biết hành động đêm nay đã để lộ tất cả bí mật nên Lưu Thấm Nhã hiểu được trận chiến này chỉ có thể thắng không thể thua, người thua sẽ khồn được sống yên ổn.
Ngay lập tức cô ta dùng dị năng hệ thủy tấn công Đường Yên, lần trước Đường Yên đã đưa dị năng lôi điện xâm nhập vào bên trong kinh mạch của Lưu Thấm Nhã, dị năng lôi điện vô cùng bá đạo, có thể phá hủy cả kinh mạch và đan điền nhưng không biết Hình Liệt Phong đã dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho Lưu Thấm Nhã khôi phục lại hoàn toàn hơn nữa không chỉ có khôi phục mà còn tiến bộ hơn không ít, điều này làm cho Đường Yên tức giận đến hộc máu.
Sức mạnh của hai người ngang nhau nên trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân cao thấp. Nhiều chỗ trên người Đường Yên bị lưỡi dao nước cắt qua nhưng Lưu Thấm Nhã cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, cô ta cứng rắn chống đỡ mấy tia sét nên chỉ sợ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động hoặc nát bét rồi. Đường Yên dẫm chân lấy đà, dùng kiếm đâm thẳng về phía Lưu Thấm Nhã, Lưu Thấm Nhã lập tức né tránh sau đó dùng dị năng giữ hai chân Đường Yên lại, tiếp đó nhanh chóng phóng lưỡi dao nước về phía Đường Yên.
Hai người đều dốc toàn lực ra tay, mấy tòa nhà gần đó đã bị dị năng phá hủy nên kiến trúc bị thay đổi hoàn toàn.
"A…!" Đột nhiên bị một năng lượng cực kì bá đạo đánh trúng nên cả người Đường Yên khựng lại hai giây, chỉ trong một chốc lát sơ sẩy đã khiến cô ngã xuống. Không thể, nơi này là lầu ba mươi... cho dù cô là dị năng giả nhưng nếu ngã xuống từ đây thì không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ. Đường Yên lập tức xoay người, mượn lực đánh về phía Lưu Thấm Nhã, cô há miệng thuận theo sự thèm khát bên trong cơ thể sau đó cắn lên cổ Lưu Thấm Nhã, tham lam hấp thu mùi vị ngai ngái trong miệng... Bỗng nhiên có một nguồn năng lượng khác thường từ trong miệng ào ạt tràn vào kinh mạch và đan điền.
"A..." Lưu Thấm Nhã phát cuồng kêu to, dị năng hoàn toàn bùng nổ, chỉ trong phút chốc đã đẩy Đường Yên văng ra ngoài.
"Yên Nhi, cẩn thận!" Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến ngay sau đó là một tiếng rên rỉ rất nhỏ, Đường Yên dùng tay bắt lấy cửa sổ mái hiên, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Việt Kỳ đang chắn ở trước người cô, phía sau lưng bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã găm vào.
Sắc mặt Việt Kỳ lạnh lẽo, anh xoay người lại, ngay lập tức có vô số lưỡi dao băng bay thẳng đến chỗ Lưu Thấm Nhã. Lưu Thấm Nhã không né tránh kịp nên bị bảy tám lưỡi dao băng xuyên qua thân thể. Ở phía xa, Hình Liệt Phong đang lao nhanh đến, khi Việt Kỳ xuất hiện hắn đã nhận ra có gì đó không đúng nên ngay lập tức chạy về phía Lưu Thấm Nhã, vừa lúc đó hắn bắt gặp Đường Yên đang định ra chiêu sát thủ nên dùng tinh thần lực công kích Đường Yên giúp Lưu Thấm Nhã tránh thoát một kiếp.
"Thấm Nhã không có sao chứ! Chúng ta đi..." Hình Liệt Phong ôm Lưu Thấm Nhã cả người toàn là máu, hắn giận dữ tấn công Việt Kỳ tuy nhiên hắn không phải là đối thủ của Việt Kỳ nên trên người lập tức xuất hiện mấy vết thương do Việt Kỳ gây ra. Hình Liệt Phong thấy tình hình không ổn nên đưa tay vào trong ngực lấy ra một thứ giống như lựu đạn sau đó ném mạnh về phía Việt Kỳ và Đường Yên còn hắn thì lợi dụng cơ hội này ôm Lưu Thấm Nhã lên, nhanh chóng chạy trốn.
Ầm rầm....Sau tiếng nổ rất mạnh thì trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện một cột khói hình nấm. Việt Kỳ lo lắng cho Đường Yên đang đứng phía sau mình nên không né tránh vì vậy anh bị sóng xung kích của vụ nổ đánh bay, thiếu chút nữa đã rớt từ mái nhà xuống dưới đất.
Có rất nhiều nguồn năng lượng đang xung đột với nhau nên Việt Kỳ chỉ có thể dốc hết toàn lực bắt lấy mép cửa sổ hơi nhô ra ngoài, chỉ cần có điểm để neo giữ người thì những thứ còn lại sẽ không còn uy hiếp được Việt Kỳ nữa. Sau khi Việt Kỳ bắt được mép cửa sổ thì lập tức đung đưa người, nửa người vốn đang treo ở giữa không trung lập tức mượn lực này để nhảy lên lại tầng thượng.
Khi Việt Kỳ tung người qua cửa sổ thì cũng đồng thời nắm chặt lấy Đường Yên, lúc này Đường Yên cảm giác được Việt Kỳ đang kéo mình lên nên hơi dùng sức làm cho cả người Việt Kỳ hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống lại. Cũng may là Việt Kỳ kịp thời lấy lại tinh thần, tay dùng sức kéo cả hai người lên trên.
Sau đó Việt Kỳ ôm lấy Đường Yên nhẹ nhàng nhảy xuống đất, anh hoàn toàn không để ý đến việc Hình Liệt Phong đang chạy trốn. Đường Yên được Việt Kỳ ôm chặt vào trong ngực, sau khi thấy Việt Kỳ không có việc gì thì cô cũng nhẹ nhàng thở ra, để mặc cho Việt Kỳ ôm lấy mình mình, cô nói khẽ: "Tôi không sao, đừng lo lắng!" Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới Việt Kỳ lại xuất hiện vào lúc này hơn nữa lại còn liều lĩnh chắn ở trước người cô.
Việt Kỳ ôm chặt Đường Yên, sau khi nghe thấy lời an ủi của Đường Yên, giọng điệu kiên định thong dong thì anh mới nhẹ nhàng thở ra, anh không thể thản nhiên đối mặt với việc Đường Yên bị thương được, cảm giác không thể nào cứu cô thoát khỏi nguy hiểm này khiến anh cực kì khổ sở. Việt Kỳ cảm giác được cả người mình đang không ngừng run rẩy, đó là một loại sợ hãi không tự chủ được nên cơ thể anh mới sinh ra run rẩy mà anh hoàn toàn không thể khống chế. Nghĩ đến đây, Việt Kỳ lại càng ôm chặt lấy Đường Yên hơn.
"Em không có việc gì là tốt rồi! Có thể em như vậy, cảm nhận em một cách rõ rang, chân thực thật là tốt!" Giọng nói của Việt Kỳ trầm thấp khàn khàn mang theo cảm giác bi thương thảm thiết khó hiểu làm cho Đường Yên không biết làm thế nào. Ở trong mắt cô, Việt Kỳ là một người không có gì không làm được, cho dù là ở tận thế thì Việt Kỳ vẫn rất thong dong lạnh nhạt giống như không có chuyện gì anh không thể giải quyết được nhưng vào lúc này anh lại yếu ớt giống như một đứa bé muốn tìm kiếm sự an ủi.
Kiếp trước cô đã qua lại giữa ranh giới sinh tử không biết bao nhiêu lần nên sống hay chết đối với cô mà nói chẳng đáng một xu. Mặt phải là sống, mặt trái là chết. Không có gì kỳ lạ cả, cũng không có gì đáng để ý đến, cô đã thấy quá nhiều cái chết nên rất khó để khơi dậy được sư lưu luyến trong lòng cô nhưng cái ôm chặt của người này lại làm cho Đường Yên cảm thấy ấm áp, cảm thấy lưu luyến.
Từ khi sống lại trong thân thể của Đường Yên thì cô vẫn luôn dùng thái độ lạnh nhạt đối với sự sống chết, ngay cả đối với bác sĩ Đường thì phần trách nhiệm vẫn nhiều hơn, là trách nhiệm và hổ thẹn đối với Đường Yên kiếp trước chứ không phải tình thân từ sâu trong đáy lòng, sau khi thức tỉnh dị năng thì tình cảm của cô lại càng thêm lạnh lẽo, chỉ có sự tin tưởng nói cho cô biết muốn sống sót, phải sống sót. Cô vốn định sau khi ra tay giải quyết Lưu Thấm Nhã, sắp xếp tốt Bác sĩ Đường thì sẽ đi lang thang ở tận thế một mình, tận hưởng cảm giác độc lai độc vãng (đi một mình).
Đời trước ngoại trừ ông già đã nhận nuôi cô thì cô cũng không quá lo lắng cho người người khác và càng không biết lo lắng cho một người là như thế nào nhưng ở thế giới này cô gặp được Việt Kỳ, rõ rang người đàn ông này rất lạnh lùng tự phụ, đối xử với người khác cũng lạnh như băng không có cảm tình nhưng đối với cô thì anh lại thể hiện tình cảm một cách trực tiếp thẳng thắn nhất.
"Tôi không phải cô ấy..." Đường Yên không nhịn được nói ra bí mật mà cô che giấu sâu nhất đáy lòng sau đó cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy Việt Kỳ ra, lạnh lùng nói: "Đường Yên mà anh biết đã chết ở căn cứ nhỏ kia rồi, tôi là Đường Yên, chỉ là Đường Yên mà thôi!"
Sau khi nói ra những lời này thì tinh thần lập tức thả lỏng sau đó đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ thân thể đau đớn giống như bị xé rách, đặc biệt là ở đan điền giống như bị mấy nguồn sức mạnh giằng xé khiến cho sức lực của cô tiêu tan. Đường Yên cúi người ôm bụng, thở dốc kịch liệt. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đau quá, chỗ đan điền giống như bị máy trộn bê tông nghiền nát, đau đến mức giống như lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí hơn nữa cảm giác nóng rát ở cổ tay không ngừng đánh úp lại, trong kinh mạch cũng sôi trào hơi thở của lôi điện.
"A..." Đau tận xương tủy, cho dù sức chịu đựng của Đường Yên hơn người nhưng lúc này cũng không nhịn được mà phát ra tiếng kêu đau. Cô cắn chặt hàm răng đến mức rách môi chảy máu công thêm cả vết máu chưa kịp lau đi hồi nãy khiến cho người ta cảm thấy đẹp một cách thảm thương!(bó tay)
Nhận ra được Đường Yên có gì đó không đúng nên Việt Kỳ lui về phía sau vài bước, khi nhìn thấy Đường Yên hơi cúi người, sắc mặt trắng bệch không một chút máu, đôi môi hồng nhuận trở nên xám xịt, mồ hôi hột lớn như hạt đậu che kín toàn bộ gò má, cánh tay vốn bị lưỡi dao nước Lưu Thấm Nhã cắt qua vốn đã ngừng chảy máu thì bây giờ lại rỉ ra máu tươi, tiếng thở dốc như có như không làm cho trái tim Việt Kỳ như thắt lại.
"Yên Nhi, em làm sao vậy?" Sau khi thấy Đường Yên ôm bụng cúi người thì nhất thời cả người Việt Kỳ run rẩy, anh ôm lấy Đường Yên, nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người Đường Yên ra, trên người Đường Yên bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã gây ra tổn thương không nhẹ, da thịt trắng nõn dính đầy máu tưới, cả người giống như đang ngâm trong hồ máu, nhìn mà ghê người. Tay của Việt Kỳ cứng ngắt, ôm thật chặt lấy vai Đường Yên.
Đột nhiên Đường Yên lấy lại tinh thần, bắt lấy tay Việt Kỳ, cắn răng nói: "Tôi không sao, còn chưa chết được, trước tiên anh hãy mang tôi rời khỏi nơi này rồi nói tiếp." Không cần phải nói nhiều, nhất định là vừa rồi trong lúc vô tình cô đã hấp thu huyết châu của Lưu Thấm Nhã gây hỏng chuyện rồi. Huyết châu này là thứ mà Lưu Thấm Nhã lấy được trong bình sứ trắng ở cấm địa Miêu Trại, khó trách cơ thể cô luôn luôn kêu gào muốn hấp thu Lưu Thấm Nhã, hóa ra vấn đề là ở huyết châu trên người cô ta.
"Mau mang tôi rơi khỏi nơi này, quay trở về trung tâm nghiên cứu sinh hóa." Cô biết ông đang ở một tầng hầm ngầm dưới trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Hiện tại chỗ đó là chỗ an toàn nhất, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Lưu Thấm Nhã lại nhẫn tâm tự chặt đứt một cánh tay để muốn giết cô (tui kiểm tra lại khúc đánh nhau phía trên rồi mà thấy không có dụ chặt đứt cánh tay, xuống dưới này lại có, thôi cứ chấp nhận đi ha). Cũng may là Việt Kỳ tới kịp lúc, tuy nhiên mấy tia sét của cô cũng không phải là đồ bỏ đi, trong tinh thần lực lại thêm ảo thuật cũng đủ để Lưu Thấm Nhã ở chịu đủ tra tấn trong một khoảng thời gian rất dài. Chẳng qua không biết sau khi cô hấp thu huyết châu này thì dị năng chữa khỏi của Lưu Thấm Nhã còn có thể dùng được hay không đây?
Thấy thân thể Đường Yên không ngừng rỉ máu, Việt Kỳ lập tức ngồi xuống muốn ôm Đường Yên lên nhưng Đường Yên lại giãy giụa, nói: "Không cần, tôi có thể tự đi được, bên ông cần có người giúp đỡ, anh đi giúp mọi người đi." Chuyện không gian nếu không phải đắc dĩ thì tuyệt đối không thể để lộ ra được, bản chất con người rất tham lam, cô không thể chắc chắn được sau khi để lộ không gian ra ngoài thì Việt Kỳ ra tay với cô hay không, cô không đánh cuộc cũng không dám đánh cuộc chuyện này.
Nhất thời vẻ mặt Việt Kỳ cực kì lạnh lùng, tối tăm nhìn chằm chằm Đường Yên.
Đường Yên trầm giọng nói: "Tôi không hy vọng ông xảy ra chuyện gì, hãy giúp tôi!" Vừa nói cô vừa cố gắng đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Việt Kỳ. Dị năng trong cơ thể như đang muốn xé rách cô, Đường Yên lo lắng một giây sau sẽ không chịu đựng được nữa mà bất tỉnh nên cô cắn thật mạnh vào lưỡi mình, mãi cho đến khi trong miệng có vị ngai ngái vị mới nhả ra, nhờ có máu tươi kích thích nên cô tỉnh táo lại được vài phần.
Đôi mắt sắc lạnh của Việt Kỳ nhìn lướt qua Đường Yên, sau đó xoay người chạy như bay về phía trước. Sau khi Việt Kỳ rời đi thì cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, đau, thân thể cô rất đau, bụng thật giống như bị lửa thiêu cháy, cảm giác nóng bừng khiến cô cảm thấy cả người mình đều bất tỉnh theo nhưng cô không thể ngất đi được, cô phải kiên trì.
Đường Yên nhìn qua một vòng cảnh tưởng hoang tàn xung quanh, sau khi nhận định rõ vị trí của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì cô đẩy dị năng lên đến cực hạn, dùng tốc độ nhanh nhất đi thẳng về phía đó. Bọn cô đã phá hỏng được kế hoạch dụ Ba Hành Giả vào căn cứ của Trương Tùng nên nếu chỉ dựa vào nhà họ Lưu dùng sáo dọc để khống chế Ba Hành Giả và Liệp Thực Giả thì uy hiếp đối với căn cứ không lớn, tuy nhiên Đường Yên vẫn lo lắng cho mấy người bác sĩ Đường. Hơn nữa nếu cô định trốn vào không gian thì nhất định phải lừa Việt Kỳ đi chỗ khác.
Đường Yên nhanh chóng chạy qua những con đường uốn lượn, cũng may là nơi này chỉ cách trung tâm nghiên cứu sinh hóa hai ngã tư đường, nếu không Đường Yên cũng không biết mình có thể kiên trì đi đến được trung tâm nghiên cứu sinh hóa hay không nữa. Bởi vì căn cứ xảy ra chuyện nên lúc này trung tâm nghiên cứu sinh hóa cực kì yên tĩnh, Tay run run Đường Yên chống lên vách tượng, đi từng bước vào trong trung tâm nghiên cứu sau đó lảo đảo đi đến tầng hầm ngầm dưới cùng. Khi thang máy dừng lại thì cả người Đường Yên đã bị máu tươi nhuộm thành người máu, dọc theo đường đi cũng đầy vết máu loang lổ.
Cô nhập mật mã tiến vào tầng hầm ngầm của bác sĩ Đường sau đó dùng tinh thần lực đưa thân thể tiến vào không gian. Cô mê mang nhìn không gian xảy ra thay đổi cực lớn, trên mặt hiện lên kinh ngạc nghi ngờ nhưng vẫn đi vào trong hồ, để cả người chìm xuống làn nước. Ở nơi Đường Yên không nhìn thấy thì cả không gian đang không ngừng rung động, hồ nước hình hồ lô dần dần biến dạng, mặt hồ gợn sóng, hồ nước vốn trong suốt thấy đáy khi thì trở nên sâu hơn, khi thì lại cạn đi, lên lên xuống xuống nhiều lần cuối cùng hồ nước trở thành hình bán nguyệt. Bên trong hồ nước hình bán nguyệt này có một đóa sen máu cực lớn đang nở rộ mà giờ phút này Đường Yên đang ngủ say ở phía trên đó, hoa sen máu ở ngay giữa hồ, cánh hoa quấn quanh Đường Yên.
Tác giả :
Thuỷ Qủa Mộ Tư